Chương 23: Thần có thể giết bạn bởi vẻ đẹp của mình
Ôn Sưởng
22/05/2021
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Phù rời khỏi ngôi làng.
Khương Dao có một giấc thoải mái nhất trong một tháng gần đây, cô bỗng thấy ngôi làng cũng trở nên dễ thương hơn.
Bà cụ Trác Ba nấu bữa sáng gồm cháo trắng và dưa chua đơn giản. Bà ấy nói tiếng dân tộc, tuy Khương Dao nghe không hiểu nhưng thấy bà cụ cười, cô cũng cười theo. Bà cụ cho cô ăn gì thì cô ăn nấy, cụ cười phá lên.
Khương Dao thu dọn bàn ăn xong xuôi bèn quay về phòng mặc quần áo và đội mũ chống nắng, cô cầm tập vẽ phác thảo lên rồi quyết định ra ngoài đi một vòng.
Bà cụ Trác Ba ngồi trên đập, thấy Khương Dao sắp sửa ra ngoài thì nói huyên thiên hồi lâu.
Khương Dao mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt bà ấy.
Bà cụ Trác Ba đứng dậy rồi giữ rịt cô lại, đôi bàn tay già nua và đen nhẻm như vỏ cây khô, lòng bàn tay thô ráp, lúc bị kéo lại Khương Dao đau điếng người.
Khương Dao không né tránh, trên môi vẫn nở nụ cười song ánh mắt lại tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ Trác Ba nói liến thoắng không ngừng, vừa nói vừa chỉ lên mặt trời, đôi tay khua khoắng loạn xạ, bà cụ chỉ vào mặt trời phía đỉnh núi xa ba bốn lần gì đó, sau đó bà ấy trừng mắt nhìn cô, nhe răng trợn mắt, kêu loạn í ới.
Có phần đáng sợ.
Khương Dao không hiểu ý của bà đành khua tay theo, vừa gật đầu vừa ra hiệu: “Tôi biết, tôi biết!”
Khương Dao không dám đi quá xa, mỗi lần đổi hướng đều phải suy tính kỹ đường mình đi, bởi vì dân làng rải rác khắp nơi trên núi, Khương Dao thấy có người nên cũng yên tâm hơn, liều lĩnh tìm một đường khác.
Cô đi một vòng, cuối cùng ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh suối. Trời mùa đông rất lạnh, gió ùa qua, non núi ẩm ướt, chân cô lấm lem bùn đất, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hân hoan lạ thường.
Thế giới rộng lớn, chỉ có mình cô.
Cô lấy cuốn sổ ra, ngồi xổm xuống vẽ tranh, giữa núi rừng lặng yên chỉ còn tiếng xoẹt xoẹt – xoẹt xoẹt… thỉnh thoảng lại nghe tiếng chim kêu… “quác quác…”
Cô ngồi đó vẽ rất lâu, mặt trời từ trên đỉnh lăn dần xuống lưng chừng núi mà Khương Dao vẫn còn đang vẽ. Cô chợt hiểu ra ý của bà cụ Trác Ba… ý của bà là khi mặt trời ló dạng ở ngọn núi đối diện, cô phải quay về thật nhanh, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Những tiếng la hét dữ dội đó không phải đe dọa cô, mà là đang dặn dò.
Cọ vẽ trong tay Khương Dao dừng lại.
Cô vẽ một bức tranh phong cảnh tông lạnh, mùa đông buốt giá, tràn đầy sức sống. Vạn vật trong tranh đều tĩnh lặng, không một bóng người.
Cô di chuyển cọ vẽ, một vầng sáng vàng bỗng xuất hiện trên sườn núi, mặt trời lặng lẽ lặn sau núi.
Bức tranh liền ấm lên.
Cô khẽ mỉm cười, thu dọn đồ đạc trở về làng.
Trên đường về, cô gặp những người cùng làng đang về nhà. Có người nhét cho cô hoa quả, người lại nhét cho cô một nắm rau rừng, lúc đi ngang qua nhà thôn trưởng, thôn trưởng đưa cho cô một bát thịt.
Khương Dao không còn tay, thôn trưởng cầm lấy bảng vẽ của cô rồi xếp thịt, rau, hoa quả lên xong đưa lại: “Mau về đi, bà cụ Trác Ba đang đợi cô!”
Chiếc bảng vẽ của Khương Dao đã gắn bó với cô hơn mười năm, không ngờ có một ngày nó lại được dùng làm bàn đựng thức ăn… cuộc đời lại có thể bẻ cong cả cột sống của nó.
Khương Dao chạy nhanh về phía con đập, vốn lúc đầu còn hơi xót cái bảng mà chạy một lúc đột nhiên biến mất, Khương Dao không khỏi bật cười, nhìn nước thịt bắn lên bảng vẽ, cười nói: “Về thành phố tao sẽ chôn cất cho mày. “
Có mấy đứa nhỏ đang chơi trò chơi trên đập, chúng đuổi bắt rồi la hét và cười đùa ầm ĩ. Hẳn đây là một khung cảnh hết sức bình thường, nhưng Khương Dao nhìn chằm chằm về phía nào đó, suýt nữa làm đổ thịt.
Một bóng người cao ngất đứng bên cạnh đám nhóc đang ngồi xổm trông như bức tượng vậy. Đôi mắt của bọn chúng và người đàn ông chăm chú nhìn mặt đất không rời như thể không còn ai khác.
Khương Dao hơi tò mò chút xíu.
Chỉ một xíu thôi.
Cô đưa tất cả những thứ mà dân làng cho bà cụ Trác Ba và chuồn ra khỏi phòng. Cô đi ngược lại một đoạn về chỗ đám trẻ con đang ngồi xổm.
Người đàn ông đang đứng sau một đám trẻ bẩn thỉu, thân hình thẳng tắp, không vướng bụi trần. Những đứa trẻ xung quanh không hề chú ý đến anh, thậm chí tất cả bọn chúng đều không thấy sự hiện diện của anh.
Chỉ cô mới có thể thấy được anh sao?
Khương Dao ho nhẹ một tiếng, nhìn xuống đất theo đám nhóc.
Bọn nhỏ tạo thành một vòng tròn, ở giữa là một khúc gỗ mục nát, lũ kiến trên đất bò lên trên khúc gỗ, từng con một nối đuôi nhau theo hàng và hối hả.
Đám nhóc nhìn rất chăm chú, không đứa nào nói chuyện.
Khương Dao liếc nhìn người đàn ông… anh ta cũng đang nhìn cái này à?
Một đàn kiến có gì mà nhìn chứ.
Khương Dao nhìn một hồi, cảm thấy nhàm chán toan bỏ đi. Một trong những con kiến đột nhiên đi chệch hướng, bò lên chân của một đứa bé.
Đứa bé đó bóp một cái, con kiến lập tức biến thành một đốm đen nhỏ cuộn tròn lại, chết khô rơi xuống đất. Đứa bé nhặt lên và búng ngón tay, không biết con kiến đã bị bắn đi đâu.
Lũ trẻ vẫn chăm chú theo dõi đàn kiến, không ai phát ra tiếng động.
Khương Dao nhìn đám nhóc, chúng dửng dưng không chút cảm xúc.
Khương Dao dừng lại một lúc, cô lặng lẽ đứng bên cạnh bọn chúng, âm thầm quan sát.
Mấy đứa nhóc này dùng cành cây khô vẽ thành một vòng tròn, bất kì con kiến nào ra khỏi vòng tròn sẽ bị đứa nhóc đứng gần đó giết chết.
Khi càng ngày càng có nhiều kiến bị nghiền nát, dường như đàn kiến bắt đầu trở nên hỗn loạn. Cuối cùng Khương Dao nhìn bọn trẻ dùng gậy đâm xuyên qua tổ kiến và nghiền nát phần gỗ mục, trên mặt đất rải đầy xác kiến.
Bọn chúng chạy tán loạn như chim muông, bỏ quên luôn chuyện đàn kiến qua một bên và bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Tâm trạng của Khương Dao rất kỳ lạ, như thể cô đã chứng kiến một vụ thảm sát.
Cô biết những con kiến này không được coi là sinh mệnh trong mắt tụi nhóc, chúng chỉ là những con côn trùng biết đi. Cô ở thành phố quá lâu và có một nỗi sợ đặc biệt với lũ côn trùng.
Thần biến mất.
