Chương 45: Cô Quyết Định Không Đi
Hàn Giang Tử
17/11/2024
"Mùa đông này, dẫn em đi Đan Mạch xem cực quang nhé?"
Hà Vân mơ màng ngủ thiếp đi trong lòng anh, cô nghe anh nói một câu như vậy.
“Ừm.” Giọng mũi nồng đậm, cô nép vào lòng anh, vùi đầu vào trong, hốc mắt ướt át.
Cô quyết định không đi.
Cô không muốn đi đến một tương lai mà không có Hà Quân Tửu.
Cô muốn ở lại đây, cùng anh sống những ngày êm ả nhất.
Cả ngày lẫn đêm.
Cô ôm Hà Quân Tửu, từ bỏ tương lai, cuộc sống của cô, tên của cô -------
Tên ban đầu của cô là Phó Như Tuyết.
Phó Như Tuyết sắp kết hôn với Hà Quân Tửu.
Cô tìm được cái cây của đời mình, sinh mệnh cô rực rỡ như hoa nở đầy cành, cô muốn quấn quýt anh cả đời, không bao giờ xa cách.
Hà Quân Tửu thở dài một hơi, tối hôm qua anh không ngủ, hiện tại thỏa mãn, anh ôm lấy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, anh mua một tòa lâu đài cho Phó Như Tuyết, đưa cô đến Disneyland vào ngày sinh nhật, cô vô cùng hạnh phúc nói rằng cô muốn ở bên anh đến cuối đời.
Anh bình tĩnh gật đầu, khóe môi nhếch lên, bị cô phát hiện.
Cô vỗ tay cười ha ha: "Hà Quân Tửu, anh đang cười trộm, đừng tưởng rằng em không thấy!"
Anh bế cô lên và ôm cô vào lòng, tiếng cười của cô thật ngọt ngào.
Hà Quân Tửu hít một hơi thật sâu và hôn cô.
Mặt cô hơi lạnh, trời đang có tuyết.
Cả người cô bao bọc trong chiếc áo lông xù, như một chú cún con, nằm trong lòng anh, đôi mắt to tròn lúng liếng, cổ đeo chiếc vòng đen đinh tán cực ngầu, dây đeo trên vòng cổ rủ xuống, anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh hôn cô trong tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, anh hôn rất tình tứ.
Nâng niu đôi gò má cô, giống như nâng bảo vật quý giá nhất.
Cực quang đẹp lộng lẫy, như thể một phép màu không tồn tại trên đời.
Thật hạnh phúc, thật đẹp.
Cơ thể anh rung chuyển dữ dội, anh giật mình choàng tỉnh.
Trong giấc mơ, Phó Như Tuyết biến mất khỏi vòng tay anh, anh còn chưa hoàn hồn, há hốc mồm kinh ngạc.
Cô vẫn còn trong vòng tay anh.
Thở đều bình yên.
Anh khẽ cười, sao anh lại lo được lo mất như vậy.
Cô có thể đi đâu.
Cho dù thế giới rộng lớn đến đâu, anh vẫn có thể tìm được cô.
Hà Vân vẫn đang ngủ, có người nhẹ nhàng hôn lên má cô.
"Kevin! Đừng phá ------"
Cô nóng nảy tát nhẹ một cái, trúng vào khuôn mặt điển trai của chàng trai.
Hà Vân tỉnh dậy.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hà Quân Tửu.
"Kevin là ai?"
Anh cười như không cười hỏi cô.
Biểu hiện của anh -------- anh đang rất tức giận.
Kevin là một chú chó Golden cô nuôi, ông lão đã tặng nó cho cô vào ngày sinh nhật.
Nó thích nhảy lên giường liếm mặt cô, cô nuốt nước bọt, làm sao bây giờ, ở thời không này cô không nuôi chó.
"Kevin là một con chó em nuôi trước đây."
Ồ.
Hà Quân Tửu thầm cười lạnh, dám xem anh là chó?
Anh nghĩ rằng anh đang nuôi một con chó con, nhưng Phó Như Tuyết cũng coi anh như một con chó.
Rốt cuộc trong quá khứ cô có bao nhiêu người đàn ông -------- Hà Quân Tửu thực sự muốn bóp chết cô.
Đôi tay thon dài đẹp đẽ của anh siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô, anh thật sự không thích gọi tên đàn ông khác ở trên giường!
Anh biết cô cũng không còn quá trẻ, trước đây cuộc sống cũng không dễ dàng gì, có quá khứ không tốt cũng là chuyện bình thường.
Anh cho rằng cô là tình nhân của Bùi An, cô ngủ với gã cũng là lẽ hiển nhiên.
Anh hiểu hết, nhưng anh ghen.
Tại sao trong mắt cô không chỉ có mình anh, rốt cuộc anh tệ chỗ nào!
Anh cúi xuống cắn môi cô, giữ cổ cô, dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, nặng nề khuấy động khoang miệng nhỏ của cô.
Nửa đêm, Hà Quân Tửu tỉnh dậy sau cơn ác mộng, anh vốn đã rất kích động, cô lại nói dối quá nhiều, ngọn lửa dâm tà lại bốc lên trong lòng anh, anh thật sự muốn bóp chết cô!
Hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh biết yêu, anh chỉ yêu mình cô, song cô lại cố tình bày mưu tính kế, chưa từng nói lời thật lòng, đùa giỡn tình cảm của anh.
Anh có chút không khống chế được tay mình, thậm chí anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Có lẽ linh cảm ngầm mách bảo anh rằng, anh sẽ mất cô.
