Chương 15: Ngàn dặm tìm chồng
Sáp Nữ
12/10/2015
Kế hoạch tuyệt thực
của Chúc Kỳ Trinh hoàn toàn thất bại, thời gian chiến đấu là bốn ngày,
vẫn chỉ là nửa tuyệt thực mà thôi. Nhưng là muốn cô như vậy cùng một
người đàn ông chỉ gặp qua hai lần kết hôn, cô bất luận thế nào cũng sẽ
không đáp ứng, vì thế cô không thể không nghĩ cách khác.
Thời gian còn dư lại hơn mười ngày, cô phải phấn chấn trở lại. Lời nói hôm đó của anh trai đã thức tỉnh cô, cha bên này nói không thông, vậy chỉ có Đông Phương Càn từ hôn. Biểu hiện lần trước của mình, cô xác định nhất định và khẳng định Đông Phương Càn không phải là bởi vì yêu mình mà đáp ứng kết hôn, có lẽ anh cũng là bởi vì nguyên nhân nào đó mới bị bắt đáp ứng, như vậy thì mình có hy vọng làm cho đối phương từ bỏ.
Hiện tại, cô chỉ có thể đem toàn bộ tiền đặt cọc đặt ở trên người Đông Phương Càn.
Vừa nghĩ ra đối sách, cô liền nhanh chóng khởi hành, sau khi bay tới thành phố J, không hề ngừng chân, chặn xe taxi lại rồi xuất phát, hướng thẳng lên ngọn núi lần trước học lái xe đã đi qua. Cô mơ hồ nhớ đường đi, lại không dám chắc, người lái xe hỏi cô địa điểm, cô cũng không thể nói rõ, chỉ nói đi theo đường cô chỉ là được.
Tài xế thấy càng đi càng hẻo lánh, bắt đầu bất an mà phàn nàn. Anh ta là lo lắng đụng phải nhóm người cướp bóc, mà cô gái này chính là vật làm nền.
Chúc Kỳ Trinh không hề tỉnh ngộ, hoàn toàn không biết nguyên nhân tài xế bất an, chỉ là không ngừng nhìn trái nhìn phải mình thăm dò, một lát nói nhất định là bên này, một lát lại lắc đầu nói hình như là bên kia.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, cảm giác bất an của tài xế cũng càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, anh ta thắng gấp một cái rồi dừng lại, quay đầu lại nói với Chúc Kỳ Trinh: "Thật xin lỗi cô, việc làm ăn của cô tôi không làm nữa, cô muốn về thì tôi chở cô trở về đường cũ, cô không muốn về thì tôi đi một mình."
Chúc Kỳ Trinh nóng nảy, giậm chân nói: "Như vậy sao được, ở đây hoang vu anh để tôi ở lại, bảo tôi một mình đi như thế à?"
"Vậy cô hãy cùng tôi trở về, hoặc là gọi điện thoại bảo người bạn tới đón, tóm lại là tôi kiên quyết không đi nữa."
"Anh sao lại không có trách nhiệm như vậy? Ở đâu có kiểu chở khách chở một nửa đường rồi bỏ lại? Mã công việc của anh bao nhiêu, tôi muốn tố cáo anh!"
"Vậy cô tố cáo đi! Buổi tối khuya cô muốn tôi đưa cô lên núi, hơn nữa căn bản mà nói ngọn núi không rõ địa danh, cô có tố cáo cũng vô dụng, hơn nữa tôi còn vì cô mà làm trễ giờ giao ban, cô tố cáo đi, vừa hay giúp tôi giải thích." Anh ta càng nói càng kích động, giọng nói cũng dần trở nên không tốt.
Chúc Kỳ Trinh bị bộ dạng của anh ta dọa sợ, trong lòng chợt cảm thấy hoang mang sợ hãi. Cô nhớ lại trên tin tức có nói một tài xế xe taxi bị cướp bóc, vụ án giết người, vì vậy không nói hai lời, bỏ lại mấy trăm đồng rồi vội vàng chạy đi.
Tài xế vốn không hề tính toán là có thể thu được tiền, vì an toàn, anh ta chỉ nghĩ tới nhanh chóng quăng cô gái này xuống xe, cái gì mà tiền xăng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Không ngờ còn có thể thu được hơn mấy trăm đồng, vì vậy càng thêm khẳng định cô gái này có vấn đề về tâm tưởng, vì vậy vội vội vàng vàng quay đầu, đuôi xe bốc khói chạy đi mà như bay.
