Chương 21: Đi mau đi, sấm chớp đến rồi
Ôn Sưởng
22/05/2021
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Buổi tối.
Cơ thể của thần lại nhạt đi một chút.
Đông Phù đứng sau lưng anh, khẽ nói: “Ngạc Tây, Tương Tây, Vân Nam là những ngôi làng đầy tín ngưỡng, ngài hãy đến đó tu dưỡng một thời gian đi ạ.”
Thần không đáp.
Đông Phù ngập ngừng: “Thiên Lang tinh còn chưa xuất hiện, cô Khương ở nước ngoài, đây là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện.”
“Cô ấy đi bao lâu?”
“Nửa tháng ạ.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, quanh thân tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ, hai giây sau bóng tối trở lại, nơi đó đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Đông Phù thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ lo thần không muốn đi.
Trong một ngôi làng biệt lập ở Vân Nam bỗng xuất hiện một chùm sáng, nó đậu xuống giữa rừng, ánh sáng nhẹ nhàng lan ra cây cối xung quanh.
Bây giờ là rạng sớm mùa đông, cả ngôi làng yên tĩnh và tối mịt, chỉ có một bóng đèn nhỏ chớp sáng ở đầu làng.
Ánh sáng trắng trong rừng cây dần biến mất, một người đàn ông bước ra từ đó. Anh lững thững đi từng bước, chân đạp trên cành khô không tạo thành tiếng, chiếc áo choàng dài lướt qua đống cacbon ẩm ướt mà vạt áo vẫn trắng như tuyết.
Anh đi qua căn phòng thưa thớt, nghe tiếng hơi thở rõ ràng của mọi người, sau đó dừng lại trước một bức tượng đá.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Cánh cửa đối diện tượng đá trên đê, và cũng đối diện với thần.
Ông lão cầm đèn, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào tượng đá.
Đây là một ông lão mù.
Cho dù không mù, người phàm không được thần cho phép thì cũng không thể thấy được thần.
Ông lão đột nhiên quỳ xuống: “Thần mặt trời, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, vất vả vì thế nhân…” Ông ta dùng quốc ngữ.
Người đàn ông dừng lại.
Đây là một người mù thông minh. Đã hơn một nghìn năm rồi anh chưa gặp được ai như vậy.
“Ông muốn gì?”
“Tôi muốn đôi mắt của chính mình.”
Người đàn ông đứng im, môi khẽ mở: “Thần đồng ý.”
Vài tia sáng rơi trên đầu ông lão nọ, một chút vụn khói trắng bay ra khỏi mắt của lão… đó vừa là phần thưởng trời ban, cũng là hình phạt của trời.
Con mắt của ông lão trở nên trong trẻo, như dòng nước chảy thấm vào tim. Cũng trong nháy mắt đó, ông ta thấy người đàn ông trước tượng đá biến mất.
“Thần mặt trời, thần mặt trời…”
Ngày hôm sau, người dân trong làng lục tục đi lên, dù là đàn ông hay đàn bà, già trẻ mỗi khi đi qua tượng đá đều sẽ dùng quốc ngữ: “Thần mặt trời, cả ngày lẫn đêm làm việc không ngừng nghỉ, vất vả vì thế gian.”
Thần nhìn thần lực tín ngưỡng bao phủ toàn bộ ngôi làng, luồng sức mạnh nhẹ nhàng phủ kín trái tim, lòng anh chợt hoảng hốt, dường như quay về mấy ngàn năm trước.
Đây là một ngôi làng nguyên thủy trên núi, người dân trồng trọt, săn bắn, thờ cúng, sinh tồn bằng cách thờ cúng thiên nhiên. Bọn họ rời xa thành phố, hoàn toàn khác xa với thời đại.
Thời gian như đứng yên lại.
Đây là xã hội mà thần không tưởng.
Khương Dao lại mơ về khi còn nhỏ.
“Khương Dao rất có năng khiếu hội họa, cuộc thi vẽ tranh lần này đứng thứ nhất trong thành phố đấy. Giáo viên mỹ thuật nói con bé không học vẽ tranh thì thật đáng tiếc.”
“Nhưng học vẽ thật sự rất tốn kém, thôi đến đâu hay đến ấy. Khương Dao rất ngoan, sau này chăm chỉ đọc sách là được, anh chị về nhà bàn bạc lại với nhau.”
