Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
Chương 87: Có mắt như mù (cuối)
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
01/09/2022
Ở bên trong khu rừng rậm, ba chiếc cơ giáp tàng hình không ngừng thay
đổi vị trí xả đạn liên tục vào chiếc cơ giáp màu đen của Diệp Thanh An,
chỉ thấy hình bóng chiếc cơ giáp đen kia thoăn thoắt mấy cái thoáng chốc đã có thể tránh được làn mưa đạn kia, chọc cho ba chiếc cơ giáp xung
quanh càng ngày càng nóng nảy.
Lục Đăng gào to với đồng đội: "Bọn mày bắn kiểu gì thế hả, canh chuẩn vào!!"
"Anh Lục à, là do thằng nhóc này thật sự quá nhanh, em đã canh chuẩn lắm rồi!". Bên kia truyền đến giọng nói ấm ức của đàn em gã.
"Đạn thường không được thì đổi sang đại bác đi!". Lục Đăng hét to.
"Không được nha anh Lục sử dụng đại bác thì phải bỏ chức năng tàng hình á!".
"Tao kêu mày dùng đại bác thì mày cứ dùng, chẳng lẽ mày vừa hiện thân thì nó liền có thể bắn chết mày hay sao? Một Omega mà thôi còn tưởng nó là Alpha đỉnh cấp hả?" Lục Đăng khịt mũi xem thường.1
Tên đàn em kia nghe thấy Lục Đăng nói vậy thì cũng cảm thấy đúng, liền cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, tự nhiên lại đi sợ một tên tân sinh mà tên tân sinh đó còn là một Omega nữa chứ.
Vì vậy gã lập tức bỏ chế độ tàng hình đi để đổi súng thường thành đại bác.
Diệp Thanh An đang né đạn đột nhiên thấy một con cơ giáp xuất hiện trước mặt, ánh mắt cậu hơi lóe lên, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt con cơ giáp kia.
Con cơ giáp hiển nhiên rất bất ngờ, tuy vậy phản ứng cũng rất nhanh khẩu đại bác trên tay lập tức nhắm thẳng vào Diệp Thanh An năng lượng bắt đầu hợp lại chuẩn bị đánh ra một đòn lớn.
Diệp Thanh An không hốt hoảng, trước lúc chiếc đại bác tập hợp đủ năng lượng, cậu định lùi ra một chút, lại không ngờ bị đối phương bắt lại.
"Hehe hết đường chạy rồi nha bé Omega!". Tên kia cười chắc thắng, mở miệng trêu chọc.
"Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!". Diệp Thanh An liếm môi, nâng hai tay cơ giáp lên, sau đó dưới ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi của đối thủ cũng như một vài người đang chứng kiến trận đấu từ bên ngoài đưa hai tay lên vừa mạnh mẽ, bạo lực vừa tàn nhẫn xé toạc chiếc đại bác ở trên vai cơ giáp của tên kia xuống, rồi đưa miệng đại bác về phía đối diện.
Khẩu đại bác vừa nạp xong đạn lập tức bắn ra một luồng nhiệt cực lớn, đùng một tiếng khói bụi dâng lên mù mịt che mờ tầm chiếu của camera. Đợi khi bụi đất dần lắng xuống trước mắt mọi người chính là một con cơ giáp đen đang ném một chiếc đại bác hỏng xuống đất còn trước mắt con cơ giáp đen kia là một con cơ giáp đã bị nung chảy cả phần đầu.
"Gì…. Gì vậy? Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi đang nhìn nhầm à?". Một người đang xem ở bên ngoài vội vã lay lay người đứng bên cạnh.
"Không nhìn nhầm đâu, cậu ta thật sự vừa dùng tay không kéo rời bộ phận của một con cơ giáp đã được nâng cấp." Người bị lay kia cũng có vẻ mặt hết sức bất ngờ, nhưng so với vài người bên cạnh đang há hốc mồm thì người này có phần bình tĩnh hơn một chút.
"Này… này sao có thể, có phải hệ thống lỗi gì hay không? Nếu không sao lại có buff thế này?".
"Không hẳn là buff đâu, có thể tinh thần lực của cậu ta vô cùng mạnh nên mới có thể khiến cơ giáp cơ bản đấu vượt cấp."
