Chương 8
Đan Phi Tuyết
07/10/2013
Cuối tuần, Ôn Hà Phi bay đến Hồng Kông cùng Nhân Nhân, nhờ Lương tổng giúp đỡ, Lý sư phụ ở Hồng Kông giúp bọn họ tìm phu nhân của kiến trúc
sư họ Đặng kia.
Lão phu nhân thân thiết hòa ái, nghe Nhân Nhân giải thích, cười híp mắt.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào gian nhà, bà đánh giá cô gái mặc quần áo thời thượng trước mắt, cô ta có một đôi mắt lấp lánh có thần, vóc người cô ta thon thả tinh tế, đầu tóc dài đen nhánh như thác nước, cùng với bộ dáng đôi môi khẽ mím chặt, biểu hiện ra cô ta là một cô gái vô cùng có quyết tâm lại càng có thêm năng lực hành động. Bên cạnh cô ta có đi theo một cô gái tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, có một đôi mắt rất to tròn, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác ấm áp tươi mát. Lão phu nhân thích hai cô gái xinh đẹp khả ái lại thú vị này, vì một món ăn nhưng lại chạy đến tìm bà. Đây là một chuyện xưa về tình yêu, Úy Nhân Nhân sau khi giải thích xong động cơ học món ăn, lão phu nhân ho khụ, nhấp một ngụm trà.
“Cô Úy” Bà nheo mắt lại. “Tôi không muốn làm cho cô thất vọng, nhưng món ăn này trong thời gian ngắn cô học không được”
“Rất khó sao?” Hà Phi kinh sợ hỏi.
Lão phu nhân ngoắc tay, quản gia lập tức đón nhận trước, lão phu nhân phân phó: “Gọi Tiểu Như tới” Lão phu nhân quay đầu giải thích với hai cô. “Nó là cháu gái của tôi. Tôi sẽ bảo nó làm mẫu một lần, các cô cũng sẽ biết tại sao tôi nói học không được”
“Wow!” Nhân Nhân lấy sổ ghi chép ra, ngay cả ghi chép cũng không kịp, thấy vậy trợn mắt hốc mồm.
“Wow!!” Hà Phi há hốc mồm. “Tổ… Tổ trưởng… Cậu xác định muốn học?” Cô nhỏ giọng hỏi Nhân Nhân.
Cháu gái Đặng phu nhân mỉm cười giải thích mỗi một bước với Nhân Nhân, nhưng là đôi tay linh xảo nha
nh nhẹn tựa như đang quay phim võ thuật, Nhân Nhân cùng Hà Phi thấy vậy hoa mắt hỗn loạn.
Vừa bắt đầu thật giống như rất đơn giản, cô ta dạy Nhân Nhân: “Món ăn phải tẩm gia vị hai phút, để khăn giấy xuống sàng hút nước…”
“Ừ ừ” Nhân Nhân ghi vào, cái này đơn giản.
“Đánh trứng trong bát!” Tiểu Như làm mẫu.
Hà Phi gật đầu — ừ, cái này mình cũng biết nha! Kế tiếp nhất định tựa như cô nói hai dạng lúc trước, khác biệt chính là xào lên.
Tiểu Như cho thêm gia vị vào trứng theo trình tự. “Một muỗng cà phê nước mắm, một muỗng cà phê đường, một muỗng cà phê rượu, quấy đều đặn…”
“Ừm” Đơn giản! Nhân Nhân ghi chép.
Hà Phi híp híp mắt cười, không sai biệt là nên xào đi!?
Tiểu Như ưu nhã lấy chảo. “Một muỗng cà phê tinh bột khoai tây thêm một muỗng cà phê nước, lại thêm một muỗng cà phê nước thịt hầm, hai muỗng cà phê Mirin [1]…” Sau đó cô ta bật bếp.
Hà Phi cao hứng nói: “Bắt đầu xào rồi?”
Tiểu Như quay đầu cười một tiếng với cô, sau đó đặt chảo lên cho nóng. “Không, trước tiên đun những thứ này thành nước sốt sền sệt dưới lửa nhỏ”
Hả? Hà Phi nhăn mày, có chút phiền toái rồi.
Nhân Nhân mặt không đổi sắc ghi chép, hắc hắc ~~ cái này không khó.
“Sau đó –” Tiểu Như cười ngắm hai người bọn họ. “Đổ nước sốt vào giữa trứng, nhưng –” Cô ta thận trọng nhắc nhở. “Không nên quấy đều đặn” Cô ta cầm chảo, động tác chậm làm mẫu. “Khẽ cho tinh bột khoai tây vào món ăn, nhất thiết không nên gây lay động đến trứng và nước sốt đã được lắng đọng tự nhiên…”
Oa a ~~ Chân mày Hà Phi nhíu chặt hơn. Còn lắng đọng tự nhiên!?
Nhân Nhân nghiêm túc ghi chép. “Ừ, được” Lắng đọng tự nhiên…
Cuối cùng cũng bắt đầu xào, riêng chút ít thủ tục này mất một tiếng đồng hồ. Tiểu Như cầm chảo nóng giống như luyện võ công, nín thở ngưng thần rút khăn giấy, chậm chạp ưu nhã mà lau sạch nồi.
“Thêm một thìa dầu” Sau đó cô ta xin lỗi cười một tiếng. “Kế tiếp tôi phải làm liền một mạch, không thể giải thích, tự hai người nhìn kỹ từng bước nhé”
Nhân Nhân Hà Phi ra sức gật đầu, nhìn chăm chú.
Sau khi thêm nước sốt vào món ăn, hai tay Tiểu Như vừa cầm nồi vừa xốc chảo lên hai vòng, lửa bốc lên.
Hà Phi kinh hô: “Wow ~~ lợi hại!”
Nhân Nhân nhăn mày, thật giống như có chút khó khăn.
Phảng phất chú ý tới sự hoang mang của hai cô, Tiểu Như dặn dò: “Vòng quay mặc dù nguy hiểm nhưng là tuyệt đối cần thiết, đây là vì để cho trứng được sức nóng của nồi làm nở ra”
Cô ta đặt nồi lại lên bếp, thêm dầu bơ, thuận tiện tưới thêm chút dầu, nhưng là cô ta thêm dầu vào bên cạnh trứng chứ không trực tiếp thêm dầu vào trứng, sau đó cô ta nhanh chóng dùng xẻng lật lại trứng, lập tức tắt lửa, lập tức cho vào đĩa. Món ăn có màu vàng nhạt kèm thêm sắc xanh biếc, còn bốc lên hơi nóng, món ăn đặc biệt đã hoàn thành.
Mùi thơm tràn ngập, Hà Phi trợn mắt há mồm. “Khó như thế!”
Nhân Nhân mím chặt môi vẫn không chịu thua, nhưng giọng điệu rõ ràng suy yếu không ít. “Tôi… Tôi muốn học… Tôi nhất định phải học được…”
Tiểu Như trang trí vào món ăn. “Món ăn này dựa vào kinh nghiệm cùng học tập. Mỗi một động tác cũng phải đan xen lẫn nhau, nhanh tay lẹ mắt, không thể làm từng lượt, trứng rất khó xào được tốt, lửa quá lớn thì quá chín, quá nhỏ sẽ mất mùi vị, thời gian và lửa phải phối hợp mới tốt. Nhớ kỹ, món ăn này nhất định phải vừa xào xong thì ăn, bởi vì sau khi làm xong không bao lâu, món ăn sẽ tan thành nước, vậy thì không dễ ăn, hơn nữa có trở nên rất khó coi! Các cô mau nếm thử, nhớ kỹ mùi vị này, trở về Đài Loan có thể thử làm”
Hà Phi cầm chiếc đũa, nếm một chút. Vẻ mặt sửng sốt, phảng phất ăn được thứ rất kỳ diệu.
Nhân Nhân cũng nếm một chút, trứng trơn tuột vào cổ họng, mùi trứng vương trên đầu lưỡi, ấm áp trôi xuống bụng. Cô che miệng lại, lúc này chẳng biết tại sao tâm tình thật kích động, cô nếm được mùi vị nhớ mãi không quên trong hồi ức của Cảnh Chi Giới.
~~***~~
Cám ơn Đặng phu nhân cùng cháu gái của bà, sắc trời đã tối, bọn họ lập tức lại đi đến nơi Đặng phu nhân chỉ định mua nguyên liệu nấu ăn, trên đường lớn ở Hồng Kông, Nhân Nhân mua hai mươi hộp tinh bột khoai tây
“Cần… Cần như vậy nhiều không?”
“Như vậy sẽ không sợ làm hỏng, tớ muốn luyện đến thành công mới thôi” Nhân Nhân nói một câu chắc chắn.
Buổi tối ngủ trên giường tại khách sạn, bọn họ mệt mỏi nằm ngủ, bôn ba một ngày, Hà Phi cảm giác chân sắp bị cắt rời, sáng mai còn phải bay về Đài Loan.
Sau khi tắt đèn, ngoài cửa sổ, cảnh đêm hoa lệ Hồng Kông tràn ngập ánh sáng lấp lánh, sao trên bầu trời, cùng nhau chiếu rọi.
Hà Phi không nhịn được hỏi Úy Nhân Nhân: “Tổ trưởng, cậu thật sự làm được món ăn kia chứ? Thật là khó đó!”
“Nhất định Được” Nhân Nhân xoay người nhìn lại Hà Phi, ánh mắt lóe lên của cô, tràn đầy tự tin. “Bất cứ chuyện gì chỉ cần cố gắng, kiên trì không bỏ cuộc, nhất định sẽ thành công”
“Ưm…” Hà Phi nắm chặt chăn suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu hỏi: “Cũng có rất nhiều minh tinh cũng cố gắng không được, cuối cùng vẫn già đi!”
Oa oa a~~! Nhân Nhân trừng cô ấy, hung ác nói: “Đó là hai chuyện khác nhau, OK!?”
“Ưm… Tổ trưởng, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, tại sao cậu hết lần này tới lần khác đối xử tốt với anh ta như vậy?”
Nhắc tới Cảnh Chi Giới, khóe mắt đuôi lông mày Nhân Nhân đều là nhu tình mật ý. “Tớ đây cũng thường nghĩ, tại sao hết lần này tới lần khác là anh ấy!”
“Đúng vậy, không phải là rất nhiều người đối xử tốt với cậu, theo đuổi cậu rất lâu, Cảnh Chi Giới cảm giác lại rất lãnh đạm, cậu hết lần này tới lần khác lại thích anh ta!”
“Có lẽ… Đối với tớ mà nói, anh ấy tựa như nước hoa BLV của Bvlgari. Tập hợp sự lãnh ngạo, kích tình, đối lập, tự chế, kích động toàn thân. Mới quen, tớ cảm giác anh ấy nhiệt tình nhiều thay đổi, quyền uy kích tình. Biết thật nhiều, phát hiện anh ấy tựa như mùi hương BLV, lạnh như băng, có thể thu hút kích động lòng người, không cách nào giải thích được cảm giác thần bí. Cuối cùng hương thơm này lan tỏa ra bầu không khí, hương bưởi, đàn hương, tuyết tùng và xạ hương. Thật giống như anh ấy có ma lực khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, phong thái tuấn mị, không thể nắm lấy…” Nhân Nhân bỗng nhiên run sợ, cười khổ nói: “Đích xác là có rất nhiều người thương yêu tớ, nhưng chẳng biết tại sao chỉ có anh ấy làm tớ mê muội, chỉ có anh ấy có thể kích thích một mặt yếu ớt của tớ, chỉ có anh ấy có thể làm tớ không nhịn được muốn làm nũng, cũng không biết tại sao, anh ấy xuất hiện, tớ thật giống như bị bệnh mù màu, đáy mắt lại không thấy tới những người khác nữa…”
Hà Phi thật tình nghe tổ trưởng nói chuyện, đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy tổ trưởng thần khí luôn luôn tung bay cũng có thời điểm hoang mang mờ mịt như vậy.
Nhân Nhân rũ mắt thấp giọng nói: “Tớ thường muốn cố ý không gọi điện thoại cho anh ấy, chờ anh ấy gọi trước; thường nghĩ không để ý tới anh ấy, nghĩ kiêu ngạo chút, không muốn làm anh ấy hư vinh, nhưng tớ lại không nhịn được cuối cùng vẫn gọi điện thoại, không nhịn được vẫn tìm anh ấy trước, không nhịn được vẫn yêu anh ấy…”
“Có nhiều không nhịn được như thế sao?” Không có khó khăn như vậy chứ? Hà Phi hoang mang.
“Tin tưởng tớ –” Nhân Nhân chắc chắn nói một câu. “Chính, là, không nhịn, được!”
~~***~~
Buổi chiều thời tiết sáng sủa! Nhân Nhân tìm Hà Phi cùng Trần Dĩnh tới thử món trứng tráng cô làm.
Sẽ tìm Trần Dĩnh thuần túy là bởi vì… cô gái này trời sinh khắt khe, tuyệt không nói láo, càng không sợ đả thương tự ái người khác, giả sử cô ấy ăn mà khen, vậy nhất định là ăn ngon. Hà Phi còn lại là tới hỗ trợ.
Nhân Nhân ở phòng bếp, dựa theo trí nhớ hôm đó, đem cho tinh bột khoai tây và Mirin, đặt lên bếp nấu nước sốt.
Hai phút sau, ở phòng khách Hà Phi ngửi được mùi khét.
Trần Dĩnh bịt mũi. “Nhân Nhân, cậu lại nấu khét!”
Đáng giận! Nhân Nhân lấy nước sốt cháy khét ra, cho thêm nước sôi vào, một lần lại một lần nữa. Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào bước xào nóng, Nhân Nhân vén tay áo lên, nhanh tay xào món ăn, học Tiểu Như lắc vòng chảo hai vòng, thoáng chốc dầu sôi bắn ra, Hà Phi cùng Trần Dĩnh nghe thấy Nhân Nhân thét chói tai –
“A ~~” Nóng quá.
Trần Dĩnh cau mày. “Cậu ấy là đang xào thức ăn, hay là đánh giặc?”
Hà Phi tương đối có nhân tính, nhảy dựng lên chạy đi nhìn. “Tổ trưởng? Cậu có sao không!?”
Một chút cũng không tốt, Nhân Nhân kiểm tra dấu vết cánh tay bị bỏng, Hà Phi vội vàng cầm thuốc xoa cho cô.
“Coi như xong…”
“Không!” Nhân Nhân nắm lấy cái xẻng hào hùng hàng vạn hàng nghìn, tay trái chống eo, ánh mắt kiên định có thần, chí khí cao hét lớn. “Cho rằng tớ Úy Nhân Nhân tùy tiện có thể xử lý mấy ngàn vạn dự án –” Cô tức giận chỉ lấy nồi cháy khét. “Chỉ là một món trứng tráng, há có thể làm khó tớ!”
“Ồ” Hà Phi sờ sờ mũi chạy trở về phòng khách.
“Hey” Trần Dĩnh không nhịn được. “Cậu ấy muốn bao lâu mới có thể làm xong? Tớ tối nay có việc!” Nếu không phải Úy Nhân Nhân chi một khoản tiền cho vật cưng của cô đi làm đẹp, cô mới lười tới đây nghe người phụ nữ này làm món trứng tráng nổi điên.
Cuối cùng sau những tiếng thét chói tai rất nhiều lần của Nhân Nhân, món trứng tráng ra đời.
Nhân Nhân bưng lên bàn, Trần Dĩnh liếc về đầu cô bỗng nhiên thét chói tai, sợ đến Nhân Nhân thiếu chút nữa lật úp thành quả cực khổ của mình.
“Cậu lại sao thế?” Nhân Nhân hỏi.
“Oa a!” Trần Dĩnh lần đầu tiên có vẻ mặt kinh hoảng như vậy. “Cậu đánh nhau với quỷ sao?” Úy Nhân Nhân luôn luôn là người phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, trang phục hoàn mỹ không chê vào đâu được. Song lần này, mặt có một đống dầu mỡ vấy bẩn, đầu tóc tán loạn, mắt phải híp mở, tựa như có một đám vết đỏ tím, áo sơ mi màu hồng phấn Channel cổ chữ V dính dầu mỡ vàng nhạt, cô thoạt nhìn hiển nhiên giống như một người vừa mới đánh qua một trận, chẳng trách Trần Dĩnh sợ hãi kêu. “Trời ơi ~~ Nhân Nhân, tớ chẳng thấy cậu xấu như này bao giờ”
“Xấu?” Gì cơ!? Nhân Nhân há hốc mồm, sờ mó mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hà Phi vội vàng cúi đầu, hai vai run rẩy cố gắng đè nén ý muốn cười to, hết lần này tới lần khác Trần Dĩnh còn đang nói không ngừng.
“Chậc chậc chậc ~~” Cô đánh giá Nhân Nhân, lắc đầu tiếc hận. “Xem Cảnh Chi Giới biến cậu thành bộ dáng gì đây? Đức
hạnh của cậu quả thực giống như người điên, tóc tai bù xù, không có chuyện gì gây sự với một món ăn!”
Nhân Nhân xụ mặt xuống. “Đừng nói loạn, mau thử một chút!” Lần lượt đưa đũa cho bọn họ. “Xem đã tốt hơn chút nào chưa?” Cô hăng hái ngẩng cao chú ý vẻ mặt của bọn họ.
Trần Dĩnh gắp lên một chút, đưa lên miệng, thử một miếng. “Phì phì phì!” Ném đũa.
Hà Phi gắp một miếng đưa vào trong miệng, Nhân Nhân chăm chú nhìn cô, nhìn cô che miệng lại, cô cười rất miễn cưỡng.
Đáp án rất rõ ràng, Nhân Nhân vỗ bàn hét lớn: “Được! Tớ lại đi xào, các cậu đợi”
Rất nhanh, lần thứ hai mang thức ăn lên.
Lần này Trần Dĩnh thử một chút, không phì ra, chỉ lấy nước mãnh liệt súc miệng.
Hà Phi nuốt vào, hắc hắc hắc cười với Nhân Nhân. “Nhưng… Có thể ăn…” Chẳng qua là mùi vị có chút mặn”.
“Được, tớ lại đi!” Cô cứ như vậy thử qua lại mười lần.
Cuối cùng, Trần Dĩnh nhìn không được, hãnh diện ăn ba miếng; Hà Phi chạm lên bồn cầu trong phòng tắm, thề tháng này không đụng bất kỳ loại thức ăn liên quan đến trứng; Nhân Nhân ngồi phịch ở phòng bếp, đứng ở bồn nước khóc thút thít! Ô ô, sao lại khó như vậy chứ!