Không bao giờ tìm lại được.
Hà Vân mơ màng ngủ thiếp đi trong lòng anh, cô nghe anh nói một câu như vậy.
“Ừm.” Giọng mũi nồng đậm, cô nép vào lòng anh, vùi đầu vào trong, hốc mắt ướt át.
Cô quyết định không đi.
Cô không muốn đi đến một tương lai mà không có Hà Quân Tửu.
Cô muốn ở lại đây, cùng anh sống những ngày êm ả nhất.
Cả ngày lẫn đêm.
Cô ôm Hà Quân Tửu, từ bỏ tương lai, cuộc sống của cô, tên của cô -------
Tên ban đầu của cô là Phó Như Tuyết.
Phó Như Tuyết sắp kết hôn với Hà Quân Tửu.
Cô tìm được cái cây của đời mình, sinh mệnh cô rực rỡ như hoa nở đầy cành, cô muốn quấn quýt anh cả đời, không bao giờ xa cách.
Hà Quân Tửu thở dài một hơi, tối hôm qua anh không ngủ, hiện tại thỏa mãn, anh ôm lấy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, anh mua một tòa lâu đài cho Phó Như Tuyết, đưa cô đến Disneyland vào ngày sinh nhật, cô vô cùng hạnh phúc nói rằng cô muốn ở bên anh đến cuối đời.
Anh bình tĩnh gật đầu, khóe môi nhếch lên, bị cô phát hiện.
Cô vỗ tay cười ha ha: "Hà Quân Tửu, anh đang cười trộm, đừng tưởng rằng em không thấy!"
Anh bế cô lên và ôm cô vào lòng, tiếng cười của cô thật ngọt ngào.
Hà Quân Tửu hít một hơi thật sâu và hôn cô.
Mặt cô hơi lạnh, trời đang có tuyết.
Cả người cô bao bọc trong chiếc áo lông xù, như một chú cún con, nằm trong lòng anh, đôi mắt to tròn lúng liếng, cổ đeo chiếc vòng đen đinh tán cực ngầu, dây đeo trên vòng cổ rủ xuống, anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh hôn cô trong tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, anh hôn rất tình tứ.
Nâng niu đôi gò má cô, giống như nâng bảo vật quý giá nhất.
Cực quang đẹp lộng lẫy, như thể một phép màu không tồn tại trên đời.
Thật hạnh phúc, thật đẹp.
Cơ thể anh rung chuyển dữ dội, anh giật mình choàng tỉnh.
Trong giấc mơ, Phó Như Tuyết biến mất khỏi vòng tay anh, anh còn chưa hoàn hồn, há hốc mồm kinh ngạc.
Cô vẫn còn trong vòng tay anh.
Thở đều bình yên.
Anh khẽ cười, sao anh lại lo được lo mất như vậy.
Cô có thể đi đâu.
Cho dù thế giới rộng lớn đến đâu, anh vẫn có thể tìm được cô.
Hà Vân vẫn đang ngủ, có người nhẹ nhàng hôn lên má cô.
"Kevin! Đừng phá ------"
Cô nóng nảy tát nhẹ một cái, trúng vào khuôn mặt điển trai của chàng trai.
Hà Vân tỉnh dậy.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hà Quân Tửu.
"Kevin là ai?"
Anh cười như không cười hỏi cô.
Biểu hiện của anh -------- anh đang rất tức giận.
Kevin là một chú chó Golden cô nuôi, ông lão đã tặng nó cho cô vào ngày sinh nhật.
Nó thích nhảy lên giường liếm mặt cô, cô nuốt nước bọt, làm sao bây giờ, ở thời không này cô không nuôi chó.
"Kevin là một con chó em nuôi trước đây."
Ồ.
Hà Quân Tửu thầm cười lạnh, dám xem anh là chó?
Anh nghĩ rằng anh đang nuôi một con chó con, nhưng Phó Như Tuyết cũng coi anh như một con chó.
Rốt cuộc trong quá khứ cô có bao nhiêu người đàn ông -------- Hà Quân Tửu thực sự muốn bóp chết cô.
Đôi tay thon dài đẹp đẽ của anh siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô, anh thật sự không thích gọi tên đàn ông khác ở trên giường!
Anh biết cô cũng không còn quá trẻ, trước đây cuộc sống cũng không dễ dàng gì, có quá khứ không tốt cũng là chuyện bình thường.
Anh cho rằng cô là tình nhân của Bùi An, cô ngủ với gã cũng là lẽ hiển nhiên.
Anh hiểu hết, nhưng anh ghen.
Tại sao trong mắt cô không chỉ có mình anh, rốt cuộc anh tệ chỗ nào!
Anh cúi xuống cắn môi cô, giữ cổ cô, dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, nặng nề khuấy động khoang miệng nhỏ của cô.
Nửa đêm, Hà Quân Tửu tỉnh dậy sau cơn ác mộng, anh vốn đã rất kích động, cô lại nói dối quá nhiều, ngọn lửa dâm tà lại bốc lên trong lòng anh, anh thật sự muốn bóp chết cô!
Hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh biết yêu, anh chỉ yêu mình cô, song cô lại cố tình bày mưu tính kế, chưa từng nói lời thật lòng, đùa giỡn tình cảm của anh.
Anh có chút không khống chế được tay mình, thậm chí anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Có lẽ linh cảm ngầm mách bảo anh rằng, anh sẽ mất cô.
Không bao giờ tìm lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.