"Trời ơi, sao năm nay trường quân đội đệ nhất Liên Bang toàn chiêu mộ được quái vật không vậy? Hôm trước vừa đến một cái Quân Minh hôm nay lại đến một người nữa. Nhạc Lâm cậu cẩn thận đó coi chừng hạn nhất của cậu khó bảo toàn."
Người tên Nhạc Lâm kia nhíu mày: "Hạng nhất ai mạnh thì ngồi, nói nhiều cũng vô ích."
Bên kia Diệp Thanh An xử xong tên thứ hai nhưng hệ thống vẫn chưa xác nhận cậu thắng vậy nên 'đội trưởng' hiển nhiên không phải tên cậu vừa giết mà có lẽ là một kẻ khác, có thể là tên Lục Đăng kia.
Hiện tại cậu có thể xác định được vị trí của hai chiếc cơ giáp mà đạn của cậu chỉ còn một viên mà thôi.
"Haizz…" Diệp Thanh An thở dài, quả nhiên muốn chơi cái này thì phải nạp tiền mới được mà. Nếu không thì ngay cả đạn cũng hạn chế. Nhạc Dương Vũ nói đúng tư bản đúng là đáng ghét.
Diệp Thanh An thở dài thì thở dài nhưng thắng thì vẫn phải thắng. Cậu dựa theo trực giác chỉa súng về một phía, sau đó bắn ra.
Viên đạn chuẩn xác xuyên qua đầu của cơ giáp làm hỏng bộ phận quan trọng nhất, cơ giáp nhanh chóng đếm ngược về cái chết.
Hiện tại trên chiến trường chỉ còn Diệp Thanh An và Lục Đăng. Đến hiện tại thì Lục Đăng vẫn còn đang vô cùng bàng hoàng, thật sự không hiểu sao Diệp Thanh An có thể xác định được vị trí của bọn họ. Nếu nói lần đầu tiên là may mắn vậy lần thứ 2 thì sao?
Mà muốn thấy bọn họ bắt buộc phải nạp tiền mua một chiếc kính nhưng hiển nhiên Diệp Thanh An không có trang bị loại đó.
Lần đầu tiên Lục Đăng lâm vào tình trạng sợ hãi như hiện tại nhưng sau đó cơn sợ hãi dần vơi bớt khi hắn nhìn thấy Diệp Thanh An quăng cây súng duy nhất trên tay xuống đất.
Ở bên ngoài mọi người đều bị hành động này của Diệp Thanh An làm hết hồn: "Chuyện gì vậy? Sao lại bỏ súng?"
"Súng của cậu ta hết đạn rồi." Nhạc Lâm nói.
||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
Người bạn kia: "...."
Trong trận đấu.
Lục Đăng nhìn hành động của Diệp Thanh An cảm giác bản thân đang bị sỉ nhục vô cùng thậm tệ, gã quyết tâm không còn để ý cái gì mà mặt mũi nữa, chỉ chăm chăm muốn dạy cho Diệp Thanh An một bài học.
Hiển nhiên Diệp Thanh An sẽ chẳng thể để gã được như ý, chỉ thấy Diệp Thanh An lập tức vọt đến một vị trí, hai tay cậu đưa ra dùm một tốc độ kinh hồn đấm liên tiếp đến không khí phía trước, không gian trước mặt lập tức vặn vẹo, một hình ảnh cơ giáp dần xuất hiện theo từng cú đấm mạnh mẽ của Diệp Thanh An.
Tiếp tới khi cơ giáp hoàn toàn mất đi hiệu lực tàng hình, Diệp Thanh An liền không còn kiêng nể gì nữa, nắm lấy cánh tay của con cơ giáp tàn bạo xé toạc ra. Cánh tay bị bạo lực kéo ra, máy móc linh kiện cọ xát vào nhau phát ra những tia lửa loẹt xoẹt.
Mà trong suốt quá trình đó Lục Đăng từ đầu tới cuối dù cho vùng vẫy tới cỡ nào đi nữa cũng không thể thoát được sự kìm kẹp của Diệp Thanh An. Lúc này gả mới hoảng hốt mà nhận ra gã đã chọc phải một kẻ như thế nào.
Nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh An khi kéo đứt cánh tay cơ giáp, Lục Đăng nhịn không được mà nổi toàn thân da gà, đó chính là sự sợ hãi từ tận trong tâm của một loài kiến nhỏ bé đối với một con voi đang quyết định sự sống và cái chết của nó.
