Chương 2: Chuyện Ở Nhà- Nỗi đau của đứa trẻ bị bỏ rơi
Moon
24/05/2017
2)#Chuyện ở nhà-nỗi đau của đứa trẻ bị bỏ rơi
Rouw ấp úng chỉ tay xuống đất
-Nguyệt Nguyệt, nhìn...xuống dưới kìa!
Nó nhìn theo và rồi...những gì trước mắt nó là bà chằn lửa của trường đang ngồi bệch dưới sàn và nhìn lên nó = 1 cặp mắt bốc lửa. Kết quả là nó phải lên phòng hiệu trưởng để"uống trà"vì tội ngủ gật trong lớp và khi tỉnh dậy thì xô cô giáo bộ môn té muốn sụn mông
***********
#Tối đến.
Tại bàn ăn của nhà cậu mợ nó.Nó, cậu mợ và con của 2 người- Lê Hồng Mẫn- đag ngồi ăn tối. Nó cuối gằm mặt xuống rồi lặng lẽ ăn, Lê Tâm- Cậu nuôi của nó lên tiếng, giọng điệu hơi khó chịu:
-Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của lớp mày có điện thoại cho tao. Cô ấy nói mày không lo học hành mà còn hành hung giáo viên, chuyện này là sao?
Nó dừng đũa nhưng vẫn im lặng.Bà mợ nhìn thấy thái độ của nó, lòng dâng lên 1 cỗ bực tức, bà ta vung tay lên rồi dùng lực đánh thật mạnh vào thái dương của nó. Nó ngã khỏi ghế, dù đau nhưng nó chẳng kêu la nữa tiếng. Thời gian đã làm cho nó chai lì vs sự hành hạ của người khác. Nhưng chai lì thì không có nghĩa là không đau. Nó đưa tay sờ vào vết bầm trên thái dương, mặt vẫn cúi xuống. Cả ôg Tâm lẫn thằng Mẫn đều buông đũa, mắt hướng về phía nó. Lúc này tâm trạng của Hồng Mẫn vô cùng thỏa mái, ý cười cùng khinh khỉnh đã thể hiện đầy trong ánh mắt. Ôg Tâm la lên, cái giọng khàn khàn bỗng trở nên đáng sợ:
- Nhà này cho mày ăn học, tao và mợ mày phải khổ sở kiếm tiền nuôi gia đình này chưa đủ hay sao mà bây giờ mày lại làm cho chúng tao mất mặt.-Ôg cậu nói rồi dùng tay đập mạnh lên bàn ăn.
Nó chật vật đứng dậy, mái tóc rối màu vàng phủ xuống che đi đôi mắt hổ phách, giọng bình tĩnh:
-Cháu xin lỗi!
Nói xong nó dọn chén trên bàn xuống rửa. Bà mợ nhìn theo chửi bới.
- Mày tưởng xin lỗi là xong sao. Dù mày có đền cho cái nhà này cái mạng chó của mày thì tao còn phỉ nhổ mà khinh bỉ huống chi chỉ là 1 lời nói xuông. Loại rác rưởi như mày thì đáng lẽ ko nên xuất hiện!
Nó vẫn lúi cúi rửa chén, nhưng khi nghe bà mợ chửi rủa như vậy,tim nó lại nhói lên từng hồi đau đớn. Nó bặm môi, nhắc nhở nước mắt không được tuôn trào. Bà mợ vẫn tiếp:
-...Đáng lẽ 15 năm trước mày đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi. Nếu không nhờ mẹ tao đem m về thì bà ấy cũng không đến nỗi phải chết thảm. Đáng lẽ con mẹ ruột của mày ko nên sinh mày ra rồi vứt cho gia đình bọn tao...
Càng nghe nó càng cắn môi thật chặt, tay vẫn chà sột soạt trên chén dĩa. Trái tim nó thầm gào thét:
-"Làm ơn, đừng...đừng nói nữa...Làm ơn...Chẳng lẽ, mồ côi cũng là 1 cái tội sao? Chẳng lẽ ba mẹ vứt bỏ tôi lúc tôi chỉ mới 2 tuổi là cái tội sao? Nếu vậy thì..ông trời thật quá bất công..."
Rửa chén xong,nó lặng lẽ trở về, đóng cửa thật chặt rồi lên giường nằm. Đôi mắt hổ phách mơ màng nhìn lên trần nhà.
-"Nếu ba mẹ sinh con ra rồi vứt bỏ như thế này thì thà đừng sinh con ra. Con có mặt trên đời này để làm gì chứ? Để nghe người ta chửi rủa, để bị đánh,để người ta phỉ nhổ! Rốt cuộc thì dù thế nào đi chăng nữa thì con vẫn mãi là tấm bia rách của cuộc đời đen tối này mà thôi..."
Rèm mi nó khẽ buông, 1 giọt nước nóng ấm khẽ chảy dài trên má. Nó dùng những ngón tay lạnh lẽo để lau nước mắt của chính mình. Sự cô đơn này đối với nó thật quen thuộc. Môi nó khẽ nhếch, nụ cười nhạt như hòa tan vào nỗi đau không tên trong tim...
****************
Những cơn gió phả vào mặt làm nó tỉnh dậy vì quá lạnh,nó lấy tay dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Rồi sau 1 hồi quan sát, mắt nó đột nhiên mở thật to, miệng mấp máy:
-Chuyện...chuyện gì thế này? Đây là...đâu...?
