Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 31:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
"Bỏ đi, mặc trung y thôi. Hoàng Thượng nhân hậu như vậy, hẳn sẽ không đến mức tước đi thể diện cuối cùng của chúng ta."
Trong lời nói có chút trào phúng khó giấu.
Lục lão phu nhân dẫn đầu, dưới sự trợ giúp của Lục Đại phu nhân, bà bỏ đi chiếc áo khoác gấm thêu hoa văn tường vân xanh đen.
"Tất cả trang sức quý giá trên người đều tháo ra, người Lục gia sống là phải giữ lấy tôn nghiêm. Nếu không được phép mang vào, thì chúng ta cũng chẳng thiết tha gì, miễn cho lát nữa bị lục soát rồi bị ném đi làm mất mặt Lục gia."
Tống Minh Diên đang tu luyện linh lực ở góc nhà tù, nghe thấy lời này liền thoáng liếc mắt.
Chỉ thấy Lục lão phu nhân đường hoàng nói ra, nhưng tay thì lại kín đáo giấu chiếc nhẫn phỉ thúy vào sâu trong tay áo.
Tống Minh Diên: "……"
Nàng nghĩ thầm, Lục lão phu nhân sao có thể là hạng người chết vì sĩ diện mà chịu khổ? Nếu thật sự chỉ biết làm ra vẻ thanh cao, bà đâu có thể nuôi dạy được những đứa con dũng mãnh thiện chiến như vậy.
Quay đầu nhìn lại, mấy vị phu nhân khác cũng đang làm theo, hỗ trợ nhau che giấu.
"Nương nói phải, người Lục gia chúng ta hành xử đoan chính, ngồi ngay ngắn, khinh thường làm những chuyện trộm cắp như thế!"
"Chúng ta tháo hết trâm cài đầu, hoa tai cũng vậy. Phủ Tướng quân đã nghèo túng thế này, giữ những thứ này thật không thích hợp, chẳng khác nào để người đời chê cười."
Mắt thường nhìn thấy rõ các món trang sức bị tháo xuống chất đống cùng y phục, nhưng những món khó thấy như vòng tay, dây chuyền, ngọc bội thì đều được giấu kín. Có người giấu trong tóc, có người nhét vào đế giày, chỗ quá rõ ràng thì giấu vào khe tường nhà ngục, không một ngóc ngách nào bị bỏ sót.
Họ không có không gian chứa riêng như người tu luyện, chỉ đành dùng đến sự thông minh và khéo léo của bản thân.
Đường lưu đày gian khổ, thêm nhiều hiểm nguy chưa biết phía trước, chẳng ai đoán được điều gì sẽ xảy ra. Có thể giấu được nhiều chút nào hay chút ấy, để nhỡ khi cần dùng đến mà trời chẳng thấu, đất chẳng hay.
Lục Bùi An và mấy tiểu tử ban đầu còn sợ hãi, nhưng thấy hành động của các bá mẫu, liền bớt lo hơn, hít hít mũi, vội tháo trang sức trên người tìm chỗ giấu.
Tống Minh Diên trên người không có gì đáng giá, lừa gạt qua loa rồi thay áo tù.
Thân thể này vốn yếu ớt, chiếc áo tù mỏng manh không chống chọi nổi cái lạnh từ bốn phía. Chiếc áo bông vừa cởi ra, lạnh buốt xâm vào khiến nàng run lên.
Lạnh, lạnh thật đấy!
Lục lão phu nhân cũng cảm thấy lạnh, nhưng cố gắng chịu đựng. Nhìn nàng run rẩy như vậy, vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười.
"Con ấy, đứa nhỏ này, rõ ràng có đường tốt hơn, hà tất phải theo chúng ta chịu khổ? Hiện giờ người Lục gia ai nấy đều tìm cách tránh xa, chỉ có con to gan đi ngược lại, thật chẳng biết nên nói con thế nào cho phải."
Trong lời nói có chút trào phúng khó giấu.
Lục lão phu nhân dẫn đầu, dưới sự trợ giúp của Lục Đại phu nhân, bà bỏ đi chiếc áo khoác gấm thêu hoa văn tường vân xanh đen.
"Tất cả trang sức quý giá trên người đều tháo ra, người Lục gia sống là phải giữ lấy tôn nghiêm. Nếu không được phép mang vào, thì chúng ta cũng chẳng thiết tha gì, miễn cho lát nữa bị lục soát rồi bị ném đi làm mất mặt Lục gia."
Tống Minh Diên đang tu luyện linh lực ở góc nhà tù, nghe thấy lời này liền thoáng liếc mắt.
Chỉ thấy Lục lão phu nhân đường hoàng nói ra, nhưng tay thì lại kín đáo giấu chiếc nhẫn phỉ thúy vào sâu trong tay áo.
Tống Minh Diên: "……"
Nàng nghĩ thầm, Lục lão phu nhân sao có thể là hạng người chết vì sĩ diện mà chịu khổ? Nếu thật sự chỉ biết làm ra vẻ thanh cao, bà đâu có thể nuôi dạy được những đứa con dũng mãnh thiện chiến như vậy.
Quay đầu nhìn lại, mấy vị phu nhân khác cũng đang làm theo, hỗ trợ nhau che giấu.
"Nương nói phải, người Lục gia chúng ta hành xử đoan chính, ngồi ngay ngắn, khinh thường làm những chuyện trộm cắp như thế!"
"Chúng ta tháo hết trâm cài đầu, hoa tai cũng vậy. Phủ Tướng quân đã nghèo túng thế này, giữ những thứ này thật không thích hợp, chẳng khác nào để người đời chê cười."
Mắt thường nhìn thấy rõ các món trang sức bị tháo xuống chất đống cùng y phục, nhưng những món khó thấy như vòng tay, dây chuyền, ngọc bội thì đều được giấu kín. Có người giấu trong tóc, có người nhét vào đế giày, chỗ quá rõ ràng thì giấu vào khe tường nhà ngục, không một ngóc ngách nào bị bỏ sót.
Họ không có không gian chứa riêng như người tu luyện, chỉ đành dùng đến sự thông minh và khéo léo của bản thân.
Đường lưu đày gian khổ, thêm nhiều hiểm nguy chưa biết phía trước, chẳng ai đoán được điều gì sẽ xảy ra. Có thể giấu được nhiều chút nào hay chút ấy, để nhỡ khi cần dùng đến mà trời chẳng thấu, đất chẳng hay.
Lục Bùi An và mấy tiểu tử ban đầu còn sợ hãi, nhưng thấy hành động của các bá mẫu, liền bớt lo hơn, hít hít mũi, vội tháo trang sức trên người tìm chỗ giấu.
Tống Minh Diên trên người không có gì đáng giá, lừa gạt qua loa rồi thay áo tù.
Thân thể này vốn yếu ớt, chiếc áo tù mỏng manh không chống chọi nổi cái lạnh từ bốn phía. Chiếc áo bông vừa cởi ra, lạnh buốt xâm vào khiến nàng run lên.
Lạnh, lạnh thật đấy!
Lục lão phu nhân cũng cảm thấy lạnh, nhưng cố gắng chịu đựng. Nhìn nàng run rẩy như vậy, vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười.
"Con ấy, đứa nhỏ này, rõ ràng có đường tốt hơn, hà tất phải theo chúng ta chịu khổ? Hiện giờ người Lục gia ai nấy đều tìm cách tránh xa, chỉ có con to gan đi ngược lại, thật chẳng biết nên nói con thế nào cho phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.