Chương 9: Chết ư, thật nực cười! ( phần 2)
Moon
13/06/2017
Nó cảm thấy sợ và tâm trí nó bắt đầu hoảng loạn. Nó không biết chuyện gì đang xảy ra và con quái vật này là cái giống gì. Chẳng lẽ cuộc đời của
nó lại kết thúc ở đây? Nó sẽ bị ăn thịt, nó sẽ chết?
Chết ư, thật nực cười!...
Nó mở to đôi mắt, nhìn xoáy vào con quái. Đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên tia nhìn đáng sợ, ánh mắt nó đã thay đổi. Lúc nãy còn sợ sệt mà bây giờ cứ như một con kiến nhỏ đứng hiên ngang, kiên cường trước một cơn bão lớn. Chết thì có gì đáng sợ chứ! Nó lấy tay bấu chặt vết thương ở tay trái, nó đứng hiên ngang, nó giấu nỗi sợ và sự cô độc ở sau lưng.
Con quái vật vung tay lên, dùng sức để giáng đòn chí mạng về phía nó.
Xoẹt...
Máu tươi bắn ra hòa vào những giọt nước mưa đang rơi vô tình, lạnh lẽo.
Thân xác con quái vật trở nên bầy nhầy, ụ lại thành đống ở trên mặt đất.
Đôi mắt nó giãn ra để nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.
Gió đang rít gào.
Mưa vẫn tiếp tục rơi...
Một bóng đen vụt đến, bóng lưng với chiếc áo thun đen hướng về phía nó. Những lọn tóc đen mượt bết lại, thanh trường kiếm trên tay loang lỗ máu nhưng vẫn ánh lên tia lạnh lẽo chứng tỏ nó rất sắc bén. Người đó quay lại. Đôi môi mỏng ấy hơi tái nhợt vì mưa và lạnh, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, bất cần đời, đối chọi lại đôi mắt màu hổ phách của nó. Máu bê bết trên làn da trắng ngần ấy nhưng mưa lại cố gắng gột rửa làm cho máu loang ra một khoảng rộng. Tất cả những việc đó bất quá lại khiến cho con người ấy tỏa ra một súc hút kinh người.
... Là Lâm Thiên Phong...
Chàng trai mang vẻ đẹp của thiên thần và sức hút mê hoặc lòng người của ác quỷ.
- Mặt than?!- Nó tự hỏi với bản thân về người trước mắt.
Nó hết nhìn hắn rồi nhìn con quái vật. Chuyện gì thế này?! Chẳng lẽ hắn đã giết con quái đó sao?! Thứ hắn cầm trên tay là kiếm mà!
Nó chưa kịp tiếp thu được tình hình thì hắn đã nắm lấy tay phải của nó. Hắn vung tay lên không trung, gió hòa với mưa tạo thành một vòng xoáy,hắn kéo nó đi qua vòng xoáy đó.
... Hai con người đột nhiên biến mất giữa nghĩa địa... Đống thịt của con quái vật cũng biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây... Chỉ còn lại hai chiếc dù đang lăn lóc dưới đất.
Tại nơi nào đó, Hồng Mẫn đang rất tức giận.
Và... mưa vẫn tiếp tục rơi...
Chết ư, thật nực cười!...
Nó mở to đôi mắt, nhìn xoáy vào con quái. Đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên tia nhìn đáng sợ, ánh mắt nó đã thay đổi. Lúc nãy còn sợ sệt mà bây giờ cứ như một con kiến nhỏ đứng hiên ngang, kiên cường trước một cơn bão lớn. Chết thì có gì đáng sợ chứ! Nó lấy tay bấu chặt vết thương ở tay trái, nó đứng hiên ngang, nó giấu nỗi sợ và sự cô độc ở sau lưng.
Con quái vật vung tay lên, dùng sức để giáng đòn chí mạng về phía nó.
Xoẹt...
Máu tươi bắn ra hòa vào những giọt nước mưa đang rơi vô tình, lạnh lẽo.
Thân xác con quái vật trở nên bầy nhầy, ụ lại thành đống ở trên mặt đất.
Đôi mắt nó giãn ra để nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.
Gió đang rít gào.
Mưa vẫn tiếp tục rơi...
Một bóng đen vụt đến, bóng lưng với chiếc áo thun đen hướng về phía nó. Những lọn tóc đen mượt bết lại, thanh trường kiếm trên tay loang lỗ máu nhưng vẫn ánh lên tia lạnh lẽo chứng tỏ nó rất sắc bén. Người đó quay lại. Đôi môi mỏng ấy hơi tái nhợt vì mưa và lạnh, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, bất cần đời, đối chọi lại đôi mắt màu hổ phách của nó. Máu bê bết trên làn da trắng ngần ấy nhưng mưa lại cố gắng gột rửa làm cho máu loang ra một khoảng rộng. Tất cả những việc đó bất quá lại khiến cho con người ấy tỏa ra một súc hút kinh người.
... Là Lâm Thiên Phong...
Chàng trai mang vẻ đẹp của thiên thần và sức hút mê hoặc lòng người của ác quỷ.
- Mặt than?!- Nó tự hỏi với bản thân về người trước mắt.
Nó hết nhìn hắn rồi nhìn con quái vật. Chuyện gì thế này?! Chẳng lẽ hắn đã giết con quái đó sao?! Thứ hắn cầm trên tay là kiếm mà!
Nó chưa kịp tiếp thu được tình hình thì hắn đã nắm lấy tay phải của nó. Hắn vung tay lên không trung, gió hòa với mưa tạo thành một vòng xoáy,hắn kéo nó đi qua vòng xoáy đó.
... Hai con người đột nhiên biến mất giữa nghĩa địa... Đống thịt của con quái vật cũng biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây... Chỉ còn lại hai chiếc dù đang lăn lóc dưới đất.
Tại nơi nào đó, Hồng Mẫn đang rất tức giận.
Và... mưa vẫn tiếp tục rơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.