Chương 2
Diệp Tiếu
01/02/2016
Hoàng tộc Đại Tuyên quốc vẫn luôn là dòng dõi đơn bạc, trong lịch sử từng nhiều lần xuất hiện tình huống nhà đế vương chỉ còn sót lại một đứa con gái, thế là tự nhiên hình thành nên chế độ công chúa cũng có thể tham chính cầm quyền, thậm chí là leo lên cả chiếc ghế cao cao trong đại điện kia.
Minh Chiêu đế nối gót theo điểm đặc sắc trước sau như một của hoàng tộc Đại Tuyên quốc, tổng cộng có bảy trai ba gái, nhưng đều chết trẻ từ lâu, duy nhất còn sót lại cũng chỉ có đương kim Thái tử và Vân An công chúa lưu lạc ngoài cung bảy năm.
Nói đến việc Vân An công chúa này ra đời, thực sự cũng không được xem là vinh quang, chẳng qua là do Minh Chiêu đế say rượu, ham vui một đêm với một vị cung nữ bình dân mà sinh ra. Nhưng cô gái này từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, Minh Chiêu đế vô cùng yêu thích, chỉ có điều, dù cho Minh Chiếu đế cực lực bảo hộ, nhưng vào một kỳ săn bắn mùa thu, nàng vẫn phải cùng mẹ nhảy sông để trốn chạy.
Tất cả mọi người cho rằng nàng đã chết, bảy năm sau, nàng lại mang con dấu công chúa trở về trước cửa hoàng cung, một lần nữa bước vào cung điện, đồng thời dẫn theo một người tỳ nữ võ nghệ cao cường.
Được rồi, thật ra trở về thì cứ trở về, vậy cũng chẳng tính là gì cả. Nàng một không quyền thế hai không bối cảnh, điều duy nhất có thể dựa vào chẳng qua chỉ là chút áy náy và cưng chiều của Minh Chiêu đế. Lúc đó trong cung còn có hai vị đại công chúa và một vị Tam hoàng tử, ngôi vị hoàng đế này dù có tranh thế nào đi nữa, thì cũng không tranh đến trên đầu nàng.
Huống hồ, nàng cũng không có cái mệnh kia, có thể sống được đến lúc đó.
Các đại thế gia đều đầu độc vào đồ ăn của nàng, cản trở mọi việc của nàng. Mọi người đều cho rằng nàng sẽ chết rất sớm, nhưng mà nàng vẫn bình yên vô sự qua được nhiều năm như vậy! Vững vàng chiếm được sự yêu thích của Minh Chiêu đế, chậm rãi nắm chặt chút quyền thế.
Lúc đó cách làm việc của nàng vẫn không tính là quái đản, theo khuôn phép cũ, ngay cả khi được thánh thượng chỉ dụ có thể tự mình chọn Phò mã, nàng cũng chỉ chọn một thiếu niên thế gia ở Giang Nam —— chưa kể còn đưa người giả đến —— nàng cũng vẫn không nói gì.
Mãi đến khi tỳ nữ Ninh An bên cạnh nàng bỏ mình vì độc.
Trong mấy ngày đó, nàng tựa như biến thành một người khác. Mang ý cười lành lạnh nhàn nhạt trên môi, thủ đoạn làm việc ngày càng quái đản ác liệt. Làm người không từ thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không quá bảy năm, một mình nàng chưởng quản hơn phân nửa triều đình, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phải nhân nhượng ba phần. Còn hai vị công chúa và hoàng tử trong cung kia, cũng lần lượt lưu vong chết bệnh trong cuộc tranh đấu giữa nàng và Thái tử.
Thân thể Minh Chiêu đế dần yếu đi, vị trí Thái tử cũng dần dần sụp đổ, trong nháy mắt, triều đình này sắp phải thay người lãnh đạo rồi.
Qua thời gian lâm triều, trời vẫn đổ mưa to, sấm sét đan xen, dường như muốn trút hết cả một mùa mưa xuống. Chúng triều thần túm năm tụm ba đứng trong đại điện, chờ khi mưa tạnh. Mưa mùa hạ luôn đến một cách mãnh liệt như thế, mà đi cũng rất nhanh, chờ đợi cũng không mất bao lâu.
