[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 27:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Trong phòng ngủ trên lầu, Thiên Đại Liên lặng lẽ đi xuống giường, hắn không tiếp tục nghỉ ngơi theo lời Tán Binh, hiện tại hắn không hề bận tâm chút nào.
Yên lặng sờ soạng khắp phòng, không bao lâu sau, Thiên Đại Liên ở trong phòng thay quần áo trống rỗng tìm được một tấm kính toàn thân.
Thiên Đại Liên cẩn thận đứng ở trước gương đánh giá chính mình, hắn mặc một thân áo ngủ giống như váy, hơn nữa đến eo đầu tóc, khó trách Ajax sẽ nhận sai.
Nhưng mà mái tóc của hắn đã dài ra, khuôn mặt không có thay đổi, chẳng qua vẻ mặt tương đối tái nhợt, thoạt nhìn bộ dáng giống như là bệnh nặng mới khỏi.
Nhìn mình trong gương, Thiên Đại Liên bỗng sinh ra một loại cảm giác xa lạ, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đây không phải là thân thể của mình.
Dưới ý tưởng này, hắn cởi nút cổ tay áo ngủ ra, kéo toàn bộ tay áo về phía trước, sau đó hắn nhìn thấy ở trên cánh tay có một vết sẹo nhàn nhạt.
vết sẹo kia là do Thiên Đại Liên vừa tới thế giới này, trong lúc đi ra ngoài tìm đồ ăn đã vô tình làm ra.
Bởi vì lúc ấy không xử lý tốt, cho nên mới để lại vết sẹo không rõ ràng.
Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm vết thương kia một hồi, sau đó mới buông tay áo xuống.
Quả nhiên là ảo giác. Ngàn Đại Liên muốn rời khỏi thay quần áo trở về phòng ngủ.
Trực tiếp tới trước tủ đầu giường, nơi đó thả thần chi nhãn của hắn.
Thiên Đại Liên nhìn thấy Thần Chi Nhãn, cảm giác quen thuộc đột nhiên sinh ra, trong tiềm thức của hắn giống như có một giọng nói đang nói cho hắn biết, đây là Thần Chi Nhãn của hắn.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, vận dụng Nguyên Tố Lực từ Thần Chi Nhãn.
Ánh sáng màu tím từ Lôi Nguyên Tố Lực lập loè điện quang chế thành sợi chỉ, nó dưới thao tác của Thiên Đại Liên hợp thành một cái đầu mèo, khác với lần đầu tiên lợi dụng Thần Chi Nhãn thao túng Nguyên Tố Lực mới lạ, cái đầu mèo này vô cùng tinh xảo, thậm chí còn có đấu lạp.
Thiên Đại Liên nhìn đầu mèo cười một tiếng, hắn thừa nhận hắn là cố ý, khi ngủ say hắn vẫn luôn mơ thấy trong mộng thường xuyên xuất hiện mèo trảo đen thân, còn về con mèo đại biểu cho cái gì thì hắn lại không rõ.
Cốt truyện lúc đầu, Thảo Thần đã bện ký ức của Tán Binh thành đồng thoại.
Mà ở trong tiếng đồng thoại, Tán Binh lại xuất hiện với hình ảnh một con mèo đen.
Thiên Đại Liên muốn nhớ lại những cảnh trong mơ kia, kết quả chỉ còn lại có suy nghĩ rất mơ hồ, ấn tượng khắc sâu duy nhất của hắn chỉ có hai con mèo mà hắn nuôi dưỡng, một con là Hắc Bạch Trảo, một con khác cũng là Hắc Bạch Trảo.
Một ít hình ảnh kỳ quái xuất hiện trong đầu Thiên Đại Liên, hắn muốn bắt giữ, đáng tiếc những hình ảnh đó giống như là kẹo bông rơi vào trong nước, lập tức đã biến mất không thấy gì nữa.
Thật sự là không nghĩ ra trong mộng có nhiều chi tiết như vậy, Thiên Đại Liên đơn giản từ bỏ tự hỏi, tiếp tục tìm kiếm ở trong phòng.
Nhưng hắn không thu hoạch được gì, cả phòng ngủ ngoại trừ gia cụ tất yếu ra thì không còn cái gì khác.
Thiên Đại Liên đi chân trần đứng ở giữa phòng, hắn nhìn phòng ngủ xung quanh, bỗng nhiên cảm giác nơi này không có ai ở qua.
Là Tán Binh cố ý chọn hắn vì an bài?
Không có tiếng suy tư, Thiên Đại Liên cảm thấy có khả năng này, mấy trăm năm trôi qua, Tán Binh không thể làm cho hắn lập tức tiếp xúc với đám người, như vậy trùng kích quá lớn, hắn rất có thể không thể thừa nhận.
Thiên Đại Liên nghĩ đến đây, tầm nhìn dừng lại trên cửa sổ trong phòng.
Rón ra rón rén đi qua, Thiên Đại Liên nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, ở nơi ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy là một mảnh cảnh tuyết, con đường đi thông tới dinh thự giấu ở trong đó.
Trừ cảnh tuyết và con đường ra thì còn có vài tên binh sĩ của Kẻ Khờ đang tuần tra xung quanh, kết hợp với những lời nói của hắn sau khi thức tỉnh, chức trách của những binh sĩ của Kẻ Khờ là bảo vệ toà nhà này. Ngay khi Thiên Đại Liên quan sát được không sai biệt lắm, tính toán thu hồi tầm mắt thì đã thấy Ajax xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn.
Thiên Đại Liên nhìn về phía đội hành quân của bọn người làm nhiệm vụ đang tuần tra, Ngu Nhân Chúng, truyền lại tin tức gì đó cho bọn họ.
Từ phản ứng của những Kẻ Khờ đó mà xem, quan hệ giữa bọn họ và Ajax dường như rất tốt.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thiên Đại Liên bắt đầu sinh ra một ý tưởng, rất rõ ràng Ajax muốn đóng giữ một đoạn thời gian ở đây, như vậy hắn có thể thông qua hắn để hiểu biết tin tức bên ngoài, ví dụ như về tình huống của Đạo Thế.
Nghĩ đến đạo thê thì rất khó không nghĩ đến Khuynh Kỳ Giả.
Trong lòng Thiên Đại Liên không nhịn được áy náy, cũng không biết sau khi hắn bị Tán Binh mang đi, Khuynh Kỳ Giả sẽ có phản ứng gì.
Hẳn là có những người khác bồi hắn, không giống như là cùng một cốt truyện, hắn chỉ có thể một mình đối mặt với phần phản bội kia.
Nhưng cho dù là biết như vậy thì Thiên Đại Liên vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Cũng là giờ khắc này, hắn bừng tỉnh phát hiện tất cả giống như vẫn tiến hành dựa theo cốt truyện, mặc dù hắn làm như vậy rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn tách ra với Khuynh Kỳ Giả.
Thiên Đại Liên vì thế cảm thấy vô lực, hắn thở dài một hơi, giống như là vì phân tán lực chú ý, lại nhìn ra phía ngoài, nhưng lần này hắn lại vừa vặn đối mắt với Ajax.
Ý thức được Ajax đang nhìn về phía nơi này, Thiên Đại Liên theo bản năng lui về phía sau một bước.
- Hắn quá nhạy bén rồi.
Thiên Đại Liên đứng vững vuốt ngực cảm khái, hắn mới xem bao lâu đã bị Ajax phát hiện.
Nếu bị Ajax phát hiện, vậy có nghĩa là chuyện này hắn không được nghỉ ngơi.
Như vậy hẳn là có người tới đây.
Thiên Nhất lẳng lặng chờ đợi trong phòng ngủ nửa phút, tiếng bước chân chỉnh tề từ bên ngoài truyền đến.
- Bịch, bịch.
Cửa bị gõ vang có quy luật, Thiên Đại Liên tự biết không tránh được, hắn chủ động đi mở cửa.
Ở ngoài cửa là một quản gia đang trang điểm, một đám người hầu ăn mặc đồng phục thống nhất đi theo hắn.
- Ta đói bụng rồi.
Thiên Đại Liên Đánh đòn phủ đầu, lần này hắn lại chuyển ra lý do lần nào cũng đúng, hắn cũng không biết bây giờ mấy giờ, nhưng muốn ăn cơm khẳng định không sai.
Quản gia gật đầu, đưa mắt ra hiệu với người hầu ở phía sau.
Người hầu nhận được tín hiệu thì đi thông báo cho phòng bếp.
- Ngài còn có yêu cầu khác không?
Tên quản gia giàu tinh thần hỏi.
Thiên Đại Liên lắc đầu:
- Không còn nữa.
Hiện tại hắn có thể xác định hắn không quen việc bị một đám người hầu hạ, điều này cũng làm cho hắn sinh ra áp lực đối với sinh hoạt trong tương lai.
- Ngài có cần thay quần áo không?
Quản gia nói nhìn thấy Thiên Đại Liên không đi giày.
Ám chỉ này làm Thiên Đại Liên nhớ tới chuyện hắn không đi giày.
Sau khi tỉnh lại, hắn không tìm được giày, bởi vì vội vã xác định ngoài tóc ra thì thân thể còn có biến hóa khác hay không nên hắn đã bắt đầu đi tìm gương mặt.
Mà trong phòng trải thảm thật dày, hơn nữa lò lửa đốt rất ấm áp, làm cho hắn lăn lộn lâu như vậy cũng đã quên mình không mang giày.
Trên mặt Thiên Đại Liên hiện ra mấy phần xấu hổ, ngón chân của hắn giật giật, cảm giác áp lực trong lòng lớn hơn.
Quản gia còn đang nhìn ra hắn không được tự nhiên, hắn không đổi sắc dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu lui xa một chút.
- Thỉnh ngài chờ đợi một chút, quần áo quá đã. Vì ngài mà tới.
Quản gia rất là săn sóc nói.
Nghe ra được hình như bọn họ không có ý định mặc quần áo cho mình, Thiên Đại Liên thở dài một hơi, cảm ơn từ đáy lòng:
- Cảm ơn.
Hắn nhẹ lắc đầu, quản gia nhắc nhở:
- Ngài không cần khách khí.
Thiên Đại Liên nhớ tới lời nói tương tự mà Tán Binh cũng đã nói, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Im lặng một chút, hắn không nói thêm gì nữa, chậm rãi đóng cửa lại, lại ngồi trở lại bên giường chờ đợi.
Mấy phút sau, cánh cửa lại bị gõ vang, lần này không cần Thiên Đại Liên nói chuyện, người hầu tới đưa quần áo vào.
Sau khi treo quần áo lên trên kệ, nhóm hầu nhân kia lập tức yên lặng rời khỏi phòng.
Ngàn Đại Liên. Trước khi bọn họ đi đến giá áo, ở đó ngoại trừ quần áo, giày và dép lê còn có.
Trước mặc dép vào, Thiên Đại Liên một bên lấy quần áo từ trên giá áo xuống, một bên quyết định lần sau nhìn thấy Tán Binh hỏi hắn khi nào có thể xuất phát đi Đạo Thê, hắn thật sự là không thích ứng loại sinh hoạt này.
Quần áo trong tay hắn nghịch ngợm, đáng được ăn mừng là bộ quần áo này không phải là khó mặc như vậy.
Thiên Đại Liên đưa bọn họ tới phòng thay quần áo, không tốn bao nhiêu thời gian đã biết rõ ràng cấu tạo, từng người tròng lên đi.
Một đám người đang cài cúc áo, Thiên Đại Liên lại nhìn mình trong gương, so sánh với lần trước thì lần này tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, cũng là lúc này hắn phát giác mình giống như lại lớn lên một chút, thoạt nhìn không khác gì Ajax.
Nhưng mà đã trôi qua 500 năm, nếu như không có thay đổi gì thì thật kỳ lạ, bởi vậy Thiên Đại Liên không để những thay đổi rất nhỏ đó vào trong lòng.
Hắn thay quần áo xong ra cửa thì nhìn thấy người hầu đang chờ đợi.
Người hầu không nói gì, chỉ dẫn Thiên Đại Liên vào nhà ăn.
dọc theo đường đi, Thiên Đại Liên đều lại quan sát căn phòng này, lúc này hắn phát hiện căn hộ này còn lớn hơn so với dự đoán của hắn rất nhiều.
- Chúng ta tới rồi.
Giọng nói của người hầu kéo về tinh thần của Thiên Đại Liên.
Cùng người hầu dừng bước, Thiên Đại Liên nhìn về phía mở cửa phía trước, ở bên trong là một gian phòng phong cách đạo thê.
Trong phòng bày một cái bàn nhỏ, mặt trên là đồ ăn cũng có đặc sắc của Đạo Thế.
Thiên Đại Liên này có vài phần quen thuộc, hắn đoán rằng có thể tán binh không thường xuyên trở về ở lại, nhưng căn phòng này quả thật đã được chuẩn bị sẵn sàng vì hắn.
Đây là đãi ngộ của quan chấp hành sao? Ngàn Đại Liên thầm nghĩ, đột nhiên hắn cũng muốn làm một quan chấp hành thử xem sao.
Nhưng hắn chỉ là ngẫm lại, hắn biết rõ thực lực của mình, đừng nói trở thành quan chấp hành, Thiên Đại Liên tự nhận là gia nhập Ngu Nhân Chúng cũng chỉ là vì tư liệu thăng cấp cho người lữ hành sau này cống hiến.
Ta còn muốn trở nên mạnh hơn một chút. Ngàn Đại Liên nghĩ như vậy, tiến vào trong nhà ăn.
Chậm rãi ăn xong đồ ăn, sau khi cảm thấy ăn không sai biệt lắm, Thiên Đại Liên buông đũa, bắt đầu nhìn người hầu hỏi:
- Có thư không? Ta muốn nhìn một chút thời gian Tống Cổ.
Hắn còn nhớ rõ trước đó Tán Binh Chu nói sẽ có người đưa thư cho hắn, điều này đại biểu nhóm người hầu hẳn là đã sớm có chuẩn bị.
Quả nhiên, người hầu cung kính trả lời:
- Thỉnh ngài chờ một lát.
Thiên Đại Liên nhìn bọn hắn đi ra ngoài, đồng thời những người hầu khác tiến vào thu thập chén đũa.
Đối mặt với người hầu xa lạ, Thiên Đại Liên lại cảm nhận được áp lực, đôi mắt của hắn chuyển hướng nơi khác, tận lực không biểu hiện mình đang run rẩy.
Tầm nhìn luân chuyển, hắn nhìn thấy vật được coi như là đồ trang trí đặt ở trên giá đồng hồ.
5:42. Ngàn Đại Liên mặc niệm biểu hiện thời gian biểu hiện bên ngoài, đột nhiên hắn cảm giác được chỗ không thích hợp, thị giác của hắn sao lại tốt như vậy?
Lúc trước không có vật tham chiếu, hắn không cảm thấy dị thường, bàn ăn gần sát với cửa sổ, cái giá thì ở một chỗ khác của nhà, khoảng cách giữa hai bên ít nhất 5m, mà đặt ở trên giá đồng hồ, mặt ngoài và biểu thân cũng chỉ vừa mới được tăng lên một chút.
Tuy thân thể của hắn đã bị cường hóa trước khi đạt được Thần Chi Nhãn, nhưng hắn có thể xác định chính là thị giác của hắn ở trước nơi này không tốt như vậy.
Hắn chỉ có thể chú ý tới thời gian, không thể nhìn rõ mặt trên của thời gian.
Da đầu Thiên Đại Liên tê dại, cảm giác xa lạ lúc trước lại xuất hiện, hắn bắt đầu nghi hoặc không biết rốt cuộc mình đã sống sót như thế nào.
Nếu như Tán Binh gia nhập vào đám người Ngu Nhân thì đó chắc chắn là thủ đoạn để mượn danh tiếng của bọn họ.
Không phải hắn đi tìm tiến sĩ để cắt miếng chứ? Ngàn Đại Liên nghĩ trái nghĩ phải, ý thức được nếu không phải tiến sĩ can thiệp thì chỉ có thể là Băng Chi Nữ Hoàng ra tay.
Thiên Tứ Đại Liên vô cùng hy vọng là người sau, hơn nữa giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của Tán Binh, có lẽ lúc đầu hắn cho rằng mình đã trở về quá khứ, không ngờ lại là thế giới song song, trên thế giới này còn có một thế giới khác.
Cố gắng khống chế sợ hãi, Thiên Đại Liên hơi cúi đầu để không cho nhóm người hầu phát hiện hắn không thích hợp.
- Đây là đến từ Đạo Thê Thư.
Người hầu bỗng nhiên nói ra một câu làm cho Thiên Đại Liên khẽ run lên một chút, sau vài giây hắn mới làm bộ trấn định đáp lại:
- Cảm ơn.
Không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Thiên Nhất Đại Liên, người hầu đặt mấy quyển sách xuống rồi rời đi.
Thiên Đại Liên cầm lấy thư, ở trước mặt hắn đã mang điểm tâm và trà xanh lên.
Trong hương trà lượn lờ, hắn xem xét bìa mặt, ngay sau đó lông mày nhíu lại, sự sợ hãi co quắp và sợ hãi lúc trước bởi vì một quyển sách mà tan thành mây khói.
Quyển sách kia tên là... Kiếp trước... Tổ chức dị thế giới...
Tiểu thuyết này là ai viết? Không phải đang tiết lộ thiên cơ sao?
Thiên Đại Liên mở to hai mắt, giây tiếp theo hắn phát hiện dấu hiệu của tám trọng đường ở trên bìa.
Trong nháy mắt hắn đã cho rằng thần tử cấp tám và người máy đã điều tra ra chân tướng của Tán Binh.
Tâm tình phức tạp này, Thiên Đại Liên mở ra trang thứ nhất muốn xem nội dung bên trong, kết quả đã mở ra một trang tuyên truyền.
Thiên Đại Liên theo bản năng nhặt lên tờ tuyên truyền kia, xem thử trên đó có nội dung gì, ở trên tờ giấy hơi mỏng chỉ viết một hàng chữ
Gia nhập hiệp hội Kha Học, ôm sinh hoạt thật tốt!
Đi theo chân tướng dưới ngòi bút của chúng ta, cùng phá dịch Conan tiên sinh đi!
Yên lặng sờ soạng khắp phòng, không bao lâu sau, Thiên Đại Liên ở trong phòng thay quần áo trống rỗng tìm được một tấm kính toàn thân.
Thiên Đại Liên cẩn thận đứng ở trước gương đánh giá chính mình, hắn mặc một thân áo ngủ giống như váy, hơn nữa đến eo đầu tóc, khó trách Ajax sẽ nhận sai.
Nhưng mà mái tóc của hắn đã dài ra, khuôn mặt không có thay đổi, chẳng qua vẻ mặt tương đối tái nhợt, thoạt nhìn bộ dáng giống như là bệnh nặng mới khỏi.
Nhìn mình trong gương, Thiên Đại Liên bỗng sinh ra một loại cảm giác xa lạ, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đây không phải là thân thể của mình.
Dưới ý tưởng này, hắn cởi nút cổ tay áo ngủ ra, kéo toàn bộ tay áo về phía trước, sau đó hắn nhìn thấy ở trên cánh tay có một vết sẹo nhàn nhạt.
vết sẹo kia là do Thiên Đại Liên vừa tới thế giới này, trong lúc đi ra ngoài tìm đồ ăn đã vô tình làm ra.
Bởi vì lúc ấy không xử lý tốt, cho nên mới để lại vết sẹo không rõ ràng.
Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm vết thương kia một hồi, sau đó mới buông tay áo xuống.
Quả nhiên là ảo giác. Ngàn Đại Liên muốn rời khỏi thay quần áo trở về phòng ngủ.
Trực tiếp tới trước tủ đầu giường, nơi đó thả thần chi nhãn của hắn.
Thiên Đại Liên nhìn thấy Thần Chi Nhãn, cảm giác quen thuộc đột nhiên sinh ra, trong tiềm thức của hắn giống như có một giọng nói đang nói cho hắn biết, đây là Thần Chi Nhãn của hắn.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, vận dụng Nguyên Tố Lực từ Thần Chi Nhãn.
Ánh sáng màu tím từ Lôi Nguyên Tố Lực lập loè điện quang chế thành sợi chỉ, nó dưới thao tác của Thiên Đại Liên hợp thành một cái đầu mèo, khác với lần đầu tiên lợi dụng Thần Chi Nhãn thao túng Nguyên Tố Lực mới lạ, cái đầu mèo này vô cùng tinh xảo, thậm chí còn có đấu lạp.
Thiên Đại Liên nhìn đầu mèo cười một tiếng, hắn thừa nhận hắn là cố ý, khi ngủ say hắn vẫn luôn mơ thấy trong mộng thường xuyên xuất hiện mèo trảo đen thân, còn về con mèo đại biểu cho cái gì thì hắn lại không rõ.
Cốt truyện lúc đầu, Thảo Thần đã bện ký ức của Tán Binh thành đồng thoại.
Mà ở trong tiếng đồng thoại, Tán Binh lại xuất hiện với hình ảnh một con mèo đen.
Thiên Đại Liên muốn nhớ lại những cảnh trong mơ kia, kết quả chỉ còn lại có suy nghĩ rất mơ hồ, ấn tượng khắc sâu duy nhất của hắn chỉ có hai con mèo mà hắn nuôi dưỡng, một con là Hắc Bạch Trảo, một con khác cũng là Hắc Bạch Trảo.
Một ít hình ảnh kỳ quái xuất hiện trong đầu Thiên Đại Liên, hắn muốn bắt giữ, đáng tiếc những hình ảnh đó giống như là kẹo bông rơi vào trong nước, lập tức đã biến mất không thấy gì nữa.
Thật sự là không nghĩ ra trong mộng có nhiều chi tiết như vậy, Thiên Đại Liên đơn giản từ bỏ tự hỏi, tiếp tục tìm kiếm ở trong phòng.
Nhưng hắn không thu hoạch được gì, cả phòng ngủ ngoại trừ gia cụ tất yếu ra thì không còn cái gì khác.
Thiên Đại Liên đi chân trần đứng ở giữa phòng, hắn nhìn phòng ngủ xung quanh, bỗng nhiên cảm giác nơi này không có ai ở qua.
Là Tán Binh cố ý chọn hắn vì an bài?
Không có tiếng suy tư, Thiên Đại Liên cảm thấy có khả năng này, mấy trăm năm trôi qua, Tán Binh không thể làm cho hắn lập tức tiếp xúc với đám người, như vậy trùng kích quá lớn, hắn rất có thể không thể thừa nhận.
Thiên Đại Liên nghĩ đến đây, tầm nhìn dừng lại trên cửa sổ trong phòng.
Rón ra rón rén đi qua, Thiên Đại Liên nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, ở nơi ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy là một mảnh cảnh tuyết, con đường đi thông tới dinh thự giấu ở trong đó.
Trừ cảnh tuyết và con đường ra thì còn có vài tên binh sĩ của Kẻ Khờ đang tuần tra xung quanh, kết hợp với những lời nói của hắn sau khi thức tỉnh, chức trách của những binh sĩ của Kẻ Khờ là bảo vệ toà nhà này. Ngay khi Thiên Đại Liên quan sát được không sai biệt lắm, tính toán thu hồi tầm mắt thì đã thấy Ajax xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn.
Thiên Đại Liên nhìn về phía đội hành quân của bọn người làm nhiệm vụ đang tuần tra, Ngu Nhân Chúng, truyền lại tin tức gì đó cho bọn họ.
Từ phản ứng của những Kẻ Khờ đó mà xem, quan hệ giữa bọn họ và Ajax dường như rất tốt.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thiên Đại Liên bắt đầu sinh ra một ý tưởng, rất rõ ràng Ajax muốn đóng giữ một đoạn thời gian ở đây, như vậy hắn có thể thông qua hắn để hiểu biết tin tức bên ngoài, ví dụ như về tình huống của Đạo Thế.
Nghĩ đến đạo thê thì rất khó không nghĩ đến Khuynh Kỳ Giả.
Trong lòng Thiên Đại Liên không nhịn được áy náy, cũng không biết sau khi hắn bị Tán Binh mang đi, Khuynh Kỳ Giả sẽ có phản ứng gì.
Hẳn là có những người khác bồi hắn, không giống như là cùng một cốt truyện, hắn chỉ có thể một mình đối mặt với phần phản bội kia.
Nhưng cho dù là biết như vậy thì Thiên Đại Liên vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Cũng là giờ khắc này, hắn bừng tỉnh phát hiện tất cả giống như vẫn tiến hành dựa theo cốt truyện, mặc dù hắn làm như vậy rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn tách ra với Khuynh Kỳ Giả.
Thiên Đại Liên vì thế cảm thấy vô lực, hắn thở dài một hơi, giống như là vì phân tán lực chú ý, lại nhìn ra phía ngoài, nhưng lần này hắn lại vừa vặn đối mắt với Ajax.
Ý thức được Ajax đang nhìn về phía nơi này, Thiên Đại Liên theo bản năng lui về phía sau một bước.
- Hắn quá nhạy bén rồi.
Thiên Đại Liên đứng vững vuốt ngực cảm khái, hắn mới xem bao lâu đã bị Ajax phát hiện.
Nếu bị Ajax phát hiện, vậy có nghĩa là chuyện này hắn không được nghỉ ngơi.
Như vậy hẳn là có người tới đây.
Thiên Nhất lẳng lặng chờ đợi trong phòng ngủ nửa phút, tiếng bước chân chỉnh tề từ bên ngoài truyền đến.
- Bịch, bịch.
Cửa bị gõ vang có quy luật, Thiên Đại Liên tự biết không tránh được, hắn chủ động đi mở cửa.
Ở ngoài cửa là một quản gia đang trang điểm, một đám người hầu ăn mặc đồng phục thống nhất đi theo hắn.
- Ta đói bụng rồi.
Thiên Đại Liên Đánh đòn phủ đầu, lần này hắn lại chuyển ra lý do lần nào cũng đúng, hắn cũng không biết bây giờ mấy giờ, nhưng muốn ăn cơm khẳng định không sai.
Quản gia gật đầu, đưa mắt ra hiệu với người hầu ở phía sau.
Người hầu nhận được tín hiệu thì đi thông báo cho phòng bếp.
- Ngài còn có yêu cầu khác không?
Tên quản gia giàu tinh thần hỏi.
Thiên Đại Liên lắc đầu:
- Không còn nữa.
Hiện tại hắn có thể xác định hắn không quen việc bị một đám người hầu hạ, điều này cũng làm cho hắn sinh ra áp lực đối với sinh hoạt trong tương lai.
- Ngài có cần thay quần áo không?
Quản gia nói nhìn thấy Thiên Đại Liên không đi giày.
Ám chỉ này làm Thiên Đại Liên nhớ tới chuyện hắn không đi giày.
Sau khi tỉnh lại, hắn không tìm được giày, bởi vì vội vã xác định ngoài tóc ra thì thân thể còn có biến hóa khác hay không nên hắn đã bắt đầu đi tìm gương mặt.
Mà trong phòng trải thảm thật dày, hơn nữa lò lửa đốt rất ấm áp, làm cho hắn lăn lộn lâu như vậy cũng đã quên mình không mang giày.
Trên mặt Thiên Đại Liên hiện ra mấy phần xấu hổ, ngón chân của hắn giật giật, cảm giác áp lực trong lòng lớn hơn.
Quản gia còn đang nhìn ra hắn không được tự nhiên, hắn không đổi sắc dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu lui xa một chút.
- Thỉnh ngài chờ đợi một chút, quần áo quá đã. Vì ngài mà tới.
Quản gia rất là săn sóc nói.
Nghe ra được hình như bọn họ không có ý định mặc quần áo cho mình, Thiên Đại Liên thở dài một hơi, cảm ơn từ đáy lòng:
- Cảm ơn.
Hắn nhẹ lắc đầu, quản gia nhắc nhở:
- Ngài không cần khách khí.
Thiên Đại Liên nhớ tới lời nói tương tự mà Tán Binh cũng đã nói, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Im lặng một chút, hắn không nói thêm gì nữa, chậm rãi đóng cửa lại, lại ngồi trở lại bên giường chờ đợi.
Mấy phút sau, cánh cửa lại bị gõ vang, lần này không cần Thiên Đại Liên nói chuyện, người hầu tới đưa quần áo vào.
Sau khi treo quần áo lên trên kệ, nhóm hầu nhân kia lập tức yên lặng rời khỏi phòng.
Ngàn Đại Liên. Trước khi bọn họ đi đến giá áo, ở đó ngoại trừ quần áo, giày và dép lê còn có.
Trước mặc dép vào, Thiên Đại Liên một bên lấy quần áo từ trên giá áo xuống, một bên quyết định lần sau nhìn thấy Tán Binh hỏi hắn khi nào có thể xuất phát đi Đạo Thê, hắn thật sự là không thích ứng loại sinh hoạt này.
Quần áo trong tay hắn nghịch ngợm, đáng được ăn mừng là bộ quần áo này không phải là khó mặc như vậy.
Thiên Đại Liên đưa bọn họ tới phòng thay quần áo, không tốn bao nhiêu thời gian đã biết rõ ràng cấu tạo, từng người tròng lên đi.
Một đám người đang cài cúc áo, Thiên Đại Liên lại nhìn mình trong gương, so sánh với lần trước thì lần này tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, cũng là lúc này hắn phát giác mình giống như lại lớn lên một chút, thoạt nhìn không khác gì Ajax.
Nhưng mà đã trôi qua 500 năm, nếu như không có thay đổi gì thì thật kỳ lạ, bởi vậy Thiên Đại Liên không để những thay đổi rất nhỏ đó vào trong lòng.
Hắn thay quần áo xong ra cửa thì nhìn thấy người hầu đang chờ đợi.
Người hầu không nói gì, chỉ dẫn Thiên Đại Liên vào nhà ăn.
dọc theo đường đi, Thiên Đại Liên đều lại quan sát căn phòng này, lúc này hắn phát hiện căn hộ này còn lớn hơn so với dự đoán của hắn rất nhiều.
- Chúng ta tới rồi.
Giọng nói của người hầu kéo về tinh thần của Thiên Đại Liên.
Cùng người hầu dừng bước, Thiên Đại Liên nhìn về phía mở cửa phía trước, ở bên trong là một gian phòng phong cách đạo thê.
Trong phòng bày một cái bàn nhỏ, mặt trên là đồ ăn cũng có đặc sắc của Đạo Thế.
Thiên Đại Liên này có vài phần quen thuộc, hắn đoán rằng có thể tán binh không thường xuyên trở về ở lại, nhưng căn phòng này quả thật đã được chuẩn bị sẵn sàng vì hắn.
Đây là đãi ngộ của quan chấp hành sao? Ngàn Đại Liên thầm nghĩ, đột nhiên hắn cũng muốn làm một quan chấp hành thử xem sao.
Nhưng hắn chỉ là ngẫm lại, hắn biết rõ thực lực của mình, đừng nói trở thành quan chấp hành, Thiên Đại Liên tự nhận là gia nhập Ngu Nhân Chúng cũng chỉ là vì tư liệu thăng cấp cho người lữ hành sau này cống hiến.
Ta còn muốn trở nên mạnh hơn một chút. Ngàn Đại Liên nghĩ như vậy, tiến vào trong nhà ăn.
Chậm rãi ăn xong đồ ăn, sau khi cảm thấy ăn không sai biệt lắm, Thiên Đại Liên buông đũa, bắt đầu nhìn người hầu hỏi:
- Có thư không? Ta muốn nhìn một chút thời gian Tống Cổ.
Hắn còn nhớ rõ trước đó Tán Binh Chu nói sẽ có người đưa thư cho hắn, điều này đại biểu nhóm người hầu hẳn là đã sớm có chuẩn bị.
Quả nhiên, người hầu cung kính trả lời:
- Thỉnh ngài chờ một lát.
Thiên Đại Liên nhìn bọn hắn đi ra ngoài, đồng thời những người hầu khác tiến vào thu thập chén đũa.
Đối mặt với người hầu xa lạ, Thiên Đại Liên lại cảm nhận được áp lực, đôi mắt của hắn chuyển hướng nơi khác, tận lực không biểu hiện mình đang run rẩy.
Tầm nhìn luân chuyển, hắn nhìn thấy vật được coi như là đồ trang trí đặt ở trên giá đồng hồ.
5:42. Ngàn Đại Liên mặc niệm biểu hiện thời gian biểu hiện bên ngoài, đột nhiên hắn cảm giác được chỗ không thích hợp, thị giác của hắn sao lại tốt như vậy?
Lúc trước không có vật tham chiếu, hắn không cảm thấy dị thường, bàn ăn gần sát với cửa sổ, cái giá thì ở một chỗ khác của nhà, khoảng cách giữa hai bên ít nhất 5m, mà đặt ở trên giá đồng hồ, mặt ngoài và biểu thân cũng chỉ vừa mới được tăng lên một chút.
Tuy thân thể của hắn đã bị cường hóa trước khi đạt được Thần Chi Nhãn, nhưng hắn có thể xác định chính là thị giác của hắn ở trước nơi này không tốt như vậy.
Hắn chỉ có thể chú ý tới thời gian, không thể nhìn rõ mặt trên của thời gian.
Da đầu Thiên Đại Liên tê dại, cảm giác xa lạ lúc trước lại xuất hiện, hắn bắt đầu nghi hoặc không biết rốt cuộc mình đã sống sót như thế nào.
Nếu như Tán Binh gia nhập vào đám người Ngu Nhân thì đó chắc chắn là thủ đoạn để mượn danh tiếng của bọn họ.
Không phải hắn đi tìm tiến sĩ để cắt miếng chứ? Ngàn Đại Liên nghĩ trái nghĩ phải, ý thức được nếu không phải tiến sĩ can thiệp thì chỉ có thể là Băng Chi Nữ Hoàng ra tay.
Thiên Tứ Đại Liên vô cùng hy vọng là người sau, hơn nữa giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của Tán Binh, có lẽ lúc đầu hắn cho rằng mình đã trở về quá khứ, không ngờ lại là thế giới song song, trên thế giới này còn có một thế giới khác.
Cố gắng khống chế sợ hãi, Thiên Đại Liên hơi cúi đầu để không cho nhóm người hầu phát hiện hắn không thích hợp.
- Đây là đến từ Đạo Thê Thư.
Người hầu bỗng nhiên nói ra một câu làm cho Thiên Đại Liên khẽ run lên một chút, sau vài giây hắn mới làm bộ trấn định đáp lại:
- Cảm ơn.
Không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Thiên Nhất Đại Liên, người hầu đặt mấy quyển sách xuống rồi rời đi.
Thiên Đại Liên cầm lấy thư, ở trước mặt hắn đã mang điểm tâm và trà xanh lên.
Trong hương trà lượn lờ, hắn xem xét bìa mặt, ngay sau đó lông mày nhíu lại, sự sợ hãi co quắp và sợ hãi lúc trước bởi vì một quyển sách mà tan thành mây khói.
Quyển sách kia tên là... Kiếp trước... Tổ chức dị thế giới...
Tiểu thuyết này là ai viết? Không phải đang tiết lộ thiên cơ sao?
Thiên Đại Liên mở to hai mắt, giây tiếp theo hắn phát hiện dấu hiệu của tám trọng đường ở trên bìa.
Trong nháy mắt hắn đã cho rằng thần tử cấp tám và người máy đã điều tra ra chân tướng của Tán Binh.
Tâm tình phức tạp này, Thiên Đại Liên mở ra trang thứ nhất muốn xem nội dung bên trong, kết quả đã mở ra một trang tuyên truyền.
Thiên Đại Liên theo bản năng nhặt lên tờ tuyên truyền kia, xem thử trên đó có nội dung gì, ở trên tờ giấy hơi mỏng chỉ viết một hàng chữ
Gia nhập hiệp hội Kha Học, ôm sinh hoạt thật tốt!
Đi theo chân tướng dưới ngòi bút của chúng ta, cùng phá dịch Conan tiên sinh đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.