[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 22:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Trong rừng rậm phía dưới chân núi, mấy con chó săn với cái đuôi màu đen kết bạn du đãng, chúng nó không có bất kỳ tình cảm nào, ánh mắt có thể đạt được tất cả sinh mệnh có thể bắt được đều sẽ trở thành con mồi của chúng nó.
Lần này cũng không ngoại lệ, chó săn thú cảnh ở trong núi rừng phát hiện mục tiêu.
Gần như không có bất kỳ do dự nào, chó săn tìm được đối tượng công kích liền xé mở không gian, kết bè kết đội vây kín lại.
Có thể trong nháy mắt người vừa bị xé rách không gian lộ ra nửa người, gần tới gần, ánh chớp vô tình không lưu tình chút nào bổ về phía bọn chúng.
Chỗ mà lôi điện đi qua là một mảnh đất khô cằn, thú cảnh chó săn không kịp tránh né, chúng nó từ con mồi của người săn thú biến thành, kêu thảm ngã xuống đất hóa thành một đoàn sương đen.
Nhẹ nhàng giải quyết chó săn thú cảnh chặn đường, Tán Binh thu hồi tay, tiếp tục đi về phía Thiển Dã Xuân.
Thật ra lần này hắn tới Minh Thần Đại Xã là muốn có được trái tim của Thần.
Sáng nay hắn đã đi đến tám trọng đường tìm hiểu, hồ ly màu đỏ nhạt kia không đi vào làm tổng biên tập của nàng, mà là đi Minh Thần Đại Xã.
Tán Binh không có bất kỳ hứng thú đánh giá nào đối với sở thích của bát trọng Thần Tử, đối với hắn, chỉ cần biết nàng ở Minh Thần Đại Xã là đủ rồi, bởi vì trái tim của Thần Chi Tâm đại khái được bảo tồn ở chỗ đó.
Vì tránh tai mắt của người khác, lần này đi đến Minh Thần Đại Xã, hắn không lựa chọn lợi dụng hạt giống lôi hệ trực tiếp đi lên đỉnh núi, mà là thông qua đường mòn nhỏ bị bỏ đi ở giữa núi bước một đi lên.
Tán Binh tuyệt đối không ngờ được là mình mới đi được một nửa đã nhận được tin tức ngoài ý muốn này.
Kiềm chế cảm giác bực bội không biết từ đâu đến, Tán Binh tự biết hắn không có lý do gì để đi cứu đứa trẻ kia, đối với hắn mà nói thì quan trọng nhất là tâm thần, đó là mấu chốt để hắn có thể trở thành thần.
Lại nói đứa bé kia cũng không quen biết hắn, hắn không có ước định, cũng không có hồi ức.
Hắn đi cứu hắn, chẳng qua là chậm trễ thời gian, tự tìm phiền phức.
Đủ loại suy nghĩ nảy sinh trong đầu Tán Binh, mãi đến khi hắn hừ lạnh một tiếng, cưỡng ép mình ném những ý niệm lung tung rối loạn kia qua một bên.
Một đám chó săn thú cảnh mà thôi, hắn thu thập không biết bao nhiêu chỉ, lấy năng lực của hắn giơ tay là có thể giải quyết. Đến lúc đó xử lý xong bọn chúng lại đi Minh Thần Đại Xã cũng không muộn, dù sao đặt ở đâu cũng không chạy được.
Tán Binh nghĩ như vậy, cảm nhận được Nguyên Tố Lực đang lan tràn ra khỏi Khai Lôi.
Lôi Nguyên Tố Lực xuất hiện có nghĩa là khoảng cách giữa hắn và Thiên Đại Liên không xa.
Tán Binh thay đổi bước chân về phía Nguyên Tố Lực, đi được vài bước thì hắn đã thấy Thiên Đại Liên tay cầm chày gỗ và chó săn thú cảnh vây quanh.
Vũ khí thật xấu.
Tán Binh âm thầm bình luận, hắn không khỏi muốn hỏi một chút xem có phải đại xã của các nàng không có vũ khí gì để ra tay hay không? Lại có thể làm cho người ta dùng loại đồ chơi này để chiến đấu, tuy cảm thấy chày gỗ trong tay Thiên Đại Liên rất khó nhìn, nhưng Tán Binh lại bất ngờ phát hiện hắn dùng rất thuận tay.
Đáng tiếc vẫn là quá xấu. Tán Binh âm thầm cười nhạo, đồng thời vận dụng lực lượng của bản thân.
Ánh chớp lại hiện ra, bổ về phía chó săn ở thú cảnh.
Ngàn đại liên giằng co hồi lâu, thiếu chút nữa đem chó săn thú cảnh hắn giết chết trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Nhìn thấy toàn bộ chó săn ở thú cảnh biến mất, Tán Binh lại nhìn chằm chằm vào Thiên Đại Liên, hắn không có ý định chào hỏi, xoay người muốn đi.
- Đợi lát nữa!
Phía sau truyền đến tiếng la thúc đẩy làm cho tán binh dừng bước, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Thiên Đại Liên đang mang theo món vũ khí xấu đuổi theo.
- Cảm ơn ngươi.
Thiên Đại Liên ngừng ở bên cạnh Tán Binh nói cảm ơn, hắn không hề che giấu sự kích động của mình.
Tán Binh không coi phản ứng của Thiên Đại Liên là chuyện lạ, hắn đã thấy quá nhiều người được cứu sống, ít nhất không khóc ra nước mắt so với Thiên Đại Liên.
Nghĩ lại những hình ảnh chật vật mà hắn đã gặp qua, Tán Binh đè mũ xuống đáp lại:
- Không sao, không sao.
Nói xong hắn lại muốn đi.
Nhìn ra ý đồ của Tán Binh, Thiên Đại Liên quả quyết duỗi tay ra kéo kéo màn rủ sau mũ rộng vành của hắn.
Tư thế này giống như lần trước gặp mặt ở trên tế điển.
- Ngươi là muốn đi Minh Thần Đại Xã sao?
Thiên Đại Liên thử hỏi.
Tán Binh nhíu mày, hắn không cảm thấy mình biểu hiện rõ ràng như vậy, vì vậy hắn ghé mắt hỏi lại:
- Sao ngươi biết được?
- Tới Ảnh Sơn đều là vì đi Minh Thần Đại Xã.
Thiên Đại Liên nghĩ ra lý do này, cho rằng không có gì để chê, không tìm được lý do để phản bác.
- Hừm.
Tán Binh không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.
Đáng tiếc lần này lại không giống với trên tế điển, Thiên Đại Liên kéo mành tay bỏ thêm chút lực đạo.
Cảm nhận được cảm giác bị kéo giật từ phía sau mũ, bước chân Tán Binh mới vừa bước ra không thể không dừng lại.
Chỉ thấy hắn trực tiếp quay đầu, vẻ mặt âm trầm cảnh cáo Thiên Đại Liên:
- buông tay ra.
Thiên Tứ Đại Liên cũng biết chuyển biến tốt liền thu, hắn thu hồi gậy bóng chày, buông tay bước về phía trước hai bước đi tới bên cạnh Tán Binh, làm ra vẻ mặt đề nghị:
- Ta cũng muốn trở về Minh Thần Đại Xã, chúng ta đi thôi.
- Không cần, ta tự mình qua đó là được rồi.
Tán binh lập tức từ chối.
Hắn không phải là thằng ngốc, đến đây hắn còn có thể nhìn không ra đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì? Đơn giản là cảm thấy hứng thú đối với thân phận của hắn, dù sao hắn và người giám hộ hắn hoàn toàn giống nhau.
Không biết vì sao Tán Binh bỗng nhiên muốn nhìn một chút xem Thiên Đại Liên tiếp tục phát triển như thế nào.
Cũng là vì phần tò mò này, cuối cùng Tán Binh không đuổi được hơn một ngàn đại liên ra ngoài.
Thiên Đại Liên đuổi ở phía sau chú ý tới chuyển biến trên thái độ của Tán Binh, hắn cố ý chậm hắn nửa bước, đi theo phía sau hắn lo lắng nói:
- Ta tên là Thiên Đại Liên, ngươi tên là gì?
- Băng lãnh.
Tán Binh thuận miệng trả lời.
Thiên Đại Liên sửng sốt một chút, hắn cho rằng Tán Binh sẽ nói là Thuẫn, hoặc là nói thẳng tên của Tán Binh là Kẻ Khờ, không ngờ hắn lại dùng tên Quốc Băng, đó chính là tên hắn dùng để gọi mình.
Tự hỏi nên đáp lại như thế nào, Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng buồn rầu lại hỏi:
- Không biết tại sao, ta cảm giác tên này vô cùng quen thuộc.
Nghe thấy những lời này của Thiên Đại Liên, Tán Binh cười một tiếng, tiếp theo hắn trắng trợn nói:
- Là cảm thấy ta giống với Khuynh Kỳ Giả sao?
Loại lời nói khách sáo này đối với Tán Binh mà nói thật ra là quá ngây thơ, nhưng hắn vẫn có vài phần cảm khái, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn biết tên của đứa nhỏ này.
Trong trí nhớ của Tán Binh, đứa nhỏ này ngay cả tên cũng còn nhớ đã bị cha mẹ bỏ xuống.
Giống như hắn vậy.
Quá khứ ký ức làm cho Tán Binh sinh ra cảm giác bực bội, lúc này hắn lại nhìn Giải Thiên Đại Liên, bừng tỉnh ý thức được đối phương không phải là đứa trẻ ngay cả tên cũng không có mà hắn nhận biết.
Ngàn Đại Liên có tên, thậm chí có thần chi nhãn, càng không có phản bội hắn.
Tiểu hài tử vô danh sinh hoạt cùng hắn, chịu tải ký ức của bọn họ đã sớm biến mất cùng với căn nhà bên biển kia.
Tán Binh trầm mặc nhận lệnh, sau đó hắn không hề để ý đến Thiên Đại Liên nữa, một mình tăng tốc độ, đi dọc theo thềm đá lên phía trước.
- Chờ ta một chút!
Thiên Đại Liên phát hiện ra biến hóa của Tán Binh, vội vàng chạy đi kêu hắn.
Tiếng hô của Tán Binh không dao động đối với Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy Tán Binh không để ý tới mình, đang đuổi theo phía sau, Thiên Đại Liên hối hận không thôi, cho rằng mình không nên lôi kéo làm quen, không nên chờ có cơ hội thích hợp, lại báo tin Đan Vũ ở Minh Thần Đại Xã cho Tán Binh... Nhưng vừa thấy mặt đã nói Đan Vũ thật sự là quá kỳ quái.
Hiện tại là lần thứ hai hắn và Tán Binh gặp nhau, theo lý thuyết thì hắn là hoàn toàn không hiểu biết về người xa lạ lớn lên giống như Khuynh Kỳ này.
Thiên Đại Liên đuổi ở phía sau Tán Binh, một bên tự hỏi làm sao tìm đề tài, rất nhanh hắn ý thức được có thể dùng bộ dáng này làm dẫn dụ, mượn chuyện này đi hỏi xem Tán Binh có biết Đan Vũ hay không.
Nếu như Tán Binh hỏi sao hắn biết Đan Vũ, Thiên Đại Liên đã nói là do Khuynh Kỳ Giả nhắc tới, chính là bởi vậy hắn mới cảm thấy Tán Binh có bề ngoài tương đương với Khuynh Kỳ Giả nói không chừng cũng nhận ra.
Trong lòng diễn luyện một lần đối thoại, Thiên Đại Liên tự nhận là làm đủ vạn toàn chuẩn bị ngẩng đầu.
- Đúng rồi, ngươi có quen hay không?
Thiên Đại Liên nói còn chưa xong, không gian bên cạnh hắn đã bị xé rách.
Tán binh phía trước cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng nghênh đón hắn lại là cảm giác ấm áp chiếu vào trên mặt.
Một con chó săn thú cảnh không biết từ khi nào cắn cổ Thiên Đại Liên, máu đỏ vẩy ra, những thứ đó hắn còn chưa kịp nói hết đã lập tức mất đi đau đớn.
Đồng tử của Tán Binh co rụt lại, một hình ảnh tương tự thoáng hiện trước mắt, trong phút chốc thân thể hắn bắt đầu suy nghĩ, Lôi Nguyên Tố Lực từ trong tay hắn bay ra, hung hăng đánh bay con chó săn Thú cảnh kia.
Cẩu săn đánh lén thành công Thú cảnh phát ra tiếng tru, chỉ là lần này nó truyền đến trong tai Tán Binh giống như cười nhạo.
Nhưng Tán Binh không có tâm tư quản con chó săn thú cảnh kia, hắn tiến lên ôm lấy Thiên Đại Liên.
Máu chảy xuống dính vào trên tay của Tán Binh, cảm giác ấm áp lại dính nhớp làm hắn cảm thấy ghê tởm, hắn muốn đi ngăn vết thương kia lại, đáng tiếc đây đều là phí công, lực lượng đen nhánh ngăn cản vết thương khép lại, cùng lúc đó lực lượng kia cũng đang ăn mòn thân thể trong lòng này.
Cho dù là ngàn con đại liên sống sót cũng sẽ chịu đủ tra tấn ô nhiễm, thậm chí biến thành quái vật.
Tán Binh đã gặp vô số người như vậy, hắn biết cách làm tốt nhất đó là giúp bọn họ kết thúc sinh mệnh, giải thoát bọn họ.
Nhưng nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn hàng chữ, Tán Binh phát hiện mình không thể ra tay, hắn lại giống như trở về với thời khắc đẩy cửa ra.
Hắn đi tìm kiếm đồ ăn cho đứa bé kia, thật vất vả mới tìm được một ít, hắn cao hứng mang về gian phòng nhỏ bên biển kia, sau đó hắn nhìn thấy đứa bé kia đã chết.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà phải làm lại một lần nữa chứ?
Bọn họ chỉ là nhiều lời hai câu mà thôi, hắn chỉ là đi nhanh một chút mà thôi, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì muốn hắn thể nghiệm một lần nữa!
Có lẽ đây đúng là vận mệnh, không thể phản kháng, không thể xoay chuyển.
Bên tai của Tán Binh lại xuất hiện một tiếng thở dài mang theo đau thương và lạnh lẽo, sau đó là sự phẫn nộ từ trong ngực phát ra, trong đó xen lẫn đau đớn, nếu như có cảm giác vô lực dây dưa hắn thì giống như muốn kéo hắn vào vực sâu.
Không đúng, đây không phải là vận mệnh mà ta muốn.
Bế Thiên Đại Liên, Tán Binh lại ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao xa, Hoa Anh Hoa như ẩn như hiện đang che chở cho Đạo Thế Thần.
Chỉ kém một bước là hắn có thể đi vào nơi đó, hắn sẽ trở thành mục tiêu hôm nay, lấy đi trái tim thần hồn.
Nhưng mà Tán Binh chỉ nhìn thấy ánh mắt của Hoa Anh Hoa mà đã xoay người.
Hắn không có ý định đi nhờ vị thần minh và khôi lỗi ngồi ngay ngắn trong thiên thủ giúp đỡ hắn, các nàng đều không quan tâm đến bất kỳ sự vật bên ngoài vĩnh hằng nào.
Còn về gia hỏa Minh Thần Đại Xã thì không bị cỗ thê lương đen nhánh này ăn mòn cũng không tệ.
Cho nên hắn chỉ có một con đường.
Đôi mắt Tán Binh tối lại, mặc dù không muốn nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng trước mặt hắn chỉ có tiến sĩ, hoặc là nói băng chi nữ hoàng mới có thể giữ được tính mạng của Thiên Đại Liên.
Nghĩ đến đây, hắn biết mình nên đi đâu.
Đến Đông Đậu sứ quán, tiến sĩ đeo mặt nạ đang đọc một quyển sách học thuật, thoạt nhìn giống như đang hưởng thụ thời gian nhàn rỗi hiếm có.
- Bịch, bịch.
Cửa bị gõ vang.
Tiến sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói tiến vào.
Một người khuôn mặt lạnh lùng đi vào, hắn cúi xuống tai tiến sĩ nói ra tin tức hắn vừa mới nhận được.
Tiến sĩ nghe xong thì nhàn nhạt đáp lại:
- Ta đã biết.
Tiếp theo hắn hạ một mệnh lệnh làm cho người ta kỳ quái:
- Đi thông tri mọi người, chuẩn bị trở về Đông.
Nhận được mệnh lệnh này, tuy chúng nhân có nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hắn hành lễ rồi bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, đi truyền đạt mệnh lệnh đến từ cấp trên.
Mà tiến sĩ thì đọc được tin nhắn mới nhận được, vài giây sau hắn mỉm cười:
- Lại là ngoài ý muốn sao.