… Đây là giọng nói của cô chủ nhiệm hồi lớp sáu.
Bé Khương Dao ngồi xổm trên tấm sắt, nằm sấp lên băng ghế viết chữ.
“Con có muốn học vẽ không Dao Dao?” Ngô Tuệ vừa nhặt rau vừa hỏi.
“Con không muốn.” Bé Khương Dao trả lời mẹ trong lúc làm bài tập.
“Cô giáo nói con vẽ rất đẹp.”
“Thế ạ?”
Hai mẹ con ngừng nói chuyện.
Chạng vạng tối, bé Khương Dao và những người bạn trong xưởng sắt chơi cùng nhau chán mới về nhà. Ngô Tuệ cúi gằm mặt ngồi trên giường, Khương Hồng ngồi trên chiếc máy trộn vữa cũ rích hút thuốc.
Nồi niêu nguội lạnh.
Cô không vào nhà, chỉ đứng ở bên ngoài cửa sắt.
“Dao Dao.” Ngô Tuệ gọi cô: “Lại đây.”
Rầm rầm…
Cửa sắt bị bé Khương Dao đẩy ra, âm thanh chói tai làm Khương Hồng rít một ngụm khói.
Ngô Tuệ nhét cho cô mười đồng: “Hết gas rồi, con đi mua một cân đầu heo, gia vị để riêng nhé.”
Món thịt đầu heo kho được bày bán tại đầu chợ, đi qua đi lại cũng mất nửa tiếng.
Bé Khương Dao nhận tiền, thưa: “Dạ.”
Ngô Tuệ nhìn Khương Dao tung tăng chạy đi, hai mắt bà đỏ hoe rồi nhìn chằm chằm Khương Hồng ngồi trên máy trên bê tông, khàn cả giọng: “Năm mươi ngàn nói vay là vay, ông có biết nhà chúng ta chỉ còn lại một chút tiền đấy không?! Ông cho anh ta mượn rồi chúng ta sống thế nào? Khương Dao sắp lên cấp hai rồi, không tốn tiền à?”
“Giáo dục bắt buộc cấp trung học thì tốn bao nhiêu tiền đâu?” Khương Hồng mất kiên nhẫn cau mày: “Chỉ một thời gian thôi, mấy tháng nữa cậu ấy sẽ trả, người ta cũng không quỵt của mình!”
“Thầy cô nói Khương Dao học vẽ tranh, mỗi tháng một ngàn rưỡi, không có tiền tiết kiệm thì ông có trả nổi không? Nhà cậu ta thiếu tiền, thế nhà chúng ta dư dả lắm sao? Tiền lương một tháng của ông có hai ngàn, cuộc sống đã như thế rồi mà ông còn có tiền có xe cho người ta vay à? Khương Hồng, ông có bị điên không?!”
Khương Hồng lặng thinh.
“Tôi không cần biết!” Ngô Tuệ mắng: “Đòi tiền về cho tôi! Ngay bây giờ! Nói với cậu ta Khương Dao phải học vẽ tranh, nhà chúng ta không có tiền cho vay!”
Khương Hồng vẫn im lặng.
“Ông cút đi đòi tiền về đây cho tôi. Nếu không mang được tiền về thì cũng không cần quay lại nữa!”
Mặt Khương Hồng đỏ gay gắt: “Tiền tiền tiền, cả ngày lúc nào cũng tiền tiền tiền. Có phải trong mắt bà chỉ có tiền không?”
Khương Dao đứng ngoài cửa khóc òa.
Khương Hồng và Ngô Tuệ bên trong sững sờ.
Khương Dao chạy vào, kiễng chân đánh Khương Hồng: “Không phải trong mắt mẹ chỉ có tiền… Không cho ba nói mẹ con như thế…”
Ngô Tuệ ngồi trên giường gào khóc.
Khương Hồng nhìn Khương Dao đánh ông, mím môi thật chặt: “Bố không phải bố con à?”
“Con không muốn có người bố như bố…”
“Khương Dao!” Ngô Tuệ quát to: “Con nói cái gì đấy!” Bà vội chạy đến, đánh mạnh lên người Khương Dao hai cái: “Còn nói những lời như thế mẹ đánh chết con!”
Khương Dao lắc người, nức nở chạy đi.