[Tinh! Trận đấu đã kết thúc, chúc mừng đội B đã chiến thắng vì: 1. Diệt được 'đội trưởng' đội A.
2. Đội A bị diệt toàn quân.]
Lục Đăng gào to với đồng đội: "Bọn mày bắn kiểu gì thế hả, canh chuẩn vào!!"
"Anh Lục à, là do thằng nhóc này thật sự quá nhanh, em đã canh chuẩn lắm rồi!". Bên kia truyền đến giọng nói ấm ức của đàn em gã.
"Đạn thường không được thì đổi sang đại bác đi!". Lục Đăng hét to.
"Không được nha anh Lục sử dụng đại bác thì phải bỏ chức năng tàng hình á!".
"Tao kêu mày dùng đại bác thì mày cứ dùng, chẳng lẽ mày vừa hiện thân thì nó liền có thể bắn chết mày hay sao? Một Omega mà thôi còn tưởng nó là Alpha đỉnh cấp hả?" Lục Đăng khịt mũi xem thường.1
Tên đàn em kia nghe thấy Lục Đăng nói vậy thì cũng cảm thấy đúng, liền cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, tự nhiên lại đi sợ một tên tân sinh mà tên tân sinh đó còn là một Omega nữa chứ.
Vì vậy gã lập tức bỏ chế độ tàng hình đi để đổi súng thường thành đại bác.
Diệp Thanh An đang né đạn đột nhiên thấy một con cơ giáp xuất hiện trước mặt, ánh mắt cậu hơi lóe lên, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt con cơ giáp kia.
Con cơ giáp hiển nhiên rất bất ngờ, tuy vậy phản ứng cũng rất nhanh khẩu đại bác trên tay lập tức nhắm thẳng vào Diệp Thanh An năng lượng bắt đầu hợp lại chuẩn bị đánh ra một đòn lớn.
Diệp Thanh An không hốt hoảng, trước lúc chiếc đại bác tập hợp đủ năng lượng, cậu định lùi ra một chút, lại không ngờ bị đối phương bắt lại.
"Hehe hết đường chạy rồi nha bé Omega!". Tên kia cười chắc thắng, mở miệng trêu chọc.
"Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!". Diệp Thanh An liếm môi, nâng hai tay cơ giáp lên, sau đó dưới ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi của đối thủ cũng như một vài người đang chứng kiến trận đấu từ bên ngoài đưa hai tay lên vừa mạnh mẽ, bạo lực vừa tàn nhẫn xé toạc chiếc đại bác ở trên vai cơ giáp của tên kia xuống, rồi đưa miệng đại bác về phía đối diện.
Khẩu đại bác vừa nạp xong đạn lập tức bắn ra một luồng nhiệt cực lớn, đùng một tiếng khói bụi dâng lên mù mịt che mờ tầm chiếu của camera. Đợi khi bụi đất dần lắng xuống trước mắt mọi người chính là một con cơ giáp đen đang ném một chiếc đại bác hỏng xuống đất còn trước mắt con cơ giáp đen kia là một con cơ giáp đã bị nung chảy cả phần đầu.
"Gì…. Gì vậy? Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi đang nhìn nhầm à?". Một người đang xem ở bên ngoài vội vã lay lay người đứng bên cạnh.
"Không nhìn nhầm đâu, cậu ta thật sự vừa dùng tay không kéo rời bộ phận của một con cơ giáp đã được nâng cấp." Người bị lay kia cũng có vẻ mặt hết sức bất ngờ, nhưng so với vài người bên cạnh đang há hốc mồm thì người này có phần bình tĩnh hơn một chút.
"Này… này sao có thể, có phải hệ thống lỗi gì hay không? Nếu không sao lại có buff thế này?".
"Không hẳn là buff đâu, có thể tinh thần lực của cậu ta vô cùng mạnh nên mới có thể khiến cơ giáp cơ bản đấu vượt cấp."
"Trời ơi, sao năm nay trường quân đội đệ nhất Liên Bang toàn chiêu mộ được quái vật không vậy? Hôm trước vừa đến một cái Quân Minh hôm nay lại đến một người nữa. Nhạc Lâm cậu cẩn thận đó coi chừng hạn nhất của cậu khó bảo toàn."
