Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 24:
Tiểu Thụ
07/04/2024
Nam Nhược hướng dẫn Kha Tư Viễn làm bài tập xong lại luyện đọc tập tranh giúp hỗ trợ người mắc hội chứng khó đọc viết một lúc, xong xuôi thì đã gần tám giờ. Dì Trương giúp việc sắp hết giờ làm rồi nhưng Kha Ngu vẫn chưa về.
Nam Nhược nhắn tin WeChat cho anh nhưng mãi không thấy anh trả lời.
Nhà dì Trương hơi xa, hơn nữa bà ấy cũng đã khá lớn tuổi rồi nên Nam Nhược bảo bà ấy cứ về trước đi, cô sẽ đợi Kha Ngu về rồi mới về. Dì Trương cảm ơn Nam Nhược rồi đi về.
Tới lúc Kha Tư Viễn chơi xong, xem phim xong, lên giường đi ngủ rồi, Kha Ngu vẫn chưa về.
Đã mười giờ đêm. Nam Nhược kiểm tra thời gian, trong lòng hơi lo lắng, giờ này cô cũng phải đón xe về nhà rồi.
Anh không gặp chuyện gì chứ? Bị cướp? Say rượu lái xe? Tai nạn giao thông?... Trong đầu cô càng ngày càng xuất hiện nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Cô tiếp tục nhắn tin WeChat cho Kha Ngu.
Nam Nhược ngồi giữa phòng khách rộng rãi, vắng vẻ và yên tĩnh của nhà Kha Ngu. Đột nhiên, âm báo WeChat vang lên khẽ tới mức gần như không thể nghe thấy. Nam Nhược xem thử điện thoại của mình, không có tin nhắn nào mới. Ai vậy? Không phải là có ma đấy chứ, Nam Nhược thấy hơi sợ.
Cô lặng lẽ tới gần cửa nhà, hình như âm báo WeChat nghe to hơn một chút. Cô nhìn qua mắt mèo, dòm thử bên ngoài. Trước cửa nhà Kha Ngu có một người đàn ông đang ngồi.
Nam Nhược giật mình sợ hãi, vội bịt chặt miệng mình, không dám lên tiếng. Đủ loại âm báo nhắc nhớ của điện thoại vọng từ ngoài cửa vào. Nam Nhược chợt phát hiện ra, người đàn ông ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Kha Ngu.
Nam Nhược trông thấy Kha Ngu ngồi nhắm mắt tựa vào góc cửa ra vào, mùi rượu phả vào mặt đã nói lên tất cả. Anh cứ thế nhắm mắt ngồi ở chỗ này, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Nam Nhược khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô tự hỏi không biết nên xử lý người đàn ông say rượu trước mặt này như thế nào đây. Gọi anh dậy? Đưa anh về phòng?
Hình như anh đã ngủ thiếp đi rồi, tiếng hít thở sâu và nhẹ nhàng, mùi rượu từ hơi thở hít vào thở ra của anh phả vào mũi Nam Nhược. Theo bản năng, Nam Nhược đưa tay lên bịt miệng và mũi, nhớ tới chuyện Kha Tư Viễn từng nói ba cậu bé uống rượu xong bốc mùi rượu rất hôi. Đúng là khó ngửi thật, Nam Nhược nghĩ thầm.
Cô cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt, chắc là anh đã ngủ rất say rồi, con ngươi bên dưới mí mắt đang đảo quanh, chẳng lẽ anh đang nằm mơ ư? Đôi mắt của anh rất đẹp, dù nhắm mắt lại không nhìn thấy được con ngươi vừa đen vừa sáng của anh nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mí to rõ và hàng mi dài, dày. Mũi của anh rất thẳng, từ sống mũi tới chóp mũi không hề có chút gập ghềnh nào. Môi trên của anh mỏng, trong khi môi dưới lại dày, cằm lún phún chân râu màu đen sẫm.
Nam Nhược mải mê nhìn anh tựa như ngắm nhìn mặt biển lấp lóe ánh sáng vàng đã thu hút cô nhảy xuống trong giấc mơ. Cô chậm rãi đưa tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt này.
Bàn tay yếu đuối tựa như không có xương tay của cô nhẹ nhàng chạm vào cằm của anh, thấy chân râu hơi gai tay, sau đó cô chạm tới môi của anh, đầu ngón tay chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi, lướt lên trên chóp mũi của anh, cuối cùng dừng lại ở hai mắt của anh. Cô rất muốn sờ thử xem nếu sờ hàng mi dày và dài này thì sẽ cảm thấy như thế nào nhưng cô không dám, chỉ để ngón trỏ trước mắt anh rồi bất động.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy con ngươi của anh chuyển động rất nhanh, sau đó cổ họng anh phát ra một âm tiết khá khó hiểu.
Nam Nhược giật nảy mình, cứ ngỡ là Kha Ngu đã dậy.
Thế nhưng, Kha Ngu chỉ bỏ tay xuống, nhắm mắt, ôm chặt lấy người bên cạnh, vừa hay tựa mặt vào vai cô.
Anh vẫn chưa tỉnh dậy, miệng còn lẩm bẩm nói lè nhè gì đó không hiểu nổi, mùi rượu phả vào mũi và tai của Nam Nhược.
Nam Nhược không dám nhúc nhích, cứ thế để anh ôm cô như vậy, anh bất động, cô cũng bất động.
Dần dần, Nam Nhược cảm thấy vai mình ươn ướt, phối hợp với những tiếng nói mê câu trước không liên quan tới câu sau của Kha Ngu, cô biết anh đang khóc.
Mặc dù không có tiếng khóc nghẹn ngào nhưng Nam Nhược biết anh đã khóc rất nhiều.
Trong cầu thang tĩnh lặng và tối tăm, đường đường là tổng giám đốc Kha của công ty Dược phẩm Tinh Huy, vậy mà lại ngồi trước cửa nhà ôm một người phụ nữ khóc. May mà số 1 thành phố Dư là kiểu nhà mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, nếu không thì đúng là mất mặt.
Dần dần, từ những lời Kha Ngu nói, Nam Nhược hiểu ra anh đang nói gì.
Lúc thì anh nói hối hận, hối hận vì đã sinh đứa bé này ra, lúc anh lại oán trách, oán trách ông trời bất công, vì sao con của anh lại mắc chứng khó đọc viết, lúc khác anh lại nói đây là báo ứng, báo ứng mà ông trời trừng phạt anh vì không thích trẻ con nhưng lại sinh con ra nên bắt anh phải chịu đựng tất cả những chuyện này, lúc sau anh lại tự trách, tự trách mình không chăm sóc tốt cho con trai. Sau đó, anh thì thầm rất nhiều cái tên, có tên Dương Y, mẹ ruột của Kha Tư Viễn đang ở Mỹ, cũng có tên Nam Nhược.
Nam Nhược vỗ nhẹ lưng Kha Ngu như một người mẹ vuốt lưng cho đứa con đang khóc hổn hển không thở nổi.
Sau khi dần dần hiểu những lời Kha Ngu nói, trái tim cô cũng thắt lại hết lần này tới lần khác. Người đàn ông xuất hiện ở trung tâm nghệ thuật như một thiên thần này, người đàn ông dường như có thể kiểm soát tất cả mọi việc này, người đàn ông nói tới chuyện gì cũng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy này, vậy mà lại gánh vác nhiều gánh nặng như vậy, mang lớp vỏ bọc dày như vậy. Cô hiểu rõ sự mâu thuẫn của anh, hiểu vì sao anh luôn trốn tránh, xoắn xuýt, thà làm đà điểu giấu đầu vào cát còn hơn phải đối mặt.
Lúc này, cô bỗng nảy sinh cảm xúc thương hại và trìu mến vô hạn đối với người đàn ông ngồi trước người mình.
Hóa ra mỗi người chúng ta đều đang sống trong nỗi đau riêng của bản thân. Trước đây, Nam Nhược từng hâm mộ rất nhiều người, chẳng hạn như Châu Gia Du và cả Kha Ngu nữa. Cô cảm thấy dù Châu Gia Du có ba mươi tuổi thì cũng không cần phải đi xem mắt, cảm thấy Kha Ngu sống phóng khoáng không cần phải để tâm tới con cái.
Thế nhưng lúc này đây, trông thấy Kha Ngu đau khổ và yếu đuối như vậy, cô lại thấy mình giống một nhà thám hiểm phát hiện ra kho báu khổng lồ. Cô biết chắc chắn rằng Châu Gia Du cũng có nỗi đau mà cô ấy không thể nguôi ngoai được.
Còn bản thân Nam Nhược, nỗi đau lớn nhất của cô chính là sống trên một chuyến tàu cố định, luôn luôn dừng xe và khởi hành ở những trạm đến cố định.
Mỗi người lại có một nỗi khổ riêng nên đừng ao ước cuộc sống của người khác.
Những niềm vui hay nỗi khổ, buồn bã hay sầu đau mà cuộc sống thực sự mang tới cho chúng ta đều chỉ là một mặt phiến diện, cũng giống như tốt và xấu, trắng và đen, tất cả đều chỉ mang tính tương đối.
