Chương 37: Diệt tình địch (1)
T/H12
15/03/2024
Chiếc Camry vừa vào garage, Thiên Hải mở cửa xuống xe, nửa con mắt cũng không thèm nhìn ông chú.
“Thiên Hải, chú cháu mình nói chuyện chút!”
“Xin lỗi, cháu không có hứng nói chuyện với tình địch!” Nó bơ đẹp ông chú, khẽ cúi chào bốn người lớn trong phòng khách rồi đi thẳng lên tầng.
Hàn Lâm thật nhịn hết nổi, anh quát to sau lưng nó: “Ô hay! Cái thằng này! Chú là chú Út mày đấy nhé!”
“Chú Út thì đã sao? Đã lao vào yêu cùng một avatar thì chúng ta là đối thủ? Trên chiến tình không nể mặt chú cháu gì hết trơn á!” Đang đi nó chợt dừng lại: “À, có một chuyện cháu quên nhắc chú, thím Mỹ Mỹ hỏi xin FB chú, cháu cho rồi đấy nhé! Mau về phòng ấn kết bạn với người ta. Kẻo thím ấy chờ lâu sốt ruột bay luôn từ thành phố Y về đây là lộ tẩy.” Nó nhìn Hàn Lâm chậc chậc vài tiếng rồi nói tỉnh queo: “Coi giấu hai tay bắt hai con cá cho khéo nha! Để con bọt biển của cháu biết đau lòng là cháu không ngại cùng chú so găng đâu.”
Hàn Lâm nghe xong làm một cú phi thân, thoắt cái nắm lấy cổ áo thằng cháu chớt bầm: “Ai cho phép cháu tự ý hử? Có biết FB của chú không được phép để lộ lung tung không?”
“Thì cháu có cho ai bậy bạ đâu? Thím Mỹ Mỹ là thanh mai trúc mã hồi học cấp Hai của chú mà. Chẳng phải hồi cháu học lớp 9, chú chê cháu phèn nên không có nổi cô bạn cùng tắm mưa chung sao?”
Bộ nhớ của người nhà họ Hàn siêu tốt. Nó nói đúng nên Hàn Lâm không có lí do nào để hạ nó. Anh buông cổ áo, trừng cho nó ánh mắt cảnh cáo: “Chuyện này thuộc về quá khứ phèn chua, chú cấm mày để thím biết!”
“Chú khỏi cần dặn. Thím Mỹ Mỹ nhắn tin kể cho cháu biết không sót một kỉ niệm nào của hai người.” Nó chợt bụm miệng cười: “Mà công nhận, chú hồi cấp Hai quỷ dễ sợ, dám công khai ôm bạn gái trước mặt cả lớp.” Chưa hết nó bất ngờ nhoài người sát vào tai ông chú nói nhỏ: “Hình hai người chụp chung đẹp lắm!”
Như sao quả tạ sà trúng đầu. Hàn Lâm kéo tay thằng cháu thẳng một đường vào phòng nó: “Mở máy tính lên!”
Thiên Hải bỉu môi. Nó chậm chạp khởi động máy tính trước con mắt muốn nuốt sống của ông chú.
“Tránh ra!” Hàn Lâm xách cánh tay nó lôi người khỏi chiếc ghế. Mông anh thế vào vị trí nó, tay lướt xoèn xoẹt rồi hỏi: “Mật khẩu?”
“…”
“Nhanh!”
“BBAY- KLTH!”
Hàn Lâm hai tay bấm mật khẩu mà run rẩy như cầy sấy. Mịa thằng cháu, dám lấy nick name và tên thím làm mật khẩu uyên ương! Bọt biển anh yêu, Khánh Linh Thiên Hải sao?
Anh mà không tịch thu mật khẩu này, anh không phải là Hàn Lâm!
Hàng mật khẩu vừa nhập vào, trang FB cá nhân của nó mở ra. Hàn Lâm thật sự sốc!
Cả trang FB của nó đầy rẫy một cặp đôi. Đó là con sao biển màu vàng và con bọt biển hình tròn siêu cute. Hàn Lâm không lạ gì con bọt biển đáng yêu đó. Nó là avatar người yêu anh.
Ngoài hình hai avatar lặng lẽ ngồi bên nhau. Có hình con sao biển ấp ôm con bọt biển.
“Quá lắm rồi!” Hàn Lâm đập tay lên bàn phím.
Cùng với hành động ông chú xóa bỏ các bức ảnh nó chắt chiu sưu tầm, yêu quý. Thiên Hải cầm tay ông chú phản đối: “Chú! Chú như thế này là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân một cách trắng trợn đó!”
Hàn Lâm khẽ lật ngược bàn tay. Chỉ một giây đã đổi lại người nắm. Anh gia tăng thêm chút lực cảnh cáo nó: “Tốt nhất là ngồi nhìn. Hó hé đừng trách chú ‘knosk out’.”
Càng lướt xuống, Hàn Lâm càng sốc. Vì ở đó toàn là những lời yêu trộm thầm kín của Thiên Hải dành cho cô gái có tên Lê Khánh Linh! Và sốc hơn là…ở mỗi bài tâm sự đều dán ảnh cô gái ấy.
Toàn là những bức ảnh dễ thương đến nao lòng. Hàn Lâm si tình chạm tay mân mê từng bức ảnh. Vầng trán tròn thông minh siêu bịa, đôi chân mày lá liễu thanh tú, đôi mắt bồ câu tròn đen lay láy biết cười, chiếc mũi nhỏ xinh. Và một đôi môi chúm chím.
Chạm vào đôi môi mềm thơm ngon đó, Hàn Lâm lại nhung nhớ cảm giác khi áp môi mình vào đôi môi ấy. Nhớ thì thèm. Mà thèm lại càng nhớ.
Anh dừng tay, rút chiếc iphone vào avatar anh yêu gọi video.
Một khuôn mặt trùng khít với bức ảnh anh đang mân mê. Cô cười thật duyên, nói với anh: “Ông chú già lại nhớ em đấy à?”
“Ừm!” Hàn Lâm mỉm cười thừa nhận: “Nhớ em đến hao gầy!”
“Xạo vừa thôi nha! Em thấy mặt anh tràn đầy phơi phới.”
“Đó là vì anh được thấy em!”
“Hứ, ai mà tin!”
Hàn Lâm chưa kịp nói: Em nên tin anh!
Thì thằng cháu chớt bầm đứng ở phía sau xía mỏ vô: “Đúng á! Em đừng tin! Chú anh đang lướt FB nhìn mê đắm cô gái anh yêu.”
Mịa nó! Nó lại nói đúng… Nhưng đúng quá như thế này dễ làm vợ yêu anh hiểu lầm.
Hàn Lâm quay người đập luôn vào mỏ nó: “Ăn nói tào lao!” Rồi quay sang màn hình điện thoại dịu dàng: “Bà xã, em đừng nghe thằng cháu nói xàm. Ông xã chỉ nhìn mỗi bà xã.”
Cô cười bắt nhịp theo anh: “Em biết rồi…ông xã!”
“Ừa, vậy anh mới yên tâm. Thôi cục cưng ngủ đi ha! Anh diệt tình địch chút.”
“Thiên Hải, chú cháu mình nói chuyện chút!”
“Xin lỗi, cháu không có hứng nói chuyện với tình địch!” Nó bơ đẹp ông chú, khẽ cúi chào bốn người lớn trong phòng khách rồi đi thẳng lên tầng.
Hàn Lâm thật nhịn hết nổi, anh quát to sau lưng nó: “Ô hay! Cái thằng này! Chú là chú Út mày đấy nhé!”
“Chú Út thì đã sao? Đã lao vào yêu cùng một avatar thì chúng ta là đối thủ? Trên chiến tình không nể mặt chú cháu gì hết trơn á!” Đang đi nó chợt dừng lại: “À, có một chuyện cháu quên nhắc chú, thím Mỹ Mỹ hỏi xin FB chú, cháu cho rồi đấy nhé! Mau về phòng ấn kết bạn với người ta. Kẻo thím ấy chờ lâu sốt ruột bay luôn từ thành phố Y về đây là lộ tẩy.” Nó nhìn Hàn Lâm chậc chậc vài tiếng rồi nói tỉnh queo: “Coi giấu hai tay bắt hai con cá cho khéo nha! Để con bọt biển của cháu biết đau lòng là cháu không ngại cùng chú so găng đâu.”
Hàn Lâm nghe xong làm một cú phi thân, thoắt cái nắm lấy cổ áo thằng cháu chớt bầm: “Ai cho phép cháu tự ý hử? Có biết FB của chú không được phép để lộ lung tung không?”
“Thì cháu có cho ai bậy bạ đâu? Thím Mỹ Mỹ là thanh mai trúc mã hồi học cấp Hai của chú mà. Chẳng phải hồi cháu học lớp 9, chú chê cháu phèn nên không có nổi cô bạn cùng tắm mưa chung sao?”
Bộ nhớ của người nhà họ Hàn siêu tốt. Nó nói đúng nên Hàn Lâm không có lí do nào để hạ nó. Anh buông cổ áo, trừng cho nó ánh mắt cảnh cáo: “Chuyện này thuộc về quá khứ phèn chua, chú cấm mày để thím biết!”
“Chú khỏi cần dặn. Thím Mỹ Mỹ nhắn tin kể cho cháu biết không sót một kỉ niệm nào của hai người.” Nó chợt bụm miệng cười: “Mà công nhận, chú hồi cấp Hai quỷ dễ sợ, dám công khai ôm bạn gái trước mặt cả lớp.” Chưa hết nó bất ngờ nhoài người sát vào tai ông chú nói nhỏ: “Hình hai người chụp chung đẹp lắm!”
Như sao quả tạ sà trúng đầu. Hàn Lâm kéo tay thằng cháu thẳng một đường vào phòng nó: “Mở máy tính lên!”
Thiên Hải bỉu môi. Nó chậm chạp khởi động máy tính trước con mắt muốn nuốt sống của ông chú.
“Tránh ra!” Hàn Lâm xách cánh tay nó lôi người khỏi chiếc ghế. Mông anh thế vào vị trí nó, tay lướt xoèn xoẹt rồi hỏi: “Mật khẩu?”
“…”
“Nhanh!”
“BBAY- KLTH!”
Hàn Lâm hai tay bấm mật khẩu mà run rẩy như cầy sấy. Mịa thằng cháu, dám lấy nick name và tên thím làm mật khẩu uyên ương! Bọt biển anh yêu, Khánh Linh Thiên Hải sao?
Anh mà không tịch thu mật khẩu này, anh không phải là Hàn Lâm!
Hàng mật khẩu vừa nhập vào, trang FB cá nhân của nó mở ra. Hàn Lâm thật sự sốc!
Cả trang FB của nó đầy rẫy một cặp đôi. Đó là con sao biển màu vàng và con bọt biển hình tròn siêu cute. Hàn Lâm không lạ gì con bọt biển đáng yêu đó. Nó là avatar người yêu anh.
Ngoài hình hai avatar lặng lẽ ngồi bên nhau. Có hình con sao biển ấp ôm con bọt biển.
“Quá lắm rồi!” Hàn Lâm đập tay lên bàn phím.
Cùng với hành động ông chú xóa bỏ các bức ảnh nó chắt chiu sưu tầm, yêu quý. Thiên Hải cầm tay ông chú phản đối: “Chú! Chú như thế này là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân một cách trắng trợn đó!”
Hàn Lâm khẽ lật ngược bàn tay. Chỉ một giây đã đổi lại người nắm. Anh gia tăng thêm chút lực cảnh cáo nó: “Tốt nhất là ngồi nhìn. Hó hé đừng trách chú ‘knosk out’.”
Càng lướt xuống, Hàn Lâm càng sốc. Vì ở đó toàn là những lời yêu trộm thầm kín của Thiên Hải dành cho cô gái có tên Lê Khánh Linh! Và sốc hơn là…ở mỗi bài tâm sự đều dán ảnh cô gái ấy.
Toàn là những bức ảnh dễ thương đến nao lòng. Hàn Lâm si tình chạm tay mân mê từng bức ảnh. Vầng trán tròn thông minh siêu bịa, đôi chân mày lá liễu thanh tú, đôi mắt bồ câu tròn đen lay láy biết cười, chiếc mũi nhỏ xinh. Và một đôi môi chúm chím.
Chạm vào đôi môi mềm thơm ngon đó, Hàn Lâm lại nhung nhớ cảm giác khi áp môi mình vào đôi môi ấy. Nhớ thì thèm. Mà thèm lại càng nhớ.
Anh dừng tay, rút chiếc iphone vào avatar anh yêu gọi video.
Một khuôn mặt trùng khít với bức ảnh anh đang mân mê. Cô cười thật duyên, nói với anh: “Ông chú già lại nhớ em đấy à?”
“Ừm!” Hàn Lâm mỉm cười thừa nhận: “Nhớ em đến hao gầy!”
“Xạo vừa thôi nha! Em thấy mặt anh tràn đầy phơi phới.”
“Đó là vì anh được thấy em!”
“Hứ, ai mà tin!”
Hàn Lâm chưa kịp nói: Em nên tin anh!
Thì thằng cháu chớt bầm đứng ở phía sau xía mỏ vô: “Đúng á! Em đừng tin! Chú anh đang lướt FB nhìn mê đắm cô gái anh yêu.”
Mịa nó! Nó lại nói đúng… Nhưng đúng quá như thế này dễ làm vợ yêu anh hiểu lầm.
Hàn Lâm quay người đập luôn vào mỏ nó: “Ăn nói tào lao!” Rồi quay sang màn hình điện thoại dịu dàng: “Bà xã, em đừng nghe thằng cháu nói xàm. Ông xã chỉ nhìn mỗi bà xã.”
Cô cười bắt nhịp theo anh: “Em biết rồi…ông xã!”
“Ừa, vậy anh mới yên tâm. Thôi cục cưng ngủ đi ha! Anh diệt tình địch chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.