Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
Chương 20:
Lục Dược
27/03/2023
Vưu Tiểu Mễ theo bản năng che cái bụng nhỏ lại, hai má cô đột nhiên nóng bừng. Trong lòng cô tự nhủ nhất định là bởi vì mùa hè, trời quá nóng rồi. Cô ho nhẹ một tiếng, thân thể nhỏ bé bỗng ngồi thẳng dậy: “Đàn anh, em cảm thấy em cần được quang hợp nhiều hơn ạ.”
Cố Vân Thâm không nói gì nữa, lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng gãi gãi bụng Nhị Mao, ánh mắt lộ ý cười như gió xuân nhìn Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Vân Thâm: “Đàn anh, anh cúi xuống một chút.”
Cố Vân Thâm tùy tiện thả Nhị Mao trên đùi xuống thảm, cúi người xuống, áp sát về phía Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ túm lấy cổ áo anh rồi nhanh nhẹn chui vào túi áo sơ mi.
Cố Vân Thâm sửng sốt.
Vưu Tiểu Mễ hất cằm nhỏ lên, vỗ nhẹ vào ngực Cố Vân Thâm: “Đi, chúng ta đi phơi nắng!”
Lòng bàn tay cô hình như đụng phải một cái cục gì đó. Trên người đàn anh mọc ra thứ gì vậy? Vưu Tiểu Mễ theo bản năng lại sờ một cái. Tròn, có thể nắm trong lòng bàn tay.
“Vưu Tiểu Mễ…” Giọng nói Cố Vân Thâm trầm xuống, mang theo một chút kiềm chế khác thường.
Vưu Tiểu Mễ lập tức nhận ra thứ cô đang cầm trong lòng bàn tay là gì. Cô vội vàng buông tay ra, lùi người ra sau, túi áo nhô ra rất nhiều.
Cố Vân Thâm mở mắt ra, làm như không có chuyện gì, đứng dậy đi về phía vườn hoa.
Vưu Tiểu Mễ lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt Cố Vân Thâm. Sao cô lại có cảm giác trên mặt Cố Vân Thâm có một chút ửng hồng? Khẳng định là bởi vì mùa hè, nóng.
Ra tới vườn hoa, Cố Vân Thâm “cầm” Vưu Tiểu Mễ ra khỏi túi áo, đặt trên một chậu hoa đỗ quyên. Nhất Mao và Nhị Mao hùng hục chạy theo sau Cố Vân Thâm. Hai đứa tụi nó vừa mới đánh nhau xong, bây giờ không ai để ý ai. Cố Vân Thâm khom người sờ đầu Nhất Mao và Nhị Mao. Khi đứng thẳng người lại thấy Vưu Tiểu Mễ giang rộng hai tay, đón gió mùa hè, phơi nắng. Cố Vân Thâm không kìm được mà giơ tay sờ đầu Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ mở mắt, nghi ngờ nhìn Cố Vân Thâm. Cố Vân Thâm không lên tiếng, xoay người đi tới mái hiên bên cạnh, ngồi xuống ghế mây chơi điện thoại. Mái hiên che mất ánh sáng, nửa người trên của anh tránh ở trong bóng râm, chỉ có đôi chân thon dài là được ánh mặt trời chiếu vào. Phía sau anh, hoa hồng phủ đầy cả một bức tường.
“Đàn anh, anh có muốn cùng phơi nắng không?” Vưu Tiểu Mễ hỏi.
“Không, tôi không nghĩ là mình cần cao hơn.”
Vưu Tiểu Mễ hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc từ lâu: “Đàn anh, sao anh lại đổ sữa bò mẹ anh chuẩn bị vậy? Anh không muốn cao thêm nữa hả?”
“Hửm?”
Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ đang háo hức nhìn anh chằm chằm, rõ ràng đang chờ anh nói một hai ba bốn năm điều. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, khiến làn da trắng tinh của cô trở nên vô cùng mịn màng. Một cơn gió thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua góc áo của Vưu Tiểu Mễ và hoa đỗ quyên bên cạnh.
“Bởi vì…” Cố Vân Thâm ngược sáng nhìn Vưu Tiểu Mễ: “Phải để ý đến chiều cao của bạn gái tương lai.”
Vưu Tiểu Mễ không kịp suy nghĩ mà đã hỏi: “Nữ sinh mà đàn anh thích cao bao nhiêu vậy?”
Vừa dứt lời, Vưu Tiểu Mễ đã hối hận, cảm giác mình hỏi như vậy hơi đường đột. Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, ánh mắt hơi tránh né, cố gắng ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục phơi nắng.
“161cm.” Cố Vân Thâm lười biếng dựa vào ghế mây, cầm điện thoại tiếp tục chơi game.
Khóe miệng Vưu Tiểu Mễ khẽ nhếch lên, mỗi lúc một cao. Cô đưa tay ra, dùng hai ngón trỏ kéo khóe miệng xuống. Trong lúc vô tình, cô nhìn qua chậu hoa dưới chân, Vưu Tiểu Mễ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn cây hoa đỗ quyên còn lớn hơn mình cả một cái đầu, lông mày nhỏ càng cau chặt hơn.
À, bây giờ cô không phải làm 161cm mà là 12cm, không, 13cm…
Có điều cô cũng không quan tâm, Vưu Tiểu Mễ tin rằng cô có thể lần nữa cao tới 161cm!
*****
Vưu Tiểu Mễ đi bộ dọc theo chậu hoa, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô.Thế nhưng buổi chiều yên bình này đã bị tiếng gọi “Đàn anh” nhiệt tình cắt ngang.
Vưu Tiểu Mễ ngồi trên mép chậu hoa, đung đưa đôi chân trắng như tuyết, nhìn qua nơi phát ra tiếng gọi, chỉ nhìn thấy một bóng người ẩn phía sau một mảng lớn cây cỏ tươi tốt. Với góc nhìn của Vưu Tiểu Mễ, cô có thể nhìn thấy một người từ khu vườn bên cạnh nhìn qua nhưng với chiều cao này thì cô hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của người đó.
Cố Vân Thâm không nói gì nữa, lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng gãi gãi bụng Nhị Mao, ánh mắt lộ ý cười như gió xuân nhìn Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Vân Thâm: “Đàn anh, anh cúi xuống một chút.”
Cố Vân Thâm tùy tiện thả Nhị Mao trên đùi xuống thảm, cúi người xuống, áp sát về phía Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ túm lấy cổ áo anh rồi nhanh nhẹn chui vào túi áo sơ mi.
Cố Vân Thâm sửng sốt.
Vưu Tiểu Mễ hất cằm nhỏ lên, vỗ nhẹ vào ngực Cố Vân Thâm: “Đi, chúng ta đi phơi nắng!”
Lòng bàn tay cô hình như đụng phải một cái cục gì đó. Trên người đàn anh mọc ra thứ gì vậy? Vưu Tiểu Mễ theo bản năng lại sờ một cái. Tròn, có thể nắm trong lòng bàn tay.
“Vưu Tiểu Mễ…” Giọng nói Cố Vân Thâm trầm xuống, mang theo một chút kiềm chế khác thường.
Vưu Tiểu Mễ lập tức nhận ra thứ cô đang cầm trong lòng bàn tay là gì. Cô vội vàng buông tay ra, lùi người ra sau, túi áo nhô ra rất nhiều.
Cố Vân Thâm mở mắt ra, làm như không có chuyện gì, đứng dậy đi về phía vườn hoa.
Vưu Tiểu Mễ lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt Cố Vân Thâm. Sao cô lại có cảm giác trên mặt Cố Vân Thâm có một chút ửng hồng? Khẳng định là bởi vì mùa hè, nóng.
