Quyển 2 - Chương 34: Vạn Lý xa vạn lý
Liễu Ám Hoa Minh
10/02/2021
Sau đó một tuần, Đào Tiểu Xuân vẫn không có tin tức gì. Rõ ràng là cô ấy đã bị sát hại, câu hỏi đặt ra là cô ấy bị giết như thế nào.
Đào Tiểu Xuân không thể không biết cách để tránh né Bloody Mary, chắc hẳn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu họ dự định mô phỏng quá trình hành động của cô ấy ở trường, nhưng sau đó phát hiện ra rằng phạm vi có thể là quá lớn, đây không phải là một ý kiến hay.
Mặc dù mọi người trong trường đều hết sức cẩn thận. Trước mắt không có sự cố lớn nào xảy ra, nhưng nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào cũng giống như mây mù không tan, bao phủ lấy lòng người mỏng manh. Ai biết ở đâu và khi nào sẽ có điều gì xảy ra? Cách tốt nhất là phải loại bỏ nó hoàn toàn!
Nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Thời gian trôi qua, Tiểu Hạ bắt đầu miên man suy nghĩ. Cô nghĩ rằng có lẽ một pháp sư Trung Quốc như Nguyễn Chiêm có thể không thích hợp để xua đuổi ma quỷ phương Tây, vì vậy cô đã liên hệ với Vạn Lý ở Ý qua Internet và nhờ anh ấy hỏi về Bloody Mary, xem liệu có thể yêu cầu một giám mục hoặc ai đó phát huy chủ nghĩa nhân đạo quốc tế hay không, hoặc hỏi xem liệu con dao găm bằng bạc hoặc tỏi có hiệu quả không.
“Anh có thể tiện đường ghé qua Vatican, đó không phải là thánh địa tôn giáo sao?” Tiểu Hạ đề nghị. Trên thực tế, cô ấy không hiểu về các tôn giáo phương Tây chút nào, cũng chỉ được nghe tin vỉa hè, nhưng có 1% khả năng thì vẫn phải nỗ lực 100%, phải không?
Vạn Lý đồng ý với cô ấy.
Anh ấy tôn trọng bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, dù không tin thì ít nhất anh ấy cũng có thể giúp điều tra quan điểm của những người theo đạo phương Tây. Tốt nhất là hỏi về cái sự vật thần thánh, hy vọng có thể nhanh chóng giúp được Tiểu Hạ.
“Thật đúng lúc, chú của một trong những người bạn Ý của tôi là một linh mục.” Anh ấy nói với cô, “Cô thật may mắn, đang nắng hạn thì gặp mưa rào. Bên trong có Nguyễn Chiêm giúp cô, bên ngoài có tôi giao du rộng lớn có nhiều bạn bè thu thập thông tin. Thật đáng tiếc cho những con ma quỷ quấy rối kia."
"Hy vọng không bị ma quỷ quấy rối là tốt rồi."
"Giám đốc của cô thật nhẫn tâm, để cho cô xử lý loại án tử này."
Câu trả lời của Vạn Lý thoáng qua trên màn hình máy tính, nhưng Tiểu Hạ chỉ có thể cười nhạt. Cô có thể làm gì? Dường như có một bàn tay của số phận luôn kết nối cô với những biến cố như vậy. “Ai bảo tôi mạnh mẽ đâu!” Cô đem sự lo lắng và bất lực của mình đến nước Ý xa xôi qua bàn phím. “Giám đốc thậm chí còn nhắc nhở tôi rằng đây chỉ là một cuộc tư vấn. Nếu bước vào thủ tục pháp lý, đừng quên thu hai phần phí luật sư. Một lần tư vấn, một lần tố tụng."
"Quả nhiên người gian xảo, ngựa giảo hoạt, thỏ già thường không dễ xử lý. Mà này, cô ở cùng với Nguyễn Chiêm thế nào rồi?"
"Vẫn ổn. Nhưng dù tôi cố gắng không để mọi người chú ý, vẫn có một số lượng lớn phụ nữ muốn tự tay giết tôi. Thật ra tôi đã nhắc nhở họ rằng Nguyễn Chiêm chỉ mắc nợ tôi, tôi mới đến sống chỗ anh ấy. Tôi không có mối quan hệ đặc biệt nào với anh ấy cả.”
"Ai có thể tin nếu cô nói như vậy. Nó chỉ có thể khiến người ta thêm nghi ngờ thôi. A Chiêm bình tĩnh lại nhàn nhã như thế sao lại mắc nợ."
"Tôi nói tình hình thực tế nha! Lần trước tôi đã cứu mạng anh ấy trong vụ của Lý Cảnh Minh. Vậy là anh ấy nợ tôi."
“Cô nương, cô nói chuyện có lý chút đi!” Người đàn ông bên máy tính bị giễu cợt, “A Chiêm vì giúp cô mới gặp nguy hiểm, cô đi hỗ trợ không phải tất nhiên sao? Vậy mà coi như là cứu mạng người ta á!”
"Anh ấy là một đàn ông, chỉ có kẻ điên mới đi lý luận với phụ nữ. Hơn nữa sự thật là nếu tôi không đưa cho anh ấy huyết mộc kiếm, anh ấy sẽ ở lại dưới đáy sông rồi. Là một luật sư, tất nhiên sẽ tìm bằng chứng có lợi cho mình và sử dụng nó một cách liều mình. Hơn nữa, lần này tôi không ép buộc anh ấy.” Mặc dù Tiểu Hạ đã nói điều này với Vạn Lý, nhưng cô cảm thấy có chút áy náy vì cuối cùng lần này cô vẫn quyết định nhận sự giúp đỡ của Nguyễn Chiêm để xua đuổi ma quỷ.
"Điều này làm cho cô cảm thấy mâu thuẫn?"
"Tôi từng nói rằng anh hiểu tôi nhất trên thế giới mà."
Vạn Lý rất lâu không trả lời. Đúng lúc Tiểu Hạ nghĩ rằng mạng có vấn đề, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: "Thật ra, tôi rất hy vọng cô có thể thúc ép A Chiêm."
“Ý anh là gì?” Tiểu Hạ khó hiểu, “Muốn tôi giúp anh ấy vui lên hay là anh đang nói bậy bạ gì đó?”
"Cô không cảm thấy sao? A Chiêm dường như đang sống trong một cái lồng mà anh ấy tự vạch ra. Tôi muốn cô kéo anh ấy ra."
Lần này đến lượt Tiểu Hạ một lúc lâu mới lên tiếng. Đúng vậy, hoàn cảnh sống của Nguyễn Chiêm có vấn đề. Nếu Vạn Lý không nói ra, cô sẽ nghĩ anh ấy thật kỳ quặc, bây giờ cô cũng cho rằng việc tự phong ấn của người đàn ông này không chỉ là năng lực của anh ấy. Nhưng điều gì khiến anh ấy trở nên dịu dàng đi kèm với sự cứng rắn và tốt bụng ẩn giấu trong tính cách lãnh đạm ấy?
“Có chuyện gì đã xảy ra trước đây?” Cô hỏi.
"Tôi nghĩ nó có liên quan gì đó đến thân thế của anh ấy. Tôi đã nói với cô rằng anh ấy được nhận nuôi khi mới 5 tuổi. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trước đó. Kể cả việc anh ấy được gửi đến thị trấn của chúng tôi như thế nào và tại sao anh ấy sinh ra với năng lực đó cũng là một bí ẩn. Cha anh ấy là một đạo sĩ bị buộc phải hoàn tục. Tôi nghe bố mẹ tôi kể lại rằng mặc dù cha của anh ấy ngày thường không bao giờ bói cho mọi người nhưng nhiều người tin rằng ông ấy có khá nhiều đạo pháp. Khi đó thị trấn của chúng tôi là nơi ở của rất nhiều người giàu có trước giải phóng, có rất nhiều người đang bị cải tạo. Ngày nào cũng có người tự tử do không chịu nổi hành hạ, chưa kể đến những cái chết bất đắc kỳ tử. Nghe nói lúc đó ban đêm kinh khủng lắm, đi ra đường sẽ lạnh hết sống lưng. Nhưng cứ nửa đêm, cha anh ấy lại say khướt từ đâu trở về, và đi dạo khắp con phố dài trong thị trấn của chúng tôi từ chỗ này đến chỗ khác. Điều kỳ lạ là, chỉ cần sau tiếng giày lạt xạt của ông ấy vang lên, liền sẽ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Những đứa trẻ hay quấy khóc thức giấc giữa đêm có thể ngủ yên. Vì vậy, người già ở thị trấn chúng tôi đều nói rằng cha anh ấy đã bảo vệ sự bình yên cho thị trấn.”
