Chương 9
Đan Phi Tuyết
07/10/2013
Đêm khuya, những bảng quảng cáo lấp lánh, ngoài quầy rượu, một người lén lút núp bên ngoài cửa kính.
Chỉ liếc mắt nhìn là tốt rồi, hai tay Nhân Nhân nắm lấy khung cửa sổ, khom người nhìn lén mọi người trong quán rượu KK, mắt to tinh ranh, tìm kiếm thân ảnh của anh. Loại hành động rình trộm này thật sự không cao thượng, nhưng yêu làm cho người ta điên cuồng!
Trước kia cô đối với những người phụ nữ theo dõi, hoặc là dò xét điện thoại di động bạn trai không thèm nhìn, cô luôn cười nhạt, không nghĩ tới… Aizz, gặp quỷ! Bây giờ cô lại cũng rơi vào loại tình trạng này.
Cô muốn biết thái độ của anh với những người phụ nữ khác, cô thật muốn biết ở trong lòng anh, cô có gì khác biệt với những người phụ nữ khác. Cô điên rồi, luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, thế nào cũng không nghĩ ra có một ngày hèn mọn len lén nhìn trộm anh như vậy…
Ô ô… Nhân Nhân vừa trách mắng mình, vừa vội lấy tìm thân ảnh cao lớn của anh.
Nếu như phát hiện anh đối xử với những người phụ nữ khác giống cô, phát hiện anh cũng hôn những người phụ nữ khác, cũng ôm những người phụ nữ khác, như vậy, cô còn yêu được tiếp sao?
Ánh đèn PUB mờ mờ, Nhân Nhân nheo mắt lại, dán sát vào cửa kính mãnh liệt nhìn, bỗng nhiên ngừng thở. Cô nhìn thấy! Trước quầy ba, một người đàn ông đang ngồi, trầm tĩnh yên lặng chói mắt, không phải là người đàn ông mê hoặc khiến cô thất hồn lạc phách sao?
Âu phục hàng hiệu màu đen, đường nét cắt may lộ ra thân hình cao to rắn chắc của anh. Anh nghiêng người ngồi, cánh tay thon dài của anh đặt trên bục quầy, vòng bạc trên cổ tay anh tỏa sáng, tóc của anh tựa như đêm đen. Anh đang ngồi đối diện nói chuyện với một cô gái trang phục khêu gợi.
Trong nháy mắt, những người khác đều không còn tồn tại, trong mắt Nhân Nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt chói mắt của anh, còn có khuôn mặt tươi cười ngọt ngào kia. Anh nói không nhiều lắm, hầu hết chẳng qua là mỉm cười lắng nghe người phụ nữ kia nói chuyện.
Hai tay Nhân Nhân dán tại cửa sổ kính lạnh như băng, chân thon dài mảnh khảnh dưới váy ngắn chết lặng trên sàn, cánh cửa kính ngăn cách tiếng nhạc điếc tai cùng với những trai thanh gái lịch, tầm mắt của cô sít sao đi theo Cảnh Chi Giới, cô đáng chết là lại rất thích anh, anh tại sao lại đẹp trai chói mắt như vậy?
Cô mơ hồ nhìn tư thế ngồi lười biếng tự tin của anh, nhìn bộ dạng anh nhíu lông mày, anh hút thuốc rồi phà ra khói trắng, anh uống rượu, cho dù bọn họ đã ngủ với nhau vô số lần, lúc này nhìn anh, tim Nhân Nhân vẫn đập như đánh trống, thượng đế tạo ra con người thật không công bằng, nhìn Cảnh Chi Giới một chút, những người đàn ông xung quanh PUB nhiều như vậy, cũng chỉ có anh giống như người mẫu trong các tạp chí.
Ánh mắt Nhân Nhân hoảng hốt, cô có phải quá nông cạn hay không? Bị một ma quỷ mê người dễ dàng bắt làm tù binh, vắt óc tìm mưu kế, chỉ vì muốn làm người phụ nữ duy nhất của anh ta.
Nhân Nhân nhìn thấy đối diện anh, trong mắt người phụ nữ kia có thần thái mê luyến giống cô, cô có thể hiểu rõ tâm tình của người phụ nữ này có bao nhiêu vui vẻ, những người phụ nữ xung quanh bị Cảnh Chi Giới nhìn, rất khó kìm được tim đập rộn lên. Cô nàng kia trăm phần trăm giống như cô, đã đem linh hồn nhỏ bé bán cho ma quỷ.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, vẫn trấn định tự nhiên, thật giống như sự mê luyến của bọn họ cũng là đương nhiên, không ly kỳ. Nhân Nhân nhìn lén anh thật lâu, vai cô đau nhức, hai chân cô tê dại, cô lại không muốn rời đi, cô điên rồi sao? Ngây ngốc ở chỗ này rình trộm anh.
Nhân Nhân nhìn người phụ nữ kia lấy ra một món quà được gói cẩn thận, tâm Nhân Nhân chợt trầm xuống. Thì ra là sinh nhật của anh đã được hẹn trước, bọn họ tới KK tổ chức sinh nhất, ngoài PUB ra thì cô được coi là cái gì?
Cảnh Chi Giới mở quà ra, cô nàng kia nghiêng người tới, sau đó đem thứ gì khác lên caravat Cảnh Chi Giới, kẹp caravat sao, động tác thân mật của người phụ nữ kia làm lồng ngực Nhân Nhân căng thẳng, mà khi cô ta kéo lấy caravat, khi anh hôn lên má, Nhân Nhân cảm giác huyết mạch sôi trào, như đang có lửa thiêu. Người phụ nữ kia nói thầm bên tai anh, sau đó đầy nhiệt tình ôm anh. Nhân Nhân nghĩ chém đứt tay của cô ta, muốn xông vào đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng cô có tư cách gì? Cô không tính là cái gì của anh… Ý niệm trong đầu này khiến cho cả người Nhân Nhân lạnh run.
Bỗng nhiên bọn họ đứng dậy đi tới, Nhân Nhân vội vàng nhanh chóng vào chỗ tối. Bọn họ đi ra khỏi KK, Nhân Nhân làm bộ sửa sang lại đầu tóc che mặt của mình, bọn họ đang ở phía trước cô, gần như thế, Nhân Nhân khẩn trương sắp hít thở không thông, cô nên lẻn đi, nhưng cô còn muốn tiếp tục nhìn lén, bọn họ sẽ đi đâu? Anh sẽ lên giường với cô ta sao?
Chẳng qua là phỏng đoán, Nhân Nhân liền đau lòng giống như bị xé nát, cô sợ đến cả người cứng ngắc.
Mỹ Đại nhu nhược dựa vào Cảnh Chi Giới. “Em… Thật giống như có chút say…” Bộ ngực vô tình hay cố ý ma sát cánh tay anh, ám hiệu ra cô ta muốn mời gọi.
“Ồ” Cảnh Chi Giới đưa tay bắt taxi, cô thất thần. Anh giúp cô ta mở cửa xe. “Say thì nghỉ sớm một chút đi”
“Anh… Anh không đưa em về?” Mỹ Đại kinh ngạc, anh chớp chớp mắt.
“Đi ngủ sớm một chút” Cảnh Chi Giới đóng cửa xe, xe chạy nhanh, Mỹ Đại thất vọng liên tục quay đầu nhìn quanh anh.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vang, Cảnh Chi Giới quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh bối rối trước PUB.
Shit! Một gã đàn ông say vừa lúc ngã xuống phía trước Nhân Nhân, còn đau đến kêu to, muốn chết! Tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía này, Nhân Nhân vội vàng xoay người, làm bộ nghiên cứu tro bụi trên cửa sổ kính, cô tự nhiên giật mình đó là một sai lầm trí mạng, cửa sổ kính vừa lúc phản chiếu khuôn mặt cô, cô nhìn thấy Cảnh Chi Giới đã bước đến.
OH! Cô che kín mặt, trốn như một đứa trẻ bị bắt vì chơi ăn gian. Thật mất thể diện! Trời ạ!
“Nhân Nhân” Cảnh Chi Giới dừng ở phía sau cô. Anh nhìn cô nguyền rủa một tiếng, mãnh liệt xoay người giơ cao hai tay lớn tiếng tự thú.
“Được rồi, được rồi, là em” Chợt cúi đầu không dám nhìn anh.
“Em theo dõi anh?” Anh hỏi, giọng nói bình tĩnh phỏng đoán không ra tâm tình của anh.
“Chỉ là vừa lúc đi ngang qua!” Hứ hứ ~~ tuyệt đối không
thừa nhận, thật mất thể diện.
“Em ở đây rình trộm anh đã bao lâu?” Anh buông mắt xuống tỉnh táo hỏi, giống như đang nói chuyện với đứa trẻ nghịch ngợm bốc đồng. “Chậc, chậc, đây không phải là hành động cô gái tốt nên có”
“Em không có rình trộm mà –” Nhân Nhân phủi bụi trên quần, nói dối rất tự nhiên, nhưng không dám nhìn ánh mắt anh. “Em không phải nói em thuận đường đi qua sao, anh đang ở KK, em muốn thuận tiện đến gọi anh thôi!” Cô biết mình miễn cưỡng, nhưng tự ái của cô chính là kiên trì không chịu nhận lầm. Cô giả bộ ngốc.
“Ừ, được, anh biết rồi” Anh thờ ơ nói một câu
Anh không trách cô, nhưng cô biết anh rất thông minh, anh căn bản biết cô đang nói dối. Nhân Nhân cảm thấy thật là khó xử, cô sao lại biến mình chật vật buồn cười như vậy? Cô chịu đủ rồi, tự tin của cô bị anh giết còn chưa đủ sao? Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu bỗng nhìn chằm chằm anh, tuôn ra một câu –
“Anh có yêu em hay không?” Lời này vừa nói ra, bọn họ đều ngơ ngẩn. Những ánh sáng lập lòe sau lưng anh lóe lên, ánh mắt Nhân Nhân bỗng dưng đỏ. Mê luyến anh đến không thể tự thoát ra được, mà anh vĩnh viễn bàng quan nhìn cô chìm đắm.
