Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 32:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
Lục lão phu nhân nghĩ đến nàng không nợ gì Lục gia mà nay bị liên lụy, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần thương tiếc.
"Con lại đây một chút, bên kia là đầu gió, đứng một mình làm gì, chẳng lẽ trông lão bà này giống loại người thích gây khó dễ cho kẻ khác sao?"
"Nếu con đã về Lục gia, sau này cũng là người nhà họ Lục. Dù là vào phủ thế nào, nhưng nhà này chỉ nhận con là cháu dâu, còn những kẻ như Tống Minh Yên, con không cần bận tâm, ta cũng chẳng để mắt đến."
Tống gia đột ngột từ hôn khiến Lục lão phu nhân chẳng tức giận, nhưng cách họ hành xử lại khiến bà chán ghét không thôi.
Lục lão phu nhân đối với Tống Phan Sơn và nhà họ Tống một chút cảm tình cũng chẳng có.
"Mấy vị thẩm thẩm của con đều dễ gần, hôm nay mọi việc xảy ra quá đột ngột, không có dịp để con gặp mặt nhận người. Tới đây, để nãi nãi giới thiệu, từ nay chúng ta chính là người một nhà."
Phải nói rằng, Tống Minh Diên thật không thể phân biệt nổi ai với ai trong số các vị phu nhân, chỉ mơ hồ nhận ra Lục Đại phu nhân từ nét mặt có vài phần tương tự Lục Bùi Phong.
Nàng không từ chối ý tốt của Lục lão phu nhân, nghĩ đường lưu đày xa xôi có đồng hành vẫn tốt hơn, không thể đến ai là ai cũng chẳng biết.
Dưới trướng Lục lão phu nhân có năm nhi tử và một nữ nhi. Cả năm con trai đều đã có gia đình, ngày đó bốn đứa nhỏ ồn ào trong tiệc cưới là con của nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân.
Đứa lớn nhất là Lục Bùi Thanh, vừa bảy tuổi, đứa nhỏ nhất là Lục Tư Ninh, mới năm tuổi rưỡi, đều là con của nhị phu nhân.
Còn hai đứa kia, một là Lục Bùi Xa, một là Lục Bùi An, là con của tam phu nhân và tứ phu nhân.
Riêng ngũ phu nhân vào Lục gia đã 7 năm vẫn chưa có con.
Lục Bùi Phong còn có một người em trai thân thiết, có lẽ giống ông ngoại Ninh Quốc công, Lục Bùi Xuyên không thích chinh chiến, mà thích văn chương bút mực, ba năm trước đã được Ninh Quốc công gửi gắm tới một vị lão hữu ẩn cư để nghe giảng dạy.
"Con vào cửa không đúng lúc, nay Lục gia đã rơi vào cảnh thế này, chúng ta cũng chẳng có gì để làm quà ra mắt. Giá như sớm một chút thì tốt."
Lục Đại phu nhân nắm tay nàng, khẽ thở dài.
Lục Nhị phu nhân cười buồn: "Ai nấy đều chuẩn bị quà cho con rồi, nếu không bị bắt vào đây, lúc này hẳn là tiệc vui náo nhiệt."
Tam phu nhân vừa tháo bỏ hoa phục, như giải thoát một phong ấn, không chút giữ hình tượng mà ngồi phịch xuống đất.
"Không biết nghĩa sĩ nào dọn sạch phủ Tướng quân, nếu như kẻ xét nhà mà biết phủ trống không, không tức chết mới lạ!"
"Con lại đây một chút, bên kia là đầu gió, đứng một mình làm gì, chẳng lẽ trông lão bà này giống loại người thích gây khó dễ cho kẻ khác sao?"
"Nếu con đã về Lục gia, sau này cũng là người nhà họ Lục. Dù là vào phủ thế nào, nhưng nhà này chỉ nhận con là cháu dâu, còn những kẻ như Tống Minh Yên, con không cần bận tâm, ta cũng chẳng để mắt đến."
Tống gia đột ngột từ hôn khiến Lục lão phu nhân chẳng tức giận, nhưng cách họ hành xử lại khiến bà chán ghét không thôi.
Lục lão phu nhân đối với Tống Phan Sơn và nhà họ Tống một chút cảm tình cũng chẳng có.
"Mấy vị thẩm thẩm của con đều dễ gần, hôm nay mọi việc xảy ra quá đột ngột, không có dịp để con gặp mặt nhận người. Tới đây, để nãi nãi giới thiệu, từ nay chúng ta chính là người một nhà."
Phải nói rằng, Tống Minh Diên thật không thể phân biệt nổi ai với ai trong số các vị phu nhân, chỉ mơ hồ nhận ra Lục Đại phu nhân từ nét mặt có vài phần tương tự Lục Bùi Phong.
Nàng không từ chối ý tốt của Lục lão phu nhân, nghĩ đường lưu đày xa xôi có đồng hành vẫn tốt hơn, không thể đến ai là ai cũng chẳng biết.
Dưới trướng Lục lão phu nhân có năm nhi tử và một nữ nhi. Cả năm con trai đều đã có gia đình, ngày đó bốn đứa nhỏ ồn ào trong tiệc cưới là con của nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân.
Đứa lớn nhất là Lục Bùi Thanh, vừa bảy tuổi, đứa nhỏ nhất là Lục Tư Ninh, mới năm tuổi rưỡi, đều là con của nhị phu nhân.
Còn hai đứa kia, một là Lục Bùi Xa, một là Lục Bùi An, là con của tam phu nhân và tứ phu nhân.
Riêng ngũ phu nhân vào Lục gia đã 7 năm vẫn chưa có con.
Lục Bùi Phong còn có một người em trai thân thiết, có lẽ giống ông ngoại Ninh Quốc công, Lục Bùi Xuyên không thích chinh chiến, mà thích văn chương bút mực, ba năm trước đã được Ninh Quốc công gửi gắm tới một vị lão hữu ẩn cư để nghe giảng dạy.
"Con vào cửa không đúng lúc, nay Lục gia đã rơi vào cảnh thế này, chúng ta cũng chẳng có gì để làm quà ra mắt. Giá như sớm một chút thì tốt."
Lục Đại phu nhân nắm tay nàng, khẽ thở dài.
Lục Nhị phu nhân cười buồn: "Ai nấy đều chuẩn bị quà cho con rồi, nếu không bị bắt vào đây, lúc này hẳn là tiệc vui náo nhiệt."
Tam phu nhân vừa tháo bỏ hoa phục, như giải thoát một phong ấn, không chút giữ hình tượng mà ngồi phịch xuống đất.
"Không biết nghĩa sĩ nào dọn sạch phủ Tướng quân, nếu như kẻ xét nhà mà biết phủ trống không, không tức chết mới lạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.