Khương Hồng đứng trước máy trộn bê tông, hốc mắt đỏ ngầu.
Khương Dao vuốt mắt từ trên giường ngồi dậy, từ từ thở hắt ra. Năng lượng từ cái vòng này cũng mạnh quá rồi, chẳng lẽ từ giờ về sau ngày nào cô cũng phải gặp những cơn ác mộng khó chịu như này ư?
Khương Dao lập tức mở Wechat hỏi Lãng Điềm: “Em đã nhớ lại được ký ức đã đánh mất rồi, có thể tháo vòng tay được chưa ạ?”
Lãng Điềm: “Đeo thêm hai ngày nữa, nếu không có thể ký ức sẽ biến mất lần nữa.”
Được rồi. Khương Dao đành cam chịu số phận.
Toàn bộ ký ức lãng quên đã quay trở lại, Khương Dao suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra một sự thật, cô đã bị ép về một phía mà không thể thay đổi. Thần tốt, cô tốt. Thần không tốt, cô cũng không tốt theo.
Một bên là thế lực muốn giết cô, bên kia lại coi cô là kẻ thế thân của thần – chọn bên nào đây?
Vớ vẩn, tất nhiên chọn thần rồi.
Thế thân hay không thì về sau tính tiếp, còn chuyện mất mạng thì không thể để sau tính được.
Khương Dao quyết định, sau khi về nước là không trốn tránh nữa, phải hết sức phối hợp với biệt thự Thôn Minh. Bây giờ việc quan trọng trước mắt là hiệp trợ với thần tiêu diệt kẻ đó, trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Cô đã đổi vé máy bay và dự định trở về Trung Quốc sau khi kết thúc triển lãm tranh thay vì ở lại Ý. Song người tính không bằng trời tính: Khương Dao “may mắn” gặp được Bá Nhạc* của cô.
*Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Đó là một người đàn ông giàu có nhờ sở hữu hơn năm mươi câu lạc bộ nghệ thuật cao cấp. Ông ta rất ưng ý ba bức tranh của Khương Dao, còn nhờ Matteo giới thiệu gặp mặt, tự mình đưa ra đề nghị hợp tác một đơn hàng lớn – điều khoản này đủ nuôi phòng làm việc của Khương Dao năm năm.
Khương Dao tham tiền như thế, sao có thể bỏ qua đơn hàng có giá trị như này được. Cô lập tức lùi lịch về, quăng xó thần luôn.
Kí hợp đồng rất thuận lợi, Matteo cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau khi xong chuyện, Khương Dao đã mua quà và đặt bàn ở nhà hàng Michelin ba sao để mời anh ấy ăn tối.
Khương Dao hẹn Matteo vào đêm giáng sinh, do ngày mai phải về nước nên cô thực sự không còn thời gian.
Cô đã sắp xếp đâu đấy cuộc hẹn, không ngờ vừa mở lời, Matteo đáp lại ngay ngày hôm đó anh ta cũng rảnh.
Đúng là cẩu độc thân thì không phân biệt quốc tịch.
Matteo ăn mặc rất trịnh trọng, nhìn cũng biết là cầu kì. Anh ta không cầm hoa nhưng khi anh ta đến, lòng cô hơi hồi hộp, cảm thấy không ổn.
Trong tay anh ta đúng là không có hoa, song Khương Dao lại ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng trên quần áo anh ta.
Người này mỗi lần gặp đều tặng hoa cho cô, giờ không tặng mà trên quần áo lại có mùi hương hoa trên xe, đúng là có chút “bất ngờ.”
Ánh mắt anh chàng bỗng trở nên nóng bỏng, đủ khiến Khương Dao nhận ra đối phương hiểu lầm cô chuyện gì. Khương Dao giả vờ cười, đưa quà cô đã chuẩn bị kỹ cho anh ta: “Tặng anh.”
“Woa.” Matteo vui lắm, nhìn Khương Dao bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Đúng là khởi đầu tốt đẹp.”
“Không phải.” Khương Dao nhanh trí, cười nói: “Là bắt đầu may mắn.”
Đối phương nhìn cô đầy khó hiểu.
“Đây là một chiếc đồng hồ.” Khương Dao chỉ vào: Ý nghĩa của nó là “chúc anh may mắn”, người bán hàng nói rất hợp để tặng bạn bè, khích lệ lẫn nhau, chúc phúc cho nhau.” Khương Dao cố tình nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, đây cũng là nguyên nhân cô mua nó… vì cô rất ít khi tặng quà cho phái nam, sợ đưa nhầm ý.
Matteo cười dịu dàng: “Cám ơn.”
Chắc hiểu ý rồi nhỉ, cô thấy bồn chồn, thấp thỏm.
Bữa cơm này Khương Dao ăn chẳng ngon chút nào vì bị ánh mắt của Matteo làm cho nôn nao. Nhưng hành động và lời nói của anh ta vẫn lịch thiệp như thường ngày, khiến cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Sau bữa tối, Matteo đưa cô về khách sạn. Khương Dao từ chối một lần nhưng Matteo kiên trì mãi nên cô đành chấp nhận.
Vào bãi đỗ xe, cô lập tức mau chóng nghĩ cách từ chối. Lúc lên xe lại càng căng thẳng hơn, luôn chú ý đến động tác của Matteo, sợ anh ta đột nhiên móc đâu ra hoa hồng.
Nhưng Matteo chẳng làm gì cả.
Suốt dọc đường, Khương Dao bình tĩnh lại… chắc là cô nhạy cảm quá thôi.
Lúc xuống xe, cô hơi khẩn trương nhưng Matteo vẫn không làm gì hết, thoải mái vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Khương Dao hoàn toàn yên tâm, đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Bồn chồn cả buổi tối, Khương Dao lên thang máy thì ngây ra như phỗng. Cửa thang bật mở, Matteo đứng trước cửa làm cô giật hết cả mình, hoàn toàn bị hù chết khiếp.
Matteo nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình cảm, nói bằng tiếng Anh: “Cô gái phương Đông nhát gan của tôi.”
Khương Dao lúng túng ngây người.
Matteo nói: “Em đoán được rồi phải không? Tôi phát hiện em rất căng thẳng và thẹn thùng… phải chăng đó là sức quyến rũ của con gái phương Đông, cho nên tôi quyết định thổ lộ tấm lòng mình.”
Anh ta nhìn cô: “Hy vọng em không còn lo lắng như vừa nãy.”
Khương Dao: “…”
Anh ta dâng hoa: “Nhận lấy nhé, hai chúng ta cùng vui vẻ.”
Khương Dao: “…”
Khương Dao im lặng một lúc, nụ cười Matteo nhạt dần: “Tại sao?”
Khương Dao hít sâu: “Bởi vì tín ngưỡng chúng ta khác nhau.”
Matteo ngơ ngác: “Cô không tin vào đạo tin lành sao?”
Khương Dao lắc đầu: “Xin lỗi, sau khi quan sát thì tôi thấy quê hương vẫn phù hợp với tôi hơn.”
Matteo không muốn từ bỏ: “Tôi có thể tin vào thần của cô.”
Khương Dao nghiêm túc: “Cho dù thế thì cũng vô ích.”
“Tại sao?”
“Anh quên rồi ư?” Khưong Dao quyết định “ăn ngay nói thật”: “Tôi bị hiến tế cho thần, cả đời không kết hôn.”
Matteo im lặng.
Khương Dao nhìn lên trời, nghiêm túc bảo: “Anh đi mau đi, sấm chớp tới rồi.”
“Hả?” Matteo hoàn toàn ù ù cạc cạc, đang đau lòng bỗng chốc biến thành khó hiểu.
“Là thế này.” Khương Dao quyết định khiến anh ta hoàn toàn từ bỏ: “Thời điểm anh nói thích tôi, trời đột nhiên nổ sấm.” Khương Dao nói chân thành: “Đây là thần cảnh báo anh.”
Matteo nghi ngờ có phải mình thích nhầm cô gái có vấn đề không.
“Nào, thử là biết ngay.” Khương Dao tính trước.
Matteo cảm thấy có lẽ mình cũng có vấn đề, thế mà lại tin lời cô nói, tò mò làm theo cô.
“Tôi thích em.”
Khương Dao nhắm tịt mắt lại… không liên quan đến tôi! Là anh ta nhất định muốn tỏ tình đấy nhé.
Hành lang lặng ngắt như tờ.
?
Hai người nhìn nhau trân trối.
“Làm phiền rồi.” Cô bỏ chạy trối chết.