Ninh Vân đứng một mình sát rìa hành lanh, lẳng lặng nhìn cơn mưa lớn gột rửa hoàng thành nguy nga tráng lệ. Phía sau dần dần có tiếng người, nành chưa từng quay đầu lại, nhưng vẫn đoán người ra đang đến: “Thái tử điện hạ cũng đến đây ngắm mưa sao?”
“Công chúa thật có hứng thú.” Thái tử chậm rãi bước đến bên cạnh Ninh Vân, trong đôi mắt sáng trong suốt tràn đầy ý cười: “Không biết hoàng muội đang nhìn gì vậy?”
Một tiếng “hoàng muội” lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Ninh Vân nghiêng đầu, cười mà như không cười liếc nhìn Thái tử, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía ngoài hoàng thành.
“Thái tử điện hạ, thần muội đang nhìn nơi bên ngoài hoàng thành kia.”
“Ồ?” Nghe vậy, Thái tử bật cười như có thâm ý khác: “Ngươi nhìn thấy sao?” Dứt lời, cũng không chờ Ninh Vân đáp trả, hắn liền tự mình trả lời: “Những người như ta và ngươi, sợ là dốc cả đời, cũng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài bức tường cung cấm này nhỉ?”
“Thần muội nhìn thấy.” Ninh Vân quay đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ châm biếm không hề che giấu, nhìn kẻ trước mặt đã cùng bản thân tranh đấu nhiều năm: “Đây có lẽ, chính là sự khác nhau giữa thần muội và Thái tử điện hạ đi? Thần muội có thể nhìn thấy cả thiên hạ, có thể quan sát cả giang sơn. Mà điện hạ ngài —— dù dốc cả một đời, cũng chỉ có thể nhìn thấy bức tường hoàng cung cao cao này thôi. . .”
“Tô Ninh Vân!” Nghe được những lời thẳng thắn như vậy, Thái tử cuối cùng không nhịn được mà gầm nhẹ tên của Ninh Vân. Nghe thấy cái họ “Tô” ấy, Ninh Vân không khỏi có chút sững sờ, nhưng lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, khẽ mỉm cười xoay người rời đi. Thái tử không nhẫn nại nổi, gằn giọng hỏi: “Ngươi căn bản coi ngôi vị hoàng đế này là trò đùa, thế thì tại sao phải liều mạng tranh chấp với ta?”
“Trò đùa?” Ninh vân khẽ cười thành tiếng, lập tức tiếp lời: “Bởi vì thần muội yêu quyền thế yêu vinh hoa yêu phú quý thôi.”
“Nếu ngươi buông tay, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, quyền thế vinh hoa phú quý,. . .”
“Thứ ta muốn,” Ninh Vân ngắtt lời hắn, giọng nói lạnh đi: “Ngươi cho không nổi.”
Dứt lời, nàng liền đi về phía trước. Thái tử cười lạnh: “Tô Ninh Vân, cho dù ngươi mưu toan tính kế đến tận cùng, nhưng cũng đừng quên một chuyện!”
“Ồ?” Ninh Vân dừng chân, giọng điệu xem kịch vui: “Thái tử chỉ giáo?”
“Ninh Vân, ngươi đừng tưởng rằng, treo đầu dê bán thịt chó thì thật sự có thể chim sẻ hoá phượng hoàng! Rốt cuộc ngươi có phải là huyết thống hoàng tộc hay không, điều này vẫn phải chờ nghiệm chứng!”
“Nghiệm chứng?” Ninh Vân che miệng mà cười, tỏ vẻ như vừa nghe một chuyện cực kỳ hài hước: “Thái tử điện hạ, nếu ngươi đã xác định thì đừng ngại đi báo cho phụ hoàng, để hắn đến nghiệm chứng, để người trong thiên hạ này đến kiểm chứng. Nếu ngươi không thể xác định. . .” Ninh Vân bỗng lạnh mặt, ngồi thẳng lên, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt: “Ngươi sẽ phải gánh chịu tội danh xáo trộn huyết thống hoàng thất!”
“Ngươi. . .”
“Điện hạ, công chúa.” Thái tử còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị một giọng nói ôn nhã cắt ngang. Ninh Vân quay đầu, bèn nhìn thấy Hạ Chỉ Ngôn cung kính có lễ đứng một bên, dung nhan tuấn mỹ không vui không buồn, nhàn nhat nói: “Mưa tạnh rồi.”
Giọng nói của hắn trước nay chưa từng gợn sóng, con người cũng như một tờ giấy trắng, sạch sẽ đến mức tựa như không có thứ gì cả. Phong thái khí chất như vậy, không rõ là lòng dạ quá sâu, hay là thật sự thản nhiên như không có bất cứ điều gì.
Ninh Vân lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, bỗng quan sát thấy vài dấu tay trên mặt hắn, không khỏi dò hỏi: “Sao thế, chỉ mới không thấy chàng một lát, chàng đã đi đánh nhau rồi à?”
“Không sao.” Hạ Chỉ Ngôn không nói nguyên nhân, chỉ thuận miệng trả lời. Song Ninh Vân lại khẽ ngây ngẩn, trong đầu bỗng loé lên một hình ảnh. Dưới ngọn đèn hoa, thiếu niên ấy dường như cũng như vậy, ngữ điệu bình thản mà ôn nhã, nhưng vì che giấu chút kiêu ngạo trong lòng, đối với việc nàng dồn ép dò hỏi, hắn cũng chỉ nói một câu: “Không sao.”
Trong lòng nàng bỗng gió nổi mây vần, nở nụ cười lạnh, vung tay nắm chặt cổ tay hắn, lôi kéo hắn đi về phía chính điện, ép hỏi: “Ta ngược lại muốn xem xem, kẻ nào gan to bằng trời, thậm chí ngay cả Phò mã gia của Vân An công chúa ta cũng dám đánh?”
“Công chúa, thần không sao.” Hạ Chỉ Ngôn tránh khỏi tay nàng, dừng bước chân, cố chấp trả lời. Ninh Vân cực kỳ thông minh, chỉ qua vài lần suy nghĩ, nàng đã đoán ra đối phương. Nàng khẽ nhíu mày, song bỗng nhiên thay đổi thái độ, giương lên nụ cười diễm lệ, nói với người trước mặt: “Hạ Chỉ Ngôn, ngươi phải nhớ kĩ một chuyện.”
“Thần rửa tai cung kính lắng nghe công chúa giáo huấn.”
“Hạ Chỉ Ngôn ngươi, là Hạ Chỉ Ngôn của Vân An công chúa ta, ta bắt nạt được, ta mắng được, ta đánh được, nhưng thiên hạ này, trừ ta ra, bất luận là kẻ nào cũng không được chạm vào một sợi lông của ngươi, thậm chí là chính Thái tử phi nàng, cũng không thể chạm vào ngươi dù chỉ một chút.”
Dứt lời, trong mắt Hạ Chỉ Ngôn rốt cuộc dâng trào sóng dữ, hắn nhìn sự sắc bén và gai nhọn của cô gái trước mặt, bất chợt lộ ra một nụ cười. Bất chợt như mưa bụi Giang Nam, giống hệt như mưa bụi Giang Nam.
“Công chúa,” Hắn chậm rãi mở miệng, rũ mi mắt, che khuất thần sắc trong nó: “Có thể nào xin công chúa, cũng nhớ kỹ một câu nói của Chỉ Ngôn?”
“Câu gì?” Ninh Vân nhíu mày. Hạ Chỉ Ngôn cười khẽ, nhưng vô cùng kiên định: “Hạ Chỉ Ngôn, chỉ là Hạ Chỉ Ngôn. Chưa từng là thế thân của ai cả. . .”
“Câm miệng.”
“Người công chúa nhớ nhung, là người đời này lúc này không thể gặp lại cũng được, là người sớm đã biến thành cỏ xanh xương trắng cũng được. . .”
“Câm miệng.”
“Công chúa nhớ hắn thì hãy nhớ hắn, nhưng đừng hòng xuyên thấu qua Hạ Chỉ Ngôn để nhìn thấy hình bóng của hắn. . .”
“Câm miệng!”
Ninh Vân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, lớn tiếng đánh gãy lời Hạ Chỉ ngôn. Sau đó nàng đột nhiên xoay người, chạy trốn về phía Đông Cung. Sấm vang chớp giật, thì ra, cơn mưa mùa hạ mãi vẫn chưa ngừng.
Minh Chiêu đế nối gót theo điểm đặc sắc trước sau như một của hoàng tộc Đại Tuyên quốc, tổng cộng có bảy trai ba gái, nhưng đều chết trẻ từ lâu, duy nhất còn sót lại cũng chỉ có đương kim Thái tử và Vân An công chúa lưu lạc ngoài cung bảy năm.
Nói đến việc Vân An công chúa này ra đời, thực sự cũng không được xem là vinh quang, chẳng qua là do Minh Chiêu đế say rượu, ham vui một đêm với một vị cung nữ bình dân mà sinh ra. Nhưng cô gái này từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, Minh Chiêu đế vô cùng yêu thích, chỉ có điều, dù cho Minh Chiếu đế cực lực bảo hộ, nhưng vào một kỳ săn bắn mùa thu, nàng vẫn phải cùng mẹ nhảy sông để trốn chạy.
Tất cả mọi người cho rằng nàng đã chết, bảy năm sau, nàng lại mang con dấu công chúa trở về trước cửa hoàng cung, một lần nữa bước vào cung điện, đồng thời dẫn theo một người tỳ nữ võ nghệ cao cường.
Được rồi, thật ra trở về thì cứ trở về, vậy cũng chẳng tính là gì cả. Nàng một không quyền thế hai không bối cảnh, điều duy nhất có thể dựa vào chẳng qua chỉ là chút áy náy và cưng chiều của Minh Chiêu đế. Lúc đó trong cung còn có hai vị đại công chúa và một vị Tam hoàng tử, ngôi vị hoàng đế này dù có tranh thế nào đi nữa, thì cũng không tranh đến trên đầu nàng.
Huống hồ, nàng cũng không có cái mệnh kia, có thể sống được đến lúc đó.
Các đại thế gia đều đầu độc vào đồ ăn của nàng, cản trở mọi việc của nàng. Mọi người đều cho rằng nàng sẽ chết rất sớm, nhưng mà nàng vẫn bình yên vô sự qua được nhiều năm như vậy! Vững vàng chiếm được sự yêu thích của Minh Chiêu đế, chậm rãi nắm chặt chút quyền thế.
Lúc đó cách làm việc của nàng vẫn không tính là quái đản, theo khuôn phép cũ, ngay cả khi được thánh thượng chỉ dụ có thể tự mình chọn Phò mã, nàng cũng chỉ chọn một thiếu niên thế gia ở Giang Nam —— chưa kể còn đưa người giả đến —— nàng cũng vẫn không nói gì.
Mãi đến khi tỳ nữ Ninh An bên cạnh nàng bỏ mình vì độc.
Trong mấy ngày đó, nàng tựa như biến thành một người khác. Mang ý cười lành lạnh nhàn nhạt trên môi, thủ đoạn làm việc ngày càng quái đản ác liệt. Làm người không từ thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không quá bảy năm, một mình nàng chưởng quản hơn phân nửa triều đình, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phải nhân nhượng ba phần. Còn hai vị công chúa và hoàng tử trong cung kia, cũng lần lượt lưu vong chết bệnh trong cuộc tranh đấu giữa nàng và Thái tử.
Thân thể Minh Chiêu đế dần yếu đi, vị trí Thái tử cũng dần dần sụp đổ, trong nháy mắt, triều đình này sắp phải thay người lãnh đạo rồi.
Qua thời gian lâm triều, trời vẫn đổ mưa to, sấm sét đan xen, dường như muốn trút hết cả một mùa mưa xuống. Chúng triều thần túm năm tụm ba đứng trong đại điện, chờ khi mưa tạnh. Mưa mùa hạ luôn đến một cách mãnh liệt như thế, mà đi cũng rất nhanh, chờ đợi cũng không mất bao lâu.