Chúc Kỳ Trinh bắt đầu vội vàng chạy chậm, cô chỉ nghĩ tới việc sớm chạy tới đỉnh núi. Dần dần chạy đã mệt, cô liền dùng cách đi bộ, nhưng bất luận đi như thế nào, con đường này tựa như vẫn luẩn quẩn không có cuối.
Cô không ngừng nghĩ tới Trịnh Hân Ngạn, nhớ lại anh đối tốt với mình, nhớ lại hai người ở cùng nhau lúc có chuyện vui, như vậy cô mới có thể có động lực không để cho bước chân dừng lại. Cuối cùng thật sự nhớ không nổi cô với anh giữa hai người còn có chi tiết gì nữa, đành phải nghĩ tới chuyện vui trong trường học, nghĩ tới tất cả thầy cô bạn bè có thể nhớ tới, cái ghét, cái thích.
Bước chân càng ngày càng nặng nề, hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng về sau hầu như là vịn vào đá núi từ từ leo lên. Bụng đã đói rồi đến chuột rút, bắp chân cũng bắt đầu tê tê, mà bóng đêm đen kịt càng bao phủ thêm cảm giác nguy hiểm.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót chỉ có tiếng côn trùng kêu vang. Những con vật kia không biết là côn trùng gì phát ra tiếng chi chi càng thêm chói tai giống như kêu rên dưới lưỡi dao mổ. Bên tai tràn ngập tiếng bước chân chậm chạp nặng nề của mình cùng tiếng hít thở, mỗi một loại âm thanh đều giày vò thần kinh yếu ớt lại càng thêm căng thẳng của cô.
Cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được, phát cáu lên, chạy đến ven đường, lớn tiếng kêu.
"Trở ngại. . . . . ." Tầng tầng không gian trong núi kích động hồi âm.
"Trở ngại. . . . . ." Trong mỗi tiếng hồi âm đều giống như sự phát cáu của mình.
"Trở ngại. . . . . ." Thanh âm khàn khàn tiếp tục không ngừng lặp lại, đáp lại một tiếng thét của mình, hoảng sợ mà đau khổ.
Cô cuối cùng cũng òa khóc, ngồi xổm trên mặt đất khóc to lên, tiếng khóc vang động cả khe núi, hồi âm không dứt.
Thời gian còn dư lại hơn mười ngày, cô phải phấn chấn trở lại. Lời nói hôm đó của anh trai đã thức tỉnh cô, cha bên này nói không thông, vậy chỉ có Đông Phương Càn từ hôn. Biểu hiện lần trước của mình, cô xác định nhất định và khẳng định Đông Phương Càn không phải là bởi vì yêu mình mà đáp ứng kết hôn, có lẽ anh cũng là bởi vì nguyên nhân nào đó mới bị bắt đáp ứng, như vậy thì mình có hy vọng làm cho đối phương từ bỏ.
Hiện tại, cô chỉ có thể đem toàn bộ tiền đặt cọc đặt ở trên người Đông Phương Càn.
Vừa nghĩ ra đối sách, cô liền nhanh chóng khởi hành, sau khi bay tới thành phố J, không hề ngừng chân, chặn xe taxi lại rồi xuất phát, hướng thẳng lên ngọn núi lần trước học lái xe đã đi qua. Cô mơ hồ nhớ đường đi, lại không dám chắc, người lái xe hỏi cô địa điểm, cô cũng không thể nói rõ, chỉ nói đi theo đường cô chỉ là được.
Tài xế thấy càng đi càng hẻo lánh, bắt đầu bất an mà phàn nàn. Anh ta là lo lắng đụng phải nhóm người cướp bóc, mà cô gái này chính là vật làm nền.
Chúc Kỳ Trinh không hề tỉnh ngộ, hoàn toàn không biết nguyên nhân tài xế bất an, chỉ là không ngừng nhìn trái nhìn phải mình thăm dò, một lát nói nhất định là bên này, một lát lại lắc đầu nói hình như là bên kia.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, cảm giác bất an của tài xế cũng càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, anh ta thắng gấp một cái rồi dừng lại, quay đầu lại nói với Chúc Kỳ Trinh: "Thật xin lỗi cô, việc làm ăn của cô tôi không làm nữa, cô muốn về thì tôi chở cô trở về đường cũ, cô không muốn về thì tôi đi một mình."