~~~
Hôm nay mặt giời đi vắng rồi nha =))))))
Buổi tối.
Cơ thể của thần lại nhạt đi một chút.
Đông Phù đứng sau lưng anh, khẽ nói: “Ngạc Tây, Tương Tây, Vân Nam là những ngôi làng đầy tín ngưỡng, ngài hãy đến đó tu dưỡng một thời gian đi ạ.”
Thần không đáp.
Đông Phù ngập ngừng: “Thiên Lang tinh còn chưa xuất hiện, cô Khương ở nước ngoài, đây là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện.”
“Cô ấy đi bao lâu?”
“Nửa tháng ạ.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, quanh thân tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ, hai giây sau bóng tối trở lại, nơi đó đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Đông Phù thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ lo thần không muốn đi.
Trong một ngôi làng biệt lập ở Vân Nam bỗng xuất hiện một chùm sáng, nó đậu xuống giữa rừng, ánh sáng nhẹ nhàng lan ra cây cối xung quanh.
Bây giờ là rạng sớm mùa đông, cả ngôi làng yên tĩnh và tối mịt, chỉ có một bóng đèn nhỏ chớp sáng ở đầu làng.
Ánh sáng trắng trong rừng cây dần biến mất, một người đàn ông bước ra từ đó. Anh lững thững đi từng bước, chân đạp trên cành khô không tạo thành tiếng, chiếc áo choàng dài lướt qua đống cacbon ẩm ướt mà vạt áo vẫn trắng như tuyết.
Anh đi qua căn phòng thưa thớt, nghe tiếng hơi thở rõ ràng của mọi người, sau đó dừng lại trước một bức tượng đá.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Cánh cửa đối diện tượng đá trên đê, và cũng đối diện với thần.
Ông lão cầm đèn, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào tượng đá.
Đây là một ông lão mù.
Cho dù không mù, người phàm không được thần cho phép thì cũng không thể thấy được thần.
Ông lão đột nhiên quỳ xuống: “Thần mặt trời, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, vất vả vì thế nhân…” Ông ta dùng quốc ngữ.
Người đàn ông dừng lại.
Đây là một người mù thông minh. Đã hơn một nghìn năm rồi anh chưa gặp được ai như vậy.
“Ông muốn gì?”
“Tôi muốn đôi mắt của chính mình.”
Người đàn ông đứng im, môi khẽ mở: “Thần đồng ý.”
Vài tia sáng rơi trên đầu ông lão nọ, một chút vụn khói trắng bay ra khỏi mắt của lão… đó vừa là phần thưởng trời ban, cũng là hình phạt của trời.
Con mắt của ông lão trở nên trong trẻo, như dòng nước chảy thấm vào tim. Cũng trong nháy mắt đó, ông ta thấy người đàn ông trước tượng đá biến mất.
“Thần mặt trời, thần mặt trời…”
Ngày hôm sau, người dân trong làng lục tục đi lên, dù là đàn ông hay đàn bà, già trẻ mỗi khi đi qua tượng đá đều sẽ dùng quốc ngữ: “Thần mặt trời, cả ngày lẫn đêm làm việc không ngừng nghỉ, vất vả vì thế gian.”
Thần nhìn thần lực tín ngưỡng bao phủ toàn bộ ngôi làng, luồng sức mạnh nhẹ nhàng phủ kín trái tim, lòng anh chợt hoảng hốt, dường như quay về mấy ngàn năm trước.
Đây là một ngôi làng nguyên thủy trên núi, người dân trồng trọt, săn bắn, thờ cúng, sinh tồn bằng cách thờ cúng thiên nhiên. Bọn họ rời xa thành phố, hoàn toàn khác xa với thời đại.
Thời gian như đứng yên lại.
Đây là xã hội mà thần không tưởng.
Khương Dao lại mơ về khi còn nhỏ.
“Khương Dao rất có năng khiếu hội họa, cuộc thi vẽ tranh lần này đứng thứ nhất trong thành phố đấy. Giáo viên mỹ thuật nói con bé không học vẽ tranh thì thật đáng tiếc.”
“Nhưng học vẽ thật sự rất tốn kém, thôi đến đâu hay đến ấy. Khương Dao rất ngoan, sau này chăm chỉ đọc sách là được, anh chị về nhà bàn bạc lại với nhau.”
