Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 25:
Tiểu Thụ
07/04/2024
Kha Ngu nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh không ngâm mình trong bồn tắm mà là đang đắm mình trong dòng nước biển ấm áp. Nước biển bao bọc cả người anh, cho dù anh có trồi lên hay lặn xuống cũng không hề bị nghẹt thở. Sau đó nước biển bắt đầu sủi bọt, rồi anh nhìn thấy có một người phụ nữ nổi lên giữa đám bọt nước đang nổi lên, giống như là sự ra đời của vị thần Venus vậy.
Người phụ nữ này mặc đồ trắng, mái tóc màu đen dài lay động trong nước như rong biển vậy. Kha Ngu hỏi cô rằng người đang nói chuyện với anh là hải yêu sao, người phụ nữ mỉm cười, đáp rằng không phải, tôi là Nam Nhược. Sau đó, Kha Ngu lập tức nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ trong làn nước biển, quả nhiên là khuôn mặt của Nam Nhược.
Kha Ngu ôm lấy cô và nói lời cảm ơn với cô, Nam Nhược hỏi anh rằng anh muốn cảm ơn cô như thế nào. Cô cúi đầu nhìn Kha Ngu, đôi bàn tay uyển chuyển trong nước càng trở nên mềm mại hơn, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kha Ngu rồi nhìn anh. Kha Ngu ngẩng đầu lên ôm cô nói rằng cô muốn cảm ơn như thế nào thì anh sẽ làm vậy. Nam Nhược cúi đầu hôn lên môi anh, giống hải yêu hôn người thủy thủ đang lạc lối giữa biển khơi vậy, thì thầm nói chỉ cần cảm ơn như vậy. Sau đó, cô lại buông anh ra rồi bơi lên bờ, Kha Ngu muốn bắt cô lại để hôn tiếp. Nhưng Nam Nhược lại bơi đi, anh làm cách nào cũng không thể bắt cô lại được…
Hôm sau Kha Ngu tỉnh dậy cảm thấy vô cùng khó chịu, một phần bởi vì sau cơn say đầu anh đau như búa bổ, một phần cũng vì ánh bình minh sáng nay đột nhiên sáng rực lạ thường.
Kha Ngu ôm đầu, nheo mắt lại, thấy mình vẫn để nguyên âu phục nằm ngủ, anh hoàn toàn không nhớ nổi hôm qua mình đã về nhà bằng cách nào. Ký ức cuối cùng của anh dừng lại ở ngoài cửa nhà mình, sau đó là một vài ký ức rời rạc như cảnh trong mơ vậy. Trong ký ức của anh, cả cuộc đời 33 tuổi của anh trôi qua như đèn kéo quân, còn có một vài khuôn mặt như ẩn như hiện.
Kha Ngu thay quần áo ra và giặt sạch rồi đi rửa mặt. Sau khi tắm xong, anh nghiêng mặt về phía gương để cạo râu. Râu của anh mọc rất rậm, chỉ cần một ngày không cạo thì sẽ xuất hiện những chấm màu xanh. Anh cầm dao cạo râu điện cạo từ cằm đến cổ, rồi đến phần thái dương. Sau khi cạo sạch sẽ, anh lại rửa mặt.
Đau quá, Kha Ngu đang rửa mặt thì cảm nhận được cơn đau truyền đến từ khóe miệng. Anh kéo môi dưới ra nhìn thì phát hiện bên trong có một vết rách rất lớn, giống như từng bị người ta cắn vậy.
Đã bị người ta cắn, bị ai cắn cơ? Chính anh sao?
Không đúng.
Kha Ngu bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cuối cùng thì đâu là mơ đâu mới là thật.
Dường như anh nhìn thấy gương mặt của Nam Nhược ở cửa nhà, Kha Ngu đoán, hẳn là lúc Nam Nhược sắp rời đi nhìn thấy anh, sau đó chắc người đỡ anh về phòng ngủ cũng là Nam Nhược.
Kha Ngu đứng ở cuối giường, ánh mắt quét khắp phòng ngủ, sau đó tập trung vào chiếc giường, sắp xếp lại những gì mà anh có thể nghĩ ra cùng với tất cả suy đoán, giống như đang tái hiện lại hiện trường vụ án vậy.
Anh nhớ lại anh đã mơ thấy Nam Nhược hôn mình, sau đó anh muốn hôn lại cô…
Kha Ngu nhìn chiếc giường trước mặt, một vài cảnh tượng vào đêm qua lại hiện lên trước mắt.
Kha Ngu nằm trên giường, Nam Nhược nằm trên người anh. Giọt lệ từ khóe mắt anh trượt xuống gối còn giọt lệ trên khóe mắt cô lại rơi xuống ngực anh.
Nam Nhược ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh rồi từ từ tiến lại gần, một loại rung động cấm kỵ đang thôi thúc cô. Cô biết rõ làm như vậy là không đúng, giống như cô đang e sợ biển sâu trước mắt nhưng có một thứ gì đó cứ luôn thu hút cô, khiến cô bất chấp tất cả mà nhảy xuống.
Có lẽ màn đêm làm người ta mê muội, hoặc có thể là những giọt nước mắt và sự yếu đuối của Kha Ngu đã làm lý trí của cô tan vỡ.
Bây giờ, cô muốn thử một chút, thử cảm giác khi đoàn tàu đi lệch khỏi quỹ đạo.
Cô giống như là Eva bị cám dỗ nên đã nếm thử trái cấm trong vườn địa đàng vậy.
Nam Nhược khom người nhẹ nhàng cắn quả táo, không phải, là chạm môi mình vào đôi môi của anh. Mềm mại, hơi ấm…
Sau đó, vậy thôi. Nam Nhược thở dài.
Dù đoàn tàu đã đi lệch quỹ đạo nhưng cuối cùng nó vẫn phải quay về con đường đúng đắn.
Đêm nay chính là một bí mật, cô sẽ mãi mãi không bao giờ nói cho bất cứ ai về bí mật này.
Ngay lúc Nam Nhược đứng dậy, giữ khoảng cách vài xen-ti-mét với Kha Ngu, anh đột nhiên vươn tay ra tóm lấy tay cô, bất ngờ kéo cô lại người mình, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay giữ đầu cô lại, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Đôi môi của anh bao phủ môi cô, không có bất kỳ kĩ thuật nào, như thể chỉ muốn nuốt chửng cô vậy. Hai nửa môi anh chuyển động khi hôn cô, vừa mạnh mẽ vừa cố chấp.
Khoang miệng của Kha Ngu đầy mùi rượu xen lẫn với mùi hoocmon nam giới. Đầu óc Nam Nhược hơi mụ mị, còn cảm thấy hơi bối rối và sợ hãi.
Cô đang làm cái gì vậy?
Con rắn độc mà Satan hóa thân thành đã lộ ra diện mạo hung ác của nó, bắt đầu phun nọc độc, anh muốn Nam Nhược cùng tận hưởng sự sung sướng sai trái này.
Không!
Satan vung kiếm đánh nhau cùng với thiên sứ sáu cánh.
Nam Nhược vô cùng sợ hãi.
Cô cố gắng đẩy Kha Ngu ra nhưng sức lực của cô chẳng đáng là bao trước mặt một người đàn ông.
Nam Nhược cảm thấy mình sắp khóc rồi, cô lo lắng, sợ hãi, tự trách… Rốt cuộc cô đã làm cái gì vào một đêm khuya như này chứ?
Cô không muốn đoàn tàu đi lệch quỹ đạo, loại cảm giác mất khống chế này quá đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Nam Nhược cắn mạnh Kha Ngu một cái. Người đàn ông bị đau nên thả môi ra, hai tay cũng buông lỏng, Nam Nhược thừa dịp nhanh chóng rời đi, chạy mất tăm…
Kha Ngu dựa vào tường, nhìn chằm chằm chiếc giường, nhớ lại một vài cảnh tượng giống như mơ nhưng lại không phải là giấc mơ này.
Nam Nhược lại hôn anh sao? Không thể nào, Kha Ngu không tin. Anh cưỡng hôn Nam Nhược à? Chẳng lẽ giấc mơ anh và Nam Nhược hôn nhau trong làn nước biển là thật sao?
Kha Ngu cũng không dám tin rằng bản thân mình sẽ cưỡng hôn người khác trong cơn say. Nhưng trước mắt dường như chỉ có cách giải thích này là hợp lý. Nếu anh cưỡng hôn Nam Nhược, trong lúc hoảng hốt cô đã cắn anh một cái, cho nên khóe miệng Kha Ngu mới có vết cắn này. Anh suy đoán trong lòng.
Kha Ngu không phủ nhận việc anh để ý Nam Nhược, thậm chí anh đã phát hiện ra tình cảm mình dành cho Nam Nhược càng ngày càng lớn nhưng đây cũng không phải là lý do mà anh có thể cưỡng hôn cô khi say rượu.
Nếu đây là sự thật thì chắc chắn là Nam Nhược sẽ vô cùng căm ghét anh. Mà anh phải đối mặt với Nam Nhược như thế nào đây? Đây không phải chuyện có thể giải quyết được bằng một lời xin lỗi…
Anh sờ môi mình một cái, đầu lại càng đau hơn.
Rất nhanh, Kha Ngu phát hiện ra suy đoán của mình là chính xác.
Buổi trưa, anh nhận được tin nhắn Wechat từ Nam Nhược.
“... Chào ba Tư Viễn, tôi đang bị bệnh. Để tránh lây bệnh cho Tư Viễn nên mấy ngày nay tôi không thể đến dạy kèm cho thằng bé được, xin lỗi.”
Không đúng, giọng điệu của Nam Nhược trong tin nhắn này rõ ràng là không đúng.
Gần đây cô vẫn luôn gọi anh là anh Kha, hoặc là anh Kha Ngu, đã rất lâu rồi cô không sử dụng cách xưng hô ba của Tư Viễn này nữa. Mà từ xin lỗi này rõ ràng là để lộ sự xa cách, không phù hợp với thời gian chung sống vui vẻ gần đây của bọn họ.
Hai phân tích này kết hợp lại cho ra một kết luận chính là cô đang tránh mặt anh.
Mà nguyên nhân cô tránh mặt anh, chắc chắn là bởi vì đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Có chuyện gì xảy ra? Vết cắn này chính là bằng chứng tốt nhất.
Kha Ngu sờ khóe miệng mình, bật cười.
Anh đột nhiên phản ứng lại từ sự tự trách vì đã đánh mất lý trí sau khi say rượu, lại cười vô cùng vui vẻ. Nam Nhược càng trốn tránh anh, anh lại càng vui mừng.
Bởi vì trong lòng anh biết rõ nguyên nhân vì sao cô lại tránh mặt mình. Đó cũng là điều mà anh mong muốn.
Trong giấc mơ, anh không ngâm mình trong bồn tắm mà là đang đắm mình trong dòng nước biển ấm áp. Nước biển bao bọc cả người anh, cho dù anh có trồi lên hay lặn xuống cũng không hề bị nghẹt thở. Sau đó nước biển bắt đầu sủi bọt, rồi anh nhìn thấy có một người phụ nữ nổi lên giữa đám bọt nước đang nổi lên, giống như là sự ra đời của vị thần Venus vậy.
Người phụ nữ này mặc đồ trắng, mái tóc màu đen dài lay động trong nước như rong biển vậy. Kha Ngu hỏi cô rằng người đang nói chuyện với anh là hải yêu sao, người phụ nữ mỉm cười, đáp rằng không phải, tôi là Nam Nhược. Sau đó, Kha Ngu lập tức nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ trong làn nước biển, quả nhiên là khuôn mặt của Nam Nhược.
Kha Ngu ôm lấy cô và nói lời cảm ơn với cô, Nam Nhược hỏi anh rằng anh muốn cảm ơn cô như thế nào. Cô cúi đầu nhìn Kha Ngu, đôi bàn tay uyển chuyển trong nước càng trở nên mềm mại hơn, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kha Ngu rồi nhìn anh. Kha Ngu ngẩng đầu lên ôm cô nói rằng cô muốn cảm ơn như thế nào thì anh sẽ làm vậy. Nam Nhược cúi đầu hôn lên môi anh, giống hải yêu hôn người thủy thủ đang lạc lối giữa biển khơi vậy, thì thầm nói chỉ cần cảm ơn như vậy. Sau đó, cô lại buông anh ra rồi bơi lên bờ, Kha Ngu muốn bắt cô lại để hôn tiếp. Nhưng Nam Nhược lại bơi đi, anh làm cách nào cũng không thể bắt cô lại được…
Hôm sau Kha Ngu tỉnh dậy cảm thấy vô cùng khó chịu, một phần bởi vì sau cơn say đầu anh đau như búa bổ, một phần cũng vì ánh bình minh sáng nay đột nhiên sáng rực lạ thường.
Kha Ngu ôm đầu, nheo mắt lại, thấy mình vẫn để nguyên âu phục nằm ngủ, anh hoàn toàn không nhớ nổi hôm qua mình đã về nhà bằng cách nào. Ký ức cuối cùng của anh dừng lại ở ngoài cửa nhà mình, sau đó là một vài ký ức rời rạc như cảnh trong mơ vậy. Trong ký ức của anh, cả cuộc đời 33 tuổi của anh trôi qua như đèn kéo quân, còn có một vài khuôn mặt như ẩn như hiện.
Kha Ngu thay quần áo ra và giặt sạch rồi đi rửa mặt. Sau khi tắm xong, anh nghiêng mặt về phía gương để cạo râu. Râu của anh mọc rất rậm, chỉ cần một ngày không cạo thì sẽ xuất hiện những chấm màu xanh. Anh cầm dao cạo râu điện cạo từ cằm đến cổ, rồi đến phần thái dương. Sau khi cạo sạch sẽ, anh lại rửa mặt.
Đau quá, Kha Ngu đang rửa mặt thì cảm nhận được cơn đau truyền đến từ khóe miệng. Anh kéo môi dưới ra nhìn thì phát hiện bên trong có một vết rách rất lớn, giống như từng bị người ta cắn vậy.
Đã bị người ta cắn, bị ai cắn cơ? Chính anh sao?
Không đúng.
Kha Ngu bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cuối cùng thì đâu là mơ đâu mới là thật.
Dường như anh nhìn thấy gương mặt của Nam Nhược ở cửa nhà, Kha Ngu đoán, hẳn là lúc Nam Nhược sắp rời đi nhìn thấy anh, sau đó chắc người đỡ anh về phòng ngủ cũng là Nam Nhược.
Kha Ngu đứng ở cuối giường, ánh mắt quét khắp phòng ngủ, sau đó tập trung vào chiếc giường, sắp xếp lại những gì mà anh có thể nghĩ ra cùng với tất cả suy đoán, giống như đang tái hiện lại hiện trường vụ án vậy.
Anh nhớ lại anh đã mơ thấy Nam Nhược hôn mình, sau đó anh muốn hôn lại cô…
Kha Ngu nhìn chiếc giường trước mặt, một vài cảnh tượng vào đêm qua lại hiện lên trước mắt.
Kha Ngu nằm trên giường, Nam Nhược nằm trên người anh. Giọt lệ từ khóe mắt anh trượt xuống gối còn giọt lệ trên khóe mắt cô lại rơi xuống ngực anh.
Nam Nhược ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh rồi từ từ tiến lại gần, một loại rung động cấm kỵ đang thôi thúc cô. Cô biết rõ làm như vậy là không đúng, giống như cô đang e sợ biển sâu trước mắt nhưng có một thứ gì đó cứ luôn thu hút cô, khiến cô bất chấp tất cả mà nhảy xuống.
Có lẽ màn đêm làm người ta mê muội, hoặc có thể là những giọt nước mắt và sự yếu đuối của Kha Ngu đã làm lý trí của cô tan vỡ.
Bây giờ, cô muốn thử một chút, thử cảm giác khi đoàn tàu đi lệch khỏi quỹ đạo.
Cô giống như là Eva bị cám dỗ nên đã nếm thử trái cấm trong vườn địa đàng vậy.
Nam Nhược khom người nhẹ nhàng cắn quả táo, không phải, là chạm môi mình vào đôi môi của anh. Mềm mại, hơi ấm…
Sau đó, vậy thôi. Nam Nhược thở dài.
Dù đoàn tàu đã đi lệch quỹ đạo nhưng cuối cùng nó vẫn phải quay về con đường đúng đắn.
Đêm nay chính là một bí mật, cô sẽ mãi mãi không bao giờ nói cho bất cứ ai về bí mật này.
Ngay lúc Nam Nhược đứng dậy, giữ khoảng cách vài xen-ti-mét với Kha Ngu, anh đột nhiên vươn tay ra tóm lấy tay cô, bất ngờ kéo cô lại người mình, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay giữ đầu cô lại, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Đôi môi của anh bao phủ môi cô, không có bất kỳ kĩ thuật nào, như thể chỉ muốn nuốt chửng cô vậy. Hai nửa môi anh chuyển động khi hôn cô, vừa mạnh mẽ vừa cố chấp.
