Chương 3
Diệp Tiếu
01/02/2016
Tính tình Ninh Vân xưa nay luôn quái đản, những thứ mà nàng muốn bảo vệ không bao giờ bị che giấu, từ trước đến giờ luôn rêu rao khắp nơi. Vì thế nàng bèn xông thẳng vào Đông Cung, trực tiếp kéo Thái tử phi vào trong Nội các, cho nàng ta hai cái tát rồi đi.
Tiếng khóc bén nhọn của Thái tử phi từ Đông Cung vọng ra ngoài, Ninh Vân cũng chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nghêng ngang ra khỏi hoàng cung. Đầu tiên là vào quán rượu uống chút rượu mạnh loại thấp kém, tiếp theo mới sai người đỡ nàng về phủ công chúa.
Nhưng thật ngoài dự đoán, người của Đông Cung lại không lập tức gây khó dễ mà đến phủ công chúa để náo loạn, cho nên sau khi Ninh Vân uống rượu, nàng bèn ngủ một giấc vô cùng an ổn.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, nàng lại mơ thấy một giấc mộng thật mơ hồ. Trong mộng có ba đứa trẻ, hai bé gái, một bé trai.
Một bé gái nói: “Về sau chúng ta dù có thế nào đi nữa, đều phải ở bên nhau nhé.”
Một bé gái khác nói: “Ừ, dù đi đâu, chúng ta đều ở bên nhau. Cùng nhau đánh nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ, cùng nhau sống, cùng nhau chết.”
Thế là bé trai liền cười, bé trai có đôi mắt sáng trong và nụ cười ấm áp dịu dàng: “Nếu như chúng ta bị phân tán, dù phải đi khắp chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm các muội về.”
“Ca ca tốt nhất.” Một bé gái chạy tới ôm lấy tay bé trai, chỉ vào bé gái kia nói: “Sau này ca ca sẽ cưới Ninh An, vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau.”
Và rồi hình ảnh chợt thay đổi, là dịp lễ hội hoa đăng, trong tay bé trai cầm một cái đèn hoa trong tay, trên mặt có vết bầm, có phần mất tự nhiên đưa chiếc đèn hoa cho nàng, giọng nói trước giờ vẫn luôn giữ bình thản vậy mà lại mang theo chút căng thẳng: “Ninh An, ta dùng chiếc đèn hoa này, đổi lấy cả cuộc đời muội được không?”
“Được.” Nàng mừng rỡ nhận lấy đèn hoa, ngửa đầu nhìn chàng thiếu niên đẹp đẽ kia, hơi nghi hoặc dò hỏi: “Mặt huynh làm sao vậy?”
“Không sao.” Thiếu niên kéo lấy tay nàng, nàng lập tức hiểu nguyên do vết thương tồn tại, bèn nắm chặt tay hắn, nhìn đôi mắt không hề có tiêu cự của hắn, nói lời thề son sắt: “Thanh Ngôn ca ca, ngày sau muội nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, đại phú đại quý, có quyền có thế, cho người chữa khỏi mắt cho huynh, sau đó khiến kẻ khác không bao giờ có thể…bắt nạt huynh nữa.”
Không bao giờ…bắt nạt huynh nữa. . .
Thanh Ngôn, muội sẽ không để kẻ khác bắt nạt chúng ta nữa. . .
Muội sẽ không cho người ta xúc phạm đến chúng ta lần nào nữa, Thanh Ngôn. . . Thanh Ngôn. . .
Vì thế, huynh đừng đi!
Hình ảnh lại thay đổi, ánh lửa đầy trời đánh úp lại. Có người mang theo lưỡi dao sắc bén mà lao đến, hét lên một câu: “Nương nương có lệnh, không được giữ lại kẻ sống.”
Bọn họ chạy trốn, chạy mãi, giấc mộng tràn ngập màu máu kia khiến nàng không thể trông rõ con đường vừa đến, rồi cũng chẳng thấy đường về.
Không! ! !
Ninh Vân. . . Thanh Ngôn. . .
Đừng đi. . . Đừng bỏ lại ta. . . Đừng. . . Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương hai người nữa. . .
“Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương hai người nữa. . .”
“Trở về đi. . . Trở về đi. . .”
“Đừng ——! ! !”
Nàng giãy dụa giật mình tỉnh lại từ trong mơ, rồi lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp. Người kia vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ôn nhã thanh đạm như đang khuyên nhủ dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao rồi, chỉ là mơ thôi, không sao rồi!”
Nhưng mà nàng hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại, cả con người nàng hãm sâu vào giấc mộng đó, không thể tự thoát khỏi.
Không, hoặc là nói, đó căn bản không phải là mộng.
Nàng thật sự bị chìm hãm trong cả kiếp này, không cách nào bước ra.
“Bọn họ không về được. . . Không về được. . .” Nàng nằm trong lòng đối phương, gào khóc thành tiếng, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhắt của mình, trong bóng tối, ôm người kia thật chặt: “Cho dù ta có quyền khuynh thiên hạ, cho dù ta đứng trên đỉnh cao của cả thiên hạ, nhưng bọn họ cũng đã không thể trở về. . . Ta còn lại cái gì. . . Ta còn giữ lại được cái gì. . . Chỉ Ngôn, Chỉ Ngôn. . .”
Nàng gọi tên người trước mặt, giống như nguồn ấm áp duy nhất trong cuộc đời nàng, nói như đang thừa nhận: “Chàng nói đi, chàng sẽ không rời xa ta, chàng sẽ không phản bội ta!”
“Ninh An,” giọng nói kia thở dài, gọi ra cái tên cấm kỵ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt với dung mạo tuấn mỹ tựa thần tiên, tiếng gào khóc bỗng chốc vỡ ra: “Nàng ấy chết rồi. . . Ta trơ mắt nhìn nàng chết đi trước mặt ta. . . Ta rõ ràng đã kiểm tra qua tất cả đồ ăn. Ta rõ ràng đã kiểm tra qua. . . Tại sao chứ. . . Chỉ Ngôn, tại sao nàng ấy vẫn chết. . . Tại sao. . .”
“Ninh An.” Tay Hạ Chỉ Ngôn bỗng run lên, lại gọi cái tên này một lần nữa, giọng nói hắn, dường như đang run rẩy.
“Ta ở đây.” Tựa hồ đã ra quyết định nào đó, Hạ Chỉ Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, cam kết: “Bất kể sống chết, đều mãi ở bên nàng.”
Tiếng khóc bén nhọn của Thái tử phi từ Đông Cung vọng ra ngoài, Ninh Vân cũng chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nghêng ngang ra khỏi hoàng cung. Đầu tiên là vào quán rượu uống chút rượu mạnh loại thấp kém, tiếp theo mới sai người đỡ nàng về phủ công chúa.
Nhưng thật ngoài dự đoán, người của Đông Cung lại không lập tức gây khó dễ mà đến phủ công chúa để náo loạn, cho nên sau khi Ninh Vân uống rượu, nàng bèn ngủ một giấc vô cùng an ổn.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, nàng lại mơ thấy một giấc mộng thật mơ hồ. Trong mộng có ba đứa trẻ, hai bé gái, một bé trai.
Một bé gái nói: “Về sau chúng ta dù có thế nào đi nữa, đều phải ở bên nhau nhé.”
Một bé gái khác nói: “Ừ, dù đi đâu, chúng ta đều ở bên nhau. Cùng nhau đánh nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ, cùng nhau sống, cùng nhau chết.”
Thế là bé trai liền cười, bé trai có đôi mắt sáng trong và nụ cười ấm áp dịu dàng: “Nếu như chúng ta bị phân tán, dù phải đi khắp chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm các muội về.”
“Ca ca tốt nhất.” Một bé gái chạy tới ôm lấy tay bé trai, chỉ vào bé gái kia nói: “Sau này ca ca sẽ cưới Ninh An, vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau.”
Và rồi hình ảnh chợt thay đổi, là dịp lễ hội hoa đăng, trong tay bé trai cầm một cái đèn hoa trong tay, trên mặt có vết bầm, có phần mất tự nhiên đưa chiếc đèn hoa cho nàng, giọng nói trước giờ vẫn luôn giữ bình thản vậy mà lại mang theo chút căng thẳng: “Ninh An, ta dùng chiếc đèn hoa này, đổi lấy cả cuộc đời muội được không?”