… Đây là giọng nói của cô chủ nhiệm hồi lớp sáu.
Bé Khương Dao ngồi xổm trên tấm sắt, nằm sấp lên băng ghế viết chữ.
“Con có muốn học vẽ không Dao Dao?” Ngô Tuệ vừa nhặt rau vừa hỏi.
“Con không muốn.” Bé Khương Dao trả lời mẹ trong lúc làm bài tập.
“Cô giáo nói con vẽ rất đẹp.”
“Thế ạ?”
Hai mẹ con ngừng nói chuyện.
Chạng vạng tối, bé Khương Dao và những người bạn trong xưởng sắt chơi cùng nhau chán mới về nhà. Ngô Tuệ cúi gằm mặt ngồi trên giường, Khương Hồng ngồi trên chiếc máy trộn vữa cũ rích hút thuốc.
Nồi niêu nguội lạnh.
Cô không vào nhà, chỉ đứng ở bên ngoài cửa sắt.
“Dao Dao.” Ngô Tuệ gọi cô: “Lại đây.”
Rầm rầm…
Cửa sắt bị bé Khương Dao đẩy ra, âm thanh chói tai làm Khương Hồng rít một ngụm khói.
Ngô Tuệ nhét cho cô mười đồng: “Hết gas rồi, con đi mua một cân đầu heo, gia vị để riêng nhé.”
Món thịt đầu heo kho được bày bán tại đầu chợ, đi qua đi lại cũng mất nửa tiếng.
Bé Khương Dao nhận tiền, thưa: “Dạ.”
Ngô Tuệ nhìn Khương Dao tung tăng chạy đi, hai mắt bà đỏ hoe rồi nhìn chằm chằm Khương Hồng ngồi trên máy trên bê tông, khàn cả giọng: “Năm mươi ngàn nói vay là vay, ông có biết nhà chúng ta chỉ còn lại một chút tiền đấy không?! Ông cho anh ta mượn rồi chúng ta sống thế nào? Khương Dao sắp lên cấp hai rồi, không tốn tiền à?”
“Giáo dục bắt buộc cấp trung học thì tốn bao nhiêu tiền đâu?” Khương Hồng mất kiên nhẫn cau mày: “Chỉ một thời gian thôi, mấy tháng nữa cậu ấy sẽ trả, người ta cũng không quỵt của mình!”
“Thầy cô nói Khương Dao học vẽ tranh, mỗi tháng một ngàn rưỡi, không có tiền tiết kiệm thì ông có trả nổi không? Nhà cậu ta thiếu tiền, thế nhà chúng ta dư dả lắm sao? Tiền lương một tháng của ông có hai ngàn, cuộc sống đã như thế rồi mà ông còn có tiền có xe cho người ta vay à? Khương Hồng, ông có bị điên không?!”
Khương Hồng lặng thinh.
“Tôi không cần biết!” Ngô Tuệ mắng: “Đòi tiền về cho tôi! Ngay bây giờ! Nói với cậu ta Khương Dao phải học vẽ tranh, nhà chúng ta không có tiền cho vay!”
Khương Hồng vẫn im lặng.
“Ông cút đi đòi tiền về đây cho tôi. Nếu không mang được tiền về thì cũng không cần quay lại nữa!”
Mặt Khương Hồng đỏ gay gắt: “Tiền tiền tiền, cả ngày lúc nào cũng tiền tiền tiền. Có phải trong mắt bà chỉ có tiền không?”
Khương Dao đứng ngoài cửa khóc òa.
Khương Hồng và Ngô Tuệ bên trong sững sờ.
Khương Dao chạy vào, kiễng chân đánh Khương Hồng: “Không phải trong mắt mẹ chỉ có tiền… Không cho ba nói mẹ con như thế…”
Ngô Tuệ ngồi trên giường gào khóc.
Khương Hồng nhìn Khương Dao đánh ông, mím môi thật chặt: “Bố không phải bố con à?”
“Con không muốn có người bố như bố…”
“Khương Dao!” Ngô Tuệ quát to: “Con nói cái gì đấy!” Bà vội chạy đến, đánh mạnh lên người Khương Dao hai cái: “Còn nói những lời như thế mẹ đánh chết con!”
Khương Dao lắc người, nức nở chạy đi.
Khương Hồng đứng trước máy trộn bê tông, hốc mắt đỏ ngầu.
