Chương 36: Đường về trường đêm nay lạ lắm
T/H12
13/03/2024
Từ quán kem tình yêu bước ra là cả một trời thay đổi. Thay đổi lớn đến mức, đôi mi cô không kịp chớp một cái nào. Cô chỉ kịp nghe đôi tai mình rối rít cả lên.
“Bà xã, em đứng đợi ông xã lấy xe nha!”
Bà xã, ông xã á?
Con bạch tuộc già này! Không biết có phải lỡ ăn nhiều kem tình yêu quá mà nhiễm độc tình không? Chưa gì gọi luôn cô là ‘bà xã’! Cô lườm anh, khoát tay: “Thôi, mình tạm biệt ở đây luôn đi! Em về trường. Anh chở Thiên Hải. Nhớ lái xe cẩn thận nha! Bye!”
Khánh Linh cười thật tươi với hai chú cháu. Rồi lên chiếc xe ga 50CC. Cô mở khóa…nhưng chưa kịp vít ga…
“Anh đi với em!” Thằng học sinh chặn tay lái rồi chen lấn leo lên: “Em nhích ra sau xíu, anh làm tài!”
Ơi trời ơi! Nó gọi cái gì kì vậy?
Khánh Linh ngơ ngác nhìn vào mặt nó. Rồi nhìn sang Hàn Lâm. Bắt gặp đôi mắt đầy đốm đỏ của anh nhìn chằm chằm vào thằng cháu. Cô đọc được đôi mắt đó muốn nói gì!
‘THẰNG CHÁU BỐ LÁO KIA! THÌ RA MÀY QUYẾT CHỌN CÁI TÁT!’
Khánh Linh cố nặn ra nụ cười để xoa dịu mùi thuốc súng: “Hề hề hề…Em í chỉ gọi nhầm tí thôi!”
Cô thì lo sợ xảy ra xung đột. Cố làm mát lòng ông bồ già. Vậy mà thằng học sinh báo đời lại vô tư huýt sáo.
Đối với nó, được chở người mình thích là ước mơ nung nấu tâm can bấy lâu nay. Qua bao ngày tháng chờ đợi, hằng mong, cuối cùng cũng có cơ hội đèo người mình yêu. Cảm giác cả hai gần nhau trong gang tấc này rất ư là sướng nên nó phải tranh thủ tí.
Ai dè…
“Xuống ngay!” Một tiếng quát muốn làm sập luôn bảng hiệu ‘Kem kết nối hai trái tim.’ Hàn Lâm quen to miệng quát đám thuộc cấp chuyên báo cáo ẩu, cánh tay dài vươn ra chộp lấy cổ tay thằng cháu một phát kéo nó xuống xe. Rồi gô luôn hai tay nhét vào chiếc Camry.
“Bà xã! Em chạy trước đi! Ông xã hộ tống em về trường!”
Mèn ơi! Đôi má Khánh Linh nóng phừng lên. Cô chẳng có thời gian để quạt tạo gió làm mát khuôn mặt một xí nào vì ông chủ quán kem đang ra xem ai đó vừa quát tháo trước mặt tiền.
Cô liền vít ga phi tới.
Cô đi tới đâu, đèn chiếc Camry soi sáng theo tới đó. Thành ra, cả quãng đường về trường dù sương lạnh có thấm vào da, ly kem hương dâu có làm tê lòng, Khánh Linh vẫn luôn thấy ấm.
Cái ấm như bếp lửa mẹ ủ mỗi độ đông về. Nằm trong chăn lắng nghe tiếng mưa rả rích ngoài hiên, tiếng gió mùa Đông Bắc tràn về rít qua khe cửa. Có bếp lửa mẹ nhen sưởi ấm, Khánh Linh không còn thấy lạnh, cô quánh luôn một giấc ngon ơ tới sáng. Đến khi nào nghe tiếng mẹ gọi: “Con gái trễ giờ học rồi!” Cô mới tung chăn, hấp tấp xuống giường.
Thấy ánh đèn anh pha trong đêm lạnh. Khánh Linh nhớ mẹ. Nhớ mẹ, cô lại nhớ anh. Nhớ người đang lặng lẽ sưởi ấm lòng cô ở phía sau. Tự nhiên, Khánh Linh ước con đường về trường bỗng nhiên trải dài thêm ra.
Không biết có phải tự dạo thương anh, nhân phẩm cô được anh phủ sóng nâng tầm hay không? Mà con đường đêm nay loằng ngoằng chưa thấy đích. Khóe môi cô khẽ dướn lên.
Mà người đang lái chiếc Camry cũng kéo căng một nụ cười nuông chiều.
“Bé con! Em là không nỡ xa anh đó hả?” Ánh mắt anh dịu dàng hơn ánh trăng đêm. Một tay nhàn nhã nhét túi quần, tay kia thong thả vén lại mấy sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán người mình thương.
Cô ngồi trên chiếc 50 CC, nghiễm nhiên cứ thế mà đón nhận mọi cử chỉ yêu chiều từ anh.