Khoang miệng của Kha Ngu đầy mùi rượu xen lẫn với mùi hoocmon nam giới. Đầu óc Nam Nhược hơi mụ mị, còn cảm thấy hơi bối rối và sợ hãi.
Cô đang làm cái gì vậy?
Con rắn độc mà Satan hóa thân thành đã lộ ra diện mạo hung ác của nó, bắt đầu phun nọc độc, anh muốn Nam Nhược cùng tận hưởng sự sung sướng sai trái này.
Không!
Satan vung kiếm đánh nhau cùng với thiên sứ sáu cánh.
Nam Nhược vô cùng sợ hãi.
Cô cố gắng đẩy Kha Ngu ra nhưng sức lực của cô chẳng đáng là bao trước mặt một người đàn ông.
Nam Nhược cảm thấy mình sắp khóc rồi, cô lo lắng, sợ hãi, tự trách… Rốt cuộc cô đã làm cái gì vào một đêm khuya như này chứ?
Cô không muốn đoàn tàu đi lệch quỹ đạo, loại cảm giác mất khống chế này quá đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Nam Nhược cắn mạnh Kha Ngu một cái. Người đàn ông bị đau nên thả môi ra, hai tay cũng buông lỏng, Nam Nhược thừa dịp nhanh chóng rời đi, chạy mất tăm…
Kha Ngu dựa vào tường, nhìn chằm chằm chiếc giường, nhớ lại một vài cảnh tượng giống như mơ nhưng lại không phải là giấc mơ này.
Nam Nhược lại hôn anh sao? Không thể nào, Kha Ngu không tin. Anh cưỡng hôn Nam Nhược à? Chẳng lẽ giấc mơ anh và Nam Nhược hôn nhau trong làn nước biển là thật sao?
Kha Ngu cũng không dám tin rằng bản thân mình sẽ cưỡng hôn người khác trong cơn say. Nhưng trước mắt dường như chỉ có cách giải thích này là hợp lý. Nếu anh cưỡng hôn Nam Nhược, trong lúc hoảng hốt cô đã cắn anh một cái, cho nên khóe miệng Kha Ngu mới có vết cắn này. Anh suy đoán trong lòng.
Kha Ngu không phủ nhận việc anh để ý Nam Nhược, thậm chí anh đã phát hiện ra tình cảm mình dành cho Nam Nhược càng ngày càng lớn nhưng đây cũng không phải là lý do mà anh có thể cưỡng hôn cô khi say rượu.
Nếu đây là sự thật thì chắc chắn là Nam Nhược sẽ vô cùng căm ghét anh. Mà anh phải đối mặt với Nam Nhược như thế nào đây? Đây không phải chuyện có thể giải quyết được bằng một lời xin lỗi…
Anh sờ môi mình một cái, đầu lại càng đau hơn.
Rất nhanh, Kha Ngu phát hiện ra suy đoán của mình là chính xác.
Buổi trưa, anh nhận được tin nhắn Wechat từ Nam Nhược.
“... Chào ba Tư Viễn, tôi đang bị bệnh. Để tránh lây bệnh cho Tư Viễn nên mấy ngày nay tôi không thể đến dạy kèm cho thằng bé được, xin lỗi.”
Không đúng, giọng điệu của Nam Nhược trong tin nhắn này rõ ràng là không đúng.
Gần đây cô vẫn luôn gọi anh là anh Kha, hoặc là anh Kha Ngu, đã rất lâu rồi cô không sử dụng cách xưng hô ba của Tư Viễn này nữa. Mà từ xin lỗi này rõ ràng là để lộ sự xa cách, không phù hợp với thời gian chung sống vui vẻ gần đây của bọn họ.
Hai phân tích này kết hợp lại cho ra một kết luận chính là cô đang tránh mặt anh.
Mà nguyên nhân cô tránh mặt anh, chắc chắn là bởi vì đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Có chuyện gì xảy ra? Vết cắn này chính là bằng chứng tốt nhất.
Kha Ngu sờ khóe miệng mình, bật cười.
Anh đột nhiên phản ứng lại từ sự tự trách vì đã đánh mất lý trí sau khi say rượu, lại cười vô cùng vui vẻ. Nam Nhược càng trốn tránh anh, anh lại càng vui mừng.
Bởi vì trong lòng anh biết rõ nguyên nhân vì sao cô lại tránh mặt mình. Đó cũng là điều mà anh mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.