Chương 40: Pn1: Lý nhứ ca
Diệp Cảnh
18/10/2020
Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Ta không phải là hài tử của mẫu thân mà là hài tử của hoàng cung, thậm chí là hài tử của thiên hạ.
Bởi thế ta không nhận được tình thương mà chỉ có khả năng và trách nhiệm đè nặng trên vai.
Mẫu thân của ta là Lệ phi, cũng là nữ nhi của Hữu tướng. Trong con mắt của Hoàng đế, Liễu gia là công cụ lợi dụng tốt nhất, đồng thời là khối u ác tính lớn nhất. Mà ta là nhi tử của Hoàng đế, nhi tử của Liễu gia nên cuộc sống của ta nhất định sẽ không như đám cung nữ thám giám, lại càng không như đám người ngoài tường kia.
Mỗi lần đi qua ta đều liếc mắt nhìn bức tường cao ngất ấy, cách nhìn y như mỗi người đều muốn nhìn thấu vận mệnh của mình.
Vận mệnh của ta sớm đã được định đoạt.
Ta không như Đại ca ngu dốt, cũng không như Nhị ca ngạo mạn. Đơn giản bởi mẫu thân của ta là Lệ phi, là nữ nhi của Hữu tướng. Có lẽ, lời nàng nói với ta nhiều nhất là,
“Ca nhi, không được làm cho ta thất vọng.”
Đúng vậy, ta cố gắng làm một hoàng tử tốt, cố gắng học tập, cố gắng đạt được công trạng chỉ vì không muốn để nàng thất vọng nhưng từ lúc ta còn nhỏ đến bây giờ, mẫu thân chưa bao giờ ôm ta dù chỉ một lần
Mỗi lần thấy Đại ca và mẫu thân của hắn, tuy ngoài mặt ta không biến động song trong lòng đã bắt đầu nổi gió, là bởi tại sao? Dù bọn họ sống trong hoàng cung lạnh lẽo nhưng tại sao họ vẫn luôn vui vẻ. Tất cả đều khinh thường Đại ca mà ta thì ngược lại, ước được như hắn. Chắc mẫu thân nói rất đúng, khi ta được sinh ra ở đây, tương lai của ta đã sớm được trải hoa, chỉ có tiến thẳng mà không thể quay đầu lại.
Ta quy phục trước vận mệnh nên nguyện vọng này vĩnh viễn không bao giờ thực hiện nổi. Vậy, tốt nhất là vứt bỏ ảo tưởng đi.
Lúc ta tám tuổi, địa vị Tam hoàng tử của ta đã là tối thượng. Dù phụ vương thống hận Liễu gia nhưng buộc phải thừa nhận, tương lai của thiên hạ sẽ không thể không gắn kết cùng Liễu gia.
Ta tới Giang Nam để thiết lập lực lượng và tìm kiếm nhân tài, tất nhiên còn cả lung lạc lòng người.
Mẫu thân có nhắc ta đến thăm tiểu di bỏ nhà đi từ lâu.
Sau đó, ta gặp hắn. Nhưng lần gặp đầu tiên, ta không hề nghĩ rằng số phận đã ban cho ta cái gì. Hắn là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ sống ở ngoài bức tường.
Tên của hắn là Nguyên Nhược Ngữ.
Có lẽ khi gặp lần đầu tiên, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của hắn. Tuy mới chỉ ba tuổi song gương mặt đã lộ ra những đường nét vô cùng xinh đẹp.
Ở trong cung, xinh đẹp là một từ quá đỗi bình thường, tựa như sỏi đá ven đường, chỉ cần tùy tiện liếc mắt cũng thấy và tất nhiên là vĩnh viễn không bao giờ nở hoa khoe sắc.
Nhưng ánh mắt đó lại vô cùng đặc biệt. Không thấp hèn, không sợ hãi, không nịnh nọt, không châm biếm. Ta không tưởng tượng ra nổi một đứa nhỏ sao có thể có đôi mắt như thế. Khi đối diện với đôi mắt ấy, ta bỗng nhận ra mình đã bị nhìn thấu. Nếu là trong cung thì nhất định sẽ thua trận và phải bỏ mạng.
