Chương 46: Cướp Đi Số Phận Ban Đầu Thuộc Về Nữ Chính (H)
Hàn Giang Tử
17/11/2024
Tư tưởng điên cuồng và đen tối, lần tiên Hà Quân Tửu lộ một phần bản chất trước mặt cô, dùng hàm răng đẫm máu cắn vào môi cô, khiến đôi môi mỏng manh của cô tê dại và đau đớn.
Cô đá chân và cào vào cánh tay anh, cố gắng để anh buông ra.
Anh suýt bóp cổ cô đến chết.
Thật ra Hà Quân Tửu không dùng nhiều sức, cô chỉ sợ, cô chưa từng thấy qua một Hà Quân Tửu như vậy.
Anh không nên như thế này -------
Một Hà Quân Tửu xa lạ làm cô có chút sợ hãi, ông lão sẽ không bóp cổ cô.
Ông lão sẽ không làm tổn thương cô!
Cô đau lòng, cô giãy giụa lung tung, điều này càng khiến anh lo lắng hơn.
Tại sao cô lại kháng cự nhiều như vậy, cô không thích anh nữa?
Ngay từ đầu cô đã không thích anh, đồ dối trá!
Không cho cô đi!
Hà Quân Tửu ấn mạnh cô và tách hai chân cô ra.
Anh cắn thịt mềm trên ngực cô, để lại dấu hôn đỏ tươi và dấu răng sâu hoắc.
Càng hôn, anh càng hưng phấn, bụng dưới bốc cháy, xương cốt tứ chi tràn ngập dung nham, ngọn lửa hừng hực nhấn chìm lý trí anh.
Anh cắn vào âm hộ cô một cái, thật mềm.
Khu rừng bí ẩn mềm mại, hạt đậu nhỏ trong rừng rậm sắp nở rộ, bị đầu lưỡi của anh nghiền ép liếm láp.
Hà Vân khóc thút thít phun nước.
Anh thật hung dữ.
Nhưng rất sướng.
Cơ thể cô không thể chống lại bất cứ điều gì anh làm, như thể anh càng thô bạo, cô càng phấn khích.
Cô thở hổn hển, Hà Quân Tửu thích tiếng rên mất kiểm soát của cô, chân cô gác lên vai anh, bấu chặt anh.
Đôi môi và chiếc lưỡi kiêu ngạo của Hà Quân Tửu áp vào hoa huyệt cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào miệng huyệt, anh đã bôi thuốc cho cô, vị hơi đắng.
Anh vừa chạm vào cô đã run bần bật, hai chân kẹp chặt, cô luồn tay vào tóc anh, dùng sức nắm chặt.
Hít -----
Da đầu tê dại.
Đầu lưỡi Hà Quân Tửu vói vào trong, một dòng mật dịch phun thẳng lên mặt anh.
Nấu chín rồi, thức ăn đã sẵn sàng.
Anh đói bụng!
Hà Quân Tửu nâng chân cô lên, phớt lờ tiếng rên rỉ của cô, anh bắt đầu cắm vào.
Tuyệt vời!
Anh sung sướng hít sâu một hơi, giữ chặt eo cô và bắt đầu vận động pít-tông.
Âm hộ của cô rất nóng, thật muốn chửi thề!
Âm hộ quá non mềm.
Đừng làm cô sợ.
Hà Quân Tửu đè nén suy nghĩ đen tối, hai tay không ngừng vuốt ve vòng eo thon thả cùng bộ ngực tinh tế của cô, anh đưa mình vào thật sâu, chống lại sự mê hoặc của cô, tiến vào hoa tâm.
Vẫn còn một đoạn ngắn côn thịt ở bên ngoài.
Bắn tinh vào tử cung, cô có thể sinh cho anh một đứa con.
Nhưng mang thai lại không thể làm tình thỏa thích.
Hà Quân Tửu hít sâu một hơi, không sinh, còn chưa chơi đủ.
Trông anh có vẻ nhã nhặn nhưng sao trên giường lại thô lỗ đến thế.
Hà Vân cắn môi, tiếng rên rỉ tinh tế tràn ra khỏi kẽ răng.
Quá tuyệt vời, Hà Quân Tửu cắm khiến cô bỗng có cảm giác sinh lực tràn trề.
Cô còn sống, Hà Quân Tửu cũng còn sống, anh làm tình với cô, thật tốt!
Nhưng anh thực sự là -------
Nửa đêm hôn cô, nửa đêm chơi cô, nhân quyền ở đâu?
Ôi --------
Sướng quá, sướng quá, sướng quá!
Cô bắt đầu rên rỉ táo bạo, cuồng loạn, giọng cao chót vót, hai chân dang rộng hết cỡ, phục tùng anh một cách trơ trẽn, như gái làng chơi thực thụ.
Bằng cách này, anh có thể tiến quân thần tốc, cắm sâu vào nơi bí ẩn nhất của cô.
Cửa huyệt tê rần rũ rượi, âm đạo bị ma sát đến nóng rát.
Côn thịt anh vô cùng thô to, gân xanh chằng chịt nghiền nát nếp gấp của cô, hai túi ngọc căng đầy va chạm vào hạ thể khiến cô tê dại, sảng khoái, thở không ra hơi, chỉ có thể ôm cổ anh, hôn anh say đắm.
Anh ra vào dày đặc hơn, va chạm không ngừng, vẻ đẹp trai nam tính gần trong gang tấc.
Hà Vân mê muội cười như bị đánh thuốc mê, cô hôn lên lông mày của anh.
Là Hà Quân Tửu!!
Người đang ăn cô nhiệt tình là Hà Quân Tửu!!!
Mắt ngấn lệ, cuối cùng cô cũng đã ngủ với Hà Quân Tửu -------
Vẫn là ông lão thời trẻ dễ lừa.
Tại sao cô lại khóc.
Nụ hôn của Hà Quân Tửu rơi xuống má cô, dịu dàng liếm nước mắt cô, nhưng hạ thể lại quất mạnh vào cô, thúc mạnh hơn chục lần, cuối cùng xương cụt tê dại, anh sảng khoái đến mức bắn vào trong cơ thể cô.
Dư vị xuất tinh cực kỳ thỏa mãn, anh hết sức dịu dàng hôn cô, gọi tên cô: "Tiểu Tuyết..."
Hà Vân rất vui, còn có chút hoảng hốt, dường như ông lão gọi người ấy là Tiểu Tuyết.
Phản ứng đầu tiên là không vui, chẳng lẽ anh gọi tên người vợ đã chết của mình sao? Từ khi cô phát hiện ra bí mật của anh trong nhật ký, cô đã ghét cay ghét đắng cái tên Tiểu Tuyết, đó là bằng chứng cho thấy cô là kẻ đến sau!
Sau đó, cô mừng thầm, cô có chút tiểu nhân đắc chí nghĩ, sau này cô sẽ thay thế người vợ đã chết của anh, trở thành Tiểu Tuyết trong cuộc đời anh.
Cô giống như nữ phụ du hành thời gian đến, cướp đi số phận ban đầu thuộc về nữ chính.
Cô cướp mất chàng trai vốn thuộc về nữ chính, thay thế vị trí của cô ấy.
Một cảm giác sung sướng vô đạo đức trào dâng, người đàn ông cô muốn có, rốt cuộc đã thuộc về cô ~~~
“Ông xã --------“ Cô cắn môi, gọi một cách uyển chuyển và quyến rũ.
Cô đá chân và cào vào cánh tay anh, cố gắng để anh buông ra.
Anh suýt bóp cổ cô đến chết.
Thật ra Hà Quân Tửu không dùng nhiều sức, cô chỉ sợ, cô chưa từng thấy qua một Hà Quân Tửu như vậy.
Anh không nên như thế này -------
Một Hà Quân Tửu xa lạ làm cô có chút sợ hãi, ông lão sẽ không bóp cổ cô.
Ông lão sẽ không làm tổn thương cô!
Cô đau lòng, cô giãy giụa lung tung, điều này càng khiến anh lo lắng hơn.
Tại sao cô lại kháng cự nhiều như vậy, cô không thích anh nữa?
Ngay từ đầu cô đã không thích anh, đồ dối trá!
Không cho cô đi!
Hà Quân Tửu ấn mạnh cô và tách hai chân cô ra.
Anh cắn thịt mềm trên ngực cô, để lại dấu hôn đỏ tươi và dấu răng sâu hoắc.
Càng hôn, anh càng hưng phấn, bụng dưới bốc cháy, xương cốt tứ chi tràn ngập dung nham, ngọn lửa hừng hực nhấn chìm lý trí anh.
Anh cắn vào âm hộ cô một cái, thật mềm.
Khu rừng bí ẩn mềm mại, hạt đậu nhỏ trong rừng rậm sắp nở rộ, bị đầu lưỡi của anh nghiền ép liếm láp.
Hà Vân khóc thút thít phun nước.
Anh thật hung dữ.
Nhưng rất sướng.
Cơ thể cô không thể chống lại bất cứ điều gì anh làm, như thể anh càng thô bạo, cô càng phấn khích.
Cô thở hổn hển, Hà Quân Tửu thích tiếng rên mất kiểm soát của cô, chân cô gác lên vai anh, bấu chặt anh.
Đôi môi và chiếc lưỡi kiêu ngạo của Hà Quân Tửu áp vào hoa huyệt cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào miệng huyệt, anh đã bôi thuốc cho cô, vị hơi đắng.
Anh vừa chạm vào cô đã run bần bật, hai chân kẹp chặt, cô luồn tay vào tóc anh, dùng sức nắm chặt.
Hít -----
Da đầu tê dại.
Đầu lưỡi Hà Quân Tửu vói vào trong, một dòng mật dịch phun thẳng lên mặt anh.
Nấu chín rồi, thức ăn đã sẵn sàng.
Anh đói bụng!
Hà Quân Tửu nâng chân cô lên, phớt lờ tiếng rên rỉ của cô, anh bắt đầu cắm vào.
Tuyệt vời!
Anh sung sướng hít sâu một hơi, giữ chặt eo cô và bắt đầu vận động pít-tông.
Âm hộ của cô rất nóng, thật muốn chửi thề!
Âm hộ quá non mềm.
Đừng làm cô sợ.
Hà Quân Tửu đè nén suy nghĩ đen tối, hai tay không ngừng vuốt ve vòng eo thon thả cùng bộ ngực tinh tế của cô, anh đưa mình vào thật sâu, chống lại sự mê hoặc của cô, tiến vào hoa tâm.
Vẫn còn một đoạn ngắn côn thịt ở bên ngoài.
Bắn tinh vào tử cung, cô có thể sinh cho anh một đứa con.
Nhưng mang thai lại không thể làm tình thỏa thích.
Hà Quân Tửu hít sâu một hơi, không sinh, còn chưa chơi đủ.
Trông anh có vẻ nhã nhặn nhưng sao trên giường lại thô lỗ đến thế.
Hà Vân cắn môi, tiếng rên rỉ tinh tế tràn ra khỏi kẽ răng.
Quá tuyệt vời, Hà Quân Tửu cắm khiến cô bỗng có cảm giác sinh lực tràn trề.
Cô còn sống, Hà Quân Tửu cũng còn sống, anh làm tình với cô, thật tốt!
Nhưng anh thực sự là -------
Nửa đêm hôn cô, nửa đêm chơi cô, nhân quyền ở đâu?
Ôi --------
Sướng quá, sướng quá, sướng quá!
Cô bắt đầu rên rỉ táo bạo, cuồng loạn, giọng cao chót vót, hai chân dang rộng hết cỡ, phục tùng anh một cách trơ trẽn, như gái làng chơi thực thụ.
Bằng cách này, anh có thể tiến quân thần tốc, cắm sâu vào nơi bí ẩn nhất của cô.
Cửa huyệt tê rần rũ rượi, âm đạo bị ma sát đến nóng rát.
Côn thịt anh vô cùng thô to, gân xanh chằng chịt nghiền nát nếp gấp của cô, hai túi ngọc căng đầy va chạm vào hạ thể khiến cô tê dại, sảng khoái, thở không ra hơi, chỉ có thể ôm cổ anh, hôn anh say đắm.
Anh ra vào dày đặc hơn, va chạm không ngừng, vẻ đẹp trai nam tính gần trong gang tấc.
Hà Vân mê muội cười như bị đánh thuốc mê, cô hôn lên lông mày của anh.
Là Hà Quân Tửu!!
Người đang ăn cô nhiệt tình là Hà Quân Tửu!!!
Mắt ngấn lệ, cuối cùng cô cũng đã ngủ với Hà Quân Tửu -------
Vẫn là ông lão thời trẻ dễ lừa.
Tại sao cô lại khóc.
Nụ hôn của Hà Quân Tửu rơi xuống má cô, dịu dàng liếm nước mắt cô, nhưng hạ thể lại quất mạnh vào cô, thúc mạnh hơn chục lần, cuối cùng xương cụt tê dại, anh sảng khoái đến mức bắn vào trong cơ thể cô.
Dư vị xuất tinh cực kỳ thỏa mãn, anh hết sức dịu dàng hôn cô, gọi tên cô: "Tiểu Tuyết..."
Hà Vân rất vui, còn có chút hoảng hốt, dường như ông lão gọi người ấy là Tiểu Tuyết.
Phản ứng đầu tiên là không vui, chẳng lẽ anh gọi tên người vợ đã chết của mình sao? Từ khi cô phát hiện ra bí mật của anh trong nhật ký, cô đã ghét cay ghét đắng cái tên Tiểu Tuyết, đó là bằng chứng cho thấy cô là kẻ đến sau!
Sau đó, cô mừng thầm, cô có chút tiểu nhân đắc chí nghĩ, sau này cô sẽ thay thế người vợ đã chết của anh, trở thành Tiểu Tuyết trong cuộc đời anh.
Cô giống như nữ phụ du hành thời gian đến, cướp đi số phận ban đầu thuộc về nữ chính.
Cô cướp mất chàng trai vốn thuộc về nữ chính, thay thế vị trí của cô ấy.
Một cảm giác sung sướng vô đạo đức trào dâng, người đàn ông cô muốn có, rốt cuộc đã thuộc về cô ~~~
“Ông xã --------“ Cô cắn môi, gọi một cách uyển chuyển và quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.