[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 23:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Rất nhiều kiến trúc đặc sắc của các quốc gia khác, nhóm người Kẻ Khờ mặt nạ như gặp phải đại địch, từng giọt máu từ đại môn bị đá bay một đường chạy lên lầu, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được trong khách nhân vừa mới đến có một người bị trọng thương.
Ở tiền đề này, nguyên nhân khách nhân đi vào Đông Sứ Quán không cần nói cũng biết.
Ngu Nhân Chúng ngẩng đầu nhìn lên lầu, vài phút trước hắn mới truyền đạt mệnh lệnh rút lui mà tiến sĩ ban bố, sau đó thiếu niên kia đã ôm một hài tử cả người là máu đi vào, chuyện này thấy thế nào cũng không phải là trùng hợp.
Tên thiếu niên kia sẽ phát hiện liên hệ trong đó sao? Hắn trầm mặc suy nghĩ, tiếp theo hắn mệnh lệnh làm thủ hạ nhanh hơn thu thập tiến độ, bọn hắn phải nhanh một chút rút lui lên trên thuyền.
Thuộc hạ của gã nghe thấy hiệu lệnh của trưởng quan, lúc này mới như tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Thiếu niên đội mũ rộng vành xuất hiện thật sự là quá ngoài dự kiến, thủ vệ cửa còn chưa kịp thông báo thì hắn đã lập tức tiến vào, đi lên lầu, giống như hắn đã sớm biết người hắn muốn tìm ở đâu.
Đám người Ngu Nhân lấy lại tinh thần, rùng mình một cái, bọn hắn bỗng nhiên hiểu được tại sao trưởng quan lại muốn bọn hắn nhanh chóng thu thập, kế tiếp nếu thiếu niên kia và nhị quan chấp hành ở lầu không thể đồng ý thì chuyện kế tiếp không phải bọn hắn có thể tham gia.
Ở trên trăng có câu nói, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp phải tai ương.
Binh sĩ bình thường của Kẻ Khờ rất nhanh đạt được thành ý, nhất trí tăng nhanh tốc độ công việc trên tay, nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe được một tiếng phịch.
Trong hành lang tận cùng của lầu hai, Tán Binh không chút khách khí đá văng cánh cửa gỗ nặng nề kia, đây không phải là cố ý, mà là không có cách nào, hắn thật sự là không thể ra tay.
- Ngươi đã đến rồi.
Tiến sĩ đang xem sách dùng ngữ khí có thể nói tùy ý hỏi:
- Là thay đổi chủ ý?
- Đa Thác Lôi, ngươi biết ta tới là làm cái gì không.
Tán Binh thật sự là không muốn đi loanh quanh với vị đồng liêu quá khứ này của hắn.
Nghe thấy lời nói của Tán Binh, tiến sĩ được gọi là Đa Thác Lôi mới mở mắt ra khỏi sách, nhìn về phía cửa.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tán Binh, ngay sau đó tầm nhìn của tiến sĩ dừng lại ở trên người Thiên Đại Liên được hắn ôm vào trong lòng.
Chỉ nghe tiến sĩ nói:
- Ngươi muốn ta cứu hắn.
- Nếu đã biết thì đừng nói nhảm nữa.
Tán binh không thể không có thái độ không để tiến sĩ vào mắt.
Tiến sĩ cũng nhận thấy được điểm này, hắn không cần phải nhiều lời nữa, buông sách xuống đứng dậy đi dùng sô pha đãi khách.
Tán Binh đứng ở cửa thấy thế lập tức hiểu tiến sĩ muốn làm cái gì, hắn trầm mặc ôm ngàn cây đại liên đi qua.
- Thả hắn ra.
Tiến sĩ bình tĩnh nói, biểu hiện của hắn giống như là một bác sĩ nghiêm túc.
Tán Binh không có bất kỳ do dự nào, đặt Thiên Đại Liên lên trên sô pha, vải vóc màu đỏ nhuộm đỏ từ máu đỏ chảy xuống, nhưng lúc này không ai có tâm tư để ý những chuyện nhỏ này.
Đợi đến khi Thiên Đại Liên nằm yên trên sô pha, tiến sĩ mới chú ý tới đôi mắt thần của nó, tuy màu sắc của nó rất nhạt, nhưng không hoàn toàn biến thành màu xám.
Điều này có nghĩa là người có mắt như thần này có được Thiên Đại Liên, nó có ý chí cầu sinh mãnh liệt.
Hắn còn chưa muốn chết.Tiến sĩ đưa ra kết luận ở trong lòng, ngay sau đó hắn dùng một loại miệng lưỡi tham khảo học thuật:
- Người bình thường bị trọng thương như vậy chắc là sẽ chết ngay tại chỗ, huống chi hắn còn bị ô nhiễm.
Tán Binh hung hăng nhìn chằm chằm tiến sĩ, đang lúc hắn cố gắng nói ra câu kia thì không biết tiến sĩ lấy ra một vật trang trí hình bông tuyết từ đâu.
Khí tức lạnh như băng từ vật trang trí kia tản ra.
Nhìn chằm chằm vật phẩm trang sức làm bằng băng tinh, sự khẩn trương của Tán Binh giảm bớt, bởi vì hắn cảm nhận được lực lượng đến từ Băng Chi Nữ Hoàng ở trên vật phẩm trang sức kia.
Tiến sĩ giải thích:
- Ta có thể lợi dụng nó để chấm dứt sinh mệnh của đứa nhỏ này ở một khắc này, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, ô nhiễm trên người nó, lấy năng lực của ta hiện tại không thể giải quyết.
Nói hắn không có chậm trễ, làm cho khí tức băng tuyết kia bao bọc lấy Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên bị bọc vào trong băng cứng, Tán Binh mới lạnh lùng đáp lại:
- Ta biết rồi.
Cho dù là mấy trăm năm nữa thì cũng không dễ dàng loại ô nhiễm này được trừ tận gốc.
Nhưng đó là đối với những người khác, Tán Binh biết còn có một cách, nếu không thể tách ô nhiễm ra, vậy đổi thân thể tốt hơn, vừa vặn tương lai tiến sĩ biết việc này.
- Ngươi có cách.
Tiến sĩ đột nhiên mở miệng cắt đứt sự trầm tư của Tán Binh.
Ánh mắt của Tán Binh thay đổi nhìn về phía tiến sĩ, lúc này hắn mới chú ý tới đối phương vẫn luôn chú ý biểu tình của hắn có thay đổi.
Loại ảo giác đang bị nghiên cứu này làm cho hắn nhớ lại hình ảnh nào đó không thoải mái, hắn nhẫn nhịn, quét sạch những hình ảnh đó vào trong đầu và trả lời:
- Ta có cách, nhưng không phải đi ô nhiễm.
Lắc đầu một cái, tiến sĩ không nói thêm gì nữa.
Tán Binh hơi nhíu mày, điều này không phù hợp với phong cách hành sự của tiến sĩ, theo hắn thấy, tiến sĩ sẽ chủ động hỏi là cách gì.
Đột nhiên, Tán Binh sinh ra một suy đoán, cảnh này làm cho tâm tình của hắn lại trở nên kém hơn.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện nữa, mãi đến khi Thiên Đại Liên hoàn toàn bị đóng băng, vật phẩm trang sức hình bông tuyết mất đi lực lượng, trở nên u ám.
- Được rồi, kế tiếp nên nói chuyện của ta.
Tiến sĩ thu hồi vật phẩm trang sức, nói với Tán Binh đang đề phòng:
- Phương pháp của ngươi yêu cầu ta phối hợp.
Tán Binh không nói chuyện, trả lời.
Tiến sĩ đang tự hỏi không quá để ý, hắn tiếp tục giảng tiếp:
- Ngươi rất hiểu ta, cũng rất hiểu biết về Ngu Nhân Chúng, nhưng trong trí nhớ của ta và vai hề chưa bao giờ có ngươi.
- Cho nên có thể nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai.
Đối mặt với nghi vấn này, Tán Binh cười lạnh hỏi lại:
- Ngươi đã có đáp án, vì sao còn muốn hỏi ta?
Hắn cho rằng tiến sĩ đại khái đã đoán ra thân phận của hắn, dù sao thì trước đó hắn cũng không muốn giấu giếm trước mặt người như Ngu Nhân Các.
- Ta muốn biết ngươi đang chấp hành nhiệm vụ ở đâu.
Tiến sĩ nhàn nhạt nói.
Tán Binh phát ra tiếng cười khinh thường, ngay sau đó hắn nói với tiến sĩ về ghế của mình:
- Ta là người thứ sáu.
- Vậy xem ra đồng bạn của chúng ta còn nhiều hơn dự đoán.
Tiến sĩ nói xong còn mang theo một chút vui mừng.
Đối với tán binh này phát ra trào phúng không lưu tình chút nào:
- Chỉ là một đám ô hợp vì lợi ích cá nhân tụ tập lại với nhau.
Mười một quan viên chấp hành thực tiễn chân chính ý chí của Băng Chi Nữ Hoàng, một bàn tay cũng có thể đếm ra, mà hắn và tiến sĩ đều không phải là một trong số đó.
Căn cứ vào tình huống này, Tán Binh cảm thấy sự vui mừng của tiến sĩ thật sự là quá châm chọc.
Tiến sĩ cũng không có nhiều phản ứng với chuyện này, hắn vừa chuyển đề tài:
- La Thiên Hùng nói.
- Tạo ra các miếng cắt.
Tán Binh không vòng vo:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp.
Kỹ thuật cắt miếng của tiến sĩ là thông qua nghiên cứu hắn nhận được, thân là đối tượng nghiên cứu, hắn nhớ kỹ tất cả số liệu và thực nghiệm lưu trình.
Chỉ là có số liệu là một phương diện, có thể làm ra được hay không là về phương diện khác.
Phát triển kỹ thuật không phải một lần là xong, cho dù là tiến sĩ thì muốn nghiên cứu ra tư liệu cũng phải tốn rất nhiều thời gian, càng không cần phải thành lập phòng thí nghiệm, tìm kiếm tài liệu dùng để thực nghiệm.
Tán Binh tính toán thời gian, đồng thời hắn nghe được tiếng lầm bầm của tiến sĩ.
- Là tách ra quan sát từng giai đoạn của nhân sinh sao? Đề tài rất có ý tứ.
Tuy Tán Binh không nói tỉ mỉ, nhưng tiến sĩ lại rất nhanh lĩnh ngộ đại khái hàm nghĩa của từ cắt miếng.
Lý giải của hắn về tiến sĩ và Tán Binh đưa ra một cái nhìn bất đồng:
- So ra thì còn phức tạp hơn, hơn nữa ta rất muốn biết, khi mới cắt miếng chế tạo ra, ngươi sẽ đối mặt với hắn như thế nào, người đều là khát vọng mình là độc nhất vô nhị.
- Độc nhất vô nhị sao?
lặp lại từ ngữ này, tiến sĩ đồng ý đáp lại:
- Đúng vậy, ngươi rất có thể sẽ làm được chuyện này.
Tán Binh lập tức hiểu hắn đang nói cái gì, không khỏi nắm chặt tay lại.
Một người khác hắn không có lọt vào một lần rối gỗ phản bội cuối cùng.
Mỗi khi so sánh với hắn, Tán Binh đều sẽ bắt đầu sinh ra phẫn nộ, bọn họ rõ ràng là thân thể giống nhau, vận mệnh lại không đối xử bình đẳng.
Không đúng, hiện tại cũng coi như là đối đãi bình đẳng, đứa nhỏ kia
Không biết vì sao Tán Binh lại sinh ra cảm giác vặn vẹo, hắn muốn biết tin tức mà Khuynh Kỳ Giả biết được lúc ấy biểu hiện như thế nào, hắn sẽ không phục vụ được sao? Sẽ tức giận sao? Dù sao thì hắn ở bên cạnh đứa trẻ kia lâu hơn hắn rất nhiều, tình cảm của bọn họ càng khắc sâu.
Nhưng một khi ý tưởng này ra đời, Tán Binh lại bị cảm giác vô lực đánh trúng, cảm giác Khuynh Kỳ Giả mất đi hình như là hắn tạo thành.
Nếu hắn không xuất hiện thì có lẽ tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Tán Binh nghĩ đến đây nheo mắt lại, một số người hoảng loạn mà bị bỏ qua từ trong đầu hắn hiện ra.
Lúc này lại nhìn về phía tiến sĩ, Tán Binh tự giác cần phải hỏi thử xem những chó săn cảnh giới Thú cảnh kia có phải do hắn làm ra hay không.
Nhưng không đợi Tán Binh hỏi ra miệng thì tiến sĩ đã nhìn hắn nói:
- Ngươi đang hoài nghi ta.
- Ta không ngờ hắn lại ra tay với hắn, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Không cho Tán Binh cơ hội hỏi tiếp, tiến sĩ chậm rãi giải thích:
- Chúng ta không thể thâm nhập vào đại xã Minh Thần, ta không thể nào biết được hành động của đứa trẻ kia.
Tán Binh nghe ra lời nói của tiến sĩ chính là thật, Minh Thần Đại Xã là bị bát trọng Thần Tử quản hạt, con hồ ly giảo hoạt kia vô cùng nhạy bén, trong ấn tượng của hắn, năm lần bảy lượt Ngu Nhân Chúng muốn gài gián điệp vào Minh Thần Đại Xã, kết quả đều không thành công.
Cho dù thật vất vả mới an bài gián điệp vào thì không mấy ngày là sẽ bị phát hiện đuổi đi.
Mấy trăm năm sau, chuyện như mặt trời ban trưa thì đám người Ngu Nhân Các đều không làm được, hiện tại thành lập chưa được bao lâu thì đám người Ngu Nhân Các càng không thể làm được.
Dù vậy, Tán Binh vẫn có một loại dự cảm nói với hắn, chuyện ngoài ý muốn này không thể thoát khỏi liên quan đến tiến sĩ.
Mà tiến sĩ cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn, trầm tư vài giây sau hắn nói ra tình hình thực tế:
- La Kình là sư tôn, ngài không biết rõ ngọn ngành của đại tông môn chúng ta không?
Tán Binh lập tức trợn to mắt, ngay sau đó ánh mắt của hắn biến thành phẫn hận.
Chuyện này thì nói thông rồi, Ngu Nhân Chúng vẫn luôn giám thị hắn, đương nhiên biết hướng đi của hắn, những chó săn thú cảnh kia chính là chuẩn bị cho hắn.
- Ngươi biết được bí mật của chúng ta, lại không muốn gia nhập vào chúng ta, vậy chỉ có thể diệt trừ ngươi.
Tiến sĩ đương nhiên nói ra lý do, đây là hắn đến đạp vào sa cung đã làm ra quyết định, không thể mượn sức Thần Minh để chế tạo khôi lỗi, vậy thì tiêu diệt hắn.
Thần tạo khôi lỗi có giá trị thật lớn, nếu không thể để cho Ngu Nhân Chúng sử dụng thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng mà kế hoạch lúc đầu của tiến sĩ thật ra đã thất bại, trước khi Khuynh Kỳ Giả bị tìm được rời đi thì đã bị đá phải, đi tới Minh Thần đảo, sau đó vẫn luôn dừng lại ở Minh Thần đại xã.
Kể từ đó, cho dù là bọn người Ngu Nhân Các muốn ra tay cũng không tìm được cơ hội.
Mà sau khi người chấp hành kế hoạch là tiến sĩ đã nhớ kỹ bài học này, sau khi nhận được tin tức một người khác cũng phải đi Minh Thần Đại Xã thì hắn đã âm thầm bố trí kế hoạch để diệt trừ hắn.
Trước mắt mà xem, kết quả tốt hơn so với dự đoán.
Tiến sĩ nhìn thấy ánh mắt tán binh muốn giết hắn thì không khỏi cười cười.
Diệt trừ một người khác, kế hoạch ngẫu nhiên thất bại, nhưng kế hoạch mượn sức của hắn đã thành công.
Lôi quang chợt xuất hiện, nó xẹt qua bên cạnh tiến sĩ, cắt gia cụ phía sau tiến sĩ thành hai nửa.
Thiếu chút nữa bị bổ tới tiến sĩ không dao động, hắn dùng ngữ khí khẳng định nói:
- Nếu như ngươi thì ta nghĩ ngươi sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Hắn tự giác tán binh có một câu nói rất đúng, quan chấp hành là dựa vào lợi ích tụ tập lại với nhau.
Diệt trừ những thứ không thể lợi dụng, đã là vì giữ gìn lợi ích cá nhân, lại là vì giữ gìn lợi ích của đám người ngu, cớ sao không làm?
Còn về Thiên Đại Liên, hắn chỉ là không may mắn vào nhầm trận thanh tẩy này, cũng ở dưới trời xui đất khiến trở thành tế phẩm.
- Nhiều thác sét, ta sẽ làm cho ngươi trả giá.
Tán binh không chút che giấu báo cáo tiến sĩ.Đạo sĩ ghi nhớ những lời này, thở dài đáp lại:
- Nhưng không phải là bây giờ.
Nghe thấy lời này, Tán Binh càng tức giận, nhưng hắn không thể phủ nhận.
Tạo ra cắt miếng là thí nghiệm cấm kị, nếu không phải Băng Chi Nữ Hoàng không đáng để ý tới kháng nghị, thì nàng đã có thái độ ái muội với vai hề, hơn nữa bản thân tiến sĩ là quan chấp hành ghế thứ hai của Ngu Nhân Các, thì thực nghiệm căn bản không thể tiến hành tiếp.
Đông đến, nguyện ý phản kháng tất cả, thậm chí còn đưa đồ vật có hại cho sức khoẻ như mắt tà cho quốc gia thường dùng, đối với cắt miếng thực nghiệm đều là loại thái độ này, huống chi là những nơi khác.
Tán Binh đúng là đoán trước được điều này mới đến tìm tiến sĩ, hắn không có lựa chọn thứ hai, sẽ không có quốc gia khác duy trì thực nghiệm cắt miếng.
- Mang theo hắn đi thôi, vai hề đang chờ ngươi ở phía đông.
Tiến sĩ thấy thời gian cũng sắp hết, nhắc nhở Tán Binh:
- Nếu chậm một chút nữa, đại xã Minh Thần sẽ nhận thấy được dị thường, đến lúc đó chúng ta sẽ không dễ rời khỏi.
- Hừm.
Tán Binh phát ra tiếng hừ lạnh đồng ý, vị tiến sĩ thấy thế cười cười, hắn lại nhìn về phía Thiên Đại Liên đang ngủ say trong băng, cảm giác về sau phải nói lời cảm ơn với đứa nhỏ này, nếu không thì khi hắn nói ra chân tướng kia, Tán Binh sẽ không có bất kỳ chần chờ nào giết chết hắn ngay lập tức.
Thật ra cũng đúng là suy xét đến điểm này, tiến sĩ mới chuẩn bị tốt vật phẩm Băng Chi Nữ Hoàng ban cho hắn, cũng coi như là chuẩn bị ở phía sau cho mình.
Trăm triệu không ngờ rằng, vật phẩm cuối cùng kia lại dùng tới trên người Thiên Đại Liên.
Trong lòng tiến sĩ lại xuất hiện một từ ngoài ý muốn, hắn rất ghét chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận rằng ngoài ý muốn có tính chất hai mặt.
Lại cười cười, tiến sĩ mặc kệ Tán Binh, hắn đi ra ngoài cửa báo cho thủ hạ lập tức lên thuyền, nếu hắn tính không sai, lúc này Minh Thần Đại Xã nên có hành động.
Đúng như dự đoán của tiến sĩ, trong một phòng khách ở Minh Thần Đại Xã, người đang nói chuyện với tám trọng thần tử và Đan Vũ đang ở trong phòng khách bị đánh trúng, hắn dừng lại nói chuyện nhìn về phía cửa.
Ngồi ở đối diện là bát trọng Thần Tử đối mặt với biến hóa của hắn, đang lúc nàng chuẩn bị hỏi: Sao lại có người như Khuynh Kỳ? Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
- Cung Tư đại nhân!
Trên mặt vu nữ truyền tin tràn đầy khẩn trương, nàng khắc chế hoảng sợ nói ra tin tức vừa nhận được, ma vật vừa mới mất hiệu lực từ hạt giống tia chớp vào trong núi.
Khuynh Kỳ giả nghe thấy Thiên Đại Liên một mình ở trong núi đối phó với ma vật, cả người lập tức căng thẳng.
- Trở về theo lời của Vu Nữ, nàng gặp được một người có khuôn mặt tương tự với đại nhân.
Vu nữ truyền tin không quên đủ loại chi tiết mà Thiển Dã Xuân nói cho các nàng.
- Người có khuôn mặt giống nhau?
Đan Vũ ngẩn người, mấy phút trước bọn họ đang thảo luận về huynh đệ của Khuynh Kỳ Giả .
Vu Nữ nhớ lại lời nói của Thiển Dã Xuân, sau đó nói ra chuyện người có dung mạo tương tự như Khuynh Kỳ Giả đi cứu Thiên Đại Liên.
Nói xong chuyện này, hắn cũng nói không sai biệt lắm.
Bát trọng thần tử hơi do dự một chút, nói với Vu Nữ đang chờ chỉ thị ở lại:
- Ta sẽ tự mình đi xem xét, trước khi ta chưa trở về thì những người khác không cho phép xuống núi.
Ai biết trong núi có bao nhiêu ma vật chờ.
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Nhàn Kỳ Giả:
- Ngươi đi cùng ta qua đó đi.
Nàng biết nếu hắn ở lại chờ tin tức thì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Tốt.
Khuynh Kỳ Giả có chút cảm kích, hắn tự nhận đi cũng không giúp được gì.
- Ta cũng đi thôi.
Đan Vũ cũng muốn đi xem tình huống ở hiện trường.
Bát trọng thần tử không nghĩ nhiều liền cự tuyệt thỉnh cầu của hắn:
- Ngươi ở lại đây đi.
Đan Vũ là mục tiêu của đám người Ngu Nhân, lúc này đây ma vật đột nhiên xuất hiện, nói không chừng có liên quan đến việc đám người Ngu Nhân biết hắn đi vào Minh Thần Đại Xã.
- Đan Vũ tiên sinh ở lại rồi, nói không chừng người sau lưng ngươi chính là muốn bức ngươi ra.
Khuynh Kỳ Giả ở bên cạnh đi theo phụ hoạ.
Nghĩ đến chuyện của mình, Đan Vũ đành phải đồng ý.
Nhưng mà nếu muốn biết trước khi người đó đi, hắn vẫn không nhịn được dặn dò với Người môi giới:
- Ngươi phải cẩn thận.
Không riêng gì hắn là mục tiêu của đám người Ngu Nhân, mà ngay cả Khuynh Kỳ Giả cũng nằm trong danh sách, chỉ khác nhau là so với việc tiêu diệt hắn thì đám người Ngu Nhân càng muốn lôi kéo hắn hơn.
Khuynh Kỳ Giả gật đầu tiếp nhận ý tốt của Đan Vũ, sau đó đi đến địa điểm xảy ra chuyện với bát trọng Thần Tử.
Bởi vì giữa đường, hạt giống sẽ mất hiệu lực, mọi người không thể không đi bộ xuống núi.
Nhưng trước khi xuống núi, thông báo sinh hoạt của Bát trọng thần tử đang ảnh hưởng đến các yêu quái trên núi, mời bọn hắn hỗ trợ lưu ý vị trí của ma vật và hướng đi của Thiên Đại Liên.
- Ngươi cảm thấy lần này là ngẫu nhiên sao?
Bát trọng thần tử đang đi trên đường hỏi Khuynh Kỳ Giả.
Khuynh Kỳ Giả do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Một người khác ngẫu nhiên đến, hơn nữa không hề báo trước xuất hiện ma vật, ba người này tất nhiên có liên hệ.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Thiên Đại Liên?
Mang theo nghi vấn này, Khuynh Kỳ Giả và Bát Trùng Thần Tử dẫn dắt mấy tên vu nữ, dựa theo phương hướng và vị trí đại khái mà Thiển Dã Xuân cung cấp tìm được nơi chiến đấu của Thiên Đại Liên và Ma Vật.
Bát trọng thần tử chưa đi vào đã cảm giác được sức mạnh của Lôi Nguyên Tố Lực.
- Sức mạnh này không giống như của tiểu gia hỏa kia.
Bát trọng thần tử vừa cảm thụ vừa nói, đối với mấy cân mấy lượng Thiên Đại Liên nàng lại không rõ, trước kia sử dụng Nguyên Tố Lực mạnh như thế nào, rất nhiều kỹ xảo vẫn là nàng dạy cho hắn.
- Là hắn sao?
Nhìn tiêu ngân trên cây, trong lòng của Khuynh Kỳ giả thật ra đã có đáp án.
Bát trọng thần tử phát ra tiếng thở dài:
- Xem ra lực lượng hạn chế của hắn là bị giải trừ, thật là phiền phức.
Nàng đã hiểu rõ mục đích của đám người này, nếu không thể đạt được thì sẽ bị diệt.
Chính là có một chút bát trọng thần tử hay là không nghĩ ra, một người khác ngẫu nhiên lại đột nhiên tới Minh Thần Đại Xã làm cái gì?
Với năng lực của hắn thì chắc là đã đến đại xã Minh Thần từ sớm rồi, không cần chờ tới hôm nay làm gì.
Nhớ kỹ điểm đáng ngờ này, bát trọng thần tử mở ra tầm nhìn nguyên tố, nếu Thiên Đại Liên và một người khác ngẫu nhiên đều có thể sử dụng Nguyên Tố Lực, vậy theo dấu vết nguyên tố di lưu, hẳn là rất nhanh là có thể tìm được bọn họ.
- Bọn họ đã đi về phía bên kia.
Bát trọng thần tử nói với nhóm Khuynh Kỳ Giả và Vu Nữ.
Tất cả mọi người nhìn qua, phát hiện phương hướng kia có một con đường nhỏ.
Ảnh hướng tất cả đường đi đều nối thẳng đến Minh Thần Đại Xã, điều này có nghĩa là Thiên Đại Liên sau khi được cứu sẽ tính trở về.
Nhưng kỳ lạ là trải qua thời gian dài như vậy, hắn vẫn không xuất hiện ở Minh Thần Đại Xã...
Nhận biết này khiến cho Khuynh Kỳ Giả sinh ra dự cảm không lành, không biết làm sao bây giờ, hắn không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu Thiên Đại Liên bỏ lỡ chuyện trùng hợp với bọn họ.
Nhưng mà rất nhanh sự chờ đợi này đã hoàn toàn bị tính toán, mùi máu tươi quanh quẩn ở ngòi bút của mọi người, cách bọn họ không xa là một bãi máu.
Liên...
Mặc Niệm cái tên kia, bước chân của hắn dừng lại, thân thể giống như bị đinh ở chỗ, ngực của hắn đột nhiên co rút đau đớn, hắn muốn phủ nhận máu đó không phải là của Thiên Đại Liên, nhưng hắn không có cách nào lừa gạt mình.
Con rối sẽ không chảy máu, nếu như ở đây không có người thứ ba, như vậy những giọt máu này chỉ có thể là Thiên Đại Liên lưu lại.
Vẻ mặt của bát trọng thần tử đi ở phía trước ngưng trọng, lỗ tai của nàng đè thấp, khí áp quanh người cũng thấp đi theo.
- Các ngươi đi xung quanh nhìn xem, không cần đi quá xa.
Bát trọng thần tử phân phó với vu nữ bên cạnh, nói xong đôi mắt nàng hơi đổi, như muốn dừng lại trên người nàng một lát rồi vẫy vẫy tay với vu nữ.
Các vu nữ hiểu rõ ý tứ của bát trọng thần tử, các nàng nhao nhao tản ra, đi xung quanh tìm kiếm manh mối có tác dụng.
Bát trọng thần tử thì đợi vài giây, một mình đi về phía vết máu kia.
Cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt đất, nàng chú ý tới phương hướng giọt nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn lại, Bát trọng thần tử nhớ rõ đến Đông trú sứ quán Đạo Thế ở phương hướng kia.
- Hắn bị mang đi rồi.
Giọng nói của Nhànước Kỳ Giả vang lên bên tai bát trọng Thần Tử.
Nhìn về phía bên cạnh, bát trọng thần tử phát hiện không biết khi nào Khuynh Kỳ Giả đi vào bên người nàng, hắn cúi đầu nói với vết máu:
- Có lẽ hắn có thể cứu chữa Phương Pháp Liên, bởi vậy mới mang hắn đi.
Suy đoán này làm cho bát trọng Thần Tử lại thở dài:
- Có lẽ vậy.
Nàng muốn nói đó là tình tiết trong tiểu thuyết, thậm chí ở trong tiểu thuyết đều sẽ bị đánh giá là cố tình... Nhưng ai có thể đảm bảo hiện thực không thể hoang đường hơn tiểu thuyết?
giữ lại một phần ý tưởng có lẽ cũng không tệ.
Vâng, ý tưởng này, bát trọng thần tử hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Ngươi cho rằng nguyên nhân hắn mang tiểu tử này đi là cái gì?
Người máy Khuynh Kỳ giả này rơi vào trầm tư, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì một người khác cũng không thể cứu được Thiên Liên.
- Có lẽ hắn chỉ là có lòng tốt.
Khuynh Kỳ giả đưa ra đáp án của hắn.
- Có thể, nhưng ta cảm thấy còn có nội tình khác.
Bát trọng thần tử đầu tiên là tán đồng, tiếp theo nàng nói ra cái nhìn của mình:
- Ngươi không cảm thấy hắn biết rất nhiều chuyện sao?
Lời này vừa nói ra, Ngụy Kỳ giả đã trở nên mơ hồ, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến một suy đoán rất hoang đường.
Một người khác ngẫu nhiên biết rất nhiều, mà hắn thì chuyện gì cũng nói lung tung.
Người Thông Đoạt Kết Hợp với hiểu biết của bản thân, hắn phát hiện mình giống như biết được tại sao một người khác lại ngẫu nhiên muốn tới Minh Thần Đại Xã.
- Hắn tới Minh Thần Đại Xã là muốn lấy lòng thần.
Khuynh Kỳ Giả thì thào lẩm bẩm.
- Hả?
Bát trọng thần tử lông mày nhíu lại, nàng theo bản năng muốn phản bác, bởi vì ngoại trừ Khuynh Kỳ Giả và Thiên Đại Liên ra thì nàng không nói với những người khác, trái tim thần linh đã bị giao vào tay nàng.
Không đúng, hiện tại là như người được bảo quản.
Căn cứ vào điều kiện này, nàng đương nhiên hỏi ra vấn đề kia:
- Vậy sao hắn biết được Thần Chi Tâm ở Minh Thần Đại Xã, không phải ở Thiên Thủ các?
Đó chính là vật phẩm của Thần, đa số người đều cho rằng nó nên ở trong tay Thần.
Khuynh Kỳ giả môi động tâm, cuối cùng hắn nói:
- Ta nói không rõ.
Hắn gần như là giả thiết.
- Vậy chờ ngươi muốn nói cho ta biết rồi nói sau.
Bát trọng thần tử không miễn cưỡng, chuyện này khó bề phân biệt, thiếu rất nhiều manh mối, nói không rõ hết sức bình thường.
- Ta sẽ làm.
Khuynh Kỳ Giả nhẹ nhàng đồng ý.
Lúc này, vu nữ điều tra xung quanh đã vòng vèo trở về, báo cáo các nàng đã phát hiện.
- Cung Tư đại nhân, phát hiện dấu vết không gian lớn bị xé rách xung quanh, rất có thể là Vương Thú Hoàng Kim đang hoạt động xung quanh.
Vu Nữ nói ra phát hiện của các nàng:
- Chúng ta có nên áp dụng biện pháp tương ứng hay không.
Bát trọng thần tử nhận được tin tức này, nàng nghiêm túc nghĩ nghĩ trả lời:
- Trở về ta sẽ một lần nữa chủ trì hiến tế, bố trí trận pháp, còn về ma vật, các ngươi trở về thông tri cho Thiên Lãnh, để cho bọn họ phái võ sĩ tới thanh lý.
Minh Thần Đại Xã có trách nhiệm là bảo vệ Thần Hoa anh đào, thanh lọc ô nhiễm, rửa sạch ma vật là trách nhiệm của Thiên Lãnh, mặc dù nàng là Minh Thần Đại Xã cung tư cũng không thể làm ngơ cho bọn họ làm việc.
Vu Nữ đương nhiên hiểu, nàng ghi nhớ rồi nói tiếp:
- Chúng ta phát hiện những ma vật đó rất có thể là bị hấp dẫn đến, không giống như tụ tập một cách tự nhiên.
Ma vật bình thường sẽ không dễ dàng tới gần ngọn núi, nhưng lần này chúng nó không biết đã bị kích thích cái gì, tre già măng mọc tụ tập đến chân núi, không kiêng kị gì cắn rễ Thần Hoa anh đào.
Chính là bởi vì bộ rễ Thần Hoa anh đào của hắn bị ăn mòn nên mới làm cho hạt giống của hắn mất đi hiệu lực.
- Có chứng cứ gì không?
Bát trọng thần tử hỏi ra mấu chốt.
Vu Nữ bất đắc dĩ trả lời:
- Không, chúng ta chỉ là thông qua dấu vết để ra kết luận này.
Những ma vật đó quá cuồng táo, chuyện này không bình thường.
- Vậy còn có phát hiện khác không?
Khuynh Kỳ Giả cẩn thận hỏi.
- Không, chỉ có những thứ này.
Vu Nữ nhanh chóng trả lời, làm cho Giả Thiên an tâm, ở xung quanh các nàng không có bóng dáng của Thiên Đại Liên, đây nào đó là chuyện tốt.
Bát trọng thần tử lại nhìn về phía Giả Thiên Kỳ, nàng xoay người lại:
- Được rồi, trở về đi.
Nơi này đã không còn manh mối gì nữa.
Vu Nữ không dám cãi mệnh lệnh của bát trọng thần tử, nàng theo sát phía sau đối phương.
- Đúng rồi, thông tri công việc khám định và công việc xã hội, tế nhân của Minh Thần Đại Xã yêu cầu phải phong tỏa tất cả bến tàu của đảo Minh Thần, cho dù là con thuyền của phía chính phủ hay là thuyền của khách, đều không cho phép ra biển, tất cả con thuyền từ bên ngoài vào chỉ có thể vào không thể ra.
Bát trọng thần tử nhẹ nhàng bâng quơ phân phó.
- Chính là... Vu Nữ theo bản năng đưa ra nghi ngờ.
Phong tỏa tất cả các cảng cũng không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt của con dân Đạo Thế.
Nhưng nhìn vẻ mặt của bát trọng thần tử, Vu Nữ cúi đầu tỏ vẻ mình lập tức làm ngay.
Một màn này bị Khuynh Kỳ Giả nhìn ở trong mắt, đợi sau khi Vu Nữ đi rồi, hắn nói với Bát Trọng Thần Tử:
- Bát trọng Cung Tư, ngươi không cần làm đến tình trạng này.
Bát trọng thần tử nghe vậy cười một tiếng:
- Ngươi muốn vì tiểu gia hỏa kia sao? Không phải, so với tiểu gia hỏa kia, một khôi lỗi khác mất đi hạn chế lực lượng càng đáng chú ý, nếu thật sự là không kịp thì chỉ có thể đi Thiên Thủ các báo cho tướng quân.
- Vậy tướng quân sẽ quản sao?
Khuynh Kỳ giả không nhịn được hỏi.
- Ai biết, nhưng chúng ta đã nói mà?
Bát trọng thần hỏi lại, trọng điểm không phải là tướng quân có thể quản hay không, mà là hành vi và thái độ của bọn họ.
Người của Khuynh Kỳ Đại Hội hiểu rõ dụng ý của Bát trọng Thần Tử, bởi vậy hắn không biết còn có thể nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên hắn phát hiện thế giới này phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Cũng may là tám trọng thần tử cũng không muốn nói chuyện, nàng một đường trầm mặc trở về Minh Thần Đại Xã.
Mới vừa đến Thần Xã gần đây, bát trọng Thần Tử đã vội vàng đi an bài các hạng sự vụ.
Không biết Khuynh Kỳ Giả bị giữ lại nên đi đâu, dừng lại một hồi với Thần Hoa anh đào, hắn mới bước ra khỏi sân ở trọ.
Ánh hoàng hôn chiếu lên hành lang, thoạt nhìn không có bất kỳ thay đổi nào, giống như hắn chỉ đi ra ngoài mà thôi.
Không biết vì sao, người của Khuynh Kỳ Giả cảm thấy Thiên Đại Liên đột nhiên từ cuối hành lang chạy về, vui vẻ gọi tên của hắn, nói chuyện hôm nay hắn làm, sau đó hỏi hắn hôm nay làm cái gì, tối ăn cơm gì.
Loại sinh hoạt đơn giản này trong khoảnh khắc đã hóa thành hư ảo.
Hắn không có một chút chuẩn bị, biến cố đã không kịp dự phòng đã đến.
Khuynh Kỳ Giả bỗng nhiên không muốn trở về chỗ ở, nếu kháng cự chậm bước chân thì cuối cùng hắn ngừng ở hành lang, nhìn về phía Thần Hoa anh đào xán lạn trong đình viện.
Trong lúc bất tri bất giác, Khuynh Kỳ Giả giống như lại nghe được tiếng tim đập, nhưng so với trước kia thì tiếng tim đập lần này đã nặng hơn nhiều rồi.
Mãi cho đến khi giọt nước rơi xuống sàn nhà, tiếng động rất nhỏ khiến cho người có cảm giác giật mình tỉnh lại, hắn cảm nhận được nước miếng trên mặt đang ươn ướt, sau đó lại cảm giác được mình đang rơi lệ.
Ở tiền đề này, nguyên nhân khách nhân đi vào Đông Sứ Quán không cần nói cũng biết.
Ngu Nhân Chúng ngẩng đầu nhìn lên lầu, vài phút trước hắn mới truyền đạt mệnh lệnh rút lui mà tiến sĩ ban bố, sau đó thiếu niên kia đã ôm một hài tử cả người là máu đi vào, chuyện này thấy thế nào cũng không phải là trùng hợp.
Tên thiếu niên kia sẽ phát hiện liên hệ trong đó sao? Hắn trầm mặc suy nghĩ, tiếp theo hắn mệnh lệnh làm thủ hạ nhanh hơn thu thập tiến độ, bọn hắn phải nhanh một chút rút lui lên trên thuyền.
Thuộc hạ của gã nghe thấy hiệu lệnh của trưởng quan, lúc này mới như tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Thiếu niên đội mũ rộng vành xuất hiện thật sự là quá ngoài dự kiến, thủ vệ cửa còn chưa kịp thông báo thì hắn đã lập tức tiến vào, đi lên lầu, giống như hắn đã sớm biết người hắn muốn tìm ở đâu.
Đám người Ngu Nhân lấy lại tinh thần, rùng mình một cái, bọn hắn bỗng nhiên hiểu được tại sao trưởng quan lại muốn bọn hắn nhanh chóng thu thập, kế tiếp nếu thiếu niên kia và nhị quan chấp hành ở lầu không thể đồng ý thì chuyện kế tiếp không phải bọn hắn có thể tham gia.
Ở trên trăng có câu nói, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp phải tai ương.
Binh sĩ bình thường của Kẻ Khờ rất nhanh đạt được thành ý, nhất trí tăng nhanh tốc độ công việc trên tay, nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe được một tiếng phịch.
Trong hành lang tận cùng của lầu hai, Tán Binh không chút khách khí đá văng cánh cửa gỗ nặng nề kia, đây không phải là cố ý, mà là không có cách nào, hắn thật sự là không thể ra tay.
- Ngươi đã đến rồi.
Tiến sĩ đang xem sách dùng ngữ khí có thể nói tùy ý hỏi:
- Là thay đổi chủ ý?
- Đa Thác Lôi, ngươi biết ta tới là làm cái gì không.
Tán Binh thật sự là không muốn đi loanh quanh với vị đồng liêu quá khứ này của hắn.
Nghe thấy lời nói của Tán Binh, tiến sĩ được gọi là Đa Thác Lôi mới mở mắt ra khỏi sách, nhìn về phía cửa.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tán Binh, ngay sau đó tầm nhìn của tiến sĩ dừng lại ở trên người Thiên Đại Liên được hắn ôm vào trong lòng.
Chỉ nghe tiến sĩ nói:
- Ngươi muốn ta cứu hắn.
- Nếu đã biết thì đừng nói nhảm nữa.
Tán binh không thể không có thái độ không để tiến sĩ vào mắt.
Tiến sĩ cũng nhận thấy được điểm này, hắn không cần phải nhiều lời nữa, buông sách xuống đứng dậy đi dùng sô pha đãi khách.
Tán Binh đứng ở cửa thấy thế lập tức hiểu tiến sĩ muốn làm cái gì, hắn trầm mặc ôm ngàn cây đại liên đi qua.
- Thả hắn ra.
Tiến sĩ bình tĩnh nói, biểu hiện của hắn giống như là một bác sĩ nghiêm túc.
Tán Binh không có bất kỳ do dự nào, đặt Thiên Đại Liên lên trên sô pha, vải vóc màu đỏ nhuộm đỏ từ máu đỏ chảy xuống, nhưng lúc này không ai có tâm tư để ý những chuyện nhỏ này.
Đợi đến khi Thiên Đại Liên nằm yên trên sô pha, tiến sĩ mới chú ý tới đôi mắt thần của nó, tuy màu sắc của nó rất nhạt, nhưng không hoàn toàn biến thành màu xám.
Điều này có nghĩa là người có mắt như thần này có được Thiên Đại Liên, nó có ý chí cầu sinh mãnh liệt.
Hắn còn chưa muốn chết.Tiến sĩ đưa ra kết luận ở trong lòng, ngay sau đó hắn dùng một loại miệng lưỡi tham khảo học thuật:
- Người bình thường bị trọng thương như vậy chắc là sẽ chết ngay tại chỗ, huống chi hắn còn bị ô nhiễm.
Tán Binh hung hăng nhìn chằm chằm tiến sĩ, đang lúc hắn cố gắng nói ra câu kia thì không biết tiến sĩ lấy ra một vật trang trí hình bông tuyết từ đâu.
Khí tức lạnh như băng từ vật trang trí kia tản ra.
Nhìn chằm chằm vật phẩm trang sức làm bằng băng tinh, sự khẩn trương của Tán Binh giảm bớt, bởi vì hắn cảm nhận được lực lượng đến từ Băng Chi Nữ Hoàng ở trên vật phẩm trang sức kia.
Tiến sĩ giải thích:
- Ta có thể lợi dụng nó để chấm dứt sinh mệnh của đứa nhỏ này ở một khắc này, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, ô nhiễm trên người nó, lấy năng lực của ta hiện tại không thể giải quyết.
Nói hắn không có chậm trễ, làm cho khí tức băng tuyết kia bao bọc lấy Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên bị bọc vào trong băng cứng, Tán Binh mới lạnh lùng đáp lại:
- Ta biết rồi.
Cho dù là mấy trăm năm nữa thì cũng không dễ dàng loại ô nhiễm này được trừ tận gốc.
Nhưng đó là đối với những người khác, Tán Binh biết còn có một cách, nếu không thể tách ô nhiễm ra, vậy đổi thân thể tốt hơn, vừa vặn tương lai tiến sĩ biết việc này.
- Ngươi có cách.
Tiến sĩ đột nhiên mở miệng cắt đứt sự trầm tư của Tán Binh.
Ánh mắt của Tán Binh thay đổi nhìn về phía tiến sĩ, lúc này hắn mới chú ý tới đối phương vẫn luôn chú ý biểu tình của hắn có thay đổi.
Loại ảo giác đang bị nghiên cứu này làm cho hắn nhớ lại hình ảnh nào đó không thoải mái, hắn nhẫn nhịn, quét sạch những hình ảnh đó vào trong đầu và trả lời:
- Ta có cách, nhưng không phải đi ô nhiễm.
Lắc đầu một cái, tiến sĩ không nói thêm gì nữa.
Tán Binh hơi nhíu mày, điều này không phù hợp với phong cách hành sự của tiến sĩ, theo hắn thấy, tiến sĩ sẽ chủ động hỏi là cách gì.
Đột nhiên, Tán Binh sinh ra một suy đoán, cảnh này làm cho tâm tình của hắn lại trở nên kém hơn.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện nữa, mãi đến khi Thiên Đại Liên hoàn toàn bị đóng băng, vật phẩm trang sức hình bông tuyết mất đi lực lượng, trở nên u ám.
- Được rồi, kế tiếp nên nói chuyện của ta.
Tiến sĩ thu hồi vật phẩm trang sức, nói với Tán Binh đang đề phòng:
- Phương pháp của ngươi yêu cầu ta phối hợp.
Tán Binh không nói chuyện, trả lời.
Tiến sĩ đang tự hỏi không quá để ý, hắn tiếp tục giảng tiếp:
- Ngươi rất hiểu ta, cũng rất hiểu biết về Ngu Nhân Chúng, nhưng trong trí nhớ của ta và vai hề chưa bao giờ có ngươi.
- Cho nên có thể nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai.
Đối mặt với nghi vấn này, Tán Binh cười lạnh hỏi lại:
- Ngươi đã có đáp án, vì sao còn muốn hỏi ta?
Hắn cho rằng tiến sĩ đại khái đã đoán ra thân phận của hắn, dù sao thì trước đó hắn cũng không muốn giấu giếm trước mặt người như Ngu Nhân Các.
- Ta muốn biết ngươi đang chấp hành nhiệm vụ ở đâu.
Tiến sĩ nhàn nhạt nói.
Tán Binh phát ra tiếng cười khinh thường, ngay sau đó hắn nói với tiến sĩ về ghế của mình:
- Ta là người thứ sáu.
- Vậy xem ra đồng bạn của chúng ta còn nhiều hơn dự đoán.
Tiến sĩ nói xong còn mang theo một chút vui mừng.
Đối với tán binh này phát ra trào phúng không lưu tình chút nào:
- Chỉ là một đám ô hợp vì lợi ích cá nhân tụ tập lại với nhau.
Mười một quan viên chấp hành thực tiễn chân chính ý chí của Băng Chi Nữ Hoàng, một bàn tay cũng có thể đếm ra, mà hắn và tiến sĩ đều không phải là một trong số đó.
Căn cứ vào tình huống này, Tán Binh cảm thấy sự vui mừng của tiến sĩ thật sự là quá châm chọc.
Tiến sĩ cũng không có nhiều phản ứng với chuyện này, hắn vừa chuyển đề tài:
- La Thiên Hùng nói.
- Tạo ra các miếng cắt.
Tán Binh không vòng vo:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp.
Kỹ thuật cắt miếng của tiến sĩ là thông qua nghiên cứu hắn nhận được, thân là đối tượng nghiên cứu, hắn nhớ kỹ tất cả số liệu và thực nghiệm lưu trình.
Chỉ là có số liệu là một phương diện, có thể làm ra được hay không là về phương diện khác.
Phát triển kỹ thuật không phải một lần là xong, cho dù là tiến sĩ thì muốn nghiên cứu ra tư liệu cũng phải tốn rất nhiều thời gian, càng không cần phải thành lập phòng thí nghiệm, tìm kiếm tài liệu dùng để thực nghiệm.
Tán Binh tính toán thời gian, đồng thời hắn nghe được tiếng lầm bầm của tiến sĩ.
- Là tách ra quan sát từng giai đoạn của nhân sinh sao? Đề tài rất có ý tứ.
Tuy Tán Binh không nói tỉ mỉ, nhưng tiến sĩ lại rất nhanh lĩnh ngộ đại khái hàm nghĩa của từ cắt miếng.
Lý giải của hắn về tiến sĩ và Tán Binh đưa ra một cái nhìn bất đồng:
- So ra thì còn phức tạp hơn, hơn nữa ta rất muốn biết, khi mới cắt miếng chế tạo ra, ngươi sẽ đối mặt với hắn như thế nào, người đều là khát vọng mình là độc nhất vô nhị.
- Độc nhất vô nhị sao?
lặp lại từ ngữ này, tiến sĩ đồng ý đáp lại:
- Đúng vậy, ngươi rất có thể sẽ làm được chuyện này.
Tán Binh lập tức hiểu hắn đang nói cái gì, không khỏi nắm chặt tay lại.
Một người khác hắn không có lọt vào một lần rối gỗ phản bội cuối cùng.
Mỗi khi so sánh với hắn, Tán Binh đều sẽ bắt đầu sinh ra phẫn nộ, bọn họ rõ ràng là thân thể giống nhau, vận mệnh lại không đối xử bình đẳng.
Không đúng, hiện tại cũng coi như là đối đãi bình đẳng, đứa nhỏ kia
Không biết vì sao Tán Binh lại sinh ra cảm giác vặn vẹo, hắn muốn biết tin tức mà Khuynh Kỳ Giả biết được lúc ấy biểu hiện như thế nào, hắn sẽ không phục vụ được sao? Sẽ tức giận sao? Dù sao thì hắn ở bên cạnh đứa trẻ kia lâu hơn hắn rất nhiều, tình cảm của bọn họ càng khắc sâu.
Nhưng một khi ý tưởng này ra đời, Tán Binh lại bị cảm giác vô lực đánh trúng, cảm giác Khuynh Kỳ Giả mất đi hình như là hắn tạo thành.
Nếu hắn không xuất hiện thì có lẽ tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Tán Binh nghĩ đến đây nheo mắt lại, một số người hoảng loạn mà bị bỏ qua từ trong đầu hắn hiện ra.
Lúc này lại nhìn về phía tiến sĩ, Tán Binh tự giác cần phải hỏi thử xem những chó săn cảnh giới Thú cảnh kia có phải do hắn làm ra hay không.
Nhưng không đợi Tán Binh hỏi ra miệng thì tiến sĩ đã nhìn hắn nói:
- Ngươi đang hoài nghi ta.
- Ta không ngờ hắn lại ra tay với hắn, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Không cho Tán Binh cơ hội hỏi tiếp, tiến sĩ chậm rãi giải thích:
- Chúng ta không thể thâm nhập vào đại xã Minh Thần, ta không thể nào biết được hành động của đứa trẻ kia.
Tán Binh nghe ra lời nói của tiến sĩ chính là thật, Minh Thần Đại Xã là bị bát trọng Thần Tử quản hạt, con hồ ly giảo hoạt kia vô cùng nhạy bén, trong ấn tượng của hắn, năm lần bảy lượt Ngu Nhân Chúng muốn gài gián điệp vào Minh Thần Đại Xã, kết quả đều không thành công.
Cho dù thật vất vả mới an bài gián điệp vào thì không mấy ngày là sẽ bị phát hiện đuổi đi.
Mấy trăm năm sau, chuyện như mặt trời ban trưa thì đám người Ngu Nhân Các đều không làm được, hiện tại thành lập chưa được bao lâu thì đám người Ngu Nhân Các càng không thể làm được.
Dù vậy, Tán Binh vẫn có một loại dự cảm nói với hắn, chuyện ngoài ý muốn này không thể thoát khỏi liên quan đến tiến sĩ.
Mà tiến sĩ cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn, trầm tư vài giây sau hắn nói ra tình hình thực tế:
- La Kình là sư tôn, ngài không biết rõ ngọn ngành của đại tông môn chúng ta không?
Tán Binh lập tức trợn to mắt, ngay sau đó ánh mắt của hắn biến thành phẫn hận.
Chuyện này thì nói thông rồi, Ngu Nhân Chúng vẫn luôn giám thị hắn, đương nhiên biết hướng đi của hắn, những chó săn thú cảnh kia chính là chuẩn bị cho hắn.
- Ngươi biết được bí mật của chúng ta, lại không muốn gia nhập vào chúng ta, vậy chỉ có thể diệt trừ ngươi.
Tiến sĩ đương nhiên nói ra lý do, đây là hắn đến đạp vào sa cung đã làm ra quyết định, không thể mượn sức Thần Minh để chế tạo khôi lỗi, vậy thì tiêu diệt hắn.
Thần tạo khôi lỗi có giá trị thật lớn, nếu không thể để cho Ngu Nhân Chúng sử dụng thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng mà kế hoạch lúc đầu của tiến sĩ thật ra đã thất bại, trước khi Khuynh Kỳ Giả bị tìm được rời đi thì đã bị đá phải, đi tới Minh Thần đảo, sau đó vẫn luôn dừng lại ở Minh Thần đại xã.
Kể từ đó, cho dù là bọn người Ngu Nhân Các muốn ra tay cũng không tìm được cơ hội.
Mà sau khi người chấp hành kế hoạch là tiến sĩ đã nhớ kỹ bài học này, sau khi nhận được tin tức một người khác cũng phải đi Minh Thần Đại Xã thì hắn đã âm thầm bố trí kế hoạch để diệt trừ hắn.
Trước mắt mà xem, kết quả tốt hơn so với dự đoán.
Tiến sĩ nhìn thấy ánh mắt tán binh muốn giết hắn thì không khỏi cười cười.
Diệt trừ một người khác, kế hoạch ngẫu nhiên thất bại, nhưng kế hoạch mượn sức của hắn đã thành công.
Lôi quang chợt xuất hiện, nó xẹt qua bên cạnh tiến sĩ, cắt gia cụ phía sau tiến sĩ thành hai nửa.
Thiếu chút nữa bị bổ tới tiến sĩ không dao động, hắn dùng ngữ khí khẳng định nói:
- Nếu như ngươi thì ta nghĩ ngươi sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Hắn tự giác tán binh có một câu nói rất đúng, quan chấp hành là dựa vào lợi ích tụ tập lại với nhau.
Diệt trừ những thứ không thể lợi dụng, đã là vì giữ gìn lợi ích cá nhân, lại là vì giữ gìn lợi ích của đám người ngu, cớ sao không làm?
Còn về Thiên Đại Liên, hắn chỉ là không may mắn vào nhầm trận thanh tẩy này, cũng ở dưới trời xui đất khiến trở thành tế phẩm.
- Nhiều thác sét, ta sẽ làm cho ngươi trả giá.
Tán binh không chút che giấu báo cáo tiến sĩ.Đạo sĩ ghi nhớ những lời này, thở dài đáp lại:
- Nhưng không phải là bây giờ.
Nghe thấy lời này, Tán Binh càng tức giận, nhưng hắn không thể phủ nhận.
Tạo ra cắt miếng là thí nghiệm cấm kị, nếu không phải Băng Chi Nữ Hoàng không đáng để ý tới kháng nghị, thì nàng đã có thái độ ái muội với vai hề, hơn nữa bản thân tiến sĩ là quan chấp hành ghế thứ hai của Ngu Nhân Các, thì thực nghiệm căn bản không thể tiến hành tiếp.
Đông đến, nguyện ý phản kháng tất cả, thậm chí còn đưa đồ vật có hại cho sức khoẻ như mắt tà cho quốc gia thường dùng, đối với cắt miếng thực nghiệm đều là loại thái độ này, huống chi là những nơi khác.
Tán Binh đúng là đoán trước được điều này mới đến tìm tiến sĩ, hắn không có lựa chọn thứ hai, sẽ không có quốc gia khác duy trì thực nghiệm cắt miếng.
- Mang theo hắn đi thôi, vai hề đang chờ ngươi ở phía đông.
Tiến sĩ thấy thời gian cũng sắp hết, nhắc nhở Tán Binh:
- Nếu chậm một chút nữa, đại xã Minh Thần sẽ nhận thấy được dị thường, đến lúc đó chúng ta sẽ không dễ rời khỏi.
- Hừm.
Tán Binh phát ra tiếng hừ lạnh đồng ý, vị tiến sĩ thấy thế cười cười, hắn lại nhìn về phía Thiên Đại Liên đang ngủ say trong băng, cảm giác về sau phải nói lời cảm ơn với đứa nhỏ này, nếu không thì khi hắn nói ra chân tướng kia, Tán Binh sẽ không có bất kỳ chần chờ nào giết chết hắn ngay lập tức.
Thật ra cũng đúng là suy xét đến điểm này, tiến sĩ mới chuẩn bị tốt vật phẩm Băng Chi Nữ Hoàng ban cho hắn, cũng coi như là chuẩn bị ở phía sau cho mình.
Trăm triệu không ngờ rằng, vật phẩm cuối cùng kia lại dùng tới trên người Thiên Đại Liên.
Trong lòng tiến sĩ lại xuất hiện một từ ngoài ý muốn, hắn rất ghét chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận rằng ngoài ý muốn có tính chất hai mặt.
Lại cười cười, tiến sĩ mặc kệ Tán Binh, hắn đi ra ngoài cửa báo cho thủ hạ lập tức lên thuyền, nếu hắn tính không sai, lúc này Minh Thần Đại Xã nên có hành động.
Đúng như dự đoán của tiến sĩ, trong một phòng khách ở Minh Thần Đại Xã, người đang nói chuyện với tám trọng thần tử và Đan Vũ đang ở trong phòng khách bị đánh trúng, hắn dừng lại nói chuyện nhìn về phía cửa.
Ngồi ở đối diện là bát trọng Thần Tử đối mặt với biến hóa của hắn, đang lúc nàng chuẩn bị hỏi: Sao lại có người như Khuynh Kỳ? Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
- Cung Tư đại nhân!
Trên mặt vu nữ truyền tin tràn đầy khẩn trương, nàng khắc chế hoảng sợ nói ra tin tức vừa nhận được, ma vật vừa mới mất hiệu lực từ hạt giống tia chớp vào trong núi.
Khuynh Kỳ giả nghe thấy Thiên Đại Liên một mình ở trong núi đối phó với ma vật, cả người lập tức căng thẳng.
- Trở về theo lời của Vu Nữ, nàng gặp được một người có khuôn mặt tương tự với đại nhân.
Vu nữ truyền tin không quên đủ loại chi tiết mà Thiển Dã Xuân nói cho các nàng.
- Người có khuôn mặt giống nhau?
Đan Vũ ngẩn người, mấy phút trước bọn họ đang thảo luận về huynh đệ của Khuynh Kỳ Giả .
Vu Nữ nhớ lại lời nói của Thiển Dã Xuân, sau đó nói ra chuyện người có dung mạo tương tự như Khuynh Kỳ Giả đi cứu Thiên Đại Liên.
Nói xong chuyện này, hắn cũng nói không sai biệt lắm.
Bát trọng thần tử hơi do dự một chút, nói với Vu Nữ đang chờ chỉ thị ở lại:
- Ta sẽ tự mình đi xem xét, trước khi ta chưa trở về thì những người khác không cho phép xuống núi.
Ai biết trong núi có bao nhiêu ma vật chờ.
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Nhàn Kỳ Giả:
- Ngươi đi cùng ta qua đó đi.
Nàng biết nếu hắn ở lại chờ tin tức thì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Tốt.
Khuynh Kỳ Giả có chút cảm kích, hắn tự nhận đi cũng không giúp được gì.
- Ta cũng đi thôi.
Đan Vũ cũng muốn đi xem tình huống ở hiện trường.
Bát trọng thần tử không nghĩ nhiều liền cự tuyệt thỉnh cầu của hắn:
- Ngươi ở lại đây đi.
Đan Vũ là mục tiêu của đám người Ngu Nhân, lúc này đây ma vật đột nhiên xuất hiện, nói không chừng có liên quan đến việc đám người Ngu Nhân biết hắn đi vào Minh Thần Đại Xã.
- Đan Vũ tiên sinh ở lại rồi, nói không chừng người sau lưng ngươi chính là muốn bức ngươi ra.
Khuynh Kỳ Giả ở bên cạnh đi theo phụ hoạ.
Nghĩ đến chuyện của mình, Đan Vũ đành phải đồng ý.
Nhưng mà nếu muốn biết trước khi người đó đi, hắn vẫn không nhịn được dặn dò với Người môi giới:
- Ngươi phải cẩn thận.
Không riêng gì hắn là mục tiêu của đám người Ngu Nhân, mà ngay cả Khuynh Kỳ Giả cũng nằm trong danh sách, chỉ khác nhau là so với việc tiêu diệt hắn thì đám người Ngu Nhân càng muốn lôi kéo hắn hơn.
Khuynh Kỳ Giả gật đầu tiếp nhận ý tốt của Đan Vũ, sau đó đi đến địa điểm xảy ra chuyện với bát trọng Thần Tử.
Bởi vì giữa đường, hạt giống sẽ mất hiệu lực, mọi người không thể không đi bộ xuống núi.
Nhưng trước khi xuống núi, thông báo sinh hoạt của Bát trọng thần tử đang ảnh hưởng đến các yêu quái trên núi, mời bọn hắn hỗ trợ lưu ý vị trí của ma vật và hướng đi của Thiên Đại Liên.
- Ngươi cảm thấy lần này là ngẫu nhiên sao?
Bát trọng thần tử đang đi trên đường hỏi Khuynh Kỳ Giả.
Khuynh Kỳ Giả do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Một người khác ngẫu nhiên đến, hơn nữa không hề báo trước xuất hiện ma vật, ba người này tất nhiên có liên hệ.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Thiên Đại Liên?
Mang theo nghi vấn này, Khuynh Kỳ Giả và Bát Trùng Thần Tử dẫn dắt mấy tên vu nữ, dựa theo phương hướng và vị trí đại khái mà Thiển Dã Xuân cung cấp tìm được nơi chiến đấu của Thiên Đại Liên và Ma Vật.
Bát trọng thần tử chưa đi vào đã cảm giác được sức mạnh của Lôi Nguyên Tố Lực.
- Sức mạnh này không giống như của tiểu gia hỏa kia.
Bát trọng thần tử vừa cảm thụ vừa nói, đối với mấy cân mấy lượng Thiên Đại Liên nàng lại không rõ, trước kia sử dụng Nguyên Tố Lực mạnh như thế nào, rất nhiều kỹ xảo vẫn là nàng dạy cho hắn.
- Là hắn sao?
Nhìn tiêu ngân trên cây, trong lòng của Khuynh Kỳ giả thật ra đã có đáp án.
Bát trọng thần tử phát ra tiếng thở dài:
- Xem ra lực lượng hạn chế của hắn là bị giải trừ, thật là phiền phức.
Nàng đã hiểu rõ mục đích của đám người này, nếu không thể đạt được thì sẽ bị diệt.
Chính là có một chút bát trọng thần tử hay là không nghĩ ra, một người khác ngẫu nhiên lại đột nhiên tới Minh Thần Đại Xã làm cái gì?
Với năng lực của hắn thì chắc là đã đến đại xã Minh Thần từ sớm rồi, không cần chờ tới hôm nay làm gì.
Nhớ kỹ điểm đáng ngờ này, bát trọng thần tử mở ra tầm nhìn nguyên tố, nếu Thiên Đại Liên và một người khác ngẫu nhiên đều có thể sử dụng Nguyên Tố Lực, vậy theo dấu vết nguyên tố di lưu, hẳn là rất nhanh là có thể tìm được bọn họ.
- Bọn họ đã đi về phía bên kia.
Bát trọng thần tử nói với nhóm Khuynh Kỳ Giả và Vu Nữ.
Tất cả mọi người nhìn qua, phát hiện phương hướng kia có một con đường nhỏ.
Ảnh hướng tất cả đường đi đều nối thẳng đến Minh Thần Đại Xã, điều này có nghĩa là Thiên Đại Liên sau khi được cứu sẽ tính trở về.
Nhưng kỳ lạ là trải qua thời gian dài như vậy, hắn vẫn không xuất hiện ở Minh Thần Đại Xã...
Nhận biết này khiến cho Khuynh Kỳ Giả sinh ra dự cảm không lành, không biết làm sao bây giờ, hắn không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu Thiên Đại Liên bỏ lỡ chuyện trùng hợp với bọn họ.
Nhưng mà rất nhanh sự chờ đợi này đã hoàn toàn bị tính toán, mùi máu tươi quanh quẩn ở ngòi bút của mọi người, cách bọn họ không xa là một bãi máu.
Liên...
Mặc Niệm cái tên kia, bước chân của hắn dừng lại, thân thể giống như bị đinh ở chỗ, ngực của hắn đột nhiên co rút đau đớn, hắn muốn phủ nhận máu đó không phải là của Thiên Đại Liên, nhưng hắn không có cách nào lừa gạt mình.
Con rối sẽ không chảy máu, nếu như ở đây không có người thứ ba, như vậy những giọt máu này chỉ có thể là Thiên Đại Liên lưu lại.
Vẻ mặt của bát trọng thần tử đi ở phía trước ngưng trọng, lỗ tai của nàng đè thấp, khí áp quanh người cũng thấp đi theo.
- Các ngươi đi xung quanh nhìn xem, không cần đi quá xa.
Bát trọng thần tử phân phó với vu nữ bên cạnh, nói xong đôi mắt nàng hơi đổi, như muốn dừng lại trên người nàng một lát rồi vẫy vẫy tay với vu nữ.
Các vu nữ hiểu rõ ý tứ của bát trọng thần tử, các nàng nhao nhao tản ra, đi xung quanh tìm kiếm manh mối có tác dụng.
Bát trọng thần tử thì đợi vài giây, một mình đi về phía vết máu kia.
Cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt đất, nàng chú ý tới phương hướng giọt nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn lại, Bát trọng thần tử nhớ rõ đến Đông trú sứ quán Đạo Thế ở phương hướng kia.
- Hắn bị mang đi rồi.
Giọng nói của Nhànước Kỳ Giả vang lên bên tai bát trọng Thần Tử.
Nhìn về phía bên cạnh, bát trọng thần tử phát hiện không biết khi nào Khuynh Kỳ Giả đi vào bên người nàng, hắn cúi đầu nói với vết máu:
- Có lẽ hắn có thể cứu chữa Phương Pháp Liên, bởi vậy mới mang hắn đi.
Suy đoán này làm cho bát trọng Thần Tử lại thở dài:
- Có lẽ vậy.
Nàng muốn nói đó là tình tiết trong tiểu thuyết, thậm chí ở trong tiểu thuyết đều sẽ bị đánh giá là cố tình... Nhưng ai có thể đảm bảo hiện thực không thể hoang đường hơn tiểu thuyết?
giữ lại một phần ý tưởng có lẽ cũng không tệ.
Vâng, ý tưởng này, bát trọng thần tử hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Ngươi cho rằng nguyên nhân hắn mang tiểu tử này đi là cái gì?
Người máy Khuynh Kỳ giả này rơi vào trầm tư, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì một người khác cũng không thể cứu được Thiên Liên.
- Có lẽ hắn chỉ là có lòng tốt.
Khuynh Kỳ giả đưa ra đáp án của hắn.
- Có thể, nhưng ta cảm thấy còn có nội tình khác.
Bát trọng thần tử đầu tiên là tán đồng, tiếp theo nàng nói ra cái nhìn của mình:
- Ngươi không cảm thấy hắn biết rất nhiều chuyện sao?
Lời này vừa nói ra, Ngụy Kỳ giả đã trở nên mơ hồ, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến một suy đoán rất hoang đường.
Một người khác ngẫu nhiên biết rất nhiều, mà hắn thì chuyện gì cũng nói lung tung.
Người Thông Đoạt Kết Hợp với hiểu biết của bản thân, hắn phát hiện mình giống như biết được tại sao một người khác lại ngẫu nhiên muốn tới Minh Thần Đại Xã.
- Hắn tới Minh Thần Đại Xã là muốn lấy lòng thần.
Khuynh Kỳ Giả thì thào lẩm bẩm.
- Hả?
Bát trọng thần tử lông mày nhíu lại, nàng theo bản năng muốn phản bác, bởi vì ngoại trừ Khuynh Kỳ Giả và Thiên Đại Liên ra thì nàng không nói với những người khác, trái tim thần linh đã bị giao vào tay nàng.
Không đúng, hiện tại là như người được bảo quản.
Căn cứ vào điều kiện này, nàng đương nhiên hỏi ra vấn đề kia:
- Vậy sao hắn biết được Thần Chi Tâm ở Minh Thần Đại Xã, không phải ở Thiên Thủ các?
Đó chính là vật phẩm của Thần, đa số người đều cho rằng nó nên ở trong tay Thần.
Khuynh Kỳ giả môi động tâm, cuối cùng hắn nói:
- Ta nói không rõ.
Hắn gần như là giả thiết.
- Vậy chờ ngươi muốn nói cho ta biết rồi nói sau.
Bát trọng thần tử không miễn cưỡng, chuyện này khó bề phân biệt, thiếu rất nhiều manh mối, nói không rõ hết sức bình thường.
- Ta sẽ làm.
Khuynh Kỳ Giả nhẹ nhàng đồng ý.
Lúc này, vu nữ điều tra xung quanh đã vòng vèo trở về, báo cáo các nàng đã phát hiện.
- Cung Tư đại nhân, phát hiện dấu vết không gian lớn bị xé rách xung quanh, rất có thể là Vương Thú Hoàng Kim đang hoạt động xung quanh.
Vu Nữ nói ra phát hiện của các nàng:
- Chúng ta có nên áp dụng biện pháp tương ứng hay không.
Bát trọng thần tử nhận được tin tức này, nàng nghiêm túc nghĩ nghĩ trả lời:
- Trở về ta sẽ một lần nữa chủ trì hiến tế, bố trí trận pháp, còn về ma vật, các ngươi trở về thông tri cho Thiên Lãnh, để cho bọn họ phái võ sĩ tới thanh lý.
Minh Thần Đại Xã có trách nhiệm là bảo vệ Thần Hoa anh đào, thanh lọc ô nhiễm, rửa sạch ma vật là trách nhiệm của Thiên Lãnh, mặc dù nàng là Minh Thần Đại Xã cung tư cũng không thể làm ngơ cho bọn họ làm việc.
Vu Nữ đương nhiên hiểu, nàng ghi nhớ rồi nói tiếp:
- Chúng ta phát hiện những ma vật đó rất có thể là bị hấp dẫn đến, không giống như tụ tập một cách tự nhiên.
Ma vật bình thường sẽ không dễ dàng tới gần ngọn núi, nhưng lần này chúng nó không biết đã bị kích thích cái gì, tre già măng mọc tụ tập đến chân núi, không kiêng kị gì cắn rễ Thần Hoa anh đào.
Chính là bởi vì bộ rễ Thần Hoa anh đào của hắn bị ăn mòn nên mới làm cho hạt giống của hắn mất đi hiệu lực.
- Có chứng cứ gì không?
Bát trọng thần tử hỏi ra mấu chốt.
Vu Nữ bất đắc dĩ trả lời:
- Không, chúng ta chỉ là thông qua dấu vết để ra kết luận này.
Những ma vật đó quá cuồng táo, chuyện này không bình thường.
- Vậy còn có phát hiện khác không?
Khuynh Kỳ Giả cẩn thận hỏi.
- Không, chỉ có những thứ này.
Vu Nữ nhanh chóng trả lời, làm cho Giả Thiên an tâm, ở xung quanh các nàng không có bóng dáng của Thiên Đại Liên, đây nào đó là chuyện tốt.
Bát trọng thần tử lại nhìn về phía Giả Thiên Kỳ, nàng xoay người lại:
- Được rồi, trở về đi.
Nơi này đã không còn manh mối gì nữa.
Vu Nữ không dám cãi mệnh lệnh của bát trọng thần tử, nàng theo sát phía sau đối phương.
- Đúng rồi, thông tri công việc khám định và công việc xã hội, tế nhân của Minh Thần Đại Xã yêu cầu phải phong tỏa tất cả bến tàu của đảo Minh Thần, cho dù là con thuyền của phía chính phủ hay là thuyền của khách, đều không cho phép ra biển, tất cả con thuyền từ bên ngoài vào chỉ có thể vào không thể ra.
Bát trọng thần tử nhẹ nhàng bâng quơ phân phó.
- Chính là... Vu Nữ theo bản năng đưa ra nghi ngờ.
Phong tỏa tất cả các cảng cũng không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt của con dân Đạo Thế.
Nhưng nhìn vẻ mặt của bát trọng thần tử, Vu Nữ cúi đầu tỏ vẻ mình lập tức làm ngay.
Một màn này bị Khuynh Kỳ Giả nhìn ở trong mắt, đợi sau khi Vu Nữ đi rồi, hắn nói với Bát Trọng Thần Tử:
- Bát trọng Cung Tư, ngươi không cần làm đến tình trạng này.
Bát trọng thần tử nghe vậy cười một tiếng:
- Ngươi muốn vì tiểu gia hỏa kia sao? Không phải, so với tiểu gia hỏa kia, một khôi lỗi khác mất đi hạn chế lực lượng càng đáng chú ý, nếu thật sự là không kịp thì chỉ có thể đi Thiên Thủ các báo cho tướng quân.
- Vậy tướng quân sẽ quản sao?
Khuynh Kỳ giả không nhịn được hỏi.
- Ai biết, nhưng chúng ta đã nói mà?
Bát trọng thần hỏi lại, trọng điểm không phải là tướng quân có thể quản hay không, mà là hành vi và thái độ của bọn họ.
Người của Khuynh Kỳ Đại Hội hiểu rõ dụng ý của Bát trọng Thần Tử, bởi vậy hắn không biết còn có thể nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên hắn phát hiện thế giới này phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Cũng may là tám trọng thần tử cũng không muốn nói chuyện, nàng một đường trầm mặc trở về Minh Thần Đại Xã.
Mới vừa đến Thần Xã gần đây, bát trọng Thần Tử đã vội vàng đi an bài các hạng sự vụ.
Không biết Khuynh Kỳ Giả bị giữ lại nên đi đâu, dừng lại một hồi với Thần Hoa anh đào, hắn mới bước ra khỏi sân ở trọ.
Ánh hoàng hôn chiếu lên hành lang, thoạt nhìn không có bất kỳ thay đổi nào, giống như hắn chỉ đi ra ngoài mà thôi.
Không biết vì sao, người của Khuynh Kỳ Giả cảm thấy Thiên Đại Liên đột nhiên từ cuối hành lang chạy về, vui vẻ gọi tên của hắn, nói chuyện hôm nay hắn làm, sau đó hỏi hắn hôm nay làm cái gì, tối ăn cơm gì.
Loại sinh hoạt đơn giản này trong khoảnh khắc đã hóa thành hư ảo.
Hắn không có một chút chuẩn bị, biến cố đã không kịp dự phòng đã đến.
Khuynh Kỳ Giả bỗng nhiên không muốn trở về chỗ ở, nếu kháng cự chậm bước chân thì cuối cùng hắn ngừng ở hành lang, nhìn về phía Thần Hoa anh đào xán lạn trong đình viện.
Trong lúc bất tri bất giác, Khuynh Kỳ Giả giống như lại nghe được tiếng tim đập, nhưng so với trước kia thì tiếng tim đập lần này đã nặng hơn nhiều rồi.
Mãi cho đến khi giọt nước rơi xuống sàn nhà, tiếng động rất nhỏ khiến cho người có cảm giác giật mình tỉnh lại, hắn cảm nhận được nước miếng trên mặt đang ươn ướt, sau đó lại cảm giác được mình đang rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.