Chương 22
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Toàn thân tôi đã nổi đầy gai ốc, tôi đắn đo suy nghĩ có nên ra mở cửa hay không. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đặn mãi không ngừng, tôi sợ hãi vội cầm trên tay một con dao, chậm rì rì đi ra mở cửa.
Không có ai.
Con chó của tôi chạy theo ra cửa, nó đứng nép vào chân tôi, mặt hếch lên, miệng kêu ư ử, thỉnh thoảng còn sủa hẳn lên tiếng nữa!
Tôi sợ hãi bủn rủn tay chân, muốn chạy ra ngoài cũng không dám, mà đóng cửa ở một mình trong phòng lúc này lại càng không dám! Chợt bên tai vang lên tiếng ai đó gọi tôi....
"Này cô ơi....."
Tôi giật mình nhìn về phía người gọi, là bà chủ nhà! Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội tóm lấy tay bà ấy, mừng rỡ như kẻ chết đuối vớ được cọc. Bà ấy khó hiểu nhìn tôi:
"Khuya rồi sao cô chưa ngủ mà còn mở cửa đứng đây? Làm tôi nghe tiếng hét mà hết hồn!"
Tôi nhớ lại chuyện ngăn tủ lạnh chứa đầy nội tạng, sống lưng lại ớn lạnh, tôi vội kéo bà chủ nhà đi vào phòng, kể về chuyện kinh hãi khi nãy tôi thấy.
Bà chủ nhà nghe xong cũng tái xanh mặt, nhưng đến khi tôi mở ngăn làm đá của tủ lạnh ra, thì chẳng có xương thịt nội tạng nào đá, chỉ có trơ trọi chai nước vừa bị tôi thả vào! Tôi kinh ngạc dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại, vẫn chẳng có gì cả!
Bà chủ nhà chẹp chẹp miệng ca cẩm:
"Trời ạ, làm tôi hết hồn! Chắc cô mệt quá sinh ra ảo giác thôi! Nhà trọ tôi cho thuê cả chục năm nay, làm gì có ma quỷ nào chứ! Thôi, mau đi nghỉ ngơi đi!"
Bà ấy che miệng ngáp dài rồi đi về, bỏ lại một mình tôi chơ vơ trong phòng. Bây giờ đi ngủ ư? Tôi làm sao mà ngủ được tiếp đây?
Đúng lúc này chuông điện thoại của tôi chợt vang lên.
Tôi giật bắn cả người, lo lắng nhìn tên người gọi.
Là Tần Kỳ.
Tôi thở phào một hơi, vội vã bắt máy. Không hiểu sao anh ta luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn, cho dù tôi hận anh ta đến mức nào, thì cảm giác an toàn anh ta mang lại vẫn còn đó!
"Nhan Tiểu Đình, em đang ở đâu?"
Giọng nói ấm áp truyền vào tai, tôi suýt bật khóc, suýt nữa trả lời theo bản năng, nhưng chợt nhớ ra cuộc hôn nhân của chúng tôi đã tan vỡ rồi. Tôi lạnh lùng nói:
"Anh hỏi để làm gì?"
Tần Kỳ hình như đã uống say, giọng điệu của anh ta nghe mệt mỏi nhưng vẫn không kém phần quỷ dị:
"Nhan Tiểu Đình, đừng ương bướng nữa, mau về nhà với anh!"
Tôi bật cười, anh ta ngoại tình mà còn bắt tôi phải về nhà với anh ta ư?
"Mau về nhà đi, em ở một mình không an toàn đâu! Anh biết em đang rất sợ!"
Tôi chột dạ, vốn định mạnh miệng cãi tiếp nhưng nhận ra mình chẳng còn gì để cãi được cả. Anh ta nói đúng, sự thật là tôi đang rất sợ! Tôi mệt mỏi rã rời nhưng lại chẳng dám đi ngủ, tôi sợ chỉ cần mình nhắm mắt lại là sẽ gặp ma tiếp!
Thật kỳ quái, không phải khi tôi còn nhỏ, bà nội đi xem quẻ nói tôi mệnh tốt sao? Tại sao tôi lại hay gặp ma như vậy được chứ???
Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, gục mặt vào đầu gối, không dám ngủ. Tôi cứ gà gật như vậy, đến gần sáng thì mệt quá lăn ra ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9 giờ sáng.
Toàn thân tôi vẫn còn đau mỏi rã rời nhưng ít ra đã đỡ hơn đêm qua. Tôi vội vã dậy, chuẩn bị đi gặp luật sư xử lý chuyện ly hôn.