Khóe miệng nở nụ cười, tiến sĩ cười xong tiếp tục xem quyển sách trên tay, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lần này cũng không ngoại lệ, chó săn thú cảnh ở trong núi rừng phát hiện mục tiêu.
Gần như không có bất kỳ do dự nào, chó săn tìm được đối tượng công kích liền xé mở không gian, kết bè kết đội vây kín lại.
Có thể trong nháy mắt người vừa bị xé rách không gian lộ ra nửa người, gần tới gần, ánh chớp vô tình không lưu tình chút nào bổ về phía bọn chúng.
Chỗ mà lôi điện đi qua là một mảnh đất khô cằn, thú cảnh chó săn không kịp tránh né, chúng nó từ con mồi của người săn thú biến thành, kêu thảm ngã xuống đất hóa thành một đoàn sương đen.
Nhẹ nhàng giải quyết chó săn thú cảnh chặn đường, Tán Binh thu hồi tay, tiếp tục đi về phía Thiển Dã Xuân.
Thật ra lần này hắn tới Minh Thần Đại Xã là muốn có được trái tim của Thần.
Sáng nay hắn đã đi đến tám trọng đường tìm hiểu, hồ ly màu đỏ nhạt kia không đi vào làm tổng biên tập của nàng, mà là đi Minh Thần Đại Xã.
Tán Binh không có bất kỳ hứng thú đánh giá nào đối với sở thích của bát trọng Thần Tử, đối với hắn, chỉ cần biết nàng ở Minh Thần Đại Xã là đủ rồi, bởi vì trái tim của Thần Chi Tâm đại khái được bảo tồn ở chỗ đó.
Vì tránh tai mắt của người khác, lần này đi đến Minh Thần Đại Xã, hắn không lựa chọn lợi dụng hạt giống lôi hệ trực tiếp đi lên đỉnh núi, mà là thông qua đường mòn nhỏ bị bỏ đi ở giữa núi bước một đi lên.
Tán Binh tuyệt đối không ngờ được là mình mới đi được một nửa đã nhận được tin tức ngoài ý muốn này.
Kiềm chế cảm giác bực bội không biết từ đâu đến, Tán Binh tự biết hắn không có lý do gì để đi cứu đứa trẻ kia, đối với hắn mà nói thì quan trọng nhất là tâm thần, đó là mấu chốt để hắn có thể trở thành thần.
Lại nói đứa bé kia cũng không quen biết hắn, hắn không có ước định, cũng không có hồi ức.
Hắn đi cứu hắn, chẳng qua là chậm trễ thời gian, tự tìm phiền phức.
Đủ loại suy nghĩ nảy sinh trong đầu Tán Binh, mãi đến khi hắn hừ lạnh một tiếng, cưỡng ép mình ném những ý niệm lung tung rối loạn kia qua một bên.
Một đám chó săn thú cảnh mà thôi, hắn thu thập không biết bao nhiêu chỉ, lấy năng lực của hắn giơ tay là có thể giải quyết. Đến lúc đó xử lý xong bọn chúng lại đi Minh Thần Đại Xã cũng không muộn, dù sao đặt ở đâu cũng không chạy được.
Tán Binh nghĩ như vậy, cảm nhận được Nguyên Tố Lực đang lan tràn ra khỏi Khai Lôi.
Lôi Nguyên Tố Lực xuất hiện có nghĩa là khoảng cách giữa hắn và Thiên Đại Liên không xa.
Tán Binh thay đổi bước chân về phía Nguyên Tố Lực, đi được vài bước thì hắn đã thấy Thiên Đại Liên tay cầm chày gỗ và chó săn thú cảnh vây quanh.
Vũ khí thật xấu.
Tán Binh âm thầm bình luận, hắn không khỏi muốn hỏi một chút xem có phải đại xã của các nàng không có vũ khí gì để ra tay hay không? Lại có thể làm cho người ta dùng loại đồ chơi này để chiến đấu, tuy cảm thấy chày gỗ trong tay Thiên Đại Liên rất khó nhìn, nhưng Tán Binh lại bất ngờ phát hiện hắn dùng rất thuận tay.
Đáng tiếc vẫn là quá xấu. Tán Binh âm thầm cười nhạo, đồng thời vận dụng lực lượng của bản thân.
Ánh chớp lại hiện ra, bổ về phía chó săn ở thú cảnh.
Ngàn đại liên giằng co hồi lâu, thiếu chút nữa đem chó săn thú cảnh hắn giết chết trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Nhìn thấy toàn bộ chó săn ở thú cảnh biến mất, Tán Binh lại nhìn chằm chằm vào Thiên Đại Liên, hắn không có ý định chào hỏi, xoay người muốn đi.
- Đợi lát nữa!
Phía sau truyền đến tiếng la thúc đẩy làm cho tán binh dừng bước, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Thiên Đại Liên đang mang theo món vũ khí xấu đuổi theo.
- Cảm ơn ngươi.
Thiên Đại Liên ngừng ở bên cạnh Tán Binh nói cảm ơn, hắn không hề che giấu sự kích động của mình.
Tán Binh không coi phản ứng của Thiên Đại Liên là chuyện lạ, hắn đã thấy quá nhiều người được cứu sống, ít nhất không khóc ra nước mắt so với Thiên Đại Liên.
Nghĩ lại những hình ảnh chật vật mà hắn đã gặp qua, Tán Binh đè mũ xuống đáp lại:
- Không sao, không sao.
Nói xong hắn lại muốn đi.
Nhìn ra ý đồ của Tán Binh, Thiên Đại Liên quả quyết duỗi tay ra kéo kéo màn rủ sau mũ rộng vành của hắn.
Tư thế này giống như lần trước gặp mặt ở trên tế điển.
- Ngươi là muốn đi Minh Thần Đại Xã sao?
Thiên Đại Liên thử hỏi.
Tán Binh nhíu mày, hắn không cảm thấy mình biểu hiện rõ ràng như vậy, vì vậy hắn ghé mắt hỏi lại:
- Sao ngươi biết được?
- Tới Ảnh Sơn đều là vì đi Minh Thần Đại Xã.
Thiên Đại Liên nghĩ ra lý do này, cho rằng không có gì để chê, không tìm được lý do để phản bác.
- Hừm.
Tán Binh không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.
Đáng tiếc lần này lại không giống với trên tế điển, Thiên Đại Liên kéo mành tay bỏ thêm chút lực đạo.
Cảm nhận được cảm giác bị kéo giật từ phía sau mũ, bước chân Tán Binh mới vừa bước ra không thể không dừng lại.
Chỉ thấy hắn trực tiếp quay đầu, vẻ mặt âm trầm cảnh cáo Thiên Đại Liên:
- buông tay ra.
Thiên Tứ Đại Liên cũng biết chuyển biến tốt liền thu, hắn thu hồi gậy bóng chày, buông tay bước về phía trước hai bước đi tới bên cạnh Tán Binh, làm ra vẻ mặt đề nghị:
- Ta cũng muốn trở về Minh Thần Đại Xã, chúng ta đi thôi.
- Không cần, ta tự mình qua đó là được rồi.
Tán binh lập tức từ chối.
Hắn không phải là thằng ngốc, đến đây hắn còn có thể nhìn không ra đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì? Đơn giản là cảm thấy hứng thú đối với thân phận của hắn, dù sao hắn và người giám hộ hắn hoàn toàn giống nhau.
Không biết vì sao Tán Binh bỗng nhiên muốn nhìn một chút xem Thiên Đại Liên tiếp tục phát triển như thế nào.
Cũng là vì phần tò mò này, cuối cùng Tán Binh không đuổi được hơn một ngàn đại liên ra ngoài.
Thiên Đại Liên đuổi ở phía sau chú ý tới chuyển biến trên thái độ của Tán Binh, hắn cố ý chậm hắn nửa bước, đi theo phía sau hắn lo lắng nói:
- Ta tên là Thiên Đại Liên, ngươi tên là gì?
- Băng lãnh.
Tán Binh thuận miệng trả lời.
Thiên Đại Liên sửng sốt một chút, hắn cho rằng Tán Binh sẽ nói là Thuẫn, hoặc là nói thẳng tên của Tán Binh là Kẻ Khờ, không ngờ hắn lại dùng tên Quốc Băng, đó chính là tên hắn dùng để gọi mình.
Tự hỏi nên đáp lại như thế nào, Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng buồn rầu lại hỏi:
- Không biết tại sao, ta cảm giác tên này vô cùng quen thuộc.
Nghe thấy những lời này của Thiên Đại Liên, Tán Binh cười một tiếng, tiếp theo hắn trắng trợn nói:
- Là cảm thấy ta giống với Khuynh Kỳ Giả sao?
Loại lời nói khách sáo này đối với Tán Binh mà nói thật ra là quá ngây thơ, nhưng hắn vẫn có vài phần cảm khái, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn biết tên của đứa nhỏ này.
Trong trí nhớ của Tán Binh, đứa nhỏ này ngay cả tên cũng còn nhớ đã bị cha mẹ bỏ xuống.
Giống như hắn vậy.
Quá khứ ký ức làm cho Tán Binh sinh ra cảm giác bực bội, lúc này hắn lại nhìn Giải Thiên Đại Liên, bừng tỉnh ý thức được đối phương không phải là đứa trẻ ngay cả tên cũng không có mà hắn nhận biết.
Ngàn Đại Liên có tên, thậm chí có thần chi nhãn, càng không có phản bội hắn.
Tiểu hài tử vô danh sinh hoạt cùng hắn, chịu tải ký ức của bọn họ đã sớm biến mất cùng với căn nhà bên biển kia.
Tán Binh trầm mặc nhận lệnh, sau đó hắn không hề để ý đến Thiên Đại Liên nữa, một mình tăng tốc độ, đi dọc theo thềm đá lên phía trước.
- Chờ ta một chút!
Thiên Đại Liên phát hiện ra biến hóa của Tán Binh, vội vàng chạy đi kêu hắn.
Tiếng hô của Tán Binh không dao động đối với Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy Tán Binh không để ý tới mình, đang đuổi theo phía sau, Thiên Đại Liên hối hận không thôi, cho rằng mình không nên lôi kéo làm quen, không nên chờ có cơ hội thích hợp, lại báo tin Đan Vũ ở Minh Thần Đại Xã cho Tán Binh... Nhưng vừa thấy mặt đã nói Đan Vũ thật sự là quá kỳ quái.
Hiện tại là lần thứ hai hắn và Tán Binh gặp nhau, theo lý thuyết thì hắn là hoàn toàn không hiểu biết về người xa lạ lớn lên giống như Khuynh Kỳ này.
Thiên Đại Liên đuổi ở phía sau Tán Binh, một bên tự hỏi làm sao tìm đề tài, rất nhanh hắn ý thức được có thể dùng bộ dáng này làm dẫn dụ, mượn chuyện này đi hỏi xem Tán Binh có biết Đan Vũ hay không.
Nếu như Tán Binh hỏi sao hắn biết Đan Vũ, Thiên Đại Liên đã nói là do Khuynh Kỳ Giả nhắc tới, chính là bởi vậy hắn mới cảm thấy Tán Binh có bề ngoài tương đương với Khuynh Kỳ Giả nói không chừng cũng nhận ra.
Trong lòng diễn luyện một lần đối thoại, Thiên Đại Liên tự nhận là làm đủ vạn toàn chuẩn bị ngẩng đầu.
- Đúng rồi, ngươi có quen hay không?
Thiên Đại Liên nói còn chưa xong, không gian bên cạnh hắn đã bị xé rách.
Tán binh phía trước cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng nghênh đón hắn lại là cảm giác ấm áp chiếu vào trên mặt.
Một con chó săn thú cảnh không biết từ khi nào cắn cổ Thiên Đại Liên, máu đỏ vẩy ra, những thứ đó hắn còn chưa kịp nói hết đã lập tức mất đi đau đớn.
Đồng tử của Tán Binh co rụt lại, một hình ảnh tương tự thoáng hiện trước mắt, trong phút chốc thân thể hắn bắt đầu suy nghĩ, Lôi Nguyên Tố Lực từ trong tay hắn bay ra, hung hăng đánh bay con chó săn Thú cảnh kia.
Cẩu săn đánh lén thành công Thú cảnh phát ra tiếng tru, chỉ là lần này nó truyền đến trong tai Tán Binh giống như cười nhạo.
Nhưng Tán Binh không có tâm tư quản con chó săn thú cảnh kia, hắn tiến lên ôm lấy Thiên Đại Liên.
