Người Trừ Tà

Quyển 2 - Chương 35: Câu chuyện ngôi nhà hoang.1

Liễu Ám Hoa Minh

10/02/2021

Sau hơn 1 giờ sáng, Tiểu Hạ đã hoàn thành xong công việc tồn đọng của mình, tình cờ lúc ấy Vạn Lý cũng gửi cho cô một văn bản lớn viết nội dung câu chuyện năm đó:

Năm ấy tôi 7 tuổi, A Chiêm cũng 7 tuổi, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Lúc ấy A Chiêm là một đứa trẻ rất ít nói, người không biết còn tưởng anh ta bị câm. Anh ấy luôn đứng ngốc một mình, tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có điểm làm người khác phải cảm thấy sợ, cũng vì thế mà trong trấn có rất nhiều đồn đoán, những người nhiều chuyện, lòng dạ độc ác luôn miệng bịa đặt, họ nói anh là con của một thai phụ đã chết, được sinh ra trong quan tài, nói anh lai lịch không rõ, trời sinh ra chính là một quái thai.

Nhưng tôi lại khác, tôi rất tò mò về anh ấy, lúc nhỏ lá gan cũng lớn, ngoài ra bố mẹ tôi cũng là người hiểu biết, lại đặc biệt kính trọng cha nuôi của A Chiêm. Cảm thấy thương xót anh ta vì bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ nên tôi đã kết bạn với A Chiêm. Vì thế, cho dù anh ta có từ chối thế nào tôi cũng vẫn cố tình dây dưa. ( Điểm này tôi giống với cô, mặc dù có vẻ như cô đã bị dọa đến xanh mặt, còn tôi thì vẫn chưa biết được lai lịch thật sự của anh ấy nên nhân cơ hội lần này, hy vọng cô có thể giải đáp được bí mật ấy) Có thể anh ấy là cảm thấy mình quá cô đơn, dần dần không từ chối tôi nhiều nữa, tuy rằng không cùng nhau to họng nói chuyện nhưng cũng không cấm tôi ở bên cạnh huyên thuyên. Từ đó chúng tôi bắt đầu cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đánh nhau, càng ngày càng hòa hợp. Nhân tiện đây cũng nói thêm, khi còn nhỏ tôi có biệt danh là Lâu Tử, thuộc vào loại vừa ghét chó vừa không thích con nít.

Con trai mà, cô biết đấy, trời sinh ra là để kéo bè kéo cánh, hô ba uống bốn, tranh giành với nhau, vả lại trường phổ thông chỗ chúng tôi cũng không quản giáo nên hầu như ngày nào cũng xảy ra ẩu đả với nhau. Một số học sinh lớn tuổi một mực cảm thấy tôi và A Chiêm chướng mắt nên đã kêu gọi bạn bè trong lớp tẩy chay chúng tôi, nếu không phải vì tên A Chiêm nghiến răng nghiến lợi, mặt vênh lên chứng tỏ không dễ chọc thì có lẽ cứ cách dăm ba ngày tôi lại phải ăn đấm một lần.

Trước kì nghỉ hè năm đó 1 ngày, tôi cũng đã quên mất là vì cái chuyện lông gà vỏ tỏi gì mà mấy học bá cao niên thống trị trong trường lợi dụng lúc A Chiêm vắng mặt đã chặn tôi lại trong lớp học. Bọn họ nói tôi chính là được một kẻ quái dị chống lưng, một mình tôi căn bản không có bản lĩnh đấu lại bọn họ. Tôi tức đến muốn điên lên, nói một mình đấu thì một mình đấu. Thế là bọn họ cùng tôi hẹn nhau đến ngôi nhà hoang ở phía đông thị trấn để thử thách sự can đảm, ai không đến thì phải học tiếng chó, ở ngoài cổng trường sủa ba ngày.

Nghe nói trước khi giải phóng ngôi nhà, chủ nhân là một người giàu có sống cùng hai đứa nhỏ. Không rõ nguyên do gì mà sau một đêm liền mất tích. Không biết họ còn sống hay đã chết, họ đã đi đâu. Dù sao thì sau đó người chủ nhân căn nhà không xuất hiện, căn nhà cũng không có ai ở, ngôi nhà hoang bắt đầu trở thành một sự tồn tại kì lạ trong thị trấn, mọi người bắt đầu rỉ tai nhau những điều hoang đường về ngôi nhà, cũng không ai dám đến gần đấy nữa. Nhiều năm sau, có nhiều người gan lớn thử dọn đến ở, nhưng không lâu sau lại vô duyên vô cớ mà mắc bệnh nặng, hoặc có khi còn nhìn thấy những đồ vật trong nhà di chuyển kì lạ nên nỗi ám ảnh cùng lời đồn đại càng ngày càng lan rộng. Cũng có nhiều người kể lại rằng họ đã thấy những bóng ma chập chờn quanh nhà, tiếng đàn bà hát và tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí có người còn kể rằng chính mắt nhìn thấy hai đứa trẻ cầm đèn lồng đi đi lại lại trên đường thị trấn lúc nửa đêm, theo sau là một người phụ nữ ăn vận quần áo Trung hoa.

Mặc kệ lời kể của mọi người trên trấn là đúng hay sai thì chỉ cần sau khi màn đêm buông xuống sẽ không có ai lui đến góc phố ấy nữa, nếu bắt buộc phải đi qua thì cũng phải vội vàng mà đi, không dám nhìn vào. Thật ra lúc ấy nghe người lớn kể tôi cũng có chút tin tưởng, nhưng bản tính nóng nảy, không muốn thừa nhận thất bại nên cố căng da đầu chuồn tới đó, thà gắng gượng một chút chứ không chịu cúi đầu. Bọn lớn đó nói mới chỉ nghe qua nửa đêm quỷ gõ cửa chứ chưa từng nghe nói nửa đêm có người đến gõ cửa quỷ môn quan, chỉ cần dám đi vào trong thì đã là anh hùng rồi.

Để trở thành cái ‘anh hùng’ này tôi đã bất chấp đi đến đó.

Những đứa trẻ khác đang đợi dưới một gốc cây to ở xa, khoảng cách vừa vặn để có thể nhìn thấy tôi bỏ chạy và nếu có quỷ ra tới thì chúng cũng có thể yên tâm mà chạy thoát. Nhưng tôi thì khác, tôi một mình bước đi run rẩy, tiếng chân bước trên con phố lót đá phiến đó khiến tôi cảm thấy như không phải tiếng của mình, có thứ gì đó đang ở phía sau.

Tôi run rẩy gõ cửa, ngoài tiếng thở hổn hển của mình thì không có bất kì âm thanh nào khác. Tôi lại gõ lần thứ hai, vẫn im lặng. Đang lúc chuẩn bị gõ thêm lần thứ ba thì tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó động đậy trên cửa.

Một con mắt tròn xoe bất thường đang nháy mắt lướt qua ô cửa nhìn tôi !



Tôi sợ tới mức suýt chết đứng tại chỗ, lúc này cánh cửa đang im lặng bỗng mở ra.

Một người phụ nữ đang đứng bên trong cửa, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy trong bóng tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được hàm răng, cảm giác như thể cô ấy đang cười, một nụ cười chết người, một nụ cười ảm đạm đến khủng khiếp!

Trong khi tôi chưa kịp định thần lại thì cô ấy đột nhiên nhét vào tay tôi một tờ tiền nhỏ, cái lạnh và mùi lá thối từ bàn tay lan nhanh lên mũi rồi khắp người tôi, sau đó cánh cửa đóng sầm lại, không gian lại trở nên yên tĩnh như thể cánh cửa chưa từng được mở ra.

Tôi sợ hãi quay đầu bỏ chạy, không hiểu sao trăng đêm hôm đó thật sáng, đến nỗi tôi có thể nhìn thấy được cả bóng của mình chạy trên đường – cùng một cái bóng khác. Tôi nhìn quanh bốn phía không có ai đi theo cả, nhưng trên mặt đất rõ ràng là có hai cái bóng cho đến khi tôi quay lại gốc cây đại thụ cùng bọn nhỏ đó.

Bọn họ không ngờ tôi lại dám làm chuyện này, điều kì lạ là bọn họ không nhìn thấy cánh cửa ngôi nhà hoang được mở ra, họ còn cười nhạo tôi khoác lác và chẳng thấy ai thèm nhắc đến ‘anh hùng hảo hán’ gì đó, mà tôi cũng chẳng buồn để tâm cái danh phong này, chỉ chờ bọn nó rời đi liền lập tức chạy về nhà, về nhà sợ làm bố mẹ thức giấc cũng không dám bật đèn. Nhưng trong ánh trăng mờ tôi thấy trên tờ giấy bạc khi nãy có ghi nghuệch ngoạc ba chữ ‘ chơi trốn tìm’.

Đó là ý gì chứ ? Tôi không biết, vội vàng ném tờ giấy bạc ra ngoài và bất chấp đóng cửa sổ, tuy nhiên lúc tôi xoay người lại, duwois ánh trăng chính mắt tôi lại nhìn thấy vô số bóng người đang vây quanh mình.

Tôi sợ tới mức vội vàng trốn lên giường, nửa mơ nửa tỉnh, đến tận khi trời sáng. Sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy tờ giấy như mọc chân, trở về bên gối của mình.

Chơi trốn tìm !

Ba chữ này giống như được viết lại bằng bút đỏ, so với buổi tối ngày đầu tiên thì trông rõ ràng hơn nhiều.

Tôi cầm lấy tờ giấy đó, sợ hãi ném vào đống lửa, tận mắt nhìn nó bị đốt thành tro. không biết có phải do ảo giác hay không nhưng lúc đó tôi cảm giác thấy tờ giấy kia ở trong lửa không ngừng nhảy, cảm thấy như nó đang cảm thấy khó chịu vì bị thiêu, đang liên tục hướng tới mắt tôi kêu đau.



Thử nghĩ xem, năm đó tôi mới bảy tuổi, nói không phải khoe khoang, tôi đến dọa chết còn không sợ thì làm sao lại đem mấy cái chuyện nghịch ngợm bướng bỉnh của mình nói cho bố mẹ được ? Chỉ là nghĩ lại, hôm đó bố mẹ tôi chỉ thắc mắc không biết tôi có bị bệnh hay không mà đứa trẻ ngày thường vạn người không ưa đột nhiên trở nên ngoan ngoãn. Chẳng những không ra ngoài chạy loạn gây chuyện ầm ĩ mà thậm chí còn không thèm lại gần bếp nấu ăn, điều này thật là kì lạ. Bố mẹ tôi cũng rất bận, thấy tôi không có triệu chứng gì thì chỉ hỏi han vài câu rồi đi làm.

Tôi ở nhà một mình, mặc dù là giữa ban ngày nhưng vẫn có cảm giác có ai đó ở bên cạnh, điều đó khiến tôi phải chạy ra trước nhà giữa trời nắng để phơi mình. Hàng xóm xung quanh nói đứa nhỏ Vạn Lý này chơi nhiều đến mức điên rồi, kỳ thật là tôi chỉ muốn tự soi bóng nắng để kiểm chứng rằng chỉ có một mình mình.

Chính là, cái này, lúc đó soi vẫn cứ là xuất hiện hai cái bóng đen !

Tuy rằng có một cái là mờ mờ nhưng ngay cả dưới trời nắng, tôi vẫn có thể nhìn ra cái bóng của tôi đang cùng một cái bóng khác đứng sát cạnh nhau, tựa tựa như trên vai tôi mọc ra một cái đầu vậy.

Tôi sợ hãi đến mức hành động ngu ngốc, liều mạng dẫm đạp lên cái bóng phụ, quay cuồng tại chỗ để tìm dấu vết của nó, cảnh tượng giống hệt như con chó nhỏ đang tự đuổi theo cái đuôi của mình để chơi đùa, khiến mọi người nhìn vào ai cũng phải bật cười. Tôi hoảng quá, không hiểu sao mọi người lại không nhìn thấy hai cái bóng.

Lúc này đột nhiên A Chiêm tới, tôi mới sực nhớ ra là do bố anh ấy chuẩn bị sang thị trấn bên cạnh làm việc gì đó, sợ về muộn nên sau khi bàn bạc với bố mẹ tôi, bác ấy đã để Nguyễn Chiêm đến nhà tôi tối nay.

Khi nhìn thấy anh ấy tôi vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người để than vãn lại chuyện hồi tối hôm qua, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy tôi anh ta đã lao tới, hung hăng đánh cho tôi một cái bạt tai. Tôi vốn dĩ vì chuyện hai cái bóng mà hoảng sợ nãy giờ cũng trở nên nổi giận, giờ thì tốt rồi, cả hai chúng tôi lao vào đánh nhau.

Lúc ấy anh ta căn bản không ngăn tôi đấm vào người, cho dù cơ thể bị tôi đánh thì anh ấy cũng không ngừng đấm vào đầu tôi, tôi tức điên, thậm chí còn muốn cắn anh ấy. Mấy người lớn hàng xóm đã tách chúng tôi ra, dạy bảo vài câu, nhưng rốt cục chúng tôi vẫn còn xoắn lấy nhau cho đến khi vào nhà.

Vừa vào phòng tôi đã mắng anh ấy ‘ Vì cái gì mà đánh ta’

Anh ta cũng thật thà trả lời ‘Linh hồn cậu muốn trốn, tôi giúp cậu đánh chúng vào’

Sau đó thì tôi cũng mới biết được, vào cái đêm kia ba hồn bảy phách của tôi bị dọa cho xuất thân ra khỏi một số bộ phận, không thể trở về vị trí cũ. Hơn nữa cũng từ hôm đó tôi ý thức được rằng Nguyễn Chiêm có thể nhìn ra được những thứ mà người bình thường không thể thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Trừ Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook