Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
Chương 21:
Lục Dược
27/03/2023
“Đàn anh, thật trùng hợp, anh cũng ra đây phơi nắng à!”
Giọng nói này hơi quen tai nha.
Vưu Tiểu Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai. Cô nhớ ra rồi, giọng nói này không phải là của Tưởng Tuyết Kha sao? Vưu Tiểu Mễ chợt nhớ tới cái hôm mà cô được Cố Vân Thâm đưa về cũng gặp phải Tưởng Tuyết Kha, Tưởng Tuyết Kha còn lái xe đưa Cố Vân Thâm về nhà. Lúc ấy Vưu Tiểu Mễ còn hơi ghen tị vì nhà Tưởng Tuyết Kha cách nhà Cố Vân Thâm rất gần. Có điều cô không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha lại là hàng xóm với Cố Vân Thâm!
Cố Vân Thâm nhìn qua Vưu Tiểu Mễ, cô nhỏ bé như vậy, ngồi ngoan ngoãn yên lặng trên mép chậu hoa. Cây hoa che chắn cho cô, từ góc nhìn của Tưởng Tuyết Kha không thể nhìn thấy cô được. Cố Vân Thâm yên tâm, cười nói: “Không phải là tôi muốn phơi nắng mà là vật nhỏ trong nhà muốn phơi nắng.”
Vật nhỏ? Cố Vân Thâm đang nói cô là vật nhỏ?
Vưu Tiểu Mễ ngẩng đầu, kháng nghị nhìn Cố Vân Thâm.
“Là Nhất Mao và Nhị Mao muốn phơi nắng sao? Thật trùng hợp, em cũng không phải một mình đi phơi nắng, là Đoàn Đoàn muốn ra ngoài tắm nắng.” Tưởng Tuyết Kha đi qua, đứng bên vườn nhà cô ấy, một tay đặt lên trên hàng rào, tay còn lại ôm Đoàn Đoàn vào trong ngực. Phía sau nhà nào trong khu biệt thự này cũng có vườn hoa nhưng cũng có hàng rào ngăn lại, không thể đi qua.
Vưu Tiểu Mễ mở to hai mắt, ra sức nghiêng đầu nhìn, thấp thoáng nhìn thấy trong ngực Tưởng Tuyết Kha ôm chú chó Bắc Kinh nhỏ xinh, lông trắng như tuyết. Tưởng Tuyết Kha rướn cổ lên nhìn Cố Vân Thâm, tự nhủ: “Thời tiết hôm nay thật tốt nha. Oa, quần áo hôm nay của đàn anh thật đẹp!”.
“Cám ơn.” Cố Vân Thâm thản nhiên nói.
Vưu Tiểu Mễ khoanh chân, chống cằm, nghe Tưởng Tuyết Kha định tiếp tục bắt chuyện như thế nào. Những chuyện như bắt chuyện, Vưu Tiểu Mễ quả thực không giỏi, trong lòng cô nghĩ mình có thể học tập Tưởng Tuyết Kha một chút.
“Em chỉ thấy Nhị Mao, sao không thấy Nhất Mao đâu ta. Cảm giác như đã mấy ngày em không gặp nó rồi, em rất nhớ nó. Không chỉ mình em nhớ Nhất Mao đâu, Đoàn Đoàn nhà em cũng nhớ Nhất Mao nữa.”
Nhất Mao đang nằm trên bậc thang quay đầu nhìn về vườn hoa bên cạnh, rất nhiệt tình mà “Gâu” một tiếng.
Con chó Bắc Kinh đang vùi đầu trong ngực Tưởng Tuyết Kha cũng “Gâu” một tiếng như để trả lời Nhất Mao.
Vưu Tiểu Mễ gật gật đầu, khẩy khẩy đầu ngón tay, cố gắng nhớ kỹ từng ý một:
Một, thật trùng hợp.
Hai, thời tiết thật tốt.
Ba, quần áo hôm nay thật đẹp.
Bốn, nhớ chó nuôi trong nhà.
Tưởng Tuyết Kha cười hì hì, giọng nói khó nén sự vui sướng: “Đàn anh, anh nhìn xem Nhất Mao nhà anh với Đoàn Đoàn nhà em thật thân thiết nha!”
Vưu Tiểu Mễ sờ sờ cánh tay, sao cô cảm giác tiếng cười duyên của Tưởng Tuyết Kha làm cô thấy hơi lạnh người. Hình như Cố Vân Thâm cũng thấy vậy, anh đứng lên, đi về phía Vưu Tiểu Mễ, sờ đầu Nhị Mao nói: “Vật nhỏ ở đây phơi nắng nắng trước đi, tôi vào nhà ngủ bù một chút. Lát nữa lại ra đưa em vào.”
Anh vừa nói vừa sờ đầu Nhị Mao, ánh mắt lại nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ mở miệng, làm khẩu hình nói: “Đừng gọi em là vật nhỏ nữa!”
Cố Vân Thâm dùng ngón tay chọc chọc đầu Vưu Tiểu Mễ, xoay người đi về phòng khách. Khi anh bước tới bậc thang mới quay đầu nhìn Tưởng Tuyết Kha đang đứng trong vườn hoa bên cạnh nói: “Em cứ từ từ phơi nắng.”
Anh cũng không phải là muốn ngủ bù, mà là muốn tách ra, tránh Tưởng Tuyết Kha, đợi cô ấy đi thì anh lại quay lại vườn hoa. Cố Vân Thâm đứng trong phòng khách, chợt nhớ tới việc mà mình đã quên. Anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, mở máy giặt rồi lấy quần áo của Vưu Tiểu Mễ ra, phơi khô.
*****
Vưu Tiểu Mễ nhìn bóng lưng của Cố Vân Thâm liền biết là Tưởng Tuyết Kha bắt chuyện thất bại. Cô lắc đầu, đem những điều một hai ba bốn nãy mới ghi nhớ ném ra, quên hết sạch.
Vưu Tiểu Mễ cho là sau khi Cố Vân Thâm đi vào nhà thì Tưởng Tuyết Kha sẽ rời đi. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha không có rời đi mà ôm con chó Bắc Kinh nhỏ trắng như tuyết ngồi xuống bên cạnh bụi hoa tường vi. Cô thở dài, xoa xoa đầu chó Bắc Kinh nói: “Đoàn Đoàn, đàn anh lại không để ý tới chị nữa rồi.”
Tưởng Tuyết Kha tiếp tục nói chuyện với con chó Bắc Kinh: “Đoàn Đoàn, em biết không. Chủ nhân của em rất đau lòng, chị thích đàn anh Cố Vân Thâm. Ừm… phải, chủ nhân của em, chị đã từng thích không ít người, nhưng thích nhất là đàn anh Cố Vân Thâm nha!”
Giọng nói này hơi quen tai nha.
Vưu Tiểu Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai. Cô nhớ ra rồi, giọng nói này không phải là của Tưởng Tuyết Kha sao? Vưu Tiểu Mễ chợt nhớ tới cái hôm mà cô được Cố Vân Thâm đưa về cũng gặp phải Tưởng Tuyết Kha, Tưởng Tuyết Kha còn lái xe đưa Cố Vân Thâm về nhà. Lúc ấy Vưu Tiểu Mễ còn hơi ghen tị vì nhà Tưởng Tuyết Kha cách nhà Cố Vân Thâm rất gần. Có điều cô không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha lại là hàng xóm với Cố Vân Thâm!
Cố Vân Thâm nhìn qua Vưu Tiểu Mễ, cô nhỏ bé như vậy, ngồi ngoan ngoãn yên lặng trên mép chậu hoa. Cây hoa che chắn cho cô, từ góc nhìn của Tưởng Tuyết Kha không thể nhìn thấy cô được. Cố Vân Thâm yên tâm, cười nói: “Không phải là tôi muốn phơi nắng mà là vật nhỏ trong nhà muốn phơi nắng.”
Vật nhỏ? Cố Vân Thâm đang nói cô là vật nhỏ?
Vưu Tiểu Mễ ngẩng đầu, kháng nghị nhìn Cố Vân Thâm.
“Là Nhất Mao và Nhị Mao muốn phơi nắng sao? Thật trùng hợp, em cũng không phải một mình đi phơi nắng, là Đoàn Đoàn muốn ra ngoài tắm nắng.” Tưởng Tuyết Kha đi qua, đứng bên vườn nhà cô ấy, một tay đặt lên trên hàng rào, tay còn lại ôm Đoàn Đoàn vào trong ngực. Phía sau nhà nào trong khu biệt thự này cũng có vườn hoa nhưng cũng có hàng rào ngăn lại, không thể đi qua.
Vưu Tiểu Mễ mở to hai mắt, ra sức nghiêng đầu nhìn, thấp thoáng nhìn thấy trong ngực Tưởng Tuyết Kha ôm chú chó Bắc Kinh nhỏ xinh, lông trắng như tuyết. Tưởng Tuyết Kha rướn cổ lên nhìn Cố Vân Thâm, tự nhủ: “Thời tiết hôm nay thật tốt nha. Oa, quần áo hôm nay của đàn anh thật đẹp!”.
“Cám ơn.” Cố Vân Thâm thản nhiên nói.
Vưu Tiểu Mễ khoanh chân, chống cằm, nghe Tưởng Tuyết Kha định tiếp tục bắt chuyện như thế nào. Những chuyện như bắt chuyện, Vưu Tiểu Mễ quả thực không giỏi, trong lòng cô nghĩ mình có thể học tập Tưởng Tuyết Kha một chút.
“Em chỉ thấy Nhị Mao, sao không thấy Nhất Mao đâu ta. Cảm giác như đã mấy ngày em không gặp nó rồi, em rất nhớ nó. Không chỉ mình em nhớ Nhất Mao đâu, Đoàn Đoàn nhà em cũng nhớ Nhất Mao nữa.”
Nhất Mao đang nằm trên bậc thang quay đầu nhìn về vườn hoa bên cạnh, rất nhiệt tình mà “Gâu” một tiếng.
Con chó Bắc Kinh đang vùi đầu trong ngực Tưởng Tuyết Kha cũng “Gâu” một tiếng như để trả lời Nhất Mao.
Vưu Tiểu Mễ gật gật đầu, khẩy khẩy đầu ngón tay, cố gắng nhớ kỹ từng ý một:
Một, thật trùng hợp.
Hai, thời tiết thật tốt.
Ba, quần áo hôm nay thật đẹp.
Bốn, nhớ chó nuôi trong nhà.
Tưởng Tuyết Kha cười hì hì, giọng nói khó nén sự vui sướng: “Đàn anh, anh nhìn xem Nhất Mao nhà anh với Đoàn Đoàn nhà em thật thân thiết nha!”
Vưu Tiểu Mễ sờ sờ cánh tay, sao cô cảm giác tiếng cười duyên của Tưởng Tuyết Kha làm cô thấy hơi lạnh người. Hình như Cố Vân Thâm cũng thấy vậy, anh đứng lên, đi về phía Vưu Tiểu Mễ, sờ đầu Nhị Mao nói: “Vật nhỏ ở đây phơi nắng nắng trước đi, tôi vào nhà ngủ bù một chút. Lát nữa lại ra đưa em vào.”
Anh vừa nói vừa sờ đầu Nhị Mao, ánh mắt lại nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ mở miệng, làm khẩu hình nói: “Đừng gọi em là vật nhỏ nữa!”
Cố Vân Thâm dùng ngón tay chọc chọc đầu Vưu Tiểu Mễ, xoay người đi về phòng khách. Khi anh bước tới bậc thang mới quay đầu nhìn Tưởng Tuyết Kha đang đứng trong vườn hoa bên cạnh nói: “Em cứ từ từ phơi nắng.”
Anh cũng không phải là muốn ngủ bù, mà là muốn tách ra, tránh Tưởng Tuyết Kha, đợi cô ấy đi thì anh lại quay lại vườn hoa. Cố Vân Thâm đứng trong phòng khách, chợt nhớ tới việc mà mình đã quên. Anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, mở máy giặt rồi lấy quần áo của Vưu Tiểu Mễ ra, phơi khô.
*****
Vưu Tiểu Mễ nhìn bóng lưng của Cố Vân Thâm liền biết là Tưởng Tuyết Kha bắt chuyện thất bại. Cô lắc đầu, đem những điều một hai ba bốn nãy mới ghi nhớ ném ra, quên hết sạch.
Vưu Tiểu Mễ cho là sau khi Cố Vân Thâm đi vào nhà thì Tưởng Tuyết Kha sẽ rời đi. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha không có rời đi mà ôm con chó Bắc Kinh nhỏ trắng như tuyết ngồi xuống bên cạnh bụi hoa tường vi. Cô thở dài, xoa xoa đầu chó Bắc Kinh nói: “Đoàn Đoàn, đàn anh lại không để ý tới chị nữa rồi.”
Tưởng Tuyết Kha tiếp tục nói chuyện với con chó Bắc Kinh: “Đoàn Đoàn, em biết không. Chủ nhân của em rất đau lòng, chị thích đàn anh Cố Vân Thâm. Ừm… phải, chủ nhân của em, chị đã từng thích không ít người, nhưng thích nhất là đàn anh Cố Vân Thâm nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.