Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1123: VÒNG THI ĐẤU BÍ MẬT
Hàn Trinh Trinh
11/11/2016
"Tránh ra! ! Tôi có
việc muốn trò chuyện cùng Giám khảo một chút!" Lâm Tử Linh mang theo vài phần tức giận và hung ác nói hết lời, muốn nhanh chóng đẩy ra Giang Dĩ
Thần cất bước đi khỏi! !
Giang Dĩ Thần lập tức vươn tay, như móng vuốt chim ưng nắm chặt tay của cô, lạnh lẽo hỏi: "Trò chuyện gì?"
"Không có quan hệ gì với anh! ! Anh tốt nhất đừng có xen vào!" Lâm Tử Linh nói xong, lại giận dữ muốn tránh thoát tay anh kiềm chế, cất bước muốn đi về phía trước, chỉ lát nữa là đi vào bên trong Ban Giám khảo sôi nổi, bên cạnh một bóng đen lập tức thoáng qua bên cạnh cô, nhanh chóng đi vào bên trong, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn Giang Dĩ Thần đi trước vào phòng Giám khảo, hai mắt của cô nóng lên! !
Giang Dĩ Thần nhanh chóng đứng ở trước mặt Ban phê bình và Giám khảo chính, sắc lạnh băng nhìn mọi người nói: "Các vị giám khảo, tôi có chuyện muốn nói!"
Mọi người cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, mấy người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng cùng nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, nghi ngờ còn có năm phút nữa thi đấu vòng thứ ba, anh đi vào muốn gì?
Lâm Tử Linh cũng kích động và kinh ngạc nhìn anh! !
"Có chuyện gì! Mời cậu nói!" Đới Lập Duy ngồi ở vị trí ghế giữa giám khảo chính, ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dĩ Thần, vẻ mặt hơi lộ ra mấy phần nghiêm túc hỏi! !
Khuôn mặt Giang Dĩ Thần lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn bọn họ, hai tròng mắt lóe lên, từng chữ từng chữ rất chậm rãi nói: "Tôi muốn tố cáo một chuyện! Tôi nghi ngờ hai mắt của tuyển thủ Đường Khả Hinh đã bị mù! Bây giờ cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy gì để tiếp tục thi đấu!"
"What! ?" Bà George căng thẳng và kinh ngạc đứng lên trước, nhìn Giang Dĩ Thần, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đồng thời khiếp sợ và kích động nhìn Giang Dĩ Thần, Vitas và Bác Dịch cũng có chút giật mình nhìn anh, Đới Lập Duy lập tức cũng kích động kêu lên: "Không thể nào! ! Cô ấy làm sao có thể bị mù hai mắt? Cô mới vừa trải qua một cuộc thi viết xuất sắc ! Trong đề thi viết có hai hơn trăm câu hỏi! Thậm chí cô ấy còn giải một chai rượu Chateau Petrus lâu năm! Điều này sao có thể?"
Lâm Tử Linh cũng xem không hiểu, nhìn Giang Dĩ Thần, trợn to hai mắt, nghi ngờ suy nghĩ, rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Cậu có chứng cứ nào?" Nét mặt Trang Hạo Nhiên có vẻ hơi nghiêm túc và tức giận, nhìn Giang Dĩ Thần! !
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra hết sức nghiêm túc và không hiểu, nhìn Giang Dĩ Thần! !
Các Giám khảo cũng hết sức nghiêm túc và căng thẳng nhìn anh! !
Vẻ mặt Giang Dĩ Thần cũng lộ ra một chút tùy ý, lạnh lùng nói: "Tôi không có chứng cứ! Tôi chỉ là nghi ngờ! Tôi đang suy nghĩ, nếu như ánh mắt của cô ấy không nhìn thấy, cô ấy căn bản cũng không có tư cách tham gia thi đấu vòng sau! ! Tôi khẩn cầu Ban Tổ chức điều tra kỹ chuyện này!"
"Cách vòng thi đấu thứ ba còn có ba phút! Vào lúc này, cậu lại đưa ra vấn đề như vậy?" Bà George hết sức nghiêm túc và không đồng ý với ý kiến và suy nghĩ của anh, Jackson lại hết sức nghiêm túc nhìn mọi người, lần nữa tức giận nói: "Nếu chuyện này là thật! Vậy nhất định phải điều tra kỹ, mặc kệ cô ấy ưu tú đến cỡ nào, nhưng một người bị mù mắt, căn bản không thể trở thành một chuyên gia hầu rượu! ! Như vậy cô ấy căn bản cũng không cần lãng phí nữa thời gian của chúng ta !"
Vitas nhanh chóng nhìn Jackson, lạnh lùng nghiêm túc nói: "Chuyện này chỉ là nghi ngờ! Mời ông không nên kích động như thế!"
"Đúng vậy! !" Laurence cũng mau nhanh chóng nhìn Jackson nói: "Jackson tiên sinh! Xin ngài bao bung đối đãi với mỗi tuyển thủ! Nếu muốn biết hai mắt của cô ấy có phải bị mù hay không, chúng ta có rất nhiều biện pháp có thể giám định! !"
"Tôi có thể giám định!" Giang Dĩ Thần không nói hai lời, cũng đã nhanh chóng xoay người, bước nhanh đi ra ngoài phòng thi đấu to lớn, lúc Lâm Tử Linh cùng mọi người nghi ngờ, anh nhanh chóng đi qua hành lang thật dài, thấy Đường Khả Hinh giống như các khác tuyển thủ khác, cũng đã bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng vòng thi đấu thứ ba, nhất là cô càng lộ vẻ căng thẳng và cẩn thận, anh lập tức mãnh liệt bước đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, bá đạo và khí thế vươn tay, kéo chặt bả vai của cô, hết sức cứng rắn lôi cô đi về phía trước, vừa liếc về phía đồng hồ trên tường, cách cuộc so tài còn có ba phút, anh lập tức tàn nhẫn vô tình, vội nói: "Tôi cho cô biết! Đường Khả Hinh! Tôi nghi ngờ hai mắt của cô bị mù, mới vừa rồi tôi đã tố cáo tin tức này cho Ban Giám khảo rồi !"
Trái tim Đường Khả Hinh lạnh lẽo, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, khiếp sợ thất thanh, trợn to hai mắt, giống như thấy được khuôn mặt tàn nhẫn và vô tình của Giang Dĩ Thần, kêu lên: "Anh ! !"
"Cho nên!" Bàn tay Giang Dĩ Thần giống như móng vuốt chim ưng nắm chặt bả vai của cô, vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa nói: "Cô phải chứng minh cho tôi cùng mọi người, ánh mắt của cô nhìn thấy được!"
"Cái gì?" Đường Khả Hinh giống như nghe được tin tức ngoài ý muốn, trong lòng của cô có mấy phần buộc chặt và nghi ngờ không hiểu thì người đã bị Giang Dĩ Thần kéo chặt vào phòng thi đấu, cô ngửi được từng trận hơi thở của tất cả Giám khảo, trước trán của cô chảy mồ hôi lạnh, mình cũng có thể nghe được tiếng hít thở mãnh liệt của mình! Tay rũ xuống hai bên cạnh, căng cứng run rẩy, toàn thân như rơi vào hầm băng, cũng không dám ngẩng đầu lên, hai mắt nhanh chóng lộ ra ánh sáng run rẩy! !
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng lên, vẻ mặt có chút gấp gáp và quan tâm nhìn Đường Khả Hinh! !
"Đường Khả Hinh tiểu thư! !" Đới Lập Duy trong nét mặt nghi ngờ của các giám khảo, cũng lộ ra mấy phần cẩn thận và nghiêm túc đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc hỏi: "Giang Dĩ Thần tiên sinh mới vừa đi vào nói cho chúng tôi biết! Ánh mắt của cô đã không nhìn thấy, chuyện này có phải là thật hay không! ?"
"À?" Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, khuôn mặt của cô lộ ra một chút hốt hoảng, gần như nghẹt thở, thở hổn hển một cái, đại não cô giống như thiếu oxi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống! !
Lâm Tử Linh cũng nhìn cô chằm chằm ! !
"Nói cho tôi biết! Có phải mắt của cô không nhìn thấy hay không! !" Giang Dĩ Thần lập tức xoay người Đường Khả Hinh, buộc mặt cô nhìn mình, vô tình mà tàn nhẫn nói: "Có phải không nhìn thấy hay không?"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, mặt nhìn Giang Dĩ Thần, trong phút chốc không biết nên nói gì! !
"Tôi nghi ngờ con mắt của cô không nhìn thấy! ! Chứng minh cho tôi và các giám khảo đi ! !" Giang Dĩ Thần lập tức kéo Đường Khả Hinh đi về phía trước bàn trong phòng thi đấu, vẻ mặt, mang theo hung hăng, tàn nhẫn, tay rút ra một con dao nhỏ, nhét vào trong tay của cô, mình lại xòe năm ngón tay chống trên mặt bàn, nói: "Nếu như cô nhìn thấy! ! Nhanh chóng cầm con dao sắc bén này, đâm xuống khe hở tay tôi đi! ! Càng nhanh càng tốt! !"
Trái tim Đường Khả Hinh lập tức lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới tối hôm qua lúc ở lầu phụ, bởi vì Lâm Tử Linh đụng chạm tới một lần nữa, mình trêu chọc cô, lập tức dùng một con dao giả, lấy tốc độ nhanh chóng của mình ở trong quán bar, cắm xuống giữa các ngón tay cô đang đặt trên bàn ăn, thế nhưng là dao thật, làm sao có thể lấy bàn tay anh làm thí nghiệm?
"Giang Dĩ Thần tiên sinh!" Bà George hơi lộ ra nghiêm túc đứng dậy, nhìn Giang Dĩ Thần, có vẻ hơi kích động nói: "Muốn kiểm tra ánh mắt của một người có phải bị mù hay không! Có thật nhiều loại phương pháp! Ví dụ như hiện tại để cho cô ấy đọc bảng tên của mỗi người chúng tôi !"
"Không có thời gian! Tôi biết rõ trí nhớ của cô rất tốt, nếu nhìn qua cái gì một lần cũng sẽ nhớ kỹ! ! Bảng tên của Ban phê bình và bảng tên của Giám khảo chính đều đã sắp đặt trước rồi! Hôm nay tôi nhất định phải vạch trần cô ấy ! Tôi xem ánh mắt của cô ấy rốt cuộc có mù hay không! Nếu như không có, tôi rút khỏi cuộc thi đấu ! !" Giang Dĩ Thần hung ác nói xong, lập tức kéo cánh tay Đường Khả Hinh, có vẻ hơi vô tình ác ý nói: "Nhanh ! ! Thời gian thi đấu vòng thứ ba sắp đến! Nhanh lên !"
Lúc này Lâm Tử Linh xoay người nhanh chóng tiến lên muốn nói chuyện. . . . . .
"Cô câm miệng cho tôi ! !" Giang Dĩ Thần hung hăng nhìn Lâm Tử Linh, tức giận nói: "Cô ấy là tôi phát hiện! Không phải cô !"
"Anh. . . . . ." Lâm Tử Linh lập tức ngẩng đầu lên, kích động, nóng mắt nhìn Giang Dĩ Thần!
"Nhanh ! !" Giang Dĩ Thần lại kích động nhìn Đường Khả Hinh, quát lớn: "Cắm xuống đi! Tôi xem cô có dám cắm hay không ! ?"
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như ngẩng đầu lên, kích động nhìn Giang Dĩ Thần! !
"Dù sao! ! Có cô không có tôi !" Giang Dĩ Thần lại tức giận nhìn Đường Khả Hinh, tay nắm chặt cánh tay của cô, nói: "Cắm xuống đi! Mau! Thời gian đã tới rồi! !"
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh run rẩy ánh sáng, cảm giác Ban phê bình và giám khảo chính nghi ngờ nhìn mình, nghĩ tới từ lúc mình vào khách sạn chưa từng có thất bại, tay của cô nắm chặt con dao nhỏ, nắm càng lúc càng đỏ lên, cắn chặt môi dưới, trán đổ mồ hôi lạnh, ngửi mùi kim loại này cũng biết con dao này vô cùng sắc bén, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn chặt răng, lập tức nín thở, chậm rãi giơ con dao sắc bén lên, ngưng thần muốn tàn nhẫn cắm thẳng xuống thì ngón tay chợt dừng ở trước mu bàn tay Giang Dĩ Thần, hai mắt tràn đầy nước mắt. . . . . .
Giang Dĩ Thần hơi lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn cô, nặng nề kích động nói: "Tại sao cô không cắm xuống?"