Ninh Vân đứng một mình sát rìa hành lanh, lẳng lặng nhìn cơn mưa lớn gột rửa hoàng thành nguy nga tráng lệ. Phía sau dần dần có tiếng người, nành chưa từng quay đầu lại, nhưng vẫn đoán người ra đang đến: “Thái tử điện hạ cũng đến đây ngắm mưa sao?”
“Công chúa thật có hứng thú.” Thái tử chậm rãi bước đến bên cạnh Ninh Vân, trong đôi mắt sáng trong suốt tràn đầy ý cười: “Không biết hoàng muội đang nhìn gì vậy?”
Một tiếng “hoàng muội” lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Ninh Vân nghiêng đầu, cười mà như không cười liếc nhìn Thái tử, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía ngoài hoàng thành.
“Thái tử điện hạ, thần muội đang nhìn nơi bên ngoài hoàng thành kia.”
“Ồ?” Nghe vậy, Thái tử bật cười như có thâm ý khác: “Ngươi nhìn thấy sao?” Dứt lời, cũng không chờ Ninh Vân đáp trả, hắn liền tự mình trả lời: “Những người như ta và ngươi, sợ là dốc cả đời, cũng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài bức tường cung cấm này nhỉ?”
“Thần muội nhìn thấy.” Ninh Vân quay đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ châm biếm không hề che giấu, nhìn kẻ trước mặt đã cùng bản thân tranh đấu nhiều năm: “Đây có lẽ, chính là sự khác nhau giữa thần muội và Thái tử điện hạ đi? Thần muội có thể nhìn thấy cả thiên hạ, có thể quan sát cả giang sơn. Mà điện hạ ngài —— dù dốc cả một đời, cũng chỉ có thể nhìn thấy bức tường hoàng cung cao cao này thôi. . .”
“Tô Ninh Vân!” Nghe được những lời thẳng thắn như vậy, Thái tử cuối cùng không nhịn được mà gầm nhẹ tên của Ninh Vân. Nghe thấy cái họ “Tô” ấy, Ninh Vân không khỏi có chút sững sờ, nhưng lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, khẽ mỉm cười xoay người rời đi. Thái tử không nhẫn nại nổi, gằn giọng hỏi: “Ngươi căn bản coi ngôi vị hoàng đế này là trò đùa, thế thì tại sao phải liều mạng tranh chấp với ta?”
“Trò đùa?” Ninh vân khẽ cười thành tiếng, lập tức tiếp lời: “Bởi vì thần muội yêu quyền thế yêu vinh hoa yêu phú quý thôi.”
“Nếu ngươi buông tay, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, quyền thế vinh hoa phú quý,. . .”
“Thứ ta muốn,” Ninh Vân ngắtt lời hắn, giọng nói lạnh đi: “Ngươi cho không nổi.”
Dứt lời, nàng liền đi về phía trước. Thái tử cười lạnh: “Tô Ninh Vân, cho dù ngươi mưu toan tính kế đến tận cùng, nhưng cũng đừng quên một chuyện!”
“Ồ?” Ninh Vân dừng chân, giọng điệu xem kịch vui: “Thái tử chỉ giáo?”
“Ninh Vân, ngươi đừng tưởng rằng, treo đầu dê bán thịt chó thì thật sự có thể chim sẻ hoá phượng hoàng! Rốt cuộc ngươi có phải là huyết thống hoàng tộc hay không, điều này vẫn phải chờ nghiệm chứng!”
“Nghiệm chứng?” Ninh Vân che miệng mà cười, tỏ vẻ như vừa nghe một chuyện cực kỳ hài hước: “Thái tử điện hạ, nếu ngươi đã xác định thì đừng ngại đi báo cho phụ hoàng, để hắn đến nghiệm chứng, để người trong thiên hạ này đến kiểm chứng. Nếu ngươi không thể xác định. . .” Ninh Vân bỗng lạnh mặt, ngồi thẳng lên, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt: “Ngươi sẽ phải gánh chịu tội danh xáo trộn huyết thống hoàng thất!”
“Ngươi. . .”
“Điện hạ, công chúa.” Thái tử còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị một giọng nói ôn nhã cắt ngang. Ninh Vân quay đầu, bèn nhìn thấy Hạ Chỉ Ngôn cung kính có lễ đứng một bên, dung nhan tuấn mỹ không vui không buồn, nhàn nhat nói: “Mưa tạnh rồi.”
Giọng nói của hắn trước nay chưa từng gợn sóng, con người cũng như một tờ giấy trắng, sạch sẽ đến mức tựa như không có thứ gì cả. Phong thái khí chất như vậy, không rõ là lòng dạ quá sâu, hay là thật sự thản nhiên như không có bất cứ điều gì.
Ninh Vân lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, bỗng quan sát thấy vài dấu tay trên mặt hắn, không khỏi dò hỏi: “Sao thế, chỉ mới không thấy chàng một lát, chàng đã đi đánh nhau rồi à?”
“Không sao.” Hạ Chỉ Ngôn không nói nguyên nhân, chỉ thuận miệng trả lời. Song Ninh Vân lại khẽ ngây ngẩn, trong đầu bỗng loé lên một hình ảnh. Dưới ngọn đèn hoa, thiếu niên ấy dường như cũng như vậy, ngữ điệu bình thản mà ôn nhã, nhưng vì che giấu chút kiêu ngạo trong lòng, đối với việc nàng dồn ép dò hỏi, hắn cũng chỉ nói một câu: “Không sao.”
Trong lòng nàng bỗng gió nổi mây vần, nở nụ cười lạnh, vung tay nắm chặt cổ tay hắn, lôi kéo hắn đi về phía chính điện, ép hỏi: “Ta ngược lại muốn xem xem, kẻ nào gan to bằng trời, thậm chí ngay cả Phò mã gia của Vân An công chúa ta cũng dám đánh?”
“Công chúa, thần không sao.” Hạ Chỉ Ngôn tránh khỏi tay nàng, dừng bước chân, cố chấp trả lời. Ninh Vân cực kỳ thông minh, chỉ qua vài lần suy nghĩ, nàng đã đoán ra đối phương. Nàng khẽ nhíu mày, song bỗng nhiên thay đổi thái độ, giương lên nụ cười diễm lệ, nói với người trước mặt: “Hạ Chỉ Ngôn, ngươi phải nhớ kĩ một chuyện.”
“Thần rửa tai cung kính lắng nghe công chúa giáo huấn.”
“Hạ Chỉ Ngôn ngươi, là Hạ Chỉ Ngôn của Vân An công chúa ta, ta bắt nạt được, ta mắng được, ta đánh được, nhưng thiên hạ này, trừ ta ra, bất luận là kẻ nào cũng không được chạm vào một sợi lông của ngươi, thậm chí là chính Thái tử phi nàng, cũng không thể chạm vào ngươi dù chỉ một chút.”
Dứt lời, trong mắt Hạ Chỉ Ngôn rốt cuộc dâng trào sóng dữ, hắn nhìn sự sắc bén và gai nhọn của cô gái trước mặt, bất chợt lộ ra một nụ cười. Bất chợt như mưa bụi Giang Nam, giống hệt như mưa bụi Giang Nam.
“Công chúa,” Hắn chậm rãi mở miệng, rũ mi mắt, che khuất thần sắc trong nó: “Có thể nào xin công chúa, cũng nhớ kỹ một câu nói của Chỉ Ngôn?”
“Câu gì?” Ninh Vân nhíu mày. Hạ Chỉ Ngôn cười khẽ, nhưng vô cùng kiên định: “Hạ Chỉ Ngôn, chỉ là Hạ Chỉ Ngôn. Chưa từng là thế thân của ai cả. . .”
“Câm miệng.”
“Người công chúa nhớ nhung, là người đời này lúc này không thể gặp lại cũng được, là người sớm đã biến thành cỏ xanh xương trắng cũng được. . .”
“Câm miệng.”
“Công chúa nhớ hắn thì hãy nhớ hắn, nhưng đừng hòng xuyên thấu qua Hạ Chỉ Ngôn để nhìn thấy hình bóng của hắn. . .”
“Câm miệng!”
Ninh Vân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, lớn tiếng đánh gãy lời Hạ Chỉ ngôn. Sau đó nàng đột nhiên xoay người, chạy trốn về phía Đông Cung. Sấm vang chớp giật, thì ra, cơn mưa mùa hạ mãi vẫn chưa ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.