Ngụy Thị Song Thư

Chương 11: (Hết)

Bán Lĩnh Thạch Lựu

25/12/2024

Ta bước đến gần, nhẹ giọng nói:

 

“Phu thê một kiếp, ta cũng không muốn giấu ngươi. Hôm đó ở y quán, ta đã đốt loại hương khiến người ta dễ nổi giận. Ta cố ý chọc giận ngươi. Thực ra, những dược liệu đó ta đã chuyển đi từ lâu. Để các ngươi nhanh chóng bị định tội, ta mới nói với hoàng thượng rằng tất cả đã bị thiêu hủy.”

 

“Chứng cứ các ngươi thông đồng với địch là do Thôi Mục thu thập. Ta tự tay bỏ vào hộp gấm, giao cho thái giám. Chỉ đốt thuốc thôi làm sao đủ để lấy mạng các ngươi chứ?”

 

“Đồ điên! Ngươi là con đàn bà điên! Người đâu! Người đâu! Chúng ta bị oan! Chúng ta bị oan!”

 

Bên cạnh, Thẩm An gõ cửa ngục, gào lớn. Ta bước đến buồng giam của hắn, ném tờ hộ tịch của nhi tử hắn xuống trước mặt.

 

“Thẩm đại tướng quân, con của trạng nguyên lang không phải của hắn. Vậy ngươi có từng nghĩ, đứa nhi tử của ngươi liệu có phải của ngươi không?”

 

“Theo lý, khi Thẩm gia bị tịch thu gia sản, tiểu công tử nhà ngươi cũng phải bị lưu đày. Nhưng trước khi bị lưu đày, có một nam nhân tự nhận là cha ruột của tiểu công tử, đã đến nhận hắn đi. Vốn dĩ chuyện này không thể dễ dàng như vậy, nhưng đôi mắt xanh thẳm của tiểu công tử giống hệt người nam nhân đó.”

 

Thẩm An cầm lấy hộ tịch, nhìn thông tin trên đó, đôi tay run rẩy không ngừng.

 

“Không thể nào, không thể nào! Nại Y sẽ không lừa ta, nàng ấy sẽ không lừa ta!”

 

“Trùng hợp thật, ta cũng từng nghĩ như ngươi. Nên ta đã đưa đứa trẻ đó trở lại. Bất kể là thật hay giả, đời này nó cũng chỉ có thể mang danh con cháu tội nô của Thẩm gia để chuộc tội!”

 

“Aaaa——”

 

Thẩm An hét lớn, đột ngột lao về phía ta, bàn tay gần như đã chạm đến mặt ta.

 

Ngay lúc đó, tỷ tỷ từ phía sau lao tới, tung một cước đá hắn ngã trở lại.

 

Tỷ tỷ thở hổn hển, kéo ta lùi lại mấy bước:

 



“A Uyển, đôi co với bọn chúng vô ích, chúng ta đi thôi!”

 

14

 

Tỷ tỷ kéo ta đi qua hành lang dài.

 

Ra đến cổng cung, nàng cuối cùng cũng mở miệng:

 

“A Uyển, những giấc mơ của ta, đều là thật, đúng không?”

 

“Những chuyện đó, đã thực sự xảy ra với tỷ muội chúng ta, phải không?”

 

“Tỷ tỷ đã muốn hỏi từ lâu rồi, đúng không? Từ lúc phát hiện muội biết thuật châm cứu.”

 

“Phải, ta đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng ta sợ.”

 

Bàn tay ta bị tỷ tỷ nắm chặt, có những giọt nước mắt rơi xuống đó.

 

“Ta sợ đó không phải là mơ, sợ thế giới này chỉ là một giấc mộng. Ta sợ rằng nếu hỏi, chúng ta sẽ quay lại nơi đó.”

 

“Ta không biết muội đã gánh vác nhiều như vậy. Vì sao không nói cho ta biết sớm hơn?”

 

Ta lau nước mắt cho tỷ tỷ, rồi ôm nàng thật chặt.

 

“Tỷ tỷ, ông trời nhân từ, cho muội một cơ hội làm lại. Vì thế, muội đã thề lần này không chỉ báo thù mà còn phải sống một cuộc đời khác.”

 

“Thân phận nữ nhi thế gia, không ai có thể thoát khỏi xiềng xích của những cuộc hôn nhân chính trị. Muội đã liều mạng để thoát ra.”



 

“Nếu thành công, muội sẽ dẫn tỷ thoát khỏi nhà tù này. Nếu thất bại, muội hy vọng tỷ vẫn còn đường lui, kéo muội một tay.”

 

“Vì vậy, muội không muốn kéo tỷ vào vũng bùn này. Muội chỉ muốn tỷ vững vàng ngồi trên cao, làm hậu thuẫn cho muội. Nhưng muội đã không làm tốt, khiến tỷ phải chịu đủ những lời dị nghị.”

 

Tỷ tỷ ôm ta im lặng rất lâu. Cuối cùng nàng không nói gì cả.

 

Nhưng sau khi trở về, nàng đã thay đổi.

 

Nàng an ủi các tiên sinh và học trò trong học đường, tìm một cửa tiệm lớn hơn, tự tay thiết kế, đích thân giám sát công nhân sửa chữa.

 

Khi bệnh cũ của Thái hậu tái phát, nàng không quản ngày đêm, lật giở nhiều ngày sách y cổ, cùng các tiên sinh nghiên cứu ra một phương thuốc bí truyền dâng lên Thái hậu. Thái hậu dùng xong, bệnh cũ liền khỏi, vì thế long nhan vô cùng vui vẻ.

 

Vì phương thuốc của tỷ muội chúng ta đã chữa khỏi bệnh sốt rét ở biên cương, lại trị được bệnh cũ của Thái hậu, hoàng thượng hạ chỉ phong ta và tỷ tỷ làm quận chúa. Học đường y đạo được nâng cấp thành học đường hoàng gia, còn Thịnh Khôn Đường được hoàng thượng đích thân đề chữ!

 

Tỷ tỷ bắt đầu dùng cách của riêng mình để bảo vệ ta…

 

Ngày Thẩm An và Hứa Tấn hành hình, chính là ngày tỷ muội chúng ta được sắc phong quận chúa.

 

Hôm đó, bầu trời rất xanh, ta và tỷ tỷ nắm tay nhau, từng bước từng bước bước lên lễ đài.

 

Hôm đó, gió rất ấm áp, ta nghe thấy giọng nói của vị thái giám vang vọng trước điện:

 

“Ngụy thị song thư, dịu dàng thông tuệ, trung dũng thiện mưu… nay sắc phong làm quận chúa!”

 

“Thêm nữa, từ nay trở đi, nữ tử có thể vào triều, có thể nhập doanh trại, tham gia quân chính, buôn bán, hôn nhân do mình quyết định! Khâm thử!”

 

 (Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngụy Thị Song Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook