Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 8:
Tiểu Thụ
04/04/2024
Đã rất lâu rồi Kha Ngu không dẫn con trai Kha Tư Viễn đi ra ngoài dùng bữa.
Anh bề bộn nhiều việc.
Bận họp, bận đi công tác, bận xã giao, bận suy nghĩ tính toán để đối phó với những thay đổi trước mắt.
Ban đầu là một sự thay đổi xảy ra, sau đó là một loạt thay đổi của bây giờ như hiệu ứng cánh bướm vậy. Dù là lớn hay nhỏ thì Kha Ngu cũng chẳng có sức để chống đỡ cái nào, chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
Sau khi dắt Kha Tư Viễn về nhà, Kha Ngu vòng vo hỏi thăm thành tích lần thi này, sau đó lại cẩn thận hỏi chuyện ở trường của con trai. Kha Tư Viễn nói với ba rằng mình được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch, cậu bé rất vui vẻ. Rất dễ nhận thấy rằng Nam Nhược không hề nói cho Kha Tư Viễn biết chuyện điểm thi của cậu bé rất kém. Nhưng hôm nay Kha Ngu đã nghe được chuyện ở quán gà rán. Anh biết đứa trẻ thành tích kém toàn kéo cả lớp xuống trong miệng cô là con trai mình.
Kha Ngu thật sự không biết nên làm gì mới phải. Anh rất cảm ơn Nam Nhược bảo vệ Kha Tư Viễn, nhưng cảm ơn không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Biện pháp ư? Kha Ngu cũng chẳng biết biện pháp giải quyết là gì. Hay bây giờ anh buông tất cả mọi thứ trong tay rồi dẫn Kha Tư Viễn tới Bắc Kinh? Hoặc ra nước ngoài...
Đêm khuya, sau khi uống hết một ly rượu vang, Kha Ngu ngâm mình trong bồn tắm để đầu óc trống rỗng cảm nhận cảm giác thở không nổi. Nhưng những thông tin trong đầu vẫn cứ không ngừng xuất hiện, lại ùng ục ùng ục như muốn bốc hơi. Đủ loại tiếng ồn vang lên bên tai Kha Ngu, lúc thì là giọng Kha Tư Viễn nói "Ba ơi con được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch đấy", lúc thì là giọng Nam Nhược nói "vì cậu bé mà cả lớp bị kéo xuống theo", còn có cả giọng của mẹ Kha Tư Viễn nói "Nếu còn không rời khỏi đây nữa thì tôi điên mất" nữa...
Không, đừng nói nữa, Kha Ngu muốn hét to.
Kha Ngu không thích con nít, cũng chưa từng nghĩ sẽ có con. Kha Tư Viễn đến bên anh hoàn toàn là bất ngờ. Từ lúc đó anh bắt đầu thay đổi.
Sự xuất hiện của Kha Tư Viễn làm rối loạn tất cả các kế hoạch trong cuộc đời Kha Ngu.
Kha Ngu và Dương Y, người vợ trên phương diện pháp luật của anh, mẹ của Kha Tư Viễn là bạn học ở đại học Dược Nam Phương. Kha Ngu học ngành Kỹ thuật Dược phẩm, Dương Y học ngành Kỹ thuật Y sinh. Bọn họ đều là những con át chủ bài của hai ngành này ở đại học Dược Nam Phương, cũng là hai người vừa cá tính vừa lý tính. Bọn họ quen biết nhau trong một buổi họp tranh luận "Chết không đau có nhân tính hay không?". Kha Ngu là phe ủng hộ chết không đau là có nhân tính. Dương Y ở phe đối lập cho rằng chết không đau không có nhân tính. Sau trận khẩu chiến đó, hai người để lại cho nhau một ấn tượng cực kỳ sâu đậm về cái miệng không thua gì ai kia, sau đó thuận theo đó mà từ đối thủ biến thành người yêu.