Một món trứng tráng chỉnh Úy Nhân Nhân khóc!
~~***~~
Kế hoạch của Nhân Nhân là như vậy, ở buổi tối sinh nhật Cảnh Chi Giới, cô muốn làm món này cho anh ăn.
Trong lúc Nhân Nhân không biết chịu được bao nhiêu lần thất bại, chính là không chịu bỏ qua, Hà Phi bị cô làm hại chỉ cần đi đến phòng ăn nhìn thấy loại thức ăn có trứng, sắc mặt trắng bệch buồn nôn muốn ói, Trần Dĩnh lại càng vô luận hối lộ Nhân Nhân như nào nữa, cũng kiên trì không chịu lại đi thử ăn món trứng tráng nữa.
Nhân Nhân không thể làm gì khác hơn là cố gắng cứu tế, sau khi thí nghiệm vô số lần, cô cuối cùng cũng có thể thuần thục làm ra món ăn này, cô dụng tâm thưởng thức, cảm giác hẳn là không tính là quá kém.
Ngày sinh nhật Cảnh Chi Giới, cô bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Cảnh Thiếu Hoa
“Sinh nhật anh cậu cậu tới đây một chút được chứ?” Cô không sợ người khác nói cô làm phiền anh bạn nhỏ thuyết giáo. “Trên đời này cậu còn dư lại một người anh ruột, cậu lại giống như con rùa rụt đầu như vậy sao ~~” Thật ra thì cô hy vọng món ăn này Cảnh Thiếu Hoa cũng có thể ăn được, cô đoán cậu ta hẳn là cũng rất hoài niệm món ăn này.
“Tôi không đi!” Cảnh Thiếu Hoa phiền não gầm thét. “Chị không hiểu, tôi chán anh ta!”
“Hử ~~” Nhân Nhân dùng vai kẹp điện thoại, vừa sửa sang lại phòng khách. “Tại sao chán anh ấy?”
“Anh ta chỉ biết mắng tôi, tôi nhìn thấy anh ta lại phiền chán!” Chỉ biết bảo cậu học bổ sung, bảo cậu đọc sách, thật giống như cậu bỏ học khiến cậu ta có bao nhiêu mất thể diện.
Úy Nhân Nhân hít sâu một hơi. “Ai da, mắng cậu là niệm tình cậu, quan tâm cậu nha, anh ấy nếu như…”
“Dì –” Cảnh Thiếu Hoa cao giọng nói. “Đừng thuyết giáo tôi!” Cậu ta cảnh cáo.
Úy Nhân Nhân trợn trắng mắt. “OK, cậu ghét anh cậu, tôi mặc kệ” Hừ hừ ~~ tức chết, còn gọi cô là dì!
“Rất tốt” Thiếu Hoa sảng khoái nói. “Dì cuối cùng cũng đã hiểu, bây giờ nói chuyện phiếm, đừng nói chuyện anh tôi” Cậu ta nhớ Nhân Nhân xinh đẹp biết bao nhiêu. “Dì lúc nữa đi ra ngoài chơi với tôi nhá? Tôi dẫn dì đi Nghi Lan, xe tôi mới vừa đổi lại động cơ, chậc, chúng ta đi tắm nước nóng, hắc hắc ~~ rất lãng mạn!”
Tiểu tử này, Nhân Nhân mới nói mấy phút đồng hồ, cơn giận của cô lại bắt đầu vượng. Cô xoa lấy huyệt Thái dương, kiềm chế tâm tình. “Thiếu Hoa ~~” Giọng nói ngọt ngào.
Cảnh Thiếu Hoa nghe rất hưng phấn. “Dì…”
Nhân Nhân xuất ra chiêu giở trò. “Thật ra thì… Aizz ~~” Cô giả bộ sầu não. “Tôi thật ra rất hy vọng cậu tới, còn đặc biệt mua rất nhiều món ăn, muốn nấu cho cậu ăn, không nghĩ tới cậu không đến, aizz…”
Oa a~~ “Cái gì!” Thiếu Hoa không tin. “Dì căn bản chẳng qua là chuẩn bị cho anh tôi, mỗi một lần đều nói yêu anh tôi biết bao nhiêu, tôi đi làm bóng đèn sao! Thiếu tôi căn bản không vấn đề gì, tôi căn bản không trọng yếu!”
Ha ha ha, Nhân Nhân che miệng cười trộm, thì ra là như vậy, Cảnh Thiếu Hoa chẳng qua là hy vọng được coi trọng quan tâm mà thôi. Cảnh Chi Giới thật khờ, dùng sai phương thức thương yêu em trai.
Nhân Nhân thật giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ vậy, cô miễn cưỡng gãi gãi đầu nói láo. “Ưm, đừng nghĩ như thế, thật ra thì, lần trước khi ăn bữa đêm, tôi cảm thấy được rất thú vị, cậu biết anh cậu rất nhàm chán, tôi nghĩ nếu là buổi tối cậu đến đây, nhất định rất náo nhiệt, rất thú vị, cho nên… Aizz ~~” Nhân Nhân giả bộ thất vọng. “Quên đi , aizz ~~ tôi sao có thể để mình vui vẻ mà miễn cưỡng người khác, quên đi …” Moa ha ha, giả bộ chiêu này Nhân Nhân hiểu rõ nhất. Làm quảng cáo nha, không giả một chút sao được!? “Tôi phải cúp máy” Cô lập tức làm bộ muốn cúp máy.
“Đợi…” Cậu ta an tĩnh trong chốc lát. “Mấy… Mấy giờ?” Bỗng nhiên ngoan như con cừu nhỏ, nói năng ngọt xớt, bị Nhân Nhân thu phục.
Ha ha ha ha, Nhân Nhân cười trộm, mắc câu rồi. “Ưm, sáu giờ, được chứ? Tôi sẽ làm rất nhiều món ăn, cho cậu ăn đó ~~”
“Nói trước với dì –” Cậu ta thanh minh trước. “Tôi sẽ đặc biệt đến gặp dì, không liên quan đến anh tôi”
“Dĩ nhiên” Nhân Nhân cười hì hì, cúp máy. “Thành công!”
Nhân Nhân cầm điện thoại ảo tưởng, tối nay ấm áp biết bao nhiêu –
Cảnh Chi Giới ước chừng năm giờ tan việc, về đến nhà, mở cửa phát hiện cô và cảnh Thiếu Hoa tổ chức sinh nhật cho anh, anh vui mừng. Sau đó anh và Cảnh Thiếu Hoa ăn món trứng tráng, bọn họ cảm động vô cùng, cũng bội phục cô lợi hại, có thể làm ra món ăn này. Cảnh Chi Giới bởi vì cảm động thì càng yêu cô hơn, bọn họ buổi tối ôm nhau ngủ, từ đó anh mở rộng tấm lòng với cô, anh không hề bị động nữa, anh sẽ nhiệt tâm thương yêu cô, bởi vì anh phát hiện tình yêu chân thành là vô địch, ngay cả món trứng tráng cô cũng có thể tìm trở về giúp anh. Giữa bọn họ không hề bị ngăn cách bởi bóng ma quá khứ nữa, bọn họ từ đó có thể hạnh phúc cùng nhau.
Ha ha ha… Tuyệt tuyệt tuyệt!
Nhân Nhân cầm túi đi mua đồ. “Lên đường!”
~~***~~
Thập Phương, Cảnh Chi Giới đang giúp đồng nghiệp giải quyết vấn đề máy vi tính, điện thoại trên bàn vang lên.
“Chi Giới” Giọng nói ngọt ngào cũng không xa lạ gì.
“Mỹ Đại” Cô ta là nữ tiếp viên hàng không, cá tính không câu nệ tiểu tiết, rất phóng khoáng, vẫn duy trì rất tốt quan hệ với anh, hai người thỉnh thoảng cũng lên giường. Chẳng qua, đó cũng là chuyện trước khi biết Nhân Nhân.
“Em mới bay về từ San Francisco” Cô ta nũng nịu hỏi. “Biết không? Hôm nay là sinh nhật của anh, chúng ta đi KK uống một chén chứ?” Cô ta nhớ phong thái mê người của Cảnh Chi Giới.
Cảnh Chi Giới vốn muốn từ chối, bỗng nhiên ý niệm trong đầu vừa chuyển, nghĩ đến mình quá chìm đắm với Nhân Nhân, anh cần người phụ nữ khác khiến cho anh phân tâm. “Được rồi, sau khi tan việc anh sẽ tới”
“Mau tới đó, em mang quà từ San Francisco cho anh, em rất nhớ anh đó!” Cô ta nói lanh lảnh, lên kế hoạch tối nay muốn triền miên cùng Cảnh Chi Giới.
Cảnh Chi Giới nghe được ra trong giọng nói của cô ta có khát vọng, anh mỉm cười, cúp điện thoại.
~~***~~
Kế hoạch của Nhân Nhân, món trứng tráng sẽ làm sau khi Cảnh Chi Giới về đến nhà, bởi vì món ăn này không thể đợi.
Kế hoạch của Nhân Nhân, anh ước chừng sáu giờ về đến nhà, Nhân Nhân nghĩ đến rất đẹp, nhưng mà — tới chỉ có Cảnh Thiếu Hoa.
“Tôi đã đói bụng!” Cảnh Thiếu Hoa xụ mặt. “Dì, tôi muốn ăn cơm”
Sắc mặt Nhân Nhân khó coi, bảy giờ, anh còn chưa về nhà. Cô thử trấn an Cảnh Thiếu Hoa. “Chờ thêm một chút nữa đi” Bởi vì nghĩ cho Cảnh Chi Giới vui mừng, cô không nói với anh muốn tới, cho nên…
Hơn bảy giờ, Cảnh Thiếu Hoa bắt đầu oán trách. “Nói cài gì mà dì yêu thích tôi, muốn tôi, tôi thấy dì căn bản chỉ quan tâm đến anh tôi, tôi chết đói!”
Nhân Nhân cầm điện thoại, quyết định không phải vui mừng, bước đầu tiên đột nhiên thất bại, cô gọi cho Cảnh Chi Giới.
“Alô?”
Cảnh Chi Giới đang uống rượu với Mỹ Đại. “Nhân Nhân à”
Nghe được ra tiếng động lớn ồn ào, anh đang đi với người khác? “Em ở nhà anh” Vốn tưởng rằng anh nghe xong thì trở về ngay, kết quả anh chỉ lãnh đạm một câu.
“Oh, anh không biết em tới” Anh thấp giọng nói. “Anh đang ở KK với bạn”
Mỹ Đại vươn người tới cười híp mắt hỏi: “Người nào đó? Chi Giới?” Cô ta gọi đến vô cùng thân mật.
Nhân Nhân nghe thấy được, thốt ra. “Nói cho cô ta biết — em là ai!” Gọi thân mật như vậy, đáng giận!
Cảnh Chi Giới nhíu mi, anh rất không thích loại giọng điệu ra lệnh này của Nhân Nhân. Cho tới bây giờ anh cũng không phải là người ai cũng có thể khống chế, anh trả lời Mỹ Đại: “Là bạn anh”
“Bạn?” Nhân Nhân không nhịn được gầm thét. “Em là bạn của anh!?” Hừ hừ~~ tức chết!
Cảnh Thiếu Hoa đang xem ti vi bị cô gầm đến quay mặt lại, nhìn thấy Nhân Nhân nắm điện thoại giận đến toàn thân phát run.
Cô gầm thét chỉ làm cho Cảnh Chi Giới lãnh đạm hơn. “Em xảy ra chuyện gì?”
“Em xảy ra chuyện gì? Em là bạn của anh? Một người bạn cho phép ôm hôn ân ái? Thì ra là định nghĩa bạn của anh rộng như vậy!?” Cô không nhịn được nổi giận. “Anh còn có bao nhiêu loại bạn này nữa?” Giả bộ cười!
Anh im miệng không nói. “…” Đột nhiên giọng nói nghiêm túc lên. “Không nên tùy hứng, anh không thích em như vậy”
Tới địa ngục đi! Nhân Nhân vốn muốn rống lại như thế, nhưng bỗng nhiên nghẹn lại. Cô không thể tin được mình lại dịu ngoan nói –
“Được. Em làm bữa ăn tối, anh muốn trở về hay không?” Sau khi nói ra, cô cảm giác rất chán ghét mình như vậy.
“Em ăn đi, anh mới vừa ăn xong”
“Anh không muốn về? Anh sẽ ở đó lâu sao? Hai người có…” Có lên giường không? Nhân Nhân không nói nổi nữa. Nhân Nhân nghẹn lại, bỗng nhiên ý thức được, anh rất có thể đối xử với người đàn bà kia giống như đối với cô, anh cũng có thể có thể hôn cô ta, ân ái cùng cô ta, bởi vì định nghĩa bạn của anh rộng khắp như vậy. “Anh có trở về không?”
“Có chứ” Đáng chết, anh không thích giọng nói sầu não của cô, làm anh cảm giác mình tàn nhẫn, nhưng anh đổi lại càng tức giận bản thân, anh bỗng nhiên lo âu. “Còn có việc sao?” Anh cảm giác mình đáng giận, cô không chịu cúp điện thoại.
Anh im lặng không nói trong chốc lát, giống như ngày thường, anh cúp điện thoại trước.
Cảnh Thiếu Hoa ước chừng đoán được chuyện gì, cậu ta tê liệt ngã xuố
ng ghế sofa. “Chúng ta có thể ăn chứ?” Trên bàn bày đầy món ăn. Cậu ta liếc cô một cái, cô thật giống như u mê, đứng trước tủ âm tường, trong tay còn cầm điện thoại, phảng phất thất thần. Cậu nhún nhún vai, tập mãi thành thói quen nói: “Không cần chờ anh ta. Tính cách anh ta tôi hiểu nhất, anh ta sẽ không vì ai mà thay đổi, trên thực tế dì có chìa khóa nhà anh ta đã là kỳ tích”
Cô không khóc, chẳng qua là thật giống như u mê.
Cậu gãi gãi đầu, sườn mặt cô rất yếu ớt, thân thể cứng còng của cô cảm giác rất đau thương, chân tay cậu luống cuống. “Dì, được rồi, anh ta không đến coi như xong, còn có tôi với dì mà! Rõ ràng dì gặp gỡ tôi tốt hơn, tôi sẽ không giống anh tôi, dì xinh đẹp như vậy, tại sao lại cứ lãng phí thanh xuân với anh tôi chứ!?”
Nhân Nhân hít sâu một hơi. “Đợi một chút, làm thêm một món, chúng ta có thể ăn” Không sai, anh thì là cái gì cơ chứ!
Thiếu Hoa kinh hô: “Còn có món gì nữa?” Đã một bàn đầy thức ăn rồi. “Ăn không hết nữa!”
Nhân Nhân bước vào phòng bếp, một giờ sau, Cảnh Thiếu Hoa bỗng nhiên nhảy dựng lên từ ghế sofa, ngây ngẩn cả người.
Đó là mùi vị sâu trong trí nhớ, Nhân Nhân mang ra món trứng tráng, cậu u mê.
Cô đặt lên bàn, quay đầu cười với cậu. “Đến ăn đi”
Cảnh Thiếu Hoa hơi giật mình ngồi xuống, Nhân Nhân đưa đũa đưa cho cậu ta.
Cậu ta trừng mắt nhìn món ăn kia, vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ta gắp thức ăn, đưa vào miệng, sau đó cậu ta đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn lại Úy Nhân Nhân.
Cô cười ấm áp với cậu ta. “Thích không? Không biết có làm được hay không?” Cô nghĩ cậu ta thích, bởi vì ánh mắt cậu ta chớp động, ánh mắt cậu ta mông lung, hốc mắt đỏ. Cô cảm giác cậu ta nắm chặt tay, cậu ta kích động nói không ra lời.
“…” Ngay cả mũi cũng đỏ. Cậu ta im lặng không nói, một hơi ăn thật nhiều món trứng tráng.
Nhân Nhân ngồi ở bên cạnh cậu ta, lẳng lặng nhìn cậu ăn. Cô chống cằm, tối nay thật thất bại, niềm vui duy nhất chính là nhìn thấy Cảnh Thiếu Hoa cảm động như thế.
Khẩu vị của Cảnh Thiếu Hoa tốt hơn, ăn liền ba bát cơm. Sau đó cậu ta đặt bát xuống, hô một hơi, ngây ngốc nói: “Sau khi ba mẹ chết, em hôm nay là vui vẻ nhất…” Cậu ta quay đầu hỏi Nhân Nhân. “Chị là học đặc biệt cho anh em, có đúng không?”
Nhân Nhân im lặng.
“Chị rất yêu anh em, có đúng không?”
Nhân Nhân cam chịu.
Tay của cậu ta nắm chặt, cậu ta nói: “Làm, người, phụ, nữ, của, em, đi!” Cậu ra nhấn từng chữ từng câu. “Em sẽ đối xử với chị thật tốt, em tuyệt đối sẽ không hại chị thương tâm như anh em, thời điểm chị cần em em sẽ xuất hiện, khi chị thương tâm em sẽ bảo vệ chị, chị nghĩ muốn yêu bao nhiêu em đều có thể làm được, anh ta đối xử với chị rất tệ rất xấu xa, em sẽ đối xử với chị rất tốt rất tốt. Hơn nữa em sẽ chỉ một lòng với chị, chị muốn em làm cái gì em cũng sẽ vì chị mà làm!”
Nhân Nhân bỗng dưng cảm thấy đau lòng, đau lòng chính là những lời nói tuyên cáo này quá nhiều người nói với cô. Con người tại sao như vậy? Chưa chịu đả thương hết lần này tới lần khác lại muốn đi tìm chút tội tới chịu? Rõ ràng rất nhiều người thương yêu, hết lần này tới lần khác muốn đi yêu người không thích mình!? Chẳng lẽ chỉ vì thể nghiệm tư vị u buồn? Chẳng lẽ càng khó khăn, càng cầu xin không được, cô lại càng cảm thấy trân quý?
Cô tại sao có thể như vậy!? Bị Cảnh Chi Giới gây thương tổn, tim cô còn đập nhanh; nghe lấy lời ngon tiếng ngọt người bên cạnh, cô lại không phản ứng chút nào!?
Cô học món ăn này là để muốn đánh động tâm Cảnh Chi Giới, châm chọc biết bao, lại rung chuyển em trai anh ta!
“Cám ơn cậu” Nhân Nhân xụ mặt, nhìn lại Thiếu Hoa. “Tôi…”
“Quên đi!” Cậu ta phất tay cắt ngang lời cô. “Em biết, trong mắt các người chỉ có anh em! Đần muốn chết, anh ta hư hỏng như vậy, yêu anh ta, em thật nghĩ không ra, tại sao đều thích tự tìm khổ như vậy?”
Nhân Nhân run sợ, đúng vậy, cô cũng nghĩ không ra!
Lão phu nhân thân thiết hòa ái, nghe Nhân Nhân giải thích, cười híp mắt.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào gian nhà, bà đánh giá cô gái mặc quần áo thời thượng trước mắt, cô ta có một đôi mắt lấp lánh có thần, vóc người cô ta thon thả tinh tế, đầu tóc dài đen nhánh như thác nước, cùng với bộ dáng đôi môi khẽ mím chặt, biểu hiện ra cô ta là một cô gái vô cùng có quyết tâm lại càng có thêm năng lực hành động. Bên cạnh cô ta có đi theo một cô gái tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, có một đôi mắt rất to tròn, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác ấm áp tươi mát. Lão phu nhân thích hai cô gái xinh đẹp khả ái lại thú vị này, vì một món ăn nhưng lại chạy đến tìm bà. Đây là một chuyện xưa về tình yêu, Úy Nhân Nhân sau khi giải thích xong động cơ học món ăn, lão phu nhân ho khụ, nhấp một ngụm trà.
“Cô Úy” Bà nheo mắt lại. “Tôi không muốn làm cho cô thất vọng, nhưng món ăn này trong thời gian ngắn cô học không được”
“Rất khó sao?” Hà Phi kinh sợ hỏi.
Lão phu nhân ngoắc tay, quản gia lập tức đón nhận trước, lão phu nhân phân phó: “Gọi Tiểu Như tới” Lão phu nhân quay đầu giải thích với hai cô. “Nó là cháu gái của tôi. Tôi sẽ bảo nó làm mẫu một lần, các cô cũng sẽ biết tại sao tôi nói học không được”
“Wow!” Nhân Nhân lấy sổ ghi chép ra, ngay cả ghi chép cũng không kịp, thấy vậy trợn mắt hốc mồm.
“Wow!!” Hà Phi há hốc mồm. “Tổ… Tổ trưởng… Cậu xác định muốn học?” Cô nhỏ giọng hỏi Nhân Nhân.
Cháu gái Đặng phu nhân mỉm cười giải thích mỗi một bước với Nhân Nhân, nhưng là đôi tay linh xảo nha
nh nhẹn tựa như đang quay phim võ thuật, Nhân Nhân cùng Hà Phi thấy vậy hoa mắt hỗn loạn.
Vừa bắt đầu thật giống như rất đơn giản, cô ta dạy Nhân Nhân: “Món ăn phải tẩm gia vị hai phút, để khăn giấy xuống sàng hút nước…”
“Ừ ừ” Nhân Nhân ghi vào, cái này đơn giản.
“Đánh trứng trong bát!” Tiểu Như làm mẫu.
Hà Phi gật đầu — ừ, cái này mình cũng biết nha! Kế tiếp nhất định tựa như cô nói hai dạng lúc trước, khác biệt chính là xào lên.
Tiểu Như cho thêm gia vị vào trứng theo trình tự. “Một muỗng cà phê nước mắm, một muỗng cà phê đường, một muỗng cà phê rượu, quấy đều đặn…”
“Ừm” Đơn giản! Nhân Nhân ghi chép.
Hà Phi híp híp mắt cười, không sai biệt là nên xào đi!?
Tiểu Như ưu nhã lấy chảo. “Một muỗng cà phê tinh bột khoai tây thêm một muỗng cà phê nước, lại thêm một muỗng cà phê nước thịt hầm, hai muỗng cà phê Mirin [1]…” Sau đó cô ta bật bếp.
Hà Phi cao hứng nói: “Bắt đầu xào rồi?”
Tiểu Như quay đầu cười một tiếng với cô, sau đó đặt chảo lên cho nóng. “Không, trước tiên đun những thứ này thành nước sốt sền sệt dưới lửa nhỏ”
Hả? Hà Phi nhăn mày, có chút phiền toái rồi.
Nhân Nhân mặt không đổi sắc ghi chép, hắc hắc ~~ cái này không khó.
“Sau đó –” Tiểu Như cười ngắm hai người bọn họ. “Đổ nước sốt vào giữa trứng, nhưng –” Cô ta thận trọng nhắc nhở. “Không nên quấy đều đặn” Cô ta cầm chảo, động tác chậm làm mẫu. “Khẽ cho tinh bột khoai tây vào món ăn, nhất thiết không nên gây lay động đến trứng và nước sốt đã được lắng đọng tự nhiên…”
Oa a ~~ Chân mày Hà Phi nhíu chặt hơn. Còn lắng đọng tự nhiên!?
Nhân Nhân nghiêm túc ghi chép. “Ừ, được” Lắng đọng tự nhiên…
Cuối cùng cũng bắt đầu xào, riêng chút ít thủ tục này mất một tiếng đồng hồ. Tiểu Như cầm chảo nóng giống như luyện võ công, nín thở ngưng thần rút khăn giấy, chậm chạp ưu nhã mà lau sạch nồi.
“Thêm một thìa dầu” Sau đó cô ta xin lỗi cười một tiếng. “Kế tiếp tôi phải làm liền một mạch, không thể giải thích, tự hai người nhìn kỹ từng bước nhé”
Nhân Nhân Hà Phi ra sức gật đầu, nhìn chăm chú.
Sau khi thêm nước sốt vào món ăn, hai tay Tiểu Như vừa cầm nồi vừa xốc chảo lên hai vòng, lửa bốc lên.
Hà Phi kinh hô: “Wow ~~ lợi hại!”
Nhân Nhân nhăn mày, thật giống như có chút khó khăn.
Phảng phất chú ý tới sự hoang mang của hai cô, Tiểu Như dặn dò: “Vòng quay mặc dù nguy hiểm nhưng là tuyệt đối cần thiết, đây là vì để cho trứng được sức nóng của nồi làm nở ra”
Cô ta đặt nồi lại lên bếp, thêm dầu bơ, thuận tiện tưới thêm chút dầu, nhưng là cô ta thêm dầu vào bên cạnh trứng chứ không trực tiếp thêm dầu vào trứng, sau đó cô ta nhanh chóng dùng xẻng lật lại trứng, lập tức tắt lửa, lập tức cho vào đĩa. Món ăn có màu vàng nhạt kèm thêm sắc xanh biếc, còn bốc lên hơi nóng, món ăn đặc biệt đã hoàn thành.
Mùi thơm tràn ngập, Hà Phi trợn mắt há mồm. “Khó như thế!”
Nhân Nhân mím chặt môi vẫn không chịu thua, nhưng giọng điệu rõ ràng suy yếu không ít. “Tôi… Tôi muốn học… Tôi nhất định phải học được…”
Tiểu Như trang trí vào món ăn. “Món ăn này dựa vào kinh nghiệm cùng học tập. Mỗi một động tác cũng phải đan xen lẫn nhau, nhanh tay lẹ mắt, không thể làm từng lượt, trứng rất khó xào được tốt, lửa quá lớn thì quá chín, quá nhỏ sẽ mất mùi vị, thời gian và lửa phải phối hợp mới tốt. Nhớ kỹ, món ăn này nhất định phải vừa xào xong thì ăn, bởi vì sau khi làm xong không bao lâu, món ăn sẽ tan thành nước, vậy thì không dễ ăn, hơn nữa có trở nên rất khó coi! Các cô mau nếm thử, nhớ kỹ mùi vị này, trở về Đài Loan có thể thử làm”
Hà Phi cầm chiếc đũa, nếm một chút. Vẻ mặt sửng sốt, phảng phất ăn được thứ rất kỳ diệu.
Nhân Nhân cũng nếm một chút, trứng trơn tuột vào cổ họng, mùi trứng vương trên đầu lưỡi, ấm áp trôi xuống bụng. Cô che miệng lại, lúc này chẳng biết tại sao tâm tình thật kích động, cô nếm được mùi vị nhớ mãi không quên trong hồi ức của Cảnh Chi Giới.
~~***~~
Cám ơn Đặng phu nhân cùng cháu gái của bà, sắc trời đã tối, bọn họ lập tức lại đi đến nơi Đặng phu nhân chỉ định mua nguyên liệu nấu ăn, trên đường lớn ở Hồng Kông, Nhân Nhân mua hai mươi hộp tinh bột khoai tây
“Cần… Cần như vậy nhiều không?”
“Như vậy sẽ không sợ làm hỏng, tớ muốn luyện đến thành công mới thôi” Nhân Nhân nói một câu chắc chắn.
Buổi tối ngủ trên giường tại khách sạn, bọn họ mệt mỏi nằm ngủ, bôn ba một ngày, Hà Phi cảm giác chân sắp bị cắt rời, sáng mai còn phải bay về Đài Loan.
Sau khi tắt đèn, ngoài cửa sổ, cảnh đêm hoa lệ Hồng Kông tràn ngập ánh sáng lấp lánh, sao trên bầu trời, cùng nhau chiếu rọi.
Hà Phi không nhịn được hỏi Úy Nhân Nhân: “Tổ trưởng, cậu thật sự làm được món ăn kia chứ? Thật là khó đó!”
“Nhất định Được” Nhân Nhân xoay người nhìn lại Hà Phi, ánh mắt lóe lên của cô, tràn đầy tự tin. “Bất cứ chuyện gì chỉ cần cố gắng, kiên trì không bỏ cuộc, nhất định sẽ thành công”
“Ưm…” Hà Phi nắm chặt chăn suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu hỏi: “Cũng có rất nhiều minh tinh cũng cố gắng không được, cuối cùng vẫn già đi!”
Oa oa a~~! Nhân Nhân trừng cô ấy, hung ác nói: “Đó là hai chuyện khác nhau, OK!?”
“Ưm… Tổ trưởng, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, tại sao cậu hết lần này tới lần khác đối xử tốt với anh ta như vậy?”
Nhắc tới Cảnh Chi Giới, khóe mắt đuôi lông mày Nhân Nhân đều là nhu tình mật ý. “Tớ đây cũng thường nghĩ, tại sao hết lần này tới lần khác là anh ấy!”
“Đúng vậy, không phải là rất nhiều người đối xử tốt với cậu, theo đuổi cậu rất lâu, Cảnh Chi Giới cảm giác lại rất lãnh đạm, cậu hết lần này tới lần khác lại thích anh ta!”
“Có lẽ… Đối với tớ mà nói, anh ấy tựa như nước hoa BLV của Bvlgari. Tập hợp sự lãnh ngạo, kích tình, đối lập, tự chế, kích động toàn thân. Mới quen, tớ cảm giác anh ấy nhiệt tình nhiều thay đổi, quyền uy kích tình. Biết thật nhiều, phát hiện anh ấy tựa như mùi hương BLV, lạnh như băng, có thể thu hút kích động lòng người, không cách nào giải thích được cảm giác thần bí. Cuối cùng hương thơm này lan tỏa ra bầu không khí, hương bưởi, đàn hương, tuyết tùng và xạ hương. Thật giống như anh ấy có ma lực khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, phong thái tuấn mị, không thể nắm lấy…” Nhân Nhân bỗng nhiên run sợ, cười khổ nói: “Đích xác là có rất nhiều người thương yêu tớ, nhưng chẳng biết tại sao chỉ có anh ấy làm tớ mê muội, chỉ có anh ấy có thể kích thích một mặt yếu ớt của tớ, chỉ có anh ấy có thể làm tớ không nhịn được muốn làm nũng, cũng không biết tại sao, anh ấy xuất hiện, tớ thật giống như bị bệnh mù màu, đáy mắt lại không thấy tới những người khác nữa…”
Hà Phi thật tình nghe tổ trưởng nói chuyện, đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy tổ trưởng thần khí luôn luôn tung bay cũng có thời điểm hoang mang mờ mịt như vậy.
Nhân Nhân rũ mắt thấp giọng nói: “Tớ thường muốn cố ý không gọi điện thoại cho anh ấy, chờ anh ấy gọi trước; thường nghĩ không để ý tới anh ấy, nghĩ kiêu ngạo chút, không muốn làm anh ấy hư vinh, nhưng tớ lại không nhịn được cuối cùng vẫn gọi điện thoại, không nhịn được vẫn tìm anh ấy trước, không nhịn được vẫn yêu anh ấy…”
“Có nhiều không nhịn được như thế sao?” Không có khó khăn như vậy chứ? Hà Phi hoang mang.
“Tin tưởng tớ –” Nhân Nhân chắc chắn nói một câu. “Chính, là, không nhịn, được!”
~~***~~
Buổi chiều thời tiết sáng sủa! Nhân Nhân tìm Hà Phi cùng Trần Dĩnh tới thử món trứng tráng cô làm.
Sẽ tìm Trần Dĩnh thuần túy là bởi vì… cô gái này trời sinh khắt khe, tuyệt không nói láo, càng không sợ đả thương tự ái người khác, giả sử cô ấy ăn mà khen, vậy nhất định là ăn ngon. Hà Phi còn lại là tới hỗ trợ.
Nhân Nhân ở phòng bếp, dựa theo trí nhớ hôm đó, đem cho tinh bột khoai tây và Mirin, đặt lên bếp nấu nước sốt.
Hai phút sau, ở phòng khách Hà Phi ngửi được mùi khét.
Trần Dĩnh bịt mũi. “Nhân Nhân, cậu lại nấu khét!”
Đáng giận! Nhân Nhân lấy nước sốt cháy khét ra, cho thêm nước sôi vào, một lần lại một lần nữa. Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào bước xào nóng, Nhân Nhân vén tay áo lên, nhanh tay xào món ăn, học Tiểu Như lắc vòng chảo hai vòng, thoáng chốc dầu sôi bắn ra, Hà Phi cùng Trần Dĩnh nghe thấy Nhân Nhân thét chói tai –
“A ~~” Nóng quá.
Trần Dĩnh cau mày. “Cậu ấy là đang xào thức ăn, hay là đánh giặc?”
Hà Phi tương đối có nhân tính, nhảy dựng lên chạy đi nhìn. “Tổ trưởng? Cậu có sao không!?”
Một chút cũng không tốt, Nhân Nhân kiểm tra dấu vết cánh tay bị bỏng, Hà Phi vội vàng cầm thuốc xoa cho cô.
“Coi như xong…”
“Không!” Nhân Nhân nắm lấy cái xẻng hào hùng hàng vạn hàng nghìn, tay trái chống eo, ánh mắt kiên định có thần, chí khí cao hét lớn. “Cho rằng tớ Úy Nhân Nhân tùy tiện có thể xử lý mấy ngàn vạn dự án –” Cô tức giận chỉ lấy nồi cháy khét. “Chỉ là một món trứng tráng, há có thể làm khó tớ!”
“Ồ” Hà Phi sờ sờ mũi chạy trở về phòng khách.
“Hey” Trần Dĩnh không nhịn được. “Cậu ấy muốn bao lâu mới có thể làm xong? Tớ tối nay có việc!” Nếu không phải Úy Nhân Nhân chi một khoản tiền cho vật cưng của cô đi làm đẹp, cô mới lười tới đây nghe người phụ nữ này làm món trứng tráng nổi điên.
Cuối cùng sau những tiếng thét chói tai rất nhiều lần của Nhân Nhân, món trứng tráng ra đời.
Nhân Nhân bưng lên bàn, Trần Dĩnh liếc về đầu cô bỗng nhiên thét chói tai, sợ đến Nhân Nhân thiếu chút nữa lật úp thành quả cực khổ của mình.
“Cậu lại sao thế?” Nhân Nhân hỏi.
“Oa a!” Trần Dĩnh lần đầu tiên có vẻ mặt kinh hoảng như vậy. “Cậu đánh nhau với quỷ sao?” Úy Nhân Nhân luôn luôn là người phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, trang phục hoàn mỹ không chê vào đâu được. Song lần này, mặt có một đống dầu mỡ vấy bẩn, đầu tóc tán loạn, mắt phải híp mở, tựa như có một đám vết đỏ tím, áo sơ mi màu hồng phấn Channel cổ chữ V dính dầu mỡ vàng nhạt, cô thoạt nhìn hiển nhiên giống như một người vừa mới đánh qua một trận, chẳng trách Trần Dĩnh sợ hãi kêu. “Trời ơi ~~ Nhân Nhân, tớ chẳng thấy cậu xấu như này bao giờ”
“Xấu?” Gì cơ!? Nhân Nhân há hốc mồm, sờ mó mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hà Phi vội vàng cúi đầu, hai vai run rẩy cố gắng đè nén ý muốn cười to, hết lần này tới lần khác Trần Dĩnh còn đang nói không ngừng.
“Chậc chậc chậc ~~” Cô đánh giá Nhân Nhân, lắc đầu tiếc hận. “Xem Cảnh Chi Giới biến cậu thành bộ dáng gì đây? Đức
hạnh của cậu quả thực giống như người điên, tóc tai bù xù, không có chuyện gì gây sự với một món ăn!”
Nhân Nhân xụ mặt xuống. “Đừng nói loạn, mau thử một chút!” Lần lượt đưa đũa cho bọn họ. “Xem đã tốt hơn chút nào chưa?” Cô hăng hái ngẩng cao chú ý vẻ mặt của bọn họ.
Trần Dĩnh gắp lên một chút, đưa lên miệng, thử một miếng. “Phì phì phì!” Ném đũa.
Hà Phi gắp một miếng đưa vào trong miệng, Nhân Nhân chăm chú nhìn cô, nhìn cô che miệng lại, cô cười rất miễn cưỡng.
Đáp án rất rõ ràng, Nhân Nhân vỗ bàn hét lớn: “Được! Tớ lại đi xào, các cậu đợi”
Rất nhanh, lần thứ hai mang thức ăn lên.
Lần này Trần Dĩnh thử một chút, không phì ra, chỉ lấy nước mãnh liệt súc miệng.
Hà Phi nuốt vào, hắc hắc hắc cười với Nhân Nhân. “Nhưng… Có thể ăn…” Chẳng qua là mùi vị có chút mặn”.
“Được, tớ lại đi!” Cô cứ như vậy thử qua lại mười lần.
Cuối cùng, Trần Dĩnh nhìn không được, hãnh diện ăn ba miếng; Hà Phi chạm lên bồn cầu trong phòng tắm, thề tháng này không đụng bất kỳ loại thức ăn liên quan đến trứng; Nhân Nhân ngồi phịch ở phòng bếp, đứng ở bồn nước khóc thút thít! Ô ô, sao lại khó như vậy chứ!
Một món trứng tráng chỉnh Úy Nhân Nhân khóc!
~~***~~
Kế hoạch của Nhân Nhân là như vậy, ở buổi tối sinh nhật Cảnh Chi Giới, cô muốn làm món này cho anh ăn.
Trong lúc Nhân Nhân không biết chịu được bao nhiêu lần thất bại, chính là không chịu bỏ qua, Hà Phi bị cô làm hại chỉ cần đi đến phòng ăn nhìn thấy loại thức ăn có trứng, sắc mặt trắng bệch buồn nôn muốn ói, Trần Dĩnh lại càng vô luận hối lộ Nhân Nhân như nào nữa, cũng kiên trì không chịu lại đi thử ăn món trứng tráng nữa.
Nhân Nhân không thể làm gì khác hơn là cố gắng cứu tế, sau khi thí nghiệm vô số lần, cô cuối cùng cũng có thể thuần thục làm ra món ăn này, cô dụng tâm thưởng thức, cảm giác hẳn là không tính là quá kém.
Ngày sinh nhật Cảnh Chi Giới, cô bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Cảnh Thiếu Hoa
“Sinh nhật anh cậu cậu tới đây một chút được chứ?” Cô không sợ người khác nói cô làm phiền anh bạn nhỏ thuyết giáo. “Trên đời này cậu còn dư lại một người anh ruột, cậu lại giống như con rùa rụt đầu như vậy sao ~~” Thật ra thì cô hy vọng món ăn này Cảnh Thiếu Hoa cũng có thể ăn được, cô đoán cậu ta hẳn là cũng rất hoài niệm món ăn này.
“Tôi không đi!” Cảnh Thiếu Hoa phiền não gầm thét. “Chị không hiểu, tôi chán anh ta!”
“Hử ~~” Nhân Nhân dùng vai kẹp điện thoại, vừa sửa sang lại phòng khách. “Tại sao chán anh ấy?”
“Anh ta chỉ biết mắng tôi, tôi nhìn thấy anh ta lại phiền chán!” Chỉ biết bảo cậu học bổ sung, bảo cậu đọc sách, thật giống như cậu bỏ học khiến cậu ta có bao nhiêu mất thể diện.
Úy Nhân Nhân hít sâu một hơi. “Ai da, mắng cậu là niệm tình cậu, quan tâm cậu nha, anh ấy nếu như…”
“Dì –” Cảnh Thiếu Hoa cao giọng nói. “Đừng thuyết giáo tôi!” Cậu ta cảnh cáo.
Úy Nhân Nhân trợn trắng mắt. “OK, cậu ghét anh cậu, tôi mặc kệ” Hừ hừ ~~ tức chết, còn gọi cô là dì!
“Rất tốt” Thiếu Hoa sảng khoái nói. “Dì cuối cùng cũng đã hiểu, bây giờ nói chuyện phiếm, đừng nói chuyện anh tôi” Cậu ta nhớ Nhân Nhân xinh đẹp biết bao nhiêu. “Dì lúc nữa đi ra ngoài chơi với tôi nhá? Tôi dẫn dì đi Nghi Lan, xe tôi mới vừa đổi lại động cơ, chậc, chúng ta đi tắm nước nóng, hắc hắc ~~ rất lãng mạn!”
Tiểu tử này, Nhân Nhân mới nói mấy phút đồng hồ, cơn giận của cô lại bắt đầu vượng. Cô xoa lấy huyệt Thái dương, kiềm chế tâm tình. “Thiếu Hoa ~~” Giọng nói ngọt ngào.
Cảnh Thiếu Hoa nghe rất hưng phấn. “Dì…”
Nhân Nhân xuất ra chiêu giở trò. “Thật ra thì… Aizz ~~” Cô giả bộ sầu não. “Tôi thật ra rất hy vọng cậu tới, còn đặc biệt mua rất nhiều món ăn, muốn nấu cho cậu ăn, không nghĩ tới cậu không đến, aizz…”
Oa a~~ “Cái gì!” Thiếu Hoa không tin. “Dì căn bản chẳng qua là chuẩn bị cho anh tôi, mỗi một lần đều nói yêu anh tôi biết bao nhiêu, tôi đi làm bóng đèn sao! Thiếu tôi căn bản không vấn đề gì, tôi căn bản không trọng yếu!”
Ha ha ha, Nhân Nhân che miệng cười trộm, thì ra là như vậy, Cảnh Thiếu Hoa chẳng qua là hy vọng được coi trọng quan tâm mà thôi. Cảnh Chi Giới thật khờ, dùng sai phương thức thương yêu em trai.
Nhân Nhân thật giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ vậy, cô miễn cưỡng gãi gãi đầu nói láo. “Ưm, đừng nghĩ như thế, thật ra thì, lần trước khi ăn bữa đêm, tôi cảm thấy được rất thú vị, cậu biết anh cậu rất nhàm chán, tôi nghĩ nếu là buổi tối cậu đến đây, nhất định rất náo nhiệt, rất thú vị, cho nên… Aizz ~~” Nhân Nhân giả bộ thất vọng. “Quên đi , aizz ~~ tôi sao có thể để mình vui vẻ mà miễn cưỡng người khác, quên đi …” Moa ha ha, giả bộ chiêu này Nhân Nhân hiểu rõ nhất. Làm quảng cáo nha, không giả một chút sao được!? “Tôi phải cúp máy” Cô lập tức làm bộ muốn cúp máy.
“Đợi…” Cậu ta an tĩnh trong chốc lát. “Mấy… Mấy giờ?” Bỗng nhiên ngoan như con cừu nhỏ, nói năng ngọt xớt, bị Nhân Nhân thu phục.
Ha ha ha ha, Nhân Nhân cười trộm, mắc câu rồi. “Ưm, sáu giờ, được chứ? Tôi sẽ làm rất nhiều món ăn, cho cậu ăn đó ~~”
“Nói trước với dì –” Cậu ta thanh minh trước. “Tôi sẽ đặc biệt đến gặp dì, không liên quan đến anh tôi”
“Dĩ nhiên” Nhân Nhân cười hì hì, cúp máy. “Thành công!”
Nhân Nhân cầm điện thoại ảo tưởng, tối nay ấm áp biết bao nhiêu –
Cảnh Chi Giới ước chừng năm giờ tan việc, về đến nhà, mở cửa phát hiện cô và cảnh Thiếu Hoa tổ chức sinh nhật cho anh, anh vui mừng. Sau đó anh và Cảnh Thiếu Hoa ăn món trứng tráng, bọn họ cảm động vô cùng, cũng bội phục cô lợi hại, có thể làm ra món ăn này. Cảnh Chi Giới bởi vì cảm động thì càng yêu cô hơn, bọn họ buổi tối ôm nhau ngủ, từ đó anh mở rộng tấm lòng với cô, anh không hề bị động nữa, anh sẽ nhiệt tâm thương yêu cô, bởi vì anh phát hiện tình yêu chân thành là vô địch, ngay cả món trứng tráng cô cũng có thể tìm trở về giúp anh. Giữa bọn họ không hề bị ngăn cách bởi bóng ma quá khứ nữa, bọn họ từ đó có thể hạnh phúc cùng nhau.
Ha ha ha… Tuyệt tuyệt tuyệt!
Nhân Nhân cầm túi đi mua đồ. “Lên đường!”
~~***~~
Thập Phương, Cảnh Chi Giới đang giúp đồng nghiệp giải quyết vấn đề máy vi tính, điện thoại trên bàn vang lên.
“Chi Giới” Giọng nói ngọt ngào cũng không xa lạ gì.
“Mỹ Đại” Cô ta là nữ tiếp viên hàng không, cá tính không câu nệ tiểu tiết, rất phóng khoáng, vẫn duy trì rất tốt quan hệ với anh, hai người thỉnh thoảng cũng lên giường. Chẳng qua, đó cũng là chuyện trước khi biết Nhân Nhân.
“Em mới bay về từ San Francisco” Cô ta nũng nịu hỏi. “Biết không? Hôm nay là sinh nhật của anh, chúng ta đi KK uống một chén chứ?” Cô ta nhớ phong thái mê người của Cảnh Chi Giới.
Cảnh Chi Giới vốn muốn từ chối, bỗng nhiên ý niệm trong đầu vừa chuyển, nghĩ đến mình quá chìm đắm với Nhân Nhân, anh cần người phụ nữ khác khiến cho anh phân tâm. “Được rồi, sau khi tan việc anh sẽ tới”
“Mau tới đó, em mang quà từ San Francisco cho anh, em rất nhớ anh đó!” Cô ta nói lanh lảnh, lên kế hoạch tối nay muốn triền miên cùng Cảnh Chi Giới.
Cảnh Chi Giới nghe được ra trong giọng nói của cô ta có khát vọng, anh mỉm cười, cúp điện thoại.
~~***~~
Kế hoạch của Nhân Nhân, món trứng tráng sẽ làm sau khi Cảnh Chi Giới về đến nhà, bởi vì món ăn này không thể đợi.
Kế hoạch của Nhân Nhân, anh ước chừng sáu giờ về đến nhà, Nhân Nhân nghĩ đến rất đẹp, nhưng mà — tới chỉ có Cảnh Thiếu Hoa.
“Tôi đã đói bụng!” Cảnh Thiếu Hoa xụ mặt. “Dì, tôi muốn ăn cơm”
Sắc mặt Nhân Nhân khó coi, bảy giờ, anh còn chưa về nhà. Cô thử trấn an Cảnh Thiếu Hoa. “Chờ thêm một chút nữa đi” Bởi vì nghĩ cho Cảnh Chi Giới vui mừng, cô không nói với anh muốn tới, cho nên…
Hơn bảy giờ, Cảnh Thiếu Hoa bắt đầu oán trách. “Nói cài gì mà dì yêu thích tôi, muốn tôi, tôi thấy dì căn bản chỉ quan tâm đến anh tôi, tôi chết đói!”
Nhân Nhân cầm điện thoại, quyết định không phải vui mừng, bước đầu tiên đột nhiên thất bại, cô gọi cho Cảnh Chi Giới.
“Alô?”
Cảnh Chi Giới đang uống rượu với Mỹ Đại. “Nhân Nhân à”
Nghe được ra tiếng động lớn ồn ào, anh đang đi với người khác? “Em ở nhà anh” Vốn tưởng rằng anh nghe xong thì trở về ngay, kết quả anh chỉ lãnh đạm một câu.
“Oh, anh không biết em tới” Anh thấp giọng nói. “Anh đang ở KK với bạn”
Mỹ Đại vươn người tới cười híp mắt hỏi: “Người nào đó? Chi Giới?” Cô ta gọi đến vô cùng thân mật.
Nhân Nhân nghe thấy được, thốt ra. “Nói cho cô ta biết — em là ai!” Gọi thân mật như vậy, đáng giận!
Cảnh Chi Giới nhíu mi, anh rất không thích loại giọng điệu ra lệnh này của Nhân Nhân. Cho tới bây giờ anh cũng không phải là người ai cũng có thể khống chế, anh trả lời Mỹ Đại: “Là bạn anh”
“Bạn?” Nhân Nhân không nhịn được gầm thét. “Em là bạn của anh!?” Hừ hừ~~ tức chết!
Cảnh Thiếu Hoa đang xem ti vi bị cô gầm đến quay mặt lại, nhìn thấy Nhân Nhân nắm điện thoại giận đến toàn thân phát run.
Cô gầm thét chỉ làm cho Cảnh Chi Giới lãnh đạm hơn. “Em xảy ra chuyện gì?”
“Em xảy ra chuyện gì? Em là bạn của anh? Một người bạn cho phép ôm hôn ân ái? Thì ra là định nghĩa bạn của anh rộng như vậy!?” Cô không nhịn được nổi giận. “Anh còn có bao nhiêu loại bạn này nữa?” Giả bộ cười!
Anh im miệng không nói. “…” Đột nhiên giọng nói nghiêm túc lên. “Không nên tùy hứng, anh không thích em như vậy”
Tới địa ngục đi! Nhân Nhân vốn muốn rống lại như thế, nhưng bỗng nhiên nghẹn lại. Cô không thể tin được mình lại dịu ngoan nói –
“Được. Em làm bữa ăn tối, anh muốn trở về hay không?” Sau khi nói ra, cô cảm giác rất chán ghét mình như vậy.
“Em ăn đi, anh mới vừa ăn xong”
“Anh không muốn về? Anh sẽ ở đó lâu sao? Hai người có…” Có lên giường không? Nhân Nhân không nói nổi nữa. Nhân Nhân nghẹn lại, bỗng nhiên ý thức được, anh rất có thể đối xử với người đàn bà kia giống như đối với cô, anh cũng có thể có thể hôn cô ta, ân ái cùng cô ta, bởi vì định nghĩa bạn của anh rộng khắp như vậy. “Anh có trở về không?”
“Có chứ” Đáng chết, anh không thích giọng nói sầu não của cô, làm anh cảm giác mình tàn nhẫn, nhưng anh đổi lại càng tức giận bản thân, anh bỗng nhiên lo âu. “Còn có việc sao?” Anh cảm giác mình đáng giận, cô không chịu cúp điện thoại.
Anh im lặng không nói trong chốc lát, giống như ngày thường, anh cúp điện thoại trước.
Cảnh Thiếu Hoa ước chừng đoán được chuyện gì, cậu ta tê liệt ngã xuố
ng ghế sofa. “Chúng ta có thể ăn chứ?” Trên bàn bày đầy món ăn. Cậu ta liếc cô một cái, cô thật giống như u mê, đứng trước tủ âm tường, trong tay còn cầm điện thoại, phảng phất thất thần. Cậu nhún nhún vai, tập mãi thành thói quen nói: “Không cần chờ anh ta. Tính cách anh ta tôi hiểu nhất, anh ta sẽ không vì ai mà thay đổi, trên thực tế dì có chìa khóa nhà anh ta đã là kỳ tích”
Cô không khóc, chẳng qua là thật giống như u mê.
Cậu gãi gãi đầu, sườn mặt cô rất yếu ớt, thân thể cứng còng của cô cảm giác rất đau thương, chân tay cậu luống cuống. “Dì, được rồi, anh ta không đến coi như xong, còn có tôi với dì mà! Rõ ràng dì gặp gỡ tôi tốt hơn, tôi sẽ không giống anh tôi, dì xinh đẹp như vậy, tại sao lại cứ lãng phí thanh xuân với anh tôi chứ!?”
Nhân Nhân hít sâu một hơi. “Đợi một chút, làm thêm một món, chúng ta có thể ăn” Không sai, anh thì là cái gì cơ chứ!
Thiếu Hoa kinh hô: “Còn có món gì nữa?” Đã một bàn đầy thức ăn rồi. “Ăn không hết nữa!”
Nhân Nhân bước vào phòng bếp, một giờ sau, Cảnh Thiếu Hoa bỗng nhiên nhảy dựng lên từ ghế sofa, ngây ngẩn cả người.
Đó là mùi vị sâu trong trí nhớ, Nhân Nhân mang ra món trứng tráng, cậu u mê.
Cô đặt lên bàn, quay đầu cười với cậu. “Đến ăn đi”
Cảnh Thiếu Hoa hơi giật mình ngồi xuống, Nhân Nhân đưa đũa đưa cho cậu ta.
Cậu ta trừng mắt nhìn món ăn kia, vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ta gắp thức ăn, đưa vào miệng, sau đó cậu ta đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn lại Úy Nhân Nhân.
Cô cười ấm áp với cậu ta. “Thích không? Không biết có làm được hay không?” Cô nghĩ cậu ta thích, bởi vì ánh mắt cậu ta chớp động, ánh mắt cậu ta mông lung, hốc mắt đỏ. Cô cảm giác cậu ta nắm chặt tay, cậu ta kích động nói không ra lời.
“…” Ngay cả mũi cũng đỏ. Cậu ta im lặng không nói, một hơi ăn thật nhiều món trứng tráng.
Nhân Nhân ngồi ở bên cạnh cậu ta, lẳng lặng nhìn cậu ăn. Cô chống cằm, tối nay thật thất bại, niềm vui duy nhất chính là nhìn thấy Cảnh Thiếu Hoa cảm động như thế.
Khẩu vị của Cảnh Thiếu Hoa tốt hơn, ăn liền ba bát cơm. Sau đó cậu ta đặt bát xuống, hô một hơi, ngây ngốc nói: “Sau khi ba mẹ chết, em hôm nay là vui vẻ nhất…” Cậu ta quay đầu hỏi Nhân Nhân. “Chị là học đặc biệt cho anh em, có đúng không?”
Nhân Nhân im lặng.
“Chị rất yêu anh em, có đúng không?”
Nhân Nhân cam chịu.
Tay của cậu ta nắm chặt, cậu ta nói: “Làm, người, phụ, nữ, của, em, đi!” Cậu ra nhấn từng chữ từng câu. “Em sẽ đối xử với chị thật tốt, em tuyệt đối sẽ không hại chị thương tâm như anh em, thời điểm chị cần em em sẽ xuất hiện, khi chị thương tâm em sẽ bảo vệ chị, chị nghĩ muốn yêu bao nhiêu em đều có thể làm được, anh ta đối xử với chị rất tệ rất xấu xa, em sẽ đối xử với chị rất tốt rất tốt. Hơn nữa em sẽ chỉ một lòng với chị, chị muốn em làm cái gì em cũng sẽ vì chị mà làm!”
Nhân Nhân bỗng dưng cảm thấy đau lòng, đau lòng chính là những lời nói tuyên cáo này quá nhiều người nói với cô. Con người tại sao như vậy? Chưa chịu đả thương hết lần này tới lần khác lại muốn đi tìm chút tội tới chịu? Rõ ràng rất nhiều người thương yêu, hết lần này tới lần khác muốn đi yêu người không thích mình!? Chẳng lẽ chỉ vì thể nghiệm tư vị u buồn? Chẳng lẽ càng khó khăn, càng cầu xin không được, cô lại càng cảm thấy trân quý?
Cô tại sao có thể như vậy!? Bị Cảnh Chi Giới gây thương tổn, tim cô còn đập nhanh; nghe lấy lời ngon tiếng ngọt người bên cạnh, cô lại không phản ứng chút nào!?
Cô học món ăn này là để muốn đánh động tâm Cảnh Chi Giới, châm chọc biết bao, lại rung chuyển em trai anh ta!
“Cám ơn cậu” Nhân Nhân xụ mặt, nhìn lại Thiếu Hoa. “Tôi…”
“Quên đi!” Cậu ta phất tay cắt ngang lời cô. “Em biết, trong mắt các người chỉ có anh em! Đần muốn chết, anh ta hư hỏng như vậy, yêu anh ta, em thật nghĩ không ra, tại sao đều thích tự tìm khổ như vậy?”
Nhân Nhân run sợ, đúng vậy, cô cũng nghĩ không ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.