Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh

Chương 10:

Tiểu Thụ

04/04/2024

“Thành phố chúng ta đã ban hành thông báo phòng chống dịch bệnh mới nhất: Chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện khoanh vùng chính xác khu vực dịch, nhanh chóng phong tỏa cũng như đưa ra các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát. Các quận, huyện và địa phương không được phép tùy ý mở rộng khu vực phong tỏa hoặc kéo dài thời gian phong tỏa theo ý muốn..."

Thông báo về phòng chống dịch bệnh mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra nghe có vẻ rất nhân tính hoá. Trong đó nhấn mạnh rằng không được ngăn chặn việc vận chuyển hàng hoá khách khứa; không được dán giấy niêm phong, phong tỏa và cách ly tràn lan; học sinh tiểu học còn bé không được cách ly một mình, phải có người lớn bên cạnh và cách ly tại nhà; đối với những trường hợp thật sự cần áp dụng các biện pháp cách ly và kiểm soát thì không được đóng hết cửa nẻo, đảm bảo cung cấp kịp thời các vật dụng cần thiết hàng ngày cho người dân.

Đây là thông báo phòng dịch mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra ba ngày trước khi Nam Nhược dẫn học sinh tới trung tâm nghệ thuật để diễn kịch.

Người dân thành phố Dư sống trong "dịch bệnh" nên cơ bản thì ai cũng để ý đến các quy định của chính phủ. Có thông báo mới đồng nghĩa với việc tình hình dịch bệnh ở một số địa phương đang diễn biến phức tạp. Còn về phần đó là đâu thì không ai quan tâm, chỉ cần không gần mình là được rồi. Có lẽ mọi người không chỉ sợ cái thứ gọi là vi rút kia mà còn sợ việc bị phong toả, cách ly, còn cả cảm giác xa lạ khi cấp mã đỏ nữa... Đây giống như một cuộc chiến phe phái lớn vậy.

Nam Nhược hơi lo lắng. Cô thật sự không muốn mất đi cơ hội tham gia diễn kịch lần này. Thế nên cô đã hỏi dò khối trưởng và chủ nhiệm giáo vụ, thám thính được rằng trường còn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào yêu cầu dừng tổ chức hoạt động. Bấy giờ Nam Nhược mới thoáng bình tĩnh lại.

Một ngày, hai ngày, Nam Nhược đếm từng ngày một, để ý đến thông báo của lãnh đạo thành phố mọi lúc mọi nơi, rất sợ họ bất thình lình ra một cái công văn khẩn cấp yêu cầu phong tỏa.

Cuối cùng cũng chỉ còn một ngày nữa là hoạt động sẽ diễn ra. Nam Nhược hơi căng thẳng nên mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi.

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cô mở mắt và lại thấy biển màu xanh lam.

Cô bơi trong nước, nước biển phía trước mờ mịt u tối, xanh đến nỗi không thấy được gì khác ngoài màu xanh, không thấy rõ phía trước cũng chẳng thấy được dưới chân, còn có mấy hòn đá kỳ lạ thoáng hiện ra nữa. Tất cả những thứ này đều khiến Nam Nhược cảm thấy nghẹt thở. Cô thò đầu ra khỏi mặt nước để hô hấp, không cho bản thân cúi xuống nhìn dưới nước nữa. Có điều nước biển cứ như sinh trưởng trước mặt cô vậy, vừa lam vừa lục, tạo nên vẻ yên tĩnh kỳ dị. Nam Nhược rất sợ hãi. Cô muốn bơi nhanh lên nhưng lại càng bơi càng chậm, cơ thể càng ngày càng kiệt sức. Nước biển màu xanh cứ như mở ra một vòng xoáy hút cô vào đó chỉ trong chớp mắt. Cô cảm thấy mình sắp chết mình mất thôi.