Người tên Nhạc Lâm kia nhíu mày: "Hạng nhất ai mạnh thì ngồi, nói nhiều cũng vô ích."
Bên kia Diệp Thanh An xử xong tên thứ hai nhưng hệ thống vẫn chưa xác nhận cậu thắng vậy nên 'đội trưởng' hiển nhiên không phải tên cậu vừa giết mà có lẽ là một kẻ khác, có thể là tên Lục Đăng kia.
Hiện tại cậu có thể xác định được vị trí của hai chiếc cơ giáp mà đạn của cậu chỉ còn một viên mà thôi.
"Haizz…" Diệp Thanh An thở dài, quả nhiên muốn chơi cái này thì phải nạp tiền mới được mà. Nếu không thì ngay cả đạn cũng hạn chế. Nhạc Dương Vũ nói đúng tư bản đúng là đáng ghét.
Diệp Thanh An thở dài thì thở dài nhưng thắng thì vẫn phải thắng. Cậu dựa theo trực giác chỉa súng về một phía, sau đó bắn ra.
Viên đạn chuẩn xác xuyên qua đầu của cơ giáp làm hỏng bộ phận quan trọng nhất, cơ giáp nhanh chóng đếm ngược về cái chết.
Hiện tại trên chiến trường chỉ còn Diệp Thanh An và Lục Đăng. Đến hiện tại thì Lục Đăng vẫn còn đang vô cùng bàng hoàng, thật sự không hiểu sao Diệp Thanh An có thể xác định được vị trí của bọn họ. Nếu nói lần đầu tiên là may mắn vậy lần thứ 2 thì sao?
Mà muốn thấy bọn họ bắt buộc phải nạp tiền mua một chiếc kính nhưng hiển nhiên Diệp Thanh An không có trang bị loại đó.
Lần đầu tiên Lục Đăng lâm vào tình trạng sợ hãi như hiện tại nhưng sau đó cơn sợ hãi dần vơi bớt khi hắn nhìn thấy Diệp Thanh An quăng cây súng duy nhất trên tay xuống đất.
Ở bên ngoài mọi người đều bị hành động này của Diệp Thanh An làm hết hồn: "Chuyện gì vậy? Sao lại bỏ súng?"
"Súng của cậu ta hết đạn rồi." Nhạc Lâm nói.
||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
Người bạn kia: "...."
Trong trận đấu.
Lục Đăng nhìn hành động của Diệp Thanh An cảm giác bản thân đang bị sỉ nhục vô cùng thậm tệ, gã quyết tâm không còn để ý cái gì mà mặt mũi nữa, chỉ chăm chăm muốn dạy cho Diệp Thanh An một bài học.
Hiển nhiên Diệp Thanh An sẽ chẳng thể để gã được như ý, chỉ thấy Diệp Thanh An lập tức vọt đến một vị trí, hai tay cậu đưa ra dùm một tốc độ kinh hồn đấm liên tiếp đến không khí phía trước, không gian trước mặt lập tức vặn vẹo, một hình ảnh cơ giáp dần xuất hiện theo từng cú đấm mạnh mẽ của Diệp Thanh An.
Tiếp tới khi cơ giáp hoàn toàn mất đi hiệu lực tàng hình, Diệp Thanh An liền không còn kiêng nể gì nữa, nắm lấy cánh tay của con cơ giáp tàn bạo xé toạc ra. Cánh tay bị bạo lực kéo ra, máy móc linh kiện cọ xát vào nhau phát ra những tia lửa loẹt xoẹt.
Mà trong suốt quá trình đó Lục Đăng từ đầu tới cuối dù cho vùng vẫy tới cỡ nào đi nữa cũng không thể thoát được sự kìm kẹp của Diệp Thanh An. Lúc này gả mới hoảng hốt mà nhận ra gã đã chọc phải một kẻ như thế nào.
Nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh An khi kéo đứt cánh tay cơ giáp, Lục Đăng nhịn không được mà nổi toàn thân da gà, đó chính là sự sợ hãi từ tận trong tâm của một loài kiến nhỏ bé đối với một con voi đang quyết định sự sống và cái chết của nó.
[Tinh! Trận đấu đã kết thúc, chúc mừng đội B đã chiến thắng vì: 1. Diệt được 'đội trưởng' đội A.
2. Đội A bị diệt toàn quân.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.