Chương 39: Chương 39-1
Diệp Cảnh
18/10/2020
“Vì sao? Vì sao?! Đứa ngốc!!!” Nhược Ngữ gào lên.
Miệng vết thương trên vai phải của Phi Lăng càng lúc càng toác ra nhưng hắn mặc kệ, vẫn giữ chặt tay người hắn yêu, gắng nở nụ cười trấn an. May mà hắn đã đến kịp!
“Ngươi… không thể ngã xuống đó được.”
“……” Nhược Ngữ mở to mắt nhìn Phi Lăng. Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự kiên định và tình thâm mà Nhược Ngữ không dám đối mặt. Vì sao lại có một đứa ngốc đến vậy…
“Ngươi là ca ca của ta.”
“Mặc kệ ta là ai thì ta đều tuyệt không nguyện ý để ngươi ngã xuống. Thà rằng người ngã xuống là ta chứ nhất định không phải là ngươi.”
“……”
“Thật sự là cảm động a!” Từ phía sau, Nam Cung Li đột ngột đá mạnh vào lưng Phi Lăng đang vốn không hề có phòng bị, sau đó dùng chân trái nghiến lên tay trái của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp hiện tia nhạo báng và tàn nhẫn. Bởi vừa bị thương nặng ở chân nên Tiêu Nam chỉ có thể bất động một chỗ. Xung quanh máu đã nhuộm đỏ cả một mảng cỏ.
“Nếu ngươi không buông thì tay ngươi sẽ bị tàn phế đó.” Nam Cung Li ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.
“Không! Phi Lăng! Ngươi mau buông tay!”
Máu men theo cánh tay không ngừng chảy xuống, miệng vết thương ngày càng lớn, lộ ra cả xương bên trong.
“Không, ta sẽ không buông tay.” Hoàn toàn không để ý tới vết thương, Phi Lăng chăm chăm nhìn Nhược Ngữ, định dùng sức kéo lên.
“Không!!! Ngươi mau buông tay!!!” Nhược Ngữ luống cuống gào to. Giọng điệu nghe như muốn khóc.
“Thật cảm động a Bất quá, đối với kiếm khách mà mất đi tay phải… Chắc ngươi thập phần rõ ràng?” Bên cạnh, Nam Cung Li vừa châm chọc vừa đá thêm phát nữa vào lưng Phi Lăng.
“Không!!!”
Ta không hy vọng, không hy vọng Phi Lăng bị phế đi tay phải. Đối với kiếm khách mà nói nếu kiếm là sinh mệnh thì tay phải chính là đồng mệnh.
Từ nhỏ nhìn thấy Phi Lăng dần lớn lên, hiểu hắn thuộc về giang hồ, thuộc về đao kiếm. Đó cũng là ước mơ của hắn nên ta không muốn phá hủy cơ hội được cùng vẫy nơi giang hồ của hắn. Ta tuyệt không muốn phá hủy kiếm của hắn, giấc mộng của hắn, cuộc đời của hắn!!!
“Mau buông tay!!!”
“Không.” Phi Lăng nhìn kẻ đang rống lên tuyệt vọng, cười dịu dàng.
“……” Tuy nước mắt đã che mờ tầm nhìn nhưng Nhược Ngữ vẫn có thể cảm nhận rõ nụ cười như vầng thái dương của nam tử… Đau, đau đến mức muốn vỡ ra… “Đứa ngốc… Đứa ngốc này, hãy buông tay đi mà …”
“Tiểu Ngữ, đây là lần đầu tiên ngươi khóc vì ta…”
“Đứa ngốc… Đứa ngốc…”
Giữa cảnh tượng huyết mạch tương liên, Hồng Dạ Lệ bỗng đồng loạt tung bay trên bầu trời rộng lớn. Cánh hoa cùng gió hòa theo những giọt nước mắt, nhẹ nhàng mang tới thanh âm của tình yêu.
“Đủ rồi!” Nam Cung Li rống to. Thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở đó, che lấp cả ánh nắng, màu đỏ trong đôi mắt càng lúc càng nồng đậm. Hắn từ từ giơ kiếm lên hướng thẳng vào đầu Phi Lăng…
“Không!!!!!!!!!”
Như tỉnh cơn mê, Nhược Ngữ thét to. Sau đó, trong nháy mắt, hắn rút ngay trâm gài tóc trên đầu mình xuống, dùng hết sức cắm phập vào tay Phi Lăng. Một trận tê dại lan tỏa. Giờ phút này, hắn mãnh liệt ước rằng có thể quay trở về quá khứ ngăn cản đường kiếm của Nam Cung Li.
Nhưng hiện tại, hắn đang rơi xuống vực sâu, để mặc tiếng la khóc của Phi Lăng ở trên kia…
Rơi xuống vực sâu…
……
“Sau này ngươi có thể luôn ở bên cạnh ta được không?” Phi Lăng vội túm chặt tay Nhược Ngữ, đỏ mặt nói.
……
“Nương, chúng ta thú nàng được không?”
……
“Không cho gọi ta là ca! Không được gọi ta là ca!”
……
“Phải luôn nhớ ta a.”
……
“Ngươi yêu hắn sao?”
……
“Mặc kệ ta là ai, ta đều không muốn ngươi ngã xuống.
Ta tình nguyện ngã xuống chứ tuyệt không muốn đó là ngươi, Tiểu Ngữ.”
……
Phi Lăng… Phi Lăng…
……
Còn Tiêu Nam… Còn Tiêu Nam…
Nụ cười của hắn, sự sủng nịch của hắn…
Hơi ấm của hắn…
……
Còn có một người… Miếng ngọc bội…
……
Và cả… Và cả…
Và cả…
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi.”
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi.”
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi!!!”
…
Nam Cung Li.
Nam Cung Li!!!
……………………………………………
Tất cả dần trở nên mơ hồ.
Không rõ là hiện thực hay quá khứ.
……
Nhớ kiếp trước có người đã từng nói,
Tình yêu là một ván cờ được sắp đặt từ trước của số mệnh
Miệng vết thương trên vai phải của Phi Lăng càng lúc càng toác ra nhưng hắn mặc kệ, vẫn giữ chặt tay người hắn yêu, gắng nở nụ cười trấn an. May mà hắn đã đến kịp!
“Ngươi… không thể ngã xuống đó được.”
“……” Nhược Ngữ mở to mắt nhìn Phi Lăng. Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự kiên định và tình thâm mà Nhược Ngữ không dám đối mặt. Vì sao lại có một đứa ngốc đến vậy…
“Ngươi là ca ca của ta.”
“Mặc kệ ta là ai thì ta đều tuyệt không nguyện ý để ngươi ngã xuống. Thà rằng người ngã xuống là ta chứ nhất định không phải là ngươi.”
“……”
“Thật sự là cảm động a!” Từ phía sau, Nam Cung Li đột ngột đá mạnh vào lưng Phi Lăng đang vốn không hề có phòng bị, sau đó dùng chân trái nghiến lên tay trái của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp hiện tia nhạo báng và tàn nhẫn. Bởi vừa bị thương nặng ở chân nên Tiêu Nam chỉ có thể bất động một chỗ. Xung quanh máu đã nhuộm đỏ cả một mảng cỏ.
“Nếu ngươi không buông thì tay ngươi sẽ bị tàn phế đó.” Nam Cung Li ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.
“Không! Phi Lăng! Ngươi mau buông tay!”
Máu men theo cánh tay không ngừng chảy xuống, miệng vết thương ngày càng lớn, lộ ra cả xương bên trong.
“Không, ta sẽ không buông tay.” Hoàn toàn không để ý tới vết thương, Phi Lăng chăm chăm nhìn Nhược Ngữ, định dùng sức kéo lên.
“Không!!! Ngươi mau buông tay!!!” Nhược Ngữ luống cuống gào to. Giọng điệu nghe như muốn khóc.
“Thật cảm động a Bất quá, đối với kiếm khách mà mất đi tay phải… Chắc ngươi thập phần rõ ràng?” Bên cạnh, Nam Cung Li vừa châm chọc vừa đá thêm phát nữa vào lưng Phi Lăng.
“Không!!!”
Ta không hy vọng, không hy vọng Phi Lăng bị phế đi tay phải. Đối với kiếm khách mà nói nếu kiếm là sinh mệnh thì tay phải chính là đồng mệnh.
Từ nhỏ nhìn thấy Phi Lăng dần lớn lên, hiểu hắn thuộc về giang hồ, thuộc về đao kiếm. Đó cũng là ước mơ của hắn nên ta không muốn phá hủy cơ hội được cùng vẫy nơi giang hồ của hắn. Ta tuyệt không muốn phá hủy kiếm của hắn, giấc mộng của hắn, cuộc đời của hắn!!!
“Mau buông tay!!!”
“Không.” Phi Lăng nhìn kẻ đang rống lên tuyệt vọng, cười dịu dàng.
“……” Tuy nước mắt đã che mờ tầm nhìn nhưng Nhược Ngữ vẫn có thể cảm nhận rõ nụ cười như vầng thái dương của nam tử… Đau, đau đến mức muốn vỡ ra… “Đứa ngốc… Đứa ngốc này, hãy buông tay đi mà …”
“Tiểu Ngữ, đây là lần đầu tiên ngươi khóc vì ta…”
“Đứa ngốc… Đứa ngốc…”
Giữa cảnh tượng huyết mạch tương liên, Hồng Dạ Lệ bỗng đồng loạt tung bay trên bầu trời rộng lớn. Cánh hoa cùng gió hòa theo những giọt nước mắt, nhẹ nhàng mang tới thanh âm của tình yêu.
“Đủ rồi!” Nam Cung Li rống to. Thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở đó, che lấp cả ánh nắng, màu đỏ trong đôi mắt càng lúc càng nồng đậm. Hắn từ từ giơ kiếm lên hướng thẳng vào đầu Phi Lăng…
“Không!!!!!!!!!”
Như tỉnh cơn mê, Nhược Ngữ thét to. Sau đó, trong nháy mắt, hắn rút ngay trâm gài tóc trên đầu mình xuống, dùng hết sức cắm phập vào tay Phi Lăng. Một trận tê dại lan tỏa. Giờ phút này, hắn mãnh liệt ước rằng có thể quay trở về quá khứ ngăn cản đường kiếm của Nam Cung Li.
Nhưng hiện tại, hắn đang rơi xuống vực sâu, để mặc tiếng la khóc của Phi Lăng ở trên kia…
Rơi xuống vực sâu…
……
“Sau này ngươi có thể luôn ở bên cạnh ta được không?” Phi Lăng vội túm chặt tay Nhược Ngữ, đỏ mặt nói.
……
“Nương, chúng ta thú nàng được không?”
……
“Không cho gọi ta là ca! Không được gọi ta là ca!”
……
“Phải luôn nhớ ta a.”
……
“Ngươi yêu hắn sao?”
……
“Mặc kệ ta là ai, ta đều không muốn ngươi ngã xuống.
Ta tình nguyện ngã xuống chứ tuyệt không muốn đó là ngươi, Tiểu Ngữ.”
……
Phi Lăng… Phi Lăng…
……
Còn Tiêu Nam… Còn Tiêu Nam…
Nụ cười của hắn, sự sủng nịch của hắn…
Hơi ấm của hắn…
……
Còn có một người… Miếng ngọc bội…
……
Và cả… Và cả…
Và cả…
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi.”
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi.”
“Nếu ngươi ngã xuống, ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng ngươi!!!”
…
Nam Cung Li.
Nam Cung Li!!!
……………………………………………
Tất cả dần trở nên mơ hồ.
Không rõ là hiện thực hay quá khứ.
……
Nhớ kiếp trước có người đã từng nói,
Tình yêu là một ván cờ được sắp đặt từ trước của số mệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.