Khương Dao vuốt mắt từ trên giường ngồi dậy, từ từ thở hắt ra. Năng lượng từ cái vòng này cũng mạnh quá rồi, chẳng lẽ từ giờ về sau ngày nào cô cũng phải gặp những cơn ác mộng khó chịu như này ư?
Khương Dao lập tức mở Wechat hỏi Lãng Điềm: “Em đã nhớ lại được ký ức đã đánh mất rồi, có thể tháo vòng tay được chưa ạ?”
Lãng Điềm: “Đeo thêm hai ngày nữa, nếu không có thể ký ức sẽ biến mất lần nữa.”
Được rồi. Khương Dao đành cam chịu số phận.
Toàn bộ ký ức lãng quên đã quay trở lại, Khương Dao suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra một sự thật, cô đã bị ép về một phía mà không thể thay đổi. Thần tốt, cô tốt. Thần không tốt, cô cũng không tốt theo.
Một bên là thế lực muốn giết cô, bên kia lại coi cô là kẻ thế thân của thần – chọn bên nào đây?
Vớ vẩn, tất nhiên chọn thần rồi.
Thế thân hay không thì về sau tính tiếp, còn chuyện mất mạng thì không thể để sau tính được.
Khương Dao quyết định, sau khi về nước là không trốn tránh nữa, phải hết sức phối hợp với biệt thự Thôn Minh. Bây giờ việc quan trọng trước mắt là hiệp trợ với thần tiêu diệt kẻ đó, trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Cô đã đổi vé máy bay và dự định trở về Trung Quốc sau khi kết thúc triển lãm tranh thay vì ở lại Ý. Song người tính không bằng trời tính: Khương Dao “may mắn” gặp được Bá Nhạc* của cô.
*Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Đó là một người đàn ông giàu có nhờ sở hữu hơn năm mươi câu lạc bộ nghệ thuật cao cấp. Ông ta rất ưng ý ba bức tranh của Khương Dao, còn nhờ Matteo giới thiệu gặp mặt, tự mình đưa ra đề nghị hợp tác một đơn hàng lớn – điều khoản này đủ nuôi phòng làm việc của Khương Dao năm năm.
Khương Dao tham tiền như thế, sao có thể bỏ qua đơn hàng có giá trị như này được. Cô lập tức lùi lịch về, quăng xó thần luôn.
Kí hợp đồng rất thuận lợi, Matteo cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau khi xong chuyện, Khương Dao đã mua quà và đặt bàn ở nhà hàng Michelin ba sao để mời anh ấy ăn tối.
Khương Dao hẹn Matteo vào đêm giáng sinh, do ngày mai phải về nước nên cô thực sự không còn thời gian.
Cô đã sắp xếp đâu đấy cuộc hẹn, không ngờ vừa mở lời, Matteo đáp lại ngay ngày hôm đó anh ta cũng rảnh.
Đúng là cẩu độc thân thì không phân biệt quốc tịch.
Matteo ăn mặc rất trịnh trọng, nhìn cũng biết là cầu kì. Anh ta không cầm hoa nhưng khi anh ta đến, lòng cô hơi hồi hộp, cảm thấy không ổn.
Trong tay anh ta đúng là không có hoa, song Khương Dao lại ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng trên quần áo anh ta.
Người này mỗi lần gặp đều tặng hoa cho cô, giờ không tặng mà trên quần áo lại có mùi hương hoa trên xe, đúng là có chút “bất ngờ.”
Ánh mắt anh chàng bỗng trở nên nóng bỏng, đủ khiến Khương Dao nhận ra đối phương hiểu lầm cô chuyện gì. Khương Dao giả vờ cười, đưa quà cô đã chuẩn bị kỹ cho anh ta: “Tặng anh.”
“Woa.” Matteo vui lắm, nhìn Khương Dao bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Đúng là khởi đầu tốt đẹp.”
“Không phải.” Khương Dao nhanh trí, cười nói: “Là bắt đầu may mắn.”
Đối phương nhìn cô đầy khó hiểu.
“Đây là một chiếc đồng hồ.” Khương Dao chỉ vào: Ý nghĩa của nó là “chúc anh may mắn”, người bán hàng nói rất hợp để tặng bạn bè, khích lệ lẫn nhau, chúc phúc cho nhau.” Khương Dao cố tình nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, đây cũng là nguyên nhân cô mua nó… vì cô rất ít khi tặng quà cho phái nam, sợ đưa nhầm ý.