Nam Nhược dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Nếu như trước mắt là một ngã rẽ có thể thay đổi quỹ đạo đoàn tàu của cô, vậy cô sẵn sàng giúp đỡ Kha Ngu, giúp đỡ người đàn ông khóc như một đứa trẻ này.
Nam Nhược tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Kha Ngu về phòng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của anh, sạch sẽ, ngăn nắp, ngoài sách để ở tủ đầu giường ra thì không còn món đồ lặt vặt nào khác.
Cô đặt Kha Ngu nằm xuống giường xong, đứng bên cạnh thở hổn hển. Trong khi đó, Kha Ngu vẫn tiếp tục ngủ say.
Nam Nhược quan sát tướng ngủ của anh, trong lòng cảm thấy bất công, rõ ràng người uống rượu là anh nhưng người chịu khổ lại là cô.
Cô đắp chăn lại cho Kha Ngu, đang định đứng dậy ra về thì chợt nghe tiếng Kha Ngu nói mớ.
“Nước ư? Anh muốn uống nước à?”
Thế nhưng Kha Ngu không trả lời cô, vẫn tiếp tục nói mớ gì đó về nước, nước nóng. Nam Nhược cúi người xuống nghe nhưng không hiểu gì, cho tới khi Kha Ngu lại nói tiếp một từ khác, Nam Nhược.
Anh nói, Nam Nhược, cô ở trong nước; Nam Nhược, cô nói cô ở đây; Nam Nhược, cô nói tôi đừng sợ; Nam Nhược, cô nói cô sẽ kéo tôi dậy...
Khóe mắt anh vẫn còn ươn ướt nước mắt, không rõ là khóc vì ai.
Thế nhưng, lời này của anh lọt vào tai Nam Nhược, nước mắt của anh cũng chảy vào trong tim cô. Áo của cô đã ướt nước mắt của anh từ lâu. Giờ đây, trái tim cô cũng ướt nhòe nước mắt của anh.
Nam Nhược khẽ ôm hờ lấy người anh, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, tôi ở đây.”
Cô cảm thấy lồng ngực anh phập phồng lên xuống theo nhịp thở tựa như sóng biển trong giấc mơ của cô.
Giọng nói sau lưng nói với cô rằng đừng vượt quá giới hạn nhưng giọng nói dưới biển lại nói hãy đi theo tôi, còn cô, cô chọn nhảy xuống biển. Như hiện tại, cô đang bồng bềnh trên sóng nước.
Nam Nhược nhắn tin WeChat cho anh nhưng mãi không thấy anh trả lời.
Nhà dì Trương hơi xa, hơn nữa bà ấy cũng đã khá lớn tuổi rồi nên Nam Nhược bảo bà ấy cứ về trước đi, cô sẽ đợi Kha Ngu về rồi mới về. Dì Trương cảm ơn Nam Nhược rồi đi về.
Tới lúc Kha Tư Viễn chơi xong, xem phim xong, lên giường đi ngủ rồi, Kha Ngu vẫn chưa về.
Đã mười giờ đêm. Nam Nhược kiểm tra thời gian, trong lòng hơi lo lắng, giờ này cô cũng phải đón xe về nhà rồi.
Anh không gặp chuyện gì chứ? Bị cướp? Say rượu lái xe? Tai nạn giao thông?... Trong đầu cô càng ngày càng xuất hiện nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Cô tiếp tục nhắn tin WeChat cho Kha Ngu.
Nam Nhược ngồi giữa phòng khách rộng rãi, vắng vẻ và yên tĩnh của nhà Kha Ngu. Đột nhiên, âm báo WeChat vang lên khẽ tới mức gần như không thể nghe thấy. Nam Nhược xem thử điện thoại của mình, không có tin nhắn nào mới. Ai vậy? Không phải là có ma đấy chứ, Nam Nhược thấy hơi sợ.
Cô lặng lẽ tới gần cửa nhà, hình như âm báo WeChat nghe to hơn một chút. Cô nhìn qua mắt mèo, dòm thử bên ngoài. Trước cửa nhà Kha Ngu có một người đàn ông đang ngồi.
Nam Nhược giật mình sợ hãi, vội bịt chặt miệng mình, không dám lên tiếng. Đủ loại âm báo nhắc nhớ của điện thoại vọng từ ngoài cửa vào. Nam Nhược chợt phát hiện ra, người đàn ông ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Kha Ngu.
Nam Nhược trông thấy Kha Ngu ngồi nhắm mắt tựa vào góc cửa ra vào, mùi rượu phả vào mặt đã nói lên tất cả. Anh cứ thế nhắm mắt ngồi ở chỗ này, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Nam Nhược khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô tự hỏi không biết nên xử lý người đàn ông say rượu trước mặt này như thế nào đây. Gọi anh dậy? Đưa anh về phòng?
Hình như anh đã ngủ thiếp đi rồi, tiếng hít thở sâu và nhẹ nhàng, mùi rượu từ hơi thở hít vào thở ra của anh phả vào mũi Nam Nhược. Theo bản năng, Nam Nhược đưa tay lên bịt miệng và mũi, nhớ tới chuyện Kha Tư Viễn từng nói ba cậu bé uống rượu xong bốc mùi rượu rất hôi. Đúng là khó ngửi thật, Nam Nhược nghĩ thầm.
Cô cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt, chắc là anh đã ngủ rất say rồi, con ngươi bên dưới mí mắt đang đảo quanh, chẳng lẽ anh đang nằm mơ ư? Đôi mắt của anh rất đẹp, dù nhắm mắt lại không nhìn thấy được con ngươi vừa đen vừa sáng của anh nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mí to rõ và hàng mi dài, dày. Mũi của anh rất thẳng, từ sống mũi tới chóp mũi không hề có chút gập ghềnh nào. Môi trên của anh mỏng, trong khi môi dưới lại dày, cằm lún phún chân râu màu đen sẫm.
Nam Nhược mải mê nhìn anh tựa như ngắm nhìn mặt biển lấp lóe ánh sáng vàng đã thu hút cô nhảy xuống trong giấc mơ. Cô chậm rãi đưa tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt này.
Bàn tay yếu đuối tựa như không có xương tay của cô nhẹ nhàng chạm vào cằm của anh, thấy chân râu hơi gai tay, sau đó cô chạm tới môi của anh, đầu ngón tay chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi, lướt lên trên chóp mũi của anh, cuối cùng dừng lại ở hai mắt của anh. Cô rất muốn sờ thử xem nếu sờ hàng mi dày và dài này thì sẽ cảm thấy như thế nào nhưng cô không dám, chỉ để ngón trỏ trước mắt anh rồi bất động.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy con ngươi của anh chuyển động rất nhanh, sau đó cổ họng anh phát ra một âm tiết khá khó hiểu.
Nam Nhược giật nảy mình, cứ ngỡ là Kha Ngu đã dậy.
Thế nhưng, Kha Ngu chỉ bỏ tay xuống, nhắm mắt, ôm chặt lấy người bên cạnh, vừa hay tựa mặt vào vai cô.
Anh vẫn chưa tỉnh dậy, miệng còn lẩm bẩm nói lè nhè gì đó không hiểu nổi, mùi rượu phả vào mũi và tai của Nam Nhược.
Nam Nhược không dám nhúc nhích, cứ thế để anh ôm cô như vậy, anh bất động, cô cũng bất động.
Dần dần, Nam Nhược cảm thấy vai mình ươn ướt, phối hợp với những tiếng nói mê câu trước không liên quan tới câu sau của Kha Ngu, cô biết anh đang khóc.
Mặc dù không có tiếng khóc nghẹn ngào nhưng Nam Nhược biết anh đã khóc rất nhiều.
Trong cầu thang tĩnh lặng và tối tăm, đường đường là tổng giám đốc Kha của công ty Dược phẩm Tinh Huy, vậy mà lại ngồi trước cửa nhà ôm một người phụ nữ khóc. May mà số 1 thành phố Dư là kiểu nhà mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, nếu không thì đúng là mất mặt.
Dần dần, từ những lời Kha Ngu nói, Nam Nhược hiểu ra anh đang nói gì.
Lúc thì anh nói hối hận, hối hận vì đã sinh đứa bé này ra, lúc anh lại oán trách, oán trách ông trời bất công, vì sao con của anh lại mắc chứng khó đọc viết, lúc khác anh lại nói đây là báo ứng, báo ứng mà ông trời trừng phạt anh vì không thích trẻ con nhưng lại sinh con ra nên bắt anh phải chịu đựng tất cả những chuyện này, lúc sau anh lại tự trách, tự trách mình không chăm sóc tốt cho con trai. Sau đó, anh thì thầm rất nhiều cái tên, có tên Dương Y, mẹ ruột của Kha Tư Viễn đang ở Mỹ, cũng có tên Nam Nhược.
Nam Nhược vỗ nhẹ lưng Kha Ngu như một người mẹ vuốt lưng cho đứa con đang khóc hổn hển không thở nổi.
Sau khi dần dần hiểu những lời Kha Ngu nói, trái tim cô cũng thắt lại hết lần này tới lần khác. Người đàn ông xuất hiện ở trung tâm nghệ thuật như một thiên thần này, người đàn ông dường như có thể kiểm soát tất cả mọi việc này, người đàn ông nói tới chuyện gì cũng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy này, vậy mà lại gánh vác nhiều gánh nặng như vậy, mang lớp vỏ bọc dày như vậy. Cô hiểu rõ sự mâu thuẫn của anh, hiểu vì sao anh luôn trốn tránh, xoắn xuýt, thà làm đà điểu giấu đầu vào cát còn hơn phải đối mặt.
Lúc này, cô bỗng nảy sinh cảm xúc thương hại và trìu mến vô hạn đối với người đàn ông ngồi trước người mình.
Hóa ra mỗi người chúng ta đều đang sống trong nỗi đau riêng của bản thân. Trước đây, Nam Nhược từng hâm mộ rất nhiều người, chẳng hạn như Châu Gia Du và cả Kha Ngu nữa. Cô cảm thấy dù Châu Gia Du có ba mươi tuổi thì cũng không cần phải đi xem mắt, cảm thấy Kha Ngu sống phóng khoáng không cần phải để tâm tới con cái.
Thế nhưng lúc này đây, trông thấy Kha Ngu đau khổ và yếu đuối như vậy, cô lại thấy mình giống một nhà thám hiểm phát hiện ra kho báu khổng lồ. Cô biết chắc chắn rằng Châu Gia Du cũng có nỗi đau mà cô ấy không thể nguôi ngoai được.
Còn bản thân Nam Nhược, nỗi đau lớn nhất của cô chính là sống trên một chuyến tàu cố định, luôn luôn dừng xe và khởi hành ở những trạm đến cố định.
Mỗi người lại có một nỗi khổ riêng nên đừng ao ước cuộc sống của người khác.
Những niềm vui hay nỗi khổ, buồn bã hay sầu đau mà cuộc sống thực sự mang tới cho chúng ta đều chỉ là một mặt phiến diện, cũng giống như tốt và xấu, trắng và đen, tất cả đều chỉ mang tính tương đối.
Nam Nhược dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Nếu như trước mắt là một ngã rẽ có thể thay đổi quỹ đạo đoàn tàu của cô, vậy cô sẵn sàng giúp đỡ Kha Ngu, giúp đỡ người đàn ông khóc như một đứa trẻ này.
Nam Nhược tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Kha Ngu về phòng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của anh, sạch sẽ, ngăn nắp, ngoài sách để ở tủ đầu giường ra thì không còn món đồ lặt vặt nào khác.
Cô đặt Kha Ngu nằm xuống giường xong, đứng bên cạnh thở hổn hển. Trong khi đó, Kha Ngu vẫn tiếp tục ngủ say.
Nam Nhược quan sát tướng ngủ của anh, trong lòng cảm thấy bất công, rõ ràng người uống rượu là anh nhưng người chịu khổ lại là cô.
Cô đắp chăn lại cho Kha Ngu, đang định đứng dậy ra về thì chợt nghe tiếng Kha Ngu nói mớ.
“Nước ư? Anh muốn uống nước à?”
Thế nhưng Kha Ngu không trả lời cô, vẫn tiếp tục nói mớ gì đó về nước, nước nóng. Nam Nhược cúi người xuống nghe nhưng không hiểu gì, cho tới khi Kha Ngu lại nói tiếp một từ khác, Nam Nhược.
Anh nói, Nam Nhược, cô ở trong nước; Nam Nhược, cô nói cô ở đây; Nam Nhược, cô nói tôi đừng sợ; Nam Nhược, cô nói cô sẽ kéo tôi dậy...
Khóe mắt anh vẫn còn ươn ướt nước mắt, không rõ là khóc vì ai.
Thế nhưng, lời này của anh lọt vào tai Nam Nhược, nước mắt của anh cũng chảy vào trong tim cô. Áo của cô đã ướt nước mắt của anh từ lâu. Giờ đây, trái tim cô cũng ướt nhòe nước mắt của anh.
Nam Nhược khẽ ôm hờ lấy người anh, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, tôi ở đây.”
Cô cảm thấy lồng ngực anh phập phồng lên xuống theo nhịp thở tựa như sóng biển trong giấc mơ của cô.
Giọng nói sau lưng nói với cô rằng đừng vượt quá giới hạn nhưng giọng nói dưới biển lại nói hãy đi theo tôi, còn cô, cô chọn nhảy xuống biển. Như hiện tại, cô đang bồng bềnh trên sóng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.