Trên thực tế thì hai người ưu tú yêu nhau cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau khoảng thời gian ngọt ngào đầu tiên, Kha Ngu và Dương Y thường xuyên cãi nhau. Bọn họ cũng không muốn bị hôn nhân ràng buộc, càng không muốn tạo ra một sinh mạng mới rồi trói chặt bản thân vào sinh mạng đó cả đời. Bọn họ một lòng muốn tới Mỹ tiếp tục nghiên cứu công trình của bản thân, một lòng muốn dốc sức xây dựng công ty dược phẩm. Nhưng bọn họ của lúc đó lại không thể chống lại được gia đình và thậm chí cả hoàn cảnh nữa. Phản kháng thất bại khiến cả hai luôn cãi nhau. Dương Y chì chiết Kha Ngu tư tưởng bảo thủ, đàn ông gia trưởng. Kha Ngu chỉ trích Dương Y chỉ biết bản thân mình, không biết nghĩ cho người khác. Bọn họ yêu nhau vào độ tuổi đẹp nhất, cũng làm tổn thương nhau trong khoảng thời gian đẹp nhất đó. Cho đến khi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm rối tung tất cả các kế hoạch của hai người. Dương Y mang thai.
Bọn họ đã phân vân rất lâu giữa việc giữ hay bỏ sinh mạng này. Cuối cùng vì bản tính ích kỷ của con người nên bọn họ đã quyết định giữ lại sinh mạng này, thậm chí còn muốn dùng nó để chống lại áp lực đến từ ba mẹ. Vậy nên hai kẻ ích kỷ cực đoan chỉ biết đến bản thân không thể không kết hôn rồi sinh đứa bé này ra.
Sự ra đời của Kha Tư Viễn dẫn đến hàng loạt thay đổi. Dương Y không thể không kết thúc việc nghiên cứu học thuật. Kha Ngu không thể không vứt bỏ suy nghĩ muốn ra biển lớn. Một người phải dồn hết sự chú ý lên việc sinh con và chăm sóc con, một người phải nghĩ cách làm sao để kiếm tiền nuôi gia đình.
Bọn họ phát hiện ra cả hai đều đã thay đổi, biến thành dáng vẻ mà trước đây mình khinh bỉ và căm ghét nhất. Sau khi cưới, số lần cãi nhau của hai người ít đi, không phải là vì đã hoà hợp hơn mà là vì ngay cả cãi bọn họ cũng lười không buồn cãi nữa. Bọn họ sống trong một cuộc sống mà trước đây mình từng sợ hãi nhất, trói chặt bản thân trong nấm mồ hôn nhân, không trốn được, cũng không thoát được.
Có điều cuối cùng thì Kha Ngu cũng đã coi thường vợ anh, hoặc cũng có thể nói là coi thường người phụ nữ. Một năm trước, ngay lúc con trai Kha Tư Viễn sắp tốt nghiệp mầm non vào học tiểu học, Dương Y cho Kha Ngu xem một offer rồi nói mình đã nhận được thông báo nhập học của ngành Kỹ thuật Y sinh tại một trường đại học hàng đầu nước Mỹ.
"Kha Ngu, tôi phải tới Mỹ học lên cao."
"Con trai thì sao?"
"Tôi đã bỏ ra sáu năm rồi, bây giờ là lúc anh nên bỏ ra." Dương Y bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ công thức hoá: "Anh cho tôi ba năm đi. Ba năm nữa một là tôi về, hai là tôi đón anh và con trai đến Mỹ."
Kha Ngu tức đến mức bật cười. Anh cũng biết, bàn về ích kỷ tư lợi thì chẳng ai hơn được Dương Y cả.
"Ba năm mà thôi, so với số thời gian mà tôi đã bỏ ra thì còn thiếu ba năm nữa."
"Cô muốn tôi nuôi con một mình đấy à? Để con phải lớn lên trong một gia đình đơn thân không có mẹ ư?"
"Tôi còn sống, sao có thể gọi là không có mẹ được? Kha Ngu, anh biết nói chuyện thì nói, không biết thì câm miệng đi."
"Dương Y, tôi biết mấy năm nay cô không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng đâu phải chẳng ngó ngàng gì tới cô và con đâu? Ít nhất cô cũng không hề sinh con một mình. Nhưng mẹ kiếp, cô mà đi thì há chẳng phải tôi là con gà trống nuôi con hay sao?" Khu Ngu càng nói càng kích động, cuối cùng khoé miệng anh còn giật giật: "Mẹ nó, Dương Y, cô thật độc ác."
"Kha Ngu, để tôi ác lần này đi..." Khí thế của Dương Y yếu ớt: "Anh biết không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn ở trong phòng thí nghiệm." Dương Y nghẹn ngào: "Có lẽ chúng ta sai thật rồi, không nên giữ lại đứa bé này... Xin lỗi, Kha Ngu, để tôi đi Mỹ đi, tôi sợ tôi mà không đi nữa thì sẽ điên mất..."
Dương Y nói rất chân thành, nói xong còn không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Kha Ngu không nói gì. Mặc dù Dương Y nói thật nhưng anh nghe lại rất mỉa mai, cứ như tại anh nên cô ấy mới ở nhà vậy, tại anh nên cô ấy ở nhà sinh con, ngay cả có con cũng là tại anh. Nhưng chẳng phải tất cả những chuyện này đều là quyết định sau khi bọn họ bàn bạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy lại nói như muốn anh phải cho cô ấy một lời giải thích vậy?
Kha Ngu không chịu nổi nữa. Anh bị sặc một ngụm nước lớn, sau đó lại cảm nhận được một lực kéo nhu nhược nhưng vẫn có lực từ cánh tay một người phụ nữ. Hình như người đó còn đang nói chuyện với anh.
Kha Ngu ngồi dậy từ trong bồn tắm, đôi mắt đỏ quạch vì bị nước nóng kích thích.
Anh bề bộn nhiều việc.
Bận họp, bận đi công tác, bận xã giao, bận suy nghĩ tính toán để đối phó với những thay đổi trước mắt.
Ban đầu là một sự thay đổi xảy ra, sau đó là một loạt thay đổi của bây giờ như hiệu ứng cánh bướm vậy. Dù là lớn hay nhỏ thì Kha Ngu cũng chẳng có sức để chống đỡ cái nào, chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
Sau khi dắt Kha Tư Viễn về nhà, Kha Ngu vòng vo hỏi thăm thành tích lần thi này, sau đó lại cẩn thận hỏi chuyện ở trường của con trai. Kha Tư Viễn nói với ba rằng mình được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch, cậu bé rất vui vẻ. Rất dễ nhận thấy rằng Nam Nhược không hề nói cho Kha Tư Viễn biết chuyện điểm thi của cậu bé rất kém. Nhưng hôm nay Kha Ngu đã nghe được chuyện ở quán gà rán. Anh biết đứa trẻ thành tích kém toàn kéo cả lớp xuống trong miệng cô là con trai mình.
Kha Ngu thật sự không biết nên làm gì mới phải. Anh rất cảm ơn Nam Nhược bảo vệ Kha Tư Viễn, nhưng cảm ơn không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Biện pháp ư? Kha Ngu cũng chẳng biết biện pháp giải quyết là gì. Hay bây giờ anh buông tất cả mọi thứ trong tay rồi dẫn Kha Tư Viễn tới Bắc Kinh? Hoặc ra nước ngoài...
Đêm khuya, sau khi uống hết một ly rượu vang, Kha Ngu ngâm mình trong bồn tắm để đầu óc trống rỗng cảm nhận cảm giác thở không nổi. Nhưng những thông tin trong đầu vẫn cứ không ngừng xuất hiện, lại ùng ục ùng ục như muốn bốc hơi. Đủ loại tiếng ồn vang lên bên tai Kha Ngu, lúc thì là giọng Kha Tư Viễn nói "Ba ơi con được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch đấy", lúc thì là giọng Nam Nhược nói "vì cậu bé mà cả lớp bị kéo xuống theo", còn có cả giọng của mẹ Kha Tư Viễn nói "Nếu còn không rời khỏi đây nữa thì tôi điên mất" nữa...
Không, đừng nói nữa, Kha Ngu muốn hét to.
Kha Ngu không thích con nít, cũng chưa từng nghĩ sẽ có con. Kha Tư Viễn đến bên anh hoàn toàn là bất ngờ. Từ lúc đó anh bắt đầu thay đổi.
Sự xuất hiện của Kha Tư Viễn làm rối loạn tất cả các kế hoạch trong cuộc đời Kha Ngu.
Kha Ngu và Dương Y, người vợ trên phương diện pháp luật của anh, mẹ của Kha Tư Viễn là bạn học ở đại học Dược Nam Phương. Kha Ngu học ngành Kỹ thuật Dược phẩm, Dương Y học ngành Kỹ thuật Y sinh. Bọn họ đều là những con át chủ bài của hai ngành này ở đại học Dược Nam Phương, cũng là hai người vừa cá tính vừa lý tính. Bọn họ quen biết nhau trong một buổi họp tranh luận "Chết không đau có nhân tính hay không?". Kha Ngu là phe ủng hộ chết không đau là có nhân tính. Dương Y ở phe đối lập cho rằng chết không đau không có nhân tính. Sau trận khẩu chiến đó, hai người để lại cho nhau một ấn tượng cực kỳ sâu đậm về cái miệng không thua gì ai kia, sau đó thuận theo đó mà từ đối thủ biến thành người yêu.
Trên thực tế thì hai người ưu tú yêu nhau cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau khoảng thời gian ngọt ngào đầu tiên, Kha Ngu và Dương Y thường xuyên cãi nhau. Bọn họ cũng không muốn bị hôn nhân ràng buộc, càng không muốn tạo ra một sinh mạng mới rồi trói chặt bản thân vào sinh mạng đó cả đời. Bọn họ một lòng muốn tới Mỹ tiếp tục nghiên cứu công trình của bản thân, một lòng muốn dốc sức xây dựng công ty dược phẩm. Nhưng bọn họ của lúc đó lại không thể chống lại được gia đình và thậm chí cả hoàn cảnh nữa. Phản kháng thất bại khiến cả hai luôn cãi nhau. Dương Y chì chiết Kha Ngu tư tưởng bảo thủ, đàn ông gia trưởng. Kha Ngu chỉ trích Dương Y chỉ biết bản thân mình, không biết nghĩ cho người khác. Bọn họ yêu nhau vào độ tuổi đẹp nhất, cũng làm tổn thương nhau trong khoảng thời gian đẹp nhất đó. Cho đến khi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm rối tung tất cả các kế hoạch của hai người. Dương Y mang thai.
Bọn họ đã phân vân rất lâu giữa việc giữ hay bỏ sinh mạng này. Cuối cùng vì bản tính ích kỷ của con người nên bọn họ đã quyết định giữ lại sinh mạng này, thậm chí còn muốn dùng nó để chống lại áp lực đến từ ba mẹ. Vậy nên hai kẻ ích kỷ cực đoan chỉ biết đến bản thân không thể không kết hôn rồi sinh đứa bé này ra.
Sự ra đời của Kha Tư Viễn dẫn đến hàng loạt thay đổi. Dương Y không thể không kết thúc việc nghiên cứu học thuật. Kha Ngu không thể không vứt bỏ suy nghĩ muốn ra biển lớn. Một người phải dồn hết sự chú ý lên việc sinh con và chăm sóc con, một người phải nghĩ cách làm sao để kiếm tiền nuôi gia đình.
Bọn họ phát hiện ra cả hai đều đã thay đổi, biến thành dáng vẻ mà trước đây mình khinh bỉ và căm ghét nhất. Sau khi cưới, số lần cãi nhau của hai người ít đi, không phải là vì đã hoà hợp hơn mà là vì ngay cả cãi bọn họ cũng lười không buồn cãi nữa. Bọn họ sống trong một cuộc sống mà trước đây mình từng sợ hãi nhất, trói chặt bản thân trong nấm mồ hôn nhân, không trốn được, cũng không thoát được.
Có điều cuối cùng thì Kha Ngu cũng đã coi thường vợ anh, hoặc cũng có thể nói là coi thường người phụ nữ. Một năm trước, ngay lúc con trai Kha Tư Viễn sắp tốt nghiệp mầm non vào học tiểu học, Dương Y cho Kha Ngu xem một offer rồi nói mình đã nhận được thông báo nhập học của ngành Kỹ thuật Y sinh tại một trường đại học hàng đầu nước Mỹ.
"Kha Ngu, tôi phải tới Mỹ học lên cao."
"Con trai thì sao?"
"Tôi đã bỏ ra sáu năm rồi, bây giờ là lúc anh nên bỏ ra." Dương Y bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ công thức hoá: "Anh cho tôi ba năm đi. Ba năm nữa một là tôi về, hai là tôi đón anh và con trai đến Mỹ."
Kha Ngu tức đến mức bật cười. Anh cũng biết, bàn về ích kỷ tư lợi thì chẳng ai hơn được Dương Y cả.
"Ba năm mà thôi, so với số thời gian mà tôi đã bỏ ra thì còn thiếu ba năm nữa."
"Cô muốn tôi nuôi con một mình đấy à? Để con phải lớn lên trong một gia đình đơn thân không có mẹ ư?"
"Tôi còn sống, sao có thể gọi là không có mẹ được? Kha Ngu, anh biết nói chuyện thì nói, không biết thì câm miệng đi."
"Dương Y, tôi biết mấy năm nay cô không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng đâu phải chẳng ngó ngàng gì tới cô và con đâu? Ít nhất cô cũng không hề sinh con một mình. Nhưng mẹ kiếp, cô mà đi thì há chẳng phải tôi là con gà trống nuôi con hay sao?" Khu Ngu càng nói càng kích động, cuối cùng khoé miệng anh còn giật giật: "Mẹ nó, Dương Y, cô thật độc ác."
"Kha Ngu, để tôi ác lần này đi..." Khí thế của Dương Y yếu ớt: "Anh biết không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn ở trong phòng thí nghiệm." Dương Y nghẹn ngào: "Có lẽ chúng ta sai thật rồi, không nên giữ lại đứa bé này... Xin lỗi, Kha Ngu, để tôi đi Mỹ đi, tôi sợ tôi mà không đi nữa thì sẽ điên mất..."
Dương Y nói rất chân thành, nói xong còn không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Kha Ngu không nói gì. Mặc dù Dương Y nói thật nhưng anh nghe lại rất mỉa mai, cứ như tại anh nên cô ấy mới ở nhà vậy, tại anh nên cô ấy ở nhà sinh con, ngay cả có con cũng là tại anh. Nhưng chẳng phải tất cả những chuyện này đều là quyết định sau khi bọn họ bàn bạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy lại nói như muốn anh phải cho cô ấy một lời giải thích vậy?
Kha Ngu không chịu nổi nữa. Anh bị sặc một ngụm nước lớn, sau đó lại cảm nhận được một lực kéo nhu nhược nhưng vẫn có lực từ cánh tay một người phụ nữ. Hình như người đó còn đang nói chuyện với anh.
Kha Ngu ngồi dậy từ trong bồn tắm, đôi mắt đỏ quạch vì bị nước nóng kích thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.