Quyển 1 - Chương 50: Dao động.
Neal
02/02/2016
Ánh sáng dễ chịu trong căn phòng mờ ảo, tiếng gió lạnh thổi vù vù. Không có gì cần che giấu, Vu Tử Thạc tự nhận mình là người tự kỷ nhưng vấn đề
này quá nghiêm túc, cho dù là y, cũng hy vọng Giang Hằng cẩn trọng suy
nghĩ.
“Xảy ra chuyện thì cứ để tôi lo.” Giang Hằng đáp không chậm trễ, vẻ mặt không biểu cảm trông có vẻ rất thong dong, Vu Tử Thạc còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì?”
Giang Hằng nắm chặt cổ tay Vu Tử Thạc, lặp lại: “Anh không cần lo nhiều như vậy, xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách.”
Lòng bàn tay nóng hổi, nhiệt độ từ cổ tay lan ra toàn thân Vu Tử Thạc, bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt cứng nhắc, trong con mắt màu xanh lam là tia sáng kiên định quả quyết, lần này Vu Tử Thạc thật sự ngây người, biết rõ cái hộp đó quan trọng thế nào, Giang Hằng … sao có thể nói như vậy được?
Trong không khí dường như có một chiếc lưới vô hình, dần dần quấn lên cơ thể Vu Tử Thạc, y biết rõ không nên như vậy, nhưng sức mạnh hấp dẫn y đi tới thật sự quá mạnh. Che trán, lắc đầu, cuối cùng y vẫn cười, “Ha, anh xem tôi đang nói cái gì vậy nè, có hai chúng ta, thì cái hộp sẽ không bị bất cứ ai đoạt mất.”
“Mấu chốt là anh phải ngoan một chút.” Hàm ý chính là, Giang Hằng vẫn không hoàn toàn tin tưởng y, cũng hay, y cũng thế, cười nhíu mày: “Anh lo lắng tôi cướp mất cái hộp và chạy trốn với phụ nữ bỏ anh lại?”
Cuộc nói chuyện nghiêm túc đã kết thúc, Giang Hằng buông cổ tay y ra, nhẹ nhướng chân mày: “Anh cảm thấy anh dứt bỏ được tôi sao?”
“Tôi đã chạy được một lần rồi.” Y nhún vai, dư vị hồng trà thơm ngát vẫn còn đọng trong miệng, đã lâu không uống loại hồng trà Sri Lanka chính hiệu này. Giang Hằng khẽ lộ ra nụ cười, liếc xéo y: “Cuối cùng tôi vẫn tìm được anh thôi.”
“Đó là do tôi tự muốn về.” Y tựa lên lưng sô pha, duỗi thẳng đôi chân như báo, hưởng thụ sự nhẹ nhõm vốn không nên có vào lúc này. Trong căn phòng yên tĩnh, bố cục sạch sẽ, ánh sáng dịu hòa, tạo cho các giác quan bầu không khí gia đình yên ả. Y và Giang Hằng bên nhau trước đây, nếu không phải là trong lúc nguy hiểm cấp bách, thì là đối kháng giương cung bạc kiếm, còn cảnh tượng ngồi trong cùng một căn phòng, ngồi trên cùng một chiếc sô pha, uống cùng một bình hồng trà như hiện tại, vẫn là lần đầu tiên.
“Nếu cuối cùng cô ấy chết thì sao?” Câu hỏi không hợp với không khí, nhưng không phá vỡ sự bình yên, Giang Hằng loay hoay với di động xong nhìn sang sát thủ, cũng có thể nói là nhìn vị tiền đặc công, bọn họ đã từng thấy rất nhiều cái chết, đây là một phần trong cuộc sống của họ.
“Tôi sẽ không để cô ấy chết.” Nụ cười luôn thanh nhã lan rộng trên gương mặt anh tú của Vu Tử Thạc. Khả năng Giang Hằng nói trước đó không phải không thể xảy ra, nhưng y sẽ không vì khả năng đó mà nghi ngờ Tiểu Trượng. Cho dù thật sự như thế, cô ấy làm chuyện ngốc nghếch này, y cũng sẽ cố sức bảo vệ cô, “Cô ấy là liên quan duy nhất của tôi với thế giới này, anh hiểu cảm giác đó chứ?”
“Tôi không hiểu lắm,” Giang Hằng đáp một đáp án vô cùng bình thản, vừa nói vừa châm thuốc, khói thuốc dần lan tỏa, gương mặt hắn trông càng thêm sâu sắc, biểu tình đó… giống như đang hoài niệm điều gì. “Tôi và thế giới này không có liên hệ gì. Nếu nhất định phải nói đến liên hệ… hiện tại chỉ có anh thôi.”
“Xảy ra chuyện thì cứ để tôi lo.” Giang Hằng đáp không chậm trễ, vẻ mặt không biểu cảm trông có vẻ rất thong dong, Vu Tử Thạc còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì?”
Giang Hằng nắm chặt cổ tay Vu Tử Thạc, lặp lại: “Anh không cần lo nhiều như vậy, xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách.”
Lòng bàn tay nóng hổi, nhiệt độ từ cổ tay lan ra toàn thân Vu Tử Thạc, bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt cứng nhắc, trong con mắt màu xanh lam là tia sáng kiên định quả quyết, lần này Vu Tử Thạc thật sự ngây người, biết rõ cái hộp đó quan trọng thế nào, Giang Hằng … sao có thể nói như vậy được?
Trong không khí dường như có một chiếc lưới vô hình, dần dần quấn lên cơ thể Vu Tử Thạc, y biết rõ không nên như vậy, nhưng sức mạnh hấp dẫn y đi tới thật sự quá mạnh. Che trán, lắc đầu, cuối cùng y vẫn cười, “Ha, anh xem tôi đang nói cái gì vậy nè, có hai chúng ta, thì cái hộp sẽ không bị bất cứ ai đoạt mất.”
“Mấu chốt là anh phải ngoan một chút.” Hàm ý chính là, Giang Hằng vẫn không hoàn toàn tin tưởng y, cũng hay, y cũng thế, cười nhíu mày: “Anh lo lắng tôi cướp mất cái hộp và chạy trốn với phụ nữ bỏ anh lại?”
Cuộc nói chuyện nghiêm túc đã kết thúc, Giang Hằng buông cổ tay y ra, nhẹ nhướng chân mày: “Anh cảm thấy anh dứt bỏ được tôi sao?”
“Tôi đã chạy được một lần rồi.” Y nhún vai, dư vị hồng trà thơm ngát vẫn còn đọng trong miệng, đã lâu không uống loại hồng trà Sri Lanka chính hiệu này. Giang Hằng khẽ lộ ra nụ cười, liếc xéo y: “Cuối cùng tôi vẫn tìm được anh thôi.”
“Đó là do tôi tự muốn về.” Y tựa lên lưng sô pha, duỗi thẳng đôi chân như báo, hưởng thụ sự nhẹ nhõm vốn không nên có vào lúc này. Trong căn phòng yên tĩnh, bố cục sạch sẽ, ánh sáng dịu hòa, tạo cho các giác quan bầu không khí gia đình yên ả. Y và Giang Hằng bên nhau trước đây, nếu không phải là trong lúc nguy hiểm cấp bách, thì là đối kháng giương cung bạc kiếm, còn cảnh tượng ngồi trong cùng một căn phòng, ngồi trên cùng một chiếc sô pha, uống cùng một bình hồng trà như hiện tại, vẫn là lần đầu tiên.
“Nếu cuối cùng cô ấy chết thì sao?” Câu hỏi không hợp với không khí, nhưng không phá vỡ sự bình yên, Giang Hằng loay hoay với di động xong nhìn sang sát thủ, cũng có thể nói là nhìn vị tiền đặc công, bọn họ đã từng thấy rất nhiều cái chết, đây là một phần trong cuộc sống của họ.
“Tôi sẽ không để cô ấy chết.” Nụ cười luôn thanh nhã lan rộng trên gương mặt anh tú của Vu Tử Thạc. Khả năng Giang Hằng nói trước đó không phải không thể xảy ra, nhưng y sẽ không vì khả năng đó mà nghi ngờ Tiểu Trượng. Cho dù thật sự như thế, cô ấy làm chuyện ngốc nghếch này, y cũng sẽ cố sức bảo vệ cô, “Cô ấy là liên quan duy nhất của tôi với thế giới này, anh hiểu cảm giác đó chứ?”
“Tôi không hiểu lắm,” Giang Hằng đáp một đáp án vô cùng bình thản, vừa nói vừa châm thuốc, khói thuốc dần lan tỏa, gương mặt hắn trông càng thêm sâu sắc, biểu tình đó… giống như đang hoài niệm điều gì. “Tôi và thế giới này không có liên hệ gì. Nếu nhất định phải nói đến liên hệ… hiện tại chỉ có anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.