Chương 3: Taxi Kiệu Hoa
Đào Hoa Công Tử
23/03/2021
Ngôn Y Di lấy chiếc điện thoại định gọi cho mẹ cô và cô bạn thân, thì gọi mãi mà không được, vì điện thoại đã mất sóng. Cô đứng lên tảng đá, cầm chiếc điện thoại huơ qua huơ lại, rồi lại giơ lên cao.
“Không có sóng? Không có? Một tí cũng không?” Cô nhìn vào cột sóng trên góc màn hình điện thoại, lẩm bẩm không ngừng.
Cô đi tới, đi lui. Hết dời chỗ này, rồi lại dời chỗ khác. Chẳng thấy cột sóng của chiếc điện thoại hiện lên, dù chỉ là một vạch nhỏ, chỉ thấy chỗ cột sóng đánh dấu x.
“Không có sóng điện thoại sao? Nơi nào đây?”
"Ài!"
Y Di đi tới, đi lui và miệng luôn lẩm bẩm.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thì chỉ thấy toàn cây cối với mấy tảng đá nằm ngổn ngang. Nơi này giống như rừng rậm hoang dã, không một bóng người lui tới. Mặc dù hôm nay, trăng rất tròn và sáng, nhưng do cây cối che lấp đi ánh sáng của mặt trăng nên cả khu rừng khá là tối.
Tiếng của côn trùng kêu râm rang và khe khẽ, tiếng của chó sói tru vang lên liên tục, âm thanh nghe thật rùng rợn. Những cành cây va vào nhau, phát ra những âm thanh xào xạc theo từng cơn gió thổi và vô số âm thanh khác nữa đang phát lên.
Đôi đồng tử đảo liên tục, liếc nhìn xung quanh của mình. Nỗi sợ bắt đầu vấy lên trong đầu của cô ngày một lớn, làm cô không có cách nào để giữ được bình tĩnh trong bóng tối mờ ảo này.
Y Di nghe thấy trong mấy bụi cây gần đó, có vài tiếng động nho nhỏ. Thần sắc trên gương mặt của cô, bắt đầu có dấu hiệu của sự sợ hãi. Vừa cảm thấy có thứ gì đó, đang ở trong bụi cây phía trước mặt của mình, lại vừa cảm thấy phía sau của mình, có ai đó đang nhìn mình. Trong lòng của cô bắt đầu không yên, tim đập dồn dập, hô hấp bắt đầu không bình thường. Lấy hết can đảm, Y Di quay người ra phía sau.
Cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, không thấy gì cả. Cô tự trấn an, không để nỗi sợ lấn áp lý trí, tự doạ bản thân sợ mất vía.
“Không sao cả, hít thở sâu, thở đều nào! Không sao, không sao cả. Phải tìm đường để ra khỏi đây trước đã!”
Ngôn Y Di, một tay thì vén chiếc váy lên. Tay kia thì cầm chiếc điện thoại, cô dùng đèn led trên điện để rọi đường, tìm đường đi ra khỏi khu rừng.
Đúng là trời không phụ lòng người có tâm như cô, sau khi đi tới đi lui và vòng tới vòng lui, thì cô đã tìm được đường đi ra khỏi khu rừng âm u và lạnh lẽo đó.
Thân thể mệt rả rời, cô thở không ngừng. Ngồi xổm xuống, tay chống cằm, mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Nhìn mặt trăng trên cao, sáng và tròn vành vạnh, cô thắc mắc đủ thứ chuyện và suy nghĩ đủ thứ điều.
Y Di không biết lý do, vì sao mà mình lại bị đưa đến một chỗ vắng vẻ và hoang du như thế này? Không phải cô tự đi, vậy ai đã đưa đi mà cô không biết? Càng không biết, tại sao chiếc siêu xe của mình đã bị ai lấy mất? Mà lạ nhất là, trong khi mình vẫn còn ngồi ở trên chiếc xe, nhưng không hề hay biết nó biến mất khi nào? Nó đi đâu rồi? Cô ở đang ở đâu đây?
Cô lấy chiếc điện thoại ra, bật lên thử, xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Y Di kinh hãi lắp bắp: “Sao, sao đồng hồ trên điện thoại lại không đi nữa vậy?”
Cô lấy tay ấn mấy cái vào màn hình, quẹt tới quẹt lui: “Bị gì đây? Hư rồi sao? Đồng hồ trên điện thoại, cũng bị hư nữa sao? Ài... Không thể tin được mà? Chín giờ? Mày cứ Chín giờ luôn đi. Tao về, tao cho mày vào sọt rác!”
Quan sát xung quanh, ngoài cô ra thì chẳng thấy ai cả.
“Có lẽ, phải đi bộ thêm nữa rồi! Không biết đi tới khi nào đây?” Lẩm bẩm mấy câu, cô uể oải đứng dậy và tiếp tục đi.
“Y Di ơi là Y Di, số của mày bắt đầu lại đen thui thùi lùi rồi!”
Cô thầm nghĩ, tháng ngày sống ăn sung mặc sướng, vận may, v.v... Tất cả có thể sẽ bị chấm dứt, có thể sẽ bị thay đổi kể từ ngày hôm nay! Kể từ giờ phút này! Trong đêm này chăng?
***
Đi được một quãng đường khá xa, cô thấy một con đường đất rộng rãi. Nó có chút không bằng phẳng, nhìn xung quanh chỉ thấy thấy một cảnh hoang du và xa lạ. Đứng nhìn ở hai đầu của con đường, thì thấy một đầu của con đường có cái thứ gì đó đang phát sáng, nó đang đi đến gần chỗ của cô đây. Cứ tưởng là có xe taxi hay xe của người khác đang chạy tới.
Cô không biết là bản thân đã xuyên không, nên làm gì, có mấy chiếc xe hiện đại nào ở đây chứ?
“Có xe rồi! Khỏi cần phải đi bộ nữa rồi!” Mặt mày cô hớn hở, vui mừng như nhặt phải vàng.
Không biết cô vui đến mức nào, khi nghĩ có một chiếc xe đang đi về hướng của mình.
Đôi mắt tràn đầy hy vọng, cứ nhìn về hướng có ánh sáng.
Chỉ cần nó tới, cô liền đứng ra đón, thế là không cần phải đi bộ và tìm đường về nhà nữa rồi! Xem ra, mình không hề xui xẻo!
Ánh sáng đó ngày một lại gần, gần hơn nữa.
“Tới rồi, tới rồi!!!” Miệng cười vui vẻ, không tài nào tả siết niềm vui của cô.
Cô chỉnh chu trang phục và tóc của mình lại một chút, đâu thể dùng bộ dạng xốc xếch từ trong cánh rừng rậm khi nãy để đi đón xe. Nếu thấy bộ dạng uể oải của cô khi nãy, có lẽ người ta thấy sẽ tưởng cô mới từ chỗ dơ bẩn nào đi ra cũng nên. Có thể sẽ không thèm chở cô, lúc đó sẽ khổ lắm!
Tay thì cầm chiếc điện thoại, một tay thì cầm ví tiền. Thân mặc một bộ y phục dạ tiệc, chiếc váy dài thước tha và lộng lẫy. Đó là một chiếc váy dài được xẻ một bên lên đến tận đùi, để lộ một chân thon dài và trắng nõn, nó có màu đỏ, rất hợp với làn da trắng sáng và mềm mại của cô.
Chân thì mang đôi giày cao gót màu đen, kiểu dáng đơn giản. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú mềm mại, nó dài tới ngang ngực và có màu đen. Bộ y phục này hơi hở hang và khiêu gợi một chút.
Cô không hề mang một món trang sức nào, phụ kiện chỉ có chiếc ví nhỏ làm bằng da và có màu đen thôi. Tuy vậy, trông Y Di vẫn cực kì xinh đẹp trong bộ váy đó, toàn thân vẫn toát lên một vẻ sang trọng và quý phái. Đặc biệt là không thể thiếu, sự quyến rũ và mê hoặc lòng người.
Tóc đen óng ả, dài tới ngang eo. Nó được thả bồng bềnh, gợn sóng theo nếp và được vén gọn nằm sang một bên ở phía trước ngực.
Thấy ánh sáng đó đến gần, Y Di hơi đứng ra giữa đường một tí, lấy một tay vẫy liên tục và miệng gọi: “ Taxi! Taxi! Taxi!”
Đúng là thật không may, chẳng phải xe taxi hay xe hơi gì cả, mà là kiệu đoán tân nương cổ đại. Có lẽ, số cô đúng thật là đang bị hắc ám vây quanh.
Thấy phía trước có một người đang vẫy tay, miệng gọi gì đó, một tên đang cưỡi ngựa, nhìn nhìn, rồi nhíu mày hỏi: “Phía trước. Có chuyện gì vậy?”
“Để ta đi coi. Xem phía trước có chuyện gì?” Một tên vừa dứt lời, liền cưỡi ngựa đi trước.
Hai tên này, mặt mày khôi ngô vẫn còn rất trẻ, khoảng tầm mười bốn đến mười lăm tuổi.
Đoàn người rước dâu đang đi tới, liền thấy Ngôn Y Di đang đứng, thấy cô hình như đang gọi họ thì phải?
Tên cưỡi ngựa đi lên phía trước, hắn đến gần cô, chậm rãi quan sát người cô từ đầu cho đến chân.
Y Di nhíu mày, nét mặt khó hiểu. Sao, sao lại thế này? Không phải taxi hay xe gì cả, mà là kiệu hoa? Kiệu hoa thật sao?
Hai bên nhìn nhau chăm chú.
Mạc Dân Phi nhìn cô, ánh mắt có vài điểm quái dị. Là ai đây? Ăn mặc kì quái! Kỹ nữ sao? Sao đến tận nơi đây để đón khách? Một nơi vắng vẻ thế này?
Hắn nhìn xung quanh, đâu thấy kỹ viện? Nơi này hoang du, bỗng dưng xuất hiện một vị nữ tử ăn mặc gợi tình như thế này? Chẳng lẽ, là yêu quái? Hay ma nữ câu hồn nam nhân?
Kiệu hoa đến gần, ai ai cũng nhìn cô. Mạc Dân Phi cẩn thận quan sát Y Di. Nếu là yêu ma quỷ quái, hắn phải trừ hại cho dân mới được! Nhưng mà, nhìn kĩ lại thì...
Y Di thấy bọn họ mặc toàn là đồ cổ trang thì mặt cũng đầy nghi hoặc. Chuyện gì đây? Đừng có bảo là 'xuyên không' tới thời cổ đại nào, rồi nha? Không thể nào, không thể như thế được!
Hay đi lộn vào nơi đóng phim rồi? Chắc vậy rồi!
Cô gượng cười, hơi cúi đầu: “Thật ngại quá! Xin lỗi. Tôi đi nhầm chỗ!”
Y Di vùa nói xin lỗi xong, rồi quay đầu định bỏ đi. Nhưng trong lòng cứ thắc mắc, không biết chuyện gì đang xảy đến với mình? Lòng cũng mong họ giữ mình lại, cho mình đi nhờ. Chứ đi bộ, đôi chân này... Không còn giá trị nữa!
“Khoan đã. Xin tiểu thư, hãy dừng bước. Cho tại hạ hỏi.” Mạc Dân Phi thấy cô tự nhiên nói xin lỗi, rồi quay người bỏ đi nên hắn vội ngăn lại.
Vì thấy cô có vẻ không giống kỹ nữ đi đón khách hay yêu quái mà hắn đã suy đoán trước đó, mà thấy cô có tướng mạo và bộ dạng giống một người có thân phận cao quý, đặc biệt khác người.
Ngôn Y Di nghe hắn nói liền dừng bước, quay đầu hỏi hắn: “Muốn hỏi tôi cái gì?” Xưng là tại hạ sao? Sao vậy?
Cô nhìn xung quanh, chẳng thấy giống hậu trường đóng phim gì cả. Không thấy máy quay đâu, không thấy đạo diễn hay những thứ sử dụng để làm phim gì cả. Mặc cô biến sắc, trong lòng than một câu: Thôi rồi, người ơi!
Y Di, trong lòng cả kinh. Không lẽ, xuyên không thật rồi? Thôi kệ mẹ nó đi, giờ mệt nhừ! Hơi đâu suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, nhờ tên nhóc này dẫn ra khỏi đây rồi tính!
Cô định mở lời nhờ vả, mà thật khéo, hắn lại hỏi.
“Tiểu thư, cô từ cánh rừng kia đi ra có phải vậy không?” Ánh mắt của Mạc Dân Phi vẫn nhìn cô chăm chú. Có khi nào là tân nương tử không? Y phục đỏ? Đây là lần đầu nhận nhiệm vụ của tiểu vương gia, nếu thất bại..
“Sao? Ờ! Đúng vậy! Tôi từ cánh rừng kia đi ra.” Y Di chỉ tay về phía khu rừng, mà cô đã đi từ đó ra.
Mạc Dân Phi nhìn theo hướng tay của cô, mày hắn hơi nhíu: “Từ đó ra thật sao?” Hắn quay đầu nhìn cô. Chắc là tân nương rồi! Y phục toàn là màu đỏ. Mà hơi lạ lạ, nhưng mà trông rất đẹp! Sao bảo cô tiểu thư đó, rất xấu mà? Đúng là lời đồn, không nên tin! Mà nghe nói, cô ta có vấn đề về thần kinh! Xem ra, Ngũ vương phủ có đủ loại mỹ nhân quái dị!
“Ừ!” Y Di cười nhẹ trả lời, bộ dạng vẫn giữ lịch sự.
Cô tính trong lòng, nói ra tình trạng của mình, rồi nhờ họ cho đi cùng. Vì cô không muốn phải lội bộ với một quãng đường dài, mà trong khi không biết chỗ đây là đâu? Nên đi thế nào đây? Không biết đi về nhà bằng cách nào? Nên nhờ họ cho chắc! Đành phải...
“Tôi gặp cướp, bọn chúng cướp xe của tôi rồi! Nên tôi...” Đang nói thì cô bỗng dừng, vì khi nghĩ tới vài điều và khi nhìn thấy vẻ mặt của tên đang đi ngựa nhìn mình.
Lạ thật, nếu ở hiện đại, hắn không biết mình là ai sao? Không xem phim hay tin tức sao? Có người không biết Ngôn Y Di này?
Mặt mày cô chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn người đang mặc y phục cổ trang, đầu rối tung lên.
Đang suy nghĩ thì, nghe hắn lên tiếng hỏi.
“Gặp cướp?”
Y Di gật đầu nhẹ như kẻ vừa gặp phải quỷ, không còn hồn phách. Thấy tên tiểu tử đó, tự dưng cười nói với cô mấy câu.
“Thì ra, là như vậy! Mau lên kiệu hoa đi. Chúng tôi đến để đón tiểu thư.”
Mạc Dân Phi ra hiệu cho một vị ma ma ở phía sau, hắn thở phào trong lòng. Thì ra là tân nương bị gặp cướp, nên mới đi có một mình!
“Ờ, vâng!” Vị ma ma từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng. Bà ta ra lệnh cho hai nô tì: “Mau dìu tiểu thư lên kiệu. Nhanh lên.” Cứ tưởng tới tận nơi để đón chứ?
Mạc Dân Phi nhìn đường xẻ trên chiếc váy của Y Di, thì trong lòng thầm đoán. Bọn chúng xé y phục của cô ta, thì phải? Xé cũng đẹp quá! Rất có thẩm mỹ nha! Rất đẹp và quyến rũ!
“Các người làm gì vậy? Định đưa tôi đi đâu?” Y Di nhìn hai nữ tì đang lôi kéo mình đi lại chiếc kiệu hoa kia.
Cô nhìn họ nói: “Tôi phải đi đến lễ tân hôn. Buông ra. Thả tôi ra. Mau lên.” Cô hùng hổ nhìn họ, cô cũng muốn đi chung, nhưng không phải bị đối xử như thế này!
“Tiểu thư... Bọn ta đến đón cô mà!” Hai nô tì cười cười, lôi kéo cô.
Bà ma ma khẽ cười nói: “Mau lên kiệu hoa đi. Bọn ta sẽ đưa cô đến lễ tân hôn.”
Bất chấp sự kháng cự và sự giãy giụa của cô, bà ta đẩy cô vào kiệu hoa.
“Vào trong đi. Chẳng mấy chốc là tới lễ tân hôn, mà cô muốn tới!” Bà ta cười nói vui vẻ.
“Thật sao?” Y Di nghe nói là đến đón cô, rồi còn bảo sẽ đưa tới lễ tân hôn mà cô muốn. Nhưng vẫn còn không tin và không hiểu, đầu cô không thể tiếp thu nổi.
“Có thật là bạn tôi, bảo các người tới đón tôi không? Các người ở hiện đại phải không? Không phải ở thời cổ đại, phong kiến? Các người biết tôi có phải không?” Cô hỏi rất nhiều câu.
Bà ma ma nghe cô hỏi thì cười đáp: “Đúng vậy! Bọn ta là người hiện đại, không cổ, không kiến gì đó. Tôi biết cô mà. Yên tâm. Ngồi yên trong kiệu! Bạn cô đang đợi cô đó! Im lặng! Ngoan một chút!”
Trong lòng bà thở dài. Chẳng phải, vị tiểu thư này không được bình thường? Không ngờ là sự thật! Đến chuyện mình thành thân, mà cũng không biết, không ý thức được? Ài, đúng là tội nghiệp! Ăn nói linh ta linh tinh.
Nghe thấy bà ta gật đầu nói thế, Y Di liền cười vui vẻ nói: “Cám ơn.” Họ đến đón mình sao? Không phải xuyên không? Nhưng sao... Chuyện gì đây?
Y Di ngồi vào kiệu hoa nhìn nhìn ra cửa sổ. Nó đổi phong cách rồi? Thời nào rồi, mà còn dùng kiệu hoa như thế này chứ? Mà xe mình tự dưng mất sao? Là nó lấy? Lấy kiểu gì, mà mình không hay thế nhỉ? Không hề hay biết? Sao dùng kiệu đón dâu như thế, để đón mình?
“Vậy xe của tôi. Có phải bạn tôi lấy không?” Y Di lại ló đầu ra hỏi vị ma ma đi bên cạnh cổ kiệu.
“Xe? À! Đúng vậy! Đang để ở chỗ bạn cô! Hì hì hì...” Bà ta cười cười trả lời, vì bà ta cho rằng đầu cô có vấn đề, nên cô hỏi gì đều gật đầu, nói đúng cả.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc.
“Ừ!”
“Sao lấy được, hay vậy?”
“Ta cũng không rõ. Ta nghĩ cô nên hỏi bạn của cô thì hơn.” Bà ta cười cười nói tiếp: “Thôi cô đừng hỏi và nghĩ gì nữa! Tới hỏi bạn cô rồi sẽ rõ!” Bệnh tình không nhẹ đây! Chính vương phi, mà lại thế này đây?
“Ờ ờ...” Cô gật đầu như kẻ mê muội, mặt mày thì còn ngơ ngác với mấy chuyện xảy ra với cô. Đầu cô như kẻ mơ ngủ, không tỉnh táo.
Cô ngồi im trong kiệu hoa, đầu tựa vào vách xe suy nghĩ không ngừng.
Chiếc kiệu lớn tám người khiêng rất hoành tráng, nó đi ngày một xa dần, tiến thẳng về kinh thành Hào Châu của Ân Lang quốc. Y Di cứ tưởng rằng, mình đang được bạn mình đón đi dự tiệc cưới theo kiểu điên khùng của cô bạn.
Trăng hôm nay rất tròn và sáng vô cùng.
Dân Nam Phong khẽ hỏi Mạc Dân Phi: “Ngươi có chắc là vương phi không? Sao ta thấy nàng ấy, cứ lạ lạ sao ấy?” Đúng là mỹ nhân, nhưng ăn mặc có chút quái quái! Hay tại nàng ta sống ở ngoài biên cương và núi cao, nên ăn mặc hơi kì lạ? Hay bị bọn cướp đó, xé y phục thành ra như thế?
Mạc Dân Phi quả quyết: “Chắc chắn. Ngươi không thấy cô ta mặc y phục màu đỏ sao?” Mặc dù hơi lạ... Dung mạo đâu có tầm thường như người ta đồn đại chứ, mỹ nhân mà? Tuyệt sắc! Chủ tử, lại có thêm mẫu thân rồi!
“Ờ...Cũng phải.” Dân Nam Phong gật gù, gãi gãi sau ót: “Tân nương thì mặc y phục màu đỏ mà! Hì hì...” Bộ dạng xấu hổ nhìn Mạc Dân Phi.
“Ngươi đúng là ngốc, sau này lấy nương tử thì nhớ đừng có đón lầm! Ha ha ha... Nếu đón lầm, là chết nha!!!” Mạc Dân Phi cười trêu Dân Nam Phong.
Hai vị thiếu niên là đồ đệ của phụ vương Ân Hy Minh – Ân Kỵ, là Tam vương gia của Ân Lang quốc. Ân Cảnh Ly không phải phụ thân của cậu, vì cha cậu do cứu Ngũ đệ hắn mà chết, mẹ cậu thì đã bị bạo bệnh cũng chết đi. Nên Cảnh Ly nhận nuôi Ân Hy Minh lúc hai tuổi và coi hắn như nhi tử ruột thịt của mình. Vì cha cậu chết sớm, mà ông có mỗi một người con, lại vì nước xả thân nên hoàng đế đã đặc ân, phong cậu làm vương gia lúc mới ba tuổi.
Hiện hoàng thượng của Ân Lang quốc tuổi tác đã khá cao, sức khoẻ yếu dần. Thái tử thì cũng không được khoẻ mạnh, nghe nói hắn bị trúng độc nặng từ lúc mới sinh, nhưng cũng nhờ có cao nhân chữa trị mới sống đến bây giờ. Nhưng hoàng thượng chỉ còn có độc nhất một mình thái tử vì ông lên ngôi rất trễ, lẽ ra có chín người con, có năm nam tử và bốn nữ nhi. Do tranh ngôi vị, các vị nam tử lần lượt ra đi, nữ nhi thì bị gả qua quốc gia khác.
Nếu ông mà chết, thái tử không có khả năng nắm quyền. Ai cũng cho rằng, người kế vị ngai vàng, không ai thích hợp hơn Ngũ vương gia. Ngài tài đức – văn võ đều vẹn toàn, chúng nhân đều muốn hắn lên làm hoàng đế. Hoàng thượng cũng biết, vị hoàng đệ này đã nắm được lòng dân, binh quyền và thế lực không nhỏ, cuối cùng ngai vàng cũng thuộc về tay hắn. Có lẽ, ông nên nhường ngôi cho hắn!
Ân Cảnh Ly có bảy vị nam tử, một nữ nhi. Năm nay hắn cũng đã sắp đến tuổi tứ tuần, thê thiếp có đủ, chỉ thiếu mỗi chính phi. Lần này hắn lấy nữ nhi của vị Đại tướng quân này làm chính phi, cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Chẳng đêm nay, ngày mai hắn cũng lên ngôi hoàng đế! Cũng nên, củng cố binh quyền và thế lực trước khi lên ngôi.
“Nương tử? Có ngươi đó!!! Nếu là nương tử của ta, thì làm sao ta không biết? Làm sao có chuyện đón nhầm?” Dân Nam Phong lườm hắn một cái.
Tên kia cười cười: “Ai biết được. Ngươi đón nhầm tân nương thì sao? Lè lè...”
“Hừ! Đồ bệnh hoạn!!! Ngươi mới đón nhầm tân nương tử!!!”
"Là ngươi."
"Ngươi thì có."
Hai tên cứ cãi nhau mãi vì một chuyện vô lý, nhưng sắp xảy ra.
“Không có sóng? Không có? Một tí cũng không?” Cô nhìn vào cột sóng trên góc màn hình điện thoại, lẩm bẩm không ngừng.
Cô đi tới, đi lui. Hết dời chỗ này, rồi lại dời chỗ khác. Chẳng thấy cột sóng của chiếc điện thoại hiện lên, dù chỉ là một vạch nhỏ, chỉ thấy chỗ cột sóng đánh dấu x.
“Không có sóng điện thoại sao? Nơi nào đây?”
"Ài!"
Y Di đi tới, đi lui và miệng luôn lẩm bẩm.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thì chỉ thấy toàn cây cối với mấy tảng đá nằm ngổn ngang. Nơi này giống như rừng rậm hoang dã, không một bóng người lui tới. Mặc dù hôm nay, trăng rất tròn và sáng, nhưng do cây cối che lấp đi ánh sáng của mặt trăng nên cả khu rừng khá là tối.
Tiếng của côn trùng kêu râm rang và khe khẽ, tiếng của chó sói tru vang lên liên tục, âm thanh nghe thật rùng rợn. Những cành cây va vào nhau, phát ra những âm thanh xào xạc theo từng cơn gió thổi và vô số âm thanh khác nữa đang phát lên.
Đôi đồng tử đảo liên tục, liếc nhìn xung quanh của mình. Nỗi sợ bắt đầu vấy lên trong đầu của cô ngày một lớn, làm cô không có cách nào để giữ được bình tĩnh trong bóng tối mờ ảo này.
Y Di nghe thấy trong mấy bụi cây gần đó, có vài tiếng động nho nhỏ. Thần sắc trên gương mặt của cô, bắt đầu có dấu hiệu của sự sợ hãi. Vừa cảm thấy có thứ gì đó, đang ở trong bụi cây phía trước mặt của mình, lại vừa cảm thấy phía sau của mình, có ai đó đang nhìn mình. Trong lòng của cô bắt đầu không yên, tim đập dồn dập, hô hấp bắt đầu không bình thường. Lấy hết can đảm, Y Di quay người ra phía sau.
Cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, không thấy gì cả. Cô tự trấn an, không để nỗi sợ lấn áp lý trí, tự doạ bản thân sợ mất vía.
“Không sao cả, hít thở sâu, thở đều nào! Không sao, không sao cả. Phải tìm đường để ra khỏi đây trước đã!”
Ngôn Y Di, một tay thì vén chiếc váy lên. Tay kia thì cầm chiếc điện thoại, cô dùng đèn led trên điện để rọi đường, tìm đường đi ra khỏi khu rừng.
Đúng là trời không phụ lòng người có tâm như cô, sau khi đi tới đi lui và vòng tới vòng lui, thì cô đã tìm được đường đi ra khỏi khu rừng âm u và lạnh lẽo đó.
Thân thể mệt rả rời, cô thở không ngừng. Ngồi xổm xuống, tay chống cằm, mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Nhìn mặt trăng trên cao, sáng và tròn vành vạnh, cô thắc mắc đủ thứ chuyện và suy nghĩ đủ thứ điều.
Y Di không biết lý do, vì sao mà mình lại bị đưa đến một chỗ vắng vẻ và hoang du như thế này? Không phải cô tự đi, vậy ai đã đưa đi mà cô không biết? Càng không biết, tại sao chiếc siêu xe của mình đã bị ai lấy mất? Mà lạ nhất là, trong khi mình vẫn còn ngồi ở trên chiếc xe, nhưng không hề hay biết nó biến mất khi nào? Nó đi đâu rồi? Cô ở đang ở đâu đây?
Cô lấy chiếc điện thoại ra, bật lên thử, xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Y Di kinh hãi lắp bắp: “Sao, sao đồng hồ trên điện thoại lại không đi nữa vậy?”
Cô lấy tay ấn mấy cái vào màn hình, quẹt tới quẹt lui: “Bị gì đây? Hư rồi sao? Đồng hồ trên điện thoại, cũng bị hư nữa sao? Ài... Không thể tin được mà? Chín giờ? Mày cứ Chín giờ luôn đi. Tao về, tao cho mày vào sọt rác!”
Quan sát xung quanh, ngoài cô ra thì chẳng thấy ai cả.
“Có lẽ, phải đi bộ thêm nữa rồi! Không biết đi tới khi nào đây?” Lẩm bẩm mấy câu, cô uể oải đứng dậy và tiếp tục đi.
“Y Di ơi là Y Di, số của mày bắt đầu lại đen thui thùi lùi rồi!”
Cô thầm nghĩ, tháng ngày sống ăn sung mặc sướng, vận may, v.v... Tất cả có thể sẽ bị chấm dứt, có thể sẽ bị thay đổi kể từ ngày hôm nay! Kể từ giờ phút này! Trong đêm này chăng?
***
Đi được một quãng đường khá xa, cô thấy một con đường đất rộng rãi. Nó có chút không bằng phẳng, nhìn xung quanh chỉ thấy thấy một cảnh hoang du và xa lạ. Đứng nhìn ở hai đầu của con đường, thì thấy một đầu của con đường có cái thứ gì đó đang phát sáng, nó đang đi đến gần chỗ của cô đây. Cứ tưởng là có xe taxi hay xe của người khác đang chạy tới.
Cô không biết là bản thân đã xuyên không, nên làm gì, có mấy chiếc xe hiện đại nào ở đây chứ?
“Có xe rồi! Khỏi cần phải đi bộ nữa rồi!” Mặt mày cô hớn hở, vui mừng như nhặt phải vàng.
Không biết cô vui đến mức nào, khi nghĩ có một chiếc xe đang đi về hướng của mình.
Đôi mắt tràn đầy hy vọng, cứ nhìn về hướng có ánh sáng.
Chỉ cần nó tới, cô liền đứng ra đón, thế là không cần phải đi bộ và tìm đường về nhà nữa rồi! Xem ra, mình không hề xui xẻo!
Ánh sáng đó ngày một lại gần, gần hơn nữa.
“Tới rồi, tới rồi!!!” Miệng cười vui vẻ, không tài nào tả siết niềm vui của cô.
Cô chỉnh chu trang phục và tóc của mình lại một chút, đâu thể dùng bộ dạng xốc xếch từ trong cánh rừng rậm khi nãy để đi đón xe. Nếu thấy bộ dạng uể oải của cô khi nãy, có lẽ người ta thấy sẽ tưởng cô mới từ chỗ dơ bẩn nào đi ra cũng nên. Có thể sẽ không thèm chở cô, lúc đó sẽ khổ lắm!
Tay thì cầm chiếc điện thoại, một tay thì cầm ví tiền. Thân mặc một bộ y phục dạ tiệc, chiếc váy dài thước tha và lộng lẫy. Đó là một chiếc váy dài được xẻ một bên lên đến tận đùi, để lộ một chân thon dài và trắng nõn, nó có màu đỏ, rất hợp với làn da trắng sáng và mềm mại của cô.
Chân thì mang đôi giày cao gót màu đen, kiểu dáng đơn giản. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú mềm mại, nó dài tới ngang ngực và có màu đen. Bộ y phục này hơi hở hang và khiêu gợi một chút.
Cô không hề mang một món trang sức nào, phụ kiện chỉ có chiếc ví nhỏ làm bằng da và có màu đen thôi. Tuy vậy, trông Y Di vẫn cực kì xinh đẹp trong bộ váy đó, toàn thân vẫn toát lên một vẻ sang trọng và quý phái. Đặc biệt là không thể thiếu, sự quyến rũ và mê hoặc lòng người.
Tóc đen óng ả, dài tới ngang eo. Nó được thả bồng bềnh, gợn sóng theo nếp và được vén gọn nằm sang một bên ở phía trước ngực.
Thấy ánh sáng đó đến gần, Y Di hơi đứng ra giữa đường một tí, lấy một tay vẫy liên tục và miệng gọi: “ Taxi! Taxi! Taxi!”
Đúng là thật không may, chẳng phải xe taxi hay xe hơi gì cả, mà là kiệu đoán tân nương cổ đại. Có lẽ, số cô đúng thật là đang bị hắc ám vây quanh.
Thấy phía trước có một người đang vẫy tay, miệng gọi gì đó, một tên đang cưỡi ngựa, nhìn nhìn, rồi nhíu mày hỏi: “Phía trước. Có chuyện gì vậy?”
“Để ta đi coi. Xem phía trước có chuyện gì?” Một tên vừa dứt lời, liền cưỡi ngựa đi trước.
Hai tên này, mặt mày khôi ngô vẫn còn rất trẻ, khoảng tầm mười bốn đến mười lăm tuổi.
Đoàn người rước dâu đang đi tới, liền thấy Ngôn Y Di đang đứng, thấy cô hình như đang gọi họ thì phải?
Tên cưỡi ngựa đi lên phía trước, hắn đến gần cô, chậm rãi quan sát người cô từ đầu cho đến chân.
Y Di nhíu mày, nét mặt khó hiểu. Sao, sao lại thế này? Không phải taxi hay xe gì cả, mà là kiệu hoa? Kiệu hoa thật sao?
Hai bên nhìn nhau chăm chú.
Mạc Dân Phi nhìn cô, ánh mắt có vài điểm quái dị. Là ai đây? Ăn mặc kì quái! Kỹ nữ sao? Sao đến tận nơi đây để đón khách? Một nơi vắng vẻ thế này?
Hắn nhìn xung quanh, đâu thấy kỹ viện? Nơi này hoang du, bỗng dưng xuất hiện một vị nữ tử ăn mặc gợi tình như thế này? Chẳng lẽ, là yêu quái? Hay ma nữ câu hồn nam nhân?
Kiệu hoa đến gần, ai ai cũng nhìn cô. Mạc Dân Phi cẩn thận quan sát Y Di. Nếu là yêu ma quỷ quái, hắn phải trừ hại cho dân mới được! Nhưng mà, nhìn kĩ lại thì...
Y Di thấy bọn họ mặc toàn là đồ cổ trang thì mặt cũng đầy nghi hoặc. Chuyện gì đây? Đừng có bảo là 'xuyên không' tới thời cổ đại nào, rồi nha? Không thể nào, không thể như thế được!
Hay đi lộn vào nơi đóng phim rồi? Chắc vậy rồi!
Cô gượng cười, hơi cúi đầu: “Thật ngại quá! Xin lỗi. Tôi đi nhầm chỗ!”
Y Di vùa nói xin lỗi xong, rồi quay đầu định bỏ đi. Nhưng trong lòng cứ thắc mắc, không biết chuyện gì đang xảy đến với mình? Lòng cũng mong họ giữ mình lại, cho mình đi nhờ. Chứ đi bộ, đôi chân này... Không còn giá trị nữa!
“Khoan đã. Xin tiểu thư, hãy dừng bước. Cho tại hạ hỏi.” Mạc Dân Phi thấy cô tự nhiên nói xin lỗi, rồi quay người bỏ đi nên hắn vội ngăn lại.
Vì thấy cô có vẻ không giống kỹ nữ đi đón khách hay yêu quái mà hắn đã suy đoán trước đó, mà thấy cô có tướng mạo và bộ dạng giống một người có thân phận cao quý, đặc biệt khác người.
Ngôn Y Di nghe hắn nói liền dừng bước, quay đầu hỏi hắn: “Muốn hỏi tôi cái gì?” Xưng là tại hạ sao? Sao vậy?
Cô nhìn xung quanh, chẳng thấy giống hậu trường đóng phim gì cả. Không thấy máy quay đâu, không thấy đạo diễn hay những thứ sử dụng để làm phim gì cả. Mặc cô biến sắc, trong lòng than một câu: Thôi rồi, người ơi!
Y Di, trong lòng cả kinh. Không lẽ, xuyên không thật rồi? Thôi kệ mẹ nó đi, giờ mệt nhừ! Hơi đâu suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, nhờ tên nhóc này dẫn ra khỏi đây rồi tính!
Cô định mở lời nhờ vả, mà thật khéo, hắn lại hỏi.
“Tiểu thư, cô từ cánh rừng kia đi ra có phải vậy không?” Ánh mắt của Mạc Dân Phi vẫn nhìn cô chăm chú. Có khi nào là tân nương tử không? Y phục đỏ? Đây là lần đầu nhận nhiệm vụ của tiểu vương gia, nếu thất bại..
“Sao? Ờ! Đúng vậy! Tôi từ cánh rừng kia đi ra.” Y Di chỉ tay về phía khu rừng, mà cô đã đi từ đó ra.
Mạc Dân Phi nhìn theo hướng tay của cô, mày hắn hơi nhíu: “Từ đó ra thật sao?” Hắn quay đầu nhìn cô. Chắc là tân nương rồi! Y phục toàn là màu đỏ. Mà hơi lạ lạ, nhưng mà trông rất đẹp! Sao bảo cô tiểu thư đó, rất xấu mà? Đúng là lời đồn, không nên tin! Mà nghe nói, cô ta có vấn đề về thần kinh! Xem ra, Ngũ vương phủ có đủ loại mỹ nhân quái dị!
“Ừ!” Y Di cười nhẹ trả lời, bộ dạng vẫn giữ lịch sự.
Cô tính trong lòng, nói ra tình trạng của mình, rồi nhờ họ cho đi cùng. Vì cô không muốn phải lội bộ với một quãng đường dài, mà trong khi không biết chỗ đây là đâu? Nên đi thế nào đây? Không biết đi về nhà bằng cách nào? Nên nhờ họ cho chắc! Đành phải...
“Tôi gặp cướp, bọn chúng cướp xe của tôi rồi! Nên tôi...” Đang nói thì cô bỗng dừng, vì khi nghĩ tới vài điều và khi nhìn thấy vẻ mặt của tên đang đi ngựa nhìn mình.
Lạ thật, nếu ở hiện đại, hắn không biết mình là ai sao? Không xem phim hay tin tức sao? Có người không biết Ngôn Y Di này?
Mặt mày cô chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn người đang mặc y phục cổ trang, đầu rối tung lên.
Đang suy nghĩ thì, nghe hắn lên tiếng hỏi.
“Gặp cướp?”
Y Di gật đầu nhẹ như kẻ vừa gặp phải quỷ, không còn hồn phách. Thấy tên tiểu tử đó, tự dưng cười nói với cô mấy câu.
“Thì ra, là như vậy! Mau lên kiệu hoa đi. Chúng tôi đến để đón tiểu thư.”
Mạc Dân Phi ra hiệu cho một vị ma ma ở phía sau, hắn thở phào trong lòng. Thì ra là tân nương bị gặp cướp, nên mới đi có một mình!
“Ờ, vâng!” Vị ma ma từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng. Bà ta ra lệnh cho hai nô tì: “Mau dìu tiểu thư lên kiệu. Nhanh lên.” Cứ tưởng tới tận nơi để đón chứ?
Mạc Dân Phi nhìn đường xẻ trên chiếc váy của Y Di, thì trong lòng thầm đoán. Bọn chúng xé y phục của cô ta, thì phải? Xé cũng đẹp quá! Rất có thẩm mỹ nha! Rất đẹp và quyến rũ!
“Các người làm gì vậy? Định đưa tôi đi đâu?” Y Di nhìn hai nữ tì đang lôi kéo mình đi lại chiếc kiệu hoa kia.
Cô nhìn họ nói: “Tôi phải đi đến lễ tân hôn. Buông ra. Thả tôi ra. Mau lên.” Cô hùng hổ nhìn họ, cô cũng muốn đi chung, nhưng không phải bị đối xử như thế này!
“Tiểu thư... Bọn ta đến đón cô mà!” Hai nô tì cười cười, lôi kéo cô.
Bà ma ma khẽ cười nói: “Mau lên kiệu hoa đi. Bọn ta sẽ đưa cô đến lễ tân hôn.”
Bất chấp sự kháng cự và sự giãy giụa của cô, bà ta đẩy cô vào kiệu hoa.
“Vào trong đi. Chẳng mấy chốc là tới lễ tân hôn, mà cô muốn tới!” Bà ta cười nói vui vẻ.
“Thật sao?” Y Di nghe nói là đến đón cô, rồi còn bảo sẽ đưa tới lễ tân hôn mà cô muốn. Nhưng vẫn còn không tin và không hiểu, đầu cô không thể tiếp thu nổi.
“Có thật là bạn tôi, bảo các người tới đón tôi không? Các người ở hiện đại phải không? Không phải ở thời cổ đại, phong kiến? Các người biết tôi có phải không?” Cô hỏi rất nhiều câu.
Bà ma ma nghe cô hỏi thì cười đáp: “Đúng vậy! Bọn ta là người hiện đại, không cổ, không kiến gì đó. Tôi biết cô mà. Yên tâm. Ngồi yên trong kiệu! Bạn cô đang đợi cô đó! Im lặng! Ngoan một chút!”
Trong lòng bà thở dài. Chẳng phải, vị tiểu thư này không được bình thường? Không ngờ là sự thật! Đến chuyện mình thành thân, mà cũng không biết, không ý thức được? Ài, đúng là tội nghiệp! Ăn nói linh ta linh tinh.
Nghe thấy bà ta gật đầu nói thế, Y Di liền cười vui vẻ nói: “Cám ơn.” Họ đến đón mình sao? Không phải xuyên không? Nhưng sao... Chuyện gì đây?