Đột nhiên Nam Nhược cảm nhận được có một bàn tay ôm lấy mình từ phía sau, sau đó lôi cô ra khỏi biển. Cô muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ biết cơ bắp trên cánh tay và bả vai người này rất mạnh mẽ, lồng ngực vừa dày vừa rộng, còn có cả vạt áo màu trắng bồng bềnh trong nước biển của người đó nữa.

...

Nam Nhược mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường. Vừa rồi cô lại nằm mơ thấy đại dương khiến cô không thể thở nổi kia... Lại là biển...

Đồng hồ báo thức còn chưa reo, lúc này mới hơn sáu giờ. Cô cũng không biết hôm qua mình ngủ lúc nào, có điều đôi mắt cay xè đã báo cho cô biết mình bị thiếu ngủ nghiêm trọng rồi. Nam Nhược hơi tức giận bởi khả năng chịu đựng của bản thân. Chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà, sao cô lại căng thẳng vậy chứ?

Cô thức dậy rửa mặt sau đó nhẹ nhàng trang điểm nhẹ cho mình. Cô rất ít khi trang điểm nên kỹ thuật không được tốt cho lắm, chỉ biết kẻ mắt và đánh má hồng cơ bản nhất thôi, chỉ là ngay cả kẻ mắt cô cũng không thạo lắm, rất hay vẽ thành con giun cong cong vẹo vẹo. Cô lựa trong tủ quần áo không nhiều đồ lắm của mình tìm được một chiếc chân váy chữ A dài màu đen, phối với áo sơ mi trắng cổ chữ V, đi thêm đôi giày đen thoải mái nữa. Không biết hôm nay lớp cô phải đứng trong trung tâm nghệ thuật bao lâu nên cô cứ lấy thoải mái làm tiêu chí chọn đồ cái đã.



Chín giờ sáng, Nam Nhược dẫn sáu em học sinh trong lớp lên xe buýt rời khỏi trường tiểu học Thực Nghiệm tới trung tâm nghệ thuật với các học sinh và giáo viên lớp khác.

Trung tâm nghệ thuật của thành phố Dư được xây dựng ở vùng mới mở rộng đối diện núi Mai Sơn. Vùng này hồi trước là ngoại thành thành phố Dư nên khắp nơi toàn là cây trồng, còn có một nhánh sông Đường Tân chảy xuyên qua đây nên mới hình thành rất nhiều hồ nhỏ. Trung tâm nghệ thuật được xây dựng trên một trong những cái hồ đó, giống như một quả trứng chim lạc tổ rơi vào hồ vậy. Nghe nói phong cách của tòa trung tâm nghệ thuật này tham khảo cả nhà hát Opera ở Sydney và trung tâm nghệ thuật quốc gia ở Bắc Kinh. Có điều sau khi xây xong nó lại thành công trình kiến trúc xấu nhất thành phố Dư này.

Vừa đi qua nhánh sông Đường Tân chảy qua thành phố Dư đã thấy trung tâm nghệ thuật hiện ra trước mắt.

Vì đang trong thời kỳ dịch bệnh nên hoạt động này không có người xem. Nhiếp ảnh gia sẽ tìm góc máy đẹp và dựng máy ở đó quay lại tất cả các tiết mục biểu diễn trên sân khấu rồi dùng hình thức video để gửi cho lãnh đạo xem. Sau khi đánh giá, các tác phẩm chiến thắng cuối cùng sẽ được công bố trên trang web chính thức của Uỷ ban giáo dục thành phố Dư.

Đáp ứng yêu cầu phòng dịch nên mỗi lần chỉ quay một trường thôi.

Xe buýt dừng lại ở bãi đậu xe trung tâm nghệ thuật. Các giáo viên vừa xuống xe đã bận rộn cho học sinh của mình xếp thành hàng. Học sinh tất cả các lớp ai cũng đeo Health Code trước ngực. Các giáo viên quét mã đó, sau một tiếng tích, màu xanh lá cây xuất hiện, mọi người lần lượt đi vào trong.

