Quyển 1 - Chương 51: Lời bày tỏ không thẳng thắn
Neal
26/02/2016
Giang Hằng vòng tay quanh người Vu Tử Thạc, men tới khẩu súng sau lưng y,
trầm giọng nói: “Anh mang theo thứ này, tôi làm sao có thể yên tâm nhắm
mắt lại.” Vu Tử Thạc nghiêng người cười khẽ: “Không có thứ này tôi cũng
vẫn có thể lấy mạng anh, đừng chạm vào bảo bối của tôi.”
Giang Hằng đảo thế lật người, đè Vu Tử Thạc xuống dưới, thứ ngưng tụ trong mắt đối phương, là biểu cảm không vui giống hắn, hai người đều không ngờ trải qua bao nhiêu chuyện, mà đối phương vẫn phòng bị như thế, “Khi anh và người phụ nữ của anh bên nhau cũng luôn mang theo súng sao?”
“Đương nhiên, như vậy tôi có thể bảo vệ cô ấy tốt hơn.” Đa nghi và phòng bị là bản năng của sát thủ, câu nói này chân thật cũng được gian xảo cũng được.
Tóm lại, muốn Vu Tử Thạc không mang theo súng là điều không có khả năng, “Còn anh thì sao, khi lên giường hôn hít với tình nhân của anh anh cũng nhìn chằm chằm mặt người ta như vậy à?” Nhớ hình như tên kia tên là Ngụy Phong, Vu Tử Thạc cười tươi rói thò tay vào trong áo sơ mi của Giang Hằng, rướn tay tới sau eo đối phương, da thịt chắc nịch dần căng lại, y có thể cảm nhận được thân thể đối phương phát ra giọng nói hưng phấn: “Anh thưởng thức biểu cảm trầm mê trong dục vọng của người khác, anh nhìn chăm chăm vào sự vui sướng được sinh ra trong khoái cảm, dùng phương thức đó để cách ly bản thân ra khỏi đối phương.”
“Tôi chưa từng chăm chú nhìn Ngụy Phong.” Trong mắt Giang Hằng rực lên tia lửa, bóp mạnh vào phần xương sườn lồi ra ở eo Vu Tử Thạc, da thịt trơn bóng xúc cảm thật tốt, khung xương cứng chắc dưới lớp da phân bố rõ ràng, cúi người hôn lên xương quai xanh đối phương: “Nhưng tôi đích thật muốn thấy biểu tình đó của anh.”
“Xem ra chúng ta đều rất khó nhượng bộ.” Vu Tử Thạc đẩy vai Giang Hằng, mặc cho mái tóc rối loạn rũ hết ra sau đầu, y vừa thắt lại nút, và cười nhẹ nói: “Tôi cũng muốn nhìn biểu tình đó của anh.”
“Tôi có thể cho anh xem.” Giang Hằng đứng lên, chỉnh lại vị trí cà vạt, mái tóc tán loạn trong lúc thân mật được chỉnh lý nhanh chóng, chẳng qua chỉ mấy giây, hắn lại trở về người đàn ông nghiêm túc không chút cẩu thả, “Sau khi chuyện lần này kết thúc nên nói rõ với bạn gái của anh đi.”
“Anh ép tôi phải chọn lựa à?” Thân người nhẹ run, Vu Tử Thạc nhăn mày mỉm cười, không ngờ đối phương lại chịu vì y làm tới mức này. Giang Hằng lấy một cái lược trong túi ra ném cho y: “Tôi chỉ đưa ra điều kiện, còn có tiếp nhận hay không, đó là chuyện của anh.”
“Tôi đoán Tiểu Trượng sẽ tức giận bốc hỏa.” Vu Tử Thạc chơi đùa chiếc lược trong tay, không dùng nó chải đầu, y chẳng cảm thấy bao nhiêu phản cảm đối với ngoại hình rối loạn, y chỉ không thích dơ bẩn. Giang Hằng giành lại chiếc lược, ấn vai y chải tóc cho y, “Chuyện đó chẳng liên quan gì tôi.”
Giang Hằng chải tóc khá mạnh, không đau, nhưng cảm thấy da đầu tê tê, “Há, nghe này, tôi không muốn vì một câu nói của anh mà thay đổi ý đinh.”
“Anh đã thay đổi rồi, chỉ là bản thân anh không chịu thừa nhận.” Nhìn mái tóc màu nâu nhạt lại hồi phục chỉnh tề, Giang Hằng cất lược. Vu Tử Thạc nhướng mày nhìn đối phương một cái, kiên định, quả cảm, quyết đoán… luôn dũng cảm đối mặt với tất cả vấn đề, chưa từng tránh né khó khăn và tình cảm của mình, đây là đặc điểm của Giang Hằng, nếu có thể, y hy vọng đây không phải kỹ thuật diễn.
Vào tình cảnh giống như ngoài nụ cười ra không có biểu tình gì thích hợp vào lúc này, Vu Tử Thạc không phát hiện hiện tại biểu tình của y khi nhìn chăm chú Giang Hằng là vô cùng dịu dàng. “Tôi nói này, hình như tôi đói rồi.”
Giang Hằng đảo thế lật người, đè Vu Tử Thạc xuống dưới, thứ ngưng tụ trong mắt đối phương, là biểu cảm không vui giống hắn, hai người đều không ngờ trải qua bao nhiêu chuyện, mà đối phương vẫn phòng bị như thế, “Khi anh và người phụ nữ của anh bên nhau cũng luôn mang theo súng sao?”
“Đương nhiên, như vậy tôi có thể bảo vệ cô ấy tốt hơn.” Đa nghi và phòng bị là bản năng của sát thủ, câu nói này chân thật cũng được gian xảo cũng được.
Tóm lại, muốn Vu Tử Thạc không mang theo súng là điều không có khả năng, “Còn anh thì sao, khi lên giường hôn hít với tình nhân của anh anh cũng nhìn chằm chằm mặt người ta như vậy à?” Nhớ hình như tên kia tên là Ngụy Phong, Vu Tử Thạc cười tươi rói thò tay vào trong áo sơ mi của Giang Hằng, rướn tay tới sau eo đối phương, da thịt chắc nịch dần căng lại, y có thể cảm nhận được thân thể đối phương phát ra giọng nói hưng phấn: “Anh thưởng thức biểu cảm trầm mê trong dục vọng của người khác, anh nhìn chăm chăm vào sự vui sướng được sinh ra trong khoái cảm, dùng phương thức đó để cách ly bản thân ra khỏi đối phương.”
“Tôi chưa từng chăm chú nhìn Ngụy Phong.” Trong mắt Giang Hằng rực lên tia lửa, bóp mạnh vào phần xương sườn lồi ra ở eo Vu Tử Thạc, da thịt trơn bóng xúc cảm thật tốt, khung xương cứng chắc dưới lớp da phân bố rõ ràng, cúi người hôn lên xương quai xanh đối phương: “Nhưng tôi đích thật muốn thấy biểu tình đó của anh.”
“Xem ra chúng ta đều rất khó nhượng bộ.” Vu Tử Thạc đẩy vai Giang Hằng, mặc cho mái tóc rối loạn rũ hết ra sau đầu, y vừa thắt lại nút, và cười nhẹ nói: “Tôi cũng muốn nhìn biểu tình đó của anh.”
“Tôi có thể cho anh xem.” Giang Hằng đứng lên, chỉnh lại vị trí cà vạt, mái tóc tán loạn trong lúc thân mật được chỉnh lý nhanh chóng, chẳng qua chỉ mấy giây, hắn lại trở về người đàn ông nghiêm túc không chút cẩu thả, “Sau khi chuyện lần này kết thúc nên nói rõ với bạn gái của anh đi.”
“Anh ép tôi phải chọn lựa à?” Thân người nhẹ run, Vu Tử Thạc nhăn mày mỉm cười, không ngờ đối phương lại chịu vì y làm tới mức này. Giang Hằng lấy một cái lược trong túi ra ném cho y: “Tôi chỉ đưa ra điều kiện, còn có tiếp nhận hay không, đó là chuyện của anh.”
“Tôi đoán Tiểu Trượng sẽ tức giận bốc hỏa.” Vu Tử Thạc chơi đùa chiếc lược trong tay, không dùng nó chải đầu, y chẳng cảm thấy bao nhiêu phản cảm đối với ngoại hình rối loạn, y chỉ không thích dơ bẩn. Giang Hằng giành lại chiếc lược, ấn vai y chải tóc cho y, “Chuyện đó chẳng liên quan gì tôi.”
Giang Hằng chải tóc khá mạnh, không đau, nhưng cảm thấy da đầu tê tê, “Há, nghe này, tôi không muốn vì một câu nói của anh mà thay đổi ý đinh.”
“Anh đã thay đổi rồi, chỉ là bản thân anh không chịu thừa nhận.” Nhìn mái tóc màu nâu nhạt lại hồi phục chỉnh tề, Giang Hằng cất lược. Vu Tử Thạc nhướng mày nhìn đối phương một cái, kiên định, quả cảm, quyết đoán… luôn dũng cảm đối mặt với tất cả vấn đề, chưa từng tránh né khó khăn và tình cảm của mình, đây là đặc điểm của Giang Hằng, nếu có thể, y hy vọng đây không phải kỹ thuật diễn.
Vào tình cảnh giống như ngoài nụ cười ra không có biểu tình gì thích hợp vào lúc này, Vu Tử Thạc không phát hiện hiện tại biểu tình của y khi nhìn chăm chú Giang Hằng là vô cùng dịu dàng. “Tôi nói này, hình như tôi đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.