Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 11:
Tiểu Thụ
07/04/2024
Không có tiếng động, không có ánh sáng, chỉ có một mảng tối tăm và bị nước ngăn cách.
Nam Nhược cố gắng mở mắt ra giãy dụa, hai tay hai chân quờ quạng giãy dụa khiến nước bắn tung toé, sau đó từ từ hoá thành bọt khí nổi lên trên. Nhưng Nam Nhược thì đang chìm xuống. Cô không biết mình sẽ chìm đến chỗ nào, cũng không biết mình sẽ cố gắng được bao lâu, chỉ còn bóng tối vô tận và nước biển lạnh lẽo bao quanh cô...
"Cô Nam."
"Cô Nam."
...
"Hả?" Nam Nhược chợt tỉnh hồn, thấy mình đang đứng trước cửa sổ thủy tinh của trung tâm nghệ thuật, trước mặt là học sinh vừa lên sân khấu biểu diễn xong. Không có biển sâu, không bị chết chìm... Nhưng lại phải đối mặt với cách ly...
"Nghe nói trong trung tâm có một nhân viên vệ sinh quét mã ra phản ứng khác thường."
"Mấy người đỏ lận."
Nam Ngược lắng tai nghe các giáo viên thảo luận tình huống hiện tại.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Dịch bệnh đã kéo dài hai năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Nam Nhược bị cách ly. Cô đã từng xem rất nhiều video quay cảnh cách ly và phải ở bệnh viện dã chiến rồi. So với virus thì cô thật sự sợ cuộc sống như vậy hơn. Có lẽ đến khi vào trong đó thật rồi thì cũng không sợ đến vậy nữa, chỉ là chẳng phải con người luôn sợ hãi trước những điều mình không biết đó sao? Đặc biệt là những bí ẩn chưa được chứng minh, giống như thanh kiếm của Damocles vậy.
"Chúng ta đứng đây chờ xét nghiệm tại chỗ."
"Cũng không biết bao giờ mới đến lượt."
"Như này rõ ràng là đã khống chế được tình hình, khoanh vùng bộ phận những người có khả năng nhiễm rồi. Không biết bao lâu nữa mới đến lượt tôi xét nghiệm..."
"Thật là xui xẻo, sao lại đúng là hôm chúng ta ghi hình cơ chứ."
Các giáo viên khác cũng rất buồn phiền.
Các học sinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất là mấy nhóc con lớp một mà Nam Nhược dẫn dắt. Đối với đám trẻ con thì chơi mới là chuyện quan trọng nhất.
"Có cần báo phụ huynh không nhỉ?" Nam Nhược đề nghị.
"Đúng đúng, cô Tiểu Nam nói đúng đấy. Chúng ta mau gọi điện thoại cho phụ huynh học sinh đi, đầu tiên phải báo bình an cái đã rồi lại bảo phụ huynh đưa ít đồ đạc tới. Chuyện như này rồi ai biết sẽ phải ở lại trung tâm này đến khi nào."
Nhất thời Nam Nhược cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Cô đợi được đến ngày đi diễn như ý nguyện, không ngờ buổi diễn vừa mới kết thúc đã bị kẹt lại trong trung tâm nghệ thuật. Phải chăng niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống lúc nào cũng xoay chuyển xoành xoạch... Nam Nhược không rảnh nghĩ ngợi nữa, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi. Bây giờ cô phải thu xếp ổn thoả cho mấy học sinh lớp mình sau đó nhanh chóng liên lạc với phụ huynh cái đã.
Nam Nhược mở thông tin liên lạc với phụ huynh ra lần lượt gọi cho từng người một. Cô báo cho bọn họ biết buổi biểu diễn thành công tốt đẹp trước, bây giờ bọn họ đang rất vui rồi mới nói đến chuyện trung tâm nghệ thuật tra ra có người nghi nhiễm bệnh nên tạm thời bị phong toả rồi, sau đó là nhờ phụ huynh đưa ít thức ăn và quần áo đến cho học sinh.
Số điện thoại cuối cùng mà Nam Nhược gọi đi là của ba Kha Tư Viễn. Trước đây cô đã từng gọi vào dãy số này mấy lần rồi nhưng không phải là không nhận thì cũng là đang bận họp không tiện nói chuyện. Gặp chuyện như hôm nay không biết quý phụ huynh này có cảm thấy lo lắng cho con trai mình không.
"Tút tút..." Chừng ba giây sau, người bên kia nhấc máy: "Alo, chào anh, ba của Kha Tư Viễn phải không ạ? Tôi là cô Nam, giáo viên chủ nhiệm của bạn Tư Viễn."