Đường Khả Hinh nắm chặt con dao kia, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng và thương tiếc, nói: "Mặc kệ mang chuyện nào ra đùa giỡn! ! Chuyên gia hầu rượu cũng tuyệt đối không thể mang đôi tay ra đùa giỡn! ! Nó là tất cả của chúng ta !"
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn cô gái này.
Đường Khả Hinh nắm chặt con dao kia, biết có một số chuyện không tránh khỏi, liền thở dài một cái, mới vừa muốn xoay người, mặt nhìn Ban Giám khảo, chuẩn bị nói rõ tình huống hai mắt mình, cánh tay lại bị Giang Dĩ Thần kéo túm trở lại, anh kích động nhìn cô, nói: "Cô đừng cho rằng một chút đồng tình của cô, tôi sẽ bỏ qua cho cô ! ! Có phải cô không muốn đúng không? Tôi có một biện pháp khác, biết con mắt của cô có thể nhìn thấy được hay không! !"
Anh nói xong, lập tức đi tới trên bàn rượu chút nữa sắp tiến hành thi đấu, nâng lên một ly sâm banh, mặt nhìn Đường Khả Hinh, nóng nảy nói: "Nếu như cô tiếp được ly rượu này trong tay tôi! Tôi sẽ tin tưởng ánh mắt của cô nhìn thấy được! Như vậy, tôi rút lui thi đấu, cô ở lại!"
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh vội gọi anh lại ! !
Giang Dĩ Thần nói xong, hai mắt nóng nảy nhìn Đường Khả Hinh một cái, tay cầm cái ly, lập tức rót một phần ba rượu sâm banh vào ly, nhanh chóng ném lên, sau đó toàn bộ mọi người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ly sâm banh ở trên không trung xoay tròn 360 độ, sắp rơi thẳng xuống, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi và Bác Dịch nhất thời căng thẳng nhìn tới trước . . . . . .
"Tiếp đi ! ! Đường Khả Hinh! !" Giang Dĩ Thần gần như uy hiếp và nóng nảy nhìn cô vẫn kêu! !
Không khí lập tức ngưng kết, tất cả mọi người nín thở nhìn tiếp ly trong chớp mắt này! !
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức trừng to, lồng ngực gần như hít thở không thông, nhưng chợt cảm nhận được mùi rượu bay ra đang lúc ly rượu rơi xuống, hai mắt của cô chợt lóe, biết ly rượu sắp rơi vào trước mặt của mình, cô lập tức cắn răng, vươn tay tại trước mặt mọi người, lúc ly rượu sắp trượt xuống lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy! ! Ly sâm banh lập tức bị cô hoàn mỹ tiếp được, cô lập tức thở dốc, quả thật không thể tin được mình đã nắm ly rượu kia, ngón tay vẫn run rẩy, cổ họng khô khốc nói không ra lời!
"Ồ!" Bà George nhìn bản lãnh cô giỏi như vậy, lập tức giơ tay vỗ tay cười nói: "Quá hoàn mỹ rồi ! So với Lý Tiểu Long còn lợi hại hơn !"
Các Giám khảo cũng đều nhìn cô, nở nụ cười vỗ tay, bọn họ vẫn đối với công phu Trung Quốc cảm thấy hết sức kinh ngạc! Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Bác Dịch thở phào nhẹ nhõm, đây mới thật là dọa chết người, Vitas cũng hơi thở phào, yên lòng.
Lâm Tử Linh lại kinh ngạc nhìn tình huống này, cảm thấy trường hợp hoàn toàn bị Giang Dĩ Thần làm chủ, biết anh đang kéo dài thời gian, ép Đường Khả Hinh theo quy định tiến vào vòng thi đấu thứ ba, cô lập tức muốn đi lên trước, lại kích động muốn nói chuyện. . . . . .
"Vòng thi đấu thứ ba bắt đầu! ! Giám khảo chính đã vào sân! ! Mời mọi người rời khỏi phòng thi đấu ! Cũng mời Đường tiểu thư cầm ly sâm banh trong tay, tiến vào vòng thi đấu thứ ba !" Hách Lệ mỉm cười đi tới, nhìn mọi người nụ cười có chút nghiêm túc, ra lệnh!
Lâm Tử Linh nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, gấp gáp nhìn Hách Lệ! !
"À?" Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi kêu lên, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ nhìn về phía Hách Lệ, nói: "Cầm ly sâm banh trong tay?"
"Đúng vậy!" Hách Lệ mỉm cười gật đầu, nhìn cô nói: "Đây là vòng thi đấu bí ẩn đầu tiên của cô !"
Giang Dĩ Thần lập tức vươn tay, như móng vuốt chim ưng nắm chặt tay của cô, lạnh lẽo hỏi: "Trò chuyện gì?"
"Không có quan hệ gì với anh! ! Anh tốt nhất đừng có xen vào!" Lâm Tử Linh nói xong, lại giận dữ muốn tránh thoát tay anh kiềm chế, cất bước muốn đi về phía trước, chỉ lát nữa là đi vào bên trong Ban Giám khảo sôi nổi, bên cạnh một bóng đen lập tức thoáng qua bên cạnh cô, nhanh chóng đi vào bên trong, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn Giang Dĩ Thần đi trước vào phòng Giám khảo, hai mắt của cô nóng lên! !
Giang Dĩ Thần nhanh chóng đứng ở trước mặt Ban phê bình và Giám khảo chính, sắc lạnh băng nhìn mọi người nói: "Các vị giám khảo, tôi có chuyện muốn nói!"
Mọi người cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, mấy người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng cùng nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, nghi ngờ còn có năm phút nữa thi đấu vòng thứ ba, anh đi vào muốn gì?
Lâm Tử Linh cũng kích động và kinh ngạc nhìn anh! !
"Có chuyện gì! Mời cậu nói!" Đới Lập Duy ngồi ở vị trí ghế giữa giám khảo chính, ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dĩ Thần, vẻ mặt hơi lộ ra mấy phần nghiêm túc hỏi! !
Khuôn mặt Giang Dĩ Thần lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn bọn họ, hai tròng mắt lóe lên, từng chữ từng chữ rất chậm rãi nói: "Tôi muốn tố cáo một chuyện! Tôi nghi ngờ hai mắt của tuyển thủ Đường Khả Hinh đã bị mù! Bây giờ cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy gì để tiếp tục thi đấu!"
"What! ?" Bà George căng thẳng và kinh ngạc đứng lên trước, nhìn Giang Dĩ Thần, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đồng thời khiếp sợ và kích động nhìn Giang Dĩ Thần, Vitas và Bác Dịch cũng có chút giật mình nhìn anh, Đới Lập Duy lập tức cũng kích động kêu lên: "Không thể nào! ! Cô ấy làm sao có thể bị mù hai mắt? Cô mới vừa trải qua một cuộc thi viết xuất sắc ! Trong đề thi viết có hai hơn trăm câu hỏi! Thậm chí cô ấy còn giải một chai rượu Chateau Petrus lâu năm! Điều này sao có thể?"
Lâm Tử Linh cũng xem không hiểu, nhìn Giang Dĩ Thần, trợn to hai mắt, nghi ngờ suy nghĩ, rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Cậu có chứng cứ nào?" Nét mặt Trang Hạo Nhiên có vẻ hơi nghiêm túc và tức giận, nhìn Giang Dĩ Thần! !
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra hết sức nghiêm túc và không hiểu, nhìn Giang Dĩ Thần! !
Các Giám khảo cũng hết sức nghiêm túc và căng thẳng nhìn anh! !
Vẻ mặt Giang Dĩ Thần cũng lộ ra một chút tùy ý, lạnh lùng nói: "Tôi không có chứng cứ! Tôi chỉ là nghi ngờ! Tôi đang suy nghĩ, nếu như ánh mắt của cô ấy không nhìn thấy, cô ấy căn bản cũng không có tư cách tham gia thi đấu vòng sau! ! Tôi khẩn cầu Ban Tổ chức điều tra kỹ chuyện này!"
"Cách vòng thi đấu thứ ba còn có ba phút! Vào lúc này, cậu lại đưa ra vấn đề như vậy?" Bà George hết sức nghiêm túc và không đồng ý với ý kiến và suy nghĩ của anh, Jackson lại hết sức nghiêm túc nhìn mọi người, lần nữa tức giận nói: "Nếu chuyện này là thật! Vậy nhất định phải điều tra kỹ, mặc kệ cô ấy ưu tú đến cỡ nào, nhưng một người bị mù mắt, căn bản không thể trở thành một chuyên gia hầu rượu! ! Như vậy cô ấy căn bản cũng không cần lãng phí nữa thời gian của chúng ta !"
Vitas nhanh chóng nhìn Jackson, lạnh lùng nghiêm túc nói: "Chuyện này chỉ là nghi ngờ! Mời ông không nên kích động như thế!"
"Đúng vậy! !" Laurence cũng mau nhanh chóng nhìn Jackson nói: "Jackson tiên sinh! Xin ngài bao bung đối đãi với mỗi tuyển thủ! Nếu muốn biết hai mắt của cô ấy có phải bị mù hay không, chúng ta có rất nhiều biện pháp có thể giám định! !"
"Tôi có thể giám định!" Giang Dĩ Thần không nói hai lời, cũng đã nhanh chóng xoay người, bước nhanh đi ra ngoài phòng thi đấu to lớn, lúc Lâm Tử Linh cùng mọi người nghi ngờ, anh nhanh chóng đi qua hành lang thật dài, thấy Đường Khả Hinh giống như các khác tuyển thủ khác, cũng đã bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng vòng thi đấu thứ ba, nhất là cô càng lộ vẻ căng thẳng và cẩn thận, anh lập tức mãnh liệt bước đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, bá đạo và khí thế vươn tay, kéo chặt bả vai của cô, hết sức cứng rắn lôi cô đi về phía trước, vừa liếc về phía đồng hồ trên tường, cách cuộc so tài còn có ba phút, anh lập tức tàn nhẫn vô tình, vội nói: "Tôi cho cô biết! Đường Khả Hinh! Tôi nghi ngờ hai mắt của cô bị mù, mới vừa rồi tôi đã tố cáo tin tức này cho Ban Giám khảo rồi !"
Trái tim Đường Khả Hinh lạnh lẽo, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, khiếp sợ thất thanh, trợn to hai mắt, giống như thấy được khuôn mặt tàn nhẫn và vô tình của Giang Dĩ Thần, kêu lên: "Anh ! !"
"Cho nên!" Bàn tay Giang Dĩ Thần giống như móng vuốt chim ưng nắm chặt bả vai của cô, vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa nói: "Cô phải chứng minh cho tôi cùng mọi người, ánh mắt của cô nhìn thấy được!"
"Cái gì?" Đường Khả Hinh giống như nghe được tin tức ngoài ý muốn, trong lòng của cô có mấy phần buộc chặt và nghi ngờ không hiểu thì người đã bị Giang Dĩ Thần kéo chặt vào phòng thi đấu, cô ngửi được từng trận hơi thở của tất cả Giám khảo, trước trán của cô chảy mồ hôi lạnh, mình cũng có thể nghe được tiếng hít thở mãnh liệt của mình! Tay rũ xuống hai bên cạnh, căng cứng run rẩy, toàn thân như rơi vào hầm băng, cũng không dám ngẩng đầu lên, hai mắt nhanh chóng lộ ra ánh sáng run rẩy! !
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng lên, vẻ mặt có chút gấp gáp và quan tâm nhìn Đường Khả Hinh! !
"Đường Khả Hinh tiểu thư! !" Đới Lập Duy trong nét mặt nghi ngờ của các giám khảo, cũng lộ ra mấy phần cẩn thận và nghiêm túc đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc hỏi: "Giang Dĩ Thần tiên sinh mới vừa đi vào nói cho chúng tôi biết! Ánh mắt của cô đã không nhìn thấy, chuyện này có phải là thật hay không! ?"
"À?" Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, khuôn mặt của cô lộ ra một chút hốt hoảng, gần như nghẹt thở, thở hổn hển một cái, đại não cô giống như thiếu oxi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống! !
Lâm Tử Linh cũng nhìn cô chằm chằm ! !
"Nói cho tôi biết! Có phải mắt của cô không nhìn thấy hay không! !" Giang Dĩ Thần lập tức xoay người Đường Khả Hinh, buộc mặt cô nhìn mình, vô tình mà tàn nhẫn nói: "Có phải không nhìn thấy hay không?"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, mặt nhìn Giang Dĩ Thần, trong phút chốc không biết nên nói gì! !
"Tôi nghi ngờ con mắt của cô không nhìn thấy! ! Chứng minh cho tôi và các giám khảo đi ! !" Giang Dĩ Thần lập tức kéo Đường Khả Hinh đi về phía trước bàn trong phòng thi đấu, vẻ mặt, mang theo hung hăng, tàn nhẫn, tay rút ra một con dao nhỏ, nhét vào trong tay của cô, mình lại xòe năm ngón tay chống trên mặt bàn, nói: "Nếu như cô nhìn thấy! ! Nhanh chóng cầm con dao sắc bén này, đâm xuống khe hở tay tôi đi! ! Càng nhanh càng tốt! !"
Trái tim Đường Khả Hinh lập tức lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới tối hôm qua lúc ở lầu phụ, bởi vì Lâm Tử Linh đụng chạm tới một lần nữa, mình trêu chọc cô, lập tức dùng một con dao giả, lấy tốc độ nhanh chóng của mình ở trong quán bar, cắm xuống giữa các ngón tay cô đang đặt trên bàn ăn, thế nhưng là dao thật, làm sao có thể lấy bàn tay anh làm thí nghiệm?
"Giang Dĩ Thần tiên sinh!" Bà George hơi lộ ra nghiêm túc đứng dậy, nhìn Giang Dĩ Thần, có vẻ hơi kích động nói: "Muốn kiểm tra ánh mắt của một người có phải bị mù hay không! Có thật nhiều loại phương pháp! Ví dụ như hiện tại để cho cô ấy đọc bảng tên của mỗi người chúng tôi !"
"Không có thời gian! Tôi biết rõ trí nhớ của cô rất tốt, nếu nhìn qua cái gì một lần cũng sẽ nhớ kỹ! ! Bảng tên của Ban phê bình và bảng tên của Giám khảo chính đều đã sắp đặt trước rồi! Hôm nay tôi nhất định phải vạch trần cô ấy ! Tôi xem ánh mắt của cô ấy rốt cuộc có mù hay không! Nếu như không có, tôi rút khỏi cuộc thi đấu ! !" Giang Dĩ Thần hung ác nói xong, lập tức kéo cánh tay Đường Khả Hinh, có vẻ hơi vô tình ác ý nói: "Nhanh ! ! Thời gian thi đấu vòng thứ ba sắp đến! Nhanh lên !"
Lúc này Lâm Tử Linh xoay người nhanh chóng tiến lên muốn nói chuyện. . . . . .
"Cô câm miệng cho tôi ! !" Giang Dĩ Thần hung hăng nhìn Lâm Tử Linh, tức giận nói: "Cô ấy là tôi phát hiện! Không phải cô !"
"Anh. . . . . ." Lâm Tử Linh lập tức ngẩng đầu lên, kích động, nóng mắt nhìn Giang Dĩ Thần!
"Nhanh ! !" Giang Dĩ Thần lại kích động nhìn Đường Khả Hinh, quát lớn: "Cắm xuống đi! Tôi xem cô có dám cắm hay không ! ?"
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như ngẩng đầu lên, kích động nhìn Giang Dĩ Thần! !
"Dù sao! ! Có cô không có tôi !" Giang Dĩ Thần lại tức giận nhìn Đường Khả Hinh, tay nắm chặt cánh tay của cô, nói: "Cắm xuống đi! Mau! Thời gian đã tới rồi! !"
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh run rẩy ánh sáng, cảm giác Ban phê bình và giám khảo chính nghi ngờ nhìn mình, nghĩ tới từ lúc mình vào khách sạn chưa từng có thất bại, tay của cô nắm chặt con dao nhỏ, nắm càng lúc càng đỏ lên, cắn chặt môi dưới, trán đổ mồ hôi lạnh, ngửi mùi kim loại này cũng biết con dao này vô cùng sắc bén, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn chặt răng, lập tức nín thở, chậm rãi giơ con dao sắc bén lên, ngưng thần muốn tàn nhẫn cắm thẳng xuống thì ngón tay chợt dừng ở trước mu bàn tay Giang Dĩ Thần, hai mắt tràn đầy nước mắt. . . . . .
Giang Dĩ Thần hơi lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn cô, nặng nề kích động nói: "Tại sao cô không cắm xuống?"
Đường Khả Hinh nắm chặt con dao kia, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng và thương tiếc, nói: "Mặc kệ mang chuyện nào ra đùa giỡn! ! Chuyên gia hầu rượu cũng tuyệt đối không thể mang đôi tay ra đùa giỡn! ! Nó là tất cả của chúng ta !"
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn cô gái này.
Đường Khả Hinh nắm chặt con dao kia, biết có một số chuyện không tránh khỏi, liền thở dài một cái, mới vừa muốn xoay người, mặt nhìn Ban Giám khảo, chuẩn bị nói rõ tình huống hai mắt mình, cánh tay lại bị Giang Dĩ Thần kéo túm trở lại, anh kích động nhìn cô, nói: "Cô đừng cho rằng một chút đồng tình của cô, tôi sẽ bỏ qua cho cô ! ! Có phải cô không muốn đúng không? Tôi có một biện pháp khác, biết con mắt của cô có thể nhìn thấy được hay không! !"
Anh nói xong, lập tức đi tới trên bàn rượu chút nữa sắp tiến hành thi đấu, nâng lên một ly sâm banh, mặt nhìn Đường Khả Hinh, nóng nảy nói: "Nếu như cô tiếp được ly rượu này trong tay tôi! Tôi sẽ tin tưởng ánh mắt của cô nhìn thấy được! Như vậy, tôi rút lui thi đấu, cô ở lại!"
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh vội gọi anh lại ! !
Giang Dĩ Thần nói xong, hai mắt nóng nảy nhìn Đường Khả Hinh một cái, tay cầm cái ly, lập tức rót một phần ba rượu sâm banh vào ly, nhanh chóng ném lên, sau đó toàn bộ mọi người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ly sâm banh ở trên không trung xoay tròn 360 độ, sắp rơi thẳng xuống, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi và Bác Dịch nhất thời căng thẳng nhìn tới trước . . . . . .
"Tiếp đi ! ! Đường Khả Hinh! !" Giang Dĩ Thần gần như uy hiếp và nóng nảy nhìn cô vẫn kêu! !
Không khí lập tức ngưng kết, tất cả mọi người nín thở nhìn tiếp ly trong chớp mắt này! !
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức trừng to, lồng ngực gần như hít thở không thông, nhưng chợt cảm nhận được mùi rượu bay ra đang lúc ly rượu rơi xuống, hai mắt của cô chợt lóe, biết ly rượu sắp rơi vào trước mặt của mình, cô lập tức cắn răng, vươn tay tại trước mặt mọi người, lúc ly rượu sắp trượt xuống lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy! ! Ly sâm banh lập tức bị cô hoàn mỹ tiếp được, cô lập tức thở dốc, quả thật không thể tin được mình đã nắm ly rượu kia, ngón tay vẫn run rẩy, cổ họng khô khốc nói không ra lời!
"Ồ!" Bà George nhìn bản lãnh cô giỏi như vậy, lập tức giơ tay vỗ tay cười nói: "Quá hoàn mỹ rồi ! So với Lý Tiểu Long còn lợi hại hơn !"
Các Giám khảo cũng đều nhìn cô, nở nụ cười vỗ tay, bọn họ vẫn đối với công phu Trung Quốc cảm thấy hết sức kinh ngạc! Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Bác Dịch thở phào nhẹ nhõm, đây mới thật là dọa chết người, Vitas cũng hơi thở phào, yên lòng.
Lâm Tử Linh lại kinh ngạc nhìn tình huống này, cảm thấy trường hợp hoàn toàn bị Giang Dĩ Thần làm chủ, biết anh đang kéo dài thời gian, ép Đường Khả Hinh theo quy định tiến vào vòng thi đấu thứ ba, cô lập tức muốn đi lên trước, lại kích động muốn nói chuyện. . . . . .
"Vòng thi đấu thứ ba bắt đầu! ! Giám khảo chính đã vào sân! ! Mời mọi người rời khỏi phòng thi đấu ! Cũng mời Đường tiểu thư cầm ly sâm banh trong tay, tiến vào vòng thi đấu thứ ba !" Hách Lệ mỉm cười đi tới, nhìn mọi người nụ cười có chút nghiêm túc, ra lệnh!
Lâm Tử Linh nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, gấp gáp nhìn Hách Lệ! !
"À?" Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi kêu lên, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ nhìn về phía Hách Lệ, nói: "Cầm ly sâm banh trong tay?"
"Đúng vậy!" Hách Lệ mỉm cười gật đầu, nhìn cô nói: "Đây là vòng thi đấu bí ẩn đầu tiên của cô !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.