Chương 10: Phần 10
Bán Lĩnh Thạch Lựu
25/12/2024
“Ban đầu, ta muốn cho ngươi, Hoa Nhụy và đứa nhi tử của ngươi được đoàn tụ dưới suối vàng. Nhưng ngươi đoán xem? Đứa bé đó căn bản không phải là con của ngươi, ha ha ha!”
“Phu quân yêu quý của ta, ngươi đã khổ công học hành nhiều năm, thi đỗ trạng nguyên, mong mỏi được phong quan tiến tước. Nhưng đáng tiếc thay, ngươi bẩm sinh đã không thể sinh con. Dù có thêm bao nhiêu công lao, đạt được tước vị cao cỡ nào, cũng không có ai nối dõi!”
“Hứa Tấn, ngươi nhất định phải sống trong khổ sở cả đời, cô độc không nơi nương tựa!”
“Tiện nhân! Ta g.i.ế.c ngươi!”
Hứa Tấn như phát điên, lao vào đ.ấ.m đá ta. Tỷ tỷ thấy vậy, vùng vẫy lao đến che chắn cho ta, thay ta chịu mấy cú đá của hắn.
Thẩm An bước lên, một cước đạp Hứa Tấn văng ra xa:
“Ngươi phát điên thì đừng liên lụy đến ta! Hệ thống đã nói, nhất định phải hoàn thành đổi hôn. Nếu ngươi đánh c.h.ế.t nàng, lão tử làm sao quay về cứu con ta được?”
Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Thẩm An và Hứa Tấn nhất quyết không buông tha tỷ muội chúng ta.
Thì ra bọn chúng bị hệ thống trói buộc, phải làm nhiệm vụ. Chả trách trọng sinh một đời, bọn chúng không màng công danh sự nghiệp, mà chỉ chăm chăm vào tỷ muội chúng ta.
Thẩm An muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Hứa Tấn thì đã phát điên.
“Thứ hệ thống chó má gì chứ! Nó giỏi như vậy, sao không tự mình làm nhiệm vụ! Sao không trực tiếp hồi sinh người nhà của ngươi! Nó chẳng qua là đang đùa giỡn chúng ta mà thôi!”
“Chết hết đi! Tất cả các ngươi đều c.h.ế.t hết đi!”
Hứa Tấn gào lên, rút củi dưới đáy lò, châm lửa đốt rèm cửa.
Thẩm An vừa mắng hắn điên rồ, vừa kéo ta từ dưới đất đứng lên:
“Ngụy Tố Uyển, ngươi chỉ là một thứ nữ, được gả cho ta làm chính thê đã là phúc phần lớn nhất đời ngươi. Cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Ta liếc hắn một cái, ánh mắt đầy khinh thường.
“Thẩm tướng quân không sợ ngọn lửa này sao? Gần trăm mạng người đều c.h.ế.t dưới tay nhi tử của ngươi, Thẩm tướng quân còn muốn cứu nó sao? Ngươi sao không hỏi những oan hồn c.h.ế.t oan kia có đồng ý hay không?”
Lửa cháy càng lúc càng lớn, thấy tình hình không ổn, Thẩm An bỏ chạy ra ngoài trước.
Còn Hứa Tấn, đến lúc cận kề cái chết, lại đột nhiên tỉnh táo, muốn tìm đường sống.
Đáng tiếc, không ai trong bọn chúng chạy thoát, bởi vì bên ngoài đã bị quan binh bao vây.
13
Đám cháy ở Thịnh Khôn Đường không gây thương vong, nhưng đã thiêu rụi toàn bộ dược liệu chuẩn bị để chữa trị bệnh sốt rét cho quân đội.
Trong buổi chầu sáng, hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ lưu đày Thẩm An và Hứa Tấn.
Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, thái giám bên cạnh hoàng thượng đã dâng lên một chiếc hộp gấm. Bên trong hộp là bằng chứng Thẩm An và Hứa Tấn thông đồng với địch, phản quốc tại biên cương. Hóa ra quân công của bọn chúng là dùng mạng sống của binh sĩ mà đổi lấy.
Cùng lúc đó, Hộ Bộ trình lên một bản mật báo, tiết lộ rằng vụ án năm xưa của hoàng thương Thôi gia thực ra là do Thẩm gia bày mưu, hãm hại. Mục đích chính là để triệt hạ Thôi gia, chiếm đoạt các kênh cung ứng của hoàng thương nhằm tham ô…
Thông đồng với địch, phản quốc, hãm hại hoàng thương, kết bè kết đảng, Thẩm gia bị tịch biên gia sản.
Thẩm An và Hứa Tấn bị định tội chờ xử trảm vào mùa thu.
Sau khi bọn chúng bị định tội, ta và tỷ tỷ đến ngục thăm.
Thấy ta đến, Hứa Tấn còn tưởng rằng sẽ có chuyển biến tốt.
“Phu nhân, hôm đó nàng không bị thương chứ? Là ta nhất thời mê muội, là ta mắt mù không nhìn thấy nàng tốt thế nào. Phu nhân, ta sai rồi, ta không đổi hôn nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Chúng ta làm hòa đi. Nàng vẫn là phu nhân trạng nguyên, không cần khổ cực như vậy, không cần mở y quán làm gì, ta sẽ nuôi nàng!”
Hứa Tấn bám vào song sắt, túm lấy ta, ánh mắt tràn đầy sự “sâu đậm” và “hối hận”, nhưng… hoàn toàn không có chút chân thành nào.
“Quay lại như trước kia?”
Ta lạnh lùng cười nhạt.
“Lại gả cho ngươi, rồi để ngươi đập nát hộp sọ của ta sao? Hứa Tấn, ta dốc sức lăn lộn, dốc sức mở học đường, xây y quán, chính là để có một ngày có thể nghiền nát xương ngươi thành tro!”
“Tiện đây, ta nói hết cho ngươi biết! Giấy từ hôn là ta đã chuẩn bị từ lâu. Tin tức về Hoa Nhụy cũng là do ta gửi ra ngoài. Những câu chuyện đồn thổi là ta tự tay viết lấy.”
“Cây hoa hoè trong Quốc Tự là ta thuê người chuyển đến. Ta đoán chắc các ngươi sẽ đến, nên đã chuẩn bị trước. Chính vì thế mà loại mê hương đó căn bản không thể khiến ta mê muội.”
“Điều duy nhất ta không ngờ là ngươi lại ép tỷ tỷ ta uống thuốc! Từ khoảnh khắc đó, Hứa Tấn, ta đã thề sẽ nghiền nát ngươi thành tro!”
“Về sau, các ngươi đến biên cương. Ta nghĩ rằng các ngươi ra biên ải sẽ biết thu liễm lại. Không ngờ các ngươi lại thông đồng với địch, phản quốc! Vì quân công, các ngươi để mặc binh sĩ mắc bệnh sốt rét, không thèm quan tâm. Các ngươi thật sự mất hết nhân tính đến mức này sao! Vậy nên, ta mở học đường y đạo, xây y quán, là để chờ các ngươi trở về, tự tay phá nát giấc mộng của các ngươi!”
Hứa Tấn sững sờ nhìn ta, rồi như phát điên lao đầu vào cánh cửa ngục.
“Phu quân yêu quý của ta, ngươi đã khổ công học hành nhiều năm, thi đỗ trạng nguyên, mong mỏi được phong quan tiến tước. Nhưng đáng tiếc thay, ngươi bẩm sinh đã không thể sinh con. Dù có thêm bao nhiêu công lao, đạt được tước vị cao cỡ nào, cũng không có ai nối dõi!”
“Hứa Tấn, ngươi nhất định phải sống trong khổ sở cả đời, cô độc không nơi nương tựa!”
“Tiện nhân! Ta g.i.ế.c ngươi!”
Hứa Tấn như phát điên, lao vào đ.ấ.m đá ta. Tỷ tỷ thấy vậy, vùng vẫy lao đến che chắn cho ta, thay ta chịu mấy cú đá của hắn.
Thẩm An bước lên, một cước đạp Hứa Tấn văng ra xa:
“Ngươi phát điên thì đừng liên lụy đến ta! Hệ thống đã nói, nhất định phải hoàn thành đổi hôn. Nếu ngươi đánh c.h.ế.t nàng, lão tử làm sao quay về cứu con ta được?”
Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Thẩm An và Hứa Tấn nhất quyết không buông tha tỷ muội chúng ta.
Thì ra bọn chúng bị hệ thống trói buộc, phải làm nhiệm vụ. Chả trách trọng sinh một đời, bọn chúng không màng công danh sự nghiệp, mà chỉ chăm chăm vào tỷ muội chúng ta.
Thẩm An muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Hứa Tấn thì đã phát điên.
“Thứ hệ thống chó má gì chứ! Nó giỏi như vậy, sao không tự mình làm nhiệm vụ! Sao không trực tiếp hồi sinh người nhà của ngươi! Nó chẳng qua là đang đùa giỡn chúng ta mà thôi!”
“Chết hết đi! Tất cả các ngươi đều c.h.ế.t hết đi!”
Hứa Tấn gào lên, rút củi dưới đáy lò, châm lửa đốt rèm cửa.
Thẩm An vừa mắng hắn điên rồ, vừa kéo ta từ dưới đất đứng lên:
“Ngụy Tố Uyển, ngươi chỉ là một thứ nữ, được gả cho ta làm chính thê đã là phúc phần lớn nhất đời ngươi. Cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Ta liếc hắn một cái, ánh mắt đầy khinh thường.
“Thẩm tướng quân không sợ ngọn lửa này sao? Gần trăm mạng người đều c.h.ế.t dưới tay nhi tử của ngươi, Thẩm tướng quân còn muốn cứu nó sao? Ngươi sao không hỏi những oan hồn c.h.ế.t oan kia có đồng ý hay không?”
Lửa cháy càng lúc càng lớn, thấy tình hình không ổn, Thẩm An bỏ chạy ra ngoài trước.
Còn Hứa Tấn, đến lúc cận kề cái chết, lại đột nhiên tỉnh táo, muốn tìm đường sống.
Đáng tiếc, không ai trong bọn chúng chạy thoát, bởi vì bên ngoài đã bị quan binh bao vây.
13
Đám cháy ở Thịnh Khôn Đường không gây thương vong, nhưng đã thiêu rụi toàn bộ dược liệu chuẩn bị để chữa trị bệnh sốt rét cho quân đội.
Trong buổi chầu sáng, hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ lưu đày Thẩm An và Hứa Tấn.
Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, thái giám bên cạnh hoàng thượng đã dâng lên một chiếc hộp gấm. Bên trong hộp là bằng chứng Thẩm An và Hứa Tấn thông đồng với địch, phản quốc tại biên cương. Hóa ra quân công của bọn chúng là dùng mạng sống của binh sĩ mà đổi lấy.
Cùng lúc đó, Hộ Bộ trình lên một bản mật báo, tiết lộ rằng vụ án năm xưa của hoàng thương Thôi gia thực ra là do Thẩm gia bày mưu, hãm hại. Mục đích chính là để triệt hạ Thôi gia, chiếm đoạt các kênh cung ứng của hoàng thương nhằm tham ô…
Thông đồng với địch, phản quốc, hãm hại hoàng thương, kết bè kết đảng, Thẩm gia bị tịch biên gia sản.
Thẩm An và Hứa Tấn bị định tội chờ xử trảm vào mùa thu.
Sau khi bọn chúng bị định tội, ta và tỷ tỷ đến ngục thăm.
Thấy ta đến, Hứa Tấn còn tưởng rằng sẽ có chuyển biến tốt.
“Phu nhân, hôm đó nàng không bị thương chứ? Là ta nhất thời mê muội, là ta mắt mù không nhìn thấy nàng tốt thế nào. Phu nhân, ta sai rồi, ta không đổi hôn nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Chúng ta làm hòa đi. Nàng vẫn là phu nhân trạng nguyên, không cần khổ cực như vậy, không cần mở y quán làm gì, ta sẽ nuôi nàng!”
Hứa Tấn bám vào song sắt, túm lấy ta, ánh mắt tràn đầy sự “sâu đậm” và “hối hận”, nhưng… hoàn toàn không có chút chân thành nào.
“Quay lại như trước kia?”
Ta lạnh lùng cười nhạt.
“Lại gả cho ngươi, rồi để ngươi đập nát hộp sọ của ta sao? Hứa Tấn, ta dốc sức lăn lộn, dốc sức mở học đường, xây y quán, chính là để có một ngày có thể nghiền nát xương ngươi thành tro!”
“Tiện đây, ta nói hết cho ngươi biết! Giấy từ hôn là ta đã chuẩn bị từ lâu. Tin tức về Hoa Nhụy cũng là do ta gửi ra ngoài. Những câu chuyện đồn thổi là ta tự tay viết lấy.”
“Cây hoa hoè trong Quốc Tự là ta thuê người chuyển đến. Ta đoán chắc các ngươi sẽ đến, nên đã chuẩn bị trước. Chính vì thế mà loại mê hương đó căn bản không thể khiến ta mê muội.”
“Điều duy nhất ta không ngờ là ngươi lại ép tỷ tỷ ta uống thuốc! Từ khoảnh khắc đó, Hứa Tấn, ta đã thề sẽ nghiền nát ngươi thành tro!”
“Về sau, các ngươi đến biên cương. Ta nghĩ rằng các ngươi ra biên ải sẽ biết thu liễm lại. Không ngờ các ngươi lại thông đồng với địch, phản quốc! Vì quân công, các ngươi để mặc binh sĩ mắc bệnh sốt rét, không thèm quan tâm. Các ngươi thật sự mất hết nhân tính đến mức này sao! Vậy nên, ta mở học đường y đạo, xây y quán, là để chờ các ngươi trở về, tự tay phá nát giấc mộng của các ngươi!”
Hứa Tấn sững sờ nhìn ta, rồi như phát điên lao đầu vào cánh cửa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.