"Cha anh ấy là người như thế nào?"
"Cha của anh ấy rất già mới nhận nuôi A Chiêm, nên ông ấy đã qua đời khi anh ta lên trung học. Nhưng nghe người thân ở quê nói rằng cái chết của đó có chút kỳ lạ. Xét những điều này, thân thế cùng môi trường lớn lên của A Chiêm rất khác so với mọi người, thậm chí là rát riêng biệt. Tính cách của anh ấy tất nhiên là khó hiểu. Ngay cả khi là bạn bè trong nhiều năm, tôi cũng không biết được phần bên trong của anh ấy. Mọi người đều nhìn thấy anh ấy trên lớp ngụy trang. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy đặc biệt không thích khả năng của mình, có thể nói là cực kỳ sợ hãi hoặc trốn tránh."
"Ý của anh là trời sinh ra hẳn có ích, với những gì ông trời ban tặng thì phải có lý do. Anh nghĩ rằng anh ấy nên tận dụng nó làm việc thiện, ít nhất cũng không nên chối bỏ chính mình phải không?"
“Theo quan điểm tâm lý, việc được người khác và chính mình công nhận và khẳng định là một nhu cầu tâm lý”.
"Nhưng tôi nghĩ anh ấy đối mặt với chuyện này rất bình tĩnh, anh lo lắng cái gì?"
"Đó chỉ là bề nổi. Anh ấy thực sự ghét tất cả mọi thứ về anh ấy và đối xử với mọi thứ một cách thờ ơ. Anh ấy đã như thế này từ khi còn là một đứa trẻ. Đó là lý do tại sao anh ấy tự phong ấn khả năng của mình. Tôi nghĩ khả năng của anh ấy phải rất tuyệt vời, nhưng anh ấy chỉ sử dụng nó hai lần từ khi còn nhỏ. Nói đúng ra là hai lần rưỡi. Một nửa là vì anh ấy muốn dùng nó nhưng không cứu được người, nên anh ấy càng ghét nó hơn. Và tự hận chính mình là một cảm xúc rất rất không lành mạnh, đó là nguồn gốc sự lãnh đạm của anh ấy."
"Anh đang nói anh ấy giống như… các anh dùng thuật ngữ gì để nói đến nhỉ… chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Nhưng anh không biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu để anh ta can thiệp vào những loại việc như này à?"
"Tất nhiên tôi biết. Tôi đã cùng đối mặt với anh ấy hai lần. Những lần ra tay luôn là những lần đi kèm với thương tích."
"Anh thật sự cho rằng cần phải phá bỏ sự bình yên của anh ấy sao? Dù sự bình yên này là ngụy tạo, nhưng thái độ của anh không giống bác sĩ tâm lý cho lắm." Tiểu Hạ rất ngạc nhiên. Cô chưa từng biết tình cảm của Vạn Lý đối với Nguyễn Chiêm sâu đậm như vậy.
"Tôi nhìn điều này từ quan điểm của người bạn thân nhất. Tôi biết nó giống như sự can thiệp, nhưng tôi muốn giúp anh ấy."
"Anh nghĩ tôi có thể làm điều đó giúp anh?"
"Nói thế này đi, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng thấy anh ấy đối với ai bất lực như vậy cả."
"Nghe có vẻ như là một lời chế giễu tôi thì phải."
"Khen ngợi hơi biến tướng chút. Đầu tiên, cô sẽ làm gì nếu cô có khả năng của anh ấy?"
"Nếu tôi có một nửa khả năng của anh ấy, thì nửa đêm đến tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân nếu không làm siêu nhân hay siêu anh hùng gì đó. Sẽ không giống giống anh ấy, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình."
“Vì vậy, tôi đã nói rằng cô luôn luôn là một người trượng nghĩa mà.” Vạn Lý thổi phồng Tiểu Hạ, nhưng cô ấy chấp nhận tất cả.
"Vâng, vì vậy tôi đã hứa sẽ giúp anh. Tất nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để anh ấy bớt mạo hiểm hơn. Đừng lo lắng."
"Cô định làm gì?"
"Theo lời anh nói, chèn ép anh ấy! Anh đã từng nghe một câu nói nổi tiếng chưa - tính cách quyết định số phận. Tính cách của anh ấy quá thụ động. Tuy bề ngoài hiền lành, hòa nhã nhưng trong lòng lại đủ lạnh lùng tàn nhẫn, không có ý thức về công bằng xã hội, thờ ơ với mọi thứ. Nhất định phải chèn ép anh ấy mới có thể làm anh ấy phát huy năng lực. Tuy rằng mới quen biết anh ấy một thời gian ngắn, anh ấy đối với tôi lúc nóng lúc lạnh rất khó hiểu. Nhưng tôi đã phát hiện ra một trong số ưu điểm của anh ấy… Nguyễn Chiêm giống như bọt biển, chỉ cần vắt thì sẽ luôn có nước trong." (Nghe hơi ấy ấy đấy)
Vạn Lý ở bên máy tính gần như bật cười khi nhìn thấy điều này.
"Nhưng tôi có điều kiện," Tiểu Hạ hỏi, "Tôi muốn anh kể cho tôi nghe về anh ấy, ít nhất một điều."
"Bên cô đã hơn chín giờ rồi không? Cô có dám một mình trong phòng làm việc nghe tôi kể chuyện đáng sợ này chứ? Tôi có thể kể một chuyện xảy ra khi chúng tôi còn nhỏ. Nó không đáng sợ lắm, nhưng vẫn có chút lạnh gáy."
“Không sao, trong tòa nhà có nhân viên bảo vệ.” Tiểu Hạ cậy đông, nhưng vẫn pha một tách trà nóng đặt lên bàn cho đỡ run.
Đào Tiểu Xuân không thể không biết cách để tránh né Bloody Mary, chắc hẳn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu họ dự định mô phỏng quá trình hành động của cô ấy ở trường, nhưng sau đó phát hiện ra rằng phạm vi có thể là quá lớn, đây không phải là một ý kiến hay.
Mặc dù mọi người trong trường đều hết sức cẩn thận. Trước mắt không có sự cố lớn nào xảy ra, nhưng nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào cũng giống như mây mù không tan, bao phủ lấy lòng người mỏng manh. Ai biết ở đâu và khi nào sẽ có điều gì xảy ra? Cách tốt nhất là phải loại bỏ nó hoàn toàn!
Nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Thời gian trôi qua, Tiểu Hạ bắt đầu miên man suy nghĩ. Cô nghĩ rằng có lẽ một pháp sư Trung Quốc như Nguyễn Chiêm có thể không thích hợp để xua đuổi ma quỷ phương Tây, vì vậy cô đã liên hệ với Vạn Lý ở Ý qua Internet và nhờ anh ấy hỏi về Bloody Mary, xem liệu có thể yêu cầu một giám mục hoặc ai đó phát huy chủ nghĩa nhân đạo quốc tế hay không, hoặc hỏi xem liệu con dao găm bằng bạc hoặc tỏi có hiệu quả không.
“Anh có thể tiện đường ghé qua Vatican, đó không phải là thánh địa tôn giáo sao?” Tiểu Hạ đề nghị. Trên thực tế, cô ấy không hiểu về các tôn giáo phương Tây chút nào, cũng chỉ được nghe tin vỉa hè, nhưng có 1% khả năng thì vẫn phải nỗ lực 100%, phải không?
Vạn Lý đồng ý với cô ấy.
Anh ấy tôn trọng bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, dù không tin thì ít nhất anh ấy cũng có thể giúp điều tra quan điểm của những người theo đạo phương Tây. Tốt nhất là hỏi về cái sự vật thần thánh, hy vọng có thể nhanh chóng giúp được Tiểu Hạ.
“Thật đúng lúc, chú của một trong những người bạn Ý của tôi là một linh mục.” Anh ấy nói với cô, “Cô thật may mắn, đang nắng hạn thì gặp mưa rào. Bên trong có Nguyễn Chiêm giúp cô, bên ngoài có tôi giao du rộng lớn có nhiều bạn bè thu thập thông tin. Thật đáng tiếc cho những con ma quỷ quấy rối kia."
"Hy vọng không bị ma quỷ quấy rối là tốt rồi."
"Giám đốc của cô thật nhẫn tâm, để cho cô xử lý loại án tử này."
Câu trả lời của Vạn Lý thoáng qua trên màn hình máy tính, nhưng Tiểu Hạ chỉ có thể cười nhạt. Cô có thể làm gì? Dường như có một bàn tay của số phận luôn kết nối cô với những biến cố như vậy. “Ai bảo tôi mạnh mẽ đâu!” Cô đem sự lo lắng và bất lực của mình đến nước Ý xa xôi qua bàn phím. “Giám đốc thậm chí còn nhắc nhở tôi rằng đây chỉ là một cuộc tư vấn. Nếu bước vào thủ tục pháp lý, đừng quên thu hai phần phí luật sư. Một lần tư vấn, một lần tố tụng."
"Quả nhiên người gian xảo, ngựa giảo hoạt, thỏ già thường không dễ xử lý. Mà này, cô ở cùng với Nguyễn Chiêm thế nào rồi?"
"Vẫn ổn. Nhưng dù tôi cố gắng không để mọi người chú ý, vẫn có một số lượng lớn phụ nữ muốn tự tay giết tôi. Thật ra tôi đã nhắc nhở họ rằng Nguyễn Chiêm chỉ mắc nợ tôi, tôi mới đến sống chỗ anh ấy. Tôi không có mối quan hệ đặc biệt nào với anh ấy cả.”
"Ai có thể tin nếu cô nói như vậy. Nó chỉ có thể khiến người ta thêm nghi ngờ thôi. A Chiêm bình tĩnh lại nhàn nhã như thế sao lại mắc nợ."
"Tôi nói tình hình thực tế nha! Lần trước tôi đã cứu mạng anh ấy trong vụ của Lý Cảnh Minh. Vậy là anh ấy nợ tôi."
“Cô nương, cô nói chuyện có lý chút đi!” Người đàn ông bên máy tính bị giễu cợt, “A Chiêm vì giúp cô mới gặp nguy hiểm, cô đi hỗ trợ không phải tất nhiên sao? Vậy mà coi như là cứu mạng người ta á!”
"Anh ấy là một đàn ông, chỉ có kẻ điên mới đi lý luận với phụ nữ. Hơn nữa sự thật là nếu tôi không đưa cho anh ấy huyết mộc kiếm, anh ấy sẽ ở lại dưới đáy sông rồi. Là một luật sư, tất nhiên sẽ tìm bằng chứng có lợi cho mình và sử dụng nó một cách liều mình. Hơn nữa, lần này tôi không ép buộc anh ấy.” Mặc dù Tiểu Hạ đã nói điều này với Vạn Lý, nhưng cô cảm thấy có chút áy náy vì cuối cùng lần này cô vẫn quyết định nhận sự giúp đỡ của Nguyễn Chiêm để xua đuổi ma quỷ.
"Điều này làm cho cô cảm thấy mâu thuẫn?"
"Tôi từng nói rằng anh hiểu tôi nhất trên thế giới mà."
Vạn Lý rất lâu không trả lời. Đúng lúc Tiểu Hạ nghĩ rằng mạng có vấn đề, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: "Thật ra, tôi rất hy vọng cô có thể thúc ép A Chiêm."
“Ý anh là gì?” Tiểu Hạ khó hiểu, “Muốn tôi giúp anh ấy vui lên hay là anh đang nói bậy bạ gì đó?”
"Cô không cảm thấy sao? A Chiêm dường như đang sống trong một cái lồng mà anh ấy tự vạch ra. Tôi muốn cô kéo anh ấy ra."
Lần này đến lượt Tiểu Hạ một lúc lâu mới lên tiếng. Đúng vậy, hoàn cảnh sống của Nguyễn Chiêm có vấn đề. Nếu Vạn Lý không nói ra, cô sẽ nghĩ anh ấy thật kỳ quặc, bây giờ cô cũng cho rằng việc tự phong ấn của người đàn ông này không chỉ là năng lực của anh ấy. Nhưng điều gì khiến anh ấy trở nên dịu dàng đi kèm với sự cứng rắn và tốt bụng ẩn giấu trong tính cách lãnh đạm ấy?
“Có chuyện gì đã xảy ra trước đây?” Cô hỏi.
"Tôi nghĩ nó có liên quan gì đó đến thân thế của anh ấy. Tôi đã nói với cô rằng anh ấy được nhận nuôi khi mới 5 tuổi. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trước đó. Kể cả việc anh ấy được gửi đến thị trấn của chúng tôi như thế nào và tại sao anh ấy sinh ra với năng lực đó cũng là một bí ẩn. Cha anh ấy là một đạo sĩ bị buộc phải hoàn tục. Tôi nghe bố mẹ tôi kể lại rằng mặc dù cha của anh ấy ngày thường không bao giờ bói cho mọi người nhưng nhiều người tin rằng ông ấy có khá nhiều đạo pháp. Khi đó thị trấn của chúng tôi là nơi ở của rất nhiều người giàu có trước giải phóng, có rất nhiều người đang bị cải tạo. Ngày nào cũng có người tự tử do không chịu nổi hành hạ, chưa kể đến những cái chết bất đắc kỳ tử. Nghe nói lúc đó ban đêm kinh khủng lắm, đi ra đường sẽ lạnh hết sống lưng. Nhưng cứ nửa đêm, cha anh ấy lại say khướt từ đâu trở về, và đi dạo khắp con phố dài trong thị trấn của chúng tôi từ chỗ này đến chỗ khác. Điều kỳ lạ là, chỉ cần sau tiếng giày lạt xạt của ông ấy vang lên, liền sẽ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Những đứa trẻ hay quấy khóc thức giấc giữa đêm có thể ngủ yên. Vì vậy, người già ở thị trấn chúng tôi đều nói rằng cha anh ấy đã bảo vệ sự bình yên cho thị trấn.”
"Cha anh ấy là người như thế nào?"
"Cha của anh ấy rất già mới nhận nuôi A Chiêm, nên ông ấy đã qua đời khi anh ta lên trung học. Nhưng nghe người thân ở quê nói rằng cái chết của đó có chút kỳ lạ. Xét những điều này, thân thế cùng môi trường lớn lên của A Chiêm rất khác so với mọi người, thậm chí là rát riêng biệt. Tính cách của anh ấy tất nhiên là khó hiểu. Ngay cả khi là bạn bè trong nhiều năm, tôi cũng không biết được phần bên trong của anh ấy. Mọi người đều nhìn thấy anh ấy trên lớp ngụy trang. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy đặc biệt không thích khả năng của mình, có thể nói là cực kỳ sợ hãi hoặc trốn tránh."
"Ý của anh là trời sinh ra hẳn có ích, với những gì ông trời ban tặng thì phải có lý do. Anh nghĩ rằng anh ấy nên tận dụng nó làm việc thiện, ít nhất cũng không nên chối bỏ chính mình phải không?"
“Theo quan điểm tâm lý, việc được người khác và chính mình công nhận và khẳng định là một nhu cầu tâm lý”.
"Nhưng tôi nghĩ anh ấy đối mặt với chuyện này rất bình tĩnh, anh lo lắng cái gì?"
