Chương 57: Vì mẹ là nhất
Quỳnh Mai Anh - AT
21/03/2017
- Dù Long có là người như thế nào , tớ vẫn yêu cậu ấy _ tôi hơi cúi đầu xuống , dùng hai tay xoa huyệt thái dương .
Bọn nó nhìn nhau biết ko thể thay đổi quyết định của tôi , Hằng để lại cho tôi một cái nhìn khó chịu rồi dõng dạc tuyên bố : " từ nay cậu ko còn là bạn của chúng tôi nữa " _ kinh ! Đã thay đổi cách xưng hô với tôi rồi .
Tiễn bọn họ ra cửa , tôi đóng sập cái chốt khiến nó bị kẹt . Rút kiểu gì cũng ko ra , tôi khóc thầm gọi tên bụt , bụt ơi cứu con với vì bố sẽ giết con mất ( ahuhi ) .
Vào nhà lại bắt gặp cảnh bố mẹ cãi nhau chỉ vì chuyện mai đi ăn cưới bạn mừng bao nhiêu tiền cho đúng . Bố thì là bạn từ thuở trần truồng , chân đất vì vậy hào phóng mừng một triệu ( bệnh sĩ chết trước bệnh tim ) , còn mẹ lại là bạn học cùng cấp ba với châm ngôn tiết kiệm , mẹ ko bằng lòng với ý kiến của bố thành ra bất đồng quan điểm và bỏ vào trong phòng .
Nhìn thấy tôi , mặt bố mừng quýnh lên đưa cho tôi bình hoa trên bàn bảo : " con đem vứt vào thùng rác cho bố " .
Tôi liền " vâng " ngọt xớt đem bỏ vào thùng rác .
Chờ có thể bố tôi liền chạy vào phòng mách mẹ : " em ra xem kìa , con gái em đem vứt bình hoa em thích nhất vào thùng rác " .
- Hả ? _ tôi hớ người
- Cái gì ? _ mẹ tôi hoảng hốt chạy ra ngoài , lục tung thùng rác lên dù bình hoa ở trước mặt .
Lấy lại bình hoa , mặt mẹ tôi đanh lại mắng cho tôi một trận xối xả , đánh một trận lên bờ xuống ruộng .
Riêng bố là đầu xỏ lại được vợ chủ động làm hoà . Tôi khóc thầm trách móc bố , xin thề lần sau sẽ ko làm vật hiến tế cho ông bố lắm chiêu này nữa .
Bọn nó nhìn nhau biết ko thể thay đổi quyết định của tôi , Hằng để lại cho tôi một cái nhìn khó chịu rồi dõng dạc tuyên bố : " từ nay cậu ko còn là bạn của chúng tôi nữa " _ kinh ! Đã thay đổi cách xưng hô với tôi rồi .
Tiễn bọn họ ra cửa , tôi đóng sập cái chốt khiến nó bị kẹt . Rút kiểu gì cũng ko ra , tôi khóc thầm gọi tên bụt , bụt ơi cứu con với vì bố sẽ giết con mất ( ahuhi ) .
Vào nhà lại bắt gặp cảnh bố mẹ cãi nhau chỉ vì chuyện mai đi ăn cưới bạn mừng bao nhiêu tiền cho đúng . Bố thì là bạn từ thuở trần truồng , chân đất vì vậy hào phóng mừng một triệu ( bệnh sĩ chết trước bệnh tim ) , còn mẹ lại là bạn học cùng cấp ba với châm ngôn tiết kiệm , mẹ ko bằng lòng với ý kiến của bố thành ra bất đồng quan điểm và bỏ vào trong phòng .
Nhìn thấy tôi , mặt bố mừng quýnh lên đưa cho tôi bình hoa trên bàn bảo : " con đem vứt vào thùng rác cho bố " .
Tôi liền " vâng " ngọt xớt đem bỏ vào thùng rác .
Chờ có thể bố tôi liền chạy vào phòng mách mẹ : " em ra xem kìa , con gái em đem vứt bình hoa em thích nhất vào thùng rác " .
- Hả ? _ tôi hớ người
- Cái gì ? _ mẹ tôi hoảng hốt chạy ra ngoài , lục tung thùng rác lên dù bình hoa ở trước mặt .
Lấy lại bình hoa , mặt mẹ tôi đanh lại mắng cho tôi một trận xối xả , đánh một trận lên bờ xuống ruộng .
Riêng bố là đầu xỏ lại được vợ chủ động làm hoà . Tôi khóc thầm trách móc bố , xin thề lần sau sẽ ko làm vật hiến tế cho ông bố lắm chiêu này nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.