Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 89: Người Đứng Đắn Thường Viết Nhật Ký (3)
Bình Tằng
10/07/2021
Ngụy Quân khẽ nhíu mày.
Theo lời của Dương lão phu nhân nói ra, một bộ phận ký ức liên quan tới Thiên đế của Ngụy Quân được giải phong ấn.
Bên trong trí nhớ của Thiên đế, lúc hắn đăng đỉnh vạn giới thì đã từng tuyên bố qua một mệnh lệnh:
Tiên phàm khác biệt, trong tình huống không khẩn cấp thì không can thiệp chuyện của nhau.
Còn nếu như là tình huống khẩn cấp thì phải để Thiên đế quyết định.
Rõ ràng Thiên đế vẫn chưa quyết định điều gì ở thế giới này.
Nói cách khác, người tu hành tại thế giới này đang vi phạm mệnh lệnh của Thiên đế.
Ngụy Quân rất khó chịu với điều này.
Xem ra bản Thiên đế phải xuất thủ trấn áp phản loạn.
Hy vọng đám phản loạn này có thể mạnh một chút để giết được bản Thiên đế.
"Binh đối binh, tướng đối tướng, hẳn là Tây đại lục cùng Yêu tộc cũng đặc biệt nhằm vào người tu hành mà săn giết chứ?" Ngụy Quân hỏi.
Đây là một logic đơn giản.
Đối mặt với loại chiến lực cao cấp này thì cũng không thể để bọn họ tùy ý hành động phải không?
Hơn nữa lúc trước chiến tranh vệ quốc là cuộc chiến diệt quốc, nếu tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không.
Tây đại lục có hệ thống tu luyện của riêng mình, yêu tộc thì không cần nhiều lời.
Ai cũng không muốn phải chia thêm một chén canh cho tiên môn.
Câu trả lời của Dương lão phu nhân cũng xác nhận những suy đoán của Ngụy Quân: "Đương nhiên là có, người tu hành bị nhằm vào rất nhiều, dù sao giết chết một người tu hành thì sẽ có bồi dưỡng rất lớn đối với Yêu tộc cùng những người siêu phàm ở Tây đại lục, còn giết phàm nhân thì ngược lại sẽ mang thêm nhiều nhân quả nghiệt chướng, cho nên liên minh người tu hành không thể không tham chiến. Nhưng mà người tu hành cũng có lực sát thương cực kì mạng, để tối đa hóa lợi ích thì quân đội bảo hộ người tu hành rất tốt."
"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi." Ngụy Quân nhận xét.
Dương lão phu nhân thở dài một hơi: "Đã là trận chiến diệt quốc thì tại thời ngắc nguy cấp, ai ai cũng chỉ muốn chiến đấu chứ không nghĩ nhiều đến chuyện sau khi chiến tranh kết thúc."
Ngụy Quân hơi xúc động.
Chí hướng của đám người Đại Càn này rất tốt, năng lực cũng có, chỉ là thủ đoạn hơi kém.
Nhưng mà anh hùng từ xưa đến nay đều là như vậy.
Đối mặt nguy hiểm thì có người xông lên tiền tuyến, có người lại ở phía sau kiếm tiện nghi.
Người xông lên tiền tuyến thì có nguy hiểm lớn nhất.
Mà người ở phía sau kiếm tiện nghi thì thường có thể phất lên như diều gặp gió.
Nhưng nếu như một quốc gia chỉ toàn những người muốn kiếm tiện nghi, không có người nguyện ý xông lên tiền tuyến, vậy thì quốc gia này thật sự rất nguy cấp.
Cho nên hiện thực thường khiến người ta cảm khái.
Ngụy Quân cũng hiểu rõ vì sao mà triều đình Đại Càn gì mang đến cho hắn một cảm giác nặng nề, mặc dù những người mà hắn gặp đầu một lòng hướng quang minh.
Nắm đấm lớn mới là đạo lý.
Cho dù đám người trong triều đình Đại Càn này có yêu nước đến mấy thì cũng không chịu nổi nắm đấm lớn của liên minh người tu hành.
Trước mặt thực lực tuyệt đối thì thì mọi tính toán đều vô dụng
Thực lực không bằng đối phương thì chỉ có thể cúi đầu.
Mà dùng cái mông cũng có thể nghĩ đến được rằng mục tiêu của Đại Càn triều đình cùng liên minh người tu hành không giống nhau.
Triều đình là muốn phục vụ nhân dân, chí ít ngoài mặt là muốn phục vụ nhân dân. Chỉ khi nhân dân sống tốt thì triều đình mới có thể tồn tại lâu dài.
Mà liên minh người tu hành là vì bồi dưỡng người tu hành, là vì trường sinh bất tử, vì phá không phi thăng.
Mục tiêu không giống nhau, vậy nên họ không thể đi tiểu trong cùng một cái chậu.
Cho nên hai bên nhất định sẽ sinh ra xung đột.
Mà ai nắm đấm càng lớn thì càng chiếm thế thượng phong.
Người của triều đình muốn giết đối phương, thế nhưng cũng vô lực, chỉ có thể ngụy trang, ẩn nhẫn chờ đợi tương lai.
Ngụy Quân đã hiểu toàn bộ không thiếu thứ gì.
Hắn cũng rất nhanh tìm ra biện pháp giải quyết cho cục diện này của triều đình Đại Càn —— chỉ cần giết chết hắn thì vấn đề của Đại Càn có thể giải quyết ngay trong vài phút.
Đáng tiếc, hắn còn sống khỏe.
Đây là nỗi bất hạnh của Đại Càn.
Mà cũng là nỗi bất hạnh của bản thân hắn.
Ô hô ai tai.
"Ta đã hiểu đại khái sự việc rồi." Ngụy Quân nhẹ gật đầu: "Trở lại chuyện chính đi, lão phu nhân, hôm nay chúng ta tới Dương gia chính là vì muốn điều tra chân tướng của chiến tranh vệ quốc. Lúc trước Dương đại soái khống chế lục quân, hẳn là nắm giữ rất nhiều nội tình. Nếu thuận tiện thì hi vọng lão phu nhân có thể nói rõ sự thật."
Dừng một chút, Ngụy Quân lên tiếng nhắc nhở một chút: "Lão phu nhân, chuyện này có thể sẽ mang đến cho các người nguy hiểm."
Dương lão phu nhân nở nụ cười: "Ngụy đại nhân quá lo lắng rồi, Dương gia vẫn luôn có nguy hiểm, mà nguy hiểm này cũng không phải do các ngươi mang đến. Ngược lại là Dương gia có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho các ngươi."
Ngụy Quân nghiêm nghị nói: "Từ khi Ngụy mỗ quyết định làm người viết về chiến tranh vệ quốc thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi. Vì thế lão phu nhân không cần lo ngại, cùng lắm thì chết mà thôi."
"Đứa trẻ tốt."
Dương lão phu nhân nhẹ gật đầu.
Nhi tử mà nàng nuôi dưỡng tử cũng đều thấy chết không sờn như vậy, từ trên người Ngụy Quân nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Người như vậy đáng để tín nhiệm cùng phó thác.
Cho nên Dương lão phu nhân quyết định nói một ít chân tướng cho Ngụy Quân.
"Con ta khi còn sống có thói quen viết nhật ký."
Nhật ký đã tồn tại từ thời cổ đại chứ không phải là một thuật ngữ hiện đại hiện đại, ý nghĩa thì giống nhau, đều là ghi chép trải nghiệm và tâm trạng của một người.
Những người đứng đắn thường viết nhật ký.
Dương đại soái chính là một người đứng đắn.
Nghe được Dương lão phu nhân nói rằng Cơ soái có thói quen viết nhật ký thì ba người Ngụy Quân đều chú ý đến điều này.
"Lão phu nhân, nhật ký của Dương đại soái còn tồn tại không?" Ngụy Quân hỏi.
"Còn một nửa." Dương lão phu nhân nói.
"Một nửa?"
"Đúng vậy, một nửa còn lại đã mất, chỉ một nửa này, mà nửa quyển này cũng làm cho rất nhiều người ăn không ngon ngủ không yên. Vì nửa bản nhật ký này mà mấy năm nay Dương gia bị không ít sát thủ cùng kẻ trộm hỏi thăm." Dương lão phu nhân lắc đầu: "Có một vài người không muốn để cho nửa bản nhật ký này tồn tại, Ngụy đại nhân, nếu như ngươi xem nửa bản nhật ký này thì khi đi ra khỏi Dương gia có thể sẽ gặp phải ám sát, ngươi còn muốn xem không?"
Ngụy Quân nhảy dựng lên.
"Lão phu nhân, làm ơn mau đem nửa bản nhật ký này giao cho ta."
Một con đường tắt dẫn đến cái chết đã được tìm thấy.
Ngụy Quân phát hiện rằng đàn ông đẹp trai thì quả nhiên vận khí sẽ không quá kém.
Xin cảm tạ Dương đại soái đã có thói quen viết nhật ký.
Để cho ám sát đến mạnh mẽ một chút đi.
Theo lời của Dương lão phu nhân nói ra, một bộ phận ký ức liên quan tới Thiên đế của Ngụy Quân được giải phong ấn.
Bên trong trí nhớ của Thiên đế, lúc hắn đăng đỉnh vạn giới thì đã từng tuyên bố qua một mệnh lệnh:
Tiên phàm khác biệt, trong tình huống không khẩn cấp thì không can thiệp chuyện của nhau.
Còn nếu như là tình huống khẩn cấp thì phải để Thiên đế quyết định.
Rõ ràng Thiên đế vẫn chưa quyết định điều gì ở thế giới này.
Nói cách khác, người tu hành tại thế giới này đang vi phạm mệnh lệnh của Thiên đế.
Ngụy Quân rất khó chịu với điều này.
Xem ra bản Thiên đế phải xuất thủ trấn áp phản loạn.
Hy vọng đám phản loạn này có thể mạnh một chút để giết được bản Thiên đế.
"Binh đối binh, tướng đối tướng, hẳn là Tây đại lục cùng Yêu tộc cũng đặc biệt nhằm vào người tu hành mà săn giết chứ?" Ngụy Quân hỏi.
Đây là một logic đơn giản.
Đối mặt với loại chiến lực cao cấp này thì cũng không thể để bọn họ tùy ý hành động phải không?
Hơn nữa lúc trước chiến tranh vệ quốc là cuộc chiến diệt quốc, nếu tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không.
Tây đại lục có hệ thống tu luyện của riêng mình, yêu tộc thì không cần nhiều lời.
Ai cũng không muốn phải chia thêm một chén canh cho tiên môn.
Câu trả lời của Dương lão phu nhân cũng xác nhận những suy đoán của Ngụy Quân: "Đương nhiên là có, người tu hành bị nhằm vào rất nhiều, dù sao giết chết một người tu hành thì sẽ có bồi dưỡng rất lớn đối với Yêu tộc cùng những người siêu phàm ở Tây đại lục, còn giết phàm nhân thì ngược lại sẽ mang thêm nhiều nhân quả nghiệt chướng, cho nên liên minh người tu hành không thể không tham chiến. Nhưng mà người tu hành cũng có lực sát thương cực kì mạng, để tối đa hóa lợi ích thì quân đội bảo hộ người tu hành rất tốt."
"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi." Ngụy Quân nhận xét.
Dương lão phu nhân thở dài một hơi: "Đã là trận chiến diệt quốc thì tại thời ngắc nguy cấp, ai ai cũng chỉ muốn chiến đấu chứ không nghĩ nhiều đến chuyện sau khi chiến tranh kết thúc."
Ngụy Quân hơi xúc động.
Chí hướng của đám người Đại Càn này rất tốt, năng lực cũng có, chỉ là thủ đoạn hơi kém.
Nhưng mà anh hùng từ xưa đến nay đều là như vậy.
Đối mặt nguy hiểm thì có người xông lên tiền tuyến, có người lại ở phía sau kiếm tiện nghi.
Người xông lên tiền tuyến thì có nguy hiểm lớn nhất.
Mà người ở phía sau kiếm tiện nghi thì thường có thể phất lên như diều gặp gió.
Nhưng nếu như một quốc gia chỉ toàn những người muốn kiếm tiện nghi, không có người nguyện ý xông lên tiền tuyến, vậy thì quốc gia này thật sự rất nguy cấp.
Cho nên hiện thực thường khiến người ta cảm khái.
Ngụy Quân cũng hiểu rõ vì sao mà triều đình Đại Càn gì mang đến cho hắn một cảm giác nặng nề, mặc dù những người mà hắn gặp đầu một lòng hướng quang minh.
Nắm đấm lớn mới là đạo lý.
Cho dù đám người trong triều đình Đại Càn này có yêu nước đến mấy thì cũng không chịu nổi nắm đấm lớn của liên minh người tu hành.
Trước mặt thực lực tuyệt đối thì thì mọi tính toán đều vô dụng
Thực lực không bằng đối phương thì chỉ có thể cúi đầu.
Mà dùng cái mông cũng có thể nghĩ đến được rằng mục tiêu của Đại Càn triều đình cùng liên minh người tu hành không giống nhau.
Triều đình là muốn phục vụ nhân dân, chí ít ngoài mặt là muốn phục vụ nhân dân. Chỉ khi nhân dân sống tốt thì triều đình mới có thể tồn tại lâu dài.
Mà liên minh người tu hành là vì bồi dưỡng người tu hành, là vì trường sinh bất tử, vì phá không phi thăng.
Mục tiêu không giống nhau, vậy nên họ không thể đi tiểu trong cùng một cái chậu.
Cho nên hai bên nhất định sẽ sinh ra xung đột.
Mà ai nắm đấm càng lớn thì càng chiếm thế thượng phong.
Người của triều đình muốn giết đối phương, thế nhưng cũng vô lực, chỉ có thể ngụy trang, ẩn nhẫn chờ đợi tương lai.
Ngụy Quân đã hiểu toàn bộ không thiếu thứ gì.
Hắn cũng rất nhanh tìm ra biện pháp giải quyết cho cục diện này của triều đình Đại Càn —— chỉ cần giết chết hắn thì vấn đề của Đại Càn có thể giải quyết ngay trong vài phút.
Đáng tiếc, hắn còn sống khỏe.
Đây là nỗi bất hạnh của Đại Càn.
Mà cũng là nỗi bất hạnh của bản thân hắn.
Ô hô ai tai.
"Ta đã hiểu đại khái sự việc rồi." Ngụy Quân nhẹ gật đầu: "Trở lại chuyện chính đi, lão phu nhân, hôm nay chúng ta tới Dương gia chính là vì muốn điều tra chân tướng của chiến tranh vệ quốc. Lúc trước Dương đại soái khống chế lục quân, hẳn là nắm giữ rất nhiều nội tình. Nếu thuận tiện thì hi vọng lão phu nhân có thể nói rõ sự thật."
Dừng một chút, Ngụy Quân lên tiếng nhắc nhở một chút: "Lão phu nhân, chuyện này có thể sẽ mang đến cho các người nguy hiểm."
Dương lão phu nhân nở nụ cười: "Ngụy đại nhân quá lo lắng rồi, Dương gia vẫn luôn có nguy hiểm, mà nguy hiểm này cũng không phải do các ngươi mang đến. Ngược lại là Dương gia có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho các ngươi."
Ngụy Quân nghiêm nghị nói: "Từ khi Ngụy mỗ quyết định làm người viết về chiến tranh vệ quốc thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi. Vì thế lão phu nhân không cần lo ngại, cùng lắm thì chết mà thôi."
"Đứa trẻ tốt."
Dương lão phu nhân nhẹ gật đầu.
Nhi tử mà nàng nuôi dưỡng tử cũng đều thấy chết không sờn như vậy, từ trên người Ngụy Quân nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Người như vậy đáng để tín nhiệm cùng phó thác.
Cho nên Dương lão phu nhân quyết định nói một ít chân tướng cho Ngụy Quân.
"Con ta khi còn sống có thói quen viết nhật ký."
Nhật ký đã tồn tại từ thời cổ đại chứ không phải là một thuật ngữ hiện đại hiện đại, ý nghĩa thì giống nhau, đều là ghi chép trải nghiệm và tâm trạng của một người.
Những người đứng đắn thường viết nhật ký.
Dương đại soái chính là một người đứng đắn.
Nghe được Dương lão phu nhân nói rằng Cơ soái có thói quen viết nhật ký thì ba người Ngụy Quân đều chú ý đến điều này.
"Lão phu nhân, nhật ký của Dương đại soái còn tồn tại không?" Ngụy Quân hỏi.
"Còn một nửa." Dương lão phu nhân nói.
"Một nửa?"
"Đúng vậy, một nửa còn lại đã mất, chỉ một nửa này, mà nửa quyển này cũng làm cho rất nhiều người ăn không ngon ngủ không yên. Vì nửa bản nhật ký này mà mấy năm nay Dương gia bị không ít sát thủ cùng kẻ trộm hỏi thăm." Dương lão phu nhân lắc đầu: "Có một vài người không muốn để cho nửa bản nhật ký này tồn tại, Ngụy đại nhân, nếu như ngươi xem nửa bản nhật ký này thì khi đi ra khỏi Dương gia có thể sẽ gặp phải ám sát, ngươi còn muốn xem không?"
Ngụy Quân nhảy dựng lên.
"Lão phu nhân, làm ơn mau đem nửa bản nhật ký này giao cho ta."
Một con đường tắt dẫn đến cái chết đã được tìm thấy.
Ngụy Quân phát hiện rằng đàn ông đẹp trai thì quả nhiên vận khí sẽ không quá kém.
Xin cảm tạ Dương đại soái đã có thói quen viết nhật ký.
Để cho ám sát đến mạnh mẽ một chút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.