Chương 8: Chết ư, thật nực cười!
Moon
24/05/2017
Cuối cùng thì buổi học cũng kết thúc. Nó cùng Rouw đi về nhà. Nó đâu có biết rằng có một người đang nhìn về phía nó với đôi mắt buồn bã ánh sắc tím:
- Xin lỗi cậu, Như Nguyệt...!
*Tối đến, tại nhà Lê Tâm:
tối hôm nay thằng Mẫn đi học tới 19 giờ 30 phút mới về nhà mà lúc 19 giờ thì trời đã chuyển mưa tầm tã. Vì thằng đó không đem dù nên bà mợ kêu nó đem dù cho cái đứa khó ưa đó. Nơi thằng Mẫn học cũng không xa lắm nên nó quyết định đi bộ. Nhưng khủng khiếp nhất là nếu muốn tới chỗ đó thì phải đi qua một khu nghĩa địa vắng vẻ. Vừa đi nó vừa đưa mắt nhìn xung quanh, do trời tối nên nghĩa trang này trông rất âm u và quỉ dị. Tiếng mưa rơi xuống đất kêu tí tách hòa cùng với tiếng sấm chớp trên bầu trời khiến cho khung cảnh đáng sợ hơn bao giờ hết.
- Meo...Meo...- Tiếng mèo vang lên trong đêm đen làm nó giật mình.
Một con mèo đen tự nhiên bước ra từ phía sau của những nấm mồ, cả người nó ướt sũng trông rất tội nghiệp, duy chỉ có đôi mắt là vẫn ánh lên sắc xanh nổi bật. Nó bước đến, một tay cầm dù của thằng Mẫn, một tay cầm dù để che cho nó và con mèo nhỏ. Nó đưa tay vuốt ve con mèo rồi để cây dù của thằng Mẫn dưới nền đất đầy bùn. Sấm lại rạch ngang bầu trời, tiếng gió va chạm vào nhau tựa như tiếng cười man rợ của những kẻ ăn thịt người.
" Xoạt.. ầm.. ầm..."
Sấm lại rạch ngang trời phản chiếu lên đôi mắt đáng sợ của con mèo nhỏ. Nó giật mình ngã về phía sau.
Sấm tiếp tục rền vang trên nền trời...
Con mèo đen bắt đầu thay đổi hình dạng...
Thân hình to lớn ghồ ghề, lớp da sần sùi, nanh vuốt sắc nhọn, đôi mắt của nó vẫn ánh lên một màu lục sắc lẹm,... trông vô cùng đáng sợ.
Nó trợn to đôi mắt nhìn con quái vật gớm ghiếc, đôi đồng tử màu hổ phách đang run rẩy, sợ sệt. Con quái vật mở miệng để lộ ra hai hàm răng lởm chởm như răng cá mập, mùi hôi thối cũng theo đó mà tản mác ra hòa vào mùi đất ẩm ướt.
Mưa vẫn tiếp tục rơi...
- Mùi hương tỏa ra từ trên người cô... thực làm ta phải thèm thuồng- Vừa nói, nước bọt từ trong miệng con mèo túa ra bầy nhầy.
Thứ con quái thèm khác chính là Hàn Như Nguyệt. Thứ con quái muốn chiếm đoạt là một thứ gì đó ngủ sâu trong người nó. Nó vẫn bất động, những ngón tay bấu chặt xuống bùn đất.
Con quái vật giơ vuốt lên, hướng về phía nó mà cào. Theo phản xạ nó liền xoay người né tránh, chiếc dù bị bật lên giữa không trung. Nhưng người thì làm sao nhanh bằng mèo, vì vậy nó đã lãnh ngay một vết rạch dài trên bắp tay. Vết thương rất sâu, máu chảy ra cơ hồ muốn nhuộm đỏ một khoảng rộng xung quanh nó. Nhưng mùi máu lại làm cho con quái vật còn hăng hái. chân tay nó bủn rủn, nó muốn hét lên để tìm sự giúp đở nhưng cổ họng cứ nặng ứ trong khi ... Con quái vẫn tiếp tục tấn công...
- Xin lỗi cậu, Như Nguyệt...!
*Tối đến, tại nhà Lê Tâm:
tối hôm nay thằng Mẫn đi học tới 19 giờ 30 phút mới về nhà mà lúc 19 giờ thì trời đã chuyển mưa tầm tã. Vì thằng đó không đem dù nên bà mợ kêu nó đem dù cho cái đứa khó ưa đó. Nơi thằng Mẫn học cũng không xa lắm nên nó quyết định đi bộ. Nhưng khủng khiếp nhất là nếu muốn tới chỗ đó thì phải đi qua một khu nghĩa địa vắng vẻ. Vừa đi nó vừa đưa mắt nhìn xung quanh, do trời tối nên nghĩa trang này trông rất âm u và quỉ dị. Tiếng mưa rơi xuống đất kêu tí tách hòa cùng với tiếng sấm chớp trên bầu trời khiến cho khung cảnh đáng sợ hơn bao giờ hết.
- Meo...Meo...- Tiếng mèo vang lên trong đêm đen làm nó giật mình.
Một con mèo đen tự nhiên bước ra từ phía sau của những nấm mồ, cả người nó ướt sũng trông rất tội nghiệp, duy chỉ có đôi mắt là vẫn ánh lên sắc xanh nổi bật. Nó bước đến, một tay cầm dù của thằng Mẫn, một tay cầm dù để che cho nó và con mèo nhỏ. Nó đưa tay vuốt ve con mèo rồi để cây dù của thằng Mẫn dưới nền đất đầy bùn. Sấm lại rạch ngang bầu trời, tiếng gió va chạm vào nhau tựa như tiếng cười man rợ của những kẻ ăn thịt người.
" Xoạt.. ầm.. ầm..."
Sấm lại rạch ngang trời phản chiếu lên đôi mắt đáng sợ của con mèo nhỏ. Nó giật mình ngã về phía sau.
Sấm tiếp tục rền vang trên nền trời...
Con mèo đen bắt đầu thay đổi hình dạng...
Thân hình to lớn ghồ ghề, lớp da sần sùi, nanh vuốt sắc nhọn, đôi mắt của nó vẫn ánh lên một màu lục sắc lẹm,... trông vô cùng đáng sợ.
Nó trợn to đôi mắt nhìn con quái vật gớm ghiếc, đôi đồng tử màu hổ phách đang run rẩy, sợ sệt. Con quái vật mở miệng để lộ ra hai hàm răng lởm chởm như răng cá mập, mùi hôi thối cũng theo đó mà tản mác ra hòa vào mùi đất ẩm ướt.
Mưa vẫn tiếp tục rơi...
- Mùi hương tỏa ra từ trên người cô... thực làm ta phải thèm thuồng- Vừa nói, nước bọt từ trong miệng con mèo túa ra bầy nhầy.
Thứ con quái thèm khác chính là Hàn Như Nguyệt. Thứ con quái muốn chiếm đoạt là một thứ gì đó ngủ sâu trong người nó. Nó vẫn bất động, những ngón tay bấu chặt xuống bùn đất.
Con quái vật giơ vuốt lên, hướng về phía nó mà cào. Theo phản xạ nó liền xoay người né tránh, chiếc dù bị bật lên giữa không trung. Nhưng người thì làm sao nhanh bằng mèo, vì vậy nó đã lãnh ngay một vết rạch dài trên bắp tay. Vết thương rất sâu, máu chảy ra cơ hồ muốn nhuộm đỏ một khoảng rộng xung quanh nó. Nhưng mùi máu lại làm cho con quái vật còn hăng hái. chân tay nó bủn rủn, nó muốn hét lên để tìm sự giúp đở nhưng cổ họng cứ nặng ứ trong khi ... Con quái vẫn tiếp tục tấn công...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.