Nghe anh nói vậy, cô nguýt yêu anh một cái: “Ai không nỡ xa anh chứ?”
“Em chứ còn ai?” Anh véo luôn vào gò má bầu bĩnh siêu cute, cười hì hì: “Nếu anh đếm không nhầm thì em lòng vòng tất cả mười con đường.”
Ngay từ lúc thấy cô rẽ vào con đường khác, Hàn Lâm biết tỏng ý của Khánh Linh. Một làn nước ấm tức thì chảy ngược vào lòng anh. Tim anh vui rộn lên. Môi anh cười không ngớt.
“Bộ chú hâm hả?”
Thằng cháu đang nằm bất lực ở ghế sau. Nó tức anh ách muốn một phát ngồi bật dậy, nắm cổ áo ông chú tống ra khỏi xe. Rồi tự tay lái chiếc Camry soi đường cho crush. Qua kính chiếu hậu nó thấy ông chú già nhà nó cười suốt cả quãng đường, nó ngứa con mắt nói một câu cho hả dạ.
Anh quét ánh mắt cảnh cáo thằng cháu.
“Bộ cháu nói sai chắc! Kính chắn gió chẳng có gì hài. Mà bên ngoài cũng chẳng có gì vui. Vậy mà chú cười mãi!” Cười như mấy người trót mất sợi dây điều tiết cảm xúc bình thường. Hay mấy anh chàng lỡ tương tư ai đến nghiện mà bị người tình đá.
“Cháu thì biết cái quái gì? Lo mà nghĩ tìm lời chút nữa về nhà chạy tội.”
Chứ giờ anh chưa rảnh để trị nó. Anh còn đang bận nhìn theo bóng con bọt biển dễ thương đang chạy xe một mình ngoài kia.
Càng nhìn hình ảnh người con gái càng in sâu vào mắt, vào tim anh. Trong thâm tâm anh liền ước mong: Đường về trường dài thêm ra chút.
Có lẽ, ánh trăng đêm cảm thương cho hai người có tâm linh tương thông nên nó âm thầm soi góp chút lãng mạn cho cô gái có nhã hứng chạy vòng vèo. Thành ra, những lời Hàn Lâm nói là đúng!
Nhưng Khánh Linh cô là ai cơ chứ?
Là một con nhóc siêu bịa, siêu bừa. Cô lườm anh, phán cho câu: “Em đi dạo gió, anh theo chi rồi than cực!”
Nói xong cô vít ga phi con ngựa mới vào luôn khuôn viên kí túc xá. Bỏ lại phía sau một chàng trai có nụ cười đậm lên khóe mắt. Và một thằng nhóc ở độ tuổi rộn ràng yêu đang dõi mắt nhìn theo
“Bà xã, em đứng đợi ông xã lấy xe nha!”
Bà xã, ông xã á?
Con bạch tuộc già này! Không biết có phải lỡ ăn nhiều kem tình yêu quá mà nhiễm độc tình không? Chưa gì gọi luôn cô là ‘bà xã’! Cô lườm anh, khoát tay: “Thôi, mình tạm biệt ở đây luôn đi! Em về trường. Anh chở Thiên Hải. Nhớ lái xe cẩn thận nha! Bye!”
Khánh Linh cười thật tươi với hai chú cháu. Rồi lên chiếc xe ga 50CC. Cô mở khóa…nhưng chưa kịp vít ga…
“Anh đi với em!” Thằng học sinh chặn tay lái rồi chen lấn leo lên: “Em nhích ra sau xíu, anh làm tài!”
Ơi trời ơi! Nó gọi cái gì kì vậy?
Khánh Linh ngơ ngác nhìn vào mặt nó. Rồi nhìn sang Hàn Lâm. Bắt gặp đôi mắt đầy đốm đỏ của anh nhìn chằm chằm vào thằng cháu. Cô đọc được đôi mắt đó muốn nói gì!
‘THẰNG CHÁU BỐ LÁO KIA! THÌ RA MÀY QUYẾT CHỌN CÁI TÁT!’
Khánh Linh cố nặn ra nụ cười để xoa dịu mùi thuốc súng: “Hề hề hề…Em í chỉ gọi nhầm tí thôi!”
Cô thì lo sợ xảy ra xung đột. Cố làm mát lòng ông bồ già. Vậy mà thằng học sinh báo đời lại vô tư huýt sáo.
Đối với nó, được chở người mình thích là ước mơ nung nấu tâm can bấy lâu nay. Qua bao ngày tháng chờ đợi, hằng mong, cuối cùng cũng có cơ hội đèo người mình yêu. Cảm giác cả hai gần nhau trong gang tấc này rất ư là sướng nên nó phải tranh thủ tí.
Ai dè…
“Xuống ngay!” Một tiếng quát muốn làm sập luôn bảng hiệu ‘Kem kết nối hai trái tim.’ Hàn Lâm quen to miệng quát đám thuộc cấp chuyên báo cáo ẩu, cánh tay dài vươn ra chộp lấy cổ tay thằng cháu một phát kéo nó xuống xe. Rồi gô luôn hai tay nhét vào chiếc Camry.
“Bà xã! Em chạy trước đi! Ông xã hộ tống em về trường!”
Mèn ơi! Đôi má Khánh Linh nóng phừng lên. Cô chẳng có thời gian để quạt tạo gió làm mát khuôn mặt một xí nào vì ông chủ quán kem đang ra xem ai đó vừa quát tháo trước mặt tiền.
Cô liền vít ga phi tới.
Cô đi tới đâu, đèn chiếc Camry soi sáng theo tới đó. Thành ra, cả quãng đường về trường dù sương lạnh có thấm vào da, ly kem hương dâu có làm tê lòng, Khánh Linh vẫn luôn thấy ấm.
Cái ấm như bếp lửa mẹ ủ mỗi độ đông về. Nằm trong chăn lắng nghe tiếng mưa rả rích ngoài hiên, tiếng gió mùa Đông Bắc tràn về rít qua khe cửa. Có bếp lửa mẹ nhen sưởi ấm, Khánh Linh không còn thấy lạnh, cô quánh luôn một giấc ngon ơ tới sáng. Đến khi nào nghe tiếng mẹ gọi: “Con gái trễ giờ học rồi!” Cô mới tung chăn, hấp tấp xuống giường.
Thấy ánh đèn anh pha trong đêm lạnh. Khánh Linh nhớ mẹ. Nhớ mẹ, cô lại nhớ anh. Nhớ người đang lặng lẽ sưởi ấm lòng cô ở phía sau. Tự nhiên, Khánh Linh ước con đường về trường bỗng nhiên trải dài thêm ra.
Không biết có phải tự dạo thương anh, nhân phẩm cô được anh phủ sóng nâng tầm hay không? Mà con đường đêm nay loằng ngoằng chưa thấy đích. Khóe môi cô khẽ dướn lên.
Mà người đang lái chiếc Camry cũng kéo căng một nụ cười nuông chiều.
“Bé con! Em là không nỡ xa anh đó hả?” Ánh mắt anh dịu dàng hơn ánh trăng đêm. Một tay nhàn nhã nhét túi quần, tay kia thong thả vén lại mấy sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán người mình thương.
Cô ngồi trên chiếc 50 CC, nghiễm nhiên cứ thế mà đón nhận mọi cử chỉ yêu chiều từ anh.
Nghe anh nói vậy, cô nguýt yêu anh một cái: “Ai không nỡ xa anh chứ?”
“Em chứ còn ai?” Anh véo luôn vào gò má bầu bĩnh siêu cute, cười hì hì: “Nếu anh đếm không nhầm thì em lòng vòng tất cả mười con đường.”
Ngay từ lúc thấy cô rẽ vào con đường khác, Hàn Lâm biết tỏng ý của Khánh Linh. Một làn nước ấm tức thì chảy ngược vào lòng anh. Tim anh vui rộn lên. Môi anh cười không ngớt.
“Bộ chú hâm hả?”
Thằng cháu đang nằm bất lực ở ghế sau. Nó tức anh ách muốn một phát ngồi bật dậy, nắm cổ áo ông chú tống ra khỏi xe. Rồi tự tay lái chiếc Camry soi đường cho crush. Qua kính chiếu hậu nó thấy ông chú già nhà nó cười suốt cả quãng đường, nó ngứa con mắt nói một câu cho hả dạ.
Anh quét ánh mắt cảnh cáo thằng cháu.
“Bộ cháu nói sai chắc! Kính chắn gió chẳng có gì hài. Mà bên ngoài cũng chẳng có gì vui. Vậy mà chú cười mãi!” Cười như mấy người trót mất sợi dây điều tiết cảm xúc bình thường. Hay mấy anh chàng lỡ tương tư ai đến nghiện mà bị người tình đá.
“Cháu thì biết cái quái gì? Lo mà nghĩ tìm lời chút nữa về nhà chạy tội.”
Chứ giờ anh chưa rảnh để trị nó. Anh còn đang bận nhìn theo bóng con bọt biển dễ thương đang chạy xe một mình ngoài kia.
Càng nhìn hình ảnh người con gái càng in sâu vào mắt, vào tim anh. Trong thâm tâm anh liền ước mong: Đường về trường dài thêm ra chút.
Có lẽ, ánh trăng đêm cảm thương cho hai người có tâm linh tương thông nên nó âm thầm soi góp chút lãng mạn cho cô gái có nhã hứng chạy vòng vèo. Thành ra, những lời Hàn Lâm nói là đúng!
Nhưng Khánh Linh cô là ai cơ chứ?
Là một con nhóc siêu bịa, siêu bừa. Cô lườm anh, phán cho câu: “Em đi dạo gió, anh theo chi rồi than cực!”
Nói xong cô vít ga phi con ngựa mới vào luôn khuôn viên kí túc xá. Bỏ lại phía sau một chàng trai có nụ cười đậm lên khóe mắt. Và một thằng nhóc ở độ tuổi rộn ràng yêu đang dõi mắt nhìn theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.