"Chào cô Nam."
"Hôm nay bạn Tư Viễn tới trung tâm nghệ thuật tham gia hoạt động diễn kịch đề tài chống dịch. Tư Viễn diễn rất xuất sắc, buổi biểu diễn cũng rất thành công."
"Cảm ơn cô Nam đã cho Kha Tư Viễn cơ hội này." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như trước nhưng cảm xúc sung sướng đã len lỏi xông lên trong lòng Kha Ngu rồi. Ngày đó lúc Kha Tư Viễn nhờ anh hỗ trợ đọc lời thoại, Kha Ngu đã cảm thấy cô giáo này không giống những giáo viên khác. Trên người cô có một sức mạnh giống như gió mưa xuân vậy.
"Anh khách sáo quá rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà. Có điều bây giờ bên trung tâm nghệ thuật xảy ra chút chuyện đột xuất."
"Sao vậy?" Nam Nhược còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã hỏi ngay.
"Lúc quét mã, một nhân viên vệ sinh ở trung tâm nghệ thuật bị phát hiện ra có bất thường, sau đó lộ ra thêm mấy người nữa cũng báo đỏ, trước mắt vẫn chưa biết tình huống cụ thể như nào nhưng hiện tại chúng tôi không thể rời khỏi đây được, chỉ có thể ở lại chờ xét nghiệm."
"Xét nghiệm có lâu nữa không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, hôm nay chúng tôi chỉ là đi ghi hình tiết mục thôi. Bây giờ phải đợi tình hình trung tâm ổn định đã rồi bọn họ mới cân nhắc đến chuyện để chúng tôi đi."
"Cô Nam, có thể phiền cô hỏi nhân viên của trung tâm xem người được cử tới xét nghiệm là thuộc khu phố hay bệnh viện vậy? Cụ thể là khu phố nào bệnh viện nào?"
"Hả? À được." Nam Nhược cảm thấy ba Kha Tư Viễn thật là khác biệt. Những vấn đề mà anh đưa ra luôn khiến cô bất ngờ. Các phụ huynh khác thì hỏi con bọn họ có đói bụng không, có mệt không, nên đưa thứ gì qua đó, còn người ba này lại quan tâm đến vấn đề ai làm xét nghiệm.
Nam Nhược cố gắng mở mắt ra giãy dụa, hai tay hai chân quờ quạng giãy dụa khiến nước bắn tung toé, sau đó từ từ hoá thành bọt khí nổi lên trên. Nhưng Nam Nhược thì đang chìm xuống. Cô không biết mình sẽ chìm đến chỗ nào, cũng không biết mình sẽ cố gắng được bao lâu, chỉ còn bóng tối vô tận và nước biển lạnh lẽo bao quanh cô...
"Cô Nam."
"Cô Nam."
...
"Hả?" Nam Nhược chợt tỉnh hồn, thấy mình đang đứng trước cửa sổ thủy tinh của trung tâm nghệ thuật, trước mặt là học sinh vừa lên sân khấu biểu diễn xong. Không có biển sâu, không bị chết chìm... Nhưng lại phải đối mặt với cách ly...
"Nghe nói trong trung tâm có một nhân viên vệ sinh quét mã ra phản ứng khác thường."
"Mấy người đỏ lận."
Nam Ngược lắng tai nghe các giáo viên thảo luận tình huống hiện tại.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Dịch bệnh đã kéo dài hai năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Nam Nhược bị cách ly. Cô đã từng xem rất nhiều video quay cảnh cách ly và phải ở bệnh viện dã chiến rồi. So với virus thì cô thật sự sợ cuộc sống như vậy hơn. Có lẽ đến khi vào trong đó thật rồi thì cũng không sợ đến vậy nữa, chỉ là chẳng phải con người luôn sợ hãi trước những điều mình không biết đó sao? Đặc biệt là những bí ẩn chưa được chứng minh, giống như thanh kiếm của Damocles vậy.
"Chúng ta đứng đây chờ xét nghiệm tại chỗ."
"Cũng không biết bao giờ mới đến lượt."
"Như này rõ ràng là đã khống chế được tình hình, khoanh vùng bộ phận những người có khả năng nhiễm rồi. Không biết bao lâu nữa mới đến lượt tôi xét nghiệm..."
"Thật là xui xẻo, sao lại đúng là hôm chúng ta ghi hình cơ chứ."
Các giáo viên khác cũng rất buồn phiền.
Các học sinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất là mấy nhóc con lớp một mà Nam Nhược dẫn dắt. Đối với đám trẻ con thì chơi mới là chuyện quan trọng nhất.
"Có cần báo phụ huynh không nhỉ?" Nam Nhược đề nghị.
"Đúng đúng, cô Tiểu Nam nói đúng đấy. Chúng ta mau gọi điện thoại cho phụ huynh học sinh đi, đầu tiên phải báo bình an cái đã rồi lại bảo phụ huynh đưa ít đồ đạc tới. Chuyện như này rồi ai biết sẽ phải ở lại trung tâm này đến khi nào."
Nhất thời Nam Nhược cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Cô đợi được đến ngày đi diễn như ý nguyện, không ngờ buổi diễn vừa mới kết thúc đã bị kẹt lại trong trung tâm nghệ thuật. Phải chăng niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống lúc nào cũng xoay chuyển xoành xoạch... Nam Nhược không rảnh nghĩ ngợi nữa, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi. Bây giờ cô phải thu xếp ổn thoả cho mấy học sinh lớp mình sau đó nhanh chóng liên lạc với phụ huynh cái đã.
Nam Nhược mở thông tin liên lạc với phụ huynh ra lần lượt gọi cho từng người một. Cô báo cho bọn họ biết buổi biểu diễn thành công tốt đẹp trước, bây giờ bọn họ đang rất vui rồi mới nói đến chuyện trung tâm nghệ thuật tra ra có người nghi nhiễm bệnh nên tạm thời bị phong toả rồi, sau đó là nhờ phụ huynh đưa ít thức ăn và quần áo đến cho học sinh.
Số điện thoại cuối cùng mà Nam Nhược gọi đi là của ba Kha Tư Viễn. Trước đây cô đã từng gọi vào dãy số này mấy lần rồi nhưng không phải là không nhận thì cũng là đang bận họp không tiện nói chuyện. Gặp chuyện như hôm nay không biết quý phụ huynh này có cảm thấy lo lắng cho con trai mình không.
"Tút tút..." Chừng ba giây sau, người bên kia nhấc máy: "Alo, chào anh, ba của Kha Tư Viễn phải không ạ? Tôi là cô Nam, giáo viên chủ nhiệm của bạn Tư Viễn."
"Chào cô Nam."
"Hôm nay bạn Tư Viễn tới trung tâm nghệ thuật tham gia hoạt động diễn kịch đề tài chống dịch. Tư Viễn diễn rất xuất sắc, buổi biểu diễn cũng rất thành công."
"Cảm ơn cô Nam đã cho Kha Tư Viễn cơ hội này." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như trước nhưng cảm xúc sung sướng đã len lỏi xông lên trong lòng Kha Ngu rồi. Ngày đó lúc Kha Tư Viễn nhờ anh hỗ trợ đọc lời thoại, Kha Ngu đã cảm thấy cô giáo này không giống những giáo viên khác. Trên người cô có một sức mạnh giống như gió mưa xuân vậy.
"Anh khách sáo quá rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà. Có điều bây giờ bên trung tâm nghệ thuật xảy ra chút chuyện đột xuất."
"Sao vậy?" Nam Nhược còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã hỏi ngay.
"Lúc quét mã, một nhân viên vệ sinh ở trung tâm nghệ thuật bị phát hiện ra có bất thường, sau đó lộ ra thêm mấy người nữa cũng báo đỏ, trước mắt vẫn chưa biết tình huống cụ thể như nào nhưng hiện tại chúng tôi không thể rời khỏi đây được, chỉ có thể ở lại chờ xét nghiệm."
"Xét nghiệm có lâu nữa không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, hôm nay chúng tôi chỉ là đi ghi hình tiết mục thôi. Bây giờ phải đợi tình hình trung tâm ổn định đã rồi bọn họ mới cân nhắc đến chuyện để chúng tôi đi."
"Cô Nam, có thể phiền cô hỏi nhân viên của trung tâm xem người được cử tới xét nghiệm là thuộc khu phố hay bệnh viện vậy? Cụ thể là khu phố nào bệnh viện nào?"
"Hả? À được." Nam Nhược cảm thấy ba Kha Tư Viễn thật là khác biệt. Những vấn đề mà anh đưa ra luôn khiến cô bất ngờ. Các phụ huynh khác thì hỏi con bọn họ có đói bụng không, có mệt không, nên đưa thứ gì qua đó, còn người ba này lại quan tâm đến vấn đề ai làm xét nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.