Y Di ngồi vào kiệu hoa nhìn nhìn ra cửa sổ. Nó đổi phong cách rồi? Thời nào rồi, mà còn dùng kiệu hoa như thế này chứ? Mà xe mình tự dưng mất sao? Là nó lấy? Lấy kiểu gì, mà mình không hay thế nhỉ? Không hề hay biết? Sao dùng kiệu đón dâu như thế, để đón mình?
“Vậy xe của tôi. Có phải bạn tôi lấy không?” Y Di lại ló đầu ra hỏi vị ma ma đi bên cạnh cổ kiệu.
“Xe? À! Đúng vậy! Đang để ở chỗ bạn cô! Hì hì hì...” Bà ta cười cười trả lời, vì bà ta cho rằng đầu cô có vấn đề, nên cô hỏi gì đều gật đầu, nói đúng cả.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc.
“Ừ!”
“Sao lấy được, hay vậy?”
“Ta cũng không rõ. Ta nghĩ cô nên hỏi bạn của cô thì hơn.” Bà ta cười cười nói tiếp: “Thôi cô đừng hỏi và nghĩ gì nữa! Tới hỏi bạn cô rồi sẽ rõ!” Bệnh tình không nhẹ đây! Chính vương phi, mà lại thế này đây?
“Ờ ờ...” Cô gật đầu như kẻ mê muội, mặt mày thì còn ngơ ngác với mấy chuyện xảy ra với cô. Đầu cô như kẻ mơ ngủ, không tỉnh táo.
Cô ngồi im trong kiệu hoa, đầu tựa vào vách xe suy nghĩ không ngừng.
Chiếc kiệu lớn tám người khiêng rất hoành tráng, nó đi ngày một xa dần, tiến thẳng về kinh thành Hào Châu của Ân Lang quốc. Y Di cứ tưởng rằng, mình đang được bạn mình đón đi dự tiệc cưới theo kiểu điên khùng của cô bạn.
Trăng hôm nay rất tròn và sáng vô cùng.
Dân Nam Phong khẽ hỏi Mạc Dân Phi: “Ngươi có chắc là vương phi không? Sao ta thấy nàng ấy, cứ lạ lạ sao ấy?” Đúng là mỹ nhân, nhưng ăn mặc có chút quái quái! Hay tại nàng ta sống ở ngoài biên cương và núi cao, nên ăn mặc hơi kì lạ? Hay bị bọn cướp đó, xé y phục thành ra như thế?
Mạc Dân Phi quả quyết: “Chắc chắn. Ngươi không thấy cô ta mặc y phục màu đỏ sao?” Mặc dù hơi lạ... Dung mạo đâu có tầm thường như người ta đồn đại chứ, mỹ nhân mà? Tuyệt sắc! Chủ tử, lại có thêm mẫu thân rồi!
“Ờ...Cũng phải.” Dân Nam Phong gật gù, gãi gãi sau ót: “Tân nương thì mặc y phục màu đỏ mà! Hì hì...” Bộ dạng xấu hổ nhìn Mạc Dân Phi.
“Ngươi đúng là ngốc, sau này lấy nương tử thì nhớ đừng có đón lầm! Ha ha ha... Nếu đón lầm, là chết nha!!!” Mạc Dân Phi cười trêu Dân Nam Phong.
Hai vị thiếu niên là đồ đệ của phụ vương Ân Hy Minh – Ân Kỵ, là Tam vương gia của Ân Lang quốc. Ân Cảnh Ly không phải phụ thân của cậu, vì cha cậu do cứu Ngũ đệ hắn mà chết, mẹ cậu thì đã bị bạo bệnh cũng chết đi. Nên Cảnh Ly nhận nuôi Ân Hy Minh lúc hai tuổi và coi hắn như nhi tử ruột thịt của mình. Vì cha cậu chết sớm, mà ông có mỗi một người con, lại vì nước xả thân nên hoàng đế đã đặc ân, phong cậu làm vương gia lúc mới ba tuổi.
Hiện hoàng thượng của Ân Lang quốc tuổi tác đã khá cao, sức khoẻ yếu dần. Thái tử thì cũng không được khoẻ mạnh, nghe nói hắn bị trúng độc nặng từ lúc mới sinh, nhưng cũng nhờ có cao nhân chữa trị mới sống đến bây giờ. Nhưng hoàng thượng chỉ còn có độc nhất một mình thái tử vì ông lên ngôi rất trễ, lẽ ra có chín người con, có năm nam tử và bốn nữ nhi. Do tranh ngôi vị, các vị nam tử lần lượt ra đi, nữ nhi thì bị gả qua quốc gia khác.
Nếu ông mà chết, thái tử không có khả năng nắm quyền. Ai cũng cho rằng, người kế vị ngai vàng, không ai thích hợp hơn Ngũ vương gia. Ngài tài đức – văn võ đều vẹn toàn, chúng nhân đều muốn hắn lên làm hoàng đế. Hoàng thượng cũng biết, vị hoàng đệ này đã nắm được lòng dân, binh quyền và thế lực không nhỏ, cuối cùng ngai vàng cũng thuộc về tay hắn. Có lẽ, ông nên nhường ngôi cho hắn!
Ân Cảnh Ly có bảy vị nam tử, một nữ nhi. Năm nay hắn cũng đã sắp đến tuổi tứ tuần, thê thiếp có đủ, chỉ thiếu mỗi chính phi. Lần này hắn lấy nữ nhi của vị Đại tướng quân này làm chính phi, cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Chẳng đêm nay, ngày mai hắn cũng lên ngôi hoàng đế! Cũng nên, củng cố binh quyền và thế lực trước khi lên ngôi.
“Nương tử? Có ngươi đó!!! Nếu là nương tử của ta, thì làm sao ta không biết? Làm sao có chuyện đón nhầm?” Dân Nam Phong lườm hắn một cái.
Tên kia cười cười: “Ai biết được. Ngươi đón nhầm tân nương thì sao? Lè lè...”
“Hừ! Đồ bệnh hoạn!!! Ngươi mới đón nhầm tân nương tử!!!”
"Là ngươi."
"Ngươi thì có."
Hai tên cứ cãi nhau mãi vì một chuyện vô lý, nhưng sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.