"Đó chỉ là bề nổi. Anh ấy thực sự ghét tất cả mọi thứ về anh ấy và đối xử với mọi thứ một cách thờ ơ. Anh ấy đã như thế này từ khi còn là một đứa trẻ. Đó là lý do tại sao anh ấy tự phong ấn khả năng của mình. Tôi nghĩ khả năng của anh ấy phải rất tuyệt vời, nhưng anh ấy chỉ sử dụng nó hai lần từ khi còn nhỏ. Nói đúng ra là hai lần rưỡi. Một nửa là vì anh ấy muốn dùng nó nhưng không cứu được người, nên anh ấy càng ghét nó hơn. Và tự hận chính mình là một cảm xúc rất rất không lành mạnh, đó là nguồn gốc sự lãnh đạm của anh ấy."
"Anh đang nói anh ấy giống như… các anh dùng thuật ngữ gì để nói đến nhỉ… chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Nhưng anh không biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu để anh ta can thiệp vào những loại việc như này à?"
"Tất nhiên tôi biết. Tôi đã cùng đối mặt với anh ấy hai lần. Những lần ra tay luôn là những lần đi kèm với thương tích."
"Anh thật sự cho rằng cần phải phá bỏ sự bình yên của anh ấy sao? Dù sự bình yên này là ngụy tạo, nhưng thái độ của anh không giống bác sĩ tâm lý cho lắm." Tiểu Hạ rất ngạc nhiên. Cô chưa từng biết tình cảm của Vạn Lý đối với Nguyễn Chiêm sâu đậm như vậy.
"Tôi nhìn điều này từ quan điểm của người bạn thân nhất. Tôi biết nó giống như sự can thiệp, nhưng tôi muốn giúp anh ấy."
"Anh nghĩ tôi có thể làm điều đó giúp anh?"
"Nói thế này đi, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng thấy anh ấy đối với ai bất lực như vậy cả."
"Nghe có vẻ như là một lời chế giễu tôi thì phải."
"Khen ngợi hơi biến tướng chút. Đầu tiên, cô sẽ làm gì nếu cô có khả năng của anh ấy?"
"Nếu tôi có một nửa khả năng của anh ấy, thì nửa đêm đến tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân nếu không làm siêu nhân hay siêu anh hùng gì đó. Sẽ không giống giống anh ấy, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình."
“Vì vậy, tôi đã nói rằng cô luôn luôn là một người trượng nghĩa mà.” Vạn Lý thổi phồng Tiểu Hạ, nhưng cô ấy chấp nhận tất cả.
"Vâng, vì vậy tôi đã hứa sẽ giúp anh. Tất nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để anh ấy bớt mạo hiểm hơn. Đừng lo lắng."
"Cô định làm gì?"
"Theo lời anh nói, chèn ép anh ấy! Anh đã từng nghe một câu nói nổi tiếng chưa - tính cách quyết định số phận. Tính cách của anh ấy quá thụ động. Tuy bề ngoài hiền lành, hòa nhã nhưng trong lòng lại đủ lạnh lùng tàn nhẫn, không có ý thức về công bằng xã hội, thờ ơ với mọi thứ. Nhất định phải chèn ép anh ấy mới có thể làm anh ấy phát huy năng lực. Tuy rằng mới quen biết anh ấy một thời gian ngắn, anh ấy đối với tôi lúc nóng lúc lạnh rất khó hiểu. Nhưng tôi đã phát hiện ra một trong số ưu điểm của anh ấy… Nguyễn Chiêm giống như bọt biển, chỉ cần vắt thì sẽ luôn có nước trong." (Nghe hơi ấy ấy đấy)
Vạn Lý ở bên máy tính gần như bật cười khi nhìn thấy điều này.
"Nhưng tôi có điều kiện," Tiểu Hạ hỏi, "Tôi muốn anh kể cho tôi nghe về anh ấy, ít nhất một điều."
"Bên cô đã hơn chín giờ rồi không? Cô có dám một mình trong phòng làm việc nghe tôi kể chuyện đáng sợ này chứ? Tôi có thể kể một chuyện xảy ra khi chúng tôi còn nhỏ. Nó không đáng sợ lắm, nhưng vẫn có chút lạnh gáy."
“Không sao, trong tòa nhà có nhân viên bảo vệ.” Tiểu Hạ cậy đông, nhưng vẫn pha một tách trà nóng đặt lên bàn cho đỡ run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.