Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 21:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
Nàng ấy lập tức gật đầu đồng ý.
Tống Minh Diên gọi gã sai vặt tới đưa Hạnh Nhi rời đi, nhớ rằng nàng ấy còn bệnh, nàng liền lấy ít bạc vụn và bộ áo lót dày, cùng lò sưởi tay tiện tay và hai gói thuốc trên bàn để Hạnh Nhi mang theo.
Nàng dặn dò: "Đêm nay ngươi tìm một khách điếm mà ở, không cần lo chuyện chuẩn bị thêm thứ gì, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Hai ngày này kinh thành không yên ổn, chớ đi lung tung."
Nghe vậy, Hạnh Nhi bỏ ngay ý định mua sắm đồ đạc, "Hạnh Nhi xin nhớ lời tiểu thư, xin người yên tâm!"
Nhìn theo Hạnh Nhi rời khỏi sân, Tống Minh Diên liền trở về phòng hỷ, vào thiên thính, cất hết của hồi môn giả mạo của Tống Minh Yên vào không gian.
Dù nàng chỉ là thế thân, nhưng vì người gả trên danh nghĩa là Tống Minh Yên, Tống Phan Sơn lo người của Tướng quân phủ phát hiện sơ hở, nên đã bày ra của hồi môn để che mắt.
Đáng ra chỉ cần một hai tráp là đủ, nhưng lại mang đến bảy tám tráp, bất quá đều chỉ là những vật dụng chẳng đáng giá, trong đó hai cái rương còn đựng đầy chăn bông.
Tống Minh Diên cũng không chê, coi như nhặt được của rơi.
Vừa cất xong, Trường Vân đã trở lại, cung kính đứng trước cửa.
"Thiếu phu nhân, thuộc hạ Trường Vân, đây là chủ tử bảo thuộc hạ đưa cho người."
Trong tay Trường Vân là một chuỗi chìa khóa cùng một hộp đồ ăn, nét mặt tuấn tú có phần ngưng trọng. Rõ ràng là hắn đã biết được tin tướng quân phủ sắp gặp biến cố từ Lục Bùi Phong.
Chùm chìa khóa nặng trịch có đến mười mấy cái, Tống Minh Diên nhận lấy, ước lượng một chút rồi lầm bầm: "Hắn thật là yên tâm, cũng không sợ ta mang hết đồ chạy mất."
Trường Vân: …
Dù không rõ chủ tử vì sao lại giao chìa khóa cho thiếu phu nhân, nhưng tướng quân phủ có thể bị mang đi hết chỉ bằng một chuỗi chìa khóa này sao?
Chẳng lẽ nàng không biết trong tướng quân phủ có bao nhiêu tài vật, ngây thơ quá!
Tống Minh Diên qua loa ăn sáng, đang định ra ngoài lo liệu công việc thì thấy Trường Vân vẫn đứng sững ngoài cửa, không đi đâu.
Nàng thắc mắc: "Ngươi sao còn ở đây?"
Tướng quân phủ sắp tai họa đến nơi, vậy mà hắn vẫn nhàn rỗi sao?
"Chủ tử bảo thuộc hạ chờ thiếu phu nhân phân phó."
Tống Minh Diên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy là ta bảo ngươi làm gì ngươi cũng làm theo phải không?"
"... Vâng."
"Chủ tử của ngươi thật là biết điều. Được, dẫn đường đi."
Xem như nể mặt Lục Bùi Phong thông minh và chu đáo, nàng sẽ thay hắn trông coi đồ đạc trong phủ. Đến lúc lưu đày rồi sẽ trả lại tất cả cho họ, coi như là lời cảm ơn vì tin tức và sự giúp đỡ của hắn hôm qua.
Trường Vân: "…"
Vị chủ tử của hắn trong mắt thiếu phu nhân dường như chẳng có chút uy quyền nào.
Tống Minh Diên gọi gã sai vặt tới đưa Hạnh Nhi rời đi, nhớ rằng nàng ấy còn bệnh, nàng liền lấy ít bạc vụn và bộ áo lót dày, cùng lò sưởi tay tiện tay và hai gói thuốc trên bàn để Hạnh Nhi mang theo.
Nàng dặn dò: "Đêm nay ngươi tìm một khách điếm mà ở, không cần lo chuyện chuẩn bị thêm thứ gì, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Hai ngày này kinh thành không yên ổn, chớ đi lung tung."
Nghe vậy, Hạnh Nhi bỏ ngay ý định mua sắm đồ đạc, "Hạnh Nhi xin nhớ lời tiểu thư, xin người yên tâm!"
Nhìn theo Hạnh Nhi rời khỏi sân, Tống Minh Diên liền trở về phòng hỷ, vào thiên thính, cất hết của hồi môn giả mạo của Tống Minh Yên vào không gian.
Dù nàng chỉ là thế thân, nhưng vì người gả trên danh nghĩa là Tống Minh Yên, Tống Phan Sơn lo người của Tướng quân phủ phát hiện sơ hở, nên đã bày ra của hồi môn để che mắt.
Đáng ra chỉ cần một hai tráp là đủ, nhưng lại mang đến bảy tám tráp, bất quá đều chỉ là những vật dụng chẳng đáng giá, trong đó hai cái rương còn đựng đầy chăn bông.
Tống Minh Diên cũng không chê, coi như nhặt được của rơi.
Vừa cất xong, Trường Vân đã trở lại, cung kính đứng trước cửa.
"Thiếu phu nhân, thuộc hạ Trường Vân, đây là chủ tử bảo thuộc hạ đưa cho người."
Trong tay Trường Vân là một chuỗi chìa khóa cùng một hộp đồ ăn, nét mặt tuấn tú có phần ngưng trọng. Rõ ràng là hắn đã biết được tin tướng quân phủ sắp gặp biến cố từ Lục Bùi Phong.
Chùm chìa khóa nặng trịch có đến mười mấy cái, Tống Minh Diên nhận lấy, ước lượng một chút rồi lầm bầm: "Hắn thật là yên tâm, cũng không sợ ta mang hết đồ chạy mất."
Trường Vân: …
Dù không rõ chủ tử vì sao lại giao chìa khóa cho thiếu phu nhân, nhưng tướng quân phủ có thể bị mang đi hết chỉ bằng một chuỗi chìa khóa này sao?
Chẳng lẽ nàng không biết trong tướng quân phủ có bao nhiêu tài vật, ngây thơ quá!
Tống Minh Diên qua loa ăn sáng, đang định ra ngoài lo liệu công việc thì thấy Trường Vân vẫn đứng sững ngoài cửa, không đi đâu.
Nàng thắc mắc: "Ngươi sao còn ở đây?"
Tướng quân phủ sắp tai họa đến nơi, vậy mà hắn vẫn nhàn rỗi sao?
"Chủ tử bảo thuộc hạ chờ thiếu phu nhân phân phó."
Tống Minh Diên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy là ta bảo ngươi làm gì ngươi cũng làm theo phải không?"
"... Vâng."
"Chủ tử của ngươi thật là biết điều. Được, dẫn đường đi."
Xem như nể mặt Lục Bùi Phong thông minh và chu đáo, nàng sẽ thay hắn trông coi đồ đạc trong phủ. Đến lúc lưu đày rồi sẽ trả lại tất cả cho họ, coi như là lời cảm ơn vì tin tức và sự giúp đỡ của hắn hôm qua.
Trường Vân: "…"
Vị chủ tử của hắn trong mắt thiếu phu nhân dường như chẳng có chút uy quyền nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.