Điện thoại lại đổ chuông, lại là Tần Kỳ gọi.
"Nhan Tiểu Đình, em nghĩ kĩ lại đi, chúng ta không thể ly hôn được! Coi như anh xin em...."
Tôi lạnh lùng cúp máy.
Anh ta vẫn không bỏ cuộc, gọi đi gọi lại đến mấy lần, tôi vẫn nhất quyết không nghe máy. Cuối cùng anh ta nhắn cho tôi một tin nhắn:
"Nhan Tiểu Đình, anh cảnh cáo em, không được ly hôn! Nếu không đừng trách anh máu lạnh vô tình!"
Tôi thoáng chút lo lắng nhưng vẫn kiên quyết đi gặp luật sư. Trên đường đi tôi gặp đủ loại rắc rối, hết tắc đường thì lại va quệt với xe khác, đủ thứ chuyện linh tinh lặt vặt, rất mất thời gian. Hẹn luật sư lúc 12 giờ mà 2 giờ chiều tôi mới tới được chỗ hẹn.
Người luật sư nọ cũng thảm không kém tôi là mấy, anh ta cũng hết tắc đường rồi lại bị tông xe, tôi nhìn một bên gương xe của anh ta méo mó vỡ nát, trong lòng nổi lên dự cảm xấu....
Tôi và Tần Kỳ không có con, nếu có ly hôn thì cũng chỉ rắc rối ở chỗ chia tài sản, nhưng vấn đề ở chỗ, Tần Kỳ nhất định không chịu ký vào đơn ly hôn. Dường như anh ta đang muốn giữ chặt tôi, kiểm soát tôi, ràng buộc số phận của tôi với anh ta vậy!
Tôi mệt mỏi nói thẳng với luật sư, anh ta ngoại tình, tôi nhất định phải ly hôn, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng lo được. Người luật sư nọ nhìn xấp tiền dày cộp tôi đặt lên bàn, hứa nhất định sẽ lo êm xuôi.
[...]
Tưởng chừng mọi chuyện đã hoàn tất xong xuôi, nhưng sáng hôm sau tôi gọi lại cho luật sư, thì anh ta không bắt máy. Tôi lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại liền, vẫn không liên lạc được! Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội gọi đến văn phòng luật sư của anh ta.
Không có ai.
Con chó của tôi chạy theo ra cửa, nó đứng nép vào chân tôi, mặt hếch lên, miệng kêu ư ử, thỉnh thoảng còn sủa hẳn lên tiếng nữa!
Tôi sợ hãi bủn rủn tay chân, muốn chạy ra ngoài cũng không dám, mà đóng cửa ở một mình trong phòng lúc này lại càng không dám! Chợt bên tai vang lên tiếng ai đó gọi tôi....
"Này cô ơi....."
Tôi giật mình nhìn về phía người gọi, là bà chủ nhà! Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội tóm lấy tay bà ấy, mừng rỡ như kẻ chết đuối vớ được cọc. Bà ấy khó hiểu nhìn tôi:
"Khuya rồi sao cô chưa ngủ mà còn mở cửa đứng đây? Làm tôi nghe tiếng hét mà hết hồn!"
Tôi nhớ lại chuyện ngăn tủ lạnh chứa đầy nội tạng, sống lưng lại ớn lạnh, tôi vội kéo bà chủ nhà đi vào phòng, kể về chuyện kinh hãi khi nãy tôi thấy.
Bà chủ nhà nghe xong cũng tái xanh mặt, nhưng đến khi tôi mở ngăn làm đá của tủ lạnh ra, thì chẳng có xương thịt nội tạng nào đá, chỉ có trơ trọi chai nước vừa bị tôi thả vào! Tôi kinh ngạc dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại, vẫn chẳng có gì cả!
Bà chủ nhà chẹp chẹp miệng ca cẩm:
"Trời ạ, làm tôi hết hồn! Chắc cô mệt quá sinh ra ảo giác thôi! Nhà trọ tôi cho thuê cả chục năm nay, làm gì có ma quỷ nào chứ! Thôi, mau đi nghỉ ngơi đi!"
Bà ấy che miệng ngáp dài rồi đi về, bỏ lại một mình tôi chơ vơ trong phòng. Bây giờ đi ngủ ư? Tôi làm sao mà ngủ được tiếp đây?
Đúng lúc này chuông điện thoại của tôi chợt vang lên.
Tôi giật bắn cả người, lo lắng nhìn tên người gọi.
Là Tần Kỳ.
Tôi thở phào một hơi, vội vã bắt máy. Không hiểu sao anh ta luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn, cho dù tôi hận anh ta đến mức nào, thì cảm giác an toàn anh ta mang lại vẫn còn đó!
"Nhan Tiểu Đình, em đang ở đâu?"
Giọng nói ấm áp truyền vào tai, tôi suýt bật khóc, suýt nữa trả lời theo bản năng, nhưng chợt nhớ ra cuộc hôn nhân của chúng tôi đã tan vỡ rồi. Tôi lạnh lùng nói:
"Anh hỏi để làm gì?"
Tần Kỳ hình như đã uống say, giọng điệu của anh ta nghe mệt mỏi nhưng vẫn không kém phần quỷ dị:
"Nhan Tiểu Đình, đừng ương bướng nữa, mau về nhà với anh!"
Tôi bật cười, anh ta ngoại tình mà còn bắt tôi phải về nhà với anh ta ư?
"Mau về nhà đi, em ở một mình không an toàn đâu! Anh biết em đang rất sợ!"
Tôi chột dạ, vốn định mạnh miệng cãi tiếp nhưng nhận ra mình chẳng còn gì để cãi được cả. Anh ta nói đúng, sự thật là tôi đang rất sợ! Tôi mệt mỏi rã rời nhưng lại chẳng dám đi ngủ, tôi sợ chỉ cần mình nhắm mắt lại là sẽ gặp ma tiếp!
Thật kỳ quái, không phải khi tôi còn nhỏ, bà nội đi xem quẻ nói tôi mệnh tốt sao? Tại sao tôi lại hay gặp ma như vậy được chứ???
Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, gục mặt vào đầu gối, không dám ngủ. Tôi cứ gà gật như vậy, đến gần sáng thì mệt quá lăn ra ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9 giờ sáng.
Toàn thân tôi vẫn còn đau mỏi rã rời nhưng ít ra đã đỡ hơn đêm qua. Tôi vội vã dậy, chuẩn bị đi gặp luật sư xử lý chuyện ly hôn.
Điện thoại lại đổ chuông, lại là Tần Kỳ gọi.
"Nhan Tiểu Đình, em nghĩ kĩ lại đi, chúng ta không thể ly hôn được! Coi như anh xin em...."
Tôi lạnh lùng cúp máy.
Anh ta vẫn không bỏ cuộc, gọi đi gọi lại đến mấy lần, tôi vẫn nhất quyết không nghe máy. Cuối cùng anh ta nhắn cho tôi một tin nhắn:
"Nhan Tiểu Đình, anh cảnh cáo em, không được ly hôn! Nếu không đừng trách anh máu lạnh vô tình!"
Tôi thoáng chút lo lắng nhưng vẫn kiên quyết đi gặp luật sư. Trên đường đi tôi gặp đủ loại rắc rối, hết tắc đường thì lại va quệt với xe khác, đủ thứ chuyện linh tinh lặt vặt, rất mất thời gian. Hẹn luật sư lúc 12 giờ mà 2 giờ chiều tôi mới tới được chỗ hẹn.
Người luật sư nọ cũng thảm không kém tôi là mấy, anh ta cũng hết tắc đường rồi lại bị tông xe, tôi nhìn một bên gương xe của anh ta méo mó vỡ nát, trong lòng nổi lên dự cảm xấu....
Tôi và Tần Kỳ không có con, nếu có ly hôn thì cũng chỉ rắc rối ở chỗ chia tài sản, nhưng vấn đề ở chỗ, Tần Kỳ nhất định không chịu ký vào đơn ly hôn. Dường như anh ta đang muốn giữ chặt tôi, kiểm soát tôi, ràng buộc số phận của tôi với anh ta vậy!
Tôi mệt mỏi nói thẳng với luật sư, anh ta ngoại tình, tôi nhất định phải ly hôn, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng lo được. Người luật sư nọ nhìn xấp tiền dày cộp tôi đặt lên bàn, hứa nhất định sẽ lo êm xuôi.
[...]
Tưởng chừng mọi chuyện đã hoàn tất xong xuôi, nhưng sáng hôm sau tôi gọi lại cho luật sư, thì anh ta không bắt máy. Tôi lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại liền, vẫn không liên lạc được! Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội gọi đến văn phòng luật sư của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.