Ta không hề căm ghét nó mà chỉ cảm thấy đó là một ánh mắt rất đẹp. Ánh mắt của một đứa nhỏ ba tuổi lại khiến ta mê muội.
Về sau ta biết hắn là biểu đệ của ta, tên là Nguyên Nhược Ngữ.
Mấy ngày kế tiếp, ta sống trong ảo tưởng tình thân của mình. Có chân thật, có vui vẻ, có hưng phấn, giống như một người sắp sửa chết đuối vớ cành cây chìa ra. Cho dù biết cành cây sẽ bị gãy nhưng ta vẫn nguyện ý nắm chặt, cùng nó chìm vào biển sâu để chứng minh sự cô độc của ta, sự tưởng tượng của ta không phải cái gì thật nực cười.
Ta không thấy đứa nhỏ ba tuổi kia có giá trị lợi dụng gì, cũng không phát hiện hắn có ảnh hưởng tới ta ra sao, ta chỉ biết rằng ta đã thích hắn. Chắc ta không thích hợp làm quân vương.
Vì sao lại thích? Vì vẻ ngoài? Làn da? Ánh mắt? Ta không rõ, đại khái là một loại cảm giác, cảm giác yêu thương, cảm giác như muốn cố gắng bảo vệ một vật quý giá.
Ta tặng hắn khối ngọc bội đặc biệt của riêng hoàng gia, nơi con người trở nên dối trá nhất, nơi lời thề trở nên vô nghĩa nhất. Nhưng ta vẫn tặng hắn.
Lại nhớ tới bên kia bức tường. Ta đã gặp người ấy, người bị phụ thân giam lỏng ở Mặc Trúc đình. Ta biết đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng chứng minh cho sự bốc đồng của hắn.
Tại hoàng cung băng lãnh, tình yêu không có khả năng tồn tại. Phụ thân hiểu hơn ai hết nhưng hắn vẫn ương ngạnh giữ chặt bên người. Kết quả là nam tử mất mạng, bởi chính mẫu thân của mình.
Tất cả mặt tối của hoàng gia ta đều biết vì ta là nhi tử của Lệ phi.
Thực ra nam tử chưa chết. Phụ thân tìm được một thần y trẻ tuổi, thậm chí trông chừng vẫn còn là thiếu niên. Bộ dạng so với người trong cung xinh đẹp hơn vạn phần, đáng tiếc là người câm điếc.
Nam tử sống, phụ thân rất vui mừng đồng thời lại vô cùng đau đớn, là bởi nam tử kia luôn muốn chạy trốn.
Trốn, là khát vọng sâu kín nhất trong lòng ta và cũng là ảo tưởng nực cười nhất.
Dần dần ta hiểu vì sao mẫu thân không hề có hành động ngăn cản bởi nàng hiểu điều này sẽ khiến phụ thân ngày càng lún sâu, tiếp đó sẽ phá hủy hoàn toàn lý trí của hắn.
Năm ta mười ba tuổi, cuối cùng nam tử kia cũng thành công, đổi lấy chính là một vết thương của phụ thân. Kẻ ám sát là sư huynh của nam tử, ngay lập tức bị ảnh vệ giết chết. Khi phụ thân nhìn thấy gương mặt của thích khách, hắn liền lộ tia sợ hãi. Nói rằng, hắn hận ta, hắn hận ta.
Có lẽ, bậc quân vương đã bị hủy diệt như vậy. Mẫu thân nói đây là cảnh cáo cho ta.
Năm nữa qua đi, phụ thân vẫn không ngừng tìm kiếm.
Sau đó, ta gặp lại Nguyên Nhược Ngữ trong lễ sinh thần của mẫu thân. Đáng nhẽ ta nên sớm rõ đó là thử thách dành cho ta.
Cẩm phi mang thai, ta tuyệt không lo lắng bởi ta biết mẫu thân nhất định sẽ có cách. Nàng là người của Hoàng hậu, thứ Hoàng hậu thiếu nhất chính là hài tử.
Cẩm phi có đôi mắt giống nam tử, điều này Hoàng hậu biết nên việc nàng mang thai cũng là điều nằm trong sự tính, vì phụ thân muốn cho Hoàng hậu một đứa nhỏ.
Âm mưu được tính, vẫn đề là thời gian.
Phỉ Thúy là tâm phúc của Hoàng hậu nhưng thực chất là người của mẫu thân. Bởi tỷ tỷ của Phỉ Thúy chết ở lãnh cung nên nàng như ngàn ngàn vạn vạn người ở hoàng cung, đều thống hận nơi này. Nàng yêu tỷ tỷ của mình. Là loạn luân, giống phụ thân.
Hoàng hậu lợi dụng Cẩm phi, Cẩm phi chết đồng thời nam tử bị Phỉ Thúy trước khi chết bức tử và đứa nhỏ trong bụng Cẩm phi cũng chết. Hết thảy đều đã được an bài. Mẫu thân không muốn đứa nhỏ xuất hiện, càng không để Hoàng hậu đạt được mục đích.
Thái giám dẫn Nhược Ngữ tới. Hắn yếu ớt như vậy nhưng vẫn quyết tâm muốn bảo vệ người khác. Lòng ta rất loạn. Nếu không vì mẫu thân hẳn hắn sẽ không tìm được ta. Biết rõ nhưng vẫn đồng ý. Hãy để ta vui sướng một lần dù cho nó thật ngớ ngẩn.
Người ta muốn bảo vệ chỉ có hắn thôi.
Có lẽ ta không thích hợp ngự trên bảo vị, giống như phụ thân vậy.
“Ca nhi, ngươi khiến ta thất vọng rồi.” Mẫu thân đứng ngoài cửa sổ nói vọng vào.
Ngần ngừ… Ta vẫn muốn đi, cho dù không giúp được hắn thì ta vẫn muốn đi theo hắn, muốn bù đắp cho hắn.
Nhưng mặc kệ ta gào thét làm loạn, cánh cửa kia vẫn lạnh lùng khép chặt cùng đám hạ nhân lãnh đạm vô tình.
Ta rất muốn đi! Cho dù là ảo tưởng, là tùy hứng, là màn khôi hài thì ta vẫn muốn đi. Ta muốn cùng hắn, muốn ôm chặt hắn vào lòng… Hắn vĩnh viễn là người cô độc.
Ta cũng vậy.
Cuối cùng, mẫu thân cũng thả ta. Nàng nói, người kia đã chết rồi.
Tuy ta sợ phải thấy hắn nhưng ta vẫn khát khao gặp hắn.
Phía sau truyền đến giọng điệu lãnh đạm: “Ca nhi, lần này không được làm ta thất vọng.”
Mẫu thân… Mẫu thân của ta.
Hắn ném miếng ngọc bội xuống hồ nước sâu thẳm.
Bên tai ta vọng tới thanh âm của mẫu thân, thanh âm của thiên hạ… còn thanh âm của chính mình, ta không có nghe thấy. Hồ nước rất lạnh, rất buốt, rất đau… đau đến mức nước mắt chảy xuống tự lúc nào. Từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống nửa miếng ngọc bội còn lại.
Phụ thân băng hà.
Tuy mẫu thân không hề rơi một giọt lệ nhưng ta biết trong mắt nàng vẫn ẩn hiện tia đau xót.
Phu thân muốn truyền hoàng vị cho song ta từ chối.
Ta nói, ta không đủ tư cách để ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn này.
Phụ thân không tin, hỏi ta vì sao.
Ta nói, chỉ là bỗng dưng chán ghét thôi.
Hắn không nói gì nữa rồi qua đời.
Sau đó, ta sai người mang tro cốt của hắn đến chỗ Nhược Ngữ, cũng không nói rằng ta đưa.
Việc Đại hoàng tử lên ngôi, mẫu thân không hề trách cứ ta bởi vẫn như nhau cả thôi. Liễu gia không có ý định tranh đoạt thiên hạ nữa, cứ ở đằng sau khống chế có lẽ còn an toàn hơn. Để tồn tại cần phải hợp tác ngầm với nhau.
Cuối cùng, phụ thân cũng được tái hợp với người hắn yêu.
Còn ta…
Chắc nên sớm bị mưu sát ở hoàng cung này đi.