Do số lượng người tham gia ít nên buổi biểu diễn được bố trí trong một sân khấu nhỏ trong trung tâm nghệ thuật. Cân nhắc đến tính nhẫn nại khá là kém của các bạn nhỏ lớp một nên [Nhật ký chống dịch của Gấu Nhỏ] của Nam Nhược được xếp diễn thứ tư. Vì phía trước còn ba tiết mục nữa nên Nam Nhược đã dẫn học sinh của mình ra ngoài chuẩn bị, sau khi diễn xong chỉ cần đợi thêm hai tiết mục nữa là có thể lên xe buýt về lại trường rồi.

Nam Nhược và học sinh đứng trong cánh gà đợi lên sân khấu. Trung tâm nghệ thuật này toàn thuỷ tinh nên có thể thấy rõ người đi qua đi lại bên ngoài. Đây là lần đầu tiên Nam Nhược dẫn đội tham gia diễn kịch nên cô khá căng thẳng, bàn tay rịn đầy mồ hôi, chỉ là cô là giáo viên nên còn phải cổ vũ học sinh cố gắng và dặn dò các em đừng quên chỗ đứng với lời thoại nữa. Nhưng sau đó cô phát hiện ra chỉ có mình cô là căng thẳng thôi, còn lại sáu học sinh lớp cô đã quấn lấy nhau cười đùa rồi, vui không thể tả. Nam Nhược túm một đứa lại kiểm tra lời thoại. Đứa trẻ kia vừa chơi vừa đáp nhưng vẫn rất chính xác. Cô lại quay sang hỏi Kha Tư Viễn cũng đang chơi cực kỳ vui bên kia, cậu bé cũng nhớ rất rõ.

Rất nhanh sau đó đã đến lượt tiết mục [Nhật ký chống dịch của Gấu Nhỏ] lên sân khấu biểu diễn. Nam Nhược đứng ở hàng đầu tiên dưới khán đài, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt nhìn chằm chằm sân khấu, miệng lẩm nhẩm lời thoại, trông còn căng thẳng hơn khi cô phải lên sân khấu biểu diễn nữa. Điều làm cô vui vẻ và cảm động đó là học sinh của cô rất nỗ lực nên tiết mục rất hay. Anh trai quay phim còn cố gắng bịt miệng nhịn cười, sau đó anh ta có nói nhỏ với Nam Nhược rằng đây là tiết mục tốt nhất mà mình quay được trong mấy ngày nay.

Diễn xong, Nam Nhược giúp học sinh thay trang phục diễn ra sau đó lại cho các em xếp hàng đứng ngoài cửa trung tâm nghệ thuật, chờ hai tiết mục còn lại diễn xong rồi mới về. Nhìn học sinh hi hi ha ha đùa giỡn nhau, tâm trạng của Nam Nhược cũng thay đổi. Giờ phút này, cô cảm thấy học sinh của mình là những đứa trẻ thông minh dễ thương nhất thế giới, kể cả Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc. Cậu bé vẫn ưu tú như vậy, dáng vẻ nghiêm túc đứng diễn trên sân khấu đáng yêu khỏi bàn. Nam Nhược cười híp mắt nhìn các em học sinh rồi ngước lên nhìn qua lớp kính quan sát bên ngoài. Cô cảm thấy ánh mặt trời như xuyên thấu qua kính chiếu thẳng vào lòng mình vậy.

Dần dần, cô phát hiện ra người đi qua đi lại bên ngoài nhiều hơn vừa rồi. Những người này bước đi rất vội vàng, biểu cảm cũng rất nghiêm túc, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Sau đó Nam Nhược trông thấy một bóng dáng toàn thân màu trắng, tiếp theo là hai người, ba người, bốn người... Như này rõ ràng là...

Rõ ràng là trung tâm nghệ thuật xuất hiện người nhiễm bệnh nên phải phong tỏa cách lý, tức là Nam Nhược và học sinh của cô cũng sẽ bị giữ lại chỗ này...

Cô chỉ cảm thấy mình như rơi vào biển cái "ầm", sau đó chìm dần xuống vùng biển xanh thẳm vô tận này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook