[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 28:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Thiên Nhất biểu tình từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ, cuối cùng biến thành mờ mịt.
Đúng vậy, hắn giống như dừng cày 500 năm.
Nhận biết này vừa xuất hiện, Thiên Đại Liên đột nhiên có chút không nghĩ về Đạo Thê, đến lúc đó Bát Trọng Thần Tử biết hắn trở về, sợ là sẽ phái người theo dõi hắn, mãi đến khi hắn viết ra cốt truyện kế tiếp... Vấn đề là hắn căn bản chưa nghĩ ra kế tiếp sẽ viết cái gì!
Thiên Đại Liên nỗ lực nghĩ ra nội dung trong tiểu thuyết mình viết, sau đó phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng, hắn còn chưa kịp nói cho Tán Binh biết Đan Vũ còn sống.
Lúc này, tâm tình vốn dĩ Thiên Đại Liên đảo ngược lại trở nên trầm thấp, rõ ràng chỉ kém một chút.
Nếu như Tán Binh có thể thuận lợi đi tới Minh Thần Đại Xã, vậy thì hắn có thể gặp mặt Đan Vũ một lần, sau này sẽ không gia nhập vào đám người Ngu Nhân, tất cả đều sẽ bị thay đổi... Có tình huống chưa từng có trên thế giới...
Nhưng thật sự là trùng hợp như vậy sao? Trong lòng Thiên Đại Liên hiện ra một tia nghi vấn, hắn cúi đầu nhìn tờ tuyên truyền kia, chân tướng trên đó làm hắn nhíu mày.
Dự cảm nói với hắn, ma vật xuất hiện ngày hôm đó tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, chí ít chó săn cảnh giới đột nhiên xuất hiện không phải ngẫu nhiên, tuyệt đối là có người lợi dụng những ma vật đó, ngăn cản Tán Binh đi Minh Thần Đại Xã hoặc là muốn giết chết Đan Vũ bị tìm về, không để cho chân tướng bại lộ.
Hay là tiến sĩ? Ngàn Đại Liên tự hỏi, đồng thời làm bộ không thèm để ý buông trang tuyên truyền xuống.
Hiện nay, chỉ có tiến sĩ mới có lý do làm như vậy, nếu để chân bị hại thì sẽ là một tai họa ngầm đối với hắn, Minh Thần Đại Xã biết rằng, bọn người Ngu Nhân là độc thủ phía sau màn, tuyệt đối sẽ cảnh giác bọn người Ngu Nhân, tương lai bọn người Ngu Nhân ở Đạo Thê sẽ không dễ triển khai công việc.
Mà người mà Tán Binh được đến chân rơi xuống, không thể bỏ qua chính là tiến sĩ.
Một lần nữa trở về quá khứ, thực ra lực lượng của Tán Binh hẳn là còn mạnh hơn rất nhiều so với tiến sĩ bình thường.
Nhưng điều kiện tiên quyết là tán binh mà tiến sĩ đã biết sẽ được chấp hành khi trở về từ ghế thứ sáu của Ngu Nhân Chúng.
Ngàn Đại Liên không thể xác định được mấy trăm năm trước tiến sĩ rốt cuộc biết bao nhiêu, cũng chính là bởi vậy hắn không thể không lập tức điểm danh ở trên chuyện này, tạm thời để nó qua một bên một chút.
Nhưng không suy nghĩ chuyện kia nữa, trong lúc nhất thời Thiên Đại Liên cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể xem tiểu thuyết nhẹ trong tay.
Hắn vốn tưởng rằng quyển sách này là dùng chuyển sinh thành mèo làm mánh lới, nhìn mấy trang sau hắn phát hiện vai chính thật sự biến thành mèo.
Thiên Đại Liên đọc được một nửa, hắn có một loại cảm giác rất quen thuộc, hắn lật đến nền tảng, vừa nhìn thấy mặt trên đã được đánh dấu thiếu nhi văn học.
Thiên Đại Liên âm thầm nắm chặt nắm đấm, cảm giác hắn lại bị tiểu hài tử đối đãi.
Nhưng nghĩ lại, hắn ý thức được thư hắn cho hắn hình như cũng chỉ có văn học thiếu nhi mới có thể chọn.
Người hầu nhắc đến lịch sử và thời sự đương đại chắc chắn không dám cho hắn, tiểu thuyết bình thường lại ngư long lẫn tạp, nói không chừng bên trong có nội dung gì đó.
Ở tiền đề này, văn học thiếu nhi là thích hợp nhất, có thể đảm bảo sẽ không lẫn quá nhiều tin tức Tán Binh tạm thời không muốn làm cho hắn tiếp xúc.
Được rồi, văn học thiếu nhi thì văn học thiếu nhi đi.
Thiên Đại Liên từ bỏ giãy giụa, trong căn phòng phong cách Đạo Thê này muốn tĩnh tâm một chút, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Không biết là còn chưa có khái niệm ly biệt hay là nơi này rất giống Đạo Thê, sau khi Thiên Đại Liên không thèm nghĩ đến những âm mưu quỷ kế kia thì sinh ra một loại ảo giác mình còn ở Minh Thần Đại Xã.
Giống như hắn chỉ là ngủ một giấc sau giờ ngọ, tỉnh lại lại đi đọc tiểu thuyết không thấy hết. Chờ hắn xem xong, sẽ đi tìm một người như hắn, nói chuyện phiếm, cùng nhau ăn cơm, sống một ngày như Đề Oát Nhất. Quá làm hắn cho rằng mình đã thay đổi cốt truyện, thay đổi vận mệnh, nhưng hiện giờ xem ra đều là hắn tình nguyện mà thôi.
Thiên Đại Liên rũ mí mắt xuống, hắn cảm thấy rất khổ sở, bắt đầu không nhìn được quyển sách trên tay.
Cũng là đến lúc này hắn mới có loại cảm giác nguyên lai đã trôi qua lâu như vậy.
Nhưng ngoại trừ chuyện đọc sách ngàn dặm không thể tưởng được ra thì không thể nào nghĩ ra được, những thủ vệ đó ngoài việc bảo vệ hắn ra thì còn có thể giám sát hắn.
Hơn nữa cho dù chạy ra khỏi đại trạch này, hắn cũng không thể trở về Đạo Thê, hắn không có tiền, hơn nữa người dị quốc của hắn rất dễ bị bắt lấy...
Thiên Đại Liên đột nhiên cảm thấy trước mặt phát triển quái quái, nhưng hắn trải qua trầm tư suy nghĩ lại không tìm ra được chỗ nào không đúng.
Thiên Đại Liên thở dài lắc đầu, sau đó mạnh mẽ quét sạch đầu óc.
Rõ ràng là muốn tĩnh tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải suy nghĩ đông nghĩ tây, thư trên tay đến cuối cùng cũng không lật được hai trang.
Ngàn Đại Liên không tiếng động khiển trách mình, đồng thời thu nạp lực chú ý toàn bộ phóng vào trên sách.
Chờ hắn chưa hết thèm đọc xong bản tiểu thuyết này, nhìn trang cuối cùng còn chưa xong, không khỏi hít hà một hơi.
Quyển sách này lại không có kết thúc!
Chính là một tác giả 500 năm không đổi mới, Thiên Đại Liên không có biện pháp chỉ trích người khác.
Sau khi lật xem những sách còn lại, xác nhận không có tiếp tục làm, hắn trầm mặc lại nhìn về phía giá đồng hồ, lúc này kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ.
Nói cách khác là hắn đã nhìn không sai biệt lắm hơn hai giờ.
Thiên Sứ Đại Liên thẩm tra đối chiếu thời gian, cầm lấy phần dư lại chuẩn bị trở về phòng hắn tỉnh lại.
Tận lực làm lơ người hầu trong phòng, Thiên Đại Liên một mình ra khỏi phòng, dựa theo lộ tuyến nhớ kỹ khi tới, đi về phía gian phòng ngủ kia.
Nhưng không đi được hai bước, một giọng nói quen tai từ hành lang truyền tới.
Bước chân của Thiên Đại Liên Thể dừng lại một chút, hắn không tiếp tục về phòng nữa, ngược lại đi về phía nơi phát ra âm thanh kia.
Nếu hắn không nghe lầm thì hình như người vừa nói chuyện kia là tiến sĩ.
Vốn dĩ Thiên Đại Liên đã có chút nghi kỵ đối với tiến sĩ, hiện tại nghe thấy tiến sĩ nói chuyện, hắn thật sự là không chịu nổi lòng hiếu kỳ.
Rón ra rón rén đi vào một cái cầu thang dẫn xuống lầu, Thiên Đại Liên cẩn thận nhìn xuống dưới lầu.
Trong đại sảnh lầu một, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng bị kéo dài ra.
- Ta tới là để tiện hỏi hắn có tỉnh lại hay không, nếu còn chưa tỉnh lại thì ta cũng sẽ thông báo cho nhóm nghiên cứu viên tới để tìm kiếm nguyên nhân.
Tiến sĩ hình như đang nói chuyện với ai đó.
Thiên Đại Liên nghiêm túc nghe, thông qua lời nói của tiến sĩ, hắn có thể xác định tiến sĩ nhúng tay vào trị liệu cho hắn.
Loại cầu nguyện này ngàn vạn không được cắt miếng, ngàn lần nghe đi xuống.
- Nhận được sự chiếu cố của ngài, hắn đã tỉnh lại.
Quản gia dưới lầu đáp lại.
- Thật không? Vậy không thể tốt hơn, đã trải qua không ít khó khăn đối với việc chữa trị của hắn.
Trong lời nói của tiến sĩ rõ ràng mang theo khách sáo:
- Vậy thì ngài chuyển vật phẩm này cho chủ nhân căn nhà này giúp ta đi, ta không lên nữa, tránh quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Thiên Đại Liên nghe thấy tiến sĩ nói như vậy, không nhịn được ló đầu ra, muốn nhìn xem đến tột cùng là thứ gì.
Đáng tiếc hắn thay đổi mấy góc độ cũng không thể nhìn rõ, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy tiến sĩ giao một cái hộp cho quản gia.
- Cảm ơn ngài tín nhiệm, ta sẽ giao cho đại nhân.
Khi âm thanh của quản gia vừa dứt, bóng dáng của tiến sĩ di động.
Sợ mình bị phát hiện, Thiên Đại Liên vội vàng chạy về chỗ tối, mãi đến khi nghe thấy cửa lớn mở ra mới trở về vị trí ban đầu.
Lúc này đây, từ góc độ Thiên Đại Liên có thể nhìn thấy tiến sĩ đứng ở cửa từ biệt với quản gia.
- Gặp lại.
Tiến sĩ nói xong hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Bởi vì có mặt nạ che chắn nên quản gia không chú ý tới hành động của tiến sĩ, Thiên Đại Liên ở chỗ cao lại có thể thông qua động tác rất nhỏ kia nhận ra tiến sĩ đang nhìn mình.
Thiên Đại Liên trầm lòng, trải qua việc bị Ajax phát hiện, hắn đã sớm biết chấp hành quan nhạy bén cỡ nào, nhưng hiện tại đối mặt với hành động của tiến sĩ, hắn vẫn không khỏi bực bội.
Loại bực bội này không phải bởi vì nghe lén bị bắt lấy, mà là một loại cảm xúc phức tạp hơn, giống như là một loại kháng cự đến từ tiềm thức.
Nhất thời Thiên Đại Liên rất muốn biết mấy trăm năm qua tiến sĩ này đã làm gì với mình.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, dưới lầu có tiếng cửa truyền đến, Thiên Đại Liên cúi đầu nhìn xuống, thấy quản gia đang đóng cửa chuẩn bị lên lầu.
Thiên Đại Liên thấy thế trầm tư vài giây, hắn làm bộ như không có chuyện gì xoay người đi về, đuổi theo quản gia đi lên trước trở về phòng nghỉ.
Trong phòng tất cả mọi thứ giống như không có biến hóa.
Thiên Tứ đại thư bỏ xuống, cởi bỏ đôi mắt thần chi nhãn treo bên hông, trở về phòng để quần áo chuẩn bị kiểm tra thân thể thật tốt.
Nhưng mà hắn vừa tiến vào đến phòng để quần áo đã sửng sốt, không giống với lần trước trống không, ăn một bữa cơm đã treo đầy quần áo.
Tầm mắt đảo qua những quần áo đó, Thiên Đại Liên chú ý tới bên trong từ trang phục mùa đông đến trang phục mùa hè đầy đủ mọi thứ, điều này làm hắn không khỏi suy đoán, có phải nhóm người hầu biết hắn muốn ở đây thật lâu nên mới chuẩn bị nhiều quần áo như vậy cho hắn.
Thiên Đại Liên bị thiết tưởng này làm cho tâm tình càng không tốt.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, chửi thầm đều là tiến sĩ sai, sau đó mở mắt thần ra.
Sau khi tâm trạng xấu đi vào thì hắn càng cho rằng tiến sĩ có thể đã làm thực nghiệm trên người hắn... Hoặc là nói thân thể này vốn không phải thân thể của hắn lúc đầu.
Hắn cần phải biết rõ trên thân thể của mình có gì đó không bình thường hay không.
Cùng lúc đó, ở trên cánh đồng tuyết chạy băng băng trong một chiếc xe, tiến sĩ vừa mới đưa xong đồ vật đang ngồi ở bên trong xe đọc một phần văn kiện.
Trên văn kiện kia ghi tỉ mỉ tỉ mỉ trạng thái của thân thể Lục Thiên Đại Liên, cùng với ghi chép cắt miếng chế tạo.
- Phong ấn toàn bộ văn kiện liên quan đến chuyện này, đây là một phần cuối cùng.
Người ngồi đối diện tiến sĩ nói.
Khuôn mặt của hắn giống tiến sĩ như đúc, mang theo mặt nạ giống vậy, không nhìn kỹ đã nói rất dễ dàng coi hắn là người giống tiến sĩ đối diện.
Trên thực tế, quan hệ giữa bọn họ và người khác vốn chính là chia nhỏ theo tuổi tác khác nhau.
- Ta đã biết.
Tiến sĩ cắt miếng thu hồi văn kiện kia, nội dung bên trong hắn đã biết toàn bộ, không cần nhìn kỹ, hắn chuyển sang người đối diện:
- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, vậy nhiệm vụ của ngươi là cái gì?
Người được gọi là OmegaBuild, hắn trầm ngâm một lát rồi trả lời:
- Đi tu di tạo thần.
Đây là kế hoạch tuyệt mật, nhưng mà nhiệm vụ bí mật cũng yêu cầu người hoàn thành.
Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngại nói cho những người cắt miếng khác, nói không chừng qua một thời gian nữa, còn phải tham gia vào đó.
Đối với đám học giả của Tu Di Giáo Lệnh Viện kia thì hắn không ôm quá nhiều hy vọng.
Một người khác cắt miếng hiểu rõ ý đồ của OmegaBuild, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tên hề đồng ý à?
- Đúng vậy, nhưng từ thái độ của hắn xem ra, hắn không cho rằng thực nghiệm này có thể thành công.
OmegaBuild nhàn nhạt nói.
- Ta từ chỗ của Schiller nhận được một tin tức, tiến hành thực nghiệm lần trước rất thuận lợi.
Ngồi ở đối diện cắt miếng đưa ra những ý kiến khác nhau.
Vẻ mặt của OmegaBuild không thay đổi nói:
- Với thực nghiệm thì thuận lợi mới là lạ.
Ngoài ý muốn là thái độ bình thường, bất kể là đối với sinh hoạt hay là thực nghiệm.
Tuy nói rằng cho dù là bản thể tiến sĩ hay là bất kỳ cắt miếng nào cũng không quan trọng đối với việc thực nghiệm thành công hay không, nhưng đó là bọn họ, người ngoài không xem như vậy, rất nhiều người chỉ coi trọng kết quả mà không phải là quá trình trong đó.
Tiến hành một hồi thí nghiệm định trước thất bại, là một loại biểu hiện rất khác thường.
- Tên hề có thể đồng ý là bởi vì tràng thực nghiệm kia là thủ đoạn tất yếu để thu hoạch Thần Chi Tâm.
Nói tới đây, tiến sĩ cắt miếng cười một tiếng:
- Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, đây là nhiệm vụ của ngươi.
- Ừm, ta sẽ đi Tu Di tạo áp lực cho các hiền giả, chờ đợi bắt được toàn bộ linh kiện của Lôi Thần Thần Chi Tâm, có thể dùng một lần để thuyết phục bọn họ.
Hạch bia nói ra kế hoạch của hắn.
Căn cứ theo cách nói của Tán Binh, lần trước bọn họ cũng làm như vậy.
Tu Di Hư Hư Thực Thực đã có tính toán sáng tạo tân thần từ rất sớm, nhưng không phải tất cả hiền giả đều sẽ hợp tác với Ngu Nhân Chúng trên chuyện tạo thần, bởi vậy cần phải sàng chọn ra người có thể hợp tác với Ngu Nhân Chúng trước.
Nghĩ đến việc định ra toàn bộ kế hoạch, bổ sung cho OmegaBuild:
- Nữ sĩ tiến triển ở Đạo Thê không thể nói là thuận lợi, nhưng trước mắt thời gian rất sung túc, không cần quá vội vàng.
- Cho nên vai hề mới không phái Thạch Phong đến chỗ đạo thê.
Hắn cắt miếng đối diện nhớ tới bí mật mà hắn đã quan trắc được.
Nhân vật chính còn chưa lên sàn thì kịch bản đã không thể thôi diễn.
Khi chúng quan chấp hành điều lệ, triệu tập bọn họ làm vai hề không báo cáo tất cả tình huống cho bọn họ.
Có lẽ đối với nữ hoàng vai hề và băng chi thì bọn họ chỉ là quân cờ trên bàn cờ, tới lúc nên vứt bỏ thì sẽ bị vứt bỏ không lưu tình chút nào.
Tiến sĩ cắt miếng không biết tại sao lại sinh ra nghi vấn, Tán Binh biết thái độ của vai hề sao? Nếu hắn biết vẫn khăng khăng trở thành thần minh thì hắn thật sự theo đuổi thành thần sao?
Lần đầu tiên, tiến sĩ ý thức được bọn họ tham gia tiến tạo thần thực nghiệm, rất có thể không chỉ là giao dịch với Tán Binh.
Bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú đối với kết quả thực nghiệm kia, dù sao thì đó là bắt đầu từ 500 năm trước, ở thời kỳ giẫm phải cát, thành Thần chính là vì thực nghiệm.
Đột nhiên, tiến sĩ cắt miếng rất muốn biết thử xem Tán Binh có thể sử dụng vật phẩm như vậy để tiêu trừ một phần ký ức của Thiên Đại Liên hay không.
Lúc trước ở trong thực nghiệm hắn không sử dụng kỹ thuật như vậy là bởi vì không muốn cành mẹ đẻ cành con, không ai biết mạnh mẽ tiêu trừ ký ức của người buông xuống sẽ tạo thành loại ảnh hưởng gì.
Lần này, quyền lựa chọn tiến hành loại trừ giao cho Tán Binh, tạm thời xem như là để bù đắp tiếc nuối trong thực nghiệm.
Mà hắn cũng rất tò mò, một khi người mất đi tìm lại được thì hắn sẽ muốn đối phương chỉ nhớ rõ mình sao.
- Lần này, Ngu Nhân Chúng lại không phái hắn tới đây.
Dưới Thần Hoa anh đào ở trên đảo Tê Minh, người mặc thú y màu trắng, Khuynh Kỳ Giả nói ra tin tình báo hắn nhận được.
Bát trọng thần tử không có bất kỳ ngoài ý muốn nào đối với chuyện này:
- Hắn hiểu ngươi, nhưng trái lại, ngươi cũng hiểu hắn, hơn nữa chân tướng đạp phải sa là bị hắn biết, vậy thì đao đâm về phía đạo thê này sẽ bị phản cầm.
- Ngu Nhân Chúng vẫn luôn lừa gạt hắn, cũng ngăn cách liên hệ giữa chúng ta và hắn.
Người máy Thông tin một lần nữa đưa ra kết luận kia.
Ở mấy trăm năm trước, hắn đã mơ hồ có loại dự cảm, nói là ba người do Thần Minh ngẫu nhiên thành lập, không bằng nói là người thứ hai tồn tại.
Hắn tuyệt vọng, mất đi nơi ở của mình, sau này đi lại không biết được mục đích tồn tại của mình, cuối cùng bị lừa gạt và lợi dụng.
Lúc đầu, Khuynh Kỳ Giả đưa ra kết luận này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng theo tin tình báo thu thập được mấy trăm năm càng ngày càng nhiều, hắn dần dần khẳng định suy đoán của mình, bọn họ thật sự là quá giống.
Cho nên, Khuynh Kỳ giả có thể rất dễ dàng hiểu được tại sao gia nhập vào đám người rối loạn kia là suy nghĩ cái gì, bởi vì sau này, Khuynh Kỳ giả cũng sẽ giống như vậy, lung lay sắp đổ trước vực sâu, coi người khác rời đi như là một loại phản bội.
Thật ra nếu nói là phản bội, thì Khuynh Kỳ Giả rất rõ đó là lấy cớ để che giấu sự vô lực của bản thân.
Khuynh Kỳ giả ngẩng đầu nhìn về phía Thần Hoa anh đào quanh năm không bại, ở trên đạo thê giống như chỉ có nó là vĩnh hằng không thay đổi, nhưng nói đúng ra thì không thay đổi, cành khô của nó vẫn là ở trong năm tháng biến thành bộ dáng hồ ly.
- Thật hy vọng ta có thể gặp mặt hắn.
Khuynh Kỳ giả nói ra tiếng lòng của hắn.
- Sau đó thông qua giao lưu cảm hóa hắn?
Bát trọng thần tử tùy ý đáp lại.
Khuynh Kỳ giả có chút bất đắc dĩ, hắn không thể không nhắc nhở:
- Bát trọng Cung Tư, chúng ta không phải đang nói chuyện tiểu thuyết nhẹ.
Sau khi trao đổi, hắn cảm nhận được độ khó của việc trở thành một người khác.
Đổi vị tự hỏi, giả như Khuynh Kỳ tự cảm thấy hắn sẽ không thông qua nói mấy câu đã thay đổi lập trường.
Lại nói, nếu hắn có thể dễ dàng thay đổi lập trường thì tiến sĩ cũng không thể không xuống tay với Đan Vũ, cũng bởi vì diệt trừ một người khác mà lan đến gần ngàn dặm.
Nghĩ đến việc mất đi một ngàn đại liên, trong lòng người này lại dâng lên một trận đau khổ, nhưng hắn lại vui mừng, cũng may hắn gặp được một mình khác.
Khuynh Kỳ giả tin tưởng, cho dù bao nhiêu lần, một mình khác cũng sẽ cứu đứa nhỏ kia.
Đó là người nhà mà hắn nhận định, là người ký thác tình cảm của hắn.
Cũng là kéo hắn lại ngắn ngủi, làm cho hắn không đến mức như vậy hài tử sớm rơi vào vực sâu.
Bọn họ tình cảm là nhất trí, nhưng đây không phải là một nguyên nhân khác, đó là mình mang hắn đi và không mang hắn về được.
Khuynh Kỳ giả nghĩ đến đây đã sinh ra vài phần bất mãn đối với một mình khác.
Mà hình như bát trọng thần tử bên cạnh phát hiện ra suy nghĩ của hắn, chỉ nghe nàng dùng ngữ khí nghiền ngẫm nói:
- Ta vẫn luôn muốn nói đây là một đề tài rất có ý tứ đối với cá nhân và sự tranh đoạt của mình.
Đoán ra tâm tư của bát trọng Thần Tử, Khuynh Kỳ Giả hỏi tiếp:
- Thật không?
- Đương nhiên, nếu ngươi không ngại thì có lẽ ta có thể mở ra một hoạt động yêu cầu viết bài.
Bát trọng thần tử trêu chọc nói.
- Vẫn là từ bỏ, Liên Sâm sẽ tức giận.
Khuynh Kỳ Giả từ chối, hắn không quan tâm, nhưng Thiên Đại Liên trở về phát hiện những yêu cầu viết bài này đại khái sẽ xấu hổ.
Nghĩ đến một ít hình ảnh thú vị, Bát Trọng Thần Tử đi từng bước:
- Ngươi ta không nói lại có ai biết bản tôn, hơn nữa ngươi không muốn nhìn xem mọi người đối đãi như thế nào sao? Không muốn xem bọn họ thiên hướng về phương nào sao? Là ngươi của bản thế giới này, hay là một người khác của hắn.
Khuynh Kỳ giả trầm mặc, hắn không muốn thừa nhận hắn thiếu chút nữa đã bị những lời nói này thuyết phục.
Mặc dù rất muốn biết, hắn vẫn từ chối:
- Chờ Liên Hồi trở về, tổng biên tập bát trọng cũng không ngại đi tìm kiếm ý kiến của hắn, ta thật ra không sao cả, còn về một ta khác thì chắc cũng sẽ không để trong lòng.
Lúc hắn nói chuyện thuần thục đổi ngữ điệu.
- Được rồi, vậy ta chờ đứa nhỏ kia trở về, hy vọng không cần tốn quá nhiều thời gian.
Bát trọng thần tử lắc đầu.
Khuynh Kỳ Giả thì bắt được từ ngữ mấu chốt, nhưng không cho hắn cơ hội hỏi, Bát Trọng Thần Tử đã nói ra tình báo mình nhận được.
- Bên kia đảo Hải Kỳ có một nghiên cứu viên của Ngu Nhân Chúng, lá gan của hắn rất nhỏ, cung ra không ít tin tức, trong đó có điều là hắn từng tiến hành thực nghiệm ở một phòng thí nghiệm nào đó, đối tượng thực nghiệm hư hư thực thực là người của Đạo Thê, tuổi tác ước chừng mười mấy tuổi.
- Viên nghiên cứu muốn thông qua khảo nghiệm kia để thu hoạch bí mật, vì vậy âm thầm kéo dài thời gian thực nghiệm.
Nghe đến đó, vẻ mặt của Người Thông Kỳ Giả không tốt lắm.
- Sở dĩ vị nghiên cứu kia biết là hắn cũng muốn gia nhập vào cuộc thực nghiệm kia, nhưng lại bị từ chối, chẳng qua hắn lộ ra rằng cuộc thực nghiệm kia đã tạo thành áp lực với hắn, đã không thể duy trì được quá lâu.
Bát trọng thần tử đọc toàn bộ tin tức từ Kỳ Hải đảo đưa tới.
Người này đề cập đến chuyện lấy người làm đạo thê làm thực nghiệm, phương diện đảo Hải Kỳ mình không quyết đoán, đã truyền lại hết lời nói thẩm tra đến khẩu cung cho nàng.
Mà những thứ đó không dùng nhiều khẩu cung với đảo Hải Kỳ, lại làm cho bát trọng Thần Tử nhìn ra manh mối.
Bát trọng thần tử quay đầu lại, hắn vừa chuyển đề tài nói với Khuynh Kỳ Giả:
- Muốn trừ khử sạch sẽ ô nhiễm đen nhánh không dễ dàng, chuyện này có thể giải thích vì sao mấy trăm năm qua, bên cạnh hắn không xuất hiện tiểu gia hỏa kia.
Đối với lực lượng không thuộc về thế giới này, bát trọng thần tử lại không rõ ràng, nàng chính mắt nhìn thấy trận chiến đen nhánh tai ách, nhìn thấy vô số yêu quái và nhân loại tham chiến ở dưới ảnh hưởng ô nhiễm làm cho tính tình đại biến.
So với chuyện này thì tử vong ngược lại là một loại giải thoát.
Lúc ấy, Thiên Đại Liên bị chó săn ở thú cảnh tập kích, tuy hắn có mắt thần, nhưng dù sao cũng là người phàm, sau khi bị tập kích rất dễ bị lây nhiễm ô nhiễm.
Người Khuynh Kỳ ở Minh Thần Đại Xã nhiều năm như vậy đương nhiên đã xem qua tư liệu về Hắc Giáp Tài, hắn nghe xong lời của Bát Trọng Thần Tử, trong đầu hiện ra thảm trạng của những người bị lực lượng đen nhánh ô nhiễm.
Không dấu vết thở dài, người máy trả lời:
- Sau này khi gặp mặt, ta sẽ nói lời cảm ơn với hắn, cảm ơn hắn đã cứu Liên.
Những lời này không biết như thế nào đã trêu chọc bát trọng thần tử, cảm giác nghiêm túc không rõ ràng của nàng đã biến mất, chỉ nghe nàng cười nói:
- Nghe lời này của ngươi, giống như tiểu gia hỏa là của ngươi, không biết nghe được lỗ tai của hắn, có cảm thấy ngươi đang khiêu khích hay không.
Thương cảm của Khuynh Kỳ Giả bị lời nói của bát trọng thần tử đánh tan, hắn lại cảm thấy vài phần bất đắc dĩ.
- Ta cũng không có ý đó.
Hắn tu luyện theo lời của bát trọng thần tử, tuy rằng hắn đúng là có Giác Thiên Đại Liên, nhưng dù sao đó chính là người nhà của hắn.
- Người nói vô tâm, người nghe có nghi ngờ, ta rất tò mò ngươi nhìn thấy tiểu gia hỏa này, có thể giống như chim nhỏ bị nhốt vào lồng sắt, không cho hắn rời đi nữa hay không.
Bát trọng thần tử vừa nói vừa cười, giống như nhìn thấy một tiểu thuyết gì đó rất thú vị.
- Bát trọng cung tư lại đang nói đùa.
Lập trường của người máy Khuynh Nhiệm Quyết Minh:
- Ta sẽ không làm như vậy.
Hắn sẽ không cố ý để lại Thiên Đại Liên, nhất là khi hắn thật vất vả mới trở lại bên cạnh hắn.
Lỗ tai của bát trọng thần tử giật giật, nàng mỉm cười hỏi một câu:
- Thật không? Ngươi không động lòng sao?
Bị hỏi đến đây, bờ môi của Giả Phương giật giật, hắn không thể nói dối.
- Ta không thể động lòng được.
Khuynh Kỳ Giả lảng tránh đề tài này, nói xong hắn cảm thấy mình có chút chơi xấu.
Bát trọng thần tử nghe vậy không hỏi nhiều nữa, chỉ không thèm để ý câu tiếp theo:
- Thật xin lỗi, ta đã quên.
Trên thực tế, sự chần chờ của Khuynh Kỳ giả nói cho cô biết đáp án, điều này đã thúc đẩy cô mong đợi được nhìn thấy lại Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả.
Chờ chim nhỏ bay trở về, sẽ biết nó sẽ đối mặt với một cái lồng sắt, một cái lồng sắt được tạo thành từ trái tim.
Đúng vậy, hắn giống như dừng cày 500 năm.
Nhận biết này vừa xuất hiện, Thiên Đại Liên đột nhiên có chút không nghĩ về Đạo Thê, đến lúc đó Bát Trọng Thần Tử biết hắn trở về, sợ là sẽ phái người theo dõi hắn, mãi đến khi hắn viết ra cốt truyện kế tiếp... Vấn đề là hắn căn bản chưa nghĩ ra kế tiếp sẽ viết cái gì!
Thiên Đại Liên nỗ lực nghĩ ra nội dung trong tiểu thuyết mình viết, sau đó phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng, hắn còn chưa kịp nói cho Tán Binh biết Đan Vũ còn sống.
Lúc này, tâm tình vốn dĩ Thiên Đại Liên đảo ngược lại trở nên trầm thấp, rõ ràng chỉ kém một chút.
Nếu như Tán Binh có thể thuận lợi đi tới Minh Thần Đại Xã, vậy thì hắn có thể gặp mặt Đan Vũ một lần, sau này sẽ không gia nhập vào đám người Ngu Nhân, tất cả đều sẽ bị thay đổi... Có tình huống chưa từng có trên thế giới...
Nhưng thật sự là trùng hợp như vậy sao? Trong lòng Thiên Đại Liên hiện ra một tia nghi vấn, hắn cúi đầu nhìn tờ tuyên truyền kia, chân tướng trên đó làm hắn nhíu mày.
Dự cảm nói với hắn, ma vật xuất hiện ngày hôm đó tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, chí ít chó săn cảnh giới đột nhiên xuất hiện không phải ngẫu nhiên, tuyệt đối là có người lợi dụng những ma vật đó, ngăn cản Tán Binh đi Minh Thần Đại Xã hoặc là muốn giết chết Đan Vũ bị tìm về, không để cho chân tướng bại lộ.
Hay là tiến sĩ? Ngàn Đại Liên tự hỏi, đồng thời làm bộ không thèm để ý buông trang tuyên truyền xuống.
Hiện nay, chỉ có tiến sĩ mới có lý do làm như vậy, nếu để chân bị hại thì sẽ là một tai họa ngầm đối với hắn, Minh Thần Đại Xã biết rằng, bọn người Ngu Nhân là độc thủ phía sau màn, tuyệt đối sẽ cảnh giác bọn người Ngu Nhân, tương lai bọn người Ngu Nhân ở Đạo Thê sẽ không dễ triển khai công việc.
Mà người mà Tán Binh được đến chân rơi xuống, không thể bỏ qua chính là tiến sĩ.
Một lần nữa trở về quá khứ, thực ra lực lượng của Tán Binh hẳn là còn mạnh hơn rất nhiều so với tiến sĩ bình thường.
Nhưng điều kiện tiên quyết là tán binh mà tiến sĩ đã biết sẽ được chấp hành khi trở về từ ghế thứ sáu của Ngu Nhân Chúng.
Ngàn Đại Liên không thể xác định được mấy trăm năm trước tiến sĩ rốt cuộc biết bao nhiêu, cũng chính là bởi vậy hắn không thể không lập tức điểm danh ở trên chuyện này, tạm thời để nó qua một bên một chút.
Nhưng không suy nghĩ chuyện kia nữa, trong lúc nhất thời Thiên Đại Liên cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể xem tiểu thuyết nhẹ trong tay.
Hắn vốn tưởng rằng quyển sách này là dùng chuyển sinh thành mèo làm mánh lới, nhìn mấy trang sau hắn phát hiện vai chính thật sự biến thành mèo.
Thiên Đại Liên đọc được một nửa, hắn có một loại cảm giác rất quen thuộc, hắn lật đến nền tảng, vừa nhìn thấy mặt trên đã được đánh dấu thiếu nhi văn học.
Thiên Đại Liên âm thầm nắm chặt nắm đấm, cảm giác hắn lại bị tiểu hài tử đối đãi.
Nhưng nghĩ lại, hắn ý thức được thư hắn cho hắn hình như cũng chỉ có văn học thiếu nhi mới có thể chọn.
Người hầu nhắc đến lịch sử và thời sự đương đại chắc chắn không dám cho hắn, tiểu thuyết bình thường lại ngư long lẫn tạp, nói không chừng bên trong có nội dung gì đó.
Ở tiền đề này, văn học thiếu nhi là thích hợp nhất, có thể đảm bảo sẽ không lẫn quá nhiều tin tức Tán Binh tạm thời không muốn làm cho hắn tiếp xúc.
Được rồi, văn học thiếu nhi thì văn học thiếu nhi đi.
Thiên Đại Liên từ bỏ giãy giụa, trong căn phòng phong cách Đạo Thê này muốn tĩnh tâm một chút, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Không biết là còn chưa có khái niệm ly biệt hay là nơi này rất giống Đạo Thê, sau khi Thiên Đại Liên không thèm nghĩ đến những âm mưu quỷ kế kia thì sinh ra một loại ảo giác mình còn ở Minh Thần Đại Xã.
Giống như hắn chỉ là ngủ một giấc sau giờ ngọ, tỉnh lại lại đi đọc tiểu thuyết không thấy hết. Chờ hắn xem xong, sẽ đi tìm một người như hắn, nói chuyện phiếm, cùng nhau ăn cơm, sống một ngày như Đề Oát Nhất. Quá làm hắn cho rằng mình đã thay đổi cốt truyện, thay đổi vận mệnh, nhưng hiện giờ xem ra đều là hắn tình nguyện mà thôi.
Thiên Đại Liên rũ mí mắt xuống, hắn cảm thấy rất khổ sở, bắt đầu không nhìn được quyển sách trên tay.
Cũng là đến lúc này hắn mới có loại cảm giác nguyên lai đã trôi qua lâu như vậy.
Nhưng ngoại trừ chuyện đọc sách ngàn dặm không thể tưởng được ra thì không thể nào nghĩ ra được, những thủ vệ đó ngoài việc bảo vệ hắn ra thì còn có thể giám sát hắn.
Hơn nữa cho dù chạy ra khỏi đại trạch này, hắn cũng không thể trở về Đạo Thê, hắn không có tiền, hơn nữa người dị quốc của hắn rất dễ bị bắt lấy...
Thiên Đại Liên đột nhiên cảm thấy trước mặt phát triển quái quái, nhưng hắn trải qua trầm tư suy nghĩ lại không tìm ra được chỗ nào không đúng.
Thiên Đại Liên thở dài lắc đầu, sau đó mạnh mẽ quét sạch đầu óc.
Rõ ràng là muốn tĩnh tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải suy nghĩ đông nghĩ tây, thư trên tay đến cuối cùng cũng không lật được hai trang.
Ngàn Đại Liên không tiếng động khiển trách mình, đồng thời thu nạp lực chú ý toàn bộ phóng vào trên sách.
Chờ hắn chưa hết thèm đọc xong bản tiểu thuyết này, nhìn trang cuối cùng còn chưa xong, không khỏi hít hà một hơi.
Quyển sách này lại không có kết thúc!
Chính là một tác giả 500 năm không đổi mới, Thiên Đại Liên không có biện pháp chỉ trích người khác.
Sau khi lật xem những sách còn lại, xác nhận không có tiếp tục làm, hắn trầm mặc lại nhìn về phía giá đồng hồ, lúc này kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ.
Nói cách khác là hắn đã nhìn không sai biệt lắm hơn hai giờ.
Thiên Sứ Đại Liên thẩm tra đối chiếu thời gian, cầm lấy phần dư lại chuẩn bị trở về phòng hắn tỉnh lại.
Tận lực làm lơ người hầu trong phòng, Thiên Đại Liên một mình ra khỏi phòng, dựa theo lộ tuyến nhớ kỹ khi tới, đi về phía gian phòng ngủ kia.
Nhưng không đi được hai bước, một giọng nói quen tai từ hành lang truyền tới.
Bước chân của Thiên Đại Liên Thể dừng lại một chút, hắn không tiếp tục về phòng nữa, ngược lại đi về phía nơi phát ra âm thanh kia.
Nếu hắn không nghe lầm thì hình như người vừa nói chuyện kia là tiến sĩ.
Vốn dĩ Thiên Đại Liên đã có chút nghi kỵ đối với tiến sĩ, hiện tại nghe thấy tiến sĩ nói chuyện, hắn thật sự là không chịu nổi lòng hiếu kỳ.
Rón ra rón rén đi vào một cái cầu thang dẫn xuống lầu, Thiên Đại Liên cẩn thận nhìn xuống dưới lầu.
Trong đại sảnh lầu một, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng bị kéo dài ra.
- Ta tới là để tiện hỏi hắn có tỉnh lại hay không, nếu còn chưa tỉnh lại thì ta cũng sẽ thông báo cho nhóm nghiên cứu viên tới để tìm kiếm nguyên nhân.
Tiến sĩ hình như đang nói chuyện với ai đó.
Thiên Đại Liên nghiêm túc nghe, thông qua lời nói của tiến sĩ, hắn có thể xác định tiến sĩ nhúng tay vào trị liệu cho hắn.
Loại cầu nguyện này ngàn vạn không được cắt miếng, ngàn lần nghe đi xuống.
- Nhận được sự chiếu cố của ngài, hắn đã tỉnh lại.
Quản gia dưới lầu đáp lại.
- Thật không? Vậy không thể tốt hơn, đã trải qua không ít khó khăn đối với việc chữa trị của hắn.
Trong lời nói của tiến sĩ rõ ràng mang theo khách sáo:
- Vậy thì ngài chuyển vật phẩm này cho chủ nhân căn nhà này giúp ta đi, ta không lên nữa, tránh quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Thiên Đại Liên nghe thấy tiến sĩ nói như vậy, không nhịn được ló đầu ra, muốn nhìn xem đến tột cùng là thứ gì.
Đáng tiếc hắn thay đổi mấy góc độ cũng không thể nhìn rõ, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy tiến sĩ giao một cái hộp cho quản gia.
- Cảm ơn ngài tín nhiệm, ta sẽ giao cho đại nhân.
Khi âm thanh của quản gia vừa dứt, bóng dáng của tiến sĩ di động.
Sợ mình bị phát hiện, Thiên Đại Liên vội vàng chạy về chỗ tối, mãi đến khi nghe thấy cửa lớn mở ra mới trở về vị trí ban đầu.
Lúc này đây, từ góc độ Thiên Đại Liên có thể nhìn thấy tiến sĩ đứng ở cửa từ biệt với quản gia.
- Gặp lại.
Tiến sĩ nói xong hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Bởi vì có mặt nạ che chắn nên quản gia không chú ý tới hành động của tiến sĩ, Thiên Đại Liên ở chỗ cao lại có thể thông qua động tác rất nhỏ kia nhận ra tiến sĩ đang nhìn mình.
Thiên Đại Liên trầm lòng, trải qua việc bị Ajax phát hiện, hắn đã sớm biết chấp hành quan nhạy bén cỡ nào, nhưng hiện tại đối mặt với hành động của tiến sĩ, hắn vẫn không khỏi bực bội.
Loại bực bội này không phải bởi vì nghe lén bị bắt lấy, mà là một loại cảm xúc phức tạp hơn, giống như là một loại kháng cự đến từ tiềm thức.
Nhất thời Thiên Đại Liên rất muốn biết mấy trăm năm qua tiến sĩ này đã làm gì với mình.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, dưới lầu có tiếng cửa truyền đến, Thiên Đại Liên cúi đầu nhìn xuống, thấy quản gia đang đóng cửa chuẩn bị lên lầu.
Thiên Đại Liên thấy thế trầm tư vài giây, hắn làm bộ như không có chuyện gì xoay người đi về, đuổi theo quản gia đi lên trước trở về phòng nghỉ.
Trong phòng tất cả mọi thứ giống như không có biến hóa.
Thiên Tứ đại thư bỏ xuống, cởi bỏ đôi mắt thần chi nhãn treo bên hông, trở về phòng để quần áo chuẩn bị kiểm tra thân thể thật tốt.
Nhưng mà hắn vừa tiến vào đến phòng để quần áo đã sửng sốt, không giống với lần trước trống không, ăn một bữa cơm đã treo đầy quần áo.
Tầm mắt đảo qua những quần áo đó, Thiên Đại Liên chú ý tới bên trong từ trang phục mùa đông đến trang phục mùa hè đầy đủ mọi thứ, điều này làm hắn không khỏi suy đoán, có phải nhóm người hầu biết hắn muốn ở đây thật lâu nên mới chuẩn bị nhiều quần áo như vậy cho hắn.
Thiên Đại Liên bị thiết tưởng này làm cho tâm tình càng không tốt.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, chửi thầm đều là tiến sĩ sai, sau đó mở mắt thần ra.
Sau khi tâm trạng xấu đi vào thì hắn càng cho rằng tiến sĩ có thể đã làm thực nghiệm trên người hắn... Hoặc là nói thân thể này vốn không phải thân thể của hắn lúc đầu.
Hắn cần phải biết rõ trên thân thể của mình có gì đó không bình thường hay không.
Cùng lúc đó, ở trên cánh đồng tuyết chạy băng băng trong một chiếc xe, tiến sĩ vừa mới đưa xong đồ vật đang ngồi ở bên trong xe đọc một phần văn kiện.
Trên văn kiện kia ghi tỉ mỉ tỉ mỉ trạng thái của thân thể Lục Thiên Đại Liên, cùng với ghi chép cắt miếng chế tạo.
- Phong ấn toàn bộ văn kiện liên quan đến chuyện này, đây là một phần cuối cùng.
Người ngồi đối diện tiến sĩ nói.
Khuôn mặt của hắn giống tiến sĩ như đúc, mang theo mặt nạ giống vậy, không nhìn kỹ đã nói rất dễ dàng coi hắn là người giống tiến sĩ đối diện.
Trên thực tế, quan hệ giữa bọn họ và người khác vốn chính là chia nhỏ theo tuổi tác khác nhau.
- Ta đã biết.
Tiến sĩ cắt miếng thu hồi văn kiện kia, nội dung bên trong hắn đã biết toàn bộ, không cần nhìn kỹ, hắn chuyển sang người đối diện:
- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, vậy nhiệm vụ của ngươi là cái gì?
Người được gọi là OmegaBuild, hắn trầm ngâm một lát rồi trả lời:
- Đi tu di tạo thần.
Đây là kế hoạch tuyệt mật, nhưng mà nhiệm vụ bí mật cũng yêu cầu người hoàn thành.
Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngại nói cho những người cắt miếng khác, nói không chừng qua một thời gian nữa, còn phải tham gia vào đó.
Đối với đám học giả của Tu Di Giáo Lệnh Viện kia thì hắn không ôm quá nhiều hy vọng.
Một người khác cắt miếng hiểu rõ ý đồ của OmegaBuild, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tên hề đồng ý à?
- Đúng vậy, nhưng từ thái độ của hắn xem ra, hắn không cho rằng thực nghiệm này có thể thành công.
OmegaBuild nhàn nhạt nói.
- Ta từ chỗ của Schiller nhận được một tin tức, tiến hành thực nghiệm lần trước rất thuận lợi.
Ngồi ở đối diện cắt miếng đưa ra những ý kiến khác nhau.
Vẻ mặt của OmegaBuild không thay đổi nói:
- Với thực nghiệm thì thuận lợi mới là lạ.
Ngoài ý muốn là thái độ bình thường, bất kể là đối với sinh hoạt hay là thực nghiệm.
Tuy nói rằng cho dù là bản thể tiến sĩ hay là bất kỳ cắt miếng nào cũng không quan trọng đối với việc thực nghiệm thành công hay không, nhưng đó là bọn họ, người ngoài không xem như vậy, rất nhiều người chỉ coi trọng kết quả mà không phải là quá trình trong đó.
Tiến hành một hồi thí nghiệm định trước thất bại, là một loại biểu hiện rất khác thường.
- Tên hề có thể đồng ý là bởi vì tràng thực nghiệm kia là thủ đoạn tất yếu để thu hoạch Thần Chi Tâm.
Nói tới đây, tiến sĩ cắt miếng cười một tiếng:
- Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, đây là nhiệm vụ của ngươi.
- Ừm, ta sẽ đi Tu Di tạo áp lực cho các hiền giả, chờ đợi bắt được toàn bộ linh kiện của Lôi Thần Thần Chi Tâm, có thể dùng một lần để thuyết phục bọn họ.
Hạch bia nói ra kế hoạch của hắn.
Căn cứ theo cách nói của Tán Binh, lần trước bọn họ cũng làm như vậy.
Tu Di Hư Hư Thực Thực đã có tính toán sáng tạo tân thần từ rất sớm, nhưng không phải tất cả hiền giả đều sẽ hợp tác với Ngu Nhân Chúng trên chuyện tạo thần, bởi vậy cần phải sàng chọn ra người có thể hợp tác với Ngu Nhân Chúng trước.
Nghĩ đến việc định ra toàn bộ kế hoạch, bổ sung cho OmegaBuild:
- Nữ sĩ tiến triển ở Đạo Thê không thể nói là thuận lợi, nhưng trước mắt thời gian rất sung túc, không cần quá vội vàng.
- Cho nên vai hề mới không phái Thạch Phong đến chỗ đạo thê.
Hắn cắt miếng đối diện nhớ tới bí mật mà hắn đã quan trắc được.
Nhân vật chính còn chưa lên sàn thì kịch bản đã không thể thôi diễn.
Khi chúng quan chấp hành điều lệ, triệu tập bọn họ làm vai hề không báo cáo tất cả tình huống cho bọn họ.
Có lẽ đối với nữ hoàng vai hề và băng chi thì bọn họ chỉ là quân cờ trên bàn cờ, tới lúc nên vứt bỏ thì sẽ bị vứt bỏ không lưu tình chút nào.
Tiến sĩ cắt miếng không biết tại sao lại sinh ra nghi vấn, Tán Binh biết thái độ của vai hề sao? Nếu hắn biết vẫn khăng khăng trở thành thần minh thì hắn thật sự theo đuổi thành thần sao?
Lần đầu tiên, tiến sĩ ý thức được bọn họ tham gia tiến tạo thần thực nghiệm, rất có thể không chỉ là giao dịch với Tán Binh.
Bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú đối với kết quả thực nghiệm kia, dù sao thì đó là bắt đầu từ 500 năm trước, ở thời kỳ giẫm phải cát, thành Thần chính là vì thực nghiệm.
Đột nhiên, tiến sĩ cắt miếng rất muốn biết thử xem Tán Binh có thể sử dụng vật phẩm như vậy để tiêu trừ một phần ký ức của Thiên Đại Liên hay không.
Lúc trước ở trong thực nghiệm hắn không sử dụng kỹ thuật như vậy là bởi vì không muốn cành mẹ đẻ cành con, không ai biết mạnh mẽ tiêu trừ ký ức của người buông xuống sẽ tạo thành loại ảnh hưởng gì.
Lần này, quyền lựa chọn tiến hành loại trừ giao cho Tán Binh, tạm thời xem như là để bù đắp tiếc nuối trong thực nghiệm.
Mà hắn cũng rất tò mò, một khi người mất đi tìm lại được thì hắn sẽ muốn đối phương chỉ nhớ rõ mình sao.
- Lần này, Ngu Nhân Chúng lại không phái hắn tới đây.
Dưới Thần Hoa anh đào ở trên đảo Tê Minh, người mặc thú y màu trắng, Khuynh Kỳ Giả nói ra tin tình báo hắn nhận được.
Bát trọng thần tử không có bất kỳ ngoài ý muốn nào đối với chuyện này:
- Hắn hiểu ngươi, nhưng trái lại, ngươi cũng hiểu hắn, hơn nữa chân tướng đạp phải sa là bị hắn biết, vậy thì đao đâm về phía đạo thê này sẽ bị phản cầm.
- Ngu Nhân Chúng vẫn luôn lừa gạt hắn, cũng ngăn cách liên hệ giữa chúng ta và hắn.
Người máy Thông tin một lần nữa đưa ra kết luận kia.
Ở mấy trăm năm trước, hắn đã mơ hồ có loại dự cảm, nói là ba người do Thần Minh ngẫu nhiên thành lập, không bằng nói là người thứ hai tồn tại.
Hắn tuyệt vọng, mất đi nơi ở của mình, sau này đi lại không biết được mục đích tồn tại của mình, cuối cùng bị lừa gạt và lợi dụng.
Lúc đầu, Khuynh Kỳ Giả đưa ra kết luận này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng theo tin tình báo thu thập được mấy trăm năm càng ngày càng nhiều, hắn dần dần khẳng định suy đoán của mình, bọn họ thật sự là quá giống.
Cho nên, Khuynh Kỳ giả có thể rất dễ dàng hiểu được tại sao gia nhập vào đám người rối loạn kia là suy nghĩ cái gì, bởi vì sau này, Khuynh Kỳ giả cũng sẽ giống như vậy, lung lay sắp đổ trước vực sâu, coi người khác rời đi như là một loại phản bội.
Thật ra nếu nói là phản bội, thì Khuynh Kỳ Giả rất rõ đó là lấy cớ để che giấu sự vô lực của bản thân.
Khuynh Kỳ giả ngẩng đầu nhìn về phía Thần Hoa anh đào quanh năm không bại, ở trên đạo thê giống như chỉ có nó là vĩnh hằng không thay đổi, nhưng nói đúng ra thì không thay đổi, cành khô của nó vẫn là ở trong năm tháng biến thành bộ dáng hồ ly.
- Thật hy vọng ta có thể gặp mặt hắn.
Khuynh Kỳ giả nói ra tiếng lòng của hắn.
- Sau đó thông qua giao lưu cảm hóa hắn?
Bát trọng thần tử tùy ý đáp lại.
Khuynh Kỳ giả có chút bất đắc dĩ, hắn không thể không nhắc nhở:
- Bát trọng Cung Tư, chúng ta không phải đang nói chuyện tiểu thuyết nhẹ.
Sau khi trao đổi, hắn cảm nhận được độ khó của việc trở thành một người khác.
Đổi vị tự hỏi, giả như Khuynh Kỳ tự cảm thấy hắn sẽ không thông qua nói mấy câu đã thay đổi lập trường.
Lại nói, nếu hắn có thể dễ dàng thay đổi lập trường thì tiến sĩ cũng không thể không xuống tay với Đan Vũ, cũng bởi vì diệt trừ một người khác mà lan đến gần ngàn dặm.
Nghĩ đến việc mất đi một ngàn đại liên, trong lòng người này lại dâng lên một trận đau khổ, nhưng hắn lại vui mừng, cũng may hắn gặp được một mình khác.
Khuynh Kỳ giả tin tưởng, cho dù bao nhiêu lần, một mình khác cũng sẽ cứu đứa nhỏ kia.
Đó là người nhà mà hắn nhận định, là người ký thác tình cảm của hắn.
Cũng là kéo hắn lại ngắn ngủi, làm cho hắn không đến mức như vậy hài tử sớm rơi vào vực sâu.
Bọn họ tình cảm là nhất trí, nhưng đây không phải là một nguyên nhân khác, đó là mình mang hắn đi và không mang hắn về được.
Khuynh Kỳ giả nghĩ đến đây đã sinh ra vài phần bất mãn đối với một mình khác.
Mà hình như bát trọng thần tử bên cạnh phát hiện ra suy nghĩ của hắn, chỉ nghe nàng dùng ngữ khí nghiền ngẫm nói:
- Ta vẫn luôn muốn nói đây là một đề tài rất có ý tứ đối với cá nhân và sự tranh đoạt của mình.
Đoán ra tâm tư của bát trọng Thần Tử, Khuynh Kỳ Giả hỏi tiếp:
- Thật không?
- Đương nhiên, nếu ngươi không ngại thì có lẽ ta có thể mở ra một hoạt động yêu cầu viết bài.
Bát trọng thần tử trêu chọc nói.
- Vẫn là từ bỏ, Liên Sâm sẽ tức giận.
Khuynh Kỳ Giả từ chối, hắn không quan tâm, nhưng Thiên Đại Liên trở về phát hiện những yêu cầu viết bài này đại khái sẽ xấu hổ.
Nghĩ đến một ít hình ảnh thú vị, Bát Trọng Thần Tử đi từng bước:
- Ngươi ta không nói lại có ai biết bản tôn, hơn nữa ngươi không muốn nhìn xem mọi người đối đãi như thế nào sao? Không muốn xem bọn họ thiên hướng về phương nào sao? Là ngươi của bản thế giới này, hay là một người khác của hắn.
Khuynh Kỳ giả trầm mặc, hắn không muốn thừa nhận hắn thiếu chút nữa đã bị những lời nói này thuyết phục.
Mặc dù rất muốn biết, hắn vẫn từ chối:
- Chờ Liên Hồi trở về, tổng biên tập bát trọng cũng không ngại đi tìm kiếm ý kiến của hắn, ta thật ra không sao cả, còn về một ta khác thì chắc cũng sẽ không để trong lòng.
Lúc hắn nói chuyện thuần thục đổi ngữ điệu.
- Được rồi, vậy ta chờ đứa nhỏ kia trở về, hy vọng không cần tốn quá nhiều thời gian.
Bát trọng thần tử lắc đầu.
Khuynh Kỳ Giả thì bắt được từ ngữ mấu chốt, nhưng không cho hắn cơ hội hỏi, Bát Trọng Thần Tử đã nói ra tình báo mình nhận được.
- Bên kia đảo Hải Kỳ có một nghiên cứu viên của Ngu Nhân Chúng, lá gan của hắn rất nhỏ, cung ra không ít tin tức, trong đó có điều là hắn từng tiến hành thực nghiệm ở một phòng thí nghiệm nào đó, đối tượng thực nghiệm hư hư thực thực là người của Đạo Thê, tuổi tác ước chừng mười mấy tuổi.
- Viên nghiên cứu muốn thông qua khảo nghiệm kia để thu hoạch bí mật, vì vậy âm thầm kéo dài thời gian thực nghiệm.
Nghe đến đó, vẻ mặt của Người Thông Kỳ Giả không tốt lắm.
- Sở dĩ vị nghiên cứu kia biết là hắn cũng muốn gia nhập vào cuộc thực nghiệm kia, nhưng lại bị từ chối, chẳng qua hắn lộ ra rằng cuộc thực nghiệm kia đã tạo thành áp lực với hắn, đã không thể duy trì được quá lâu.
Bát trọng thần tử đọc toàn bộ tin tức từ Kỳ Hải đảo đưa tới.
Người này đề cập đến chuyện lấy người làm đạo thê làm thực nghiệm, phương diện đảo Hải Kỳ mình không quyết đoán, đã truyền lại hết lời nói thẩm tra đến khẩu cung cho nàng.
Mà những thứ đó không dùng nhiều khẩu cung với đảo Hải Kỳ, lại làm cho bát trọng Thần Tử nhìn ra manh mối.
Bát trọng thần tử quay đầu lại, hắn vừa chuyển đề tài nói với Khuynh Kỳ Giả:
- Muốn trừ khử sạch sẽ ô nhiễm đen nhánh không dễ dàng, chuyện này có thể giải thích vì sao mấy trăm năm qua, bên cạnh hắn không xuất hiện tiểu gia hỏa kia.
Đối với lực lượng không thuộc về thế giới này, bát trọng thần tử lại không rõ ràng, nàng chính mắt nhìn thấy trận chiến đen nhánh tai ách, nhìn thấy vô số yêu quái và nhân loại tham chiến ở dưới ảnh hưởng ô nhiễm làm cho tính tình đại biến.
So với chuyện này thì tử vong ngược lại là một loại giải thoát.
Lúc ấy, Thiên Đại Liên bị chó săn ở thú cảnh tập kích, tuy hắn có mắt thần, nhưng dù sao cũng là người phàm, sau khi bị tập kích rất dễ bị lây nhiễm ô nhiễm.
Người Khuynh Kỳ ở Minh Thần Đại Xã nhiều năm như vậy đương nhiên đã xem qua tư liệu về Hắc Giáp Tài, hắn nghe xong lời của Bát Trọng Thần Tử, trong đầu hiện ra thảm trạng của những người bị lực lượng đen nhánh ô nhiễm.
Không dấu vết thở dài, người máy trả lời:
- Sau này khi gặp mặt, ta sẽ nói lời cảm ơn với hắn, cảm ơn hắn đã cứu Liên.
Những lời này không biết như thế nào đã trêu chọc bát trọng thần tử, cảm giác nghiêm túc không rõ ràng của nàng đã biến mất, chỉ nghe nàng cười nói:
- Nghe lời này của ngươi, giống như tiểu gia hỏa là của ngươi, không biết nghe được lỗ tai của hắn, có cảm thấy ngươi đang khiêu khích hay không.
Thương cảm của Khuynh Kỳ Giả bị lời nói của bát trọng thần tử đánh tan, hắn lại cảm thấy vài phần bất đắc dĩ.
- Ta cũng không có ý đó.
Hắn tu luyện theo lời của bát trọng thần tử, tuy rằng hắn đúng là có Giác Thiên Đại Liên, nhưng dù sao đó chính là người nhà của hắn.
- Người nói vô tâm, người nghe có nghi ngờ, ta rất tò mò ngươi nhìn thấy tiểu gia hỏa này, có thể giống như chim nhỏ bị nhốt vào lồng sắt, không cho hắn rời đi nữa hay không.
Bát trọng thần tử vừa nói vừa cười, giống như nhìn thấy một tiểu thuyết gì đó rất thú vị.
- Bát trọng cung tư lại đang nói đùa.
Lập trường của người máy Khuynh Nhiệm Quyết Minh:
- Ta sẽ không làm như vậy.
Hắn sẽ không cố ý để lại Thiên Đại Liên, nhất là khi hắn thật vất vả mới trở lại bên cạnh hắn.
Lỗ tai của bát trọng thần tử giật giật, nàng mỉm cười hỏi một câu:
- Thật không? Ngươi không động lòng sao?
Bị hỏi đến đây, bờ môi của Giả Phương giật giật, hắn không thể nói dối.
- Ta không thể động lòng được.
Khuynh Kỳ Giả lảng tránh đề tài này, nói xong hắn cảm thấy mình có chút chơi xấu.
Bát trọng thần tử nghe vậy không hỏi nhiều nữa, chỉ không thèm để ý câu tiếp theo:
- Thật xin lỗi, ta đã quên.
Trên thực tế, sự chần chờ của Khuynh Kỳ giả nói cho cô biết đáp án, điều này đã thúc đẩy cô mong đợi được nhìn thấy lại Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả.
Chờ chim nhỏ bay trở về, sẽ biết nó sẽ đối mặt với một cái lồng sắt, một cái lồng sắt được tạo thành từ trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.