Rouw ấp úng chỉ tay xuống đất
-Nguyệt Nguyệt, nhìn...xuống dưới kìa!
Nó nhìn theo và rồi...những gì trước mắt nó là bà chằn lửa của trường đang ngồi bệch dưới sàn và nhìn lên nó = 1 cặp mắt bốc lửa. Kết quả là nó phải lên phòng hiệu trưởng để"uống trà"vì tội ngủ gật trong lớp và khi tỉnh dậy thì xô cô giáo bộ môn té muốn sụn mông
***********
#Tối đến.
Tại bàn ăn của nhà cậu mợ nó.Nó, cậu mợ và con của 2 người- Lê Hồng Mẫn- đag ngồi ăn tối. Nó cuối gằm mặt xuống rồi lặng lẽ ăn, Lê Tâm- Cậu nuôi của nó lên tiếng, giọng điệu hơi khó chịu:
-Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của lớp mày có điện thoại cho tao. Cô ấy nói mày không lo học hành mà còn hành hung giáo viên, chuyện này là sao?
Nó dừng đũa nhưng vẫn im lặng.Bà mợ nhìn thấy thái độ của nó, lòng dâng lên 1 cỗ bực tức, bà ta vung tay lên rồi dùng lực đánh thật mạnh vào thái dương của nó. Nó ngã khỏi ghế, dù đau nhưng nó chẳng kêu la nữa tiếng. Thời gian đã làm cho nó chai lì vs sự hành hạ của người khác. Nhưng chai lì thì không có nghĩa là không đau. Nó đưa tay sờ vào vết bầm trên thái dương, mặt vẫn cúi xuống. Cả ôg Tâm lẫn thằng Mẫn đều buông đũa, mắt hướng về phía nó. Lúc này tâm trạng của Hồng Mẫn vô cùng thỏa mái, ý cười cùng khinh khỉnh đã thể hiện đầy trong ánh mắt. Ôg Tâm la lên, cái giọng khàn khàn bỗng trở nên đáng sợ:
- Nhà này cho mày ăn học, tao và mợ mày phải khổ sở kiếm tiền nuôi gia đình này chưa đủ hay sao mà bây giờ mày lại làm cho chúng tao mất mặt.-Ôg cậu nói rồi dùng tay đập mạnh lên bàn ăn.
Nó chật vật đứng dậy, mái tóc rối màu vàng phủ xuống che đi đôi mắt hổ phách, giọng bình tĩnh:
-Cháu xin lỗi!
Nói xong nó dọn chén trên bàn xuống rửa. Bà mợ nhìn theo chửi bới.
- Mày tưởng xin lỗi là xong sao. Dù mày có đền cho cái nhà này cái mạng chó của mày thì tao còn phỉ nhổ mà khinh bỉ huống chi chỉ là 1 lời nói xuông. Loại rác rưởi như mày thì đáng lẽ ko nên xuất hiện!
Nó vẫn lúi cúi rửa chén, nhưng khi nghe bà mợ chửi rủa như vậy,tim nó lại nhói lên từng hồi đau đớn. Nó bặm môi, nhắc nhở nước mắt không được tuôn trào. Bà mợ vẫn tiếp:
-...Đáng lẽ 15 năm trước mày đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi. Nếu không nhờ mẹ tao đem m về thì bà ấy cũng không đến nỗi phải chết thảm. Đáng lẽ con mẹ ruột của mày ko nên sinh mày ra rồi vứt cho gia đình bọn tao...
Càng nghe nó càng cắn môi thật chặt, tay vẫn chà sột soạt trên chén dĩa. Trái tim nó thầm gào thét:
-"Làm ơn, đừng...đừng nói nữa...Làm ơn...Chẳng lẽ, mồ côi cũng là 1 cái tội sao? Chẳng lẽ ba mẹ vứt bỏ tôi lúc tôi chỉ mới 2 tuổi là cái tội sao? Nếu vậy thì..ông trời thật quá bất công..."
Rửa chén xong,nó lặng lẽ trở về, đóng cửa thật chặt rồi lên giường nằm. Đôi mắt hổ phách mơ màng nhìn lên trần nhà.
-"Nếu ba mẹ sinh con ra rồi vứt bỏ như thế này thì thà đừng sinh con ra. Con có mặt trên đời này để làm gì chứ? Để nghe người ta chửi rủa, để bị đánh,để người ta phỉ nhổ! Rốt cuộc thì dù thế nào đi chăng nữa thì con vẫn mãi là tấm bia rách của cuộc đời đen tối này mà thôi..."
Rèm mi nó khẽ buông, 1 giọt nước nóng ấm khẽ chảy dài trên má. Nó dùng những ngón tay lạnh lẽo để lau nước mắt của chính mình. Sự cô đơn này đối với nó thật quen thuộc. Môi nó khẽ nhếch, nụ cười nhạt như hòa tan vào nỗi đau không tên trong tim...
****************
Những cơn gió phả vào mặt làm nó tỉnh dậy vì quá lạnh,nó lấy tay dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Rồi sau 1 hồi quan sát, mắt nó đột nhiên mở thật to, miệng mấp máy:
-Chuyện...chuyện gì thế này? Đây là...đâu...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.