“Được.” Nàng mừng rỡ nhận lấy đèn hoa, ngửa đầu nhìn chàng thiếu niên đẹp đẽ kia, hơi nghi hoặc dò hỏi: “Mặt huynh làm sao vậy?”
“Không sao.” Thiếu niên kéo lấy tay nàng, nàng lập tức hiểu nguyên do vết thương tồn tại, bèn nắm chặt tay hắn, nhìn đôi mắt không hề có tiêu cự của hắn, nói lời thề son sắt: “Thanh Ngôn ca ca, ngày sau muội nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, đại phú đại quý, có quyền có thế, cho người chữa khỏi mắt cho huynh, sau đó khiến kẻ khác không bao giờ có thể…bắt nạt huynh nữa.”
Không bao giờ…bắt nạt huynh nữa. . .
Thanh Ngôn, muội sẽ không để kẻ khác bắt nạt chúng ta nữa. . .
Muội sẽ không cho người ta xúc phạm đến chúng ta lần nào nữa, Thanh Ngôn. . . Thanh Ngôn. . .
Vì thế, huynh đừng đi!
Hình ảnh lại thay đổi, ánh lửa đầy trời đánh úp lại. Có người mang theo lưỡi dao sắc bén mà lao đến, hét lên một câu: “Nương nương có lệnh, không được giữ lại kẻ sống.”
Bọn họ chạy trốn, chạy mãi, giấc mộng tràn ngập màu máu kia khiến nàng không thể trông rõ con đường vừa đến, rồi cũng chẳng thấy đường về.
Không! ! !
Ninh Vân. . . Thanh Ngôn. . .
Đừng đi. . . Đừng bỏ lại ta. . . Đừng. . . Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương hai người nữa. . .
“Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương hai người nữa. . .”
“Trở về đi. . . Trở về đi. . .”
“Đừng ——! ! !”
Nàng giãy dụa giật mình tỉnh lại từ trong mơ, rồi lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp. Người kia vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ôn nhã thanh đạm như đang khuyên nhủ dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao rồi, chỉ là mơ thôi, không sao rồi!”
Nhưng mà nàng hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại, cả con người nàng hãm sâu vào giấc mộng đó, không thể tự thoát khỏi.
Không, hoặc là nói, đó căn bản không phải là mộng.
Nàng thật sự bị chìm hãm trong cả kiếp này, không cách nào bước ra.
“Bọn họ không về được. . . Không về được. . .” Nàng nằm trong lòng đối phương, gào khóc thành tiếng, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhắt của mình, trong bóng tối, ôm người kia thật chặt: “Cho dù ta có quyền khuynh thiên hạ, cho dù ta đứng trên đỉnh cao của cả thiên hạ, nhưng bọn họ cũng đã không thể trở về. . . Ta còn lại cái gì. . . Ta còn giữ lại được cái gì. . . Chỉ Ngôn, Chỉ Ngôn. . .”
Nàng gọi tên người trước mặt, giống như nguồn ấm áp duy nhất trong cuộc đời nàng, nói như đang thừa nhận: “Chàng nói đi, chàng sẽ không rời xa ta, chàng sẽ không phản bội ta!”
“Ninh An,” giọng nói kia thở dài, gọi ra cái tên cấm kỵ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt với dung mạo tuấn mỹ tựa thần tiên, tiếng gào khóc bỗng chốc vỡ ra: “Nàng ấy chết rồi. . . Ta trơ mắt nhìn nàng chết đi trước mặt ta. . . Ta rõ ràng đã kiểm tra qua tất cả đồ ăn. Ta rõ ràng đã kiểm tra qua. . . Tại sao chứ. . . Chỉ Ngôn, tại sao nàng ấy vẫn chết. . . Tại sao. . .”
“Ninh An.” Tay Hạ Chỉ Ngôn bỗng run lên, lại gọi cái tên này một lần nữa, giọng nói hắn, dường như đang run rẩy.
“Ta ở đây.” Tựa hồ đã ra quyết định nào đó, Hạ Chỉ Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, cam kết: “Bất kể sống chết, đều mãi ở bên nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.