Chương 16: Chương 6.2.
Sáp Nữ
12/10/2015
Cô nghĩ trên con
đường này có hay không linh hồn của con chó lần trước mình đã chẹt chết, nó có hay là không như chính mình mỗi ngày đều ở chỗ này cô độc đi dạo
như thế.
Khóc đến khát, đến mệt, khóc đến chảy không ra nước mắt nữa, hai mắt của cô mới vô hồn nhìn chằm chằm vào từng tầng ruộng bậc thang. Ruộng bậc thang dưới ánh trăng so với ban ngày càng thêm đẹp, nó yên tĩnh, bình thản, nước trên ruộng chiếu rọi ánh trăng, tỏa ra ánh sáng ôn hòa, quanh co khúc khuỷu như một con rắn bạc dài quẫy mình.
Ruộng bậc thang? Cô đứng lên trong nháy mắt, trong đầu liền sáng tỏ thông suốt. Lần trước không phải là bởi vì mình thấy ruộng bậc thang mà cố ý xuống chụp ảnh sao? Nói như vậy là sắp đến rồi?
Cô chợt nhấc chân lên chạy, lực giống như là được thần linh giúp, trong chốc lát cảm xúc mạnh mẽ lan ra bốn phía. Cô không ngừng nói với bản thân: "Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!"
Nhưng cô vẫn là thất vọng, liên tục chạy đến không còn sức đi đứng, mắt biến thành màu đen, miệng đắng lưỡi khô, con đường nhỏ vẫn không có điểm cuối. Cuối cùng, cô mệt mỏi đến bước cũng không ra bước, thế là dựa vào tảng đá núi ngủ thiếp đi.
Ban đêm, cô không ngừng bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, mặc dù là tháng bảy, nhưng trên núi rất lạnh, cô chỉ có thể ôm thật chặt cái túi nằm co quắp ở trên đất.
Ngoài bị cái lạnh làm cho tỉnh còn không ngừng bị muỗi cắn tỉnh, muỗi trong núi lại vừa nhiều vừa độc, dường như cô thật sự không ngủ được, toàn thân đều bị ngứa ngáy, hơn nữa trên mặt trên cánh tay trên cổ đều bị gãi đến chảy máu, nhưng cô không muốn di chuyển, cho dù bị muỗi hút cạn máu cô cũng không thể động đậy nổi, cô quá mệt mỏi quá uể oải.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được một thanh âm kỳ quái, vì vậy trong miệng hùng hùng hổ hổ lầm bầm câu: "Ầm ĩ chết đi được...." Nhưng thanh âm kia vẫn kéo dài.
Cô bỗng chốc mở mắt, đây chẳng phải là tiếng thét sao? Thì ra là thật sự sắp đến rồi. Cô lập tức phấn chấn tinh thần, bò đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng cô cảm giác hai chân mình như nhũn ra, cả người mệt mỏi đau đớn, tốc độ chân thế nào cũng theo không kịp tốc độ suy nghĩ trong đầu.
Chạy chạy, cô đã có thể nghe được tiếng hô rung trời của những người lính, nhịp hô đều "1-2-3-4" , đó là tiếng tập luyện của quân đội, cô chưa bao giờ cảm thấy thanh âm này lại dễ nghe đến vậy.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy cái cánh cửa sắt cao cao kia, cánh cửa vẫn đứng thẳng như cũ có hai lính gác cầm súng đứng canh.
Anh ta nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh chạy đến thở không ra hơi, đầu tiên là một hồi cảnh giác, nhưng thấy là một cô gái, lại buồn bực. Mới sáng sớm, trời mới vừa hửng sáng, tại sao lại có cô gái chạy đến trên này chứ?
Đợi Chúc Kỳ Trinh chạy đến trước mặt, anh ta lại càng hoảng sợ, cô gái này có vết máu khắp mặt khắp người, dáng vẻ thảm hại không chịu nổi.
Chúc Kỳ Trinh hai tay chống lên chân, thở hổn hển một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với lính gác: "Tôi. . . . . . Tìm Đông Phương Càn!"
Lính gác vô cùng kinh ngạc, "Cô là người như thế nào? Tìm Liên Trưởng của chúng tôi có chuyện gì?"
"Có chuyện quan trọng, anh mau mau dẫn tôi đi vào."
"Không có mệnh lệnh không thể tùy tiện đi vào." Lính gác kiên định nói.
"Anh dẫn tôi đi vào tìm anh ta, rồi để anh ta hạ mệnh lệnh cho anh. Hoặc là anh gọi điện thoại gọi anh ta ra đây."
"Cô là người thế nào với Liên Trường?"
"Tôi. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh đột nhiên không biết nên nói thế nào, nhìn tư thế không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện của lính gác thật lâu, khẽ cắn răng lớn tiếng nói: "Tôi là vợ chưa cưới của Đông Phương Càn! Thật sự có việc gấp, anh mau chóng dẫn tôi vào.
Lính canh gác sửng sốt, trong đại đội có tin tức nói rằng Liên Trưởng sắp kết hôn, không nghĩ tới vợ chưa cưới của Liên Trưởng mới sáng sớm, lại chật vật chạy tới như vậy, xem ra thật sự là có việc gấp. Lính canh gác không dám chập trễ một phút, lập tức nói: "Xin chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại vào thông báo."
Một lát sau, có một cậu chiến sĩ ra ngoài đưa Chúc Kỳ Trinh đi vào, lúc đi qua thao trường, cô hỏi: "Liên Trưởng của các cậu cũng ở đây huấn luyện?"
Cậu chiến sĩ chỉ vào trong đám người huấn luyện nói: "Liên Trưởng chúng tôi ở đó!"
Khóc đến khát, đến mệt, khóc đến chảy không ra nước mắt nữa, hai mắt của cô mới vô hồn nhìn chằm chằm vào từng tầng ruộng bậc thang. Ruộng bậc thang dưới ánh trăng so với ban ngày càng thêm đẹp, nó yên tĩnh, bình thản, nước trên ruộng chiếu rọi ánh trăng, tỏa ra ánh sáng ôn hòa, quanh co khúc khuỷu như một con rắn bạc dài quẫy mình.
Ruộng bậc thang? Cô đứng lên trong nháy mắt, trong đầu liền sáng tỏ thông suốt. Lần trước không phải là bởi vì mình thấy ruộng bậc thang mà cố ý xuống chụp ảnh sao? Nói như vậy là sắp đến rồi?
Cô chợt nhấc chân lên chạy, lực giống như là được thần linh giúp, trong chốc lát cảm xúc mạnh mẽ lan ra bốn phía. Cô không ngừng nói với bản thân: "Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!"
Nhưng cô vẫn là thất vọng, liên tục chạy đến không còn sức đi đứng, mắt biến thành màu đen, miệng đắng lưỡi khô, con đường nhỏ vẫn không có điểm cuối. Cuối cùng, cô mệt mỏi đến bước cũng không ra bước, thế là dựa vào tảng đá núi ngủ thiếp đi.
Ban đêm, cô không ngừng bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, mặc dù là tháng bảy, nhưng trên núi rất lạnh, cô chỉ có thể ôm thật chặt cái túi nằm co quắp ở trên đất.
Ngoài bị cái lạnh làm cho tỉnh còn không ngừng bị muỗi cắn tỉnh, muỗi trong núi lại vừa nhiều vừa độc, dường như cô thật sự không ngủ được, toàn thân đều bị ngứa ngáy, hơn nữa trên mặt trên cánh tay trên cổ đều bị gãi đến chảy máu, nhưng cô không muốn di chuyển, cho dù bị muỗi hút cạn máu cô cũng không thể động đậy nổi, cô quá mệt mỏi quá uể oải.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được một thanh âm kỳ quái, vì vậy trong miệng hùng hùng hổ hổ lầm bầm câu: "Ầm ĩ chết đi được...." Nhưng thanh âm kia vẫn kéo dài.
Cô bỗng chốc mở mắt, đây chẳng phải là tiếng thét sao? Thì ra là thật sự sắp đến rồi. Cô lập tức phấn chấn tinh thần, bò đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng cô cảm giác hai chân mình như nhũn ra, cả người mệt mỏi đau đớn, tốc độ chân thế nào cũng theo không kịp tốc độ suy nghĩ trong đầu.
Chạy chạy, cô đã có thể nghe được tiếng hô rung trời của những người lính, nhịp hô đều "1-2-3-4" , đó là tiếng tập luyện của quân đội, cô chưa bao giờ cảm thấy thanh âm này lại dễ nghe đến vậy.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy cái cánh cửa sắt cao cao kia, cánh cửa vẫn đứng thẳng như cũ có hai lính gác cầm súng đứng canh.
Anh ta nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh chạy đến thở không ra hơi, đầu tiên là một hồi cảnh giác, nhưng thấy là một cô gái, lại buồn bực. Mới sáng sớm, trời mới vừa hửng sáng, tại sao lại có cô gái chạy đến trên này chứ?
Đợi Chúc Kỳ Trinh chạy đến trước mặt, anh ta lại càng hoảng sợ, cô gái này có vết máu khắp mặt khắp người, dáng vẻ thảm hại không chịu nổi.
Chúc Kỳ Trinh hai tay chống lên chân, thở hổn hển một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với lính gác: "Tôi. . . . . . Tìm Đông Phương Càn!"
Lính gác vô cùng kinh ngạc, "Cô là người như thế nào? Tìm Liên Trưởng của chúng tôi có chuyện gì?"
"Có chuyện quan trọng, anh mau mau dẫn tôi đi vào."
"Không có mệnh lệnh không thể tùy tiện đi vào." Lính gác kiên định nói.
"Anh dẫn tôi đi vào tìm anh ta, rồi để anh ta hạ mệnh lệnh cho anh. Hoặc là anh gọi điện thoại gọi anh ta ra đây."
"Cô là người thế nào với Liên Trường?"
"Tôi. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh đột nhiên không biết nên nói thế nào, nhìn tư thế không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện của lính gác thật lâu, khẽ cắn răng lớn tiếng nói: "Tôi là vợ chưa cưới của Đông Phương Càn! Thật sự có việc gấp, anh mau chóng dẫn tôi vào.
Lính canh gác sửng sốt, trong đại đội có tin tức nói rằng Liên Trưởng sắp kết hôn, không nghĩ tới vợ chưa cưới của Liên Trưởng mới sáng sớm, lại chật vật chạy tới như vậy, xem ra thật sự là có việc gấp. Lính canh gác không dám chập trễ một phút, lập tức nói: "Xin chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại vào thông báo."
Một lát sau, có một cậu chiến sĩ ra ngoài đưa Chúc Kỳ Trinh đi vào, lúc đi qua thao trường, cô hỏi: "Liên Trưởng của các cậu cũng ở đây huấn luyện?"
Cậu chiến sĩ chỉ vào trong đám người huấn luyện nói: "Liên Trưởng chúng tôi ở đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.