Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 22:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
Suy nghĩ này khiến Trường Vân không khỏi có chút đồng cảm với Lục Bùi Phong.
Biết rõ thiếu phu nhân chỉ là thế thân được gả vào, chủ tử vẫn không hề đuổi nàng đi, còn sớm tinh mơ đã cõng nàng từ bên ngoài về phủ, thậm chí trước khi đi còn lo lắng nàng đói nên đặc biệt bảo hắn mang đồ ăn đến.
Giấu tình cảm trong lòng kín kẽ như thế.
Hóa ra chủ tử chẳng phải không gần nữ sắc, mà trong lòng luôn cất giấu hình bóng thiếu phu nhân!
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu?"
Tống Minh Diên hoàn toàn không biết trong mấy giây ngắn ngủi, Trường Vân đã tự suy diễn thêm bao nhiêu chuyện. Nghe hắn hỏi, nàng chỉ đáp: "Nhà kho."
Trường Vân dẫn nàng đi, trong lòng lại thêm cảm thán. Những người hiểu biết quả thật không giống ai, chỉ nhìn qua đã biết cách dỗ dành thê tử, còn để nàng tự do chọn lựa đồ trong kho.
Cần gì đến những kẻ luôn mồm nói chủ tử là người lạnh lùng, không hiểu phong tình kia đến xem?
Cửa kho vừa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến Tống Minh Diên ngạc nhiên: "Phủ tướng quân của các ngươi sao lại nghèo nàn thế này?"
Trường Vân: "!"
Hắn lắp bắp: "Chuyện này…"
Phủ tướng quân tuy không quá giàu có, nhưng cũng đâu đến mức nghèo khổ như lời thiếu phu nhân nói chứ?
Nhíu mày suy nghĩ, Trường Vân cố gắng tìm cách giải thích để Tống Minh Diên không hiểu lầm: "Có lẽ vì hơn nửa số tiền trong phủ đều dùng để trợ cấp cho các lão binh, giúp họ an hưởng tuổi già."
"Phủ tướng quân mỗi năm đều dành ra một khoản lớn để hỗ trợ, đặc biệt là những binh lính thân cận từng theo chủ tử ra trận. Khi quốc khố không đủ lương thảo, chúng ta phải tự bỏ tiền túi để bổ sung."
Vì phần lớn tài sản đều được sử dụng vào việc nuôi quân và bảo vệ lãnh thổ, dù là một gia tộc trăm năm, bao năm qua phủ tướng quân cũng không tích lũy được bao nhiêu của cải.
Tống Minh Diên trầm mặc một lúc, khẽ mắng: "Cẩu Hoàng đế thật là mắt mù!"
Đường đường là Trấn Quốc tướng quân phủ, vậy mà tài sản trong phủ chẳng đến một phần mười của những tên tham quan, kẻ hủ bại thì không ai quản, trung thần vì nước quên mình lại bị kìm kẹp, đến mức gia tộc phải chịu thảm cảnh.
Với một Hoàng đế ngu ngốc như vậy cầm quyền, Bắc Ngụy sớm muộn cũng sẽ suy vong.
Trường Vân cũng đồng cảm: "Lời của thiếu phu nhân thật chí lý."
Trường Vân vốn đã quen lệnh hành sự, nhưng khi nghe Tống Minh Diên nói ra những lời ấy, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tán thành đối với nàng.
"Thiếu phu nhân, nếu có món gì vừa ý thì cứ lấy đi, thích bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, bằng không cũng chỉ tiện nghi cho người khác."
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ít ra rơi vào tay thiếu phu nhân cũng còn tốt hơn để cho cẩu Hoàng đế chiếm dụng.
Biết rõ thiếu phu nhân chỉ là thế thân được gả vào, chủ tử vẫn không hề đuổi nàng đi, còn sớm tinh mơ đã cõng nàng từ bên ngoài về phủ, thậm chí trước khi đi còn lo lắng nàng đói nên đặc biệt bảo hắn mang đồ ăn đến.
Giấu tình cảm trong lòng kín kẽ như thế.
Hóa ra chủ tử chẳng phải không gần nữ sắc, mà trong lòng luôn cất giấu hình bóng thiếu phu nhân!
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu?"
Tống Minh Diên hoàn toàn không biết trong mấy giây ngắn ngủi, Trường Vân đã tự suy diễn thêm bao nhiêu chuyện. Nghe hắn hỏi, nàng chỉ đáp: "Nhà kho."
Trường Vân dẫn nàng đi, trong lòng lại thêm cảm thán. Những người hiểu biết quả thật không giống ai, chỉ nhìn qua đã biết cách dỗ dành thê tử, còn để nàng tự do chọn lựa đồ trong kho.
Cần gì đến những kẻ luôn mồm nói chủ tử là người lạnh lùng, không hiểu phong tình kia đến xem?
Cửa kho vừa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến Tống Minh Diên ngạc nhiên: "Phủ tướng quân của các ngươi sao lại nghèo nàn thế này?"
Trường Vân: "!"
Hắn lắp bắp: "Chuyện này…"
Phủ tướng quân tuy không quá giàu có, nhưng cũng đâu đến mức nghèo khổ như lời thiếu phu nhân nói chứ?
Nhíu mày suy nghĩ, Trường Vân cố gắng tìm cách giải thích để Tống Minh Diên không hiểu lầm: "Có lẽ vì hơn nửa số tiền trong phủ đều dùng để trợ cấp cho các lão binh, giúp họ an hưởng tuổi già."
"Phủ tướng quân mỗi năm đều dành ra một khoản lớn để hỗ trợ, đặc biệt là những binh lính thân cận từng theo chủ tử ra trận. Khi quốc khố không đủ lương thảo, chúng ta phải tự bỏ tiền túi để bổ sung."
Vì phần lớn tài sản đều được sử dụng vào việc nuôi quân và bảo vệ lãnh thổ, dù là một gia tộc trăm năm, bao năm qua phủ tướng quân cũng không tích lũy được bao nhiêu của cải.
Tống Minh Diên trầm mặc một lúc, khẽ mắng: "Cẩu Hoàng đế thật là mắt mù!"
Đường đường là Trấn Quốc tướng quân phủ, vậy mà tài sản trong phủ chẳng đến một phần mười của những tên tham quan, kẻ hủ bại thì không ai quản, trung thần vì nước quên mình lại bị kìm kẹp, đến mức gia tộc phải chịu thảm cảnh.
Với một Hoàng đế ngu ngốc như vậy cầm quyền, Bắc Ngụy sớm muộn cũng sẽ suy vong.
Trường Vân cũng đồng cảm: "Lời của thiếu phu nhân thật chí lý."
Trường Vân vốn đã quen lệnh hành sự, nhưng khi nghe Tống Minh Diên nói ra những lời ấy, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tán thành đối với nàng.
"Thiếu phu nhân, nếu có món gì vừa ý thì cứ lấy đi, thích bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, bằng không cũng chỉ tiện nghi cho người khác."
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ít ra rơi vào tay thiếu phu nhân cũng còn tốt hơn để cho cẩu Hoàng đế chiếm dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.