Cô nhẫn nại sắp đến cực hạn, cô không muốn phỏng đoán thử dò xét trái tim của anh nữa, cô phải hỏi rõ, rất ngốc, rất vọng động, nhưng ông trời, cô cũng chịu không được mình càng ngày càng nhỏ bé hèn mọn ở trước mắt anh nữa
Kế hoạch tối nay của cô thất bại thảm hại, tâm tình cô kém đến nỗi có thể liên tiếp tiêu diệt gọn hai chai Vodka, chỉ cần có thể quên anh. Cô muốn tìm về Úy Nhân Nhân tự tin thông minh, hài hước khôi hài, thần thái phấn chấn kia, cô không thể cho phép mình nhẫn nhịn tiếp tục như vậy nữa. Trừ phi, trừ phi anh nói anh yêu cô, bằng không, cô thật không biết mình sẽ làm cái gì.
Cô hỏi, lời đã ra khỏi miệng, thì không thể thu hồi. Nhìn đôi mắt sâu đen láy không thấy đáy của anh, đợi chờ anh hồi âm. Mà giờ phút đợi chờ này, cô cảm giác máu của mình từ từ ngưng kết thành băng, cô sợ đến sắp hít thở không thông.
Nhân Nhân từng cảm thấy, giọng nói thấp trầm khàn khàn của Cảnh Chi Giới ấm áp thoải mái giống như gió đêm phất qua ngọn cây, nhưng lần này vẫn là giọng nói mê người như trước, nhưng giống như một tia sét, đánh đau tâm can cô. Người từng khiến cô lên thiên đường, giống như trước có thể một tay đẩy cô vào địa ngục.
“Anh… Không biết” Anh đáp. Đây là lời nói thật, anh thích cô, nhưng chữ yêu này quá nặng, anh không biết như thế nào coi là yêu. Yêu cùng thích, anh chẳng bao giờ đi phân biệt.
“Không biết? Anh không biết?” Nhân Nhân trống rỗng nhắc lại lời anh, cô thương cảm nhìn ánh mắt anh. Nghĩ đến những cái ôm thân mật kia, ước hẹn ngọt ngào kia, bữa ăn tối dưới ánh nến vui vẻ, ánh mắt sáng sớm tỉnh lại trong mắt nhau, thời gian ban đêm lưu luyến trên sofa, còn có vai sóng vai nắm tay đi dạo phố, tầm mắt Nhân Nhân rời xuống, đánh giá đôi môi kiên nghị lãnh khốc của anh, trong rạp chiếu phim khô khan, trong bóng tối anh cúi người hôn cô, triền miên hôn kiểu Pháp, khắc sâu trong trí nhớ.
Nhân Nhân cảm giác mình thật giống như bị đào thành trống rỗng, cảm giác khí lực của mình giống như nước đổ xuống rồi biến mất.
Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau mua cây anh đào, cùng nhau cãi cọ cách nấu súp, cùng nhau mắng chửi, trải qua nhiều chuyện như thế, yêu hay không yêu cô? Anh cũng không biết nói!? Nhân Nhân lại nhìn ánh mắt anh, từ trong ánh mắt kia chỉ nhìn thấy con ngươi mơ hồ! Chỉ có bóng dáng của cô sao? Cô một mực tự quyết định, tự mình say mê sao?
Nhân Nhân bỗng nhiên suy yếu, co quắp dựa vào cửa sổ kính, cô mím chặt môi, rũ mắt không hề nhìn ánh mắt tàn khốc kia nữa. Cô mím môi, mím rất chặt, cô phải rất cố gắng, mới có thể ngăn cản mình thất thố gào khóc.
Cô giống như là bị thứ đau thương to lớn gì đánh bại, bộ dáng bi thương của cô làm anh sợ, anh vươn tay phải ra nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Nhân Nhân?” Dưới lòng bàn tay, cánh tay cô lạnh quá, anh cảm giác cô căng thẳng thân thể, cô đang run rẩy. Trái tim anh bỗng dưng đau đớn. “Anh rất thích cảm giác ở cùng em” Nếu như đây chính là yêu, anh phải nói cho rõ ràng.
Nhưng cô cắt ngang lời anh, cô cảm giác anh đang thương hại cô, đây không thể nghi ngờ là việc người kiêu ngạo như cô không thể chịu được! Cô tránh khỏi tay của anh, rụt vai. Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn xuống đất, cô suy yếu nói ra câu nói cô thường nói kia –
“Chưa từng có cái gì có thể làm khó Úy Nhân Nhân tôi…” Cô ngửa mặt lên, ánh mắt mờ mịt. “Chỉ có anh” Lần này, cô nhận thua. Cô rời đi.
“Nhân Nhân?” Anh quay đầu lại nhìn cô nhập vào đoàn người, bước đi của cô trầm nặng chậm chạp như vậy, bóng lưng cô buồn bã bất lực như vậy, hoàn toàn không giống Úy Nhân Nhân mới quen lúc trước kia, Cảnh Chi Giới chợt hiểu ra, ý thức được anh hại cô thảm biết bao nhiêu.
Anh muốn đuổi theo cô, nhưng anh do dự, anh sợ mình chỉ biết thương tổn cô lần nữa, cô muốn cái gì? Thiên trường địa cửu ở một chỗ sao? Cô hỏi anh, anh yêu hay không yêu cô, nhưng yêu là dạng gì? Anh đã sớm quên mất cảm giác giao ra tình cảm là như nào, nên yêu như nào?
~~***~~
Cảnh Chi Giới cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh cố thủ lấy vị trí của mình. Anh về nhà, mở cửa, khiếp sợ với mùi vị trong trí nhớ tràn ngập trong nhà.
Trước bàn ăn, Cảnh Thiếu Hoa đợi một đêm quay mặt lại. “Anh cuối cùng cũng trở về”
Cảnh Chi Giới run sợ, bước tới trước bàn, kinh ngạc nhìn đĩa trứng tráng trên bàn. “Đây là…”
“Úy Nhân Nhân làm” Cảnh Thiếu Hoa ghét cay ghét đắng nắm lấy áo khoác, tính toán rời đi. “Chị ấy hôm nay đặc biệt tới tổ chức sinh nhật cho anh…” Cảnh Thiếu Hoa trừng anh một cái. “Anh tại sao cứ thích hại phụ nữ thương tâm?”
Cậu ta đánh giá vẻ mặt hờ hững của Cảnh Chi Giới. “Này, anh không cảm động sao?” Hừ, anh ta vẫn còn có bộ dạng con đà điểu, mẹ kiếp! “Lúc nãy tôi ăn món này nước mắt cũng phải tuôn ra, mẹ kiếp anh chính là tên chết tiệt” Cảnh Thiếu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy anh. “Anh phải yêu người ta, phải phân rõ ràng với chị ấy! Mẹ kiếp, người ta đối với anh như vậy, anh còn cho chị ấy là bạn bè bình thường, hừ hừ ~~” Thiếu Hoa gầm thét. “Anh có thể thông minh một chút, tương lai anh đeo khuôn mặt đà điểu này đi thi đấu đi!” Thiếu Hoa mắng xong, tức giận đóng sầm cửa vang cả gian nhà.
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, nhìn món ăn đầy bàn, còn có món trứng tráng Nhân Nhân đặc biệt học cho anh. Anh cầm đũa, ăn một miếng. Sống đến nay, anh lần đầu tiên chán ghét mình như vậy.
Món ăn đã lạnh, tâm tình của anh lại thật kích động. Mùi vị ấm áp vương trên đầu lưỡi anh thật lâu không tiêu tan, cô tại sao đối tốt với anh như vậy? Cô tại sao hết lần này tới lần khác muốn làm anh cảm động?
Cảnh Chi Giới tâm tình phức tạp, trái tim chết lặng đã lâu của anh bị cô hòa tan, anh nên bắt cô làm sao đây? Tình yêu của cô khiến anh thật sợ hãi…
~~***~~
Mặc kệ bạn thương tâm bao nhiêu, mặt trời vẫn chiếu sáng vào bạn. Mặc kệ bạn muốn trốn trong bóng tối giấu diếm mình bao nhiêu, suy nghĩ hối tiếc bao nhiêu, trời vẫn phải sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người không nên tưởng niệm vẫn cứ tưởng niệm.
Mặc kệ bạn dùng nhiều mục đích bao nhiêu tưởng niệm anh ta, tỷ lệ anh ta xuất hiện cùng cường độ bạn tưởng niệm không hẳn sẽ có quan hệ trực tiếp.
Nhân Nhân vẫn nghiêm túc làm tốt công việc của mình, Hà Phi sau khi tới không nhịn được hỏi cô.
“Anh ta ăn món trứng tráng, anh ta cảm động không?” Hà Phi trời sinh cũng không phải là người quá nhạy cảm, nếu như cô tinh tế một chút, sẽ chú ý tới đau thương chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nhân Nhân.
Nhân Nhân mỉm cười tránh đề tài đó. “Hà Phi, buổi tối bọn mình đi Dora ăn cơm nhé” Một mình ăn cơm cô sẽ nhớ tới anh.
“Được!” Hà Phi cho là cô không nghe thấy lời của mình, lại hỏi: “Anh ta ăn thì nói sao? Có phải cảm động muốn chết hay không?” Ánh mắt Hà Phi tỏa sáng.
“Hà Phi…” Nhân Nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào bản thiết kế, thờ ơ nói một câu: “Anh ta không, tớ không làm cho anh ta ăn” Cô sĩ diện, cô không chịu thừa nhận thất bại, cho dù dưới đáy lòng cô nhận thua.
Hà Phi lặng yên, bây giờ cô chú ý tới, chú ý tới hốc mắt Nhân Nhân sưng đỏ, cô bỗng nhiên không biết làm sao, lúng túng gãi gãi đầu. “Ừ… Thật ra thì… Tớ cảm thấy được món trứng tráng khó ăn muốn chết!” Cô nói lung tung.
Nhân Nhân bật cười, cô biết Hà Phi không biết an ủi cô như thế nào. Cô ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Hà Phi. “Không sai, thật là khó ăn muốn chết”
Yêu một ma quỷ mê người, so sánh với yêu thiên sứ thuần khiết đơn giản, rung động đến tâm can, khắc cốt ghi tâm hơn.
Úy Nhân Nhân mở máy hai mươi bốn giờ, bất luận đi đâu, ngay cả tắm cũng mang theo điện thoại di động, cô hy vọng ma quỷ cô yêu kia, cuối cùng cũng nhớ đến cô, sau đó lập tức tìm cô. Song, Cảnh Chi Giới thật ác độc, bỗng nhiên giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không có có một chút tin tức.
Ban đêm Nhân Nhân trằn trọc trở mình, giường của cô phảng phất còn lưu mùi của anh, thân thể của cô tưởng niệm sự ẩm ướt của anh, nước mắt của cô còn chưa khóc hết, làm thế nào để tẩy sạch quan hệ của bọn họ. Anh sao lại nhẫn tâm như thế? Cô sao lại vô dụng như vậy?
Tưởng niệm anh hôn cô, cảm giác ngón tay có lực của anh luồn qua sợi tóc cô. Tưởng niệm anh dùng lực ôm cô, sức lực anh xuyên thấu vào chỗ sâu trong cô, tưởng niệm rung động được anh đoạt lấy, nghĩ đến điên cuồng…
Đêm đó cô đau thương rời đi, bọn họ không hề nói lời tạm biệt. Thật châm chọc, rời đi chính là cô, muốn tìm kiếm cũng chính là cô. Hay là cô căn bản chưa bỏ đi, vào một nơi xấu hổ, phảng phất chờ chực anh tới mời nhận.
Cuối cùng cũng chịu không được nỗi nhớ, một tuần sau, một đêm trời mưa, Nhân Nhân lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang thật lâu, không có ai nhận. Nhân Nhân lại gọi tiếp, tin nhắn được chuyển tới hộp thư thoại. Cô để lại lời nhắn, qua mấy ngày, anh không đáp lại. Thông qua một người bạn bên Thập Phương, Nhân Nhân gián tiếp biết được, Cảnh Chi Giới nghiên cứu thành công phần mềm, cấp trên cho anh nghỉ phép, anh không biết đi du lịch ở chỗ nào.
Cứ như vậy tiêu sái đi xa? Hoàn toàn không nhớ đến cô? Mà cô thì sao? Anh xuất hiện liên tục nói lời tạm biệt với cô, đối với anh m
à nói cô căn bản không tính là cái gì!
Điên cuồng mà yêu anh, điên cuồng mà lấy lòng anh. Lại điên cuồng mà nhớ anh, giờ khắc này, biết được anh vô tình không cáo biệt như thế, cô điên cuồng mà hận sự nhẫn tâm của anh, cũng oán giận sự thua kém của mình.
Đêm đó, Nhân Nhân cầm chìa khóa Cảnh Chi Giới đưa, tính toán trả lại.
Bởi vì quá nhớ anh, cô mở cửa đi vào nhà anh, hết thảy không có cái gì thay đổi, chỉ có trái tim thống khổ như vậy. Nhân Nhân nhìn quanh một bể cá thần tiên, phát hiện anh chuyển sang chế độ tự cho ăn. Anh đi xa, còn nhớ rõ phải cho cá ăn, nhưng không nhớ rõ phải nói lời tạm biệt với cô!?
Nhân Nhân cảm giác mình ngay cả cá cũng không bằng, cô khom người vịn lên ban công cảm giác sắp hít thở không thông.
Trời ơi, sao lại thế! Rất thống khổ, rất thống khổ, cô thống hận mình không thể chết tâm với anh. Cô biết cô vẫn luôn nghĩ gọi điện thoại cho anh, không nhịn được đi tìm anh, ôm sự chờ đợi không thực tế với anh, không cách nào đè nén mà cho rằng anh sẽ yêu cô.
Như vậy quả thật đáng buồn, cô kìm lòng không được, cô căm hận sự kìm lòng không được của mình biết bao nhiêu!
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhân Nhân không phải là ngu ngốc, người ta rõ ràng không cần mày, tiếp tục yêu anh ta như vậy thật sự quá buồn cười, quá mềm yếu, Nhân Nhân ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác trống không, cô bị bao quanh bởi sự cô độc.
Đáy lòng có giọng nói vẫn nhắc nhở cô — Không thể tiếp tục như vậy, Nhân Nhân, mày còn không chịu tỉnh sao?
Cô đang rơi xuống, cô đang ngã xuống, cô đã trượt chân, tự chìm đắm trong mơ mộng khát vọng yêu anh, cô chán ghét mình như vậy. Nhân Nhân bỗng nhiên gọi điện thoại cho một người, cô nhất định phải ngăn cản mình tiếp tục chìm đắm đi xuống.
Điện thoại chuyển được, đó là giọng nói lạnh lùng của người hiểu rõ Cảnh Chi Giới.
“Alô?” Bối cảnh có tiếng kêu của con mèo nhỏ.
“Trần Dĩnh… Tới đây một chút…”
“Tại sao?” Một giờ sau, Trần Dĩnh đi tới chỗ ở của Cảnh Chi Giới. Cô vuốt ve mèo yêu, sắc mặt không kiên nhẫn. “Tại sao gọi tớ tới? Anh ta đâu?”
Trong nhà không có hình bóng của Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân ôm mèo cưng quan sát.
Trần Dĩnh hỏi: “Tại sao bỗng nhiên muốn gặp mèo cưng của tớ?”
Úy Nhân Nhân ôm mèo đến phía trước bể cá, con mèo nhỏ hưng phấn mà vươn móng vuốt ra, Trần Dĩnh kinh ngạc kinh hô. “Cậu làm gì!?” Cô kéo khuỷu tay Nhân Nhân.
“Mời mèo của cậu ăn một bữa tiệc lớn!” Nhân Nhân nâng con mèo nhỏ để cho nó ngắm nhìn con mồi.
Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu hưng phấn, Trần Dĩnh bỗng nhiên tối sầm mặt. “Cậu thất tình” Yêu Cảnh Chi Giới, cô cũng không bất ngờ với thảm cảnh của Nhân Nhân.
“Tớ căm hận tớ vẫn muốn tiếp tục, tớ căm hận tớ không thể chết tâm”
Mèo nhỏ giãy dụa trong tay Nhân Nhân, nhanh chóng muốn giết con mồi.
Nếu là người bình thường đại khái sợ đến ngăn cản Nhân Nhân, nhưng Trần Dĩnh biểu hiện rất bình tĩnh.
“Cá là thứ anh ta yêu mến nhất sao?”
Nhân Nhân sắp bắt không được con mèo nhỏ . “Ừ”
“Cậu làm như vậy, anh ta sẽ hận chết cậu”
Cá thần tiên không biết nguy hiểm, thong dong bơi lội. “Ừ” Giọng Nhân Nhân suy yếu.
“Rất tốt” Trần Dĩnh phảng phất hiểu ý nghĩ của Nhân Nhân, cô nói. “Mèo cưng của tớ đói bụng, để nó ăn đi”
“Được” Hai tay Nhân Nhân run rẩy, đồng thời nước mắt như hạt trân châu cắt đứt quan hệ, chảy ra hốc mắt.
Chỉ cần cô buông tay, để cho mèo ăn hết cá anh yêu nhất, như vậy… Cô từ nay về sau sẽ không gặp mặt anh nữa, anh sẽ ghét cô.
Rất tốt, cô sẽ không ôm hy vọng trong lòng nữa, cô nghĩ cô cuối cùng cũng có thể khiến mình hết hy vọng. Chỉ cần cô buông tay, chỉ cần cô buông tay!
Song, tay cô lại vẫn run rẩy…
~~***~~
Rời xa huyên náo, đi đến Thiểm Tây, đến một chùa cổ nơi tận cùng rừng rậm.
Sáng sớm, nhà sư gõ chuông. Trước hành lang lang vắng vẻ, Cảnh Chi Giới an tĩnh ngồi trên bậc thang, đưa mắt nhìn núi rừng dày đặc sương mù, quá khứ anh mỗi khi có ngày nghỉ, rất thích đến nơi thế ngoại như này nghỉ phép. Anh thích ở lại chỗ này vài ngày, yêu thích không khí thanh tĩnh nơi này, phảng phất có thể quên mất mệt mỏi trong công việc, quên mất hỗn loạn trong thế tục. Nhưng lần này, anh ở hơn mười ngày, tâm vẫn không bình tĩnh, anh luôn nhớ tới Nhân Nhân.
Anh tản bộ trong núi rừng, lại nhớ đến bọn họ sóng vai mua cây hoa anh đào ở chợ hoa, ánh mắt tỏa sáng của cô, bộ dáng ôm lấy cây.
Buổi tối ở trong chùa dùng cơm, sư phụ cùng các đệ tử cũng vô cùng an tĩnh, anh lại nhớ tới tiếng nói của Nhân Nhân ban đêm nằm ở trước ngực anh nói. Anh nhớ cô, nhưng anh không dám yêu cô.
