Chương 1: Bắt Đầu Cho Một Câu Chuyện
Moon
24/05/2017
-Đừng buồn nữa!- Cậu bé ấy vừa cười vừa nói với nó.
-Nhưng...
Cậu dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên má nó, giọng nói trầm xuống:
-Một khi đã có mặt trên đời này thì cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn!
Nó ngơ ngác rồi cũng nhanh chóng nở một nụ cười:
-Ừm...
*Reng...reng...reng...
Nó giật mình thức dậy, nhìn xung quanh rồi thở dài:
-Lại mơ thấy giấc mơ này nữa rồi...
****
Như mọi ngày, Rouw lại qua rủ nó đi học. Tên thật của nhỏ là Đoàn Như Phương Thảo. Nhỏ là con của một tỷ phú giàu có nhất nhì Việt Nam nhưng nó cũng không hiểu lí do tại sao mà năm 10 tuổi nhỏ lại chuyển đến đây sinh sống nữa. Nhỏ đi xe đạp điện đến trước ngỏ nhà nó rồi la lớn:
-NGUYỆT, ĐI HỌC!
Nó lủi thủi dắt chiếc xe đạp cũ kĩ rồi ể oải bước ra ngoài. Thấy nó Rouw liền nở 1 nụ cười tươi tắn:
-Chào buổi sáng!- mái tóc màu hồng nhạt khẽ đung đưa.
Rouw nhìn nó rồi lo lắng hỏi:
- Tối hôm qua cậu bị mất ngủ à, mắt thâm quầng hết rồi kìa!
Nó khẽ gật đầu, giọng mệt mỏi đáp lại:
-Ừ, tớ lại mơ thấy giấc mơ đó...
-Biết ngay mà. Hay là... cậu bị... cậu bé đó ám rồi.- Rouw gải vờ sợ sệt, đưa mắt hướng về phía nó.
-NHẢM NHÍ! thôi, đi học đi, coi chừng trễ bây giờ....
** Tại lớp 11b6:
Học sinh trong lớp đang nhốn nháo cả lên:
- ê,ê, nghe gì chưa mấy bồ, vài hôm nữa sẽ có 3 học sinh chuyển vào lớp chúng ta học đấy!- Hs 1
- Tui nghe nói đẹp trai lắm đó nhoa!- Hs 2
Mấy đứa đó ba la mãi cho đến khi cô giáo bước vào lớp. tiết học đầu của hôm nay là toán- môn học nó tệ nhất. Nó nhìn dãy số trên bảng mà hoa cả mắt. Đôi mắt nó nặng trĩu...
Nó giật mình mở to mắt và ngạc nhiên khi trong lớp không có một bóng người. Gió luồn từ cửa sổ vào mang theo những làn khói đen tua tủa. Nó bắt đầu hoang mang. Tiếng cười man rợ của ai đó rít lên làm nó nổi hết cả da gà. Nó hét lên:
- Cô giáo, mọi người! Đâu hết rồi?
Tiếng cười ngưng lại để cho không gian bao trùm bởi sự im lặng hãi hùng. Nó hoảng hốt chạy ra khỏi lớp học, miệng không ngừng la lên:
- Cô ơi, mọi người!
Nó chạy ra sân trường nhưng chẳng tìm thấy ai. Nó đứng giữa sân, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Những làn khói đen xuất hiện làm cho không gian bỗng trở nên quỉ dị. Nó run rẩy, hai chân khuỵu xuống đất, mái tóc vàng ướt mồ hôi bết vào khuôn mặt tái nhợt. Trước mắt nó là 1 cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Xác người nằm la liệt trên đất, xung quanh chỉ toàn máu và máu. Bóng tối dần chiếm lĩnh không gian. đầu óc nó quay cuồng trong nỗi sợ hãi tột cùng. Đột nhiên từ xa xuất hiện 1 bóng người và tiến lại phía nó. người đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, chiếc mũ áo trùm trên đầu đã che đi khuôn mặt, tay cầm 1 thanh kiếm vấy máu,làn da trắng tinh bị màu máu nhuốm sắc đỏ. Mái tóc màu đen khẽ động làm cho người này tựa như ác quỉ. Nó cố nhắm mắt thật chặt để không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Lúc này có 1 tiếng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí nó:
-Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!
- tránh xa tôi ra! Tránh ra...- nó quơ tay loạn xạ.
-Á...á...
Nghe tiếng hét, nó giật mình đứng dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh. Bạn bè và lớp học hiện hữu trước mắt nó nhưng Rouw thì lại đưa đôi đồng tử màu hồng nhạt nhìn nó rồi nói:
-Nguyệt...
nó thở phào nhẹ nhõm:
-Thì ra chỉ là mơ, may thật.
-nguyệt, nhìn xuống dưới kìa!- Rouw cố nói thêm lần nữa.
-Nhưng...
Cậu dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên má nó, giọng nói trầm xuống:
-Một khi đã có mặt trên đời này thì cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn!
Nó ngơ ngác rồi cũng nhanh chóng nở một nụ cười:
-Ừm...
*Reng...reng...reng...
Nó giật mình thức dậy, nhìn xung quanh rồi thở dài:
-Lại mơ thấy giấc mơ này nữa rồi...
****
Như mọi ngày, Rouw lại qua rủ nó đi học. Tên thật của nhỏ là Đoàn Như Phương Thảo. Nhỏ là con của một tỷ phú giàu có nhất nhì Việt Nam nhưng nó cũng không hiểu lí do tại sao mà năm 10 tuổi nhỏ lại chuyển đến đây sinh sống nữa. Nhỏ đi xe đạp điện đến trước ngỏ nhà nó rồi la lớn:
-NGUYỆT, ĐI HỌC!
Nó lủi thủi dắt chiếc xe đạp cũ kĩ rồi ể oải bước ra ngoài. Thấy nó Rouw liền nở 1 nụ cười tươi tắn:
-Chào buổi sáng!- mái tóc màu hồng nhạt khẽ đung đưa.
Rouw nhìn nó rồi lo lắng hỏi:
- Tối hôm qua cậu bị mất ngủ à, mắt thâm quầng hết rồi kìa!
Nó khẽ gật đầu, giọng mệt mỏi đáp lại:
-Ừ, tớ lại mơ thấy giấc mơ đó...
-Biết ngay mà. Hay là... cậu bị... cậu bé đó ám rồi.- Rouw gải vờ sợ sệt, đưa mắt hướng về phía nó.
-NHẢM NHÍ! thôi, đi học đi, coi chừng trễ bây giờ....
** Tại lớp 11b6:
Học sinh trong lớp đang nhốn nháo cả lên:
- ê,ê, nghe gì chưa mấy bồ, vài hôm nữa sẽ có 3 học sinh chuyển vào lớp chúng ta học đấy!- Hs 1
- Tui nghe nói đẹp trai lắm đó nhoa!- Hs 2
Mấy đứa đó ba la mãi cho đến khi cô giáo bước vào lớp. tiết học đầu của hôm nay là toán- môn học nó tệ nhất. Nó nhìn dãy số trên bảng mà hoa cả mắt. Đôi mắt nó nặng trĩu...
Nó giật mình mở to mắt và ngạc nhiên khi trong lớp không có một bóng người. Gió luồn từ cửa sổ vào mang theo những làn khói đen tua tủa. Nó bắt đầu hoang mang. Tiếng cười man rợ của ai đó rít lên làm nó nổi hết cả da gà. Nó hét lên:
- Cô giáo, mọi người! Đâu hết rồi?
Tiếng cười ngưng lại để cho không gian bao trùm bởi sự im lặng hãi hùng. Nó hoảng hốt chạy ra khỏi lớp học, miệng không ngừng la lên:
- Cô ơi, mọi người!
Nó chạy ra sân trường nhưng chẳng tìm thấy ai. Nó đứng giữa sân, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Những làn khói đen xuất hiện làm cho không gian bỗng trở nên quỉ dị. Nó run rẩy, hai chân khuỵu xuống đất, mái tóc vàng ướt mồ hôi bết vào khuôn mặt tái nhợt. Trước mắt nó là 1 cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Xác người nằm la liệt trên đất, xung quanh chỉ toàn máu và máu. Bóng tối dần chiếm lĩnh không gian. đầu óc nó quay cuồng trong nỗi sợ hãi tột cùng. Đột nhiên từ xa xuất hiện 1 bóng người và tiến lại phía nó. người đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, chiếc mũ áo trùm trên đầu đã che đi khuôn mặt, tay cầm 1 thanh kiếm vấy máu,làn da trắng tinh bị màu máu nhuốm sắc đỏ. Mái tóc màu đen khẽ động làm cho người này tựa như ác quỉ. Nó cố nhắm mắt thật chặt để không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Lúc này có 1 tiếng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí nó:
-Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!
- tránh xa tôi ra! Tránh ra...- nó quơ tay loạn xạ.
-Á...á...
Nghe tiếng hét, nó giật mình đứng dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh. Bạn bè và lớp học hiện hữu trước mắt nó nhưng Rouw thì lại đưa đôi đồng tử màu hồng nhạt nhìn nó rồi nói:
-Nguyệt...
nó thở phào nhẹ nhõm:
-Thì ra chỉ là mơ, may thật.
-nguyệt, nhìn xuống dưới kìa!- Rouw cố nói thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.