Chương 22: Cô khiến anh không biết phải làm gì
Ôn Sưởng
22/05/2021
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đây là chuyện xấu hổ nhất trong hai mấy năm sống trên đời của Khương Dao, về đến phòng rồi cô vẫn chưa hết xấu hổ.
“Mẹ nó, mẹ nó mẹ nó chứ… Nhục chết mất, chết mất…”
Mấy lời chửi thần ba lần bảy lượt dâng tới tận mép đều bị cô cố nuốt trôi, ánh mắt Khương Dao chứa đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc cần hiện thì chẳng thấy đâu, bình thường không làm gì cũng nổi nóng— phải kể với Thương Phù mới được.”
Thần kệ xác người khác, chỉ chú ý đến mình cô thôi đúng không?
Cô “vui vẻ” quá cơ.
–
Sáng hôm sau Khương Dao còn phải lên máy bay, cô xử lí xong việc công và lên giường tính ngủ sớm.
Trước khi nhắm mắt, cô thở dài chắp tay khấn: “Mơ ít thôi.”
Trong mơ.
Cả phòng ầm ĩ cãi vã làm không khí hết sức căng thẳng. Trời chưa tối nhưng Ngô Tuệ đã nằm trên giường, Khương Hồng vẫn ngồi cạnh đống xi từ máy trộn bê tông. Xa xa trông thấy ti vi nhà ai đang mở hí kịch nói tiếng bản địa. Khương Dao ngồi chồm hổm trên tấm ván sắt, mở đèn bàn trên băng ghế nhỏ rồi ngồi vào đó làm bài tập.
Mặt trời dần xuống núi, nhà máy sắt cũng im ắng hẳn.
Lúc mặt trời lặn xuống hết, Khương Hồng nhảy từ trên máy trộn bê tông xuống, cửa sắt vang rầm một tiếng, ông bỏ ra ngoài.
Ngô Tuệ dựa vào thành giường và nhổm dậy, cong người thét chói tai: “Khương Hồng! Nếu hôm nay anh không mang tiền về thì chúng ta li hôn! Cả đời này anh đừng mơ quay lại—“
Trên vở bài tập của Khương Dao xuất hiện một vết mực, cô cúi đầu lấy tay áo lau đi.
Một lát sau, Ngô Tuệ cũng từ trong phòng đi ra, ngồi bên cạnh Khương Dao, chỉ trong thoáng chốc đã nức nở.
“Học hành cho tốt rồi kiếm thật nhiều tiền. Cuộc sống nghèo túng gà bay chó sủa, mỗi ngày đều phải lặn lội kiếm sống. Con đừng yêu sớm, chơi ra chơi học ra học, không được trễ nải việc học hành…” Bà dừng lại một chút, “Ba mẹ hai bàn tay trắng, không cho con được gì, con muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn chỉ có cố gắng gấp bội hơn người thường.”
Dao Dao, đừng tìm đàn ông giống như cha con vậy, sống cùng anh ta ngày nào khổ ngày đó…” Bà nghẹn ngào, “Nhất định phải kiếm được tiền, phải cố gắng hết sức, đời ba mẹ chỉ đến đây, con nhất định phải cố gắng…”
Trên vở bài tập của Khương Dao lại có thêm một chấm mực, cô đưa tay che đi, cúi gằm mặt xuống.
Đêm khuya.
Ầm-Ầm-Ầm-
Ầm-Ầm-
Ầm-
Khương Dao mở mắt ra, nhìn mặt trăng vừa to lại vừa tròn ngoài song sắt cửa sổ – Hằng Nga sống trên cung trăng chắc chắn rất hạnh phúc, cả vầng trăng chỉ thuộc về riêng chị ấy.
Khương Dao xoay người, tiếng ầm từ cửa sắt vang lên không ngừng, trên giường lớn chẳng thấy bóng dáng của Khương Hồng và Ngô Tuệ đâu.
Khương Hồng cả đêm không về.
Tiếng động ở cửa sắt kèm với âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Đúng, trong mắt tôi chỉ có tiền… Hu hu hu…”
Khương Dao nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống gối. Sau những ngày tháng đau khổ kéo dài đó, đêm nào mẹ cô cũng than khóc. Cửa sắt cứ rầm rầm rung lên, tựa như muốn đập vỡ hết thảy mọi đau đớn.
Đó không phải giọng nói của Ngô Tuệ, đó là âm thanh thét chói tai của bà.
Khương Dao nhanh chóng bịt lỗ tai lại, khóc thút thít rồi dần chìm vào giấc ngủ…
Trong khách sạn ở nước ngoài, Khương Dao đang say giấc nhưng lệ ướt đẫm mi, bờ môi cô run rẩy khẽ thì thào: “Sẽ tốt lên thôi… Mẹ ơi…”
–
Việc đầu tiên khi Khương Dao về nước là đi tìm Lãng Điềm: “Mau mau cởi giúp em cái vòng này ra.”
Lãng Điềm nhìn cái vòng một cái rồi đáp: “Hết công dụng rồi.”
“Em sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?”
“Chắc là vậy.” Lãng Điềm không chút để ý nói: “Dù sao nó cũng không còn tác dụng nữa.”
Khương Dao yên tâm về nhà làm một giấc.
Lại mơ suốt cả một đêm, Khương Dao: “…” Bà đây điên rồi mới tin lời chị.
Khương Dao mơ suốt mấy ngày, thần kinh suy nhược gọi điện cho Lãng Điềm: “Thầy Lãng à, sao em vẫn nằm mơ không ngừng vậy?”
“Không phải chứ?” Lãng Điềm nghĩ một lát rồi cho cô một lời giải thích: “Tuy chú văn không còn công dụng nhưng mà nó có thể mở ra kí ức đã đóng bụi của em, bản thân em không thể thoát khỏi kí ức đó nên nó không ngừng lặp lại, đại khái đó là một loại tiềm thức…”
“Tiềm thức kia kéo dài bao lâu ạ?”
“Ai mà biết được?”
Khương Dao: “…”
–
Lâu lắm rồi Khương Dao mới chủ động liên hệ với Đông Phù, vừa nối máy cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Làm cách nào để thần mạnh hơn?”
Đông Phù im lặng đôi lát, không ngờ Khương Dao lại hỏi câu này.
“Để thần bên cạnh cô.”
?
Này là có ý gì?
“Ý anh là để thần cạnh tôi thì ngài ấy sẽ mạnh hơn?”
“Đúng vậy.”
“Dùng nguyên lí gì vậy?”
Đông Phù không trả lời.
Thôi quên đi, không quan trọng. Khương Dao sớm đã quen với việc bọn họ úp úp mở mở, “Giờ tôi có thể đến biệt thự Thôn Minh không?”
“Thần không ở biệt thự Thôn Minh.”
“Vậy ngài ấy ở chỗ nào?”
–
Hết ngồi máy bay rồi đến tàu hỏa, Khương Dao chuyển sang lái xe máy suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng đến được chỗ thần ở, chính là ngôi làng này.
Khương Dao mặt mày xám ngoét, xém mất nửa cái mạng: Nếu Đông Phù nói cụ thể vị trí của làng Vân Nam, cô tuyệt đối sẽ không dở hơi chạy thẳng đến đây đâu.
Trên đường đến cái thôn hẻo lánh này, Khương Dao có thể trở thành người mất tích số một trăm tám mươi.
Hơn nữa số người mất tích cô tìm cũng khoảng một trăm tám mươi.
Đông Phù tiễn Khương Dao đến tận cửa, cực kì hào hứng nói: “Thần biết cô đến chắc chắn sẽ rất vui.”
Khương Dao chẳng thèm để ý cái nết, ngồi bịch xuống thềm đá: “Ồ.”
Thôn này mười mấy năm nay không có người ngoài đến, nhìn thấy hai người ai cũng kinh ngạc không thôi: “Hai người đến chỗ này làm gì vậy?”
Trưởng thôn là người duy nhất biết tiếng Hán, khó khăn lắm mới nói một câu, Khương Dao vừa nghe vừa đoán mới hiểu.
“Chào trưởng thôn, là vầy ạ, cháu là họa sĩ.” Khương Dao đã sớm tìm đủ lý do, “Cháu đến đây để sưu tầm văn hóa dân gian.”
Trưởng thôn đáp đơn giản và thẳng thừng: “Không được vẽ bọn tôi, cũng không cho phép vẽ thần mặt trời.”
“Chắc chắn rồi.” Khương Dao tôn trọng văn hóa từ xa xưa của bọn họ, “Cháu chỉ vẽ tranh phong cảnh thôi.”
Trưởng thôn cho phép Khương Dao ở lại trong thôn.
Chỗ này không có khách sạn, trưởng thôn tìm một hộ gia đình cho Khương Dao vào ở nhờ. Người cho bọn họ ở nhờ là một bà vú già tên Trác Ba, bà cụ vừa mới được thần mặt trời ban thưởng.
Bà lão Trác Tam mẹ góa con côi, cả nhà chỉ có mình bà ấy ở. Trái phải căn nhà gần sát với nhà khác, phía trước đối diện với một tượng đá dữ tợn. Tượng đá đã có từ lâu đời, trên bệ phủ một lớp rêu dày.
Khương Dao chưa từng đến nơi nào nguyên sơ như vậy. Đến nơi rồi mới phát hiện chỗ này không có tín hiệu, cô quen dùng đồ điện, không thể lên mạng cũng không thể xem ti vi, trời vừa sẩm tối mọi người đã đi ngủ hết.
Kẻ không đến mười hai giờ không ngủ được – Khương Dao: “…”
Bên bệ đá, một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ với hai bóng người đen thui ngồi xổm.
Khương Dao: “Hai hôm rồi tôi với anh về đi.”
Đông Phù: “Tôi tôn trọng quyết định của cô.”
Khương Dao nghĩ ngợi rồi thở dài: “Thôi.”
Cô nhìn xung quanh và hỏi: “Thần đâu?”
“Trong tượng đá.”
Khương Dao khựng lại một chút, “Có phải hiện giờ ngài ấy còn không có thực thể không?” Từ lúc cô đến nơi này không thấy thần là đủ hiểu.
“Thần tồn tại nhờ vào tín ngưỡng.”
Nháy mắt Khương Dao đã hiểu ra. Ở thành phố nhà cao cửa rộng, tín ngưỡng quá nhỏ bé, không thể duy trì cơ thể của thần. Nơi đây tách biệt với bên ngoài, còn tôn thờ thần – Thần tới đây là để tu luyện.
“Anh nói chỉ cần để ngài ấy ở bên tôi thì thần sẽ mạnh hơn, là do tôi đã gọi ngài ấy tỉnh dậy, kiếp trước còn là vợ của thần nên tín ngưỡng đặc biệt hơn người thường một chút?” Khương Dao đoán ra.
“Có thể xem là vậy.”
“Sau này không cần phải xóa trí nhớ của tôi.”
Đông Phù im lặng.
Trong đêm đen, không ai nhìn thấy biểu cảm của đối phương, chỉ nghe Khương Dao bình tĩnh cất lời: “Tôi tôn trọng thần, cũng mong mấy người tôn trọng tôi.”
“Được.”
Tượng đá đen sì chợt lóe sáng, một người đàn ông bước ra từ tượng đá.
Anh vẫn mặc bộ quần áo như trong tấm ảnh, lễ phục màu đen như hòa mình vào màn đêm, chỉ có hoa văn màu vàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mây tản dần, vầng trăng ló rạng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, vừa thiêng liêng vừa thuần khiết của anh.
Đông Phù cúi đầu với anh: “Thần.”
Giọng nói trầm trầm vang lên: “Nhớ ra rồi?”
Đông Phù bỗng dưng quỳ xuống: “Thần!” Bộ dạng như gặp phải đại địch vậy.
Khương Dao im lặng giây lát rồi lên tiếng: “Một người bạn đã giúp tôi.” Cô để lộ chiếc vòng tay, “Trên mặt vòng có chú ngữ.”
Người đàn ông liếc chiếc vòng một cái, quả thật do con người làm ra. Tuy nhiên chú ngữ không phải người phàm nào cũng có thể dùng. Đây là một kẻ phàm khá lợi hại.
Khương Dao cảm giác được Đông Phù hơi thả lỏng người. Làm vậy có sao không?
Thần biến mất.
Đông Phù từ dưới đất đứng lên, giải thích cho Khương Dao: “Thần lo lắng cho cô.”
“Ồ.” Lo lắng cho cô thì liên quan gì đến việc Đông Phù quỳ xuống?
“Thần vẫn đang thích ứng với thời đại này.” Đông Phù nói thêm.
Khương Dao động lòng.
Trong quá khứ, không gì thần không làm được, nhận sự thờ phụng của muôn dân. Thần là đấng tối cao, có quyền thẩm lí và phán quyết hết thảy, không ai dám phản bác hay đi ngược lại ý chỉ của thần. Thần mạnh mẽ, uy nghiêm, nắm trong tay vạn vật.
Nhưng ở hiện đại, người ta không thờ phụng thần như trước. Tín ngưỡng suy bại, con dân của thần rải rác nơi núi sâu hẻo lánh. Thần suy yếu, chật vật, còn có cả kẻ thù như hổ rình mồi.
Anh vừa say ngủ vừa cảm giác được thời đại thay đổi, thế giới đã biến chuyển long trời lở đất.
Cô phần nào đã hiểu hành động của anh hơn một chút.
Mức chênh lệch của nước sông và mặt biển quá lớn cho nên mới buồn vui thất thường. Khương Dao thở dài một hơi, thôi bỏ đi, anh ta cũng chẳng sung sướng gì.
–
Khương Dao vốn tưởng mình không ngủ được, nhưng cảm giác khó chịu do không có di động biến mất chỉ sau một tiếng đồng hồ, cô nằm trên giường chìm vào giấc ngủ.
Khương Dao lại nằm mơ, kí ức bị chôn giấu lần nữa hiện ra, lông mày cô nhíu chặt.
“Sẽ ổn… sẽ ổn thôi…”
“Mẹ… Ba…”
“Đừng ồn nữa… Không được nói…”
Hàng mi dài đẫm nước mắt, hai hàng lệ theo khóe mắt lăn dài. Khương Dao cuộn tròn, tay siết chặt tấm chăn.
Phòng ngủ chật chội bỗng rực sáng, một người thình lình xuất bên giường cô. Anh vươn tay lên trên trán cô, tỏa ra ánh sáng nhạt màu, cất giọng trầm ấm: “Thần ban cho em yên giấc.”
Giấc mơ kì quái biến mất, người Khương Dao thả lỏng, lông mày cũng giãn ra. Cô khẽ cựa quậy, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay thần.
Anh thu tay lại ngay, đầu ngón tay hơi co rụt.
Thần mím môi.
Đây là một cô gái xa lạ.
Cô khinh thường thần linh, không tin vào những sức mạnh bên ngoài con người. Cô cực kì cảnh giác, gian xảo, yêu tiền, biết cách đối nhân xử thế.
Cô hoàn toàn độc lập, không cần đến anh.
Vận mệnh khiến cô thức tỉnh anh.
Vận mệnh an bài cho cô yêu anh.
Nhưng cô phản kháng, bài xích, chán ghét.
Trong quá khứ, thần chưa từng gặp phải cảnh thế này, cô khiến anh không biết nên làm gì cho phải.
Đây là chuyện xấu hổ nhất trong hai mấy năm sống trên đời của Khương Dao, về đến phòng rồi cô vẫn chưa hết xấu hổ.
“Mẹ nó, mẹ nó mẹ nó chứ… Nhục chết mất, chết mất…”
Mấy lời chửi thần ba lần bảy lượt dâng tới tận mép đều bị cô cố nuốt trôi, ánh mắt Khương Dao chứa đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc cần hiện thì chẳng thấy đâu, bình thường không làm gì cũng nổi nóng— phải kể với Thương Phù mới được.”
Thần kệ xác người khác, chỉ chú ý đến mình cô thôi đúng không?
Cô “vui vẻ” quá cơ.
–
Sáng hôm sau Khương Dao còn phải lên máy bay, cô xử lí xong việc công và lên giường tính ngủ sớm.
Trước khi nhắm mắt, cô thở dài chắp tay khấn: “Mơ ít thôi.”
Trong mơ.
Cả phòng ầm ĩ cãi vã làm không khí hết sức căng thẳng. Trời chưa tối nhưng Ngô Tuệ đã nằm trên giường, Khương Hồng vẫn ngồi cạnh đống xi từ máy trộn bê tông. Xa xa trông thấy ti vi nhà ai đang mở hí kịch nói tiếng bản địa. Khương Dao ngồi chồm hổm trên tấm ván sắt, mở đèn bàn trên băng ghế nhỏ rồi ngồi vào đó làm bài tập.
Mặt trời dần xuống núi, nhà máy sắt cũng im ắng hẳn.
Lúc mặt trời lặn xuống hết, Khương Hồng nhảy từ trên máy trộn bê tông xuống, cửa sắt vang rầm một tiếng, ông bỏ ra ngoài.
Ngô Tuệ dựa vào thành giường và nhổm dậy, cong người thét chói tai: “Khương Hồng! Nếu hôm nay anh không mang tiền về thì chúng ta li hôn! Cả đời này anh đừng mơ quay lại—“
Trên vở bài tập của Khương Dao xuất hiện một vết mực, cô cúi đầu lấy tay áo lau đi.
Một lát sau, Ngô Tuệ cũng từ trong phòng đi ra, ngồi bên cạnh Khương Dao, chỉ trong thoáng chốc đã nức nở.
“Học hành cho tốt rồi kiếm thật nhiều tiền. Cuộc sống nghèo túng gà bay chó sủa, mỗi ngày đều phải lặn lội kiếm sống. Con đừng yêu sớm, chơi ra chơi học ra học, không được trễ nải việc học hành…” Bà dừng lại một chút, “Ba mẹ hai bàn tay trắng, không cho con được gì, con muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn chỉ có cố gắng gấp bội hơn người thường.”
Dao Dao, đừng tìm đàn ông giống như cha con vậy, sống cùng anh ta ngày nào khổ ngày đó…” Bà nghẹn ngào, “Nhất định phải kiếm được tiền, phải cố gắng hết sức, đời ba mẹ chỉ đến đây, con nhất định phải cố gắng…”
Trên vở bài tập của Khương Dao lại có thêm một chấm mực, cô đưa tay che đi, cúi gằm mặt xuống.
Đêm khuya.
Ầm-Ầm-Ầm-
Ầm-Ầm-
Ầm-
Khương Dao mở mắt ra, nhìn mặt trăng vừa to lại vừa tròn ngoài song sắt cửa sổ – Hằng Nga sống trên cung trăng chắc chắn rất hạnh phúc, cả vầng trăng chỉ thuộc về riêng chị ấy.
Khương Dao xoay người, tiếng ầm từ cửa sắt vang lên không ngừng, trên giường lớn chẳng thấy bóng dáng của Khương Hồng và Ngô Tuệ đâu.
Khương Hồng cả đêm không về.
Tiếng động ở cửa sắt kèm với âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Đúng, trong mắt tôi chỉ có tiền… Hu hu hu…”
Khương Dao nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống gối. Sau những ngày tháng đau khổ kéo dài đó, đêm nào mẹ cô cũng than khóc. Cửa sắt cứ rầm rầm rung lên, tựa như muốn đập vỡ hết thảy mọi đau đớn.
Đó không phải giọng nói của Ngô Tuệ, đó là âm thanh thét chói tai của bà.
Khương Dao nhanh chóng bịt lỗ tai lại, khóc thút thít rồi dần chìm vào giấc ngủ…
Trong khách sạn ở nước ngoài, Khương Dao đang say giấc nhưng lệ ướt đẫm mi, bờ môi cô run rẩy khẽ thì thào: “Sẽ tốt lên thôi… Mẹ ơi…”
–
Việc đầu tiên khi Khương Dao về nước là đi tìm Lãng Điềm: “Mau mau cởi giúp em cái vòng này ra.”
Lãng Điềm nhìn cái vòng một cái rồi đáp: “Hết công dụng rồi.”
“Em sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?”
“Chắc là vậy.” Lãng Điềm không chút để ý nói: “Dù sao nó cũng không còn tác dụng nữa.”
Khương Dao yên tâm về nhà làm một giấc.
Lại mơ suốt cả một đêm, Khương Dao: “…” Bà đây điên rồi mới tin lời chị.
Khương Dao mơ suốt mấy ngày, thần kinh suy nhược gọi điện cho Lãng Điềm: “Thầy Lãng à, sao em vẫn nằm mơ không ngừng vậy?”
“Không phải chứ?” Lãng Điềm nghĩ một lát rồi cho cô một lời giải thích: “Tuy chú văn không còn công dụng nhưng mà nó có thể mở ra kí ức đã đóng bụi của em, bản thân em không thể thoát khỏi kí ức đó nên nó không ngừng lặp lại, đại khái đó là một loại tiềm thức…”
“Tiềm thức kia kéo dài bao lâu ạ?”
“Ai mà biết được?”
Khương Dao: “…”
–
Lâu lắm rồi Khương Dao mới chủ động liên hệ với Đông Phù, vừa nối máy cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Làm cách nào để thần mạnh hơn?”
Đông Phù im lặng đôi lát, không ngờ Khương Dao lại hỏi câu này.
“Để thần bên cạnh cô.”
?
Này là có ý gì?
“Ý anh là để thần cạnh tôi thì ngài ấy sẽ mạnh hơn?”
“Đúng vậy.”
“Dùng nguyên lí gì vậy?”
Đông Phù không trả lời.
Thôi quên đi, không quan trọng. Khương Dao sớm đã quen với việc bọn họ úp úp mở mở, “Giờ tôi có thể đến biệt thự Thôn Minh không?”
“Thần không ở biệt thự Thôn Minh.”
“Vậy ngài ấy ở chỗ nào?”
–
Hết ngồi máy bay rồi đến tàu hỏa, Khương Dao chuyển sang lái xe máy suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng đến được chỗ thần ở, chính là ngôi làng này.
Khương Dao mặt mày xám ngoét, xém mất nửa cái mạng: Nếu Đông Phù nói cụ thể vị trí của làng Vân Nam, cô tuyệt đối sẽ không dở hơi chạy thẳng đến đây đâu.
Trên đường đến cái thôn hẻo lánh này, Khương Dao có thể trở thành người mất tích số một trăm tám mươi.
Hơn nữa số người mất tích cô tìm cũng khoảng một trăm tám mươi.
Đông Phù tiễn Khương Dao đến tận cửa, cực kì hào hứng nói: “Thần biết cô đến chắc chắn sẽ rất vui.”
Khương Dao chẳng thèm để ý cái nết, ngồi bịch xuống thềm đá: “Ồ.”
Thôn này mười mấy năm nay không có người ngoài đến, nhìn thấy hai người ai cũng kinh ngạc không thôi: “Hai người đến chỗ này làm gì vậy?”
Trưởng thôn là người duy nhất biết tiếng Hán, khó khăn lắm mới nói một câu, Khương Dao vừa nghe vừa đoán mới hiểu.
“Chào trưởng thôn, là vầy ạ, cháu là họa sĩ.” Khương Dao đã sớm tìm đủ lý do, “Cháu đến đây để sưu tầm văn hóa dân gian.”
Trưởng thôn đáp đơn giản và thẳng thừng: “Không được vẽ bọn tôi, cũng không cho phép vẽ thần mặt trời.”
“Chắc chắn rồi.” Khương Dao tôn trọng văn hóa từ xa xưa của bọn họ, “Cháu chỉ vẽ tranh phong cảnh thôi.”
Trưởng thôn cho phép Khương Dao ở lại trong thôn.
Chỗ này không có khách sạn, trưởng thôn tìm một hộ gia đình cho Khương Dao vào ở nhờ. Người cho bọn họ ở nhờ là một bà vú già tên Trác Ba, bà cụ vừa mới được thần mặt trời ban thưởng.
Bà lão Trác Tam mẹ góa con côi, cả nhà chỉ có mình bà ấy ở. Trái phải căn nhà gần sát với nhà khác, phía trước đối diện với một tượng đá dữ tợn. Tượng đá đã có từ lâu đời, trên bệ phủ một lớp rêu dày.
Khương Dao chưa từng đến nơi nào nguyên sơ như vậy. Đến nơi rồi mới phát hiện chỗ này không có tín hiệu, cô quen dùng đồ điện, không thể lên mạng cũng không thể xem ti vi, trời vừa sẩm tối mọi người đã đi ngủ hết.
Kẻ không đến mười hai giờ không ngủ được – Khương Dao: “…”
Bên bệ đá, một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ với hai bóng người đen thui ngồi xổm.
Khương Dao: “Hai hôm rồi tôi với anh về đi.”
Đông Phù: “Tôi tôn trọng quyết định của cô.”
Khương Dao nghĩ ngợi rồi thở dài: “Thôi.”
Cô nhìn xung quanh và hỏi: “Thần đâu?”
“Trong tượng đá.”
Khương Dao khựng lại một chút, “Có phải hiện giờ ngài ấy còn không có thực thể không?” Từ lúc cô đến nơi này không thấy thần là đủ hiểu.
“Thần tồn tại nhờ vào tín ngưỡng.”
Nháy mắt Khương Dao đã hiểu ra. Ở thành phố nhà cao cửa rộng, tín ngưỡng quá nhỏ bé, không thể duy trì cơ thể của thần. Nơi đây tách biệt với bên ngoài, còn tôn thờ thần – Thần tới đây là để tu luyện.
“Anh nói chỉ cần để ngài ấy ở bên tôi thì thần sẽ mạnh hơn, là do tôi đã gọi ngài ấy tỉnh dậy, kiếp trước còn là vợ của thần nên tín ngưỡng đặc biệt hơn người thường một chút?” Khương Dao đoán ra.
“Có thể xem là vậy.”
“Sau này không cần phải xóa trí nhớ của tôi.”
Đông Phù im lặng.
Trong đêm đen, không ai nhìn thấy biểu cảm của đối phương, chỉ nghe Khương Dao bình tĩnh cất lời: “Tôi tôn trọng thần, cũng mong mấy người tôn trọng tôi.”
“Được.”
Tượng đá đen sì chợt lóe sáng, một người đàn ông bước ra từ tượng đá.
Anh vẫn mặc bộ quần áo như trong tấm ảnh, lễ phục màu đen như hòa mình vào màn đêm, chỉ có hoa văn màu vàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mây tản dần, vầng trăng ló rạng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, vừa thiêng liêng vừa thuần khiết của anh.
Đông Phù cúi đầu với anh: “Thần.”
Giọng nói trầm trầm vang lên: “Nhớ ra rồi?”
Đông Phù bỗng dưng quỳ xuống: “Thần!” Bộ dạng như gặp phải đại địch vậy.
Khương Dao im lặng giây lát rồi lên tiếng: “Một người bạn đã giúp tôi.” Cô để lộ chiếc vòng tay, “Trên mặt vòng có chú ngữ.”
Người đàn ông liếc chiếc vòng một cái, quả thật do con người làm ra. Tuy nhiên chú ngữ không phải người phàm nào cũng có thể dùng. Đây là một kẻ phàm khá lợi hại.
Khương Dao cảm giác được Đông Phù hơi thả lỏng người. Làm vậy có sao không?
Thần biến mất.
Đông Phù từ dưới đất đứng lên, giải thích cho Khương Dao: “Thần lo lắng cho cô.”
“Ồ.” Lo lắng cho cô thì liên quan gì đến việc Đông Phù quỳ xuống?
“Thần vẫn đang thích ứng với thời đại này.” Đông Phù nói thêm.
Khương Dao động lòng.
Trong quá khứ, không gì thần không làm được, nhận sự thờ phụng của muôn dân. Thần là đấng tối cao, có quyền thẩm lí và phán quyết hết thảy, không ai dám phản bác hay đi ngược lại ý chỉ của thần. Thần mạnh mẽ, uy nghiêm, nắm trong tay vạn vật.
Nhưng ở hiện đại, người ta không thờ phụng thần như trước. Tín ngưỡng suy bại, con dân của thần rải rác nơi núi sâu hẻo lánh. Thần suy yếu, chật vật, còn có cả kẻ thù như hổ rình mồi.
Anh vừa say ngủ vừa cảm giác được thời đại thay đổi, thế giới đã biến chuyển long trời lở đất.
Cô phần nào đã hiểu hành động của anh hơn một chút.
Mức chênh lệch của nước sông và mặt biển quá lớn cho nên mới buồn vui thất thường. Khương Dao thở dài một hơi, thôi bỏ đi, anh ta cũng chẳng sung sướng gì.
–
Khương Dao vốn tưởng mình không ngủ được, nhưng cảm giác khó chịu do không có di động biến mất chỉ sau một tiếng đồng hồ, cô nằm trên giường chìm vào giấc ngủ.
Khương Dao lại nằm mơ, kí ức bị chôn giấu lần nữa hiện ra, lông mày cô nhíu chặt.
“Sẽ ổn… sẽ ổn thôi…”
“Mẹ… Ba…”
“Đừng ồn nữa… Không được nói…”
Hàng mi dài đẫm nước mắt, hai hàng lệ theo khóe mắt lăn dài. Khương Dao cuộn tròn, tay siết chặt tấm chăn.
Phòng ngủ chật chội bỗng rực sáng, một người thình lình xuất bên giường cô. Anh vươn tay lên trên trán cô, tỏa ra ánh sáng nhạt màu, cất giọng trầm ấm: “Thần ban cho em yên giấc.”
Giấc mơ kì quái biến mất, người Khương Dao thả lỏng, lông mày cũng giãn ra. Cô khẽ cựa quậy, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay thần.
Anh thu tay lại ngay, đầu ngón tay hơi co rụt.
Thần mím môi.
Đây là một cô gái xa lạ.
Cô khinh thường thần linh, không tin vào những sức mạnh bên ngoài con người. Cô cực kì cảnh giác, gian xảo, yêu tiền, biết cách đối nhân xử thế.
Cô hoàn toàn độc lập, không cần đến anh.
Vận mệnh khiến cô thức tỉnh anh.
Vận mệnh an bài cho cô yêu anh.
Nhưng cô phản kháng, bài xích, chán ghét.
Trong quá khứ, thần chưa từng gặp phải cảnh thế này, cô khiến anh không biết nên làm gì cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.