Anh thật giống như là luôn làm cho cô thương tâm rơi lệ, lần này cô đặc biệt học món trứng tráng, anh lại đáng giận đạp đổ tâm ý của cô, cô nhất định là rất khổ sở.
“Con à” Trụ trì trong miếu chẳng biết lúc nào đi tới phía sau anh.
Cảnh Chi Giới ngẩng đầu. “Sư phụ” Anh chắp tay hành lễ.
Lão sư phụ mặc áo cà sa màu vàng, cười híp mắt ngồi xuống. “Mỗi buổi sáng con ngồi đây nghĩ cái gì?” Ông hỏi.
Cảnh Chi Giới nhìn núi rừng tràn ngập sương sớm. “Có một số việc nghĩ không ra”
Hàng năm Cảnh Chi Giới đều đến, trụ trì nhận ra anh, lần này anh thoạt nhìn đặc biệt u buồn. “Nói cho sư phụ”
“Con nghĩ…” Cảnh Chi Giới do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nói. “Con thật giống như yêu một người phụ nữ” Anh dừng lại trong chốc lát, không biết nên không nên nói tiếp như nào.
“Nói hết phiền não của con cho sư phụ” Giọng nói của sư phụ ấm áp thân thiết khích lệ anh tiếp tục.
Có lẽ do sư phụ là người xuất gia, Cảnh Chi Giới liền nói thẳng ra chuyện kia, nói cho sư phụ, bao gồm sợ hãi chỗ sâu nhất của anh, anh không biết như thế nào cho phải.
“Con không muốn tiếp nhận cô ấy, con biết cô ấy rất tốt với con, nhưng…” Gương mặt anh tuấn của Cảnh Chi Giới bỗng nhiên hiện lên vẻ yếu ớt. “Vạn nhất ngày nào đó cô ấy biến mất, con sợ con sẽ chịu không được, chỉ là con làm như vậy, thật giống như thương tổn cô ấy, làm cho cô ấy rất thương tâm”
Lão sư phụ lẳng lặng nghe xong, liền im lặng không nói thưởng thức sương sớm như mộng cùng anh. Qua một lúc lâu, sư phụ cuối cùng cũng lên tiếng: “Con có đói bụng không?” Đến thời gian dùng bữa sáng.
Cảnh Chi Giới mỉm cười. “Có một chút, chúng ta vào đi thôi”
“Không, chúng ta không nên ăn, cứ để đói bụng là được” Sư phụ nói, Cảnh Chi Giới không giải thích được. Lão sư phụ vỗ vỗ vai anh, nheo mắt lại cười với anh. “Ăn là vì đói, còn ăn làm gì? Sớm muộn gì cũng đói” Lão sư phụ nhìn ánh mắt hoang mang của Cảnh Chi Giới. “Con sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng bây giờ đừng sống nữa”
Cảnh Chi Giới cái hiểu cái không, nhưng mơ hồ hiểu được cái gì. Lão sư phụ còn nói: “Kết cục của con và ta không có bất đồng, cuối cùng sẽ thành một đống xương trắng. Nếu kết cục cũng giống nhau, con còn sợ cái gì? Con sợ cái gì chứ, đứa nhỏ? Thay vì ở chỗ này do dự, chẳng bằng cố mà ôm sinh mệnh mình”
Lời của lão sư phụ chậm rãi quanh quẩn ở trong lòng Cảnh Chi Giới, trái tim trải qua thời gian dài sương mù từ từ tản đi, lộ ra một ánh nắng ban mai.
Sư phụ là muốn anh bỏ qua tận tình đi yêu sao!? Anh nhớ Úy Nhân Nhân, anh thích bộ dáng nhiệt tình yêu thương của Nhân Nhân, nhớ tính tình cô không sợ trời không sợ đất dũng cảm tiến tới. Anh nhớ cô quá…
Cảnh Chi Giới lẳng lặng ngồi cho tới trưa cùng sư phụ, chậm rãi hiểu rõ rồi rời khỏi ma chướng của mình. Sau đó khẩn cấp thu thập hành lý trở về Đài Loan, anh nghĩ thông suốt, nếu không quên được cô, thì chân thật mà đối diện tình cảm của cô. Anh nghĩ thông suốt, anh không nên trốn tránh cô nữa.
Cảnh Chi Giới về nước. Thời gian cùng khoảng cách cũng không xóa nhòa gương mặt Nhân Nhân, anh tưởng nhớ Nhân Nhân, ở nơi này mười bốn ngày, anh suy nghĩ rất nhiều. Có thể sau khi vắng vẻ, có lẽ là cô biến mất, hoặc là ngăn cách nghìn sông vạn núi, tình yêu mới có thể rõ ràng lớn mạnh hơn.
Tưởng nhớ Úy Nhân Nhân, ngồi trên máy bay, Cảnh Chi Giới nghĩ đến, buổi tối anh muốn hẹn Nhân Nhân đi ra ngoài, muốn dẫn cô về nhà, muốn ân ái với cô, sau đó vuốt ve cô, làm cho cô hiểu, từ giờ về sau anh sẽ không phong bế mình nữa, anh thật ra rất quan tâm đến cô, anh chỉ là sợ tình yêu. Anh có rất nhiều lời nghĩ nói với cô, cô vẫn yêu anh như vậy, anh lại vẫn lạnh lùng cùng trốn tránh; anh muốn nói đôi mắt đau thương đêm đó của cô, làm anh đau lòng biết bao nhiêu.
Máy bay hạ cánh, Cảnh Chi Giới bắt taxi, về nhà.
Chính là hoàng hôn, đẩy cửa nhà ra, ánh nắng chiều tà chiếu vào phòng khách, giữa sự mờ mịt, một cái chìa khóa nằm yên tĩnh trên bàn dài, một phong thư màu trắng.
Cảnh Chi Giới bỏ hành lý xuống, anh lấy thư, ngồi xuống, rút thư trong phong bì ra.
Lúc này phòng khách rất yên tĩnh, anh nghe thấy tim của mình đập thật là nhanh, chạm vào lồng ngực. Mười bốn ngày du lịch, cây anh đào cũng chết héo, hai xích đu trên sân thượng, bóng dáng rất ai oán.
Cảnh Chi Giới mở thư ra, nét chữ đẹp của Nhân Nhân hiện ra.
Chi giới:
Người ta nói sơn thủy tương phùng, tôi với anh lại phảng phất vĩnh viễn ngăn cách bởi nghìn núi vạn sông. Anh đi xa, không nói một tiếng. Anh sẽ không nhớ tôi sao? Anh sẽ không luyến tiếc tôi sao? Tôi cảm thấy rất thống khổ, nhưng không cách nào chặt đứt hy vọng với anh. Tôi căm hận anh vô tình, nhưng vẫn nhớ nụ hôn của anh trong tim. Đây thật sự quá không công bằng, tôi không muốn tiếp tục thống khổ như vậy.
Có lẽ anh đúng, giao ra tình cảm yêu một người, một khi mất đi, là vô cùng thống khổ.
Tôi muốn quên anh, bởi vì tôi bây giờ vô cùng thống khổ, nhưng tôi không hối hận, tôi muốn quên anh. Điều duy nhất có thể trợ giúp tôi, chính là giết cá của anh. Căm hận tôi đi, tôi đây không hề kỳ vọng gặp anh nữa. Kết cục này coi là khó chịu nổi, tôi nghĩ… Tôi sẽ không đi yêu một người như vậy…
– Nhân Nhân
Cảnh Chi Giới đột nhiên ngẩng đầu, cá thần tiên anh yêu quý nhất trong bể đã biến mất! Trong bể không có vật gì, máy lọc nước vẫn hoạt động như trước, bọt khí phiêu tán ở đáy nước trống không.
Cô giết cá của anh rồi. Cảnh Chi Giới cho là mình sẽ vô cùng tức giận, nhưng anh không có, anh cầm điện thoại lên, gọi cho Nhân Nhân nhưng lại bị chuyển sang mục hộp thư thoại.
Cô khỏe không? Cô không cần anh sao?
Cảnh Chi Giới nắm
chặt điện thoại, một cảm giác trống rỗng bao phủ anh. Anh đột nhiên đứng dậy, bật đèn trong phòng; anh mở nhạc, mở nhạc rất lớn tiếng, nhưng cảm giác trống rỗng này vẫn ở trong lòng không ngừng tản ra .
TV đang phát tin tức, Cảnh Chi Giới rót một ly rượu, ngồi xuống, lúc này trời đã tối rồi, tim của anh trống rỗng. Cảnh Chi Giới nhìn TV, hình ảnh một bệnh viện, rất nhiều phóng viên truy đuổi một chiếc xe cứu thương. Nữ phóng viên nắm Microphone, xe cứu thương dừng lại, cửa mở ra, bệnh nhân được đẩy ra.
“Tổng tài Úy Sanh tập đoàn Song Tinh giữ cổ phần lớn nhất bỗng nhiên ngất xỉu…”
Song Tinh? Cảnh Chi Giới nhìn chăm chú vào màn hình, bỗng nhiên cả người cứng đờ, sự rét lạnh bao phủ anh.
Các phóng viên truy đuổi một thân ảnh mảnh mai, cô đi vào bệnh viện theo xe đẩy, một gã phóng viên kịp thời kéo cánh tay cô, cô đột nhiên quay đầu lại, Cảnh Chi Giới chấn động trong lòng. Mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt… Nhân Nhân!?
Phóng viên hỏi: “Cô Úy, nghe nói tập đoàn các cô có vấn đề… Nghe nói cha cô…”
Úy Nhân Nhân quay đầu không đáp lại, hình bóng cô nhanh chóng biến mất ở trong bệnh viện.
Cô là con gái Úy Sanh!?
Cảnh Chi Giới tựa như bị một tia sét đánh trúng, cứng đờ trên ghế sofa.
Chỉ liếc mắt nhìn là tốt rồi, hai tay Nhân Nhân nắm lấy khung cửa sổ, khom người nhìn lén mọi người trong quán rượu KK, mắt to tinh ranh, tìm kiếm thân ảnh của anh. Loại hành động rình trộm này thật sự không cao thượng, nhưng yêu làm cho người ta điên cuồng!
Trước kia cô đối với những người phụ nữ theo dõi, hoặc là dò xét điện thoại di động bạn trai không thèm nhìn, cô luôn cười nhạt, không nghĩ tới… Aizz, gặp quỷ! Bây giờ cô lại cũng rơi vào loại tình trạng này.
Cô muốn biết thái độ của anh với những người phụ nữ khác, cô thật muốn biết ở trong lòng anh, cô có gì khác biệt với những người phụ nữ khác. Cô điên rồi, luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, thế nào cũng không nghĩ ra có một ngày hèn mọn len lén nhìn trộm anh như vậy…
Ô ô… Nhân Nhân vừa trách mắng mình, vừa vội lấy tìm thân ảnh cao lớn của anh.
Nếu như phát hiện anh đối xử với những người phụ nữ khác giống cô, phát hiện anh cũng hôn những người phụ nữ khác, cũng ôm những người phụ nữ khác, như vậy, cô còn yêu được tiếp sao?
Ánh đèn PUB mờ mờ, Nhân Nhân nheo mắt lại, dán sát vào cửa kính mãnh liệt nhìn, bỗng nhiên ngừng thở. Cô nhìn thấy! Trước quầy ba, một người đàn ông đang ngồi, trầm tĩnh yên lặng chói mắt, không phải là người đàn ông mê hoặc khiến cô thất hồn lạc phách sao?
Âu phục hàng hiệu màu đen, đường nét cắt may lộ ra thân hình cao to rắn chắc của anh. Anh nghiêng người ngồi, cánh tay thon dài của anh đặt trên bục quầy, vòng bạc trên cổ tay anh tỏa sáng, tóc của anh tựa như đêm đen. Anh đang ngồi đối diện nói chuyện với một cô gái trang phục khêu gợi.
Trong nháy mắt, những người khác đều không còn tồn tại, trong mắt Nhân Nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt chói mắt của anh, còn có khuôn mặt tươi cười ngọt ngào kia. Anh nói không nhiều lắm, hầu hết chẳng qua là mỉm cười lắng nghe người phụ nữ kia nói chuyện.
Hai tay Nhân Nhân dán tại cửa sổ kính lạnh như băng, chân thon dài mảnh khảnh dưới váy ngắn chết lặng trên sàn, cánh cửa kính ngăn cách tiếng nhạc điếc tai cùng với những trai thanh gái lịch, tầm mắt của cô sít sao đi theo Cảnh Chi Giới, cô đáng chết là lại rất thích anh, anh tại sao lại đẹp trai chói mắt như vậy?
Cô mơ hồ nhìn tư thế ngồi lười biếng tự tin của anh, nhìn bộ dạng anh nhíu lông mày, anh hút thuốc rồi phà ra khói trắng, anh uống rượu, cho dù bọn họ đã ngủ với nhau vô số lần, lúc này nhìn anh, tim Nhân Nhân vẫn đập như đánh trống, thượng đế tạo ra con người thật không công bằng, nhìn Cảnh Chi Giới một chút, những người đàn ông xung quanh PUB nhiều như vậy, cũng chỉ có anh giống như người mẫu trong các tạp chí.
Ánh mắt Nhân Nhân hoảng hốt, cô có phải quá nông cạn hay không? Bị một ma quỷ mê người dễ dàng bắt làm tù binh, vắt óc tìm mưu kế, chỉ vì muốn làm người phụ nữ duy nhất của anh ta.
Nhân Nhân nhìn thấy đối diện anh, trong mắt người phụ nữ kia có thần thái mê luyến giống cô, cô có thể hiểu rõ tâm tình của người phụ nữ này có bao nhiêu vui vẻ, những người phụ nữ xung quanh bị Cảnh Chi Giới nhìn, rất khó kìm được tim đập rộn lên. Cô nàng kia trăm phần trăm giống như cô, đã đem linh hồn nhỏ bé bán cho ma quỷ.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, vẫn trấn định tự nhiên, thật giống như sự mê luyến của bọn họ cũng là đương nhiên, không ly kỳ. Nhân Nhân nhìn lén anh thật lâu, vai cô đau nhức, hai chân cô tê dại, cô lại không muốn rời đi, cô điên rồi sao? Ngây ngốc ở chỗ này rình trộm anh.
Nhân Nhân nhìn người phụ nữ kia lấy ra một món quà được gói cẩn thận, tâm Nhân Nhân chợt trầm xuống. Thì ra là sinh nhật của anh đã được hẹn trước, bọn họ tới KK tổ chức sinh nhất, ngoài PUB ra thì cô được coi là cái gì?
Cảnh Chi Giới mở quà ra, cô nàng kia nghiêng người tới, sau đó đem thứ gì khác lên caravat Cảnh Chi Giới, kẹp caravat sao, động tác thân mật của người phụ nữ kia làm lồng ngực Nhân Nhân căng thẳng, mà khi cô ta kéo lấy caravat, khi anh hôn lên má, Nhân Nhân cảm giác huyết mạch sôi trào, như đang có lửa thiêu. Người phụ nữ kia nói thầm bên tai anh, sau đó đầy nhiệt tình ôm anh. Nhân Nhân nghĩ chém đứt tay của cô ta, muốn xông vào đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng cô có tư cách gì? Cô không tính là cái gì của anh… Ý niệm trong đầu này khiến cho cả người Nhân Nhân lạnh run.
Bỗng nhiên bọn họ đứng dậy đi tới, Nhân Nhân vội vàng nhanh chóng vào chỗ tối. Bọn họ đi ra khỏi KK, Nhân Nhân làm bộ sửa sang lại đầu tóc che mặt của mình, bọn họ đang ở phía trước cô, gần như thế, Nhân Nhân khẩn trương sắp hít thở không thông, cô nên lẻn đi, nhưng cô còn muốn tiếp tục nhìn lén, bọn họ sẽ đi đâu? Anh sẽ lên giường với cô ta sao?
Chẳng qua là phỏng đoán, Nhân Nhân liền đau lòng giống như bị xé nát, cô sợ đến cả người cứng ngắc.
Mỹ Đại nhu nhược dựa vào Cảnh Chi Giới. “Em… Thật giống như có chút say…” Bộ ngực vô tình hay cố ý ma sát cánh tay anh, ám hiệu ra cô ta muốn mời gọi.
“Ồ” Cảnh Chi Giới đưa tay bắt taxi, cô thất thần. Anh giúp cô ta mở cửa xe. “Say thì nghỉ sớm một chút đi”
“Anh… Anh không đưa em về?” Mỹ Đại kinh ngạc, anh chớp chớp mắt.
“Đi ngủ sớm một chút” Cảnh Chi Giới đóng cửa xe, xe chạy nhanh, Mỹ Đại thất vọng liên tục quay đầu nhìn quanh anh.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vang, Cảnh Chi Giới quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh bối rối trước PUB.
Shit! Một gã đàn ông say vừa lúc ngã xuống phía trước Nhân Nhân, còn đau đến kêu to, muốn chết! Tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía này, Nhân Nhân vội vàng xoay người, làm bộ nghiên cứu tro bụi trên cửa sổ kính, cô tự nhiên giật mình đó là một sai lầm trí mạng, cửa sổ kính vừa lúc phản chiếu khuôn mặt cô, cô nhìn thấy Cảnh Chi Giới đã bước đến.
OH! Cô che kín mặt, trốn như một đứa trẻ bị bắt vì chơi ăn gian. Thật mất thể diện! Trời ạ!
“Nhân Nhân” Cảnh Chi Giới dừng ở phía sau cô. Anh nhìn cô nguyền rủa một tiếng, mãnh liệt xoay người giơ cao hai tay lớn tiếng tự thú.
“Được rồi, được rồi, là em” Chợt cúi đầu không dám nhìn anh.
“Em theo dõi anh?” Anh hỏi, giọng nói bình tĩnh phỏng đoán không ra tâm tình của anh.
“Chỉ là vừa lúc đi ngang qua!” Hứ hứ ~~ tuyệt đối không
thừa nhận, thật mất thể diện.
“Em ở đây rình trộm anh đã bao lâu?” Anh buông mắt xuống tỉnh táo hỏi, giống như đang nói chuyện với đứa trẻ nghịch ngợm bốc đồng. “Chậc, chậc, đây không phải là hành động cô gái tốt nên có”
“Em không có rình trộm mà –” Nhân Nhân phủi bụi trên quần, nói dối rất tự nhiên, nhưng không dám nhìn ánh mắt anh. “Em không phải nói em thuận đường đi qua sao, anh đang ở KK, em muốn thuận tiện đến gọi anh thôi!” Cô biết mình miễn cưỡng, nhưng tự ái của cô chính là kiên trì không chịu nhận lầm. Cô giả bộ ngốc.
“Ừ, được, anh biết rồi” Anh thờ ơ nói một câu
Anh không trách cô, nhưng cô biết anh rất thông minh, anh căn bản biết cô đang nói dối. Nhân Nhân cảm thấy thật là khó xử, cô sao lại biến mình chật vật buồn cười như vậy? Cô chịu đủ rồi, tự tin của cô bị anh giết còn chưa đủ sao? Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu bỗng nhìn chằm chằm anh, tuôn ra một câu –
“Anh có yêu em hay không?” Lời này vừa nói ra, bọn họ đều ngơ ngẩn. Những ánh sáng lập lòe sau lưng anh lóe lên, ánh mắt Nhân Nhân bỗng dưng đỏ. Mê luyến anh đến không thể tự thoát ra được, mà anh vĩnh viễn bàng quan nhìn cô chìm đắm.
