Chương 21: Ly hôn
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Tôi rất khó hiểu, tại sao cha phải gay gắt cấm đoán tôi như thế? Tôi quyết định phải hỏi cho ra nhẽ.
"Cha, rốt cuộc mệnh con bị làm sao? Khác người ở chỗ nào? Không phải mọi người nói con là phúc tinh của cả nhà hay sao?"
Nghe tôi chất vấn, một lần nữa cả nhà ai nấy đều im lặng.
Tôi ấm ức không biết tìm ai để hỏi, mà với tình hình này có hỏi cũng sẽ không ai nói. Tâm trạng thấp thỏm lo lắng nên đêm đó đi ngủ tôi đã gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy đứa bé yêu nữ, nó cười quỷ dị nói với tôi:
"Nhan Tiểu Đình, cô vẫn không biết gì, ngay cả người nhà cô cũng giấu cô, thật là đáng thương!"
Tôi căm tức nhìn nó, có chuyện gì nghiêm trọng mà mọi người phải giấu tôi chứ? Con yêu nữ này mở miệng ra là không có gì tốt lành cả!
Nó ngoác miệng ra cười, nụ cười lan ra đến tận mang tai, khiến tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Giọng điệu nó kiêu ngạo hống hách, khẩu khí ra lệnh:
"Cô mau giải thoát cho Tần Kỳ đi, bởi vì..."
"..."
"Bởi vì mệnh của cô, chính là mệnh sát phu....."
Mặt tôi tái xanh tái xám, tôi yếu ớt cãi lại cô ta:
"Không! Cô nói láo! Tôi là phúc tinh của cả nhà! Mệnh của tôi không phải là mệnh sát phu!"
Cô ta ngửa cổ lên trời cười phá lên như một kẻ điên:
"Rồi sau này cô sẽ biết... ha ha ha..."
Tôi giật mình tỉnh giấc, trán nhễ nhại mồ hôi. Lời đứa bé yêu nữ nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
"Mệnh của cô là mệnh sát phu..."
Tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, hiện tại lòng tôi thật sự rất rối, một đằng tôi muốn giết Tần Kỳ, để tự vệ cho chính mình, trả thù cho chính mình và cho 107 cô gái vô tội kia. Nhưng một đằng tôi lại không nỡ giết anh ta!
Tôi tự mắng chửi bản thân mình là kẻ ngu ngốc vô dụng, sau bao đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định trở lại thành phố. Việc đầu tiên tôi cần làm ngay lúc này là ly hôn với Tần Kỳ!
Ly hôn rồi chúng tôi sẽ không còn gì ràng buộc với nhau nữa, có muốn giải quyết ân oán hận thù gì thì cũng sòng phẳng hơn, thoải mái hơn!
Tôi gọi cho anh ta, gần như là vừa gọi anh ta đã nhấc máy ngay lập tức. Tôi lạnh lùng nói muốn ly hôn, anh ta im lặng không nói gì, mãi sau mới gằn giọng nói với tôi:
"Không đời nào!"
Tôi làm lơ, cúp máy, trước hết đi tìm một nhà trọ ở tạm, sau đó tính đến việc tìm luật sư lo chuyện ly hôn.
Chị họ tôi chuyển đến ở với bạn trai rồi, bây giờ chỉ còn một mình tôi đi tìm nhà trọ, tôi thấy hơi lo lắng sợ hãi. Tôi nghe nói khi đi tìm trọ thì nên mang theo một con chó, hoặc bế theo một đứa trẻ con, nếu chó sủa hoặc trẻ con khóc thì có thể có vong, không nên thuê chỗ đó.
Tôi không nuôi chó, bèn đi đến cửa hàng thú cưng mua một con. Nhưng tôi không biết cách chăm chó, hoặc có thể mới nuôi nên nó chưa quen hơi tôi, không hiểu sao tôi đi đến nhà trọ nào, nó cũng sủa ầm ĩ!
Tôi bất lực gọi cho chị họ.