Một câu chuyện ái tình nực cười.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Ta không phải là hài tử của mẫu thân mà là hài tử của hoàng cung, thậm chí là hài tử của thiên hạ.
Bởi thế ta không nhận được tình thương mà chỉ có khả năng và trách nhiệm đè nặng trên vai.
Mẫu thân của ta là Lệ phi, cũng là nữ nhi của Hữu tướng. Trong con mắt của Hoàng đế, Liễu gia là công cụ lợi dụng tốt nhất, đồng thời là khối u ác tính lớn nhất. Mà ta là nhi tử của Hoàng đế, nhi tử của Liễu gia nên cuộc sống của ta nhất định sẽ không như đám cung nữ thám giám, lại càng không như đám người ngoài tường kia.
Mỗi lần đi qua ta đều liếc mắt nhìn bức tường cao ngất ấy, cách nhìn y như mỗi người đều muốn nhìn thấu vận mệnh của mình.
Vận mệnh của ta sớm đã được định đoạt.
Ta không như Đại ca ngu dốt, cũng không như Nhị ca ngạo mạn. Đơn giản bởi mẫu thân của ta là Lệ phi, là nữ nhi của Hữu tướng. Có lẽ, lời nàng nói với ta nhiều nhất là,
“Ca nhi, không được làm cho ta thất vọng.”
Đúng vậy, ta cố gắng làm một hoàng tử tốt, cố gắng học tập, cố gắng đạt được công trạng chỉ vì không muốn để nàng thất vọng nhưng từ lúc ta còn nhỏ đến bây giờ, mẫu thân chưa bao giờ ôm ta dù chỉ một lần
Mỗi lần thấy Đại ca và mẫu thân của hắn, tuy ngoài mặt ta không biến động song trong lòng đã bắt đầu nổi gió, là bởi tại sao? Dù bọn họ sống trong hoàng cung lạnh lẽo nhưng tại sao họ vẫn luôn vui vẻ. Tất cả đều khinh thường Đại ca mà ta thì ngược lại, ước được như hắn. Chắc mẫu thân nói rất đúng, khi ta được sinh ra ở đây, tương lai của ta đã sớm được trải hoa, chỉ có tiến thẳng mà không thể quay đầu lại.
Ta quy phục trước vận mệnh nên nguyện vọng này vĩnh viễn không bao giờ thực hiện nổi. Vậy, tốt nhất là vứt bỏ ảo tưởng đi.
Lúc ta tám tuổi, địa vị Tam hoàng tử của ta đã là tối thượng. Dù phụ vương thống hận Liễu gia nhưng buộc phải thừa nhận, tương lai của thiên hạ sẽ không thể không gắn kết cùng Liễu gia.
Ta tới Giang Nam để thiết lập lực lượng và tìm kiếm nhân tài, tất nhiên còn cả lung lạc lòng người.
Mẫu thân có nhắc ta đến thăm tiểu di bỏ nhà đi từ lâu.
Sau đó, ta gặp hắn. Nhưng lần gặp đầu tiên, ta không hề nghĩ rằng số phận đã ban cho ta cái gì. Hắn là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ sống ở ngoài bức tường.
Tên của hắn là Nguyên Nhược Ngữ.
Có lẽ khi gặp lần đầu tiên, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của hắn. Tuy mới chỉ ba tuổi song gương mặt đã lộ ra những đường nét vô cùng xinh đẹp.
Ở trong cung, xinh đẹp là một từ quá đỗi bình thường, tựa như sỏi đá ven đường, chỉ cần tùy tiện liếc mắt cũng thấy và tất nhiên là vĩnh viễn không bao giờ nở hoa khoe sắc.
Nhưng ánh mắt đó lại vô cùng đặc biệt. Không thấp hèn, không sợ hãi, không nịnh nọt, không châm biếm. Ta không tưởng tượng ra nổi một đứa nhỏ sao có thể có đôi mắt như thế. Khi đối diện với đôi mắt ấy, ta bỗng nhận ra mình đã bị nhìn thấu. Nếu là trong cung thì nhất định sẽ thua trận và phải bỏ mạng.