Cô nhẫn nại sắp đến cực hạn, cô không muốn phỏng đoán thử dò xét trái tim của anh nữa, cô phải hỏi rõ, rất ngốc, rất vọng động, nhưng ông trời, cô cũng chịu không được mình càng ngày càng nhỏ bé hèn mọn ở trước mắt anh nữa
Kế hoạch tối nay của cô thất bại thảm hại, tâm tình cô kém đến nỗi có thể liên tiếp tiêu diệt gọn hai chai Vodka, chỉ cần có thể quên anh. Cô muốn tìm về Úy Nhân Nhân tự tin thông minh, hài hước khôi hài, thần thái phấn chấn kia, cô không thể cho phép mình nhẫn nhịn tiếp tục như vậy nữa. Trừ phi, trừ phi anh nói anh yêu cô, bằng không, cô thật không biết mình sẽ làm cái gì.
Cô hỏi, lời đã ra khỏi miệng, thì không thể thu hồi. Nhìn đôi mắt sâu đen láy không thấy đáy của anh, đợi chờ anh hồi âm. Mà giờ phút đợi chờ này, cô cảm giác máu của mình từ từ ngưng kết thành băng, cô sợ đến sắp hít thở không thông.
Nhân Nhân từng cảm thấy, giọng nói thấp trầm khàn khàn của Cảnh Chi Giới ấm áp thoải mái giống như gió đêm phất qua ngọn cây, nhưng lần này vẫn là giọng nói mê người như trước, nhưng giống như một tia sét, đánh đau tâm can cô. Người từng khiến cô lên thiên đường, giống như trước có thể một tay đẩy cô vào địa ngục.
“Anh… Không biết” Anh đáp. Đây là lời nói thật, anh thích cô, nhưng chữ yêu này quá nặng, anh không biết như thế nào coi là yêu. Yêu cùng thích, anh chẳng bao giờ đi phân biệt.
“Không biết? Anh không biết?” Nhân Nhân trống rỗng nhắc lại lời anh, cô thương cảm nhìn ánh mắt anh. Nghĩ đến những cái ôm thân mật kia, ước hẹn ngọt ngào kia, bữa ăn tối dưới ánh nến vui vẻ, ánh mắt sáng sớm tỉnh lại trong mắt nhau, thời gian ban đêm lưu luyến trên sofa, còn có vai sóng vai nắm tay đi dạo phố, tầm mắt Nhân Nhân rời xuống, đánh giá đôi môi kiên nghị lãnh khốc của anh, trong rạp chiếu phim khô khan, trong bóng tối anh cúi người hôn cô, triền miên hôn kiểu Pháp, khắc sâu trong trí nhớ.
Nhân Nhân cảm giác mình thật giống như bị đào thành trống rỗng, cảm giác khí lực của mình giống như nước đổ xuống rồi biến mất.
Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau mua cây anh đào, cùng nhau cãi cọ cách nấu súp, cùng nhau mắng chửi, trải qua nhiều chuyện như thế, yêu hay không yêu cô? Anh cũng không biết nói!? Nhân Nhân lại nhìn ánh mắt anh, từ trong ánh mắt kia chỉ nhìn thấy con ngươi mơ hồ! Chỉ có bóng dáng của cô sao? Cô một mực tự quyết định, tự mình say mê sao?
Nhân Nhân bỗng nhiên suy yếu, co quắp dựa vào cửa sổ kính, cô mím chặt môi, rũ mắt không hề nhìn ánh mắt tàn khốc kia nữa. Cô mím môi, mím rất chặt, cô phải rất cố gắng, mới có thể ngăn cản mình thất thố gào khóc.
Cô giống như là bị thứ đau thương to lớn gì đánh bại, bộ dáng bi thương của cô làm anh sợ, anh vươn tay phải ra nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Nhân Nhân?” Dưới lòng bàn tay, cánh tay cô lạnh quá, anh cảm giác cô căng thẳng thân thể, cô đang run rẩy. Trái tim anh bỗng dưng đau đớn. “Anh rất thích cảm giác ở cùng em” Nếu như đây chính là yêu, anh phải nói cho rõ ràng.
Nhưng cô cắt ngang lời anh, cô cảm giác anh đang thương hại cô, đây không thể nghi ngờ là việc người kiêu ngạo như cô không thể chịu được! Cô tránh khỏi tay của anh, rụt vai. Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn xuống đất, cô suy yếu nói ra câu nói cô thường nói kia –
“Chưa từng có cái gì có thể làm khó Úy Nhân Nhân tôi…” Cô ngửa mặt lên, ánh mắt mờ mịt. “Chỉ có anh” Lần này, cô nhận thua. Cô rời đi.
“Nhân Nhân?” Anh quay đầu lại nhìn cô nhập vào đoàn người, bước đi của cô trầm nặng chậm chạp như vậy, bóng lưng cô buồn bã bất lực như vậy, hoàn toàn không giống Úy Nhân Nhân mới quen lúc trước kia, Cảnh Chi Giới chợt hiểu ra, ý thức được anh hại cô thảm biết bao nhiêu.
Anh muốn đuổi theo cô, nhưng anh do dự, anh sợ mình chỉ biết thương tổn cô lần nữa, cô muốn cái gì? Thiên trường địa cửu ở một chỗ sao? Cô hỏi anh, anh yêu hay không yêu cô, nhưng yêu là dạng gì? Anh đã sớm quên mất cảm giác giao ra tình cảm là như nào, nên yêu như nào?
~~***~~
Cảnh Chi Giới cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh cố thủ lấy vị trí của mình. Anh về nhà, mở cửa, khiếp sợ với mùi vị trong trí nhớ tràn ngập trong nhà.
Trước bàn ăn, Cảnh Thiếu Hoa đợi một đêm quay mặt lại. “Anh cuối cùng cũng trở về”
Cảnh Chi Giới run sợ, bước tới trước bàn, kinh ngạc nhìn đĩa trứng tráng trên bàn. “Đây là…”
“Úy Nhân Nhân làm” Cảnh Thiếu Hoa ghét cay ghét đắng nắm lấy áo khoác, tính toán rời đi. “Chị ấy hôm nay đặc biệt tới tổ chức sinh nhật cho anh…” Cảnh Thiếu Hoa trừng anh một cái. “Anh tại sao cứ thích hại phụ nữ thương tâm?”
Cậu ta đánh giá vẻ mặt hờ hững của Cảnh Chi Giới. “Này, anh không cảm động sao?” Hừ, anh ta vẫn còn có bộ dạng con đà điểu, mẹ kiếp! “Lúc nãy tôi ăn món này nước mắt cũng phải tuôn ra, mẹ kiếp anh chính là tên chết tiệt” Cảnh Thiếu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy anh. “Anh phải yêu người ta, phải phân rõ ràng với chị ấy! Mẹ kiếp, người ta đối với anh như vậy, anh còn cho chị ấy là bạn bè bình thường, hừ hừ ~~” Thiếu Hoa gầm thét. “Anh có thể thông minh một chút, tương lai anh đeo khuôn mặt đà điểu này đi thi đấu đi!” Thiếu Hoa mắng xong, tức giận đóng sầm cửa vang cả gian nhà.
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, nhìn món ăn đầy bàn, còn có món trứng tráng Nhân Nhân đặc biệt học cho anh. Anh cầm đũa, ăn một miếng. Sống đến nay, anh lần đầu tiên chán ghét mình như vậy.
Món ăn đã lạnh, tâm tình của anh lại thật kích động. Mùi vị ấm áp vương trên đầu lưỡi anh thật lâu không tiêu tan, cô tại sao đối tốt với anh như vậy? Cô tại sao hết lần này tới lần khác muốn làm anh cảm động?
Cảnh Chi Giới tâm tình phức tạp, trái tim chết lặng đã lâu của anh bị cô hòa tan, anh nên bắt cô làm sao đây? Tình yêu của cô khiến anh thật sợ hãi…
~~***~~
Mặc kệ bạn thương tâm bao nhiêu, mặt trời vẫn chiếu sáng vào bạn. Mặc kệ bạn muốn trốn trong bóng tối giấu diếm mình bao nhiêu, suy nghĩ hối tiếc bao nhiêu, trời vẫn phải sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người không nên tưởng niệm vẫn cứ tưởng niệm.
Mặc kệ bạn dùng nhiều mục đích bao nhiêu tưởng niệm anh ta, tỷ lệ anh ta xuất hiện cùng cường độ bạn tưởng niệm không hẳn sẽ có quan hệ trực tiếp.
Nhân Nhân vẫn nghiêm túc làm tốt công việc của mình, Hà Phi sau khi tới không nhịn được hỏi cô.
“Anh ta ăn món trứng tráng, anh ta cảm động không?” Hà Phi trời sinh cũng không phải là người quá nhạy cảm, nếu như cô tinh tế một chút, sẽ chú ý tới đau thương chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nhân Nhân.
Nhân Nhân mỉm cười tránh đề tài đó. “Hà Phi, buổi tối bọn mình đi Dora ăn cơm nhé” Một mình ăn cơm cô sẽ nhớ tới anh.
“Được!” Hà Phi cho là cô không nghe thấy lời của mình, lại hỏi: “Anh ta ăn thì nói sao? Có phải cảm động muốn chết hay không?” Ánh mắt Hà Phi tỏa sáng.
“Hà Phi…” Nhân Nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào bản thiết kế, thờ ơ nói một câu: “Anh ta không, tớ không làm cho anh ta ăn” Cô sĩ diện, cô không chịu thừa nhận thất bại, cho dù dưới đáy lòng cô nhận thua.
Hà Phi lặng yên, bây giờ cô chú ý tới, chú ý tới hốc mắt Nhân Nhân sưng đỏ, cô bỗng nhiên không biết làm sao, lúng túng gãi gãi đầu. “Ừ… Thật ra thì… Tớ cảm thấy được món trứng tráng khó ăn muốn chết!” Cô nói lung tung.
Nhân Nhân bật cười, cô biết Hà Phi không biết an ủi cô như thế nào. Cô ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Hà Phi. “Không sai, thật là khó ăn muốn chết”
Yêu một ma quỷ mê người, so sánh với yêu thiên sứ thuần khiết đơn giản, rung động đến tâm can, khắc cốt ghi tâm hơn.
Úy Nhân Nhân mở máy hai mươi bốn giờ, bất luận đi đâu, ngay cả tắm cũng mang theo điện thoại di động, cô hy vọng ma quỷ cô yêu kia, cuối cùng cũng nhớ đến cô, sau đó lập tức tìm cô. Song, Cảnh Chi Giới thật ác độc, bỗng nhiên giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không có có một chút tin tức.
Ban đêm Nhân Nhân trằn trọc trở mình, giường của cô phảng phất còn lưu mùi của anh, thân thể của cô tưởng niệm sự ẩm ướt của anh, nước mắt của cô còn chưa khóc hết, làm thế nào để tẩy sạch quan hệ của bọn họ. Anh sao lại nhẫn tâm như thế? Cô sao lại vô dụng như vậy?
Tưởng niệm anh hôn cô, cảm giác ngón tay có lực của anh luồn qua sợi tóc cô. Tưởng niệm anh dùng lực ôm cô, sức lực anh xuyên thấu vào chỗ sâu trong cô, tưởng niệm rung động được anh đoạt lấy, nghĩ đến điên cuồng…
Đêm đó cô đau thương rời đi, bọn họ không hề nói lời tạm biệt. Thật châm chọc, rời đi chính là cô, muốn tìm kiếm cũng chính là cô. Hay là cô căn bản chưa bỏ đi, vào một nơi xấu hổ, phảng phất chờ chực anh tới mời nhận.
Cuối cùng cũng chịu không được nỗi nhớ, một tuần sau, một đêm trời mưa, Nhân Nhân lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang thật lâu, không có ai nhận. Nhân Nhân lại gọi tiếp, tin nhắn được chuyển tới hộp thư thoại. Cô để lại lời nhắn, qua mấy ngày, anh không đáp lại. Thông qua một người bạn bên Thập Phương, Nhân Nhân gián tiếp biết được, Cảnh Chi Giới nghiên cứu thành công phần mềm, cấp trên cho anh nghỉ phép, anh không biết đi du lịch ở chỗ nào.
Cứ như vậy tiêu sái đi xa? Hoàn toàn không nhớ đến cô? Mà cô thì sao? Anh xuất hiện liên tục nói lời tạm biệt với cô, đối với anh m
à nói cô căn bản không tính là cái gì!
Điên cuồng mà yêu anh, điên cuồng mà lấy lòng anh. Lại điên cuồng mà nhớ anh, giờ khắc này, biết được anh vô tình không cáo biệt như thế, cô điên cuồng mà hận sự nhẫn tâm của anh, cũng oán giận sự thua kém của mình.
Đêm đó, Nhân Nhân cầm chìa khóa Cảnh Chi Giới đưa, tính toán trả lại.
Bởi vì quá nhớ anh, cô mở cửa đi vào nhà anh, hết thảy không có cái gì thay đổi, chỉ có trái tim thống khổ như vậy. Nhân Nhân nhìn quanh một bể cá thần tiên, phát hiện anh chuyển sang chế độ tự cho ăn. Anh đi xa, còn nhớ rõ phải cho cá ăn, nhưng không nhớ rõ phải nói lời tạm biệt với cô!?
Nhân Nhân cảm giác mình ngay cả cá cũng không bằng, cô khom người vịn lên ban công cảm giác sắp hít thở không thông.
Trời ơi, sao lại thế! Rất thống khổ, rất thống khổ, cô thống hận mình không thể chết tâm với anh. Cô biết cô vẫn luôn nghĩ gọi điện thoại cho anh, không nhịn được đi tìm anh, ôm sự chờ đợi không thực tế với anh, không cách nào đè nén mà cho rằng anh sẽ yêu cô.
Như vậy quả thật đáng buồn, cô kìm lòng không được, cô căm hận sự kìm lòng không được của mình biết bao nhiêu!
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhân Nhân không phải là ngu ngốc, người ta rõ ràng không cần mày, tiếp tục yêu anh ta như vậy thật sự quá buồn cười, quá mềm yếu, Nhân Nhân ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác trống không, cô bị bao quanh bởi sự cô độc.
Đáy lòng có giọng nói vẫn nhắc nhở cô — Không thể tiếp tục như vậy, Nhân Nhân, mày còn không chịu tỉnh sao?
Cô đang rơi xuống, cô đang ngã xuống, cô đã trượt chân, tự chìm đắm trong mơ mộng khát vọng yêu anh, cô chán ghét mình như vậy. Nhân Nhân bỗng nhiên gọi điện thoại cho một người, cô nhất định phải ngăn cản mình tiếp tục chìm đắm đi xuống.
Điện thoại chuyển được, đó là giọng nói lạnh lùng của người hiểu rõ Cảnh Chi Giới.
“Alô?” Bối cảnh có tiếng kêu của con mèo nhỏ.
“Trần Dĩnh… Tới đây một chút…”
“Tại sao?” Một giờ sau, Trần Dĩnh đi tới chỗ ở của Cảnh Chi Giới. Cô vuốt ve mèo yêu, sắc mặt không kiên nhẫn. “Tại sao gọi tớ tới? Anh ta đâu?”
Trong nhà không có hình bóng của Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân ôm mèo cưng quan sát.
Trần Dĩnh hỏi: “Tại sao bỗng nhiên muốn gặp mèo cưng của tớ?”
Úy Nhân Nhân ôm mèo đến phía trước bể cá, con mèo nhỏ hưng phấn mà vươn móng vuốt ra, Trần Dĩnh kinh ngạc kinh hô. “Cậu làm gì!?” Cô kéo khuỷu tay Nhân Nhân.
“Mời mèo của cậu ăn một bữa tiệc lớn!” Nhân Nhân nâng con mèo nhỏ để cho nó ngắm nhìn con mồi.
Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu hưng phấn, Trần Dĩnh bỗng nhiên tối sầm mặt. “Cậu thất tình” Yêu Cảnh Chi Giới, cô cũng không bất ngờ với thảm cảnh của Nhân Nhân.
“Tớ căm hận tớ vẫn muốn tiếp tục, tớ căm hận tớ không thể chết tâm”
Mèo nhỏ giãy dụa trong tay Nhân Nhân, nhanh chóng muốn giết con mồi.
Nếu là người bình thường đại khái sợ đến ngăn cản Nhân Nhân, nhưng Trần Dĩnh biểu hiện rất bình tĩnh.
“Cá là thứ anh ta yêu mến nhất sao?”
Nhân Nhân sắp bắt không được con mèo nhỏ . “Ừ”
“Cậu làm như vậy, anh ta sẽ hận chết cậu”
Cá thần tiên không biết nguy hiểm, thong dong bơi lội. “Ừ” Giọng Nhân Nhân suy yếu.
“Rất tốt” Trần Dĩnh phảng phất hiểu ý nghĩ của Nhân Nhân, cô nói. “Mèo cưng của tớ đói bụng, để nó ăn đi”
“Được” Hai tay Nhân Nhân run rẩy, đồng thời nước mắt như hạt trân châu cắt đứt quan hệ, chảy ra hốc mắt.
Chỉ cần cô buông tay, để cho mèo ăn hết cá anh yêu nhất, như vậy… Cô từ nay về sau sẽ không gặp mặt anh nữa, anh sẽ ghét cô.
Rất tốt, cô sẽ không ôm hy vọng trong lòng nữa, cô nghĩ cô cuối cùng cũng có thể khiến mình hết hy vọng. Chỉ cần cô buông tay, chỉ cần cô buông tay!
Song, tay cô lại vẫn run rẩy…
~~***~~
Rời xa huyên náo, đi đến Thiểm Tây, đến một chùa cổ nơi tận cùng rừng rậm.
Sáng sớm, nhà sư gõ chuông. Trước hành lang lang vắng vẻ, Cảnh Chi Giới an tĩnh ngồi trên bậc thang, đưa mắt nhìn núi rừng dày đặc sương mù, quá khứ anh mỗi khi có ngày nghỉ, rất thích đến nơi thế ngoại như này nghỉ phép. Anh thích ở lại chỗ này vài ngày, yêu thích không khí thanh tĩnh nơi này, phảng phất có thể quên mất mệt mỏi trong công việc, quên mất hỗn loạn trong thế tục. Nhưng lần này, anh ở hơn mười ngày, tâm vẫn không bình tĩnh, anh luôn nhớ tới Nhân Nhân.
Anh tản bộ trong núi rừng, lại nhớ đến bọn họ sóng vai mua cây hoa anh đào ở chợ hoa, ánh mắt tỏa sáng của cô, bộ dáng ôm lấy cây.
Buổi tối ở trong chùa dùng cơm, sư phụ cùng các đệ tử cũng vô cùng an tĩnh, anh lại nhớ tới tiếng nói của Nhân Nhân ban đêm nằm ở trước ngực anh nói. Anh nhớ cô, nhưng anh không dám yêu cô.
Anh thật giống như là luôn làm cho cô thương tâm rơi lệ, lần này cô đặc biệt học món trứng tráng, anh lại đáng giận đạp đổ tâm ý của cô, cô nhất định là rất khổ sở.
“Con à” Trụ trì trong miếu chẳng biết lúc nào đi tới phía sau anh.
Cảnh Chi Giới ngẩng đầu. “Sư phụ” Anh chắp tay hành lễ.
Lão sư phụ mặc áo cà sa màu vàng, cười híp mắt ngồi xuống. “Mỗi buổi sáng con ngồi đây nghĩ cái gì?” Ông hỏi.
Cảnh Chi Giới nhìn núi rừng tràn ngập sương sớm. “Có một số việc nghĩ không ra”
Hàng năm Cảnh Chi Giới đều đến, trụ trì nhận ra anh, lần này anh thoạt nhìn đặc biệt u buồn. “Nói cho sư phụ”
“Con nghĩ…” Cảnh Chi Giới do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nói. “Con thật giống như yêu một người phụ nữ” Anh dừng lại trong chốc lát, không biết nên không nên nói tiếp như nào.
“Nói hết phiền não của con cho sư phụ” Giọng nói của sư phụ ấm áp thân thiết khích lệ anh tiếp tục.
Có lẽ do sư phụ là người xuất gia, Cảnh Chi Giới liền nói thẳng ra chuyện kia, nói cho sư phụ, bao gồm sợ hãi chỗ sâu nhất của anh, anh không biết như thế nào cho phải.
“Con không muốn tiếp nhận cô ấy, con biết cô ấy rất tốt với con, nhưng…” Gương mặt anh tuấn của Cảnh Chi Giới bỗng nhiên hiện lên vẻ yếu ớt. “Vạn nhất ngày nào đó cô ấy biến mất, con sợ con sẽ chịu không được, chỉ là con làm như vậy, thật giống như thương tổn cô ấy, làm cho cô ấy rất thương tâm”
Lão sư phụ lẳng lặng nghe xong, liền im lặng không nói thưởng thức sương sớm như mộng cùng anh. Qua một lúc lâu, sư phụ cuối cùng cũng lên tiếng: “Con có đói bụng không?” Đến thời gian dùng bữa sáng.
Cảnh Chi Giới mỉm cười. “Có một chút, chúng ta vào đi thôi”
“Không, chúng ta không nên ăn, cứ để đói bụng là được” Sư phụ nói, Cảnh Chi Giới không giải thích được. Lão sư phụ vỗ vỗ vai anh, nheo mắt lại cười với anh. “Ăn là vì đói, còn ăn làm gì? Sớm muộn gì cũng đói” Lão sư phụ nhìn ánh mắt hoang mang của Cảnh Chi Giới. “Con sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng bây giờ đừng sống nữa”
Cảnh Chi Giới cái hiểu cái không, nhưng mơ hồ hiểu được cái gì. Lão sư phụ còn nói: “Kết cục của con và ta không có bất đồng, cuối cùng sẽ thành một đống xương trắng. Nếu kết cục cũng giống nhau, con còn sợ cái gì? Con sợ cái gì chứ, đứa nhỏ? Thay vì ở chỗ này do dự, chẳng bằng cố mà ôm sinh mệnh mình”
Lời của lão sư phụ chậm rãi quanh quẩn ở trong lòng Cảnh Chi Giới, trái tim trải qua thời gian dài sương mù từ từ tản đi, lộ ra một ánh nắng ban mai.
Sư phụ là muốn anh bỏ qua tận tình đi yêu sao!? Anh nhớ Úy Nhân Nhân, anh thích bộ dáng nhiệt tình yêu thương của Nhân Nhân, nhớ tính tình cô không sợ trời không sợ đất dũng cảm tiến tới. Anh nhớ cô quá…
Cảnh Chi Giới lẳng lặng ngồi cho tới trưa cùng sư phụ, chậm rãi hiểu rõ rồi rời khỏi ma chướng của mình. Sau đó khẩn cấp thu thập hành lý trở về Đài Loan, anh nghĩ thông suốt, nếu không quên được cô, thì chân thật mà đối diện tình cảm của cô. Anh nghĩ thông suốt, anh không nên trốn tránh cô nữa.
Cảnh Chi Giới về nước. Thời gian cùng khoảng cách cũng không xóa nhòa gương mặt Nhân Nhân, anh tưởng nhớ Nhân Nhân, ở nơi này mười bốn ngày, anh suy nghĩ rất nhiều. Có thể sau khi vắng vẻ, có lẽ là cô biến mất, hoặc là ngăn cách nghìn sông vạn núi, tình yêu mới có thể rõ ràng lớn mạnh hơn.
Tưởng nhớ Úy Nhân Nhân, ngồi trên máy bay, Cảnh Chi Giới nghĩ đến, buổi tối anh muốn hẹn Nhân Nhân đi ra ngoài, muốn dẫn cô về nhà, muốn ân ái với cô, sau đó vuốt ve cô, làm cho cô hiểu, từ giờ về sau anh sẽ không phong bế mình nữa, anh thật ra rất quan tâm đến cô, anh chỉ là sợ tình yêu. Anh có rất nhiều lời nghĩ nói với cô, cô vẫn yêu anh như vậy, anh lại vẫn lạnh lùng cùng trốn tránh; anh muốn nói đôi mắt đau thương đêm đó của cô, làm anh đau lòng biết bao nhiêu.
Máy bay hạ cánh, Cảnh Chi Giới bắt taxi, về nhà.
Chính là hoàng hôn, đẩy cửa nhà ra, ánh nắng chiều tà chiếu vào phòng khách, giữa sự mờ mịt, một cái chìa khóa nằm yên tĩnh trên bàn dài, một phong thư màu trắng.
Cảnh Chi Giới bỏ hành lý xuống, anh lấy thư, ngồi xuống, rút thư trong phong bì ra.
Lúc này phòng khách rất yên tĩnh, anh nghe thấy tim của mình đập thật là nhanh, chạm vào lồng ngực. Mười bốn ngày du lịch, cây anh đào cũng chết héo, hai xích đu trên sân thượng, bóng dáng rất ai oán.
Cảnh Chi Giới mở thư ra, nét chữ đẹp của Nhân Nhân hiện ra.
Chi giới:
Người ta nói sơn thủy tương phùng, tôi với anh lại phảng phất vĩnh viễn ngăn cách bởi nghìn núi vạn sông. Anh đi xa, không nói một tiếng. Anh sẽ không nhớ tôi sao? Anh sẽ không luyến tiếc tôi sao? Tôi cảm thấy rất thống khổ, nhưng không cách nào chặt đứt hy vọng với anh. Tôi căm hận anh vô tình, nhưng vẫn nhớ nụ hôn của anh trong tim. Đây thật sự quá không công bằng, tôi không muốn tiếp tục thống khổ như vậy.
Có lẽ anh đúng, giao ra tình cảm yêu một người, một khi mất đi, là vô cùng thống khổ.
Tôi muốn quên anh, bởi vì tôi bây giờ vô cùng thống khổ, nhưng tôi không hối hận, tôi muốn quên anh. Điều duy nhất có thể trợ giúp tôi, chính là giết cá của anh. Căm hận tôi đi, tôi đây không hề kỳ vọng gặp anh nữa. Kết cục này coi là khó chịu nổi, tôi nghĩ… Tôi sẽ không đi yêu một người như vậy…
– Nhân Nhân
Cảnh Chi Giới đột nhiên ngẩng đầu, cá thần tiên anh yêu quý nhất trong bể đã biến mất! Trong bể không có vật gì, máy lọc nước vẫn hoạt động như trước, bọt khí phiêu tán ở đáy nước trống không.
Cô giết cá của anh rồi. Cảnh Chi Giới cho là mình sẽ vô cùng tức giận, nhưng anh không có, anh cầm điện thoại lên, gọi cho Nhân Nhân nhưng lại bị chuyển sang mục hộp thư thoại.
Cô khỏe không? Cô không cần anh sao?
Cảnh Chi Giới nắm
chặt điện thoại, một cảm giác trống rỗng bao phủ anh. Anh đột nhiên đứng dậy, bật đèn trong phòng; anh mở nhạc, mở nhạc rất lớn tiếng, nhưng cảm giác trống rỗng này vẫn ở trong lòng không ngừng tản ra .
TV đang phát tin tức, Cảnh Chi Giới rót một ly rượu, ngồi xuống, lúc này trời đã tối rồi, tim của anh trống rỗng. Cảnh Chi Giới nhìn TV, hình ảnh một bệnh viện, rất nhiều phóng viên truy đuổi một chiếc xe cứu thương. Nữ phóng viên nắm Microphone, xe cứu thương dừng lại, cửa mở ra, bệnh nhân được đẩy ra.
“Tổng tài Úy Sanh tập đoàn Song Tinh giữ cổ phần lớn nhất bỗng nhiên ngất xỉu…”
Song Tinh? Cảnh Chi Giới nhìn chăm chú vào màn hình, bỗng nhiên cả người cứng đờ, sự rét lạnh bao phủ anh.
Các phóng viên truy đuổi một thân ảnh mảnh mai, cô đi vào bệnh viện theo xe đẩy, một gã phóng viên kịp thời kéo cánh tay cô, cô đột nhiên quay đầu lại, Cảnh Chi Giới chấn động trong lòng. Mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt… Nhân Nhân!?
Phóng viên hỏi: “Cô Úy, nghe nói tập đoàn các cô có vấn đề… Nghe nói cha cô…”
Úy Nhân Nhân quay đầu không đáp lại, hình bóng cô nhanh chóng biến mất ở trong bệnh viện.
Cô là con gái Úy Sanh!?
Cảnh Chi Giới tựa như bị một tia sét đánh trúng, cứng đờ trên ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.