Chị ấy tìm cho tôi một phòng trọ ở khá gần chỗ chị ấy, dặn dò tôi lỡ có chuyện gì thì gọi ngay cho chị ấy. Đó là nhà trọ chị ấy từng ở từ lúc tôi còn chưa lên thành phố học đại học, an ninh tốt, có thể yên tâm ở được.
Tôi dọn đồ đến đó, sắp xếp đồ đạc xong, cả người mệt lử, ăn uống qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi đang say giấc, đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, tôi dò dẫm bật đèn, đi đến tủ lạnh lấy nước uống. Căn phòng im ắng, ngoại trừ tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc ra, không còn một âm thanh nào khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng.
Tôi uống nước xong, cất chai nước vào tủ. Có lẽ do đang ngái ngủ nên tôi mở nhầm ngăn tủ lạnh, đáng lẽ nên cất vào ngăn làm mát, thì tôi lại mở ngăn làm đá, thả chai nước vào. Bỗng một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi tá hỏa nhìn lại ngăn làm đá của tủ lạnh.
Ngoại trừ chai nước tôi vừa thả vào, trong đó còn chất đầy thịt, xương sườn, tim, gan, lòng mề, phèo phổi, ... đủ loại nội tạng chất trong đó! Tất cả đều còn rất tươi mới, còn chưa bị đông đá, như thể vừa mới được bỏ vào vậy!
Tôi hốt hoảng hét lên một tiếng thất thanh, bước giật lùi về đằng sau ngã ngồi xuống sàn. Tôi vừa mới chuyển đến hôm nay mà, tủ lạnh cũng vừa mới mua, ngoài mấy chai nước ra, tôi còn chưa kịp mua thức ăn gì cất vào trong đó cả!
Tại sao lại có nguyên một ngăn tủ chứa đầy thịt, xương, và nội tạng trong đó được chứ???
Tôi còn chưa kịp định thần lại thì bên tai lại vang lên âm thanh tiếng gõ cửa. Tôi giật mình ngoảnh mặt nhìn về phía cánh cửa, âm thanh "cộc cộc cộc" đều đặn vang lên, nghe rõ mồn một!
Con chó tôi mới mua đang nằm ngủ trong gầm giường đột nhiên ngóc đầu dậy, nó nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, miệng rên ư ử nghe mà phát sợ.
"Cha, rốt cuộc mệnh con bị làm sao? Khác người ở chỗ nào? Không phải mọi người nói con là phúc tinh của cả nhà hay sao?"
Nghe tôi chất vấn, một lần nữa cả nhà ai nấy đều im lặng.
Tôi ấm ức không biết tìm ai để hỏi, mà với tình hình này có hỏi cũng sẽ không ai nói. Tâm trạng thấp thỏm lo lắng nên đêm đó đi ngủ tôi đã gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy đứa bé yêu nữ, nó cười quỷ dị nói với tôi:
"Nhan Tiểu Đình, cô vẫn không biết gì, ngay cả người nhà cô cũng giấu cô, thật là đáng thương!"
Tôi căm tức nhìn nó, có chuyện gì nghiêm trọng mà mọi người phải giấu tôi chứ? Con yêu nữ này mở miệng ra là không có gì tốt lành cả!
Nó ngoác miệng ra cười, nụ cười lan ra đến tận mang tai, khiến tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Giọng điệu nó kiêu ngạo hống hách, khẩu khí ra lệnh:
"Cô mau giải thoát cho Tần Kỳ đi, bởi vì..."
"..."
"Bởi vì mệnh của cô, chính là mệnh sát phu....."
Mặt tôi tái xanh tái xám, tôi yếu ớt cãi lại cô ta:
"Không! Cô nói láo! Tôi là phúc tinh của cả nhà! Mệnh của tôi không phải là mệnh sát phu!"
Cô ta ngửa cổ lên trời cười phá lên như một kẻ điên:
"Rồi sau này cô sẽ biết... ha ha ha..."
Tôi giật mình tỉnh giấc, trán nhễ nhại mồ hôi. Lời đứa bé yêu nữ nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
"Mệnh của cô là mệnh sát phu..."
Tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, hiện tại lòng tôi thật sự rất rối, một đằng tôi muốn giết Tần Kỳ, để tự vệ cho chính mình, trả thù cho chính mình và cho 107 cô gái vô tội kia. Nhưng một đằng tôi lại không nỡ giết anh ta!
Tôi tự mắng chửi bản thân mình là kẻ ngu ngốc vô dụng, sau bao đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định trở lại thành phố. Việc đầu tiên tôi cần làm ngay lúc này là ly hôn với Tần Kỳ!
Ly hôn rồi chúng tôi sẽ không còn gì ràng buộc với nhau nữa, có muốn giải quyết ân oán hận thù gì thì cũng sòng phẳng hơn, thoải mái hơn!
Tôi gọi cho anh ta, gần như là vừa gọi anh ta đã nhấc máy ngay lập tức. Tôi lạnh lùng nói muốn ly hôn, anh ta im lặng không nói gì, mãi sau mới gằn giọng nói với tôi:
"Không đời nào!"
Tôi làm lơ, cúp máy, trước hết đi tìm một nhà trọ ở tạm, sau đó tính đến việc tìm luật sư lo chuyện ly hôn.
Chị họ tôi chuyển đến ở với bạn trai rồi, bây giờ chỉ còn một mình tôi đi tìm nhà trọ, tôi thấy hơi lo lắng sợ hãi. Tôi nghe nói khi đi tìm trọ thì nên mang theo một con chó, hoặc bế theo một đứa trẻ con, nếu chó sủa hoặc trẻ con khóc thì có thể có vong, không nên thuê chỗ đó.
Tôi không nuôi chó, bèn đi đến cửa hàng thú cưng mua một con. Nhưng tôi không biết cách chăm chó, hoặc có thể mới nuôi nên nó chưa quen hơi tôi, không hiểu sao tôi đi đến nhà trọ nào, nó cũng sủa ầm ĩ!
Tôi bất lực gọi cho chị họ.
Chị ấy tìm cho tôi một phòng trọ ở khá gần chỗ chị ấy, dặn dò tôi lỡ có chuyện gì thì gọi ngay cho chị ấy. Đó là nhà trọ chị ấy từng ở từ lúc tôi còn chưa lên thành phố học đại học, an ninh tốt, có thể yên tâm ở được.
Tôi dọn đồ đến đó, sắp xếp đồ đạc xong, cả người mệt lử, ăn uống qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi đang say giấc, đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, tôi dò dẫm bật đèn, đi đến tủ lạnh lấy nước uống. Căn phòng im ắng, ngoại trừ tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc ra, không còn một âm thanh nào khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng.
Tôi uống nước xong, cất chai nước vào tủ. Có lẽ do đang ngái ngủ nên tôi mở nhầm ngăn tủ lạnh, đáng lẽ nên cất vào ngăn làm mát, thì tôi lại mở ngăn làm đá, thả chai nước vào. Bỗng một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi tá hỏa nhìn lại ngăn làm đá của tủ lạnh.
Ngoại trừ chai nước tôi vừa thả vào, trong đó còn chất đầy thịt, xương sườn, tim, gan, lòng mề, phèo phổi, ... đủ loại nội tạng chất trong đó! Tất cả đều còn rất tươi mới, còn chưa bị đông đá, như thể vừa mới được bỏ vào vậy!
Tôi hốt hoảng hét lên một tiếng thất thanh, bước giật lùi về đằng sau ngã ngồi xuống sàn. Tôi vừa mới chuyển đến hôm nay mà, tủ lạnh cũng vừa mới mua, ngoài mấy chai nước ra, tôi còn chưa kịp mua thức ăn gì cất vào trong đó cả!
Tại sao lại có nguyên một ngăn tủ chứa đầy thịt, xương, và nội tạng trong đó được chứ???
Tôi còn chưa kịp định thần lại thì bên tai lại vang lên âm thanh tiếng gõ cửa. Tôi giật mình ngoảnh mặt nhìn về phía cánh cửa, âm thanh "cộc cộc cộc" đều đặn vang lên, nghe rõ mồn một!
Con chó tôi mới mua đang nằm ngủ trong gầm giường đột nhiên ngóc đầu dậy, nó nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, miệng rên ư ử nghe mà phát sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.