Ra tới vườn hoa, Cố Vân Thâm “cầm” Vưu Tiểu Mễ ra khỏi túi áo, đặt trên một chậu hoa đỗ quyên. Nhất Mao và Nhị Mao hùng hục chạy theo sau Cố Vân Thâm. Hai đứa tụi nó vừa mới đánh nhau xong, bây giờ không ai để ý ai. Cố Vân Thâm khom người sờ đầu Nhất Mao và Nhị Mao. Khi đứng thẳng người lại thấy Vưu Tiểu Mễ giang rộng hai tay, đón gió mùa hè, phơi nắng. Cố Vân Thâm không kìm được mà giơ tay sờ đầu Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ mở mắt, nghi ngờ nhìn Cố Vân Thâm. Cố Vân Thâm không lên tiếng, xoay người đi tới mái hiên bên cạnh, ngồi xuống ghế mây chơi điện thoại. Mái hiên che mất ánh sáng, nửa người trên của anh tránh ở trong bóng râm, chỉ có đôi chân thon dài là được ánh mặt trời chiếu vào. Phía sau anh, hoa hồng phủ đầy cả một bức tường.
“Đàn anh, anh có muốn cùng phơi nắng không?” Vưu Tiểu Mễ hỏi.
“Không, tôi không nghĩ là mình cần cao hơn.”
Vưu Tiểu Mễ hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc từ lâu: “Đàn anh, sao anh lại đổ sữa bò mẹ anh chuẩn bị vậy? Anh không muốn cao thêm nữa hả?”
“Hửm?”
Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ đang háo hức nhìn anh chằm chằm, rõ ràng đang chờ anh nói một hai ba bốn năm điều. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, khiến làn da trắng tinh của cô trở nên vô cùng mịn màng. Một cơn gió thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua góc áo của Vưu Tiểu Mễ và hoa đỗ quyên bên cạnh.
“Bởi vì…” Cố Vân Thâm ngược sáng nhìn Vưu Tiểu Mễ: “Phải để ý đến chiều cao của bạn gái tương lai.”
Vưu Tiểu Mễ không kịp suy nghĩ mà đã hỏi: “Nữ sinh mà đàn anh thích cao bao nhiêu vậy?”
Vừa dứt lời, Vưu Tiểu Mễ đã hối hận, cảm giác mình hỏi như vậy hơi đường đột. Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, ánh mắt hơi tránh né, cố gắng ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục phơi nắng.
“161cm.” Cố Vân Thâm lười biếng dựa vào ghế mây, cầm điện thoại tiếp tục chơi game.
Khóe miệng Vưu Tiểu Mễ khẽ nhếch lên, mỗi lúc một cao. Cô đưa tay ra, dùng hai ngón trỏ kéo khóe miệng xuống. Trong lúc vô tình, cô nhìn qua chậu hoa dưới chân, Vưu Tiểu Mễ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn cây hoa đỗ quyên còn lớn hơn mình cả một cái đầu, lông mày nhỏ càng cau chặt hơn.
À, bây giờ cô không phải làm 161cm mà là 12cm, không, 13cm…
Có điều cô cũng không quan tâm, Vưu Tiểu Mễ tin rằng cô có thể lần nữa cao tới 161cm!
*****
Vưu Tiểu Mễ đi bộ dọc theo chậu hoa, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô.Thế nhưng buổi chiều yên bình này đã bị tiếng gọi “Đàn anh” nhiệt tình cắt ngang.
Vưu Tiểu Mễ ngồi trên mép chậu hoa, đung đưa đôi chân trắng như tuyết, nhìn qua nơi phát ra tiếng gọi, chỉ nhìn thấy một bóng người ẩn phía sau một mảng lớn cây cỏ tươi tốt. Với góc nhìn của Vưu Tiểu Mễ, cô có thể nhìn thấy một người từ khu vườn bên cạnh nhìn qua nhưng với chiều cao này thì cô hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.