Chương 58: Báo động giả
Quỳnh Mai Anh - AT
26/03/2017
Sau tất cả tôi lại trở về với trường học , một nơi mang danh vì một
tương lai lập nghiệp và đau khổ nhất vẫn là phải chạm mặt tam đại cô
nương . Tôi hằng mong ước , đây chỉ là một giấc mơ mà thôi , tuy nhiên
đời ko như mơ .
Đang ngồi ăn trong căng tin , nhai tóp tép bánh mì pate , trứng bỗng nhiên tôi cắn tin lưỡi , đau ko nói thành lời . Thấy vậy cậu bạn bên cạnh liền hỏi tôi : " cậu sao thế ? " . Tôi liền chỉ vào mồm mình , nó đang rỉ máu . Thế là cậu ta liền trợn mắt gào toáng lên : " đồ ăn có độc mọi người đừng ăn nữa !!!!!!!! " . Ngay lập tức mọi người chạy ùa ra ngoài chỉ riêng mình tôi vẫn lẻ bóng ngồi bất động trong căng tin . Tưởng tôi chết rồi , cậu bạn kia thậm chí còn khóc lóc thảm thiết , liên tục hứa sẽ chăm sóc gia đình tôi thật tốt ( chuyện này ko cần cậu lo vì tôi có Long rồi ) .
Chuyện to đến nỗi thầy hiệu trưởng phải từ bỏ cuộc đi chơi của gia đình mà đến trường giải quyết . Dĩ nhiên tôi và cậu bạn bị nêu tên trước toàn trường , nhục như con trùng trục .
Từ xa tôi thấy bóng dáng của tam cô nương , tôi cứ ngỡ bọn họ sẽ làm lành với tôi nhưng ko chẳng có ma nào tới bắt chuyện với tôi . Tất cả đều thản nhiên cho tôi ăn bơ mà lại toàn bơ xanh . Chậc chậc xong đời tôi rồi , chỉ vì một phút lầm lỡ mà bị bọn nó cô lập . Bây giờ mới hiểu câu nói của bạn Hải Anh đầy tính triết lí : " im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ " . Tuy nhiên đôi lúc ko nói người ta sẽ bảo bị câm , chảnh choẹ và kiêu kì . Đúng là thông minh thì nó ghét , đói rét nó khinh còn thông minh nó......tìm cách tiêu diệt !!!!!!!
Đang ngồi ăn trong căng tin , nhai tóp tép bánh mì pate , trứng bỗng nhiên tôi cắn tin lưỡi , đau ko nói thành lời . Thấy vậy cậu bạn bên cạnh liền hỏi tôi : " cậu sao thế ? " . Tôi liền chỉ vào mồm mình , nó đang rỉ máu . Thế là cậu ta liền trợn mắt gào toáng lên : " đồ ăn có độc mọi người đừng ăn nữa !!!!!!!! " . Ngay lập tức mọi người chạy ùa ra ngoài chỉ riêng mình tôi vẫn lẻ bóng ngồi bất động trong căng tin . Tưởng tôi chết rồi , cậu bạn kia thậm chí còn khóc lóc thảm thiết , liên tục hứa sẽ chăm sóc gia đình tôi thật tốt ( chuyện này ko cần cậu lo vì tôi có Long rồi ) .
Chuyện to đến nỗi thầy hiệu trưởng phải từ bỏ cuộc đi chơi của gia đình mà đến trường giải quyết . Dĩ nhiên tôi và cậu bạn bị nêu tên trước toàn trường , nhục như con trùng trục .
Từ xa tôi thấy bóng dáng của tam cô nương , tôi cứ ngỡ bọn họ sẽ làm lành với tôi nhưng ko chẳng có ma nào tới bắt chuyện với tôi . Tất cả đều thản nhiên cho tôi ăn bơ mà lại toàn bơ xanh . Chậc chậc xong đời tôi rồi , chỉ vì một phút lầm lỡ mà bị bọn nó cô lập . Bây giờ mới hiểu câu nói của bạn Hải Anh đầy tính triết lí : " im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ " . Tuy nhiên đôi lúc ko nói người ta sẽ bảo bị câm , chảnh choẹ và kiêu kì . Đúng là thông minh thì nó ghét , đói rét nó khinh còn thông minh nó......tìm cách tiêu diệt !!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.