Chúc Kỳ Trinh nóng nảy, giậm chân nói: "Như vậy sao được, ở đây hoang vu anh để tôi ở lại, bảo tôi một mình đi như thế à?"
"Vậy cô hãy cùng tôi trở về, hoặc là gọi điện thoại bảo người bạn tới đón, tóm lại là tôi kiên quyết không đi nữa."
"Anh sao lại không có trách nhiệm như vậy? Ở đâu có kiểu chở khách chở một nửa đường rồi bỏ lại? Mã công việc của anh bao nhiêu, tôi muốn tố cáo anh!"
"Vậy cô tố cáo đi! Buổi tối khuya cô muốn tôi đưa cô lên núi, hơn nữa căn bản mà nói ngọn núi không rõ địa danh, cô có tố cáo cũng vô dụng, hơn nữa tôi còn vì cô mà làm trễ giờ giao ban, cô tố cáo đi, vừa hay giúp tôi giải thích." Anh ta càng nói càng kích động, giọng nói cũng dần trở nên không tốt.
Chúc Kỳ Trinh bị bộ dạng của anh ta dọa sợ, trong lòng chợt cảm thấy hoang mang sợ hãi. Cô nhớ lại trên tin tức có nói một tài xế xe taxi bị cướp bóc, vụ án giết người, vì vậy không nói hai lời, bỏ lại mấy trăm đồng rồi vội vàng chạy đi.
Tài xế vốn không hề tính toán là có thể thu được tiền, vì an toàn, anh ta chỉ nghĩ tới nhanh chóng quăng cô gái này xuống xe, cái gì mà tiền xăng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Không ngờ còn có thể thu được hơn mấy trăm đồng, vì vậy càng thêm khẳng định cô gái này có vấn đề về tâm tưởng, vì vậy vội vội vàng vàng quay đầu, đuôi xe bốc khói chạy đi mà như bay.
Chúc Kỳ Trinh bắt đầu vội vàng chạy chậm, cô chỉ nghĩ tới việc sớm chạy tới đỉnh núi. Dần dần chạy đã mệt, cô liền dùng cách đi bộ, nhưng bất luận đi như thế nào, con đường này tựa như vẫn luẩn quẩn không có cuối.
Cô không ngừng nghĩ tới Trịnh Hân Ngạn, nhớ lại anh đối tốt với mình, nhớ lại hai người ở cùng nhau lúc có chuyện vui, như vậy cô mới có thể có động lực không để cho bước chân dừng lại. Cuối cùng thật sự nhớ không nổi cô với anh giữa hai người còn có chi tiết gì nữa, đành phải nghĩ tới chuyện vui trong trường học, nghĩ tới tất cả thầy cô bạn bè có thể nhớ tới, cái ghét, cái thích.
Bước chân càng ngày càng nặng nề, hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng về sau hầu như là vịn vào đá núi từ từ leo lên. Bụng đã đói rồi đến chuột rút, bắp chân cũng bắt đầu tê tê, mà bóng đêm đen kịt càng bao phủ thêm cảm giác nguy hiểm.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót chỉ có tiếng côn trùng kêu vang. Những con vật kia không biết là côn trùng gì phát ra tiếng chi chi càng thêm chói tai giống như kêu rên dưới lưỡi dao mổ. Bên tai tràn ngập tiếng bước chân chậm chạp nặng nề của mình cùng tiếng hít thở, mỗi một loại âm thanh đều giày vò thần kinh yếu ớt lại càng thêm căng thẳng của cô.
Cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được, phát cáu lên, chạy đến ven đường, lớn tiếng kêu.
"Trở ngại. . . . . ." Tầng tầng không gian trong núi kích động hồi âm.
"Trở ngại. . . . . ." Trong mỗi tiếng hồi âm đều giống như sự phát cáu của mình.
"Trở ngại. . . . . ." Thanh âm khàn khàn tiếp tục không ngừng lặp lại, đáp lại một tiếng thét của mình, hoảng sợ mà đau khổ.
Cô cuối cùng cũng òa khóc, ngồi xổm trên mặt đất khóc to lên, tiếng khóc vang động cả khe núi, hồi âm không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.