Chương 4: Bổn Vương Là Ân Hy Minh
Đào Hoa Công Tử
23/03/2021
Kinh thành Hào Châu.
Đoàn người đón dâu vừa đặt chân vào kinh thành Hào Châu, liền nổi kèn sáo inh ỏi, làm náo động cả con đường mà họ đi qua. Mọi người cũng đi theo sau đoàn kiệu hoa đó, đến Ngũ vương phủ xem náo nhiệt, cũng như đến chút mừng vị vương gia mà họ tôn sùng.
Ngôn Y Di ngủ gật trên kiệu hoa khi nào, cũng không hề hay biết.
Cô nghe tiếng kèn inh ỏi bên tai, kiệu hoa cũng đã dừng, vừa dụi mắt, miệng ngáp mấy cái hỏi: “Tới rồi sao?”
Y Di liền vén màn kiệu đi ra mà không cần đợi ma ma vén lên giùm, vừa lú đầu ra thì bị một cái khăn voan màu đỏ trùm lên đầu.
Cô hất cái khăn ra khỏi đầu: “Làm gì vậy hả?”
Y Di sửng sốt khi thấy một đám người ăn mặc cổ trang đang nhìn mình, cô không thể tin được. Chuyện đùa này, có phải hơi lố quá rồi không?
Vị ma ma đó liền đội chiếc khăn lên lại cho cô nhưng không tới, vì cô cao quá mà. Bà đành đưa chiếc khăn cho cô, rồi nói: “Vương phi, nên đội...”
Bà chưa kịp nói hết thì cô đã ba chân bốn cẳng chạy đi rồi.
“Ui mẹ ơi...” Y Di chạy đi, miệng hét lên. Cô xuyên không, xuyên không thật rồi!
Cô cố chạy thật nhanh ra khỏi đây, vì cảm giác cho cô biết rằng mình sắp vướng vào một chuyện không hay. Chân chạy nhanh nhất có thể, nhưng tại mang giày cao gót nên khá vướng víu, nên cô vừa chạy vừa tháo giày ra, tay còn lại thì xách váy lên.
Cô vừa chạy vừa hét lớn: “Tránh ra. Tránh ra...”
“Sao thế? Sao vị tiểu thư đó lại chạy như thế?” Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Mau bắt vương phi lại.” Dân Nam Phong không hiểu gì nhưng rồi ra lệnh bắt người.
Mọi người mới bừng tỉnh, đã hiểu ra rằng, vị tiểu thư chạy trốn là vì không muốn thành thân với Ngũ vương gia. Mà nghe nói, vị này đầu óc không bình thường. Có lẽ, lại phát bệnh rồi! Nếu Ngũ vương gia lên làm hoàng đế, liệu vị phi không bình thường này sẽ làm hoàng hậu chăng? Cái này, đúng là bất hạnh cho ngài!
Ngôn Y Di cứ lau đầu mà chạy, miệng hét lớn: “Tránh ra. Tránh...A..”
Đầu cô tông vào bức tường thịt, loạng choạng mất thăng bằng ngã về phía sau.
Một cánh tay to ôm đỡ lấy eo cô, một chân cô trụ dưới đất còn một chân đưa lên cao, duỗi thẳng ra. Tư thế y như mấy bộ phim kiếm hiệp cô đã đóng, cảnh nam chính đỡ nữ chính khi ngã. Mắt đen láy nhìn hắn, mi cong vút chớp chớp quyến rũ.
Y Di vội vã đứng dậy, thoát khỏi cảnh ôm trong bộ phim kiếm hiệp kia, chân bước lùi về sau nói: “Tôi không phải là tân nương của...của ngươi. Hiểu lầm rồi!”
Cô nhìn tên tóc dài, hắn mặc một bộ tân lang màu đỏ: “Hiểu lầm rồi! Không phải tôi.” Cô giải thích không ngừng.
Khuôn mặt góc cạnh, từng đường nét đều tinh tế. Mày đậm cương nghị, đôi mắt u lạnh rất đẹp. Mũi cao, môi mỏng. Nói chung, hắn là một đại mỹ nam. Nhìn còn rất phong độ.
Thấy hắn cứ nhìn mình mà không nói lời nào, cô có chút mất bình tĩnh với vị mỹ nam này. Sợ hắn không hiểu lời mình nói, cô lại nói.
“Tôi, tôi không phải là tân nương của huynh. Huynh biết và hiểu chứ? Tôi đi đây. À, nên đi đón nương tử đi nhá! Không cần tiễn!” Cô liền quay đầu bỏ đi.
Mẹ ơi, con gặp ác mộng sao? Xuyên không rồi!
Ân Cảnh Ly không nói gì, nhìn cô chăm chú. Hắn cau mày vì thấy dung mạo của cô cực quen. Đây không phải là phu nhân của Mộ Dung tướng quân sao? Bảo đang không khoẻ mà, sao lại ăn mặc như thế này? Rồi còn chạy vào kiệu hoa tân nương của hắn nữa?
“A! Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống. ” Ân Cảnh Ly liền đi lên bắt cô lại, vác cô lên vai mà đi.
Hắn đúng là kẻ bá đạo, dù thấy cô giống phu nhân của nhà người ta, nhưng lại làm như thế?
Mặc cho cô nói và giải thích, hay mắng, chửi, đánh, đá, đập hắn. Hắn cũng không thả cô xuống, cứ vác cô như một bao gạo đi về hướng phủ Ngũ vương gia.
“Tên khốn!!! Ngươi mau bỏ bổn tiểu thư ta xuống!!! Nghe không? Mau bỏ ta xuống. Đầu tên thần kinh.”
Mọi người đến xem đều bán tán xôn xao.
Ân Cảnh Ly đi vào cửa liền thả cô xuống, cô liền liếc hắn rồi để đôi giày xuống, mang nó vào. Mọi người tới dự hỷ sự của Ngũ vương gia đều nhìn cô với ánh mắt quái dị. Họ không thể tin chuyện mình đang thấy, cũng như về sự xuất hiện của vị nữ tử này!
Cô nhìn hắn đầy tức giận: “Ngươi điên sao? Tôi đã bảo..” Cô nói gặng từng chữ một: “Tôi, không, phải, là, tân, nương, của, huynh! Huynh, hiểu không?”
“Tại sao lại ở trên kiệu hoa?” Ân Cảnh Ly bỗng hỏi.
“Cô là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?” Hắn cau mày. Không phải Triệu Nhi! Sao giống thế này?
“Tôi, tôi lên nhầm thôi!” Cô nói xong, quay qua chỉ hai tên bắt mình lên kiệu hoa: “Họ bắt tôi lên.” Làm sao đây? Có khi nào bị giam lại không? Bị trảm luôn ấy chứ? Chết rồi! Làm sao đây?
Dân Nam Phong và Mạc Dân Phi quỳ xuống chịu tội: “Xin vương gia, trách phạt! Bọn thuộc hạ...” Sao lại thế này? Bọn hắn đón nhầm người rồi! Chết rồi!
Ân Cảnh Ly nhíu mày nhìn hai tên, chưa kịp nói thì có tên chạy ra.
Bỗng dưng trong đám đại thần đến dự hỷ sự của hắn chạy ra, tên nam nhân đó mặt hốt hoảng: "Triệu Nhi?” Một tên mặt mày anh tuấn đi ra, gọi cô bằng một cái tên xa lạ.
“Là nàng sao?” Hắn ta nhìn cô hỏi, vì hắn ta cũng không tin được mấy chuyện này!
Tên đó là Đại Tướng quân của Ân Lang quốc - Mộ Dung Trạch. Cái tên mà hắn ta mới vừa gọi, là tên của phu nhân hắn ta, Triệu Nhi. Nương tử của hắn ta chỉ mới cưới cách đây một tháng, nhưng hiện đang bị nhiễm phong hàn.
Phu nhân của hắn ta tại sao lại ở đây? Nàng đang ở phủ dưỡng bệnh mà? Sao lại ăn mặc như thế này chứ? Lại còn... Sao có thể từ Nguyên Kỳ, mà chạy đến đây được?
“Nương tử của ngươi?” Ân Cảnh Ly nhìn cô một cái, rồi hỏi thuộc hạ của hắn.
Mộ Dung Trạch gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
“Không phải! Thưa vương gia. Nàng ấy hiện đang ở phủ của mạc tướng! Nàng ta không phải! Mặc dù có tướng mạo giống nhau, nhưng mạc tướng có thể khẳng định đây không phải là phu nhân của mạc tướng!” Sao có thể, có hai người giống nhau như thế này?
“Không phải?”
“Vâng, thưa Ngũ vương gia. Nhất định không phải!” Mộ Dung Trạch quả quyết. Lẽ nào, phu nhân của hắn ta mà hắn ta không nhận ra? Mặc dù dung mạo giống đến khó tin, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn không phải! Ánh mắt Triệu Nhi rất dịu dàng, cô nương này không có!
Ân Cảnh Ly nhìn cô như tội phạm ngoài không gian mới xuất hiện, ánh mắt kì quái: “Nói, ngươi là ai? Tại sao lại dám mạo danh, giả làm vương phi của bổn vương? Có ý đồ gì?” Chẳng lẽ, lão ta giở trò?
Mọi người tập trung cao độ, cuối cùng họ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tại sao vị nữ tử này, giống phu nhân của Mộ Dung tướng quân quá vậy?
Quân lính bao vây cô, tay họ cầm vũ khí chĩa vào cô, như đang chuẩn bị tấn công và cũng như đề phòng cô tấn công gây hại cho mọi người.
Ngôn Y Di nhìn hai tên ngơ ngác, nhìn đám lính đang vây quanh: “Tôi không có ác ý. Các người đừng có...” Chưa nói được gì, thì có thứ gì đó ôm lấy chân của mình.
“Mẫu thân xinh đẹp! Bế Minh nhi đi...” Ân Hy Minh không biết từ đâu nhào ra ôm chân cô, giọng nói non nớt dễ thương vô cùng.
Bàn tay nhỏ xoa xoa trên chân trắng nõn của Y Di, miệng cười gian trá. Nhưng có bao nhiêu người nhìn ra, tên nhóc này đang giở trò ma với nữ nhân chứ?
Thất vương gia đứng ở phía xa đen mặt, hắn nhìn đứa cháu của mình. Tên tiểu quỷ! Ngươi cũng biết lợi dụng quá! Tam huynh, mau đội mồ lên xem. Tên tiểu quỷ này có giống nhi tử của huynh không? Huynh không háo sắc, mà sinh ra tên tiểu yêu nghiệt này! À, mà có khi đệ đã dạy hư nó không? Đầu tiểu quỷ!
“Tiểu vương gia...” Mọi người kinh hô.
“To gan. Mau buông tiểu vương gia xuống. Mau bắt cô nương ta lại.” Mộ Dung Trạch hung hăng nhìn cô, ra lệnh.
“Các người định làm gì? Mau tránh ra. Tôi không làm hại đứa nhỏ này!” Y Di hốt hoảng khi thấy bọn lính đi lên định bắt cô, tay cô bế Hy Minh lên. Mục đích có thừa, nếu có bất trắc xảy ra, cũng có con tin trong tay.
“Mau lui xuống. Các ngươi dám làm tổn thương mẫu thân xinh đẹp của ta sao? Mau biến! Ai dám động, ta quyết không tha!” Hy Minh hét toáng lên, ra lệnh và hâm doạ bọn binh lính.
Nói xong, cậu còn liền thơm một cái vào má của Y Di, miệng còn cười nói: “Mẫu thân xinh đẹp. Thơm thơm...”
Mọi người sửng sốt, chưa hết cái này rồi tới cái khác rồi! Làm sao họ tiếp nhận được! Ai dạy tiểu vương gia như thế chứ?
Hy Minh ôm cổ của cô, như thể sợ cô đi mất và bị đám người kia dẫn cô đi. Cậu đã chấm rồi, quyết định rồi, chọn cô làm mẫu thân của mình. Vì cô rất xinh, hắn rất thích! Nếu vị phụ thân này không lấy, thì hắn sẽ lấy!
"Minh nhi..." Ân Cảnh Ly tức giận.
"Phụ vương. Mau lấy tỷ tỷ này đi."
"Không được nói bừa. Mau xuống ngay."
"Không. Không. Nếu phụ vương không lấy tỷ tỷ. Minh nhi không xuống. Nếu phụ thân không thích, Minh nhi sẽ lấy!"
Cậu nhìn Y Di, lại nói bằng giọng non nớt, mặc dù cậu cố tỏ trưởng thành và chín chắn: "Tỷ tỷ xinh đẹp. Nàng hãy làm chính vương phi của bổn vương đi. Bổn vương hứa, nhất định thương yêu nàng. Cái gì cũng cho nàng. Không lập thiếp!"
Nói xong liền thuận thế đưa đầu tới, chu miệng "Moa!" một cái lên mặt của cô, rồi cười khoái chí.
Mọi người nhìn cậu trân trối, cuối cùng thì ai dạy vị tiểu vương gia này nói như thế?
Ân Cảnh Ly đen mặt, trừng mắt nhìn cậu.
Y Di dở khóc dở cười nhìn cậu nhóc vừa mới nói với cô mấy lời, mà một tiểu nhóc con như cậu không nên nói.
Cô nén cười mà hỏi: " Tiểu nhóc con. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?" Dám hôn cô hai lần? Còn nhỏ, mà bạo gan như thế rồi? Lớn lên sẽ ra sao đây?
Ân Hy Minh ôm cổ của cô, mắt nhìn dung mạo cực xinh đẹp đang ở gần mình trong gang tất, trả lời: "Bổn vương gọi là Ân Hy Minh. Bổn vương mới vừa tròn bốn tuổi."
Tất cả mọi người khó có thể nhịn cười được với cậu, khi nghe cậu tự giới thiệu.
Ân Vô Chi đi đến bên cạnh của Ân Cảnh Ly và Mộ Dung Trạch. Hắn nhìn nàng, ánh mắt háo sắc trỗi dậy, hắn nói nhỏ với Ân Cảnh Ly: "Nếu huynh không muốn lưu nàng ta lại. Thôi thì giao nàng cho đệ đi?" Tiểu quỷ, ngươi định tranh với thúc ngươi sao?
Ân Cảnh Ly liếc hắn ta bằng con ngươi sắc bén, hỏi: "Đệ dạy nó nói những lời đó, có phải không?"
"Sao? Đệ, không có."
"Hừ! Chuyện này, đệ nên tự giải quyết đi. Đệ làm hư nó. Nếu Tam huynh mà biết, ở dưới suối vàng cũng không tha cho đệ."
Nói xong, liền nhìn hai tên tiểu tử đang quỳ kia: "Hai người các ngươi. Mau cùng Thất vương gia xử lý chuyện mà các ngươi gây ra đi. Người từ đâu đưa về, mau đem trở về đó." Ân Cảnh Ly phất tay áo bỏ đi.
"Vâng, thưa vương gia." Hai tên tiếp nhận mệnh lệnh.
Ân Cảnh Ly tự đi đón vương phi của hắn, vì chuyện này rất quan trọng. Mọi người đến dự hỷ sự đều không muốn rời đi, vẫn muốn ở lại xem. Nhưng Ngũ vương gia muốn tiễn khách, liệu họ không muốn đi thì có thể ở lại không đây?
"Cô nương..." Dân Nam Phong chưa nói hết thì bị Thất vương gia chen vào.
"Cô nương...nKhông biết cô ở đâu. Tại hạ có thể đưa cô nương về nhà không?" Ánh mắt gian xảo nhìn vào ngực cô. Nên đem về phủ, hảo hảo thưởng thức!
"Thất vương thúc! Nàng ấy, không đi đâu hết." Ân Hy Minh lườm đại nam nhân háo sắc nhất Ân Lang quốc này. Đừng tưởng hắn không biết ý đồ của vị hoàng thúc này! Thế nào cũng đối xử với tỷ tỷ, như những người nữ nhân khác rồi bỏ.
"Tiểu quỷ. Ngươi..." Tức chết mà! Nó dám tranh giành với ta.
"Tiểu Minh." Y Di nhìn cậu cười, đem đặt cậu xuống: "Ta phải đi về."
"Về?" Ân Hy Minh bay lại ôm lấy chân của cô: "Không. Bổn vương không cho phép!"
"Hai ngươi đứng đó làm gì? Mau giữ nàng ấy lại cho ta." Ân Hy Minh ra lệnh cho hai tên thuộc hạ kia. Muốn đi, hắn không cho!
"Tiểu vương gia. Chuyện này..."
"Các ngươi dám không nghe sao?"
"Minh nhi." Ân Vô Chi đi lại túm lấy cậu, om chặt nói: "Vị tỷ này phải về rồi!" Nói xong hắn điểm huyệt ngủ của cậu.
"Thất vương thúc...người, vô sỉ!" Ân Hy Minh bất tỉnh nhân sự.
"Vô sỉ, cái đầu tiểu quỷ nhà ngươi." Ân Vô Chi ôm cậu đưa cho hai tên kia: "Mau đem tiểu vương gia về phòng đi."
Hai người kia liền làm theo lệnh.
"Cô nương định đi đâu?" Ân Vô Chi thấy Y Di bỏ trốn, liền ngăn và hỏi.
"Tôi về nhà!"
"Đâu có dễ!" Hắn nói xong, liền đi lại bắt lấy tay cô, nắm chặt tay cô.
"..." Y Di chưa kịp nói gì. Thân thể bỗng dưng biến mất trước mặt của họ. Cô cũng không kịp phản ứng gì, không hề hay biết gì.
"Thất vương gia. Sao, sao lại thế?" Hai tên, Mạc Dân Phi và Dân Nam Phong kinh hoàng trước sự việc đó.
"Hả?" Bọn lính và nô tài lẫn nô tì đang bao vây xem cũng kinh ngạc tột độ.
Họ dụi mắt liên tục. Đúng vậy, là sự thật! Một người, bỗng dưng biến mất ngay trước mặt của họ!
"Chuyện gì thế này?" Ân Vô Chi nhìn bàn tay mà hắn đã nắm lấy tay của Y Di, hắn không thể tin được.
Cô thật sự biến mất, không hiểu lý do.
Đoàn người đón dâu vừa đặt chân vào kinh thành Hào Châu, liền nổi kèn sáo inh ỏi, làm náo động cả con đường mà họ đi qua. Mọi người cũng đi theo sau đoàn kiệu hoa đó, đến Ngũ vương phủ xem náo nhiệt, cũng như đến chút mừng vị vương gia mà họ tôn sùng.
Ngôn Y Di ngủ gật trên kiệu hoa khi nào, cũng không hề hay biết.
Cô nghe tiếng kèn inh ỏi bên tai, kiệu hoa cũng đã dừng, vừa dụi mắt, miệng ngáp mấy cái hỏi: “Tới rồi sao?”
Y Di liền vén màn kiệu đi ra mà không cần đợi ma ma vén lên giùm, vừa lú đầu ra thì bị một cái khăn voan màu đỏ trùm lên đầu.
Cô hất cái khăn ra khỏi đầu: “Làm gì vậy hả?”
Y Di sửng sốt khi thấy một đám người ăn mặc cổ trang đang nhìn mình, cô không thể tin được. Chuyện đùa này, có phải hơi lố quá rồi không?
Vị ma ma đó liền đội chiếc khăn lên lại cho cô nhưng không tới, vì cô cao quá mà. Bà đành đưa chiếc khăn cho cô, rồi nói: “Vương phi, nên đội...”
Bà chưa kịp nói hết thì cô đã ba chân bốn cẳng chạy đi rồi.
“Ui mẹ ơi...” Y Di chạy đi, miệng hét lên. Cô xuyên không, xuyên không thật rồi!
Cô cố chạy thật nhanh ra khỏi đây, vì cảm giác cho cô biết rằng mình sắp vướng vào một chuyện không hay. Chân chạy nhanh nhất có thể, nhưng tại mang giày cao gót nên khá vướng víu, nên cô vừa chạy vừa tháo giày ra, tay còn lại thì xách váy lên.
Cô vừa chạy vừa hét lớn: “Tránh ra. Tránh ra...”
“Sao thế? Sao vị tiểu thư đó lại chạy như thế?” Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Mau bắt vương phi lại.” Dân Nam Phong không hiểu gì nhưng rồi ra lệnh bắt người.
Mọi người mới bừng tỉnh, đã hiểu ra rằng, vị tiểu thư chạy trốn là vì không muốn thành thân với Ngũ vương gia. Mà nghe nói, vị này đầu óc không bình thường. Có lẽ, lại phát bệnh rồi! Nếu Ngũ vương gia lên làm hoàng đế, liệu vị phi không bình thường này sẽ làm hoàng hậu chăng? Cái này, đúng là bất hạnh cho ngài!
Ngôn Y Di cứ lau đầu mà chạy, miệng hét lớn: “Tránh ra. Tránh...A..”
Đầu cô tông vào bức tường thịt, loạng choạng mất thăng bằng ngã về phía sau.
Một cánh tay to ôm đỡ lấy eo cô, một chân cô trụ dưới đất còn một chân đưa lên cao, duỗi thẳng ra. Tư thế y như mấy bộ phim kiếm hiệp cô đã đóng, cảnh nam chính đỡ nữ chính khi ngã. Mắt đen láy nhìn hắn, mi cong vút chớp chớp quyến rũ.
Y Di vội vã đứng dậy, thoát khỏi cảnh ôm trong bộ phim kiếm hiệp kia, chân bước lùi về sau nói: “Tôi không phải là tân nương của...của ngươi. Hiểu lầm rồi!”
Cô nhìn tên tóc dài, hắn mặc một bộ tân lang màu đỏ: “Hiểu lầm rồi! Không phải tôi.” Cô giải thích không ngừng.
Khuôn mặt góc cạnh, từng đường nét đều tinh tế. Mày đậm cương nghị, đôi mắt u lạnh rất đẹp. Mũi cao, môi mỏng. Nói chung, hắn là một đại mỹ nam. Nhìn còn rất phong độ.
Thấy hắn cứ nhìn mình mà không nói lời nào, cô có chút mất bình tĩnh với vị mỹ nam này. Sợ hắn không hiểu lời mình nói, cô lại nói.
“Tôi, tôi không phải là tân nương của huynh. Huynh biết và hiểu chứ? Tôi đi đây. À, nên đi đón nương tử đi nhá! Không cần tiễn!” Cô liền quay đầu bỏ đi.
Mẹ ơi, con gặp ác mộng sao? Xuyên không rồi!
Ân Cảnh Ly không nói gì, nhìn cô chăm chú. Hắn cau mày vì thấy dung mạo của cô cực quen. Đây không phải là phu nhân của Mộ Dung tướng quân sao? Bảo đang không khoẻ mà, sao lại ăn mặc như thế này? Rồi còn chạy vào kiệu hoa tân nương của hắn nữa?
“A! Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống. ” Ân Cảnh Ly liền đi lên bắt cô lại, vác cô lên vai mà đi.
Hắn đúng là kẻ bá đạo, dù thấy cô giống phu nhân của nhà người ta, nhưng lại làm như thế?
Mặc cho cô nói và giải thích, hay mắng, chửi, đánh, đá, đập hắn. Hắn cũng không thả cô xuống, cứ vác cô như một bao gạo đi về hướng phủ Ngũ vương gia.
“Tên khốn!!! Ngươi mau bỏ bổn tiểu thư ta xuống!!! Nghe không? Mau bỏ ta xuống. Đầu tên thần kinh.”
Mọi người đến xem đều bán tán xôn xao.
Ân Cảnh Ly đi vào cửa liền thả cô xuống, cô liền liếc hắn rồi để đôi giày xuống, mang nó vào. Mọi người tới dự hỷ sự của Ngũ vương gia đều nhìn cô với ánh mắt quái dị. Họ không thể tin chuyện mình đang thấy, cũng như về sự xuất hiện của vị nữ tử này!
Cô nhìn hắn đầy tức giận: “Ngươi điên sao? Tôi đã bảo..” Cô nói gặng từng chữ một: “Tôi, không, phải, là, tân, nương, của, huynh! Huynh, hiểu không?”
“Tại sao lại ở trên kiệu hoa?” Ân Cảnh Ly bỗng hỏi.
“Cô là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?” Hắn cau mày. Không phải Triệu Nhi! Sao giống thế này?
“Tôi, tôi lên nhầm thôi!” Cô nói xong, quay qua chỉ hai tên bắt mình lên kiệu hoa: “Họ bắt tôi lên.” Làm sao đây? Có khi nào bị giam lại không? Bị trảm luôn ấy chứ? Chết rồi! Làm sao đây?
Dân Nam Phong và Mạc Dân Phi quỳ xuống chịu tội: “Xin vương gia, trách phạt! Bọn thuộc hạ...” Sao lại thế này? Bọn hắn đón nhầm người rồi! Chết rồi!
Ân Cảnh Ly nhíu mày nhìn hai tên, chưa kịp nói thì có tên chạy ra.
Bỗng dưng trong đám đại thần đến dự hỷ sự của hắn chạy ra, tên nam nhân đó mặt hốt hoảng: "Triệu Nhi?” Một tên mặt mày anh tuấn đi ra, gọi cô bằng một cái tên xa lạ.
“Là nàng sao?” Hắn ta nhìn cô hỏi, vì hắn ta cũng không tin được mấy chuyện này!
Tên đó là Đại Tướng quân của Ân Lang quốc - Mộ Dung Trạch. Cái tên mà hắn ta mới vừa gọi, là tên của phu nhân hắn ta, Triệu Nhi. Nương tử của hắn ta chỉ mới cưới cách đây một tháng, nhưng hiện đang bị nhiễm phong hàn.
Phu nhân của hắn ta tại sao lại ở đây? Nàng đang ở phủ dưỡng bệnh mà? Sao lại ăn mặc như thế này chứ? Lại còn... Sao có thể từ Nguyên Kỳ, mà chạy đến đây được?
“Nương tử của ngươi?” Ân Cảnh Ly nhìn cô một cái, rồi hỏi thuộc hạ của hắn.
Mộ Dung Trạch gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
“Không phải! Thưa vương gia. Nàng ấy hiện đang ở phủ của mạc tướng! Nàng ta không phải! Mặc dù có tướng mạo giống nhau, nhưng mạc tướng có thể khẳng định đây không phải là phu nhân của mạc tướng!” Sao có thể, có hai người giống nhau như thế này?
“Không phải?”
“Vâng, thưa Ngũ vương gia. Nhất định không phải!” Mộ Dung Trạch quả quyết. Lẽ nào, phu nhân của hắn ta mà hắn ta không nhận ra? Mặc dù dung mạo giống đến khó tin, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn không phải! Ánh mắt Triệu Nhi rất dịu dàng, cô nương này không có!
Ân Cảnh Ly nhìn cô như tội phạm ngoài không gian mới xuất hiện, ánh mắt kì quái: “Nói, ngươi là ai? Tại sao lại dám mạo danh, giả làm vương phi của bổn vương? Có ý đồ gì?” Chẳng lẽ, lão ta giở trò?
Mọi người tập trung cao độ, cuối cùng họ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tại sao vị nữ tử này, giống phu nhân của Mộ Dung tướng quân quá vậy?
Quân lính bao vây cô, tay họ cầm vũ khí chĩa vào cô, như đang chuẩn bị tấn công và cũng như đề phòng cô tấn công gây hại cho mọi người.
Ngôn Y Di nhìn hai tên ngơ ngác, nhìn đám lính đang vây quanh: “Tôi không có ác ý. Các người đừng có...” Chưa nói được gì, thì có thứ gì đó ôm lấy chân của mình.
“Mẫu thân xinh đẹp! Bế Minh nhi đi...” Ân Hy Minh không biết từ đâu nhào ra ôm chân cô, giọng nói non nớt dễ thương vô cùng.
Bàn tay nhỏ xoa xoa trên chân trắng nõn của Y Di, miệng cười gian trá. Nhưng có bao nhiêu người nhìn ra, tên nhóc này đang giở trò ma với nữ nhân chứ?
Thất vương gia đứng ở phía xa đen mặt, hắn nhìn đứa cháu của mình. Tên tiểu quỷ! Ngươi cũng biết lợi dụng quá! Tam huynh, mau đội mồ lên xem. Tên tiểu quỷ này có giống nhi tử của huynh không? Huynh không háo sắc, mà sinh ra tên tiểu yêu nghiệt này! À, mà có khi đệ đã dạy hư nó không? Đầu tiểu quỷ!
“Tiểu vương gia...” Mọi người kinh hô.
“To gan. Mau buông tiểu vương gia xuống. Mau bắt cô nương ta lại.” Mộ Dung Trạch hung hăng nhìn cô, ra lệnh.
“Các người định làm gì? Mau tránh ra. Tôi không làm hại đứa nhỏ này!” Y Di hốt hoảng khi thấy bọn lính đi lên định bắt cô, tay cô bế Hy Minh lên. Mục đích có thừa, nếu có bất trắc xảy ra, cũng có con tin trong tay.
“Mau lui xuống. Các ngươi dám làm tổn thương mẫu thân xinh đẹp của ta sao? Mau biến! Ai dám động, ta quyết không tha!” Hy Minh hét toáng lên, ra lệnh và hâm doạ bọn binh lính.
Nói xong, cậu còn liền thơm một cái vào má của Y Di, miệng còn cười nói: “Mẫu thân xinh đẹp. Thơm thơm...”
Mọi người sửng sốt, chưa hết cái này rồi tới cái khác rồi! Làm sao họ tiếp nhận được! Ai dạy tiểu vương gia như thế chứ?
Hy Minh ôm cổ của cô, như thể sợ cô đi mất và bị đám người kia dẫn cô đi. Cậu đã chấm rồi, quyết định rồi, chọn cô làm mẫu thân của mình. Vì cô rất xinh, hắn rất thích! Nếu vị phụ thân này không lấy, thì hắn sẽ lấy!
"Minh nhi..." Ân Cảnh Ly tức giận.
"Phụ vương. Mau lấy tỷ tỷ này đi."
"Không được nói bừa. Mau xuống ngay."
"Không. Không. Nếu phụ vương không lấy tỷ tỷ. Minh nhi không xuống. Nếu phụ thân không thích, Minh nhi sẽ lấy!"
Cậu nhìn Y Di, lại nói bằng giọng non nớt, mặc dù cậu cố tỏ trưởng thành và chín chắn: "Tỷ tỷ xinh đẹp. Nàng hãy làm chính vương phi của bổn vương đi. Bổn vương hứa, nhất định thương yêu nàng. Cái gì cũng cho nàng. Không lập thiếp!"
Nói xong liền thuận thế đưa đầu tới, chu miệng "Moa!" một cái lên mặt của cô, rồi cười khoái chí.
Mọi người nhìn cậu trân trối, cuối cùng thì ai dạy vị tiểu vương gia này nói như thế?
Ân Cảnh Ly đen mặt, trừng mắt nhìn cậu.
Y Di dở khóc dở cười nhìn cậu nhóc vừa mới nói với cô mấy lời, mà một tiểu nhóc con như cậu không nên nói.
Cô nén cười mà hỏi: " Tiểu nhóc con. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?" Dám hôn cô hai lần? Còn nhỏ, mà bạo gan như thế rồi? Lớn lên sẽ ra sao đây?
Ân Hy Minh ôm cổ của cô, mắt nhìn dung mạo cực xinh đẹp đang ở gần mình trong gang tất, trả lời: "Bổn vương gọi là Ân Hy Minh. Bổn vương mới vừa tròn bốn tuổi."
Tất cả mọi người khó có thể nhịn cười được với cậu, khi nghe cậu tự giới thiệu.
Ân Vô Chi đi đến bên cạnh của Ân Cảnh Ly và Mộ Dung Trạch. Hắn nhìn nàng, ánh mắt háo sắc trỗi dậy, hắn nói nhỏ với Ân Cảnh Ly: "Nếu huynh không muốn lưu nàng ta lại. Thôi thì giao nàng cho đệ đi?" Tiểu quỷ, ngươi định tranh với thúc ngươi sao?
Ân Cảnh Ly liếc hắn ta bằng con ngươi sắc bén, hỏi: "Đệ dạy nó nói những lời đó, có phải không?"
"Sao? Đệ, không có."
"Hừ! Chuyện này, đệ nên tự giải quyết đi. Đệ làm hư nó. Nếu Tam huynh mà biết, ở dưới suối vàng cũng không tha cho đệ."
Nói xong, liền nhìn hai tên tiểu tử đang quỳ kia: "Hai người các ngươi. Mau cùng Thất vương gia xử lý chuyện mà các ngươi gây ra đi. Người từ đâu đưa về, mau đem trở về đó." Ân Cảnh Ly phất tay áo bỏ đi.
"Vâng, thưa vương gia." Hai tên tiếp nhận mệnh lệnh.
Ân Cảnh Ly tự đi đón vương phi của hắn, vì chuyện này rất quan trọng. Mọi người đến dự hỷ sự đều không muốn rời đi, vẫn muốn ở lại xem. Nhưng Ngũ vương gia muốn tiễn khách, liệu họ không muốn đi thì có thể ở lại không đây?
"Cô nương..." Dân Nam Phong chưa nói hết thì bị Thất vương gia chen vào.
"Cô nương...nKhông biết cô ở đâu. Tại hạ có thể đưa cô nương về nhà không?" Ánh mắt gian xảo nhìn vào ngực cô. Nên đem về phủ, hảo hảo thưởng thức!
"Thất vương thúc! Nàng ấy, không đi đâu hết." Ân Hy Minh lườm đại nam nhân háo sắc nhất Ân Lang quốc này. Đừng tưởng hắn không biết ý đồ của vị hoàng thúc này! Thế nào cũng đối xử với tỷ tỷ, như những người nữ nhân khác rồi bỏ.
"Tiểu quỷ. Ngươi..." Tức chết mà! Nó dám tranh giành với ta.
"Tiểu Minh." Y Di nhìn cậu cười, đem đặt cậu xuống: "Ta phải đi về."
"Về?" Ân Hy Minh bay lại ôm lấy chân của cô: "Không. Bổn vương không cho phép!"
"Hai ngươi đứng đó làm gì? Mau giữ nàng ấy lại cho ta." Ân Hy Minh ra lệnh cho hai tên thuộc hạ kia. Muốn đi, hắn không cho!
"Tiểu vương gia. Chuyện này..."
"Các ngươi dám không nghe sao?"
"Minh nhi." Ân Vô Chi đi lại túm lấy cậu, om chặt nói: "Vị tỷ này phải về rồi!" Nói xong hắn điểm huyệt ngủ của cậu.
"Thất vương thúc...người, vô sỉ!" Ân Hy Minh bất tỉnh nhân sự.
"Vô sỉ, cái đầu tiểu quỷ nhà ngươi." Ân Vô Chi ôm cậu đưa cho hai tên kia: "Mau đem tiểu vương gia về phòng đi."
Hai người kia liền làm theo lệnh.
"Cô nương định đi đâu?" Ân Vô Chi thấy Y Di bỏ trốn, liền ngăn và hỏi.
"Tôi về nhà!"
"Đâu có dễ!" Hắn nói xong, liền đi lại bắt lấy tay cô, nắm chặt tay cô.
"..." Y Di chưa kịp nói gì. Thân thể bỗng dưng biến mất trước mặt của họ. Cô cũng không kịp phản ứng gì, không hề hay biết gì.
"Thất vương gia. Sao, sao lại thế?" Hai tên, Mạc Dân Phi và Dân Nam Phong kinh hoàng trước sự việc đó.
"Hả?" Bọn lính và nô tài lẫn nô tì đang bao vây xem cũng kinh ngạc tột độ.
Họ dụi mắt liên tục. Đúng vậy, là sự thật! Một người, bỗng dưng biến mất ngay trước mặt của họ!
"Chuyện gì thế này?" Ân Vô Chi nhìn bàn tay mà hắn đã nắm lấy tay của Y Di, hắn không thể tin được.
Cô thật sự biến mất, không hiểu lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.