Chương 141: Anh. . . Anh Yêu Em
BooMew
01/11/2019
#BooMew
Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm nhường phòng ngủ, cũng là phòng lớn nhất của Lê Gia, để Tư Noãn Noãn cùng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngủ, còn anh thì dọn ra ngoài phòng khách ngủ.
Dọn dẹp một vài thứ ra, Tư Noãn Noãn nhìn xung quanh căn phòng mà lúc trước đêm nào cô cũng vào. . .
Chính là nhìn ngắm một lúc lâu, cô phát hiện, mọi thứ trong căn phòng đều rất quen thuộc, không đúng phải nói mọi thứ là những đồ dùng lúc trước của anh.
Ngay cả chiếc rèm cửa sổ phòng Lê Bá Sâm vẫn còn y nguyên, hay những vết trầy trên cánh cửa phòng cũng còn nguyên.
Bất chợt Tư Noãn Noãn lại nhớ đến câu nói ' mọi thứ trong nhà vẫn như vậy. . . ' mày Tư Noãn Noãn nhíu lại, đôi tay nho nhỏ của cô khẽ nắm chặt thành nắm đấm nhỏ.
Mọi thứ vẫn như trước kia. . . nhưng trước kia ngoài đau buồn và đau buồn ra thì còn gì đâu. . . à không. . . cũng có một vài lần ngọt ngào nhưng cũng chẳng dài lâu.
Lê Bá Sâm, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Cho dù hiện tại anh thật sự đau buồn hối hận, thì có thay đổi được quá khứ không?
Tim Tư Noãn Noãn thắt chặt lại, hít một hơi sâu đứng dậy rời khỏi phòng.
----
Cô nhẹ nhàng bước xuống tầng, từng bước một. . . lại từng bước một, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. . . đến khi đến dưới thì thấy hình ảnh mà không phải lúc nào cũng có thể trong thấy.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đang ngồi trên tấm thảm lông lót dưới nền cùng với Lê Bá Sâm, xung quanh cả ba người có rất nhiều món đồ chơi.
Nhìn Lê Bá Sâm cười vui vẻ nói gì đó với Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai bé liền cười khanh khách không dứt.
Như là thích thú. Hai bé còn không quên hôn lên má của Lê Bá Sâm.
Cả ba đang vui cười trong rất vui vẻ và ấm cúm, nhưng vì quá vui vẻ và ấm cúm nên Tư Noãn Noãn lại cảm thấy rất là đau buồn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chưa bao giờ hôn ba người ba của hai bé khi không có lí do gì. . . cũng có thể nói sẽ hôn nhưng không phải lúc nào cũng hôn.
Chính là Lê Bá Sâm chỉ mới gần hai bé. . . tính luôn hôm nay là hai ba ngày thôi mà lại hôn má một cách tự nhiên như thế, đúng thật rất khác.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nghe tiếng bước chân, xoay đầu lại thì thấy Tư Noãn Noãn, mắt hai bé cười đến híp mà gọi.
" Mẹ. . . "
" Mẹ. . . "
Tư Noãn Noãn cười cười im lặng, Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn, cũng im lặng.
Không phải anh muốn im lặng mà bởi vì anh không biết nên nói gì cho phù hợp, sợ bản thân nói quá nhiều, hay là nói không đúng thì Tư Noãn Noãn sẽ bỏ anh mà đi thêm lần nữa.
Tư Noãn Noãn đối diện với ánh mắt của Lê Bá Sâm, không nhanh không chậm nói.
" Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút đi. "
Lê Bá Sâm gật đầu một cái, gọi người đến chơi cùng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên xong, anh mới bước đi ra ngoài theo Tư Noãn Noãn.
----
Ngoài biệt thự, là cả một vườn hoa tươi mát thơm phức ập vào mũi, cái cảm giác quen thuộc này làm Tư Noãn Noãn không khỏi nhếch mép nhìn ngắm xung quanh một vòng thỏa mãn.
Cô thích hoa, yêu hoa nên cứ nơi đâu có hoa thì cô đều yêu thích, chính là ngôi biệt thự này. . . cô cũng không biết bản thân có yêu thích lại được không nữa.
Lê Bá Sâm đứng phía sau Tư Noãn Noãn, từ góc độ này của anh nhìn Tư Noãn Noãn trong rất là xinh đẹp, anh mím môi, nuốt nuốt nước bọt, khó khăn nói.
" Noãn Noãn. . . " như đang muốn nói gì đó thì Tư Noãn Noãn lại nói.
" Anh không có chuyện gì cần nói với tôi sao? "
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to, rất nhanh nói. . .
" Có. . . có chứ. . . anh. . . anh. . . "
" Anh làm sao? "
" Anh. . . anh yêu em. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn nói.
Tư Noãn Noãn nhướng mày, cô đâu có nói muốn nghe cái này.
Lê Bá Sâm lại nói.
" Anh biết hiện tại anh không có tư cách để yêu em. . . nhưng anh vẫn không nhịn được mà cứ yêu.
Mấy năm qua, chưa một ngày nào anh không nghĩ về em. . . Noãn Noãn. . .
Từ khi mất em, anh chợt nhận ra mọi thứ xung quanh thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho dù anh có cố gắng làm ra thật nhiều tiền thì mọi thứ cũng không bằng một lần nhìn thấy em.
Cái thời gian em rời đi, anh tìm đủ mọi cách để biết được địa chỉ, nhưng vô vọng. Anh cũng biết, cho dù anh có nói gì cũng không thể bù đắp hết mọi lỗi làm trước kia nhưng Noãn Noãn. . . em có thể hay không cho anh. . . " nói đến đây, Lê Bá Sâm liền im lặng, đầu anh cúi xuống né tránh tầm mắt của cô.
Anh sợ một khi nói ra câu nói ' có thể hay không cho anh thêm một cơ hội. . . chỉ một cơ hội thôi ' thì Tư Noãn Noãn lại một lần nữa bỏ anh mà đi.
Tư Noãn Noãn nhíu nhíu mày nhìn Lê Bá Sâm một lúc lâu, không nghe anh nói tiếp, cô khẽ hỏi.
" Anh không nói tiếp sao? "
Lê Bá Sâm vẫn im lặng.
Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm nhường phòng ngủ, cũng là phòng lớn nhất của Lê Gia, để Tư Noãn Noãn cùng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngủ, còn anh thì dọn ra ngoài phòng khách ngủ.
Dọn dẹp một vài thứ ra, Tư Noãn Noãn nhìn xung quanh căn phòng mà lúc trước đêm nào cô cũng vào. . .
Chính là nhìn ngắm một lúc lâu, cô phát hiện, mọi thứ trong căn phòng đều rất quen thuộc, không đúng phải nói mọi thứ là những đồ dùng lúc trước của anh.
Ngay cả chiếc rèm cửa sổ phòng Lê Bá Sâm vẫn còn y nguyên, hay những vết trầy trên cánh cửa phòng cũng còn nguyên.
Bất chợt Tư Noãn Noãn lại nhớ đến câu nói ' mọi thứ trong nhà vẫn như vậy. . . ' mày Tư Noãn Noãn nhíu lại, đôi tay nho nhỏ của cô khẽ nắm chặt thành nắm đấm nhỏ.
Mọi thứ vẫn như trước kia. . . nhưng trước kia ngoài đau buồn và đau buồn ra thì còn gì đâu. . . à không. . . cũng có một vài lần ngọt ngào nhưng cũng chẳng dài lâu.
Lê Bá Sâm, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Cho dù hiện tại anh thật sự đau buồn hối hận, thì có thay đổi được quá khứ không?
Tim Tư Noãn Noãn thắt chặt lại, hít một hơi sâu đứng dậy rời khỏi phòng.
----
Cô nhẹ nhàng bước xuống tầng, từng bước một. . . lại từng bước một, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. . . đến khi đến dưới thì thấy hình ảnh mà không phải lúc nào cũng có thể trong thấy.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đang ngồi trên tấm thảm lông lót dưới nền cùng với Lê Bá Sâm, xung quanh cả ba người có rất nhiều món đồ chơi.
Nhìn Lê Bá Sâm cười vui vẻ nói gì đó với Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai bé liền cười khanh khách không dứt.
Như là thích thú. Hai bé còn không quên hôn lên má của Lê Bá Sâm.
Cả ba đang vui cười trong rất vui vẻ và ấm cúm, nhưng vì quá vui vẻ và ấm cúm nên Tư Noãn Noãn lại cảm thấy rất là đau buồn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chưa bao giờ hôn ba người ba của hai bé khi không có lí do gì. . . cũng có thể nói sẽ hôn nhưng không phải lúc nào cũng hôn.
Chính là Lê Bá Sâm chỉ mới gần hai bé. . . tính luôn hôm nay là hai ba ngày thôi mà lại hôn má một cách tự nhiên như thế, đúng thật rất khác.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nghe tiếng bước chân, xoay đầu lại thì thấy Tư Noãn Noãn, mắt hai bé cười đến híp mà gọi.
" Mẹ. . . "
" Mẹ. . . "
Tư Noãn Noãn cười cười im lặng, Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn, cũng im lặng.
Không phải anh muốn im lặng mà bởi vì anh không biết nên nói gì cho phù hợp, sợ bản thân nói quá nhiều, hay là nói không đúng thì Tư Noãn Noãn sẽ bỏ anh mà đi thêm lần nữa.
Tư Noãn Noãn đối diện với ánh mắt của Lê Bá Sâm, không nhanh không chậm nói.
" Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút đi. "
Lê Bá Sâm gật đầu một cái, gọi người đến chơi cùng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên xong, anh mới bước đi ra ngoài theo Tư Noãn Noãn.
----
Ngoài biệt thự, là cả một vườn hoa tươi mát thơm phức ập vào mũi, cái cảm giác quen thuộc này làm Tư Noãn Noãn không khỏi nhếch mép nhìn ngắm xung quanh một vòng thỏa mãn.
Cô thích hoa, yêu hoa nên cứ nơi đâu có hoa thì cô đều yêu thích, chính là ngôi biệt thự này. . . cô cũng không biết bản thân có yêu thích lại được không nữa.
Lê Bá Sâm đứng phía sau Tư Noãn Noãn, từ góc độ này của anh nhìn Tư Noãn Noãn trong rất là xinh đẹp, anh mím môi, nuốt nuốt nước bọt, khó khăn nói.
" Noãn Noãn. . . " như đang muốn nói gì đó thì Tư Noãn Noãn lại nói.
" Anh không có chuyện gì cần nói với tôi sao? "
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to, rất nhanh nói. . .
" Có. . . có chứ. . . anh. . . anh. . . "
" Anh làm sao? "
" Anh. . . anh yêu em. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn nói.
Tư Noãn Noãn nhướng mày, cô đâu có nói muốn nghe cái này.
Lê Bá Sâm lại nói.
" Anh biết hiện tại anh không có tư cách để yêu em. . . nhưng anh vẫn không nhịn được mà cứ yêu.
Mấy năm qua, chưa một ngày nào anh không nghĩ về em. . . Noãn Noãn. . .
Từ khi mất em, anh chợt nhận ra mọi thứ xung quanh thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho dù anh có cố gắng làm ra thật nhiều tiền thì mọi thứ cũng không bằng một lần nhìn thấy em.
Cái thời gian em rời đi, anh tìm đủ mọi cách để biết được địa chỉ, nhưng vô vọng. Anh cũng biết, cho dù anh có nói gì cũng không thể bù đắp hết mọi lỗi làm trước kia nhưng Noãn Noãn. . . em có thể hay không cho anh. . . " nói đến đây, Lê Bá Sâm liền im lặng, đầu anh cúi xuống né tránh tầm mắt của cô.
Anh sợ một khi nói ra câu nói ' có thể hay không cho anh thêm một cơ hội. . . chỉ một cơ hội thôi ' thì Tư Noãn Noãn lại một lần nữa bỏ anh mà đi.
Tư Noãn Noãn nhíu nhíu mày nhìn Lê Bá Sâm một lúc lâu, không nghe anh nói tiếp, cô khẽ hỏi.
" Anh không nói tiếp sao? "
Lê Bá Sâm vẫn im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.