Bà cụ Trác Ba gọi cô ra ăn cơm
Đối với đàn kiến, sức mạnh của con người là một loại sức mạnh bí ẩn không bao giờ có thể chống lại được. Con người có thể tùy ý đè bẹp chúng, không xuất phát từ động cơ nào cả, tai họa bất ngờ và gần như hủy diệt.
Vẻ mặt của người đàn ông đứng sau tụi nhóc hiện lên trong đầu của Khương Dao. Cô chợt cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, ngây thơ, độc ác và hành động theo bản năng, không chừng một ngày nào đấy anh chỉ phẩy tay một cái, tất cả mọi người sẽ phải nằm xuống.
Liệu có như vậy không?
Khương Dao lắc đầu ngăn ý nghĩ kinh khủng này lại, nghĩ cái gì vậy không biết? Phủi phui cái mồm!
Màn đêm dần buông sau bữa tối, ánh đèn của từng hộ gia đình trong làng đã tắt.
Giờ này quả thực là quá sớm với Khương Dao, cô nằm trên giường chán đến sắp chết. Nằm một lúc cô bật dậy, cầm đèn pin và lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngắm nhìn bầu trời, lắng nghe âm thanh côn trùng kêu, chiêm ngưỡng bầu trời đêm một lúc rồi về phòng… Vốn dự định của Khương Dao là như thế, nhưng khi vừa ra ngoài cô bèn bắt gặp một người đang đứng trên tượng đá, bàn tay đang mở cửa khựng lại, Khương Dao cũng không biết tại sao?? Cô cứ lặng lẽ đứng bên cửa như vậy.
Người đàn ông trên bức tượng mặc bộ Hán phục màu trắng thuần, tay áo dài bay phấp phới, viền áo ánh vàng. Anh nhẹ nhàng bay lên không trung rồi bình tĩnh đáp xuống mái nhà đối diện, khung cảnh mờ ảo tựa mây mù. Người đó khẽ nhón mũi chân, rồi lại tiếp tục bay lên như một tờ giấy bị gió thổi, rồi ại đáp xuống một nóc nhà khác. Anh nhún người bay ra xa tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, đáp xuống đỉnh núi ở phía xa.
Bóng của những ngọn núi phía xa chồng lên nhau, một đốm sáng nhỏ nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi khác… Anh bay tới bay lui, lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp, đôi khi sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng sao băng bay vụt ngang qua.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không trung.
“…”
Sau khi chứng kiến tất cả những điều này, tâm trạng của Khương Dao khá phức tạp.
Hình như Thần không được thông minh cho lắm.
Không, ý của cô là, chỉ số thông minh của cô không đủ để hiểu Thần.
Cô hoàn toàn không có ý xúc phạm đến Thần đâu nhé.
Amen.
Khương Dao khẽ thở ra, xoay người quay về.
“Á á á á á…”
Thần đứng ngay sau lưng cô, mặt vô cảm.
Khương Dao chột dạ ngoảnh mặt đi, tim hoảng hốt nhảy loạn xạ, cô lí nhí: “Tôi không thấy gì cả, tôi vừa mới tỉnh dậy, tôi bị mộng du …” Khương Dao nhắm mắt lại, hai tay duỗi ra, không biết là đang đóng vai cương thi hay mộng du: “Tôi thực sự không nhìn thấy gì cả, tôi vẫn đang nằm mơ…”
Ầm ầm—-
Tiếng sấm bỗng vang lên.
Khương Dao ngừng một lúc, lửa giận bùng lên không lý do: “Ồ, hóa ra là tiếng sấm!”
Ầm ầm—
Khương Dao rụt cổ lại “Nói mớ, chỉ là nói mớ thôi… Đừng coi là thật, đừng coi là thật…” Cô lặng lẽ đi dọc theo bức tường, nhưng bỗng bị cái gì đó chặn lại, không thể di chuyển được.
Cô mở to mắt, kinh hãi nhìn gương mặt vô cảm đằng trước: “Anh muốn làm gì?” Anh ta sẽ không giết người diệt khẩu chứ!
Thần bước từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Tim Khương Dao khẽ run, cả người vặn vẹo, khóc thành tiếng: “Giết người chỉ vì một chuyện nhỏ như này, không đến nỗi thế chứ …huhuhu …”
“Em muốn à?”
Hử?
Khương Dao sững lại. Muốn, muốn gì?
Hai người sát gần nhau, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.
Mặc dù cô đã vẽ đi vẽ lại đôi mắt này hàng nghìn lần, nhưng giây phút này, cô vẫn sững người vì đôi mắt chân thực, lay động và có hồn này.
“Muốn.” Cô không biết mình đang nói gì. Dù một ngày nào đó anh không còn thần lực, Thần vẫn có thể giết người bằng vẻ đẹp của mình.
Ngay sau đó, tiếng sấm kỳ lạ inh tai nhức óc lần lượt vang lên từ phía chân trời. Sấm chớp, gió lớn và cả đất trời đều thay đổi. Khương Dao lập tức hoàn hồn, hoảng sợ nhìn anh: “Không, không, tôi không có, không phải, anh…”
Phía chân trời đang hửng sáng, sấm sét vang dội giữa khung cảnh kỳ dị, Khương Dao há hốc mồm – mả mẹ nó.
Những con bạch mã sáng như ánh trăng, với đôi cánh khổng lồ che khuất bầu trời. Hai con ngựa đứng cạnh nhau, dây xích màu vàng được treo trên cổ chúng, nối với băng ghế ngồi sau hệt những đám mây. Hai con ngựa chạy từ xa, bờm ngựa phấp phới, vó ngựa mạnh mẽ, một sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp. Theo tiếng sấm vang dội, con vật khổng lồ dần tiến tới gần bọn họ, Khương Dao bị ánh sáng chói lòa làm cô không thể mở mắt.
Một lực từ đâu đến bỗng khiến cô bay lên không trung, rồi đột nhiên rơi xuống đám mây, con ngựa hí lên, cảnh tượng trần gian nhanh chóng biến mất. Khương Dao ngồi dậy, cả người đã ở trên bầu trời cao vời vợi.
Bầu trời đầy sao, mặt trăng gần trong gang tấc, vũ trụ mênh mông và trống trải, không một bóng người.
Trời đất bao la, tiếng sấm chớp không dứt, cô như lạc vào ảo ảnh.
Khương Dao hít sâu mấy hơi liên tiếp mới bình tĩnh lại được. Đây là…
Tiếng gió thổi vù vù, tiếng sấm ngừng trong chốc lát. Bạch mã và mây trắng sáng chói với yên ngựa vàng lấp láng, cô tự véo mình… Ô, nó là thật.
Thần ngồi cạnh cô, ánh nhìn xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch, toàn thân anh toát ra sự vui vẻ, tựa như quay lại thời điểm ấm áp khi xưa.
Khương Dao nhìn anh, sự kinh ngạc dần vơi bớt, cô la to: “Đây là cái gì?”
“Thiên Mã.” Môi thần khẽ mấp máy, giọng nói truyền vào tai Khương Dao một cách rõ ràng.
Vãi shit, trên đời thật sự có cái này ư? Cô tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi.
“Ngồi lên nó tôi sẽ trẻ mãi không già sao?” Khương Dao la lên lần nữa. Cô vẫn không hiểu tại sao.
“Không.” Thần nắm dây cương, đột nhiên nhét vào tay Khương Dao: “Đi thôi, đêm nay là của em.”
Khương Dao ngơ ngác. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hai giây sau, Khương Dao hét lên: “Phi… “ Nhanh như điện giật, con ngựa lao về phía mặt trăng.
Từ kinh ngạc, lo lắng, sợ hãi lúc ban đầu đến việc thử nắm dây cương, việc để bản thân bay lên trời, hai mắt của Khương Dao càng ngày càng phát sáng. Cô nhìn mặt trăng rồi bay thẳng về phía đó. Đám mây lướt qua bên tai, như đôi tay mềm mại ú nu của trẻ nhỏ.
Thần lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn cô reo hò, la hét, cười lớn, cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng.
Hai người đáp xuống đất khi mặt trời mọc, Khương Dao thở hổn hển, vừa mệt vừa thích thú.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, khẽ mím môi, thốt ra vài câu.
“Hửm?” Khương Dao nhìn anh.
Thần lại nói.
Khương Dao nhìn chằm chằm môi anh, không hiểu hỏi lại: “Hả?”
Khương Dao mỉm cười.
Xin lỗi, cô bị điếc rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Phù rời khỏi ngôi làng.
Khương Dao có một giấc thoải mái nhất trong một tháng gần đây, cô bỗng thấy ngôi làng cũng trở nên dễ thương hơn.
Bà cụ Trác Ba nấu bữa sáng gồm cháo trắng và dưa chua đơn giản. Bà ấy nói tiếng dân tộc, tuy Khương Dao nghe không hiểu nhưng thấy bà cụ cười, cô cũng cười theo. Bà cụ cho cô ăn gì thì cô ăn nấy, cụ cười phá lên.
Khương Dao thu dọn bàn ăn xong xuôi bèn quay về phòng mặc quần áo và đội mũ chống nắng, cô cầm tập vẽ phác thảo lên rồi quyết định ra ngoài đi một vòng.
Bà cụ Trác Ba ngồi trên đập, thấy Khương Dao sắp sửa ra ngoài thì nói huyên thiên hồi lâu.
Khương Dao mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt bà ấy.
Bà cụ Trác Ba đứng dậy rồi giữ rịt cô lại, đôi bàn tay già nua và đen nhẻm như vỏ cây khô, lòng bàn tay thô ráp, lúc bị kéo lại Khương Dao đau điếng người.
Khương Dao không né tránh, trên môi vẫn nở nụ cười song ánh mắt lại tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ Trác Ba nói liến thoắng không ngừng, vừa nói vừa chỉ lên mặt trời, đôi tay khua khoắng loạn xạ, bà cụ chỉ vào mặt trời phía đỉnh núi xa ba bốn lần gì đó, sau đó bà ấy trừng mắt nhìn cô, nhe răng trợn mắt, kêu loạn í ới.
Có phần đáng sợ.
Khương Dao không hiểu ý của bà đành khua tay theo, vừa gật đầu vừa ra hiệu: “Tôi biết, tôi biết!”
Khương Dao không dám đi quá xa, mỗi lần đổi hướng đều phải suy tính kỹ đường mình đi, bởi vì dân làng rải rác khắp nơi trên núi, Khương Dao thấy có người nên cũng yên tâm hơn, liều lĩnh tìm một đường khác.
Cô đi một vòng, cuối cùng ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh suối. Trời mùa đông rất lạnh, gió ùa qua, non núi ẩm ướt, chân cô lấm lem bùn đất, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hân hoan lạ thường.
Thế giới rộng lớn, chỉ có mình cô.
Cô lấy cuốn sổ ra, ngồi xổm xuống vẽ tranh, giữa núi rừng lặng yên chỉ còn tiếng xoẹt xoẹt – xoẹt xoẹt… thỉnh thoảng lại nghe tiếng chim kêu… “quác quác…”
Cô ngồi đó vẽ rất lâu, mặt trời từ trên đỉnh lăn dần xuống lưng chừng núi mà Khương Dao vẫn còn đang vẽ. Cô chợt hiểu ra ý của bà cụ Trác Ba… ý của bà là khi mặt trời ló dạng ở ngọn núi đối diện, cô phải quay về thật nhanh, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Những tiếng la hét dữ dội đó không phải đe dọa cô, mà là đang dặn dò.
Cọ vẽ trong tay Khương Dao dừng lại.
Cô vẽ một bức tranh phong cảnh tông lạnh, mùa đông buốt giá, tràn đầy sức sống. Vạn vật trong tranh đều tĩnh lặng, không một bóng người.
Cô di chuyển cọ vẽ, một vầng sáng vàng bỗng xuất hiện trên sườn núi, mặt trời lặng lẽ lặn sau núi.
Bức tranh liền ấm lên.
Cô khẽ mỉm cười, thu dọn đồ đạc trở về làng.
Trên đường về, cô gặp những người cùng làng đang về nhà. Có người nhét cho cô hoa quả, người lại nhét cho cô một nắm rau rừng, lúc đi ngang qua nhà thôn trưởng, thôn trưởng đưa cho cô một bát thịt.
Khương Dao không còn tay, thôn trưởng cầm lấy bảng vẽ của cô rồi xếp thịt, rau, hoa quả lên xong đưa lại: “Mau về đi, bà cụ Trác Ba đang đợi cô!”
Chiếc bảng vẽ của Khương Dao đã gắn bó với cô hơn mười năm, không ngờ có một ngày nó lại được dùng làm bàn đựng thức ăn… cuộc đời lại có thể bẻ cong cả cột sống của nó.
Khương Dao chạy nhanh về phía con đập, vốn lúc đầu còn hơi xót cái bảng mà chạy một lúc đột nhiên biến mất, Khương Dao không khỏi bật cười, nhìn nước thịt bắn lên bảng vẽ, cười nói: “Về thành phố tao sẽ chôn cất cho mày. “
Có mấy đứa nhỏ đang chơi trò chơi trên đập, chúng đuổi bắt rồi la hét và cười đùa ầm ĩ. Hẳn đây là một khung cảnh hết sức bình thường, nhưng Khương Dao nhìn chằm chằm về phía nào đó, suýt nữa làm đổ thịt.
Một bóng người cao ngất đứng bên cạnh đám nhóc đang ngồi xổm trông như bức tượng vậy. Đôi mắt của bọn chúng và người đàn ông chăm chú nhìn mặt đất không rời như thể không còn ai khác.
Khương Dao hơi tò mò chút xíu.
Chỉ một xíu thôi.
Cô đưa tất cả những thứ mà dân làng cho bà cụ Trác Ba và chuồn ra khỏi phòng. Cô đi ngược lại một đoạn về chỗ đám trẻ con đang ngồi xổm.
Người đàn ông đang đứng sau một đám trẻ bẩn thỉu, thân hình thẳng tắp, không vướng bụi trần. Những đứa trẻ xung quanh không hề chú ý đến anh, thậm chí tất cả bọn chúng đều không thấy sự hiện diện của anh.
Chỉ cô mới có thể thấy được anh sao?
Khương Dao ho nhẹ một tiếng, nhìn xuống đất theo đám nhóc.
Bọn nhỏ tạo thành một vòng tròn, ở giữa là một khúc gỗ mục nát, lũ kiến trên đất bò lên trên khúc gỗ, từng con một nối đuôi nhau theo hàng và hối hả.
Đám nhóc nhìn rất chăm chú, không đứa nào nói chuyện.
Khương Dao liếc nhìn người đàn ông… anh ta cũng đang nhìn cái này à?
Một đàn kiến có gì mà nhìn chứ.
Khương Dao nhìn một hồi, cảm thấy nhàm chán toan bỏ đi. Một trong những con kiến đột nhiên đi chệch hướng, bò lên chân của một đứa bé.
Đứa bé đó bóp một cái, con kiến lập tức biến thành một đốm đen nhỏ cuộn tròn lại, chết khô rơi xuống đất. Đứa bé nhặt lên và búng ngón tay, không biết con kiến đã bị bắn đi đâu.
Lũ trẻ vẫn chăm chú theo dõi đàn kiến, không ai phát ra tiếng động.
Khương Dao nhìn đám nhóc, chúng dửng dưng không chút cảm xúc.
Khương Dao dừng lại một lúc, cô lặng lẽ đứng bên cạnh bọn chúng, âm thầm quan sát.
Mấy đứa nhóc này dùng cành cây khô vẽ thành một vòng tròn, bất kì con kiến nào ra khỏi vòng tròn sẽ bị đứa nhóc đứng gần đó giết chết.
Khi càng ngày càng có nhiều kiến bị nghiền nát, dường như đàn kiến bắt đầu trở nên hỗn loạn. Cuối cùng Khương Dao nhìn bọn trẻ dùng gậy đâm xuyên qua tổ kiến và nghiền nát phần gỗ mục, trên mặt đất rải đầy xác kiến.
Bọn chúng chạy tán loạn như chim muông, bỏ quên luôn chuyện đàn kiến qua một bên và bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Tâm trạng của Khương Dao rất kỳ lạ, như thể cô đã chứng kiến một vụ thảm sát.
Cô biết những con kiến này không được coi là sinh mệnh trong mắt tụi nhóc, chúng chỉ là những con côn trùng biết đi. Cô ở thành phố quá lâu và có một nỗi sợ đặc biệt với lũ côn trùng.
Thần biến mất.
Bà cụ Trác Ba gọi cô ra ăn cơm
Đối với đàn kiến, sức mạnh của con người là một loại sức mạnh bí ẩn không bao giờ có thể chống lại được. Con người có thể tùy ý đè bẹp chúng, không xuất phát từ động cơ nào cả, tai họa bất ngờ và gần như hủy diệt.
Vẻ mặt của người đàn ông đứng sau tụi nhóc hiện lên trong đầu của Khương Dao. Cô chợt cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, ngây thơ, độc ác và hành động theo bản năng, không chừng một ngày nào đấy anh chỉ phẩy tay một cái, tất cả mọi người sẽ phải nằm xuống.
Liệu có như vậy không?
Khương Dao lắc đầu ngăn ý nghĩ kinh khủng này lại, nghĩ cái gì vậy không biết? Phủi phui cái mồm!
Màn đêm dần buông sau bữa tối, ánh đèn của từng hộ gia đình trong làng đã tắt.
Giờ này quả thực là quá sớm với Khương Dao, cô nằm trên giường chán đến sắp chết. Nằm một lúc cô bật dậy, cầm đèn pin và lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngắm nhìn bầu trời, lắng nghe âm thanh côn trùng kêu, chiêm ngưỡng bầu trời đêm một lúc rồi về phòng… Vốn dự định của Khương Dao là như thế, nhưng khi vừa ra ngoài cô bèn bắt gặp một người đang đứng trên tượng đá, bàn tay đang mở cửa khựng lại, Khương Dao cũng không biết tại sao?? Cô cứ lặng lẽ đứng bên cửa như vậy.
Người đàn ông trên bức tượng mặc bộ Hán phục màu trắng thuần, tay áo dài bay phấp phới, viền áo ánh vàng. Anh nhẹ nhàng bay lên không trung rồi bình tĩnh đáp xuống mái nhà đối diện, khung cảnh mờ ảo tựa mây mù. Người đó khẽ nhón mũi chân, rồi lại tiếp tục bay lên như một tờ giấy bị gió thổi, rồi ại đáp xuống một nóc nhà khác. Anh nhún người bay ra xa tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, đáp xuống đỉnh núi ở phía xa.
Bóng của những ngọn núi phía xa chồng lên nhau, một đốm sáng nhỏ nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi khác… Anh bay tới bay lui, lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp, đôi khi sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng sao băng bay vụt ngang qua.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không trung.
“…”
Sau khi chứng kiến tất cả những điều này, tâm trạng của Khương Dao khá phức tạp.
Hình như Thần không được thông minh cho lắm.
Không, ý của cô là, chỉ số thông minh của cô không đủ để hiểu Thần.
Cô hoàn toàn không có ý xúc phạm đến Thần đâu nhé.
Amen.
Khương Dao khẽ thở ra, xoay người quay về.
“Á á á á á…”
Thần đứng ngay sau lưng cô, mặt vô cảm.
Khương Dao chột dạ ngoảnh mặt đi, tim hoảng hốt nhảy loạn xạ, cô lí nhí: “Tôi không thấy gì cả, tôi vừa mới tỉnh dậy, tôi bị mộng du …” Khương Dao nhắm mắt lại, hai tay duỗi ra, không biết là đang đóng vai cương thi hay mộng du: “Tôi thực sự không nhìn thấy gì cả, tôi vẫn đang nằm mơ…”
Ầm ầm—-
Tiếng sấm bỗng vang lên.
Khương Dao ngừng một lúc, lửa giận bùng lên không lý do: “Ồ, hóa ra là tiếng sấm!”
Ầm ầm—
Khương Dao rụt cổ lại “Nói mớ, chỉ là nói mớ thôi… Đừng coi là thật, đừng coi là thật…” Cô lặng lẽ đi dọc theo bức tường, nhưng bỗng bị cái gì đó chặn lại, không thể di chuyển được.
Cô mở to mắt, kinh hãi nhìn gương mặt vô cảm đằng trước: “Anh muốn làm gì?” Anh ta sẽ không giết người diệt khẩu chứ!
Thần bước từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Tim Khương Dao khẽ run, cả người vặn vẹo, khóc thành tiếng: “Giết người chỉ vì một chuyện nhỏ như này, không đến nỗi thế chứ …huhuhu …”
“Em muốn à?”
Hử?
Khương Dao sững lại. Muốn, muốn gì?
Hai người sát gần nhau, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.
Mặc dù cô đã vẽ đi vẽ lại đôi mắt này hàng nghìn lần, nhưng giây phút này, cô vẫn sững người vì đôi mắt chân thực, lay động và có hồn này.
“Muốn.” Cô không biết mình đang nói gì. Dù một ngày nào đó anh không còn thần lực, Thần vẫn có thể giết người bằng vẻ đẹp của mình.
Ngay sau đó, tiếng sấm kỳ lạ inh tai nhức óc lần lượt vang lên từ phía chân trời. Sấm chớp, gió lớn và cả đất trời đều thay đổi. Khương Dao lập tức hoàn hồn, hoảng sợ nhìn anh: “Không, không, tôi không có, không phải, anh…”
Phía chân trời đang hửng sáng, sấm sét vang dội giữa khung cảnh kỳ dị, Khương Dao há hốc mồm – mả mẹ nó.
Những con bạch mã sáng như ánh trăng, với đôi cánh khổng lồ che khuất bầu trời. Hai con ngựa đứng cạnh nhau, dây xích màu vàng được treo trên cổ chúng, nối với băng ghế ngồi sau hệt những đám mây. Hai con ngựa chạy từ xa, bờm ngựa phấp phới, vó ngựa mạnh mẽ, một sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp. Theo tiếng sấm vang dội, con vật khổng lồ dần tiến tới gần bọn họ, Khương Dao bị ánh sáng chói lòa làm cô không thể mở mắt.
Một lực từ đâu đến bỗng khiến cô bay lên không trung, rồi đột nhiên rơi xuống đám mây, con ngựa hí lên, cảnh tượng trần gian nhanh chóng biến mất. Khương Dao ngồi dậy, cả người đã ở trên bầu trời cao vời vợi.
Bầu trời đầy sao, mặt trăng gần trong gang tấc, vũ trụ mênh mông và trống trải, không một bóng người.
Trời đất bao la, tiếng sấm chớp không dứt, cô như lạc vào ảo ảnh.
Khương Dao hít sâu mấy hơi liên tiếp mới bình tĩnh lại được. Đây là…
Tiếng gió thổi vù vù, tiếng sấm ngừng trong chốc lát. Bạch mã và mây trắng sáng chói với yên ngựa vàng lấp láng, cô tự véo mình… Ô, nó là thật.
Thần ngồi cạnh cô, ánh nhìn xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch, toàn thân anh toát ra sự vui vẻ, tựa như quay lại thời điểm ấm áp khi xưa.
Khương Dao nhìn anh, sự kinh ngạc dần vơi bớt, cô la to: “Đây là cái gì?”
“Thiên Mã.” Môi thần khẽ mấp máy, giọng nói truyền vào tai Khương Dao một cách rõ ràng.
Vãi shit, trên đời thật sự có cái này ư? Cô tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi.
“Ngồi lên nó tôi sẽ trẻ mãi không già sao?” Khương Dao la lên lần nữa. Cô vẫn không hiểu tại sao.
“Không.” Thần nắm dây cương, đột nhiên nhét vào tay Khương Dao: “Đi thôi, đêm nay là của em.”
Khương Dao ngơ ngác. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hai giây sau, Khương Dao hét lên: “Phi… “ Nhanh như điện giật, con ngựa lao về phía mặt trăng.
Từ kinh ngạc, lo lắng, sợ hãi lúc ban đầu đến việc thử nắm dây cương, việc để bản thân bay lên trời, hai mắt của Khương Dao càng ngày càng phát sáng. Cô nhìn mặt trăng rồi bay thẳng về phía đó. Đám mây lướt qua bên tai, như đôi tay mềm mại ú nu của trẻ nhỏ.
Thần lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn cô reo hò, la hét, cười lớn, cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng.
Hai người đáp xuống đất khi mặt trời mọc, Khương Dao thở hổn hển, vừa mệt vừa thích thú.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, khẽ mím môi, thốt ra vài câu.
“Hửm?” Khương Dao nhìn anh.
Thần lại nói.
Khương Dao nhìn chằm chằm môi anh, không hiểu hỏi lại: “Hả?”
Khương Dao mỉm cười.
Xin lỗi, cô bị điếc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.