Matteo cười dịu dàng: “Cám ơn.”
Chắc hiểu ý rồi nhỉ, cô thấy bồn chồn, thấp thỏm.
Bữa cơm này Khương Dao ăn chẳng ngon chút nào vì bị ánh mắt của Matteo làm cho nôn nao. Nhưng hành động và lời nói của anh ta vẫn lịch thiệp như thường ngày, khiến cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Sau bữa tối, Matteo đưa cô về khách sạn. Khương Dao từ chối một lần nhưng Matteo kiên trì mãi nên cô đành chấp nhận.
Vào bãi đỗ xe, cô lập tức mau chóng nghĩ cách từ chối. Lúc lên xe lại càng căng thẳng hơn, luôn chú ý đến động tác của Matteo, sợ anh ta đột nhiên móc đâu ra hoa hồng.
Nhưng Matteo chẳng làm gì cả.
Suốt dọc đường, Khương Dao bình tĩnh lại… chắc là cô nhạy cảm quá thôi.
Lúc xuống xe, cô hơi khẩn trương nhưng Matteo vẫn không làm gì hết, thoải mái vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Khương Dao hoàn toàn yên tâm, đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Bồn chồn cả buổi tối, Khương Dao lên thang máy thì ngây ra như phỗng. Cửa thang bật mở, Matteo đứng trước cửa làm cô giật hết cả mình, hoàn toàn bị hù chết khiếp.
Matteo nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình cảm, nói bằng tiếng Anh: “Cô gái phương Đông nhát gan của tôi.”
Khương Dao lúng túng ngây người.
Matteo nói: “Em đoán được rồi phải không? Tôi phát hiện em rất căng thẳng và thẹn thùng… phải chăng đó là sức quyến rũ của con gái phương Đông, cho nên tôi quyết định thổ lộ tấm lòng mình.”
Anh ta nhìn cô: “Hy vọng em không còn lo lắng như vừa nãy.”
Khương Dao: “…”
Anh ta dâng hoa: “Nhận lấy nhé, hai chúng ta cùng vui vẻ.”
Khương Dao: “…”
Khương Dao im lặng một lúc, nụ cười Matteo nhạt dần: “Tại sao?”
Khương Dao hít sâu: “Bởi vì tín ngưỡng chúng ta khác nhau.”
Matteo ngơ ngác: “Cô không tin vào đạo tin lành sao?”
Khương Dao lắc đầu: “Xin lỗi, sau khi quan sát thì tôi thấy quê hương vẫn phù hợp với tôi hơn.”
Matteo không muốn từ bỏ: “Tôi có thể tin vào thần của cô.”
Khương Dao nghiêm túc: “Cho dù thế thì cũng vô ích.”
“Tại sao?”
“Anh quên rồi ư?” Khưong Dao quyết định “ăn ngay nói thật”: “Tôi bị hiến tế cho thần, cả đời không kết hôn.”
Matteo im lặng.
Khương Dao nhìn lên trời, nghiêm túc bảo: “Anh đi mau đi, sấm chớp tới rồi.”
“Hả?” Matteo hoàn toàn ù ù cạc cạc, đang đau lòng bỗng chốc biến thành khó hiểu.
“Là thế này.” Khương Dao quyết định khiến anh ta hoàn toàn từ bỏ: “Thời điểm anh nói thích tôi, trời đột nhiên nổ sấm.” Khương Dao nói chân thành: “Đây là thần cảnh báo anh.”
Matteo nghi ngờ có phải mình thích nhầm cô gái có vấn đề không.
“Nào, thử là biết ngay.” Khương Dao tính trước.
Matteo cảm thấy có lẽ mình cũng có vấn đề, thế mà lại tin lời cô nói, tò mò làm theo cô.
“Tôi thích em.”
Khương Dao nhắm tịt mắt lại… không liên quan đến tôi! Là anh ta nhất định muốn tỏ tình đấy nhé.
Hành lang lặng ngắt như tờ.
?
Hai người nhìn nhau trân trối.
“Làm phiền rồi.” Cô bỏ chạy trối chết.
~~~
Hôm nay mặt giời đi vắng rồi nha =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.