Máu chảy xuống dính vào trên tay của Tán Binh, cảm giác ấm áp lại dính nhớp làm hắn cảm thấy ghê tởm, hắn muốn đi ngăn vết thương kia lại, đáng tiếc đây đều là phí công, lực lượng đen nhánh ngăn cản vết thương khép lại, cùng lúc đó lực lượng kia cũng đang ăn mòn thân thể trong lòng này.
Cho dù là ngàn con đại liên sống sót cũng sẽ chịu đủ tra tấn ô nhiễm, thậm chí biến thành quái vật.
Tán Binh đã gặp vô số người như vậy, hắn biết cách làm tốt nhất đó là giúp bọn họ kết thúc sinh mệnh, giải thoát bọn họ.
Nhưng nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn hàng chữ, Tán Binh phát hiện mình không thể ra tay, hắn lại giống như trở về với thời khắc đẩy cửa ra.
Hắn đi tìm kiếm đồ ăn cho đứa bé kia, thật vất vả mới tìm được một ít, hắn cao hứng mang về gian phòng nhỏ bên biển kia, sau đó hắn nhìn thấy đứa bé kia đã chết.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà phải làm lại một lần nữa chứ?
Bọn họ chỉ là nhiều lời hai câu mà thôi, hắn chỉ là đi nhanh một chút mà thôi, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì muốn hắn thể nghiệm một lần nữa!
Có lẽ đây đúng là vận mệnh, không thể phản kháng, không thể xoay chuyển.
Bên tai của Tán Binh lại xuất hiện một tiếng thở dài mang theo đau thương và lạnh lẽo, sau đó là sự phẫn nộ từ trong ngực phát ra, trong đó xen lẫn đau đớn, nếu như có cảm giác vô lực dây dưa hắn thì giống như muốn kéo hắn vào vực sâu.
Không đúng, đây không phải là vận mệnh mà ta muốn.
Bế Thiên Đại Liên, Tán Binh lại ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao xa, Hoa Anh Hoa như ẩn như hiện đang che chở cho Đạo Thế Thần.
Chỉ kém một bước là hắn có thể đi vào nơi đó, hắn sẽ trở thành mục tiêu hôm nay, lấy đi trái tim thần hồn.
Nhưng mà Tán Binh chỉ nhìn thấy ánh mắt của Hoa Anh Hoa mà đã xoay người.
Hắn không có ý định đi nhờ vị thần minh và khôi lỗi ngồi ngay ngắn trong thiên thủ giúp đỡ hắn, các nàng đều không quan tâm đến bất kỳ sự vật bên ngoài vĩnh hằng nào.
Còn về gia hỏa Minh Thần Đại Xã thì không bị cỗ thê lương đen nhánh này ăn mòn cũng không tệ.
Cho nên hắn chỉ có một con đường.
Đôi mắt Tán Binh tối lại, mặc dù không muốn nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng trước mặt hắn chỉ có tiến sĩ, hoặc là nói băng chi nữ hoàng mới có thể giữ được tính mạng của Thiên Đại Liên.
Nghĩ đến đây, hắn biết mình nên đi đâu.
Đến Đông Đậu sứ quán, tiến sĩ đeo mặt nạ đang đọc một quyển sách học thuật, thoạt nhìn giống như đang hưởng thụ thời gian nhàn rỗi hiếm có.
- Bịch, bịch.
Cửa bị gõ vang.
Tiến sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói tiến vào.
Một người khuôn mặt lạnh lùng đi vào, hắn cúi xuống tai tiến sĩ nói ra tin tức hắn vừa mới nhận được.
Tiến sĩ nghe xong thì nhàn nhạt đáp lại:
- Ta đã biết.
Tiếp theo hắn hạ một mệnh lệnh làm cho người ta kỳ quái:
- Đi thông tri mọi người, chuẩn bị trở về Đông.
Nhận được mệnh lệnh này, tuy chúng nhân có nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hắn hành lễ rồi bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, đi truyền đạt mệnh lệnh đến từ cấp trên.
Mà tiến sĩ thì đọc được tin nhắn mới nhận được, vài giây sau hắn mỉm cười:
- Lại là ngoài ý muốn sao.
Khóe miệng nở nụ cười, tiến sĩ cười xong tiếp tục xem quyển sách trên tay, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.