Ta không hề căm ghét nó mà chỉ cảm thấy đó là một ánh mắt rất đẹp. Ánh mắt của một đứa nhỏ ba tuổi lại khiến ta mê muội.
Về sau ta biết hắn là biểu đệ của ta, tên là Nguyên Nhược Ngữ.
Mấy ngày kế tiếp, ta sống trong ảo tưởng tình thân của mình. Có chân thật, có vui vẻ, có hưng phấn, giống như một người sắp sửa chết đuối vớ cành cây chìa ra. Cho dù biết cành cây sẽ bị gãy nhưng ta vẫn nguyện ý nắm chặt, cùng nó chìm vào biển sâu để chứng minh sự cô độc của ta, sự tưởng tượng của ta không phải cái gì thật nực cười.
Ta không thấy đứa nhỏ ba tuổi kia có giá trị lợi dụng gì, cũng không phát hiện hắn có ảnh hưởng tới ta ra sao, ta chỉ biết rằng ta đã thích hắn. Chắc ta không thích hợp làm quân vương.
Vì sao lại thích? Vì vẻ ngoài? Làn da? Ánh mắt? Ta không rõ, đại khái là một loại cảm giác, cảm giác yêu thương, cảm giác như muốn cố gắng bảo vệ một vật quý giá.
Ta tặng hắn khối ngọc bội đặc biệt của riêng hoàng gia, nơi con người trở nên dối trá nhất, nơi lời thề trở nên vô nghĩa nhất. Nhưng ta vẫn tặng hắn.
Lại nhớ tới bên kia bức tường. Ta đã gặp người ấy, người bị phụ thân giam lỏng ở Mặc Trúc đình. Ta biết đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng chứng minh cho sự bốc đồng của hắn.
Tại hoàng cung băng lãnh, tình yêu không có khả năng tồn tại. Phụ thân hiểu hơn ai hết nhưng hắn vẫn ương ngạnh giữ chặt bên người. Kết quả là nam tử mất mạng, bởi chính mẫu thân của mình.
Tất cả mặt tối của hoàng gia ta đều biết vì ta là nhi tử của Lệ phi.
Thực ra nam tử chưa chết. Phụ thân tìm được một thần y trẻ tuổi, thậm chí trông chừng vẫn còn là thiếu niên. Bộ dạng so với người trong cung xinh đẹp hơn vạn phần, đáng tiếc là người câm điếc.
Nam tử sống, phụ thân rất vui mừng đồng thời lại vô cùng đau đớn, là bởi nam tử kia luôn muốn chạy trốn.
Trốn, là khát vọng sâu kín nhất trong lòng ta và cũng là ảo tưởng nực cười nhất.
Dần dần ta hiểu vì sao mẫu thân không hề có hành động ngăn cản bởi nàng hiểu điều này sẽ khiến phụ thân ngày càng lún sâu, tiếp đó sẽ phá hủy hoàn toàn lý trí của hắn.
Năm ta mười ba tuổi, cuối cùng nam tử kia cũng thành công, đổi lấy chính là một vết thương của phụ thân. Kẻ ám sát là sư huynh của nam tử, ngay lập tức bị ảnh vệ giết chết. Khi phụ thân nhìn thấy gương mặt của thích khách, hắn liền lộ tia sợ hãi. Nói rằng, hắn hận ta, hắn hận ta.
Có lẽ, bậc quân vương đã bị hủy diệt như vậy. Mẫu thân nói đây là cảnh cáo cho ta.
Năm nữa qua đi, phụ thân vẫn không ngừng tìm kiếm.
Sau đó, ta gặp lại Nguyên Nhược Ngữ trong lễ sinh thần của mẫu thân. Đáng nhẽ ta nên sớm rõ đó là thử thách dành cho ta.
Cẩm phi mang thai, ta tuyệt không lo lắng bởi ta biết mẫu thân nhất định sẽ có cách. Nàng là người của Hoàng hậu, thứ Hoàng hậu thiếu nhất chính là hài tử.
Cẩm phi có đôi mắt giống nam tử, điều này Hoàng hậu biết nên việc nàng mang thai cũng là điều nằm trong sự tính, vì phụ thân muốn cho Hoàng hậu một đứa nhỏ.
Âm mưu được tính, vẫn đề là thời gian.
Phỉ Thúy là tâm phúc của Hoàng hậu nhưng thực chất là người của mẫu thân. Bởi tỷ tỷ của Phỉ Thúy chết ở lãnh cung nên nàng như ngàn ngàn vạn vạn người ở hoàng cung, đều thống hận nơi này. Nàng yêu tỷ tỷ của mình. Là loạn luân, giống phụ thân.
Hoàng hậu lợi dụng Cẩm phi, Cẩm phi chết đồng thời nam tử bị Phỉ Thúy trước khi chết bức tử và đứa nhỏ trong bụng Cẩm phi cũng chết. Hết thảy đều đã được an bài. Mẫu thân không muốn đứa nhỏ xuất hiện, càng không để Hoàng hậu đạt được mục đích.
Thái giám dẫn Nhược Ngữ tới. Hắn yếu ớt như vậy nhưng vẫn quyết tâm muốn bảo vệ người khác. Lòng ta rất loạn. Nếu không vì mẫu thân hẳn hắn sẽ không tìm được ta. Biết rõ nhưng vẫn đồng ý. Hãy để ta vui sướng một lần dù cho nó thật ngớ ngẩn.
Người ta muốn bảo vệ chỉ có hắn thôi.
Có lẽ ta không thích hợp ngự trên bảo vị, giống như phụ thân vậy.
“Ca nhi, ngươi khiến ta thất vọng rồi.” Mẫu thân đứng ngoài cửa sổ nói vọng vào.
Ngần ngừ… Ta vẫn muốn đi, cho dù không giúp được hắn thì ta vẫn muốn đi theo hắn, muốn bù đắp cho hắn.
Nhưng mặc kệ ta gào thét làm loạn, cánh cửa kia vẫn lạnh lùng khép chặt cùng đám hạ nhân lãnh đạm vô tình.
Ta rất muốn đi! Cho dù là ảo tưởng, là tùy hứng, là màn khôi hài thì ta vẫn muốn đi. Ta muốn cùng hắn, muốn ôm chặt hắn vào lòng… Hắn vĩnh viễn là người cô độc.
Ta cũng vậy.
Cuối cùng, mẫu thân cũng thả ta. Nàng nói, người kia đã chết rồi.
Tuy ta sợ phải thấy hắn nhưng ta vẫn khát khao gặp hắn.
Phía sau truyền đến giọng điệu lãnh đạm: “Ca nhi, lần này không được làm ta thất vọng.”
Mẫu thân… Mẫu thân của ta.
Hắn ném miếng ngọc bội xuống hồ nước sâu thẳm.
Bên tai ta vọng tới thanh âm của mẫu thân, thanh âm của thiên hạ… còn thanh âm của chính mình, ta không có nghe thấy. Hồ nước rất lạnh, rất buốt, rất đau… đau đến mức nước mắt chảy xuống tự lúc nào. Từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống nửa miếng ngọc bội còn lại.
Phụ thân băng hà.
Tuy mẫu thân không hề rơi một giọt lệ nhưng ta biết trong mắt nàng vẫn ẩn hiện tia đau xót.
Phu thân muốn truyền hoàng vị cho song ta từ chối.
Ta nói, ta không đủ tư cách để ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn này.
Phụ thân không tin, hỏi ta vì sao.
Ta nói, chỉ là bỗng dưng chán ghét thôi.
Hắn không nói gì nữa rồi qua đời.
Sau đó, ta sai người mang tro cốt của hắn đến chỗ Nhược Ngữ, cũng không nói rằng ta đưa.
Việc Đại hoàng tử lên ngôi, mẫu thân không hề trách cứ ta bởi vẫn như nhau cả thôi. Liễu gia không có ý định tranh đoạt thiên hạ nữa, cứ ở đằng sau khống chế có lẽ còn an toàn hơn. Để tồn tại cần phải hợp tác ngầm với nhau.
Cuối cùng, phụ thân cũng được tái hợp với người hắn yêu.
Còn ta…
Chắc nên sớm bị mưu sát ở hoàng cung này đi.
Một câu chuyện ái tình nực cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.